Chương 50
Gió đông thét gào, cửa sổ khẽ vang.
Vài hạt tuyết quẩn quanh, lất phất lay động lọt vào phòng. Một bàn tay lớn khép cửa gỗ rộng mở, ngăn cản bông tuyết và ánh nắng bên ngoài.
Trần Triệt đóng cửa sổ xong, mặt mày lạnh lùng ẩn vào bóng tối.
Trong khách điếm Quân Lai, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.
Để đề phòng ảo ảnh sụp đổ, số người vào trong càng ít càng tốt. Đội của Thi Đại tổng cộng bốn người, là sắp xếp phù hợp nhất.
Trần Triệt:
"Nếu không còn vấn đề gì khác..."
"Còn còn còn."
Liễu Như Thường nhanh nhẹn tiếp lời:
"Nếu hai đội hợp tác, đội chúng ta cũng phải góp chút sức chứ, đúng không nào? Đâu thể phiền người ta được."
Bạch Cửu Nương Tử thành thạo hát đệm:
"Người đừng nói, đúng là vậy đó."
Trần Triệt: Ha.
Quen biết Liễu Như Thường đã lâu, sao Trần Triệt không hiểu tính nàng ta được.
Khó khăn lắm mới có cơ hội nhàn rỗi trong lúc bận rộn, vậy mà nàng ta lại muốn chạy vào ảo ảnh, lý do nghe thì đường hoàng, e rằng trong lòng có tính toán nhỏ của mình.
"Vả lại trước giờ ta chưa từng thấy họa trung tiên, không thể bỏ qua cơ hội này."
Liễu Như Thường có lý chẳng sợ:
"Lúc nãy Ngu cô nương đã nói rồi mà? Bên cạnh nàng ta có đến năm người, thêm ta nữa là vừa đủ."
Nàng ta muốn chơi, cứ để nàng ta vào là xong.
Trần Triệt thuận theo ý nàng ta:
"Vậy làm phiền Liễu cô nương, giành chút mặt mũi cho Đạp Toa Hành chúng ta nhé."
Liễu Như Thường vỗ ngực:
"Cứ giao cho ta!"
"Tổng cộng có ba bức tranh."
Ngu Tri Họa vuốt ve giấy tuyên thành, ánh mắt dịu dàng:
"Bức thứ nhất, vào khách điếm. Bức thứ hai, tà ma tấn công. Bức thứ ba, đối phó yêu tà. Trong đó thời gian của bức đầu tiên là dài nhất, lưu lại đoạn săn bắt trong rừng, để các vị đại nhân làm quen hoàn cảnh."
Thi Đại tràn trề sức sống:
"Hiểu rồi."
Quả thật họ cần một khoảng thời gian để làm quen với nhân vật mình diễn.
"Ta có vấn đề này."
Thẩm Lưu Sương như có điều suy nghĩ:
"Vị hôn phu của Ngu cô nương bị thương nặng trong trận chiến. Nếu có người đóng vai đó, lẽ nào...cũng phải giống hắn, bị tà ma đâm vào bụng?"
Ngu Tri Họa lắc đầu.
"Đây là nguyên nhân ta chia tranh ra làm hai phần."
Ngu Tri Họa lên tiếng:
"Vệ Tiêu bị thương, là bức thứ hai. Bức thứ nhất kết thúc, ta sẽ rút vị công tử diễn vai Vệ Tiêu ra khỏi ảo ảnh, chờ khi bắt đầu bức thứ hai, mới đưa hắn vào lại."
Cứ thế sẽ tránh được tình tiết trọng thương, để Vệ Tiêu trong ảo ảnh tự mình gánh chịu.
Thi Đại không khỏi khen ngợi:
"Hay lắm."
Quả nhiên cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Ngu Tri Họa rất kiên nhẫn, chậm rãi giới thiệu tính cách mỗi nhân vật và cách thức họ ở chung với nhau, để tránh khi họ vào ảo ảnh, hành vi cử chỉ lệch quỹ đạo.
Dặn dò xong, họa trung tiên cúi đầu nhắm mắt.
Trong tay nàng ta vốn không có vật gì, khói trắng mịt mù, hóa thành bút ngọc trắng nõn không tỳ vết.
Sau khi nàng ta vung bút vào không trung, linh khí ngưng tụ thành thực thể nửa trong suốt, lan tràn tựa khói mây.
Cửa sổ đóng chặt, lại có làn gió lướt qua, lay động một góc của bức tranh.
Thi Đại nín thở.
Cảnh tượng trong tranh như bị bút ngọc phác họa, chuyển từ mặt phẳng sang không gian ba chiều.
Vô số vết mực xuất hiện bên cạnh nàng ta, mực đậm làm nổi bật núi non cây cối, đám mây lững lờ không cố định nơi chân trời, xa xôi mờ mịt.
Nàng ngửi thấy gió núi mát lạnh.
Thoáng chốc, ánh sáng bóng tối yên ắng, Thi Đại xuất hiện trong một khu rừng.
Mùa đông trời tối sớm, còn chưa đến giờ tuất, vòm trời đã đen kịt. Đêm nay trăng sáng sao thưa, ánh trăng lấp lánh treo trên đầu cành, vầng sáng như tàn sương.
Khắp nơi trong rừng chất đầy tuyết đọng, gió lạnh vờn qua mặt, khiến nàng run rẩy khép chặt y phục.
Trong tay xuất hiện một tờ giấy.
Thi Đại cúi đầu, phát hiện nét chữ trên giấy tỏa sáng lấp lánh, giúp nàng nhìn thấy rõ ràng trong đêm đen.
[ Ảo ảnh vẫn chưa bắt đầu, xin hãy đọc nội dung bên dưới. ]
[ Tên họ: Vệ Linh ]
[ Thân phận: Muội muội Vệ Tiêu, tiểu thư Vệ phủ, tính tình nũng nịu. Sau khi đến khách điếm, vì sợ hãi tà ma, luôn theo sát thị vệ A Ngôn ]
[ Lời thoại đề cử: Dám gây phiền phức cho ta, không muốn sống nữa hả? A Ngôn cứu ta! ]
Thi Đại: "..."
So sánh hai câu thoại này với nhau, thật sự mất mặt hết chỗ nói! Khiêu khích không thành bị người ta đánh ngược lại đúng không!
Trước khi vào ảo ảnh, Ngu Tri Họa từng nhắc đến Vệ Linh với họ.
Thiên kim tiểu thư được yêu thương chiều chuộng, không chịu nổi cực khổ, mập mờ với thị vệ bên người mình.
Nói một cách chính xác, rõ ràng là cả hai cùng thích nhau.
Nếu diễn vai Vệ Linh...chỉ cần ở cạnh thi vệ A Ngôn là được rồi nhỉ?
Trong rừng, vài bóng người lần lượt xuất hiện.
"Mọi người diễn vai gì?"
Đọc xong tờ giấy, Liễu Như Thường hưng phấn:
"Ta là Lý Quy Ngôn."
Rắn trắng quấn quanh cổ nàng ta quá đỗi bắt mắt, để tránh người khác nghi ngờ, Bạch Cửu Nương Tử hóa thành dây chuyền rắn trắng như trong vụ án Liên Tiên lần trước.
Ánh mắt Liễu Như Thường lóe sáng, liếc nhìn tờ giấy trong tay.
[ Họ tên: Lý Quy Ngôn ]
[ Thân Phận: Bạn tốt của Vệ Tiêu, ôn hòa rộng lượng ]
[ Lời thoại đề cử: Lâu rồi Vệ Tiêu chưa từng cười như hôm nay. Trước khi gặp cô, ta không biết Vệ Tiêu còn có thể vui vẻ như vậy. Không phiền hai vị nữa, ta đi trước. ]
Theo lời Ngu Tri Họa đã nói, đây là một người hiền lành đơn thuần, thường xuyên tác hợp cho nàng ta và Vệ Tiêu.
Giờ phút này, Liễu Như Thường bỗng thấy cùng chung chí hướng quỷ dị với vị huynh đệ đang dưỡng thương ở Trấn Ách Ti xa xôi kia.
Yên tâm nhé.
Nàng ta nhất định sẽ kế thừa y bát đàng hoàng mà.
"Ta là Vệ Linh."
Thi Đại hỏi:
"Lưu Sương tỷ tỷ thì sao?"
Thẩm Lưu Sương không để ý, mỉm cười:
"Nô tỳ Nghênh Xuân."
[ Họ tên: Nghênh Xuân ]
[ Thân phận: Tỳ nữ của Vệ Tiêu, yếu ớt nhiều bệnh, cực kỳ nhát gan ]
[ Lời thoại đề cử: Hỗn xược, chỉ là bách tính bình dân, ai cho phép ngươi nói chuyện với thiếu gia nhà ta như vậy? Cũng không mở to mắt chó của mình ra nhìn xem, người ngươi đắc tội là ai! Thiếu gia nói đúng! ]
Lời thoại ra vẻ lại không đơn thuần như vậy.
Thẩm Lưu Sương thích lắm.
Câu cuối quả là vạn năng, nàng ta chỉ cần theo sát thiếu gia và ba phải, là có thể diễn vai này như đúc.
Tiền đề là, người được phân vai thiếu gia phải đáng tin cậy, không đẩy nàng ta vào chỗ chết.
"Ta là Vệ Tiêu."
Diêm Thanh Hoan chần chừ:
"Thiết lập này..."
[ Họ tên: Vệ Tiêu ]
[ Thân phận: Đích tử Vệ phủ, ý chí hăng hái, võ nghệ cao siêu, có thể thu phục mãnh hổ. Sau khi vào khách điếm, vì tà ma tấn công, bị đâm xuyên bụng ]
[ Lời thoại đề cử: Đừng sợ, xem ta đây. Tài năng thấp kém chẳng đáng nhắc đến. Ta bảo vệ nàng ]
Khác xa hắn quá mà!
Đừng nói thu phục mãnh hổ, ngay cả con mèo cũng dám cào nát mặt hắn.
Thi Đại đảo mắt, để hắn và Thẩm Lưu Sương chung một khung hình.
Nô tỳ yếu ớt nhiều bệnh đang lười biếng dựa vào gốc cây, che giấu sát ý, sống lưng thẳng thớm.
Đại thiếu gia võ nghệ cao siêu mặt ủ mày chau, gió lạnh thổi qua, co người lại thành một nhúm.
Hợp lý ghê.
"Cho nên..."
Theo phép loại trừ, Liễu Như Thường bắt được trọng điểm:
"Giang công tử là A Ngôn?"
Dưới bóng cây, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt:
"Ừm."
Đây, thật sự cầu được ước thấy rồi kìa?!
Nhờ hoàng hôn mờ tối, giúp khóe môi đang giương cao của Liễu Như Thường chẳng mấy rõ ràng.
Cám ơn nha, họa trung tiên.
Thiên kim tiểu thư và thị vệ trung thành, rõ là hợp với họ quá đỗi.
Bản thân Thi Đại không thấy gì.
Dấn thân vào ảo ảnh, đóng vai nhân vật, chẳng coi là thật được. Nếu nói thân thiết, Vệ Tiêu do Diêm Thanh Hoan diễn còn là vị hôn phu của Ngu Tri Họa kia kìa.
Nàng tùy ý suy nghĩ, tầm mắt di chuyển, khéo thay đối diện với tròng mắt đen nhánh của Giang Bạch Nghiễn.
Sắc mặt chàng vẫn như thường, không nhìn ra cảm xúc đặc biệt, non nửa gương mặt bị bóng đêm che lấp, sự tương phản giữa sáng và tối khiến mắt chàng càng thêm sáng tỏ
Đầu ngón tay vuốt ve giấy tuyên thành trong tay, Giang Bạch Nghiễn gật đầu với nàng, liếc nhìn hàng chữ đen trên giấy trắng.
[ Họ tên: A Ngôn ]
[ Thân phận: Thị vệ thân cận của Vệ Linh, trầm mặc ít nói, nghe lời răm rắp. Vệ Linh bị thương hắn thoa thuốc, Vệ Linh có niềm vui mới hắn ghen tuông, Vệ Linh gặp nguy hiểm, hắn liều chết bảo vệ ]
Nhân vật này khác chàng quá nhiều.
Chẳng hiểu nổi tình cảm chân thành trong sáng đến vậy, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn đầy hoang mang.
Vì sao lại có người toàn tâm toàn ý đối xử với người khác, cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng cho nàng?
Còn "ghen tuông" mà tờ giấy nhắc đến.
Thế nào mới là ghen?
Giang Bạch Nghiễn không hiểu.
Giữa lúc yên tĩnh suy nghĩ, gió mát lướt qua khu rừng.
Bấy giờ Thi Đại mới nhận ra, từ lúc họ vào ảo ảnh đến nay, từ đầu đến cuối không khí vẫn ở trạng thái ngưng trệ, như một đầm nước chết.
Ngọn gió này chầm chậm thổi qua, nước đọng trỗi dậy, loang ra gợn sóng, vạn vât được ban tặng sức sống...
"Sao thế? Còn ngây ra đó làm gì..."
Sau lưng vang lên giọng nữ quen thuộc:
"Mau nướng mấy con thỏ này ăn hết, rồi tìm đường xuống núi."
Trong trẻo dịu dàng, là giọng nói của Ngu Tri Họa.
Thi Đại quay đầu.
Ngu Tri Họa mặc áo xanh, đang ngồi trước đống lửa, ngọn lửa nổ vang lách tách, tô điểm vài phần khói lửa cho gương mặt chẳng nhuốm bụi trần của nàng ta.
Đây là hư ảnh trong ảo ảnh.
Vài con thỏ hoang không còn hơi thở nằm bên cạnh nàng ta, đều bị mũi tên bắn trúng, chắc chắn là con mồi của nhóm họ.
"Đúng đó."
Thi Đại rất biết nghe lời, ngồi cạnh đống lửa:
"Hôm nay bận bịu trong rừng lâu như vậy, mệt chết đi được."
Gió lạnh thấu xương, nàng ôm đầu gối, co người lại:
"Còn lạnh nữa chứ."
Ngồi cạnh đống lửa, mới thấy khá hơn đôi chút.
Một giây vào vai, không hổ là Thi Đại.
Liễu Như Thường cố hết sức diễn hình tượng người hiền lành:
"Ta cũng mệt rồi, cực thì cực đấy, nhưng thỉnh thoảng làm một chuyến săn đêm, cũng khá thú vị."
Diêm Thanh Hoan: "..."
Liều mạng nhớ lại cách diễn vai hào hiệp trong tiểu thuyết, Diêm Thanh Hoan cười lớn, ngồi cạnh Ngu Tri Họa:
"Nếu thích, sau này đưa ngươi đi nữa."
Nguy hiểm quá rồi.
Động tác hơi mạnh, suýt thì trật eo.
Thẩm Lưu Sương vui vẻ thừa nước đục thả câu, vừa ngắm cảnh xung quanh, vừa thuận miệng tiếp lời:
"Thiếu gia nói đúng."
Nịnh bợ thật sự vui lắm đó.
Giang Bạch Nghiễn khựng lại một thoáng, ngồi xuống bên cạnh Thi Đại.
"A Tiêu."
Ngu Tri Họa cười bảo:
"Mau nướng thỏ ăn đi."
Vệ Tiêu thẳng tính, giỏi võ thuật săn bắt, con mồi bắt được, thông thường đều do hắn ta phụ trách nướng.
Diêm Thanh Hoan run tay.
Vấn đề lớn rồi đây.
Thi Đại liếc nhìn mu bàn tay Diêm Thanh Hoan, khớp xương cân xứng, trắng như sứ, thoáng hiện gân xanh.
Đôi tay này đã quen cầm bút chọc chim ở Giang Nam, nào biết lột da thỏ, nướng thịt.
Thi Đại lặng lẽ, chọc cánh tay Giang Bạch Nghiễn.
Sức lực nàng rất nhỏ, cách lớp áo, nhẹ như gãi ngứa.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, thấy Thi Đại chỉ chàng, rồi lại chỉ mấy con thỏ đang nằm dưới đất.
Một động tác nhỏ chẳng rõ nghĩa, Giang Bạch Nghiễn lại hiểu ý nàng.
Nàng đang hỏi chàng, có biết nướng thịt thỏ không.
Giang Bạch Nghiễn gật đầu.
Thoáng chốc, đã nghe tiếng cười thoải mái của Thi Đại:
"Hôm nay không để ca ca nướng nữa nhé."
Nàng trưởng thành ở Thi phủ, từ một khía cạnh nào đó, tính cách của nàng cũng có phần tương tự với Vệ Linh.
Lúc lên tiếng mày mắt cong cong, khẽ nhướng khóe mi, có chút kiêu ngạo lại hơi đắc ý:
"A Ngôn cũng biết đó, để chàng làm thử nha."
Ngu Tri Họa sửng sốt, nhớ lại quan hệ giữa hai người, nhỏ tiếng cười bảo:
"A Ngôn hả?"
Thi Đại:
"Muội muốn ăn đồ huynh ấy nướng."
Nàng giỏi làm nũng, mềm giọng nói chuyện, như đường cát thượng hạng.
Lọt vào tai Giang Bạch Nghiễn, chàng lơ đãng nghĩ, chỉ là không biết, viên đường này có mấy phần thật mấy phần giả.
Diêm Thanh Hoan là người lanh trí, lập tức thuận theo lời nàng:
"Được, hôm nay thử tay nghề của A Ngôn...A Ngôn thấy sao?"
Đa tạ Thi tiểu thư và Giang công tử đã giải vây!
Giang Bạch Nghiễn không từ chối.
Chàng từng đi khắp chốn, lúc ngang qua núi sâu hoang dã, những món ăn này là chuyện thường ngày.
Lần đầu tiên Thi Đại ăn thỏ nướng dã ngoại, chống má nhìn chàng xắn tay áo, lộ ra cổ tay với khớp xương rõ ràng.
Muốn ăn thịt thỏ, phải xử lý da lông và nội tạng sạch sẽ, vốn là những bước cực kỳ phức tạp, vào tay Giang Bạch Nghiễn, lại thuận lợi trôi chảy, lưu loát đến khó tin.
Như đã làm qua trăm ngàn lần.
Thi Đại hoảng hốt hiểu ra, ngước mắt lên.
Khi tập trung làm chuyện gì đó, Giang Bạch Nghiễn không có biểu cảm nào, độ cong khóe mắt hơi cụp xuống, như móc câu nhỏ treo dưới ánh trăng.
Chỉ nhìn sắc mặt, rất khó phân rõ rốt cuộc chàng đang lột da lông thỏ hoang, hay đang chuyên tâm mài dao.
Sau khi tự tay giết chết tà tu, chàng không nhà để về, chẳng nơi nương tựa, một mình đi khắp cửu châu trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Chàng đã học cách nướng thịt dã ngoại vào lúc đó chăng?
Xử lý thịt thỏ sạch sẽ, rồi xuyên qua nhánh cây, gác lên đống lửa, xem như đã hoàn thành hơn phân nửa.
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên lên tiếng:
"Có hương liệu không?"
Họ cố ý đến đây săn bắt, tất nhiên sẽ mang theo gia vị.
Ngu Tri Họa đưa hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Thế nên Giang Bạch Nghiễn trở cổ tay, hương thơm nồng nàn tản ra xung quanh.
Quá hấp dẫn, Thi Đại hít sâu một hơi, đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng, chớp mắt.
Ngay sau đó, một con thỏ đã nướng xong xuất hiện trước mặt nàng.
...Ơ?
Thi Đại vô thức ngẩng đầu.
Giang Bạch Nghiễn không nói gì, khẽ nhướng mày.
Không ai phát giác, ở một góc dưới bóng cây bao phủ, khóe môi Liễu Như Thường chậm rãi giương cao.
Đây là con đầu tiên nha.
Thi Đại vui vẻ nói cám ơn, cẩn thận nhận thịt thỏ nướng, vừa cúi đầu đã ngửi được hương thơm khiến người ta choáng váng.
Cắn một miếng, ngoài xốp trong mềm, gia vị ngấm vừa chuẩn, trung hòa thịt thỏ tươi ngon, không tanh không ngấy, nước sốt tràn ra ngoài.
Đêm đông lạnh lẽo được ăn thịt thỏ nóng hổi, ấm áp bao bọc lục phủ ngũ tạng, hạnh phúc đến độ khó nói thành lời.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng không lên tiếng, nhìn nàng.
Thực ra lúc chàng đơn độc một mình, hiếm khi dùng gia vị, chỉ nướng chín rồi ăn ngay.
Nhưng nướng như vậy sẽ mang theo vị tanh, mùi thịt quá nồng, chẳng xua tan nổi, không ngon chút nào.
Chàng gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Thi Đại sau khi ăn thịt thỏ nướng kia, chân mày cau chặt, mím môi rũ xuống.
Lạ thay, rõ ràng chưa từng tân mắt nhìn thấy, lại như sống động trước mặt.
Miếng thịt thỏ này, nàng thấy khó ăn không?
Không kiềm được muốn xem thử phản ứng của nàng, xuất phát từ tâm lý mà ngay cả Giang Bạch Nghiễn cũng thấy buồn cười.
Ánh mắt Thi Đại hình như sáng hơn đôi chút.
...Nàng đang cười chăng?
"Ngon lắm đó."
Có ánh sáng rơi vào đáy mắt nàng, soi tỏ lớp lông tơ nhàn nhạt nửa bên mặt, Thi Đại bỗng nhìn về phía chàng:
"Đại trù, à không, trình độ của đầu bếp nổi tiếng! Thỏ này chỉ có trên trời, nhân gian nào được nếm mấy lần!"
Giang công tử vừa đẹp, đầu óc thông minh, kiếm pháp cao siêu, lại còn biết nấu ăn nữa.
Nàng có tài đức gì, gặp được đồng đội toàn năng quá đỗi.
Nói xong nàng lại nghĩ, trừ nướng thỏ ra, liệu Giang Bạch Nghiễn còn biết làm món khác không? Lẽ nào, chàng là cao thủ bếp nút giấu mặt?
Tò mò lắm đó.
Trong lòng như có mấy con kiến đang bò.
Đáng tiếc Giang Bạch Nghiễn không nói gì nữa, xoay người lại, tiếp tục xử lý con thỏ kế tiếp.
Khóe môi Liễu Như Thường lại càng giương cao hơn.
Ngồi ở góc độ Thi Đại không nhìn thấy, nàng ta có thể thấy được cực kỳ rõ ràng.
Khoảnh khắc Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, đã lẳng lặng mỉm cười...
Như đèn hoa rực rỡ lóe lên thoáng chốc, bỗng dưng xuất hiện, rồi lặng yên biến mất, tan vào màn đêm.
Bị vài ba câu dỗ dành vui quá rồi kìa.
Giang Bạch Nghiễn trông lạnh lùng lại kiêu ngạo, hóa ra dễ dỗ đến vậy?
Thẩm Lưu Sương nghe đến vui vẻ:
"Thỏ này trên trời mới có...đang ăn thỏ ngọc ư?"
"Thế nào?"
Ngu Tri Hoa cũng mỉm cười trêu chọc:
"Nướng ngon hơn ca ca muội không?"
Đâu phải ca ca ruột, bán được cứ bán thôi.
Nhận được ân huệ của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại chẳng hề do dự:
"Ngon nhất luôn."
Thời gian hãy còn sớm, Giang Bạch Nghiễn thành thạo xử lý hết thịt thỏ nướng cho những người ở đây.
Chàng không hứng thú với chuyện ăn uống, dứt khoát đứng dậy:
"Ta đi trước dò đường."
Ngu Tri Họa từng nói, họ vào núi săn bắt, vẫn chưa tìm được đường xuống núi.
Thi Đại vội vàng ăn xong miếng thịt thỏ cuối cùng, lau sạch miệng và tay, đuổi theo bước chân chàng:
"Ta cũng đi nữa."
Giang Bạch Nghiễn quay đầu, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng:
"Không cần."
Sao lại không cần?
Thi Đại ngẩn ngơ, đề phòng Ngu Tri Họa nghe thấy, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được:
"Ta mang theo bùa nè, có thể soi đường cho huynh mà."
Giang Bạch Nghiễn xoay người, nhìn mặt nàng.
Trắng nõn chẳng chút tỳ vết, vì lạnh mà gó má ửng hồng.
Chàng không đồng ý, từ chối cho ý kiến.
Thi Đại thầm thấy nhụt chí, sờ túi trong tay áo.
Nàng biết Giang Bạch Nghiễn không thích gần gũi với người khác, nếu chàng không muốn có người đi theo...đưa bùa cho chàng vậy.
Một mình đi giữa núi rừng, dù sao cũng không an toàn.
Đầu ngón tay thò vào túi, cùng lúc đó, Giang Bạch Nghiễn nhỏ giọng lên tiếng:
"Đến bên đống lửa đi."
Thi Đại ngẩng đầu:
"Gì cơ?"
Gió núi đêm đông rét mướt nhất, thoáng chốc nổi gió, lướt qua vài lọn tóc mai của nàng.
Một bàn tay bỗng dưng duỗi ra, ngăn cản bên gò má nàng, che chắn hướng gió ập tới.
Chóp mũi chỉ toàn là mùi hương lạnh nhạt trên người Giang Bạch Nghiễn.
"Chẳng phải cô sợ lạnh sao?"
Giọng Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhưng rõ ràng, như dòng suối vỗ vào đá, gợi lên tiếng vọng trong bóng đêm, mang đến tiếng cười rất khẽ.
"Đại tiểu thư."
Xưng hô trước nay chưa từng nghe, được nhắc đến bằng giọng điệu thế này, như chế nhạo lại như bất đắc dĩ.
Chỉ ba chữ thôi, đã khiến sống lưng tê dại, ngứa ngáy len lỏi vào tai, rồi rơi xuống đáy lòng.
Gió đêm được tay phải của chàng ngăn cản, Thi Đại khẽ run rẩy.
Nàng nhớ lại, lúc bắt đầu ảo ảnh, mình từng oán trách chỗ này quá lạnh.
Thử hạ khóe môi xuống, nhưng không nén nổi.
Thi Đại cong môi, vẫn lạnh đến độ chóp mũi đỏ bừng, trong mắt lại tràn trề sức sống như đang khiêu khích, tựa mầm non phá vỡ tuyết đọng, giương nanh múa vuốt:
"Ta không sợ đâu nha."
Vài hạt tuyết quẩn quanh, lất phất lay động lọt vào phòng. Một bàn tay lớn khép cửa gỗ rộng mở, ngăn cản bông tuyết và ánh nắng bên ngoài.
Trần Triệt đóng cửa sổ xong, mặt mày lạnh lùng ẩn vào bóng tối.
Trong khách điếm Quân Lai, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.
Để đề phòng ảo ảnh sụp đổ, số người vào trong càng ít càng tốt. Đội của Thi Đại tổng cộng bốn người, là sắp xếp phù hợp nhất.
Trần Triệt:
"Nếu không còn vấn đề gì khác..."
"Còn còn còn."
Liễu Như Thường nhanh nhẹn tiếp lời:
"Nếu hai đội hợp tác, đội chúng ta cũng phải góp chút sức chứ, đúng không nào? Đâu thể phiền người ta được."
Bạch Cửu Nương Tử thành thạo hát đệm:
"Người đừng nói, đúng là vậy đó."
Trần Triệt: Ha.
Quen biết Liễu Như Thường đã lâu, sao Trần Triệt không hiểu tính nàng ta được.
Khó khăn lắm mới có cơ hội nhàn rỗi trong lúc bận rộn, vậy mà nàng ta lại muốn chạy vào ảo ảnh, lý do nghe thì đường hoàng, e rằng trong lòng có tính toán nhỏ của mình.
"Vả lại trước giờ ta chưa từng thấy họa trung tiên, không thể bỏ qua cơ hội này."
Liễu Như Thường có lý chẳng sợ:
"Lúc nãy Ngu cô nương đã nói rồi mà? Bên cạnh nàng ta có đến năm người, thêm ta nữa là vừa đủ."
Nàng ta muốn chơi, cứ để nàng ta vào là xong.
Trần Triệt thuận theo ý nàng ta:
"Vậy làm phiền Liễu cô nương, giành chút mặt mũi cho Đạp Toa Hành chúng ta nhé."
Liễu Như Thường vỗ ngực:
"Cứ giao cho ta!"
"Tổng cộng có ba bức tranh."
Ngu Tri Họa vuốt ve giấy tuyên thành, ánh mắt dịu dàng:
"Bức thứ nhất, vào khách điếm. Bức thứ hai, tà ma tấn công. Bức thứ ba, đối phó yêu tà. Trong đó thời gian của bức đầu tiên là dài nhất, lưu lại đoạn săn bắt trong rừng, để các vị đại nhân làm quen hoàn cảnh."
Thi Đại tràn trề sức sống:
"Hiểu rồi."
Quả thật họ cần một khoảng thời gian để làm quen với nhân vật mình diễn.
"Ta có vấn đề này."
Thẩm Lưu Sương như có điều suy nghĩ:
"Vị hôn phu của Ngu cô nương bị thương nặng trong trận chiến. Nếu có người đóng vai đó, lẽ nào...cũng phải giống hắn, bị tà ma đâm vào bụng?"
Ngu Tri Họa lắc đầu.
"Đây là nguyên nhân ta chia tranh ra làm hai phần."
Ngu Tri Họa lên tiếng:
"Vệ Tiêu bị thương, là bức thứ hai. Bức thứ nhất kết thúc, ta sẽ rút vị công tử diễn vai Vệ Tiêu ra khỏi ảo ảnh, chờ khi bắt đầu bức thứ hai, mới đưa hắn vào lại."
Cứ thế sẽ tránh được tình tiết trọng thương, để Vệ Tiêu trong ảo ảnh tự mình gánh chịu.
Thi Đại không khỏi khen ngợi:
"Hay lắm."
Quả nhiên cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Ngu Tri Họa rất kiên nhẫn, chậm rãi giới thiệu tính cách mỗi nhân vật và cách thức họ ở chung với nhau, để tránh khi họ vào ảo ảnh, hành vi cử chỉ lệch quỹ đạo.
Dặn dò xong, họa trung tiên cúi đầu nhắm mắt.
Trong tay nàng ta vốn không có vật gì, khói trắng mịt mù, hóa thành bút ngọc trắng nõn không tỳ vết.
Sau khi nàng ta vung bút vào không trung, linh khí ngưng tụ thành thực thể nửa trong suốt, lan tràn tựa khói mây.
Cửa sổ đóng chặt, lại có làn gió lướt qua, lay động một góc của bức tranh.
Thi Đại nín thở.
Cảnh tượng trong tranh như bị bút ngọc phác họa, chuyển từ mặt phẳng sang không gian ba chiều.
Vô số vết mực xuất hiện bên cạnh nàng ta, mực đậm làm nổi bật núi non cây cối, đám mây lững lờ không cố định nơi chân trời, xa xôi mờ mịt.
Nàng ngửi thấy gió núi mát lạnh.
Thoáng chốc, ánh sáng bóng tối yên ắng, Thi Đại xuất hiện trong một khu rừng.
Mùa đông trời tối sớm, còn chưa đến giờ tuất, vòm trời đã đen kịt. Đêm nay trăng sáng sao thưa, ánh trăng lấp lánh treo trên đầu cành, vầng sáng như tàn sương.
Khắp nơi trong rừng chất đầy tuyết đọng, gió lạnh vờn qua mặt, khiến nàng run rẩy khép chặt y phục.
Trong tay xuất hiện một tờ giấy.
Thi Đại cúi đầu, phát hiện nét chữ trên giấy tỏa sáng lấp lánh, giúp nàng nhìn thấy rõ ràng trong đêm đen.
[ Ảo ảnh vẫn chưa bắt đầu, xin hãy đọc nội dung bên dưới. ]
[ Tên họ: Vệ Linh ]
[ Thân phận: Muội muội Vệ Tiêu, tiểu thư Vệ phủ, tính tình nũng nịu. Sau khi đến khách điếm, vì sợ hãi tà ma, luôn theo sát thị vệ A Ngôn ]
[ Lời thoại đề cử: Dám gây phiền phức cho ta, không muốn sống nữa hả? A Ngôn cứu ta! ]
Thi Đại: "..."
So sánh hai câu thoại này với nhau, thật sự mất mặt hết chỗ nói! Khiêu khích không thành bị người ta đánh ngược lại đúng không!
Trước khi vào ảo ảnh, Ngu Tri Họa từng nhắc đến Vệ Linh với họ.
Thiên kim tiểu thư được yêu thương chiều chuộng, không chịu nổi cực khổ, mập mờ với thị vệ bên người mình.
Nói một cách chính xác, rõ ràng là cả hai cùng thích nhau.
Nếu diễn vai Vệ Linh...chỉ cần ở cạnh thi vệ A Ngôn là được rồi nhỉ?
Trong rừng, vài bóng người lần lượt xuất hiện.
"Mọi người diễn vai gì?"
Đọc xong tờ giấy, Liễu Như Thường hưng phấn:
"Ta là Lý Quy Ngôn."
Rắn trắng quấn quanh cổ nàng ta quá đỗi bắt mắt, để tránh người khác nghi ngờ, Bạch Cửu Nương Tử hóa thành dây chuyền rắn trắng như trong vụ án Liên Tiên lần trước.
Ánh mắt Liễu Như Thường lóe sáng, liếc nhìn tờ giấy trong tay.
[ Họ tên: Lý Quy Ngôn ]
[ Thân Phận: Bạn tốt của Vệ Tiêu, ôn hòa rộng lượng ]
[ Lời thoại đề cử: Lâu rồi Vệ Tiêu chưa từng cười như hôm nay. Trước khi gặp cô, ta không biết Vệ Tiêu còn có thể vui vẻ như vậy. Không phiền hai vị nữa, ta đi trước. ]
Theo lời Ngu Tri Họa đã nói, đây là một người hiền lành đơn thuần, thường xuyên tác hợp cho nàng ta và Vệ Tiêu.
Giờ phút này, Liễu Như Thường bỗng thấy cùng chung chí hướng quỷ dị với vị huynh đệ đang dưỡng thương ở Trấn Ách Ti xa xôi kia.
Yên tâm nhé.
Nàng ta nhất định sẽ kế thừa y bát đàng hoàng mà.
"Ta là Vệ Linh."
Thi Đại hỏi:
"Lưu Sương tỷ tỷ thì sao?"
Thẩm Lưu Sương không để ý, mỉm cười:
"Nô tỳ Nghênh Xuân."
[ Họ tên: Nghênh Xuân ]
[ Thân phận: Tỳ nữ của Vệ Tiêu, yếu ớt nhiều bệnh, cực kỳ nhát gan ]
[ Lời thoại đề cử: Hỗn xược, chỉ là bách tính bình dân, ai cho phép ngươi nói chuyện với thiếu gia nhà ta như vậy? Cũng không mở to mắt chó của mình ra nhìn xem, người ngươi đắc tội là ai! Thiếu gia nói đúng! ]
Lời thoại ra vẻ lại không đơn thuần như vậy.
Thẩm Lưu Sương thích lắm.
Câu cuối quả là vạn năng, nàng ta chỉ cần theo sát thiếu gia và ba phải, là có thể diễn vai này như đúc.
Tiền đề là, người được phân vai thiếu gia phải đáng tin cậy, không đẩy nàng ta vào chỗ chết.
"Ta là Vệ Tiêu."
Diêm Thanh Hoan chần chừ:
"Thiết lập này..."
[ Họ tên: Vệ Tiêu ]
[ Thân phận: Đích tử Vệ phủ, ý chí hăng hái, võ nghệ cao siêu, có thể thu phục mãnh hổ. Sau khi vào khách điếm, vì tà ma tấn công, bị đâm xuyên bụng ]
[ Lời thoại đề cử: Đừng sợ, xem ta đây. Tài năng thấp kém chẳng đáng nhắc đến. Ta bảo vệ nàng ]
Khác xa hắn quá mà!
Đừng nói thu phục mãnh hổ, ngay cả con mèo cũng dám cào nát mặt hắn.
Thi Đại đảo mắt, để hắn và Thẩm Lưu Sương chung một khung hình.
Nô tỳ yếu ớt nhiều bệnh đang lười biếng dựa vào gốc cây, che giấu sát ý, sống lưng thẳng thớm.
Đại thiếu gia võ nghệ cao siêu mặt ủ mày chau, gió lạnh thổi qua, co người lại thành một nhúm.
Hợp lý ghê.
"Cho nên..."
Theo phép loại trừ, Liễu Như Thường bắt được trọng điểm:
"Giang công tử là A Ngôn?"
Dưới bóng cây, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt:
"Ừm."
Đây, thật sự cầu được ước thấy rồi kìa?!
Nhờ hoàng hôn mờ tối, giúp khóe môi đang giương cao của Liễu Như Thường chẳng mấy rõ ràng.
Cám ơn nha, họa trung tiên.
Thiên kim tiểu thư và thị vệ trung thành, rõ là hợp với họ quá đỗi.
Bản thân Thi Đại không thấy gì.
Dấn thân vào ảo ảnh, đóng vai nhân vật, chẳng coi là thật được. Nếu nói thân thiết, Vệ Tiêu do Diêm Thanh Hoan diễn còn là vị hôn phu của Ngu Tri Họa kia kìa.
Nàng tùy ý suy nghĩ, tầm mắt di chuyển, khéo thay đối diện với tròng mắt đen nhánh của Giang Bạch Nghiễn.
Sắc mặt chàng vẫn như thường, không nhìn ra cảm xúc đặc biệt, non nửa gương mặt bị bóng đêm che lấp, sự tương phản giữa sáng và tối khiến mắt chàng càng thêm sáng tỏ
Đầu ngón tay vuốt ve giấy tuyên thành trong tay, Giang Bạch Nghiễn gật đầu với nàng, liếc nhìn hàng chữ đen trên giấy trắng.
[ Họ tên: A Ngôn ]
[ Thân phận: Thị vệ thân cận của Vệ Linh, trầm mặc ít nói, nghe lời răm rắp. Vệ Linh bị thương hắn thoa thuốc, Vệ Linh có niềm vui mới hắn ghen tuông, Vệ Linh gặp nguy hiểm, hắn liều chết bảo vệ ]
Nhân vật này khác chàng quá nhiều.
Chẳng hiểu nổi tình cảm chân thành trong sáng đến vậy, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn đầy hoang mang.
Vì sao lại có người toàn tâm toàn ý đối xử với người khác, cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng cho nàng?
Còn "ghen tuông" mà tờ giấy nhắc đến.
Thế nào mới là ghen?
Giang Bạch Nghiễn không hiểu.
Giữa lúc yên tĩnh suy nghĩ, gió mát lướt qua khu rừng.
Bấy giờ Thi Đại mới nhận ra, từ lúc họ vào ảo ảnh đến nay, từ đầu đến cuối không khí vẫn ở trạng thái ngưng trệ, như một đầm nước chết.
Ngọn gió này chầm chậm thổi qua, nước đọng trỗi dậy, loang ra gợn sóng, vạn vât được ban tặng sức sống...
"Sao thế? Còn ngây ra đó làm gì..."
Sau lưng vang lên giọng nữ quen thuộc:
"Mau nướng mấy con thỏ này ăn hết, rồi tìm đường xuống núi."
Trong trẻo dịu dàng, là giọng nói của Ngu Tri Họa.
Thi Đại quay đầu.
Ngu Tri Họa mặc áo xanh, đang ngồi trước đống lửa, ngọn lửa nổ vang lách tách, tô điểm vài phần khói lửa cho gương mặt chẳng nhuốm bụi trần của nàng ta.
Đây là hư ảnh trong ảo ảnh.
Vài con thỏ hoang không còn hơi thở nằm bên cạnh nàng ta, đều bị mũi tên bắn trúng, chắc chắn là con mồi của nhóm họ.
"Đúng đó."
Thi Đại rất biết nghe lời, ngồi cạnh đống lửa:
"Hôm nay bận bịu trong rừng lâu như vậy, mệt chết đi được."
Gió lạnh thấu xương, nàng ôm đầu gối, co người lại:
"Còn lạnh nữa chứ."
Ngồi cạnh đống lửa, mới thấy khá hơn đôi chút.
Một giây vào vai, không hổ là Thi Đại.
Liễu Như Thường cố hết sức diễn hình tượng người hiền lành:
"Ta cũng mệt rồi, cực thì cực đấy, nhưng thỉnh thoảng làm một chuyến săn đêm, cũng khá thú vị."
Diêm Thanh Hoan: "..."
Liều mạng nhớ lại cách diễn vai hào hiệp trong tiểu thuyết, Diêm Thanh Hoan cười lớn, ngồi cạnh Ngu Tri Họa:
"Nếu thích, sau này đưa ngươi đi nữa."
Nguy hiểm quá rồi.
Động tác hơi mạnh, suýt thì trật eo.
Thẩm Lưu Sương vui vẻ thừa nước đục thả câu, vừa ngắm cảnh xung quanh, vừa thuận miệng tiếp lời:
"Thiếu gia nói đúng."
Nịnh bợ thật sự vui lắm đó.
Giang Bạch Nghiễn khựng lại một thoáng, ngồi xuống bên cạnh Thi Đại.
"A Tiêu."
Ngu Tri Họa cười bảo:
"Mau nướng thỏ ăn đi."
Vệ Tiêu thẳng tính, giỏi võ thuật săn bắt, con mồi bắt được, thông thường đều do hắn ta phụ trách nướng.
Diêm Thanh Hoan run tay.
Vấn đề lớn rồi đây.
Thi Đại liếc nhìn mu bàn tay Diêm Thanh Hoan, khớp xương cân xứng, trắng như sứ, thoáng hiện gân xanh.
Đôi tay này đã quen cầm bút chọc chim ở Giang Nam, nào biết lột da thỏ, nướng thịt.
Thi Đại lặng lẽ, chọc cánh tay Giang Bạch Nghiễn.
Sức lực nàng rất nhỏ, cách lớp áo, nhẹ như gãi ngứa.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, thấy Thi Đại chỉ chàng, rồi lại chỉ mấy con thỏ đang nằm dưới đất.
Một động tác nhỏ chẳng rõ nghĩa, Giang Bạch Nghiễn lại hiểu ý nàng.
Nàng đang hỏi chàng, có biết nướng thịt thỏ không.
Giang Bạch Nghiễn gật đầu.
Thoáng chốc, đã nghe tiếng cười thoải mái của Thi Đại:
"Hôm nay không để ca ca nướng nữa nhé."
Nàng trưởng thành ở Thi phủ, từ một khía cạnh nào đó, tính cách của nàng cũng có phần tương tự với Vệ Linh.
Lúc lên tiếng mày mắt cong cong, khẽ nhướng khóe mi, có chút kiêu ngạo lại hơi đắc ý:
"A Ngôn cũng biết đó, để chàng làm thử nha."
Ngu Tri Họa sửng sốt, nhớ lại quan hệ giữa hai người, nhỏ tiếng cười bảo:
"A Ngôn hả?"
Thi Đại:
"Muội muốn ăn đồ huynh ấy nướng."
Nàng giỏi làm nũng, mềm giọng nói chuyện, như đường cát thượng hạng.
Lọt vào tai Giang Bạch Nghiễn, chàng lơ đãng nghĩ, chỉ là không biết, viên đường này có mấy phần thật mấy phần giả.
Diêm Thanh Hoan là người lanh trí, lập tức thuận theo lời nàng:
"Được, hôm nay thử tay nghề của A Ngôn...A Ngôn thấy sao?"
Đa tạ Thi tiểu thư và Giang công tử đã giải vây!
Giang Bạch Nghiễn không từ chối.
Chàng từng đi khắp chốn, lúc ngang qua núi sâu hoang dã, những món ăn này là chuyện thường ngày.
Lần đầu tiên Thi Đại ăn thỏ nướng dã ngoại, chống má nhìn chàng xắn tay áo, lộ ra cổ tay với khớp xương rõ ràng.
Muốn ăn thịt thỏ, phải xử lý da lông và nội tạng sạch sẽ, vốn là những bước cực kỳ phức tạp, vào tay Giang Bạch Nghiễn, lại thuận lợi trôi chảy, lưu loát đến khó tin.
Như đã làm qua trăm ngàn lần.
Thi Đại hoảng hốt hiểu ra, ngước mắt lên.
Khi tập trung làm chuyện gì đó, Giang Bạch Nghiễn không có biểu cảm nào, độ cong khóe mắt hơi cụp xuống, như móc câu nhỏ treo dưới ánh trăng.
Chỉ nhìn sắc mặt, rất khó phân rõ rốt cuộc chàng đang lột da lông thỏ hoang, hay đang chuyên tâm mài dao.
Sau khi tự tay giết chết tà tu, chàng không nhà để về, chẳng nơi nương tựa, một mình đi khắp cửu châu trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Chàng đã học cách nướng thịt dã ngoại vào lúc đó chăng?
Xử lý thịt thỏ sạch sẽ, rồi xuyên qua nhánh cây, gác lên đống lửa, xem như đã hoàn thành hơn phân nửa.
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên lên tiếng:
"Có hương liệu không?"
Họ cố ý đến đây săn bắt, tất nhiên sẽ mang theo gia vị.
Ngu Tri Họa đưa hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Thế nên Giang Bạch Nghiễn trở cổ tay, hương thơm nồng nàn tản ra xung quanh.
Quá hấp dẫn, Thi Đại hít sâu một hơi, đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng, chớp mắt.
Ngay sau đó, một con thỏ đã nướng xong xuất hiện trước mặt nàng.
...Ơ?
Thi Đại vô thức ngẩng đầu.
Giang Bạch Nghiễn không nói gì, khẽ nhướng mày.
Không ai phát giác, ở một góc dưới bóng cây bao phủ, khóe môi Liễu Như Thường chậm rãi giương cao.
Đây là con đầu tiên nha.
Thi Đại vui vẻ nói cám ơn, cẩn thận nhận thịt thỏ nướng, vừa cúi đầu đã ngửi được hương thơm khiến người ta choáng váng.
Cắn một miếng, ngoài xốp trong mềm, gia vị ngấm vừa chuẩn, trung hòa thịt thỏ tươi ngon, không tanh không ngấy, nước sốt tràn ra ngoài.
Đêm đông lạnh lẽo được ăn thịt thỏ nóng hổi, ấm áp bao bọc lục phủ ngũ tạng, hạnh phúc đến độ khó nói thành lời.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng không lên tiếng, nhìn nàng.
Thực ra lúc chàng đơn độc một mình, hiếm khi dùng gia vị, chỉ nướng chín rồi ăn ngay.
Nhưng nướng như vậy sẽ mang theo vị tanh, mùi thịt quá nồng, chẳng xua tan nổi, không ngon chút nào.
Chàng gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Thi Đại sau khi ăn thịt thỏ nướng kia, chân mày cau chặt, mím môi rũ xuống.
Lạ thay, rõ ràng chưa từng tân mắt nhìn thấy, lại như sống động trước mặt.
Miếng thịt thỏ này, nàng thấy khó ăn không?
Không kiềm được muốn xem thử phản ứng của nàng, xuất phát từ tâm lý mà ngay cả Giang Bạch Nghiễn cũng thấy buồn cười.
Ánh mắt Thi Đại hình như sáng hơn đôi chút.
...Nàng đang cười chăng?
"Ngon lắm đó."
Có ánh sáng rơi vào đáy mắt nàng, soi tỏ lớp lông tơ nhàn nhạt nửa bên mặt, Thi Đại bỗng nhìn về phía chàng:
"Đại trù, à không, trình độ của đầu bếp nổi tiếng! Thỏ này chỉ có trên trời, nhân gian nào được nếm mấy lần!"
Giang công tử vừa đẹp, đầu óc thông minh, kiếm pháp cao siêu, lại còn biết nấu ăn nữa.
Nàng có tài đức gì, gặp được đồng đội toàn năng quá đỗi.
Nói xong nàng lại nghĩ, trừ nướng thỏ ra, liệu Giang Bạch Nghiễn còn biết làm món khác không? Lẽ nào, chàng là cao thủ bếp nút giấu mặt?
Tò mò lắm đó.
Trong lòng như có mấy con kiến đang bò.
Đáng tiếc Giang Bạch Nghiễn không nói gì nữa, xoay người lại, tiếp tục xử lý con thỏ kế tiếp.
Khóe môi Liễu Như Thường lại càng giương cao hơn.
Ngồi ở góc độ Thi Đại không nhìn thấy, nàng ta có thể thấy được cực kỳ rõ ràng.
Khoảnh khắc Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, đã lẳng lặng mỉm cười...
Như đèn hoa rực rỡ lóe lên thoáng chốc, bỗng dưng xuất hiện, rồi lặng yên biến mất, tan vào màn đêm.
Bị vài ba câu dỗ dành vui quá rồi kìa.
Giang Bạch Nghiễn trông lạnh lùng lại kiêu ngạo, hóa ra dễ dỗ đến vậy?
Thẩm Lưu Sương nghe đến vui vẻ:
"Thỏ này trên trời mới có...đang ăn thỏ ngọc ư?"
"Thế nào?"
Ngu Tri Hoa cũng mỉm cười trêu chọc:
"Nướng ngon hơn ca ca muội không?"
Đâu phải ca ca ruột, bán được cứ bán thôi.
Nhận được ân huệ của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại chẳng hề do dự:
"Ngon nhất luôn."
Thời gian hãy còn sớm, Giang Bạch Nghiễn thành thạo xử lý hết thịt thỏ nướng cho những người ở đây.
Chàng không hứng thú với chuyện ăn uống, dứt khoát đứng dậy:
"Ta đi trước dò đường."
Ngu Tri Họa từng nói, họ vào núi săn bắt, vẫn chưa tìm được đường xuống núi.
Thi Đại vội vàng ăn xong miếng thịt thỏ cuối cùng, lau sạch miệng và tay, đuổi theo bước chân chàng:
"Ta cũng đi nữa."
Giang Bạch Nghiễn quay đầu, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng:
"Không cần."
Sao lại không cần?
Thi Đại ngẩn ngơ, đề phòng Ngu Tri Họa nghe thấy, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được:
"Ta mang theo bùa nè, có thể soi đường cho huynh mà."
Giang Bạch Nghiễn xoay người, nhìn mặt nàng.
Trắng nõn chẳng chút tỳ vết, vì lạnh mà gó má ửng hồng.
Chàng không đồng ý, từ chối cho ý kiến.
Thi Đại thầm thấy nhụt chí, sờ túi trong tay áo.
Nàng biết Giang Bạch Nghiễn không thích gần gũi với người khác, nếu chàng không muốn có người đi theo...đưa bùa cho chàng vậy.
Một mình đi giữa núi rừng, dù sao cũng không an toàn.
Đầu ngón tay thò vào túi, cùng lúc đó, Giang Bạch Nghiễn nhỏ giọng lên tiếng:
"Đến bên đống lửa đi."
Thi Đại ngẩng đầu:
"Gì cơ?"
Gió núi đêm đông rét mướt nhất, thoáng chốc nổi gió, lướt qua vài lọn tóc mai của nàng.
Một bàn tay bỗng dưng duỗi ra, ngăn cản bên gò má nàng, che chắn hướng gió ập tới.
Chóp mũi chỉ toàn là mùi hương lạnh nhạt trên người Giang Bạch Nghiễn.
"Chẳng phải cô sợ lạnh sao?"
Giọng Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhưng rõ ràng, như dòng suối vỗ vào đá, gợi lên tiếng vọng trong bóng đêm, mang đến tiếng cười rất khẽ.
"Đại tiểu thư."
Xưng hô trước nay chưa từng nghe, được nhắc đến bằng giọng điệu thế này, như chế nhạo lại như bất đắc dĩ.
Chỉ ba chữ thôi, đã khiến sống lưng tê dại, ngứa ngáy len lỏi vào tai, rồi rơi xuống đáy lòng.
Gió đêm được tay phải của chàng ngăn cản, Thi Đại khẽ run rẩy.
Nàng nhớ lại, lúc bắt đầu ảo ảnh, mình từng oán trách chỗ này quá lạnh.
Thử hạ khóe môi xuống, nhưng không nén nổi.
Thi Đại cong môi, vẫn lạnh đến độ chóp mũi đỏ bừng, trong mắt lại tràn trề sức sống như đang khiêu khích, tựa mầm non phá vỡ tuyết đọng, giương nanh múa vuốt:
"Ta không sợ đâu nha."