Chương 3: [Ngoại truyện: Thế tử]
Đây là lần đầu Đoạn Thần ra chiến trường. Từ nhỏ hắn đã học binh pháp, nhưng vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Mẫu thân nói, con là Hầu gia tương lai, sẽ phải chịu khổ nhiều hơn người khác.
Nhưng cuộc sống của Đoạn Thần từ nhỏ đã xuôi chèo mát mái. Hắn được cả nhà cưng chiều, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.
Trong mắt hắn, không có ai quan trọng.
Những hạ nhân kia chỉ là một đám giun dế, chẳng đáng bận tâm.
Diên di nương thích tranh sủng. Từ trước đến nay, Đoạn Thần luôn xem thường loại đàn bà chỉ biết trốn trong trạch viện, dựa dẫm vào đàn ông, hạ mình lấy lòng để được phụ thân chú ý như cô ta.
Mẫu thân chưa bao giờ tranh sủng.
Về sau hắn mới hiểu tại sao.
Bởi vì mẫu thân là chính thất, con cái sinh ra sẽ là Thế tử, bà ấy không cần tranh sủng.
Lần ngã xuống hồ đó đã thay đổi Đoạn Thần.
Lan Linh, hắn nghĩ, cái tên thật dễ nghe.
Dung nhan kia khắc sâu vào lòng hắn, làm hắn cứ tự hỏi sao lại có người xinh xắn đến vậy nhỉ.
Thần trí của hắn như đứa trẻ, Lan Linh sẽ không mất kiên nhẫn, sẽ chăm sóc hắn thật cẩn thận.
Đoạn Thần xước đầu gối, Lan Linh sẽ bôi thuốc cho hắn.
Dưới hàng mi dài, mắt to trong veo.
Rõ ràng nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng lại nhìn người khác không chút sợ hãi.
Họ từng da thịt kề sát, cá nước vui vầy. Trong lòng Đoạn Thần, họ mới là người thân cận nhất của nhau.
Chỉ tiếc đó là chuyện sau này Đoạn Thần mới hiểu.
Đến khi hắn khỏi bệnh, nhìn Lan Linh nằm nghiêng bên cạnh, phản ứng đầu tiên của hắn là tức giận.
Hắn là thế tử, sao có thể thân mật với hạ nhân?
Hắn lạnh lùng đuổi nàng ra ngoài, nhìn nàng luống cuống mặc lại quần áo, đứng trong góc khuất.
Mọi người nối đuôi nhau vào, hỏi han ân cần, mẫu thân thậm chí còn òa khóc.
Nhưng Lan Linh chỉ bình tĩnh cúi đầu đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Mẫu thân muốn Lan Linh ở lại trong viện.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Thần là từ chối.
Có giọng nói vang lên trong nơi sâu nhất trong lòng hắn, nói giữ nàng lại đi.
Nàng như đóa hoa anh túc, nếu thật sự giữ lại, hắn sợ mình không dứt ra được.
Hắn thờ ơ, xa lánh nàng, nhẫn nhịn không để ý tới nàng.
Đoạn Thần nghĩ, nếu Lan Linh không phải nha hoàn thì tốt quá.
Thấy nàng ngẩn ra lúc mài mực, Đoạn Thần lặng lẽ nhìn thật lâu, đúng là nàng hoàn hồn thì lạnh lùng nói:
- Đến chuyện này cũng không làm được.
Hắn nhếch miệng, thói quen làm câu đầu tiên hắn nói là răn dạy.
Hắn bỏ ra mấy ngày đêm tự thuyết phục, giữ Lan Linh lại làm thiếp thất.
Về sau có Thế tử phi, hắn sẽ che chở Lan Linh, để nàng không biến thành loại người như Diên di nương.
Lan Linh mang chân dung đến, Đoạn Thần liếc nhìn một chút, lại thấy Lan Linh đang nhìn hắn chằm chằm.
Trong mắt hắn hiện ra ý cười hiếm hoi.
Hắn lơ đãng nhắc đến chuyện thiếp thất, nhưng Lan Linh lại hỏi giấy bán thân.
Ngực Đoạn Thần phát đau, nàng không biết quyết định của hắn sao?
Vậy mà lại từ chối hắn…
Hắn lỡ thốt lên những lời khó nghe.
Điều hắn muốn nói không phải nàng thô bỉ, vô vị.
Hắn muốn nói, dù có thể nào, ta vẫn thích nàng.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Thần cãi nhau với người khác, nghe Lan Linh nói người nàng muốn lấy phải là người thật dịu dàng.
Hắn nổi giận.
Cho nên khi mẫu thân phạt roi Lan Linh, hắn ở lại trong phòng.
Hắn nghĩ, đau một lần cũng tốt.
Đến khi thấy Lan Linh nằm ngất trên giường, Đoạn Thần mới hiểu rõ trái tim của mình.
Yêu là không chịu được nàng bị tổn thương.
Yêu là không đành lòng nặng lời với nàng.
Trước đó hắn đã làm gì thế này?
Đứa bé trong bụng Diên di nương do mẫu thân tìm người hại.
Đoạn Thần giờ mới nhận ra, dù có là người phụ nữ nào, khi đã bị vây trong bốn bức tường trạch viện đều sẽ trở nên như vậy.
Nhưng hắn không muốn từ bỏ Lan Linh.
Lan Linh bỏ đi, hắn bị thương, tỉnh lại liền phái người đi tìm.
Hắn không nghĩ ra cách giải quyết, nhưng hắn không muốn mất Lan Linh.
Ma ma chưởng sự nói Lan Linh là tên bà ấy đặt, tên thật của Lan Linh không có trong danh sách đăng ký.
Đoạn Thần chưa lành thương đã ngồi ngay ngắn trước bàn, vẽ chân dung của Lan Linh. Đám thị vệ mỗi ngày đi tìm, cuối cùng đã có tin tức.
Mới qua mấy ngày thôi, Lan Linh đã thích một thư sinh rồi.
Đoạn Thần tự mình đến xem thử, đây là người dịu dàng sao?
Chỉ là giọng nói nhỏ chút, sẽ giảng một ít học vấn tầm phào thôi.
Hắn buông xuống thể diện của Thế tử, xin lỗi Lan Linh.
Hắn học cách cho heo ăn, nếm trải cuộc sống thường ngày của Lan Linh.
Nhưng Lan Linh vẫn nói vẫn hắn rằng:
- Chúng ta nên quên đi thôi.
Cây trâm hoa quế kia cuối cùng vẫn không thể tặng.
Đoạn Thần nói:
- Trừ nàng ra, ta sẽ không cưới một ai khác.
Hắn vào triều làm quan, vì cuộc sống của bách tính mà chăm chỉ cần cù, như lời Lan Linh nói.
Hắn ra chiến trường giết địch, kiến công lập nghiệp. Hắn muốn đích thân làm phụ thân nở mày nở mặt, để có thể xin một yêu cầu.
Tỷ như, cả đời chỉ cưới mình Lan Linh.
Nhưng khi hắn khải hoàn trở về, Thánh thượng lại ban hôn.
Muội muội của Hoàng hậu à?
Chưa từng gặp.
Hắn dùng mọi cách để phản kháng, nhưng chẳng được tích sự gì.
Đến giờ, hắn mới hiểu được câu nói của Lan Linh.
- Giữa chúng ta cách rất nhiều người, nhiều chuyện. Chúng ta vốn không xứng đôi.
Chẳng trách mẫu thân từng nói, con sẽ phải chịu khổ.
Từ đầu đến cuối, nhân duyên của hắn vốn không nằm trong tay hắn.
Có lẽ so với hắn, Lan Linh mới là người thật sự hạnh phúc.
[Hết ngoại truyện]
[Hết]
Mẫu thân nói, con là Hầu gia tương lai, sẽ phải chịu khổ nhiều hơn người khác.
Nhưng cuộc sống của Đoạn Thần từ nhỏ đã xuôi chèo mát mái. Hắn được cả nhà cưng chiều, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.
Trong mắt hắn, không có ai quan trọng.
Những hạ nhân kia chỉ là một đám giun dế, chẳng đáng bận tâm.
Diên di nương thích tranh sủng. Từ trước đến nay, Đoạn Thần luôn xem thường loại đàn bà chỉ biết trốn trong trạch viện, dựa dẫm vào đàn ông, hạ mình lấy lòng để được phụ thân chú ý như cô ta.
Mẫu thân chưa bao giờ tranh sủng.
Về sau hắn mới hiểu tại sao.
Bởi vì mẫu thân là chính thất, con cái sinh ra sẽ là Thế tử, bà ấy không cần tranh sủng.
Lần ngã xuống hồ đó đã thay đổi Đoạn Thần.
Lan Linh, hắn nghĩ, cái tên thật dễ nghe.
Dung nhan kia khắc sâu vào lòng hắn, làm hắn cứ tự hỏi sao lại có người xinh xắn đến vậy nhỉ.
Thần trí của hắn như đứa trẻ, Lan Linh sẽ không mất kiên nhẫn, sẽ chăm sóc hắn thật cẩn thận.
Đoạn Thần xước đầu gối, Lan Linh sẽ bôi thuốc cho hắn.
Dưới hàng mi dài, mắt to trong veo.
Rõ ràng nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng lại nhìn người khác không chút sợ hãi.
Họ từng da thịt kề sát, cá nước vui vầy. Trong lòng Đoạn Thần, họ mới là người thân cận nhất của nhau.
Chỉ tiếc đó là chuyện sau này Đoạn Thần mới hiểu.
Đến khi hắn khỏi bệnh, nhìn Lan Linh nằm nghiêng bên cạnh, phản ứng đầu tiên của hắn là tức giận.
Hắn là thế tử, sao có thể thân mật với hạ nhân?
Hắn lạnh lùng đuổi nàng ra ngoài, nhìn nàng luống cuống mặc lại quần áo, đứng trong góc khuất.
Mọi người nối đuôi nhau vào, hỏi han ân cần, mẫu thân thậm chí còn òa khóc.
Nhưng Lan Linh chỉ bình tĩnh cúi đầu đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Mẫu thân muốn Lan Linh ở lại trong viện.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Thần là từ chối.
Có giọng nói vang lên trong nơi sâu nhất trong lòng hắn, nói giữ nàng lại đi.
Nàng như đóa hoa anh túc, nếu thật sự giữ lại, hắn sợ mình không dứt ra được.
Hắn thờ ơ, xa lánh nàng, nhẫn nhịn không để ý tới nàng.
Đoạn Thần nghĩ, nếu Lan Linh không phải nha hoàn thì tốt quá.
Thấy nàng ngẩn ra lúc mài mực, Đoạn Thần lặng lẽ nhìn thật lâu, đúng là nàng hoàn hồn thì lạnh lùng nói:
- Đến chuyện này cũng không làm được.
Hắn nhếch miệng, thói quen làm câu đầu tiên hắn nói là răn dạy.
Hắn bỏ ra mấy ngày đêm tự thuyết phục, giữ Lan Linh lại làm thiếp thất.
Về sau có Thế tử phi, hắn sẽ che chở Lan Linh, để nàng không biến thành loại người như Diên di nương.
Lan Linh mang chân dung đến, Đoạn Thần liếc nhìn một chút, lại thấy Lan Linh đang nhìn hắn chằm chằm.
Trong mắt hắn hiện ra ý cười hiếm hoi.
Hắn lơ đãng nhắc đến chuyện thiếp thất, nhưng Lan Linh lại hỏi giấy bán thân.
Ngực Đoạn Thần phát đau, nàng không biết quyết định của hắn sao?
Vậy mà lại từ chối hắn…
Hắn lỡ thốt lên những lời khó nghe.
Điều hắn muốn nói không phải nàng thô bỉ, vô vị.
Hắn muốn nói, dù có thể nào, ta vẫn thích nàng.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Thần cãi nhau với người khác, nghe Lan Linh nói người nàng muốn lấy phải là người thật dịu dàng.
Hắn nổi giận.
Cho nên khi mẫu thân phạt roi Lan Linh, hắn ở lại trong phòng.
Hắn nghĩ, đau một lần cũng tốt.
Đến khi thấy Lan Linh nằm ngất trên giường, Đoạn Thần mới hiểu rõ trái tim của mình.
Yêu là không chịu được nàng bị tổn thương.
Yêu là không đành lòng nặng lời với nàng.
Trước đó hắn đã làm gì thế này?
Đứa bé trong bụng Diên di nương do mẫu thân tìm người hại.
Đoạn Thần giờ mới nhận ra, dù có là người phụ nữ nào, khi đã bị vây trong bốn bức tường trạch viện đều sẽ trở nên như vậy.
Nhưng hắn không muốn từ bỏ Lan Linh.
Lan Linh bỏ đi, hắn bị thương, tỉnh lại liền phái người đi tìm.
Hắn không nghĩ ra cách giải quyết, nhưng hắn không muốn mất Lan Linh.
Ma ma chưởng sự nói Lan Linh là tên bà ấy đặt, tên thật của Lan Linh không có trong danh sách đăng ký.
Đoạn Thần chưa lành thương đã ngồi ngay ngắn trước bàn, vẽ chân dung của Lan Linh. Đám thị vệ mỗi ngày đi tìm, cuối cùng đã có tin tức.
Mới qua mấy ngày thôi, Lan Linh đã thích một thư sinh rồi.
Đoạn Thần tự mình đến xem thử, đây là người dịu dàng sao?
Chỉ là giọng nói nhỏ chút, sẽ giảng một ít học vấn tầm phào thôi.
Hắn buông xuống thể diện của Thế tử, xin lỗi Lan Linh.
Hắn học cách cho heo ăn, nếm trải cuộc sống thường ngày của Lan Linh.
Nhưng Lan Linh vẫn nói vẫn hắn rằng:
- Chúng ta nên quên đi thôi.
Cây trâm hoa quế kia cuối cùng vẫn không thể tặng.
Đoạn Thần nói:
- Trừ nàng ra, ta sẽ không cưới một ai khác.
Hắn vào triều làm quan, vì cuộc sống của bách tính mà chăm chỉ cần cù, như lời Lan Linh nói.
Hắn ra chiến trường giết địch, kiến công lập nghiệp. Hắn muốn đích thân làm phụ thân nở mày nở mặt, để có thể xin một yêu cầu.
Tỷ như, cả đời chỉ cưới mình Lan Linh.
Nhưng khi hắn khải hoàn trở về, Thánh thượng lại ban hôn.
Muội muội của Hoàng hậu à?
Chưa từng gặp.
Hắn dùng mọi cách để phản kháng, nhưng chẳng được tích sự gì.
Đến giờ, hắn mới hiểu được câu nói của Lan Linh.
- Giữa chúng ta cách rất nhiều người, nhiều chuyện. Chúng ta vốn không xứng đôi.
Chẳng trách mẫu thân từng nói, con sẽ phải chịu khổ.
Từ đầu đến cuối, nhân duyên của hắn vốn không nằm trong tay hắn.
Có lẽ so với hắn, Lan Linh mới là người thật sự hạnh phúc.
[Hết ngoại truyện]
[Hết]