Chương 10
Yo ho!!!
Được đi shopping rồi!
Cảm ơn "phá nhà"!
Nhưng về sau mày đừng đến nữa.
Nhà này không cho phép cái loại chóa được ăn thịt vào cửa đâu.
"Cái này, cái này, cái kia... Chỉ khác màu thôi à? Mua hết."
Tình địch vô cùng được hoan nghênh trong trung tâm thương mại.
Dù sao người ấy cũng là một anh đẹp trai cầm trong tay thẻ kim cương muốn quẹt là quẹt.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là...
Người ấy đi cùng với một chú chó siêu đẹp trai và siêu ngầu!!
Anh ấy đẹp trai, có chóa được cộng thêm 100 điểm.
Tôi hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ.
Đồng thời thưởng lại cho họ ánh mắt lạnh lùng.
Ha, những kẻ phàm nhân kia sao có thể có được bản chóa.
Đặt hàng vật dụng trong nhà xong...
Cuối cùng cũng đã tới nơi bản chóa muốn đi nhất.
"Xin chào, cửa hàng dành cho thú cưng đang tổ chức các hoạt động ưu đãi..."
Tôi mong đợi lắng nghe.
Tình địch mắt nhìn thẳng đi qua.
Đợi, đợi đã!!
Cái đồ đàn ông phá của nhà anh! Ưu đãi kìa, ôi chao!
"... Chi tiêu đạt 19.800 sẽ được tặng thẻ VIP có thời hạn nửa năm trong khu vui chơi dành cho thú cưng."
"Gâu gâu gâu!"
Tình địch, anh nghe thấy không?
Sân chơi cho thú cưng kìa!
Bản chóa nhất định phải có được nó!
"Xin hỏi ngài cần gì ạ?"
Cô bán hàng tinh mắt tiến lên đón tiếp.
"Cho nó, mỗi thứ một bộ."
Tình địch chỉ vào tôi, không hứng thú lắm.
"Xin hỏi chó của ngài có yêu cầu gì về đồ dùng không?"
"Dùng được là được."
Nói xong đưa thẻ sang.
Nụ cười của cô bán hàng khựng lại.
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!!!!!!
Anh lại tùy tiện với bản chóa thế sao?
Tình địch cúi đầu nhìn tôi, mất kiên nhẫn nói.
"Mày muốn thế nào?"
"Gâu gâu gâu!"
Người ấy trầm mặc.
"Tự chọn?"
Tình địch ngồi xổm xuống vươn tay đưa thẻ cho tôi.
"Gâu hấu ~"
Tôi mở miệng ngậm lấy thẻ kim cương, vui vẻ chạy đi.
Tôi đi dạo trung tâm thương mại cùng cô bán hàng.
Có tí tiền vào sang lên hẳn!
Ờm... Nên mua cái bát nào đây?
Cái này đẹp... Cái kia in hình bản chóa à.
Thôi, không đẹp bằng bản chóa.
Tôi vội vàng duỗi chân ra trước mặt cô bán hàng.
Cô ấy vội vàng ôm tôi lên.
Tôi vẫn chưa quên chính sự, quét mắt qua từng cái nhãn.
Rồi chỉ thẳng vào cái có nhiều số nhất.
"Ánh mắt của shiba thật tốt. Đây là bát thức ăn thông minh mới nhất được cửa hàng tung ra. Không chỉ sử dụng vật liệu an toàn và thân thiện với môi trường, mà điều quan trọng nhất là nó có thể giảm bớt gánh nặng cho chủ nhân, dù đi làm về muộn cũng sẽ không khiến chó con bị đói bụng."
Ôi, tình bát trong mộng của tui đây rồi!!
Nó sinh ra là để dành cho bản chóa!
Tôi nhìn giá.
"Gâu!"
Là nó!
Tôi ngẩng đầu lên vỗ vỗ thẻ kim cương đeo trên cổ.
"Được, lấy cái này."
Cô bán hàng vẻ mặt tươi cười.
"Chỉ cần ăn hết là sẽ tự động bổ sung à?"
Á? Tình địch, anh xuất hiện từ bao giờ?
"Đúng vậy, thiết kế nhanh, tiện dụng, cá nhân hóa."
Cô bán hàng không cảm nhận được gì tiếp tục nói.
Hiển nhiên cổ không thể cảm nhận được nguy hiểm như tôi.
"Ẳng ~"
Tôi nghiêng đầu làm nũng với tình địch.
Không mua bản chóa sẽ cắn chết anh!
"Nó sẽ no chết, đổi cái khác đi."
Tình địch lạnh lùng nói.
"Ẳng ẳng ẳng...
Tôi đau lòng dụi đầu vào lòng cô bán hàng.
Cô ấy cũng cảm nhận được nỗi khổ của tôi, tay không ngừng vuốt ve tôi.
"Trông có vẻ shiba rất thích, ngài có muốn suy nghĩ thêm không?"
Trong thoáng chốc tôi như nghe được tiếng cười nhạt của tình địch.
Nhưng tôi bất chấp!
Tôi muốn náo loạn!
Cuối cùng...
Không chịu nổi con chóa quấy nhiễu...
Tình địch dứt khoát chọn cái đắt tiền nhất.
Oh yeah!!!
Thực ra dù có mua hay không...
Bản chóa chỉ cần biết nó đủ 19.800 tệ được rồi ~
Tuy rằng, người dắt bản chóa đi dạo là chị bán hàng.
Còn tình địch chỉ đứng gần đó cúi đầu chơi điện thoại.
Haizzz, bỗng nhiên cảm thấy tay chân gò bó.
Tôi liếc nhìn...
Chính là quả bóng đó!!
Trông giống hệt con chó lúc trước.
Mặc dù nó được tôi dùng để đập thay cho cái con da đen không rõ mặt mũi kia.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi nhớ một lần đập một lần.
"Món đồ chơi này được sản xuất từ cao su thiên nhiên, là sản phẩm của công ty GWJ nổi tiếng ở Đức, được chế tạo bằng công nghệ hiện đại có thể tiếp nhận vô số phát cắn."
Tôi nhìn giá, lại nhìn tình địch ở xa xa không chú ý bên này.
Tôi lắc thẻ kim cương biểu thị muốn.
"Vâng, để tôi gói lại cho ngài."
Chị gái tri kỷ quá trời quá đất.
Sau đó thừa dịp tình địch không chú ý tôi lặng lẽ mua thêm không ít thứ tốt.
Cho đến khi...
"Gâu gâu gâu!!!!!!"
Sao không đưa bản chóa đến đây sớm hơn!!!
Tôi không muốn ra ngoài nữa, bản chóa muốn ở đây cả đời!
"Bên trái là khu đồ ăn vặt cho chó, bên phải là đồ hộp..."
Không cần nói.
Bản chóa biết mình vẫn luôn theo đuổi cái gì!
Tôi chạy nhanh về bên trái.
Chân gà!! Thịt bò khô!!!
Đều là thịt... áu áu.
Tôi lệ nóng doanh tròng.
Toàn bộ, bản chóa muốn toàn bộ những thứ này!
Tôi sung sướng nhảy nhót chạy tới trước mặt chị bán hàng.
Lắc lư thẻ kim cương.
"Cái này không tệ."
Tình địch lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện.
Lòng tôi lạnh ngắt.
Một hộp thịt bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
"Gấu?"
Anh lừa chóa à! Trên đó viết đồ chơi thịt hộp bằng nhựa!!!
"Không thích?"
Trông tình địch có vẻ thất vọng.
"Gâu gâu gâu ẳng."
Haizzz, đồ đàn ông nhỏ mọn.
"..."
Tình địch đứng dậy đi về phía giá hàng đồ ăn vặt.
"Cái này nhé!!!"
Mua... lói nhiều.
Tôi khóc thành lệ cẩu.
"Làm từ thịt gà."
Tôi tập trung nhìn kỹ...
Ngay lập tức tâm tình tăng vọt ~
"Lần này ngài tiêu phí tổng cộng... nên sẽ nhận được thẻ vip nửa năm của khu vui chơi dành cho thú cưng. Mời điền thông tin của ngài và chó cưng vào đây."
Chị bán hàng nhiệt tình lấy ra một quyển sổ giao cho tình địch.
Tình địch liếc nhìn.
"Không..."
Miệng người ấy khẽ động, tôi nhanh chóng lao lên ngăn cản.
"Gâu!'
Tôi nóng nảy chạy loạn xung quanh tình địch.
"Vội cái gì, không phải tới đây là vì chuyện này sao?"
Tình địch nhìn tôi sau đó haha một tiếng.
Sau khi đăng ký xong người ấy lấy điện thoại ra gọi điện.
"Thiệu Nguyên, Tiểu Hạch Đào mấy tuổi rồi? Hả, nhỏ thế? Vẫn chưa tới à... tôi biết rồi."
Tôi đặt mông ngồi dưới đất.
Lên án nhìn tình địch.
Ôm ngực không muốn nói chuyện.
Tôi quá thất vọng về anh!
Anh thật sự tôi đã quên tôi ở bên anh... ặc...
Lâu như vậy!!!
Đm, đến cùng tôi mấy tuổi??
"Thẻ trong khu vực thú cưng VIP của trung tâm mua sắm này là thẻ được thiết kế riêng dành riêng cho chó, nó sẽ được gửi đến địa chỉ của ngài trong vòng một tuần."
"Thẻ cho chó à."
Tình địch đột nhiên có vẻ rất hứng thú.
"Không biết Tiểu Hạch Đào đeo lên sẽ trông thế nào."
Ối, nguy hiểm.
Bản chóa sẽ đeo cái thứ làm hỏng hình tượng anh dũng của mình đó ư?
Mơ đi!
"Văn Khương, đúng là anh rồi!"
Giữa lúc tôi và tình địch mỗi người ngồi một bên trên ghế chán muốn chết...
Khách không mời lại đến nữa rồi.
Có vẻ người yêu của tôi vừa hoàn thành công việc, em ấy lên tiếng gọi tình địch.
Sau đó cho cấp dưới rời đi trước.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng kia...
Cỏ một chút...
Chỉ chút ít đau lòng thôi.
Đã từng...
Khi tôi và người yêu ở bên nhau cũng không dễ dàng gì.
Em ấy và tôi rất thân thiết, rất thích giúp đỡ tôi.
Cũng không biết hiện tại em ấy thế nào.
Có phải cũng ngã vào cái hố lửa kia không?
Định mệnh?!
Bản chóa chỉ vừa quay đầu, mắc gì các người đã xáp vào nhau gần như vậy?
Mau tách nhau ra!!
Tôi lập tức nhảy vào chỗ ngồi của tình địch.
Chen vào giữa bọn họ.
Người yêu lườm nguýt cố gắng quên đi sự tồn tại của tôi.
Đồng thời dùng vẻ mặt hòa đồng nói chuyện với tình địch.
"Có mệt không, đã mua hết đồ chưa?"
"Cũng tạm, nhưng đi với Tiểu Hạch Đào hơi đau cổ, nó lùn quá."
Ê, sao anh có tài năng trợn mắt nói mò thế tình địch.
Người yêu của tôi cố gắng thể hiện.
"Để em xoa bóp cho anh nhé!"
Dứt lời thực sự định cởi măng séc trên tay áo ra.
Tình địch cạn lời liếc nhìn em ấy, mím môi nói.
"Cậu nghĩ đây là nơi nào?"
Trung tâm thương mại rộng lớn, người qua kẻ lại.
Em lại muốn động tay động chân với tình địch của tôi? Bản chóa không cho phép!
Tôi khoác vai tình địch cảnh giác nhìn người yêu.
Em đừng có mà vượt quá giới hạn!
"Gần đây có một tiệm xoa bóp kỹ thuật rất tốt."
Người yêu tôi vẫn đang nói.
Tình địch vẫn từ chối.
"Tôi không thích người khác chạm vào mình."
Không biết nói gì hơn.
Tôi bị khiếp sợ trước cái cảnh yêu đương của họ.
Nhưng cũng đúng lúc.
Hừ.
"Trong trung tâm thương mại hình như có tiệm mát-xa tự phục vụ, cùng đi nhé?"
Yên tĩnh một lúc lâu, tình địch hắng giọng, đề nghị.
"Được."
Người yêu của tôi vui vẻ đồng ý.
Tôi nhún vai nổi da gà vì xấu hổ.
Tách tách đuổi kịp bước chân của tình địch. (Tách tách = tiếng chân của mấy con chó lúc chạy)
Trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Vì cái gì mà tình địch lại phải miễn cưỡng ở bên người yêu của tôi?
Đúng là bí ẩn.
Hừ.
Ơn chúa tôi là chóa cưng của người ấy.
Có rất nhiều cơ hội để hiểu người ấy hơn.
Nói là tiệm mát xa tự phục vụ nhưng thật ra là quán dưỡng sinh cho người cao tuổi.
Ngại ghê nơi ~~~
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Vẻ mặt của người yêu tôi quá đặc sắc.
"Mời dùng."
Nhân viên bưng lên một bình nước táo đỏ và cẩu kỷ ngâm rồi đi ra ngoài.
Tình địch bưng lên bình tĩnh uống một ngụm sau đó nằm xuống.
Ghế mát xa lập tức hoạt động.
Người yêu thấy tình địch đã nhắm mắt...
Nên cũng nằm xuống.
Còn bản chóa?
Đương nhiên là cũng rứa.
Cái ghế mát xa này đúng là chơi vui!
Khi mấy cái túi khí lay động tôi liền trượt từ đầu này đến đầu kia.
Sau đó lại trượt về.
Cứ như đang chìm nổi trong đại dương.
Đúng là siêu cấp thoải mái!
"Hình như dạo này tâm trạng anh có vẻ không tốt."
"Đâu có."
"Em gọi điện cho anh mà anh đều không nhận."
"Giải quyết xong việc chưa?"
"... Tạm thời chưa giải quyết được, anh cho em chút thời gian, em hứa sẽ không để xảy ra chuyện như lần trước nữa."
À, há.
Lần trước?!! Chẳng lẽ là cái lần tình địch đại chiến tiểu tình nhân kia sao?
Thật kích thích.
Đầu óc của người yêu tôi...
Từ bao giờ lại ngâu như vậy.
Không phải trước đây giấu kỹ lắm à?
"Tìm người nguyện ý đưa cậu ta đi đi, không thì Đậu Thần à, tôi không có cách nào thật sự chấp nhận cậu."
Tình địch thở dài, hơi thỏa hiệp.
"Em sẽ làm nhanh thôi."
Người yêu của tôi phiền muộn trả lời.
Chậc.
Không ngờ còn có người có thể trừng trị em ấy.
Tình địch sao anh không xuất hiện sớm hơn.
Nửa giờ sau tôi lâng lâng ra khỏi quán dưỡng sinh.
Cảm giác cứ như vừa bị giã cho một trận.
Ôi... chân mềm hết cả rồi.
"Chó ngu."
Tôi ném ánh mắt sắc bén về phía đó.
Người yêu của tôi đứng bên cạnh tôi giơ tay đẩy cửa kính trước mặt.
À, ra là chỗ đó có cửa.
Tôi bước ra ngoài như không có chuyện gì.
"Tiểu Hạch Đào."
Tôi khó hiểu nhìn người yêu.
Hình như đây là lần đầu tiên em ấy gọi tên chó của tôi.
"Chúng ta ở chung hòa thuận đi."
Người yêu của tôi ngồi xổm xuống, vươn tay với tôi.
Tôi ngẩn ngơ...
Không rõ tình huống gì.
Cái... cái gì cơ?
"Tao biết mày nghe hiểu."
Thấy tôi không để ý tới mình, người yêu lập tức thay đổi sắc mặt.
Em ấy lại quay về cái vẻ cao cao tại thượng lúc trước.
"Tao rất thích Văn Khương nên cũng sẽ đối xử tốt với mày, nhưng..."
Vẫn là cái kiểu tự cho là đúng như thế.
Ai cần em tốt với tôi, em đối tốt với một con chó...
Thì có tác dụng đếu gì chứ!!
"Áu áu áu..."
Tôi lủi về bên chân tình địch vừa ra khỏi cửa.
"Mày sao thế Tiểu Hạch Đào?"
Tình địch thuận tay đặt cốc giữ nhiệt xuống đất sau đó ôm tôi lên.
"Hu..."
Tôi dùng móng vuốt cào cào ngực người ấy.
Tình địch nhìn người yêu bằng ánh mắt trách cứ.
Người yêu của tôi vẻ mặt không hiểu gì.
"Em không làm gì hết."
Đúng vậy, chỉ là em chưa kịp nói lời uy hiếp ra khỏi mồm thôi.
Em tử tế với một con chó như thế cơ mà.
"Tiểu Hạch Đào hiểu hết, cậu đừng có nói lung tung với nó, không phải nói muốn ở chung hòa thuận với nó à?"
Tình địch làm ra vẻ vô cùng đau đầu.
Người yêu của tôi hít sâu một hơi rồi gật đầu.
"Vâng."
Đúng là tủi thân...
Há há.
Tình địch nhận được một tin nhắn, sau đó quay đầu tôi lại, nói.
"Tiểu Hạch Đào, có phải mày quên mua ổ chó rồi không?"
Ổ?
Anh còn dám nói, lúc tôi vừa mua đồ ăn vặt xong còn bắt đi!
Là ai dùng mấy câu tốn hơi thừa lời mê hoặc bản chóa?
"Thế... Đậu Thần đi không?"
"Em đi thay quần áo đã."
Chắc là vừa ngồi ghế mát xa nên trên quần áo của người yêu có vài nếp nhăn.
Thậm chí sau khi em ấy quay người, tóc sau gáy...
Há há ~!
"Mày cười rõ quá rồi đấy."
Tình địch khép miệng tôi lại.
Há há há
Ổ chó ơi ~
Tôi vắt chân lên cổ lao vào một đống mềm nhũn.
Chị gái bán hàng lại lần nữa cho tôi vào trong xe đẩy đung đưa.
Mẹ nó, thoải mái quá!
Tình địch, anh cũng thử chút đi.
Tình địch?!
Chậc, lại gọi điện thoại, rốt cuộc là quỷ đáng ghét nào!
Tôi nhảy xuống, lăn vài vòng chạy đến cọ cọ chân tình địch.
Tình địch cúi đầu nhìn vào mắt tôi, tiếp tục nói.
"Vẫn chưa có tin tức gì của đàn anh à?"
Bên kia nói gì đó.
Người ấy lộ ra vẻ dù vội nhưng lại không thể làm gì.
"Tình huống bên này thật sự rất khẩn cấp, nếu liên lạc được hãy nói cho đàn anh, hắn... sắp chết rồi."
Tình địch đang nhìn tôi, nói đến đây bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nóc trung tâm thương mại.
Trên đó treo cá voi xanh mập ú.
Cũng không đẹp bằng bản chóa.
Ê, anh đi đâu?
Tình địch cúp điện thoại xong liền chạy về một hướng.
Tôi nhìn mấy chiếc ổ thiên đường và chị gái bán hàng đang chờ một bên, nhịn đau lúc lắc chân trước.
Mọi người phải đợi tui!
Tình địch chưa đi xa, người ấy an vị ở cái ghế nhỏ trên lưng hươu cao cổ.
"Gâu ~"
Tôi ngoan ngoãn đứng trước mặt người ấy.
Tình địch có hơi không yên lòng, người ấy nghe thấy tiếng liền cúi đầu nhìn tôi.
Lặng lẽ nhìn nhau vài giây tình địch nói chuyện.
"Tiểu Hạch Đào cười một cái cho tao xem đi."
Ê! Bản chóa không bán rẻ tiếng cười đâu.
Nhưng thấy tâm trạng anh không tốt, bản chóa... an ủi anh chút vậy.
Vì thế tôi híp mắt le lưỡi.
Lộ ra nụ cười xinh đẹp đã từng tập luyện vô số lần.
Tình địch không bị nụ cười của tôi cảm hoá.
Dáng vẻ như càng muốn khóc hơn.
Người ấy ngồi xổm xuống...
Chọt chọt trán tôi.
"Nếu mày chết tao phải làm sao đây?"
Tình địch?
Sao?!!
Tôi... Tôi hứa sẽ sống lâu trăm tuổi!
Thật đấy.
Nên anh cười một cái đi...
Có được hay không?
Người ấy lạnh nhạt, người ấy chán chường, người ấy hậm hực suy sụp.
Tôi đã từng thấy biết bao lần những dáng vẻ ấy.
Nhưng lần này người ấy lộ ra vẻ tuyệt vọng, đau khổ muốn khóc.
Lần đầu tiên tôi được thấy.
Nên là...
Vì cùng một người sao?
Cũng như cái ngày bật khóc trong toilet kia...
Nhưng, tôi cũng không biết làm gì bây giờ.
Tôi cũng đã chết ngay khoảnh khắc tôi yêu một người rất nhiều.
Được đi shopping rồi!
Cảm ơn "phá nhà"!
Nhưng về sau mày đừng đến nữa.
Nhà này không cho phép cái loại chóa được ăn thịt vào cửa đâu.
"Cái này, cái này, cái kia... Chỉ khác màu thôi à? Mua hết."
Tình địch vô cùng được hoan nghênh trong trung tâm thương mại.
Dù sao người ấy cũng là một anh đẹp trai cầm trong tay thẻ kim cương muốn quẹt là quẹt.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là...
Người ấy đi cùng với một chú chó siêu đẹp trai và siêu ngầu!!
Anh ấy đẹp trai, có chóa được cộng thêm 100 điểm.
Tôi hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ.
Đồng thời thưởng lại cho họ ánh mắt lạnh lùng.
Ha, những kẻ phàm nhân kia sao có thể có được bản chóa.
Đặt hàng vật dụng trong nhà xong...
Cuối cùng cũng đã tới nơi bản chóa muốn đi nhất.
"Xin chào, cửa hàng dành cho thú cưng đang tổ chức các hoạt động ưu đãi..."
Tôi mong đợi lắng nghe.
Tình địch mắt nhìn thẳng đi qua.
Đợi, đợi đã!!
Cái đồ đàn ông phá của nhà anh! Ưu đãi kìa, ôi chao!
"... Chi tiêu đạt 19.800 sẽ được tặng thẻ VIP có thời hạn nửa năm trong khu vui chơi dành cho thú cưng."
"Gâu gâu gâu!"
Tình địch, anh nghe thấy không?
Sân chơi cho thú cưng kìa!
Bản chóa nhất định phải có được nó!
"Xin hỏi ngài cần gì ạ?"
Cô bán hàng tinh mắt tiến lên đón tiếp.
"Cho nó, mỗi thứ một bộ."
Tình địch chỉ vào tôi, không hứng thú lắm.
"Xin hỏi chó của ngài có yêu cầu gì về đồ dùng không?"
"Dùng được là được."
Nói xong đưa thẻ sang.
Nụ cười của cô bán hàng khựng lại.
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!!!!!!
Anh lại tùy tiện với bản chóa thế sao?
Tình địch cúi đầu nhìn tôi, mất kiên nhẫn nói.
"Mày muốn thế nào?"
"Gâu gâu gâu!"
Người ấy trầm mặc.
"Tự chọn?"
Tình địch ngồi xổm xuống vươn tay đưa thẻ cho tôi.
"Gâu hấu ~"
Tôi mở miệng ngậm lấy thẻ kim cương, vui vẻ chạy đi.
Tôi đi dạo trung tâm thương mại cùng cô bán hàng.
Có tí tiền vào sang lên hẳn!
Ờm... Nên mua cái bát nào đây?
Cái này đẹp... Cái kia in hình bản chóa à.
Thôi, không đẹp bằng bản chóa.
Tôi vội vàng duỗi chân ra trước mặt cô bán hàng.
Cô ấy vội vàng ôm tôi lên.
Tôi vẫn chưa quên chính sự, quét mắt qua từng cái nhãn.
Rồi chỉ thẳng vào cái có nhiều số nhất.
"Ánh mắt của shiba thật tốt. Đây là bát thức ăn thông minh mới nhất được cửa hàng tung ra. Không chỉ sử dụng vật liệu an toàn và thân thiện với môi trường, mà điều quan trọng nhất là nó có thể giảm bớt gánh nặng cho chủ nhân, dù đi làm về muộn cũng sẽ không khiến chó con bị đói bụng."
Ôi, tình bát trong mộng của tui đây rồi!!
Nó sinh ra là để dành cho bản chóa!
Tôi nhìn giá.
"Gâu!"
Là nó!
Tôi ngẩng đầu lên vỗ vỗ thẻ kim cương đeo trên cổ.
"Được, lấy cái này."
Cô bán hàng vẻ mặt tươi cười.
"Chỉ cần ăn hết là sẽ tự động bổ sung à?"
Á? Tình địch, anh xuất hiện từ bao giờ?
"Đúng vậy, thiết kế nhanh, tiện dụng, cá nhân hóa."
Cô bán hàng không cảm nhận được gì tiếp tục nói.
Hiển nhiên cổ không thể cảm nhận được nguy hiểm như tôi.
"Ẳng ~"
Tôi nghiêng đầu làm nũng với tình địch.
Không mua bản chóa sẽ cắn chết anh!
"Nó sẽ no chết, đổi cái khác đi."
Tình địch lạnh lùng nói.
"Ẳng ẳng ẳng...
Tôi đau lòng dụi đầu vào lòng cô bán hàng.
Cô ấy cũng cảm nhận được nỗi khổ của tôi, tay không ngừng vuốt ve tôi.
"Trông có vẻ shiba rất thích, ngài có muốn suy nghĩ thêm không?"
Trong thoáng chốc tôi như nghe được tiếng cười nhạt của tình địch.
Nhưng tôi bất chấp!
Tôi muốn náo loạn!
Cuối cùng...
Không chịu nổi con chóa quấy nhiễu...
Tình địch dứt khoát chọn cái đắt tiền nhất.
Oh yeah!!!
Thực ra dù có mua hay không...
Bản chóa chỉ cần biết nó đủ 19.800 tệ được rồi ~
Tuy rằng, người dắt bản chóa đi dạo là chị bán hàng.
Còn tình địch chỉ đứng gần đó cúi đầu chơi điện thoại.
Haizzz, bỗng nhiên cảm thấy tay chân gò bó.
Tôi liếc nhìn...
Chính là quả bóng đó!!
Trông giống hệt con chó lúc trước.
Mặc dù nó được tôi dùng để đập thay cho cái con da đen không rõ mặt mũi kia.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi nhớ một lần đập một lần.
"Món đồ chơi này được sản xuất từ cao su thiên nhiên, là sản phẩm của công ty GWJ nổi tiếng ở Đức, được chế tạo bằng công nghệ hiện đại có thể tiếp nhận vô số phát cắn."
Tôi nhìn giá, lại nhìn tình địch ở xa xa không chú ý bên này.
Tôi lắc thẻ kim cương biểu thị muốn.
"Vâng, để tôi gói lại cho ngài."
Chị gái tri kỷ quá trời quá đất.
Sau đó thừa dịp tình địch không chú ý tôi lặng lẽ mua thêm không ít thứ tốt.
Cho đến khi...
"Gâu gâu gâu!!!!!!"
Sao không đưa bản chóa đến đây sớm hơn!!!
Tôi không muốn ra ngoài nữa, bản chóa muốn ở đây cả đời!
"Bên trái là khu đồ ăn vặt cho chó, bên phải là đồ hộp..."
Không cần nói.
Bản chóa biết mình vẫn luôn theo đuổi cái gì!
Tôi chạy nhanh về bên trái.
Chân gà!! Thịt bò khô!!!
Đều là thịt... áu áu.
Tôi lệ nóng doanh tròng.
Toàn bộ, bản chóa muốn toàn bộ những thứ này!
Tôi sung sướng nhảy nhót chạy tới trước mặt chị bán hàng.
Lắc lư thẻ kim cương.
"Cái này không tệ."
Tình địch lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện.
Lòng tôi lạnh ngắt.
Một hộp thịt bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
"Gấu?"
Anh lừa chóa à! Trên đó viết đồ chơi thịt hộp bằng nhựa!!!
"Không thích?"
Trông tình địch có vẻ thất vọng.
"Gâu gâu gâu ẳng."
Haizzz, đồ đàn ông nhỏ mọn.
"..."
Tình địch đứng dậy đi về phía giá hàng đồ ăn vặt.
"Cái này nhé!!!"
Mua... lói nhiều.
Tôi khóc thành lệ cẩu.
"Làm từ thịt gà."
Tôi tập trung nhìn kỹ...
Ngay lập tức tâm tình tăng vọt ~
"Lần này ngài tiêu phí tổng cộng... nên sẽ nhận được thẻ vip nửa năm của khu vui chơi dành cho thú cưng. Mời điền thông tin của ngài và chó cưng vào đây."
Chị bán hàng nhiệt tình lấy ra một quyển sổ giao cho tình địch.
Tình địch liếc nhìn.
"Không..."
Miệng người ấy khẽ động, tôi nhanh chóng lao lên ngăn cản.
"Gâu!'
Tôi nóng nảy chạy loạn xung quanh tình địch.
"Vội cái gì, không phải tới đây là vì chuyện này sao?"
Tình địch nhìn tôi sau đó haha một tiếng.
Sau khi đăng ký xong người ấy lấy điện thoại ra gọi điện.
"Thiệu Nguyên, Tiểu Hạch Đào mấy tuổi rồi? Hả, nhỏ thế? Vẫn chưa tới à... tôi biết rồi."
Tôi đặt mông ngồi dưới đất.
Lên án nhìn tình địch.
Ôm ngực không muốn nói chuyện.
Tôi quá thất vọng về anh!
Anh thật sự tôi đã quên tôi ở bên anh... ặc...
Lâu như vậy!!!
Đm, đến cùng tôi mấy tuổi??
"Thẻ trong khu vực thú cưng VIP của trung tâm mua sắm này là thẻ được thiết kế riêng dành riêng cho chó, nó sẽ được gửi đến địa chỉ của ngài trong vòng một tuần."
"Thẻ cho chó à."
Tình địch đột nhiên có vẻ rất hứng thú.
"Không biết Tiểu Hạch Đào đeo lên sẽ trông thế nào."
Ối, nguy hiểm.
Bản chóa sẽ đeo cái thứ làm hỏng hình tượng anh dũng của mình đó ư?
Mơ đi!
"Văn Khương, đúng là anh rồi!"
Giữa lúc tôi và tình địch mỗi người ngồi một bên trên ghế chán muốn chết...
Khách không mời lại đến nữa rồi.
Có vẻ người yêu của tôi vừa hoàn thành công việc, em ấy lên tiếng gọi tình địch.
Sau đó cho cấp dưới rời đi trước.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng kia...
Cỏ một chút...
Chỉ chút ít đau lòng thôi.
Đã từng...
Khi tôi và người yêu ở bên nhau cũng không dễ dàng gì.
Em ấy và tôi rất thân thiết, rất thích giúp đỡ tôi.
Cũng không biết hiện tại em ấy thế nào.
Có phải cũng ngã vào cái hố lửa kia không?
Định mệnh?!
Bản chóa chỉ vừa quay đầu, mắc gì các người đã xáp vào nhau gần như vậy?
Mau tách nhau ra!!
Tôi lập tức nhảy vào chỗ ngồi của tình địch.
Chen vào giữa bọn họ.
Người yêu lườm nguýt cố gắng quên đi sự tồn tại của tôi.
Đồng thời dùng vẻ mặt hòa đồng nói chuyện với tình địch.
"Có mệt không, đã mua hết đồ chưa?"
"Cũng tạm, nhưng đi với Tiểu Hạch Đào hơi đau cổ, nó lùn quá."
Ê, sao anh có tài năng trợn mắt nói mò thế tình địch.
Người yêu của tôi cố gắng thể hiện.
"Để em xoa bóp cho anh nhé!"
Dứt lời thực sự định cởi măng séc trên tay áo ra.
Tình địch cạn lời liếc nhìn em ấy, mím môi nói.
"Cậu nghĩ đây là nơi nào?"
Trung tâm thương mại rộng lớn, người qua kẻ lại.
Em lại muốn động tay động chân với tình địch của tôi? Bản chóa không cho phép!
Tôi khoác vai tình địch cảnh giác nhìn người yêu.
Em đừng có mà vượt quá giới hạn!
"Gần đây có một tiệm xoa bóp kỹ thuật rất tốt."
Người yêu tôi vẫn đang nói.
Tình địch vẫn từ chối.
"Tôi không thích người khác chạm vào mình."
Không biết nói gì hơn.
Tôi bị khiếp sợ trước cái cảnh yêu đương của họ.
Nhưng cũng đúng lúc.
Hừ.
"Trong trung tâm thương mại hình như có tiệm mát-xa tự phục vụ, cùng đi nhé?"
Yên tĩnh một lúc lâu, tình địch hắng giọng, đề nghị.
"Được."
Người yêu của tôi vui vẻ đồng ý.
Tôi nhún vai nổi da gà vì xấu hổ.
Tách tách đuổi kịp bước chân của tình địch. (Tách tách = tiếng chân của mấy con chó lúc chạy)
Trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Vì cái gì mà tình địch lại phải miễn cưỡng ở bên người yêu của tôi?
Đúng là bí ẩn.
Hừ.
Ơn chúa tôi là chóa cưng của người ấy.
Có rất nhiều cơ hội để hiểu người ấy hơn.
Nói là tiệm mát xa tự phục vụ nhưng thật ra là quán dưỡng sinh cho người cao tuổi.
Ngại ghê nơi ~~~
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Vẻ mặt của người yêu tôi quá đặc sắc.
"Mời dùng."
Nhân viên bưng lên một bình nước táo đỏ và cẩu kỷ ngâm rồi đi ra ngoài.
Tình địch bưng lên bình tĩnh uống một ngụm sau đó nằm xuống.
Ghế mát xa lập tức hoạt động.
Người yêu thấy tình địch đã nhắm mắt...
Nên cũng nằm xuống.
Còn bản chóa?
Đương nhiên là cũng rứa.
Cái ghế mát xa này đúng là chơi vui!
Khi mấy cái túi khí lay động tôi liền trượt từ đầu này đến đầu kia.
Sau đó lại trượt về.
Cứ như đang chìm nổi trong đại dương.
Đúng là siêu cấp thoải mái!
"Hình như dạo này tâm trạng anh có vẻ không tốt."
"Đâu có."
"Em gọi điện cho anh mà anh đều không nhận."
"Giải quyết xong việc chưa?"
"... Tạm thời chưa giải quyết được, anh cho em chút thời gian, em hứa sẽ không để xảy ra chuyện như lần trước nữa."
À, há.
Lần trước?!! Chẳng lẽ là cái lần tình địch đại chiến tiểu tình nhân kia sao?
Thật kích thích.
Đầu óc của người yêu tôi...
Từ bao giờ lại ngâu như vậy.
Không phải trước đây giấu kỹ lắm à?
"Tìm người nguyện ý đưa cậu ta đi đi, không thì Đậu Thần à, tôi không có cách nào thật sự chấp nhận cậu."
Tình địch thở dài, hơi thỏa hiệp.
"Em sẽ làm nhanh thôi."
Người yêu của tôi phiền muộn trả lời.
Chậc.
Không ngờ còn có người có thể trừng trị em ấy.
Tình địch sao anh không xuất hiện sớm hơn.
Nửa giờ sau tôi lâng lâng ra khỏi quán dưỡng sinh.
Cảm giác cứ như vừa bị giã cho một trận.
Ôi... chân mềm hết cả rồi.
"Chó ngu."
Tôi ném ánh mắt sắc bén về phía đó.
Người yêu của tôi đứng bên cạnh tôi giơ tay đẩy cửa kính trước mặt.
À, ra là chỗ đó có cửa.
Tôi bước ra ngoài như không có chuyện gì.
"Tiểu Hạch Đào."
Tôi khó hiểu nhìn người yêu.
Hình như đây là lần đầu tiên em ấy gọi tên chó của tôi.
"Chúng ta ở chung hòa thuận đi."
Người yêu của tôi ngồi xổm xuống, vươn tay với tôi.
Tôi ngẩn ngơ...
Không rõ tình huống gì.
Cái... cái gì cơ?
"Tao biết mày nghe hiểu."
Thấy tôi không để ý tới mình, người yêu lập tức thay đổi sắc mặt.
Em ấy lại quay về cái vẻ cao cao tại thượng lúc trước.
"Tao rất thích Văn Khương nên cũng sẽ đối xử tốt với mày, nhưng..."
Vẫn là cái kiểu tự cho là đúng như thế.
Ai cần em tốt với tôi, em đối tốt với một con chó...
Thì có tác dụng đếu gì chứ!!
"Áu áu áu..."
Tôi lủi về bên chân tình địch vừa ra khỏi cửa.
"Mày sao thế Tiểu Hạch Đào?"
Tình địch thuận tay đặt cốc giữ nhiệt xuống đất sau đó ôm tôi lên.
"Hu..."
Tôi dùng móng vuốt cào cào ngực người ấy.
Tình địch nhìn người yêu bằng ánh mắt trách cứ.
Người yêu của tôi vẻ mặt không hiểu gì.
"Em không làm gì hết."
Đúng vậy, chỉ là em chưa kịp nói lời uy hiếp ra khỏi mồm thôi.
Em tử tế với một con chó như thế cơ mà.
"Tiểu Hạch Đào hiểu hết, cậu đừng có nói lung tung với nó, không phải nói muốn ở chung hòa thuận với nó à?"
Tình địch làm ra vẻ vô cùng đau đầu.
Người yêu của tôi hít sâu một hơi rồi gật đầu.
"Vâng."
Đúng là tủi thân...
Há há.
Tình địch nhận được một tin nhắn, sau đó quay đầu tôi lại, nói.
"Tiểu Hạch Đào, có phải mày quên mua ổ chó rồi không?"
Ổ?
Anh còn dám nói, lúc tôi vừa mua đồ ăn vặt xong còn bắt đi!
Là ai dùng mấy câu tốn hơi thừa lời mê hoặc bản chóa?
"Thế... Đậu Thần đi không?"
"Em đi thay quần áo đã."
Chắc là vừa ngồi ghế mát xa nên trên quần áo của người yêu có vài nếp nhăn.
Thậm chí sau khi em ấy quay người, tóc sau gáy...
Há há ~!
"Mày cười rõ quá rồi đấy."
Tình địch khép miệng tôi lại.
Há há há
Ổ chó ơi ~
Tôi vắt chân lên cổ lao vào một đống mềm nhũn.
Chị gái bán hàng lại lần nữa cho tôi vào trong xe đẩy đung đưa.
Mẹ nó, thoải mái quá!
Tình địch, anh cũng thử chút đi.
Tình địch?!
Chậc, lại gọi điện thoại, rốt cuộc là quỷ đáng ghét nào!
Tôi nhảy xuống, lăn vài vòng chạy đến cọ cọ chân tình địch.
Tình địch cúi đầu nhìn vào mắt tôi, tiếp tục nói.
"Vẫn chưa có tin tức gì của đàn anh à?"
Bên kia nói gì đó.
Người ấy lộ ra vẻ dù vội nhưng lại không thể làm gì.
"Tình huống bên này thật sự rất khẩn cấp, nếu liên lạc được hãy nói cho đàn anh, hắn... sắp chết rồi."
Tình địch đang nhìn tôi, nói đến đây bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nóc trung tâm thương mại.
Trên đó treo cá voi xanh mập ú.
Cũng không đẹp bằng bản chóa.
Ê, anh đi đâu?
Tình địch cúp điện thoại xong liền chạy về một hướng.
Tôi nhìn mấy chiếc ổ thiên đường và chị gái bán hàng đang chờ một bên, nhịn đau lúc lắc chân trước.
Mọi người phải đợi tui!
Tình địch chưa đi xa, người ấy an vị ở cái ghế nhỏ trên lưng hươu cao cổ.
"Gâu ~"
Tôi ngoan ngoãn đứng trước mặt người ấy.
Tình địch có hơi không yên lòng, người ấy nghe thấy tiếng liền cúi đầu nhìn tôi.
Lặng lẽ nhìn nhau vài giây tình địch nói chuyện.
"Tiểu Hạch Đào cười một cái cho tao xem đi."
Ê! Bản chóa không bán rẻ tiếng cười đâu.
Nhưng thấy tâm trạng anh không tốt, bản chóa... an ủi anh chút vậy.
Vì thế tôi híp mắt le lưỡi.
Lộ ra nụ cười xinh đẹp đã từng tập luyện vô số lần.
Tình địch không bị nụ cười của tôi cảm hoá.
Dáng vẻ như càng muốn khóc hơn.
Người ấy ngồi xổm xuống...
Chọt chọt trán tôi.
"Nếu mày chết tao phải làm sao đây?"
Tình địch?
Sao?!!
Tôi... Tôi hứa sẽ sống lâu trăm tuổi!
Thật đấy.
Nên anh cười một cái đi...
Có được hay không?
Người ấy lạnh nhạt, người ấy chán chường, người ấy hậm hực suy sụp.
Tôi đã từng thấy biết bao lần những dáng vẻ ấy.
Nhưng lần này người ấy lộ ra vẻ tuyệt vọng, đau khổ muốn khóc.
Lần đầu tiên tôi được thấy.
Nên là...
Vì cùng một người sao?
Cũng như cái ngày bật khóc trong toilet kia...
Nhưng, tôi cũng không biết làm gì bây giờ.
Tôi cũng đã chết ngay khoảnh khắc tôi yêu một người rất nhiều.