Chương 32: (Hoàn chính văn)
"Vậy... vậy..."
Tôi suýt chút nữa cắn phải lưỡi, sao tôi lại phải nói??
Lúc này ngậm mồm vào không phải tốt hơn à!
"Không được trốn tránh, Lâm Hạch, nói cho em biết trong lòng anh cũng nghĩ như vậy đi."
Văn Khương bỗng trở nên cương quyết, người ấy lại cọ lên bên tai tôi.
Bà mẹ nó, ngứa lắm đấy!
"Ặc, anh không thấy thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn sao?"
Tôi nghĩ mình đã tìm được một cọng cỏ cứu mạng.
Đúng, lần này nhất định phải nói rõ ràng với người ấy.
"Quá ngắn?"
Văn Khương buông lỏng tay ra, hai mắt chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt của anh là ý gì... tôi nói đâu có sai!
"Đúng thế, anh nghĩ mà xem, trước đây toàn là anh nghe nói về tình huống của tôi, chúng ta còn chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc, lỡ đâu tôi không giống với..."
Thôi được, tôi bị ánh mắt của Văn Khương làm cho phải tắt đài.
Dù chỉ là lẳng lặng nhìn thì cũng rất có sức nặng.
Như đang lên án tôi.
Nhưng người ấy lại khẽ nói.
"Là trước đây em làm không tốt nên anh do dự cũng đúng thôi."
???
"Nhưng sau này em sẽ sửa, trước đó hãy cho em một cơ hội, em nhớ anh rất nhiều."
Cái gì... trước... cơ...
"khụ khụ..."
Cũng không biết là do luống cuống hay thế nào, tôi bỗng ho không dứt được.
Văn Khương xoa lưng cho tôi, đến khi tôi ngừng ho lại nói tiếp.
"Đi gặp bác sĩ trước đã, xin lỗi đã bắt anh phải nói nhiều như vậy... Chuyện của chúng ta nói sau vậy."
Người ấy đắp kín chăn cho tôi rồi đẩy xe lăn đi.
Haizzz... có lẽ không thể ra vẻ trốn tránh nữa rồi.
Đau đầu quá.
Tôi phải nói rõ ràng mọi chuyện.
Đầu tiên, sao người ấy biết tôi là Tiểu Hạch Đào?!
Đương nhiên nếu người ấy không nói việc này thì tôi cũng không hỏi.
Mấy ngày sau cuối cùng chú của tôi cũng quay về.
Tôi kích động đến mức vừa thấy chú đã lệ nóng doanh tròng.
"Nhớ chú thế à."
Chú vừa xoa đầu tôi, trông có vẻ vui lắm.
"Vâng!"
Mấy ngày này Văn Khương không chỉ đuổi y tá của tôi đi còn thế chỗ cả bác sĩ vật lý trị liệu và bác sĩ dinh dưỡng luôn, nói chung mọi thứ của tôi đều qua tay người ấy hết.
Tuy là rất cẩn thận nhưng tôi không có riêng tư!
Tôi không muốn ngày nào cũng bị người ấy sờ đâu!
"Cháu có thể nói chuyện được là tốt quá rồi, chú vẫn sợ không hiểu được ý của cháu, nhưng đúng là Văn Khương làm tốt đấy."
Tôi nuốt ngược lại lời an ủi, nhạt nhẽo trả lời.
"Vâng vâng."
"Chú muốn giới thiệu với cháu một người."
Lúc này Chris trùng hợp từ cửa đi vào, mái tóc vàng kim không buộc sau gáy nữa mà được xõa ra, trông hiền hòa hơn hẳn.
"Đây là bạn đời của chú, Chris."
"Xin chào, Lâm Hạch."
Dáng người cao lớn của hắn đứng sát rạt ngay cạnh chú, đôi mắt như ngọc lưu ly ấm áp nhìn tôi, nhưng lông mày của hắn nhìn dữ quá đi hà.
"Xin chào."
"Cậu đã nằm trên giường rất lâu, giờ tỉnh lại là tốt quá rồi."
Giọng của Chris có vẻ vô cùng sung sướng.
"Là vì lúc nào tôi cũng chiếm lấy suy nghĩ của chú hả?"
"Đúng rồi đấy.":)
Hắn cười hào phóng trả lời, còn khoác tay lên vai chú.
"Nhưng sự quan tâm dành cho anh cũng đâu giảm bớt."
Chú bổ sung.
"Được rồi hớ nì, bên cạnh có người quan tâm hơn cả em còn đang chờ, em đừng tranh nhất nhì ở đây nữa."
"Chris, cái này không giống với..."
Chú quay đầu cãi cọ với Chris, suy nghĩ của tôi cũng bay tới nơi khác.
Người quan tâm hơn?
Tôi vô thức nhìn về phía Văn Khương vẫn im lặng đứng cạnh đó từ đầu tới giờ.
Ánh mắt dịu dàng của người ấy chưa bao giờ rời khỏi tôi.
Dường như ai cũng biết người ấy thích tôi.
Chỉ có tôi là không biết.
"Sao thế?"
Thấy tôi cứ nhìn hoài người đó liền bu lại.
Tôi nhìn ánh mắt người ấy, bên trong đều là tôi, trong lòng tôi nóng lên hỏi ra vấn đề đã thắc mắc từ lâu.
"Anh nói xem có thể thích một người trong bao lâu?"
Bởi vì tình cảm đã từng trải qua trước đây nên tôi vẫn có chút do dự không tiến lên.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ sợ hãi vì điều này.
Văn Khương kinh ngạc trước vấn đề của tôi, nhưng dường như người ấy không suy nghĩ quá nhiều khi phải trả lời tôi.
"Người khác thì em không biết, nhưng em đã chuẩn bị tinh thần sẽ dùng hết quãng đời còn lại."
"Diệu Hành, em nhìn kìa, nó biết nói chuyện quá, nếu trước đây em nói như vậy với anh chúng ta cũng không tốn mất một năm."
Chris đứng cạnh bỗng trêu chọc.
Tôi bỗng nhớ họ vẫn còn ở đây, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Nhưng thật ra bên tai nóng bừng!
"Chris, không phải lỗi của em."
Chú nhíu mày với hắn.
"Được rồi, chúng ta nhường chỗ cho người ta, đi thôi."
Nói xong liền kéo người ra ngoài.
Tôi nhìn Văn Khương, vẻ mặt người ấy vẫn như thường.
Quả là mặt dầy.
"Có cần em lặp lại lần nữa không?"
Người ấy lại hỏi.
"Thôi, tôi nghe thấy rồi."
Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên là phải nghe rồi.
"Trước đây tôi không ngờ có còn có tình cảm như vậy nên tôi chưa bao giờ xem xét nó từ góc độ khác, cho nên..."
Tôi nhìn chăm chú vào người ấy, trong mắt người ấy hiện lên vẻ ước ao.
"Vì vậy tôi hi vọng có thể đưa ra câu trả lời vào ngày tôi có thể đứng lên."
Sự thất vọng tràn đầy trên gương mặt người ấy.
Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ về tình huống của mình.
Trước không nói đến mấy chuyện linh tinh khác.
Hai chân của tôi đều bị gãy sau cũng không được điều trị tốt.
Tuy rằng xương đã liền lại nhưng sau lại hôn mê mãi không tỉnh.
Tôi không biết mình có thể đứng lên được hay không và nếu đứng lên được sẽ là chuyện như thế nào.
Văn Khương xứng đáng với một người tốt hơn.
Chứ không phải một người bệnh tật quấn thân như tôi.
Thực tế chứng minh tôi không nên hứa hẹn gì với Văn Khương cả.
Người ấy đúng là cái đồ ma quỷ!
Quá trình hồi phục chức năng là một chuyện đau khổ.
Lại không cho phép tôi lười biếng!
Ngay khi tôi dừng lại trong thời gian quy định, người ấy sẽ nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
"Anh muốn kéo dài đến hết cả thanh xuân của em đúng không? Đến lúc đó em còn gì đẹp mà nhìn nữa hả?"
Lúc này khuôn mặt người ấy vẫn là cái vẻ đẹp không tì vết, ánh mắt lại còn dập dờn quyến rũ tôi.
Hừ!!!
Nhưng Văn Khương tốt lắm.
Bởi vì vấn đề ngôn ngữ nên tất cả mọi thứ đều là người ấy học hỏi từ chỗ bác sĩ.
Sau đó sẽ dạy tôi từng thứ một.
Lại còn dịu dàng lau mồ hôi trên mặt cho tôi.
Lúc tôi ngã xuống sẽ đỡ lấy tôi.
Cẩn thận như vậy, đau đớn trên cơ thể cũng không quá khó chịu đựng.
Dần dần tay của tôi đã có thể giơ lên cao, chân cũng có thể khẽ nâng lên.
"Nước của anh đây."
Chúng tôi tới khu vườn nhỏ trong bệnh viện, Văn Khương vừa ngồi xuống tôi liền đưa cho người ấy một cốc nước bốc khói.
"Anh có thể mở được rồi?"
Người ấy kinh ngạc nhận lấy.
"Đúng vậy, tôi phải vặn suốt dọc đường đấy."
Cốc giữ nhiệt đóng hơi chặt tôi phải tốn rất nhiều công sức.
"Bảo sao dọc đường em cứ thấy vẻ mặt anh là lạ."
...
Là cái gì? Tôi vì để anh vui mừng còn phải cố giữ bình tĩnh đấy!
Cảnh quan trong khu vườn nhỏ xanh tươi, trồng toàn hoa màu trắng.
Chịu lạnh giỏi thật đấy!
"Thật ra sống ở đây cũng không tệ, nhưng là ít nắng quá."
Đã vào đông một thời gian, người ta nói mỗi ngày mặt trời chỉ xuất hiện vài tiếng ngắn ngủi còn có cả tuyết rơi.
Hiện tại tôi phải mặc áo khoác dày, dù đang phơi nắng nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
"Đợi qua một thời gian nữa chúng ta sẽ đi nghỉ đông ở phía nam."
Văn Khương đưa ly nước cho tôi cầm, đầu ngón tay lập tức nóng lên.
"Phía nam? Là nơi nào?"
"Một hải đảo, em đã tìm hiểu rồi, bọn em không bị đưa vào sổ đen ở Tây Ban Nha, chúng ta có thể đến đó."
Vẻ mặt Văn Khương có chút phấn khích.
Quả là đáng thương mà, cái tổ chức của mấy người bị đưa vào sổ đen của một nửa số quốc gia trên thế giới!
Tôi nhìn người ấy thương hại.
Văn Khương cảm nhận được ánh mắt của tôi, bỗng nói.
"Lâm Hạch, có một việc em phải nói cho anh biết."
"Chuyện gì?"
Nhìn vẻ mặt của người ấy tôi bỗng thấy không lành.
"Công việc trước đây của anh...."
"Là phạm pháp."
Nhìn người ấy ấp a ấp úng, tôi nói tiếp.
"Tuy rằng anh bị thương nhưng anh vẫn nằm trong danh sách cần bắt của các ngành liên quan."
Trong lòng tôi giật mình nhưng cũng không quá sợ hãi, thật ra tôi cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nên cũng bình tĩnh hỏi người ấy.
"Tôi phải về nước ngồi từ sao?"
Văn Khương lại cười lắc đầu.
"Bọn em đã tạo cho anh một thân phận, anh cũng là thành viên của tổ chức, là người nằm vùng trong Vu thị."
"Thế... thế à?"
Sau khi nghe xong tôi không biết có nên vui vẻ không.
Cái tổ chức này không phải đám tội phạm à?
"Lâm Hạch, rất xin lỗi, trước đây lúc anh đưa tin tức ra bọn em lại không hành động gì."
Ơ? Tôi hơi giật mình.
"Sao mọi người lại biết?"
Văn Khương hơi mất tự nhiên trả lời.
"Khâu Tĩnh Viễn nói cho bọn em biết."
Là anh ta? Cái đồ lừa đảo này! Tôi muốn tẩn anh ta.
"Anh nói với anh ta tôi đã tỉnh chưa? Tôi có chuyện cần tâm sự với anh ta."
Nhớ lúc trước Khâu Tĩnh Viễn còn nói muốn đến thăm tôi, tôi phải trách móc ngay trước mặt anh ta cho hả dạ.
Nhưng Văn Khương không lên tiếng, vẻ mặt không rõ.
"Chưa à?"
Văn Khương gật đầu.
Chưa nói thôi mà... anh tủi thân vậy cho tôi xem là có ý gì!
Tôi đã làm cái gì đâu!
"Không nói anh ta nữa."
Văn Khương bỗng chuyển chủ đề.
"Tiểu Hạch Đào."
Tay bỗng nhiên bị người ấy nắm lấy, cả hai nguồn nhiệt vô cùng ấm áp.
Tôi thẫn thờ trong chốc lát.
"Ơi."
!
Tôi làm gì??
Tôi là ai??
Tôi có thể quay về đi ngủ được khum?
Đối mặt với áp lực từ ánh mắt như đang nhìn chó của Văn Khương, tôi trợn mắt nhìn trời sau đó dồn hết sức rút tay ra, sau đó nữa tôi ôm mặt né tránh tầm mắt của người ấy.
"Trời ạ, anh biết từ bao giờ, không đúng, làm sao anh biết?"
Tôi nghĩ không ra, thật đấy.
Lúc trước chúng tôi còn chưa gặp mặt.
Duyên phận cũng bình thường thôi, không tồn tại thần giao cách cảm gì hết!
"Là đàn anh nhắc em."
"Chú?"
Văn Khương gật đầu.
"Đàn anh nói mỗi lần em đến bệnh viện tình huống của anh sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, ban đầu bọn em đều nghĩ vấn đề do bản thân nah, sau này bác sĩ tìm ra nguyên nhân nói mỗi lần cấp cứu xong não của anh sẽ hoạt động mạnh như bị thứ gì kích thích."
"Vậy mà mấy người cũng dám nghĩ."
Cái chuyện người biến thành chó như này muốn nghĩ là nghĩ hả.
"Em cũng nghĩ rồi, Tiểu Hạch Đào không hề giống một con chó, suy nghĩ của nó rất giống người, tính tình cũng... nên em mới thử một chút."
Tôi vẻ mặt mông lung.
Chuyện từ bao giờ.
Sao ông đây không biết!
"Anh thử gì tôi?"
Văn Khương cũng không lòng vòng, nói thẳng.
"Hầu hết mọi người đều không thích uống rượu vang sủi vị như bột giặt lại còn thêm nước trái cây vào. Em thấy anh nói trên weibo rằng sự kết hợp như vậy thật kỳ diệu."
Đệch mịa! Anh còn rình trộm weibo của tôi! Còn ghét bỏ gu của tôi nữa!
Bỏ cái kiểu đấy đi biết chưa!
"Đừng thở phì phì nữa."
Văn Khương nhéo má tôi.
"Em chỉ muốn hiểu rõ anh hơn thôi."
Aishhh phải làm gì đây? Không thể tức giận với người ấy được!
"Hừ."
Tôi vứt tay người ấy ra.
"Em rất may mắn khi được sống cùng anh lâu như vậy, em cảm thấy chúng ta rất hợp nhau."
Tôi cũng không quên nổi mấy cái này đâu.:)
Thích hợp gì cơ? Gà bay chó sủa hả? Tôi đã phải trốn lên cây leo trèo bao nhiêu lần để bảo vệ tính mạng đấy!
"À thế à? Tôi thấy mình như bị hành hạ, không có gì tốt đẹp hết."
Cuối cùng cũng có thể lên tiếng về khoảng thời gian bị bắt nạt rồi, nói ra được đúng là sướng hết cả người!
Văn Khương siêu cấp kinh ngạc.
"Em không tốt chỗ nào chứ."
Chậc, đúng là cái đồ không tự biết lấy mình!
"Anh không cho tôi ăn thịt! Toàn là thức ăn cho chó, lại còn uy hiếp tôi! Ban đầu còn không yêu tôi! Á à, tôi nhận ra anh tốt với tôi đều chỉ vì biết tôi là Lâm Hạch, điều này nói rõ nếu anh không biết tôi là ai sẽ không yêu tôi."
Tôi quả là nhập vai, càng nói càng tức còn chuẩn bị xắn tay áo tẩn người.
"Tôi phải về!"
"Đợi đã!"
Văn Khương nhưng đang tiêu hóa lượng tin tức trong lời tôi nói.
Nói thật tôi tự nghe còn không hiểu, toàn cái gì đâu đâu.
"Em yêu anh, Lâm Hạch."
Khụ khụ... anh làm cái gì đấy hả?
Văn Khương đột nhiên bày tỏ.
"Chuyện khác em không thể phản bác được, vì ban đầu nuôi chó quả thật không phải ý muốn của em, nhưng có một chuyện, em yêu anh là điều không thể nghi ngờ."
Sao bỗng nhiên tôi có cảm giác bật sai kênh rồi.
"Cái này... vậy hả."
Tôi hơi luống cuống, không biết nói gì.
"Tiếng tim anh đập vang quá."
Văn Khương đột nhiên nắm tay rồi đặt lên ngực tôi, sau đó nở nụ cười rực rỡ rồi nói.
"Anh cũng thích em."
Ai nói không thích đâu.
Tôi thích chứ.
Nhưng chưa thể nói cho anh biết.
Hai người yên lặng trong chốc lát.
Tôi nhìn Văn Khương muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì thì cứ nói đi."
"Tiểu Hạch Đào... vụ nổ kia."
Tôi thật sự nói không nên lời.
Mặc dù chỉ là một con chó, nhưng là tôi chiếm lấy cơ thể của nó, lại còn đâm đầu vào chỗ chết.
"Nó không sao."
?!!!
Văn Khương lại xoa đầu tôi, nhắc lại.
"Nó không sao, lúc xảy ra vụ nổ nó ở khu vực được bảo vệ khá tốt trong phân xưởng, đồng thời những nơi chôn thuốc nổ cũng đều đóng hết cửa lại, chỉ phải chịu một chút ảnh hưởng, phòng sập cũng không đè lên nó."
Tôi thở phào.
Dù sao cũng là thân thể dùng lâu như vậy, đáng yêu thế cơ mà.
"..."
Tôi lại do dự nhìn người ấy.
"Anh muốn hỏi về Vu Đậu Thần à?"
Tôi gật đầu.
"Cậu ta cũng không sao, chỉ bị thương một chút thôi."
Nghe được câu trả lời này trong lòng tôi cũng không có cảm xúc gì.
Cái đồ khốn nạn này cũng may mắn đấy, hai lần chết đến nơi rồi mà vẫn chưa chết.
"Anh không nên gặp cậu ta, cũng đừng nghĩ đến cậu ta nữa."
Văn Khương bỗng trầm giọng nói, tôi nhìn người ấy, vẻ mặt không quá tốt.
"Hả? Tôi không có."
Anh đừng có nói xấu tôi!
"Cậu ta là tình địch của em, sau này đừng nhắc đến nữa."
Văn Khương mím môi.
Hừ.
Anh ghen tuông cũng đáng yêu phết nhỉ ~
"Anh muốn gặp cậu ta cũng không có cơ hội đâu."
"Hiệp hội của chúng ta đã bị Trung Quốc đưa vào sổ đen, tuy rằng Anthony đang giải quyết nhưng trong thời gian ngắn là không thể."
Muốn trào máu mà, anh có thể đừng chí khí hùng hồn như vậy không?
"Tôi không về được nữa ư? Lẽ nào tôi phải chờ ở nước ngoài?"
"Lâm Hạch!"
Văn Khương lại dịu dàng gọi tên tôi, lật mặt như lật bánh tráng.
Tôi xém thì quên người này diễn xuất như ảnh đế.
"Ừ."
Tôi giả vờ lạnh nhạt đáp lại.
"Nhập tịch Thuỵ Điển có hơi rắc rối nhưng phúc lợi rất tốt, thời gian nghỉ kết hôn và nghỉ sinh con đều rất dài..."
"Nghỉ sinh cái đ** gì! Anh sinh à??"
Văn Khương mặt không đổi sắc trước sự phỉ nhổ của tôi.
"Nếu có chức năng này em cũng nguyện ý sinh con cho anh, nên anh đồng ý ở lại đây nhé?"
Nên anh định dùng cái chuyện sinh con hư vô mờ mịt để trói chặt tôi à?
Không thể nào!
Tôi trực tiếp từ chối.
Văn Khương tiếp tục dẫn dắt từng bước.
"Vì một vài nguyên nhân em phải ở lại quốc gia này, nên anh nhường em một chút được không? Đàn anh cũng ở đây, chúng ta có thể sống cùng nhau, hơn nữa Chris có thể làm đầu bếp chuyên môn của chúng ta."
Á ~ lại tung ra một chiêu làm tôi động lòng.
"Nhưng tôi dốt tiếng Anh lắm."
Không chỉ dốt thôi đâu.
Thấy thái độ của tôi đã thả lỏng, Văn Khương vui sướng bày tỏ chuyện ngôn ngữ cứ để mình lo.
"Em có thể dạy anh, dùng các loại phương pháp."
Người ấy chống cằm, cong môi nhìn tôi chớp chớp mắt.
Me ơi, tôi không nhịn được ôm ngực.
Sao bỗng nhiên lại damdang như vậy!
Sau đó chuyện tôi mơ mơ hồ hồ đồng ý đã được thông báo cho chú và Chris.
Chú vui lắm, còn bàn với Chris muốn dành một phòng trong nhà cho tôi, cũng quyết định phải sửa sang lại trước đã.
"Thật ra có thể ở với em, em chăm sóc cho Lâm Hạch cũng tiện hơn."
Không đợi tôi từ chối chú đã lời lẽ chính đáng giáo dục lại Văn Khương.
"Văn Khương, em có biết không, hai người yêu nhau chưa đăng ký kết hôn tốt nhất là không nên ở cùng một nhà, sẽ mất đi cảm giác mới lạ."
Văn Khương hơi sửng sốt.
Tôi cũng vậy.
Người yêu cái gì? Các người đã biết cái gì?
"Diệu Hành, em có thể nói cho anh biết cái gì là cảm giác mới lạ không?"
Chris nói, trông có vẻ không hài lòng.
Chú lườm hắn một cái.
"Em với anh còn mới mẻ gì nữa."
"Không, sao em có thể nói như vậy, đêm nào em cũng như mối tình đầu của anh, rất kích thích."
"Im."
Chú đen mặt gào.
Chris cười ha ha tựa ở bên tường không nói gì nữa.
Quần chúng vây xem x1 tỏ vẻ rất xấu hổ.
"Bình thường họ đều như vậy."
Văn Khương thấy nhưng không thể trách, nói.
Nên ở chung với họ có ổn không vậy?
"Đợi chúng ta kết hôn rồi dọn ra ngoài ngay!"
Văn Khương phấn khởi đề nghị.
Tôi kéo tay người ấy ra khỏi vai mình, nhạt nhẽo nói.
"Đợi tài nấu nướng của anh có thể so được với Chris rồi hãy nói."
"Em sẽ cố gắng."
Trên mặt Văn Khương là vẻ 'anh đúng là kẻ tàn ác'.
"Quyết định vậy đi, tranh thủ lúc đang nghỉ phép chúng ta sẽ lắp đặt thiết bị, đến khi về là kịp lúc."
Tôi vừa quay đầu đã nghe thấy chú mình dứt khoát ra quyết định.
Chú quyết cái gì đấy??
"Phòng của Văn Khương ở ngay sát vách, cháu sẽ thích."
Chú tự tin nói.
Tôi cảnh giác nhìn về phía Văn Khương.
Người ấy cười với tôi.
Vậy có khác gì ở cùng một phòng đâu?
Cuối cùng mấy người chú ồn ào nhốn nháo đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Văn Khương.
Đến giờ ngủ rồi.
Sau khi rửa mặt xong Văn Khương tắt đèn.
Hai đứa tôi ngủ chung trên một cái giường.
"Anh nói xem trước kì nghỉ tôi có thể đi lại được không? Đi chơi còn ngồi xe lăn có phải rất kỳ quái không nhỉ?"
Trong phòng rất an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
"Chắc vậy, dù không đi lại được cũng không có gì là lạ cả, em sẽ dẫn anh đi rất nhiều nơi."
Tôi giật giật đôi chân đã khôi phục rất nhiều của mình, cảm thấy có chút hi vọng tôi sung sướng nghĩ về mọi chuyện.
"Anh nói xem hải đảo sẽ thế nào nhỉ, tôi đã nghĩ đến cảnh mình nằm phơi nắng trên bờ cát."
"Vậy bên cạnh anh nhất định có em."
"Được."
Cũng không tệ.
Biển xanh kéo dài đến tận chân trời, sóng vỗ cuồn cuộn tung bọt lên bờ cát, còn tôi và Văn Khương thanh thản nằm lên những hạt cát mịn. Ánh nắng êm dịu chiếu lên làn da, toàn thân đều lười biếng còn trong lòng lại hết sức ngọt ngào ~
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Tôi suýt chút nữa cắn phải lưỡi, sao tôi lại phải nói??
Lúc này ngậm mồm vào không phải tốt hơn à!
"Không được trốn tránh, Lâm Hạch, nói cho em biết trong lòng anh cũng nghĩ như vậy đi."
Văn Khương bỗng trở nên cương quyết, người ấy lại cọ lên bên tai tôi.
Bà mẹ nó, ngứa lắm đấy!
"Ặc, anh không thấy thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn sao?"
Tôi nghĩ mình đã tìm được một cọng cỏ cứu mạng.
Đúng, lần này nhất định phải nói rõ ràng với người ấy.
"Quá ngắn?"
Văn Khương buông lỏng tay ra, hai mắt chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt của anh là ý gì... tôi nói đâu có sai!
"Đúng thế, anh nghĩ mà xem, trước đây toàn là anh nghe nói về tình huống của tôi, chúng ta còn chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc, lỡ đâu tôi không giống với..."
Thôi được, tôi bị ánh mắt của Văn Khương làm cho phải tắt đài.
Dù chỉ là lẳng lặng nhìn thì cũng rất có sức nặng.
Như đang lên án tôi.
Nhưng người ấy lại khẽ nói.
"Là trước đây em làm không tốt nên anh do dự cũng đúng thôi."
???
"Nhưng sau này em sẽ sửa, trước đó hãy cho em một cơ hội, em nhớ anh rất nhiều."
Cái gì... trước... cơ...
"khụ khụ..."
Cũng không biết là do luống cuống hay thế nào, tôi bỗng ho không dứt được.
Văn Khương xoa lưng cho tôi, đến khi tôi ngừng ho lại nói tiếp.
"Đi gặp bác sĩ trước đã, xin lỗi đã bắt anh phải nói nhiều như vậy... Chuyện của chúng ta nói sau vậy."
Người ấy đắp kín chăn cho tôi rồi đẩy xe lăn đi.
Haizzz... có lẽ không thể ra vẻ trốn tránh nữa rồi.
Đau đầu quá.
Tôi phải nói rõ ràng mọi chuyện.
Đầu tiên, sao người ấy biết tôi là Tiểu Hạch Đào?!
Đương nhiên nếu người ấy không nói việc này thì tôi cũng không hỏi.
Mấy ngày sau cuối cùng chú của tôi cũng quay về.
Tôi kích động đến mức vừa thấy chú đã lệ nóng doanh tròng.
"Nhớ chú thế à."
Chú vừa xoa đầu tôi, trông có vẻ vui lắm.
"Vâng!"
Mấy ngày này Văn Khương không chỉ đuổi y tá của tôi đi còn thế chỗ cả bác sĩ vật lý trị liệu và bác sĩ dinh dưỡng luôn, nói chung mọi thứ của tôi đều qua tay người ấy hết.
Tuy là rất cẩn thận nhưng tôi không có riêng tư!
Tôi không muốn ngày nào cũng bị người ấy sờ đâu!
"Cháu có thể nói chuyện được là tốt quá rồi, chú vẫn sợ không hiểu được ý của cháu, nhưng đúng là Văn Khương làm tốt đấy."
Tôi nuốt ngược lại lời an ủi, nhạt nhẽo trả lời.
"Vâng vâng."
"Chú muốn giới thiệu với cháu một người."
Lúc này Chris trùng hợp từ cửa đi vào, mái tóc vàng kim không buộc sau gáy nữa mà được xõa ra, trông hiền hòa hơn hẳn.
"Đây là bạn đời của chú, Chris."
"Xin chào, Lâm Hạch."
Dáng người cao lớn của hắn đứng sát rạt ngay cạnh chú, đôi mắt như ngọc lưu ly ấm áp nhìn tôi, nhưng lông mày của hắn nhìn dữ quá đi hà.
"Xin chào."
"Cậu đã nằm trên giường rất lâu, giờ tỉnh lại là tốt quá rồi."
Giọng của Chris có vẻ vô cùng sung sướng.
"Là vì lúc nào tôi cũng chiếm lấy suy nghĩ của chú hả?"
"Đúng rồi đấy.":)
Hắn cười hào phóng trả lời, còn khoác tay lên vai chú.
"Nhưng sự quan tâm dành cho anh cũng đâu giảm bớt."
Chú bổ sung.
"Được rồi hớ nì, bên cạnh có người quan tâm hơn cả em còn đang chờ, em đừng tranh nhất nhì ở đây nữa."
"Chris, cái này không giống với..."
Chú quay đầu cãi cọ với Chris, suy nghĩ của tôi cũng bay tới nơi khác.
Người quan tâm hơn?
Tôi vô thức nhìn về phía Văn Khương vẫn im lặng đứng cạnh đó từ đầu tới giờ.
Ánh mắt dịu dàng của người ấy chưa bao giờ rời khỏi tôi.
Dường như ai cũng biết người ấy thích tôi.
Chỉ có tôi là không biết.
"Sao thế?"
Thấy tôi cứ nhìn hoài người đó liền bu lại.
Tôi nhìn ánh mắt người ấy, bên trong đều là tôi, trong lòng tôi nóng lên hỏi ra vấn đề đã thắc mắc từ lâu.
"Anh nói xem có thể thích một người trong bao lâu?"
Bởi vì tình cảm đã từng trải qua trước đây nên tôi vẫn có chút do dự không tiến lên.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ sợ hãi vì điều này.
Văn Khương kinh ngạc trước vấn đề của tôi, nhưng dường như người ấy không suy nghĩ quá nhiều khi phải trả lời tôi.
"Người khác thì em không biết, nhưng em đã chuẩn bị tinh thần sẽ dùng hết quãng đời còn lại."
"Diệu Hành, em nhìn kìa, nó biết nói chuyện quá, nếu trước đây em nói như vậy với anh chúng ta cũng không tốn mất một năm."
Chris đứng cạnh bỗng trêu chọc.
Tôi bỗng nhớ họ vẫn còn ở đây, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Nhưng thật ra bên tai nóng bừng!
"Chris, không phải lỗi của em."
Chú nhíu mày với hắn.
"Được rồi, chúng ta nhường chỗ cho người ta, đi thôi."
Nói xong liền kéo người ra ngoài.
Tôi nhìn Văn Khương, vẻ mặt người ấy vẫn như thường.
Quả là mặt dầy.
"Có cần em lặp lại lần nữa không?"
Người ấy lại hỏi.
"Thôi, tôi nghe thấy rồi."
Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên là phải nghe rồi.
"Trước đây tôi không ngờ có còn có tình cảm như vậy nên tôi chưa bao giờ xem xét nó từ góc độ khác, cho nên..."
Tôi nhìn chăm chú vào người ấy, trong mắt người ấy hiện lên vẻ ước ao.
"Vì vậy tôi hi vọng có thể đưa ra câu trả lời vào ngày tôi có thể đứng lên."
Sự thất vọng tràn đầy trên gương mặt người ấy.
Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ về tình huống của mình.
Trước không nói đến mấy chuyện linh tinh khác.
Hai chân của tôi đều bị gãy sau cũng không được điều trị tốt.
Tuy rằng xương đã liền lại nhưng sau lại hôn mê mãi không tỉnh.
Tôi không biết mình có thể đứng lên được hay không và nếu đứng lên được sẽ là chuyện như thế nào.
Văn Khương xứng đáng với một người tốt hơn.
Chứ không phải một người bệnh tật quấn thân như tôi.
Thực tế chứng minh tôi không nên hứa hẹn gì với Văn Khương cả.
Người ấy đúng là cái đồ ma quỷ!
Quá trình hồi phục chức năng là một chuyện đau khổ.
Lại không cho phép tôi lười biếng!
Ngay khi tôi dừng lại trong thời gian quy định, người ấy sẽ nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
"Anh muốn kéo dài đến hết cả thanh xuân của em đúng không? Đến lúc đó em còn gì đẹp mà nhìn nữa hả?"
Lúc này khuôn mặt người ấy vẫn là cái vẻ đẹp không tì vết, ánh mắt lại còn dập dờn quyến rũ tôi.
Hừ!!!
Nhưng Văn Khương tốt lắm.
Bởi vì vấn đề ngôn ngữ nên tất cả mọi thứ đều là người ấy học hỏi từ chỗ bác sĩ.
Sau đó sẽ dạy tôi từng thứ một.
Lại còn dịu dàng lau mồ hôi trên mặt cho tôi.
Lúc tôi ngã xuống sẽ đỡ lấy tôi.
Cẩn thận như vậy, đau đớn trên cơ thể cũng không quá khó chịu đựng.
Dần dần tay của tôi đã có thể giơ lên cao, chân cũng có thể khẽ nâng lên.
"Nước của anh đây."
Chúng tôi tới khu vườn nhỏ trong bệnh viện, Văn Khương vừa ngồi xuống tôi liền đưa cho người ấy một cốc nước bốc khói.
"Anh có thể mở được rồi?"
Người ấy kinh ngạc nhận lấy.
"Đúng vậy, tôi phải vặn suốt dọc đường đấy."
Cốc giữ nhiệt đóng hơi chặt tôi phải tốn rất nhiều công sức.
"Bảo sao dọc đường em cứ thấy vẻ mặt anh là lạ."
...
Là cái gì? Tôi vì để anh vui mừng còn phải cố giữ bình tĩnh đấy!
Cảnh quan trong khu vườn nhỏ xanh tươi, trồng toàn hoa màu trắng.
Chịu lạnh giỏi thật đấy!
"Thật ra sống ở đây cũng không tệ, nhưng là ít nắng quá."
Đã vào đông một thời gian, người ta nói mỗi ngày mặt trời chỉ xuất hiện vài tiếng ngắn ngủi còn có cả tuyết rơi.
Hiện tại tôi phải mặc áo khoác dày, dù đang phơi nắng nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
"Đợi qua một thời gian nữa chúng ta sẽ đi nghỉ đông ở phía nam."
Văn Khương đưa ly nước cho tôi cầm, đầu ngón tay lập tức nóng lên.
"Phía nam? Là nơi nào?"
"Một hải đảo, em đã tìm hiểu rồi, bọn em không bị đưa vào sổ đen ở Tây Ban Nha, chúng ta có thể đến đó."
Vẻ mặt Văn Khương có chút phấn khích.
Quả là đáng thương mà, cái tổ chức của mấy người bị đưa vào sổ đen của một nửa số quốc gia trên thế giới!
Tôi nhìn người ấy thương hại.
Văn Khương cảm nhận được ánh mắt của tôi, bỗng nói.
"Lâm Hạch, có một việc em phải nói cho anh biết."
"Chuyện gì?"
Nhìn vẻ mặt của người ấy tôi bỗng thấy không lành.
"Công việc trước đây của anh...."
"Là phạm pháp."
Nhìn người ấy ấp a ấp úng, tôi nói tiếp.
"Tuy rằng anh bị thương nhưng anh vẫn nằm trong danh sách cần bắt của các ngành liên quan."
Trong lòng tôi giật mình nhưng cũng không quá sợ hãi, thật ra tôi cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nên cũng bình tĩnh hỏi người ấy.
"Tôi phải về nước ngồi từ sao?"
Văn Khương lại cười lắc đầu.
"Bọn em đã tạo cho anh một thân phận, anh cũng là thành viên của tổ chức, là người nằm vùng trong Vu thị."
"Thế... thế à?"
Sau khi nghe xong tôi không biết có nên vui vẻ không.
Cái tổ chức này không phải đám tội phạm à?
"Lâm Hạch, rất xin lỗi, trước đây lúc anh đưa tin tức ra bọn em lại không hành động gì."
Ơ? Tôi hơi giật mình.
"Sao mọi người lại biết?"
Văn Khương hơi mất tự nhiên trả lời.
"Khâu Tĩnh Viễn nói cho bọn em biết."
Là anh ta? Cái đồ lừa đảo này! Tôi muốn tẩn anh ta.
"Anh nói với anh ta tôi đã tỉnh chưa? Tôi có chuyện cần tâm sự với anh ta."
Nhớ lúc trước Khâu Tĩnh Viễn còn nói muốn đến thăm tôi, tôi phải trách móc ngay trước mặt anh ta cho hả dạ.
Nhưng Văn Khương không lên tiếng, vẻ mặt không rõ.
"Chưa à?"
Văn Khương gật đầu.
Chưa nói thôi mà... anh tủi thân vậy cho tôi xem là có ý gì!
Tôi đã làm cái gì đâu!
"Không nói anh ta nữa."
Văn Khương bỗng chuyển chủ đề.
"Tiểu Hạch Đào."
Tay bỗng nhiên bị người ấy nắm lấy, cả hai nguồn nhiệt vô cùng ấm áp.
Tôi thẫn thờ trong chốc lát.
"Ơi."
!
Tôi làm gì??
Tôi là ai??
Tôi có thể quay về đi ngủ được khum?
Đối mặt với áp lực từ ánh mắt như đang nhìn chó của Văn Khương, tôi trợn mắt nhìn trời sau đó dồn hết sức rút tay ra, sau đó nữa tôi ôm mặt né tránh tầm mắt của người ấy.
"Trời ạ, anh biết từ bao giờ, không đúng, làm sao anh biết?"
Tôi nghĩ không ra, thật đấy.
Lúc trước chúng tôi còn chưa gặp mặt.
Duyên phận cũng bình thường thôi, không tồn tại thần giao cách cảm gì hết!
"Là đàn anh nhắc em."
"Chú?"
Văn Khương gật đầu.
"Đàn anh nói mỗi lần em đến bệnh viện tình huống của anh sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, ban đầu bọn em đều nghĩ vấn đề do bản thân nah, sau này bác sĩ tìm ra nguyên nhân nói mỗi lần cấp cứu xong não của anh sẽ hoạt động mạnh như bị thứ gì kích thích."
"Vậy mà mấy người cũng dám nghĩ."
Cái chuyện người biến thành chó như này muốn nghĩ là nghĩ hả.
"Em cũng nghĩ rồi, Tiểu Hạch Đào không hề giống một con chó, suy nghĩ của nó rất giống người, tính tình cũng... nên em mới thử một chút."
Tôi vẻ mặt mông lung.
Chuyện từ bao giờ.
Sao ông đây không biết!
"Anh thử gì tôi?"
Văn Khương cũng không lòng vòng, nói thẳng.
"Hầu hết mọi người đều không thích uống rượu vang sủi vị như bột giặt lại còn thêm nước trái cây vào. Em thấy anh nói trên weibo rằng sự kết hợp như vậy thật kỳ diệu."
Đệch mịa! Anh còn rình trộm weibo của tôi! Còn ghét bỏ gu của tôi nữa!
Bỏ cái kiểu đấy đi biết chưa!
"Đừng thở phì phì nữa."
Văn Khương nhéo má tôi.
"Em chỉ muốn hiểu rõ anh hơn thôi."
Aishhh phải làm gì đây? Không thể tức giận với người ấy được!
"Hừ."
Tôi vứt tay người ấy ra.
"Em rất may mắn khi được sống cùng anh lâu như vậy, em cảm thấy chúng ta rất hợp nhau."
Tôi cũng không quên nổi mấy cái này đâu.:)
Thích hợp gì cơ? Gà bay chó sủa hả? Tôi đã phải trốn lên cây leo trèo bao nhiêu lần để bảo vệ tính mạng đấy!
"À thế à? Tôi thấy mình như bị hành hạ, không có gì tốt đẹp hết."
Cuối cùng cũng có thể lên tiếng về khoảng thời gian bị bắt nạt rồi, nói ra được đúng là sướng hết cả người!
Văn Khương siêu cấp kinh ngạc.
"Em không tốt chỗ nào chứ."
Chậc, đúng là cái đồ không tự biết lấy mình!
"Anh không cho tôi ăn thịt! Toàn là thức ăn cho chó, lại còn uy hiếp tôi! Ban đầu còn không yêu tôi! Á à, tôi nhận ra anh tốt với tôi đều chỉ vì biết tôi là Lâm Hạch, điều này nói rõ nếu anh không biết tôi là ai sẽ không yêu tôi."
Tôi quả là nhập vai, càng nói càng tức còn chuẩn bị xắn tay áo tẩn người.
"Tôi phải về!"
"Đợi đã!"
Văn Khương nhưng đang tiêu hóa lượng tin tức trong lời tôi nói.
Nói thật tôi tự nghe còn không hiểu, toàn cái gì đâu đâu.
"Em yêu anh, Lâm Hạch."
Khụ khụ... anh làm cái gì đấy hả?
Văn Khương đột nhiên bày tỏ.
"Chuyện khác em không thể phản bác được, vì ban đầu nuôi chó quả thật không phải ý muốn của em, nhưng có một chuyện, em yêu anh là điều không thể nghi ngờ."
Sao bỗng nhiên tôi có cảm giác bật sai kênh rồi.
"Cái này... vậy hả."
Tôi hơi luống cuống, không biết nói gì.
"Tiếng tim anh đập vang quá."
Văn Khương đột nhiên nắm tay rồi đặt lên ngực tôi, sau đó nở nụ cười rực rỡ rồi nói.
"Anh cũng thích em."
Ai nói không thích đâu.
Tôi thích chứ.
Nhưng chưa thể nói cho anh biết.
Hai người yên lặng trong chốc lát.
Tôi nhìn Văn Khương muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì thì cứ nói đi."
"Tiểu Hạch Đào... vụ nổ kia."
Tôi thật sự nói không nên lời.
Mặc dù chỉ là một con chó, nhưng là tôi chiếm lấy cơ thể của nó, lại còn đâm đầu vào chỗ chết.
"Nó không sao."
?!!!
Văn Khương lại xoa đầu tôi, nhắc lại.
"Nó không sao, lúc xảy ra vụ nổ nó ở khu vực được bảo vệ khá tốt trong phân xưởng, đồng thời những nơi chôn thuốc nổ cũng đều đóng hết cửa lại, chỉ phải chịu một chút ảnh hưởng, phòng sập cũng không đè lên nó."
Tôi thở phào.
Dù sao cũng là thân thể dùng lâu như vậy, đáng yêu thế cơ mà.
"..."
Tôi lại do dự nhìn người ấy.
"Anh muốn hỏi về Vu Đậu Thần à?"
Tôi gật đầu.
"Cậu ta cũng không sao, chỉ bị thương một chút thôi."
Nghe được câu trả lời này trong lòng tôi cũng không có cảm xúc gì.
Cái đồ khốn nạn này cũng may mắn đấy, hai lần chết đến nơi rồi mà vẫn chưa chết.
"Anh không nên gặp cậu ta, cũng đừng nghĩ đến cậu ta nữa."
Văn Khương bỗng trầm giọng nói, tôi nhìn người ấy, vẻ mặt không quá tốt.
"Hả? Tôi không có."
Anh đừng có nói xấu tôi!
"Cậu ta là tình địch của em, sau này đừng nhắc đến nữa."
Văn Khương mím môi.
Hừ.
Anh ghen tuông cũng đáng yêu phết nhỉ ~
"Anh muốn gặp cậu ta cũng không có cơ hội đâu."
"Hiệp hội của chúng ta đã bị Trung Quốc đưa vào sổ đen, tuy rằng Anthony đang giải quyết nhưng trong thời gian ngắn là không thể."
Muốn trào máu mà, anh có thể đừng chí khí hùng hồn như vậy không?
"Tôi không về được nữa ư? Lẽ nào tôi phải chờ ở nước ngoài?"
"Lâm Hạch!"
Văn Khương lại dịu dàng gọi tên tôi, lật mặt như lật bánh tráng.
Tôi xém thì quên người này diễn xuất như ảnh đế.
"Ừ."
Tôi giả vờ lạnh nhạt đáp lại.
"Nhập tịch Thuỵ Điển có hơi rắc rối nhưng phúc lợi rất tốt, thời gian nghỉ kết hôn và nghỉ sinh con đều rất dài..."
"Nghỉ sinh cái đ** gì! Anh sinh à??"
Văn Khương mặt không đổi sắc trước sự phỉ nhổ của tôi.
"Nếu có chức năng này em cũng nguyện ý sinh con cho anh, nên anh đồng ý ở lại đây nhé?"
Nên anh định dùng cái chuyện sinh con hư vô mờ mịt để trói chặt tôi à?
Không thể nào!
Tôi trực tiếp từ chối.
Văn Khương tiếp tục dẫn dắt từng bước.
"Vì một vài nguyên nhân em phải ở lại quốc gia này, nên anh nhường em một chút được không? Đàn anh cũng ở đây, chúng ta có thể sống cùng nhau, hơn nữa Chris có thể làm đầu bếp chuyên môn của chúng ta."
Á ~ lại tung ra một chiêu làm tôi động lòng.
"Nhưng tôi dốt tiếng Anh lắm."
Không chỉ dốt thôi đâu.
Thấy thái độ của tôi đã thả lỏng, Văn Khương vui sướng bày tỏ chuyện ngôn ngữ cứ để mình lo.
"Em có thể dạy anh, dùng các loại phương pháp."
Người ấy chống cằm, cong môi nhìn tôi chớp chớp mắt.
Me ơi, tôi không nhịn được ôm ngực.
Sao bỗng nhiên lại damdang như vậy!
Sau đó chuyện tôi mơ mơ hồ hồ đồng ý đã được thông báo cho chú và Chris.
Chú vui lắm, còn bàn với Chris muốn dành một phòng trong nhà cho tôi, cũng quyết định phải sửa sang lại trước đã.
"Thật ra có thể ở với em, em chăm sóc cho Lâm Hạch cũng tiện hơn."
Không đợi tôi từ chối chú đã lời lẽ chính đáng giáo dục lại Văn Khương.
"Văn Khương, em có biết không, hai người yêu nhau chưa đăng ký kết hôn tốt nhất là không nên ở cùng một nhà, sẽ mất đi cảm giác mới lạ."
Văn Khương hơi sửng sốt.
Tôi cũng vậy.
Người yêu cái gì? Các người đã biết cái gì?
"Diệu Hành, em có thể nói cho anh biết cái gì là cảm giác mới lạ không?"
Chris nói, trông có vẻ không hài lòng.
Chú lườm hắn một cái.
"Em với anh còn mới mẻ gì nữa."
"Không, sao em có thể nói như vậy, đêm nào em cũng như mối tình đầu của anh, rất kích thích."
"Im."
Chú đen mặt gào.
Chris cười ha ha tựa ở bên tường không nói gì nữa.
Quần chúng vây xem x1 tỏ vẻ rất xấu hổ.
"Bình thường họ đều như vậy."
Văn Khương thấy nhưng không thể trách, nói.
Nên ở chung với họ có ổn không vậy?
"Đợi chúng ta kết hôn rồi dọn ra ngoài ngay!"
Văn Khương phấn khởi đề nghị.
Tôi kéo tay người ấy ra khỏi vai mình, nhạt nhẽo nói.
"Đợi tài nấu nướng của anh có thể so được với Chris rồi hãy nói."
"Em sẽ cố gắng."
Trên mặt Văn Khương là vẻ 'anh đúng là kẻ tàn ác'.
"Quyết định vậy đi, tranh thủ lúc đang nghỉ phép chúng ta sẽ lắp đặt thiết bị, đến khi về là kịp lúc."
Tôi vừa quay đầu đã nghe thấy chú mình dứt khoát ra quyết định.
Chú quyết cái gì đấy??
"Phòng của Văn Khương ở ngay sát vách, cháu sẽ thích."
Chú tự tin nói.
Tôi cảnh giác nhìn về phía Văn Khương.
Người ấy cười với tôi.
Vậy có khác gì ở cùng một phòng đâu?
Cuối cùng mấy người chú ồn ào nhốn nháo đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Văn Khương.
Đến giờ ngủ rồi.
Sau khi rửa mặt xong Văn Khương tắt đèn.
Hai đứa tôi ngủ chung trên một cái giường.
"Anh nói xem trước kì nghỉ tôi có thể đi lại được không? Đi chơi còn ngồi xe lăn có phải rất kỳ quái không nhỉ?"
Trong phòng rất an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
"Chắc vậy, dù không đi lại được cũng không có gì là lạ cả, em sẽ dẫn anh đi rất nhiều nơi."
Tôi giật giật đôi chân đã khôi phục rất nhiều của mình, cảm thấy có chút hi vọng tôi sung sướng nghĩ về mọi chuyện.
"Anh nói xem hải đảo sẽ thế nào nhỉ, tôi đã nghĩ đến cảnh mình nằm phơi nắng trên bờ cát."
"Vậy bên cạnh anh nhất định có em."
"Được."
Cũng không tệ.
Biển xanh kéo dài đến tận chân trời, sóng vỗ cuồn cuộn tung bọt lên bờ cát, còn tôi và Văn Khương thanh thản nằm lên những hạt cát mịn. Ánh nắng êm dịu chiếu lên làn da, toàn thân đều lười biếng còn trong lòng lại hết sức ngọt ngào ~
- HOÀN CHÍNH VĂN -