Chương 19
“Sau đó ông đoán xem nó trả lời tui thế nào không!!”
Buổi sáng trong phòng huấn luyện, Tiểu Bạch đem ghế lết đến bên cạnh Pine kể chuyện cả nửa ngày.
Pine đeo một bên tai nghe, cũng không để ý đến cậu ta, hết sức chuyên chú đánh giao tranh.
Tiểu Bạch không thèm đếm xỉa đến sự lạnh nhạt của cậu, nuốt miếng bánh quẩy trong miệng xuống lại nói: “Vậy mà nó cũng trả lời với tui một câu —— “Chào buổi tối”!!!”
“Tui tuyệt đối không nghe nhầm đâu, tuy rằng nó kéo dài giọng điệu, nhưng chắc chắn là “Chào buổi tối”!”
Pine trở về nhà, trước khi cậu ta nói nhắc “Chào buổi tối” lần thứ ba thì cắt lời cậu ta: “Ông không phải là không đội trời chung với cậu ta sao?”
“A?” Tiểu Bạch ngưng lại, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”
Pine nói: “Bây giờ giữa ông với cậu ta hình như rất thân thiết.”
Tiểu Bạch: “…”
Pine vẫn nhìn vào màn hình máy tính, mặt không biểu cảm: “Ông không cảm thấy bản thân rất giống một đám nào đó sao?”
Tiểu Bạch: “Đám gì?”
Pine: “Đám fan ngu ngốc trên kênh live stream kia của cậu ta.”
Tiểu Bạch: “…Tào lao.”
“Chứ làm gì mà nửa đêm hai giờ rưỡi ông đi phơi quần áo?” Pine hỏi.
“Tui không ngủ được, nên nhận tiện giặt quần áo thôi.” Tiểu Bạch dựa lên ghế nói, “Còn nói tui, khi tui phơi quần áo xong trở về phòng, phòng của ông với anh Khiêm còn sáng đèn, tui ở ngoài khe cửa thấy hết.”
“Tui làm sao ngủ…” Trò chơi kết thúc, anh Khiêm dụi mắt nói, “Tối hôm qua cả gaming house có ai ngủ ngon cơ chứ.”
“Không, Soft chắc chắn ngủ rất ngon.” Tiểu Bạch nói, “Nó vẫn luôn không thích Kan.”
Vừa dứt lời, đương sự đã xuất hiện ở cửa.
Giản Nhung cầm sữa bò trong tay, tóc có hơi rối, áo cũng không quá chỉnh tề, mí mắt rủ xuống chẳng có tinh thần, dưới mắt còn có vầng thâm, thoạt nhìn như kiểu mà cho cậu cái gối là cậu có thể ngủ ở bất cứ đâu.
Từ cửa đi vào phòng khởi động máy tính vào trò chơi, cậu đã ngáp tới bảy cái rồi.
Tiểu Bạch: “?”
Viên Khiêm hỏi: “Soft, tối qua em không ngủ được hả?”
Giản Nhung vào giao diện xếp hạng, giọng khàn khàn trả lời: “Ừ.”
Viên Khiêm hiểu gật đầu: “Lần sau đừng có đứng hóng gió trên ban công lâu như vậy, dễ đau đầu.”
Ánh mắt như tên lạnh bắn qua, sau lưng Tiểu Bạch lạnh run người, dùng mông chậm rì rì lết ghế về vị trí của mình.
“Không có liên quan đến hóng gió.” Giản Nhung kiếm đại một cái cớ, “Đột nhiên hơi lạ giường.”
Mọi người trong phòng huấn luyện: “…”
Vậy mà còn đột nhiên nữa chứ.
Giản Nhung chọn hình thức ‘Tạo trận tùy chọn’ rồi luyện farm nửa tiếng. Cuối cùng chịu không nổi nữa cầm ly nước vào phòng để đồ uống.
Đồ đạc gì trong gaming house TTC đều rất đầy đủ, trên bàn trong phòng để đồ uống có đầy đủ trà túi lọc, bột ca cao, còn có một cái máy pha cà phê bên cạnh.
Giản Nhung không biết dùng cái thứ này, cũng không có hứng thú đi nghiên cứu, đành dùng tạm cà phê hòa tan.
Ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu nghiêng qua gương mặt Giản Nhung, dễ chịu thoải mái.
Cà phê đen không đường cũng không sữa, đắng đến độ khiến Giản Nhung nhíu mày.
Nhưng cuối cùng cũng có tinh thần một chút, buổi chiều còn có trận đấu huấn luyện phải đánh, nếu còn mệt buồn ngủ nữa không cách nào phát huy.
“Ai vậy?” Phía sau truyền tới giọng khàn khàn ồm ồm của Kan.
Giản Nhung cầm ly quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sưng như quả óc chó của Kan.
Dáng người của Kan khá cao to, đứng vừa y lấp kín cửa phòng để đồ uống. Rõ ràng có thể thấy tâm trạng anh ta không tốt, cũng ngủ không đủ, vẻ mặt thật sự chả dễ chịu mấy.
Lúc nhìn thấy Giản Nhung, sắc mặt của anh ta càng kém hơn, lông mày cau lại đến độ có thể kẹp chết con ruồi.
Ai cũng biết, Soft thường hay xem trận đấu của TTC nhất, tuyển thủ mỉa mai nhiều nhất chính là Kan.
Nếu nói trong tuyển thủ chuyên nghiệp ai căm thù Soft sâu nhất, chẳng ai khác chính là Kan.
Lúc ban đầu Fans của Kan còn vào kênh live stream mắng chửi, cuối cùng bởi vì không mắng lại Fans của Soft, hơn nữa Soft căn bản không sợ công kích của bọn họ, sau đó không còn tiếp túc cãi nhau nữa.
Soft mở phát sóng không thêm kính lọc làm đẹp, Kan liếc mắt là có thể nhận ra.
“Soft?” Kan sửng sờ. Anh ta vốn có hơi bứt rứt, nhìn thấy cà phê trên tay Giản Nhung, lửa giận vô danh trong lòng càng tăng lên, thậm chí tuôn ra lời thô tục: “Mẹ nó sao mày lại ở đây?Ai mang mày vào?”
Xem ra tạm thời không đi được rồi.
Giản Nhung lui một bước về sau, lại đứng bên cửa sổ phơi nắng, hỏi: “Ở đây do anh phụ trách sao?”
Giọng điệu thờ ơ như trên live stream, càng nghe Kan càng tức, mất kiên nhẫn nói: “Không do tao quản, nhưng loại streamer rác rưởi như mày không xứng vào gaming house của bọn tao, mặc kệ ai mang mày tới, mau cút đi.”
Giản Nhung cười khinh: “Loại streamer rác rưởi như tôi không xứng, vậy loại tuyển thủ bán độ như anh thì xứng sao?”
Kan như bị người ta đâm vào tim, máu xông thẳng lên não.
Tuy rằng ván đã đóng thuyền, nhưng Liên Minh còn chưa làm công tác cuối cùng, câu lạc bộ TTC còn chưa gửi thông báo liên quan, việc này cũng không có nhiều người biết…
Anh ta quan sát Giản Nhung lần nữa.
Ly nước mẫu của TTC, quần áo rộng thùng thình, đầu óc rối không chỉnh tề, còn có đôi dép màu đen, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.
Mà gaming house có quy định, không để cho người ngoài qua đêm.
Kan đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua mình có lén hỏi Viên Khiêm, trong đội có phải đã tìm được Mid mới rồi không.
Viên Khiêm im lặng một hồi, mới có nói có người đang thực tập huấn luyện ở gaming house.
Anh cảm thấy thật hoang đường, thật lâu mới hoàn hồn lại, khiếp sợ hỏi: “Mày đến đây thực tập huấn luyện hả?”
Giản Nhung cúi đầu nhấp một hớp cà phê, lười trả lời anh ta.
Kan cười, tức đến mức muốn cười. Anh ta nói: “Anh Đinh tìm không ra Mid làm khác sao? Làm sao lại kiếm một đứa vô công rồi nghề đến thế này?”
Lời này nếu người khác nghe xong chắc chắn sẽ tức giận nhưng Giản Nhung lại không.
Cũng như khi Kan và đám Fans của anh ta như gà con phát cuồng đánh tới kênh phát sóng vậy.
Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể sau khi gặp trúng anh, anh ấy hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút.”
Kan không kiếm chế được mà bước tới hai bước, gương mặt đỏ lên: “Tao làm sao? Tao đánh chuyên nghiệp đã tám năm, không phạm bao nhiêu sai lầm, còn mày, mày chính là một kẻ rác rước dựa vào mắng người khác mà nổi tiếng, cả ngày ngoài trừ xoi mói tuyển thủ còn chẳng làm được chuyện gì khác…Nhỏ con như vậy, còn chưa thành niên đúng không? Cha mẹ không dạy mày tôn trọng người khác là như thế nào sao? Có dạy mày cách làm người không?”
Kan càng nói càng hăng: “Tao nói cho mày biết, bây giờ tao chẳng có kiêng nể gì, tao nhất định sẽ tìm luật sư khởi tố mày, không để cái loại rác rưởi như mày còn dám hoàng hành ngang ngược trên internet nữa, tao sẽ nói hành vi trên mạng của mày với anh Đinh, để đá mày ra…”
Giản Nhung gật đầu, có vẻ như đã hiểu sau đó hỏi: “Ý là anh đánh quá gà, nhưng không cho phép người khác nói phải không?”
Kan đơ người, rất muốn phản bác nhưng Giản Nhung lại nói tiếp.
“Nhưng anh nói có điểm đúng, tôi không có gia giáo, nhìn thấy tuyển thủ cầm tiền hợp đồng mười triệu còn đánh đến nát bét liền không quản được cái miệng, đây là vấn đề của tôi, tôi đã không chú ý đến tâm trạng của anh…” Giản Nhung hời hợt nói: “Anh kiện tôi cũng được, tôi nhất định sẽ xin lỗi anh ở tòa án, xin lỗi Fans của anh cũng được. ‘Tôi sai rồi, sai đã tường thuật lại thao tác ngu ngốc của Kan’, nói như thế anh xem có được không?”
Kan tức đến mức cổ đỏ bừng, anh ta bị tâm tình khống chế, bờ vai bị hơi thở gấp gáp mà ra sức nhấp nhô, vô thức cầm lon Ovaltine bên cạnh.
“Làm gì vậy?” Giọng trầm tĩnh điềm đạm vang lên, đánh vỡ sự giằng co giữa hai người.
Là Lộ Bá Nguyên.
Anh mặc đồ ở nhà màu xám, màu sắc khá giống với cái áo tay dài của Giản Nhung, cầm ly nước đứng phía sau Kan.
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng gương mặt bình tình, tựa như không cần câu trả lời.
Nhìn thấy anh, Giản Nhung rũ mắt đứng thẳng người, lặng lẽ thả lỏng ly nước được nắm chặt chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào.
Kan bị gọi nên lý trí quay lại, nhìn thoáng qua vật nắm trong tay, một lát sau mới giải thích: “…Tôi, tôi muốn pha uống.”
Lộ Bá Nguyên “Ừ” với giọng điệu không mặn chẳng nhạt: “Uống xong đi tìm anh Đinh, anh ấy có một số chuyện muốn bàn với anh.”
“…Biết rồi.” Hơi thở của Kan lúc này không còn bình lặng nữa, anh ta hung dữ liếc nhìn Giản Nhung, đặt lon Ovaltine trở lại chỗ cũ: “Bây giờ tôi đi tìm anh ấy luôn, đột nhiên không muốn uống nữa.”
Lộ Bá Nguyên đang rửa ly: “Đi đi.”
Trong phòng để đồ uống chỉ còn lại hai người.
Giản Nhung cúi đầu mãi mê suy nghĩ lúc nãy giọng mình có lớn quá hay không, đang chuẩn bị bưng ly cà phê rời đi.
“Tâm trạng anh ta không tốt, nói gì cũng đừng để trong lòng.” Lộ Bá Nguyên đem bột cà phê bỏ vào máy pha cà phê, nói.
Giản Nhung ngừng lại, nói: “Được.”
Lộ Bá Nguyên ấn nút, quay đầu nhìn cậu: “Vậy cãi thắng hay thua?”
“…” Giản Nhung đối diện với anh vài giây, sau đó nói: “Tôi chưa từng cãi thua.”
Lộ Bá Nguyên cười, khi anh cười đôi mắt rất sáng, so với ánh nắng đang chiếu trên mặt Giản Nhung còn cảm thấy dễ chịu hơn.
Lộ Bá Nguyên nhìn túi đóng gói cà phê hòa tan trong thùng rác, nói: “Ừ, pha ly cà phê thưởng cho cậu nhé?”
Giản Nhung bình thản nhìn anh.
Lộ Bá Nguyên: “Không muốn uống?”
Giản Nhung đổ toàn bộ ly cà phê hòa tan, dùng hành động trả lời anh.
Lộ Bá Nguyên đang loay hoay với máy pha cà phê, bỗng nhiên nghe người bên cạnh hỏi.
“Tôi sẽ bị đuổi sao?”
Lộ Bá Nguyên đầu cũng không quay lại: “Vì sao lại hỏi thế.”
Giản Nhung gãi tóc, hồi lâu mới nói: “Kan đã từng là đồng đội của mấy người, những người khác cũng không hợp với tôi.”
“Hợp hay không hợp, phải đánh qua trận đấu huấn luyện mới biết được.” Lộ Bá Nguyên nói: “Hay là cậu không có lòng tin đánh được?”
“Có chứ.” Giản Nhung trả lời rất nhanh, vài giây sau, cậu còn nói lại một lần nữa: “Tôi có thể đánh được.”
Lộ Bá Nguyên đưa cà phê cho cậu: “Vậy buổi chiều phát huy cho tốt, đừng để tôi mất mặt.”
Giản Nhung ngẩn ngơ nhận ly: “Làm anh…mất mặt? Vì sao?”
Lộ Bá Nguyên nói: “Bởi vì cậu là người tôi đề cử.”
Giản Nhung ngớ người nhìn anh, thật lâu, mới hỏi lại: “Vì sao?”
Lộ Bá Nguyên nhịn cười: “Vì sao…Tôi cũng muốn biết vì sao, lý lịch của cậu lại gửi đến cho tôi?”
Giản Nhung: “…”
Vì sao cậu lại hỏi nhiều cái vì sao như vậy chứ???
Nếu như nói bản thân vô tình nhìn thấy số QQ trong live stream, còn không cẩn thận nhớ đến hai năm, vậy cậu có bị cho là biến thái lập tức bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ không?
Bây giờ Giản Nhung đang muốn nhét đầu vào ly cà phê.
Cũng may anh Đinh đến đúng lúc, giải cứu được cái đầu của Giản Nhung.
“Cậu ở đây à.” Anh Đinh nói: “Tìm cậu nửa ngày rồi đó.”. Có gì ho?? Chọ? ?hử ?ra?g ﹏ ?RÙ??RU ?Ệ?﹒?? ﹏
Lộ Bá Nguyên đặt ly cà phê xuống: “Đã nói mọi chuyện với Kan rồi hả?”
Anh Đinh nặng nề gật đầu: “Ừ, cậu ta không có ý kiến gì, nhưng…”
Anh nói được phân nữa, nhìn qua Giản Nhung.
Giản Nhung lập tức nói: “…Tui đi tập luyện đây.”
Giản Nhung bước cực nhanh đến mức ly cà phê xém đổ ra đất.
Đợi người đi rồi, Lộ Bá Nguyên thản nhiên hỏi: “Có phải gần đây hệ thống sưởi mở rất cao hả?”
Anh Đinh sửng sờ: “20 độ, làm sao?”
“Không,” Lộ Bá Nguyên dừng lại: “Bạn nhỏ trong đội thường hay nóng đến đỏ mặt.”
“Lát nữa anh đi điều chỉnh thấp xuống một chút.” Anh Đinh suy nghĩ một chút: “Có thể là người trẻ tuổi, nhiệt lượng trong người khá cao…”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Buổi sáng trong phòng huấn luyện, Tiểu Bạch đem ghế lết đến bên cạnh Pine kể chuyện cả nửa ngày.
Pine đeo một bên tai nghe, cũng không để ý đến cậu ta, hết sức chuyên chú đánh giao tranh.
Tiểu Bạch không thèm đếm xỉa đến sự lạnh nhạt của cậu, nuốt miếng bánh quẩy trong miệng xuống lại nói: “Vậy mà nó cũng trả lời với tui một câu —— “Chào buổi tối”!!!”
“Tui tuyệt đối không nghe nhầm đâu, tuy rằng nó kéo dài giọng điệu, nhưng chắc chắn là “Chào buổi tối”!”
Pine trở về nhà, trước khi cậu ta nói nhắc “Chào buổi tối” lần thứ ba thì cắt lời cậu ta: “Ông không phải là không đội trời chung với cậu ta sao?”
“A?” Tiểu Bạch ngưng lại, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”
Pine nói: “Bây giờ giữa ông với cậu ta hình như rất thân thiết.”
Tiểu Bạch: “…”
Pine vẫn nhìn vào màn hình máy tính, mặt không biểu cảm: “Ông không cảm thấy bản thân rất giống một đám nào đó sao?”
Tiểu Bạch: “Đám gì?”
Pine: “Đám fan ngu ngốc trên kênh live stream kia của cậu ta.”
Tiểu Bạch: “…Tào lao.”
“Chứ làm gì mà nửa đêm hai giờ rưỡi ông đi phơi quần áo?” Pine hỏi.
“Tui không ngủ được, nên nhận tiện giặt quần áo thôi.” Tiểu Bạch dựa lên ghế nói, “Còn nói tui, khi tui phơi quần áo xong trở về phòng, phòng của ông với anh Khiêm còn sáng đèn, tui ở ngoài khe cửa thấy hết.”
“Tui làm sao ngủ…” Trò chơi kết thúc, anh Khiêm dụi mắt nói, “Tối hôm qua cả gaming house có ai ngủ ngon cơ chứ.”
“Không, Soft chắc chắn ngủ rất ngon.” Tiểu Bạch nói, “Nó vẫn luôn không thích Kan.”
Vừa dứt lời, đương sự đã xuất hiện ở cửa.
Giản Nhung cầm sữa bò trong tay, tóc có hơi rối, áo cũng không quá chỉnh tề, mí mắt rủ xuống chẳng có tinh thần, dưới mắt còn có vầng thâm, thoạt nhìn như kiểu mà cho cậu cái gối là cậu có thể ngủ ở bất cứ đâu.
Từ cửa đi vào phòng khởi động máy tính vào trò chơi, cậu đã ngáp tới bảy cái rồi.
Tiểu Bạch: “?”
Viên Khiêm hỏi: “Soft, tối qua em không ngủ được hả?”
Giản Nhung vào giao diện xếp hạng, giọng khàn khàn trả lời: “Ừ.”
Viên Khiêm hiểu gật đầu: “Lần sau đừng có đứng hóng gió trên ban công lâu như vậy, dễ đau đầu.”
Ánh mắt như tên lạnh bắn qua, sau lưng Tiểu Bạch lạnh run người, dùng mông chậm rì rì lết ghế về vị trí của mình.
“Không có liên quan đến hóng gió.” Giản Nhung kiếm đại một cái cớ, “Đột nhiên hơi lạ giường.”
Mọi người trong phòng huấn luyện: “…”
Vậy mà còn đột nhiên nữa chứ.
Giản Nhung chọn hình thức ‘Tạo trận tùy chọn’ rồi luyện farm nửa tiếng. Cuối cùng chịu không nổi nữa cầm ly nước vào phòng để đồ uống.
Đồ đạc gì trong gaming house TTC đều rất đầy đủ, trên bàn trong phòng để đồ uống có đầy đủ trà túi lọc, bột ca cao, còn có một cái máy pha cà phê bên cạnh.
Giản Nhung không biết dùng cái thứ này, cũng không có hứng thú đi nghiên cứu, đành dùng tạm cà phê hòa tan.
Ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu nghiêng qua gương mặt Giản Nhung, dễ chịu thoải mái.
Cà phê đen không đường cũng không sữa, đắng đến độ khiến Giản Nhung nhíu mày.
Nhưng cuối cùng cũng có tinh thần một chút, buổi chiều còn có trận đấu huấn luyện phải đánh, nếu còn mệt buồn ngủ nữa không cách nào phát huy.
“Ai vậy?” Phía sau truyền tới giọng khàn khàn ồm ồm của Kan.
Giản Nhung cầm ly quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sưng như quả óc chó của Kan.
Dáng người của Kan khá cao to, đứng vừa y lấp kín cửa phòng để đồ uống. Rõ ràng có thể thấy tâm trạng anh ta không tốt, cũng ngủ không đủ, vẻ mặt thật sự chả dễ chịu mấy.
Lúc nhìn thấy Giản Nhung, sắc mặt của anh ta càng kém hơn, lông mày cau lại đến độ có thể kẹp chết con ruồi.
Ai cũng biết, Soft thường hay xem trận đấu của TTC nhất, tuyển thủ mỉa mai nhiều nhất chính là Kan.
Nếu nói trong tuyển thủ chuyên nghiệp ai căm thù Soft sâu nhất, chẳng ai khác chính là Kan.
Lúc ban đầu Fans của Kan còn vào kênh live stream mắng chửi, cuối cùng bởi vì không mắng lại Fans của Soft, hơn nữa Soft căn bản không sợ công kích của bọn họ, sau đó không còn tiếp túc cãi nhau nữa.
Soft mở phát sóng không thêm kính lọc làm đẹp, Kan liếc mắt là có thể nhận ra.
“Soft?” Kan sửng sờ. Anh ta vốn có hơi bứt rứt, nhìn thấy cà phê trên tay Giản Nhung, lửa giận vô danh trong lòng càng tăng lên, thậm chí tuôn ra lời thô tục: “Mẹ nó sao mày lại ở đây?Ai mang mày vào?”
Xem ra tạm thời không đi được rồi.
Giản Nhung lui một bước về sau, lại đứng bên cửa sổ phơi nắng, hỏi: “Ở đây do anh phụ trách sao?”
Giọng điệu thờ ơ như trên live stream, càng nghe Kan càng tức, mất kiên nhẫn nói: “Không do tao quản, nhưng loại streamer rác rưởi như mày không xứng vào gaming house của bọn tao, mặc kệ ai mang mày tới, mau cút đi.”
Giản Nhung cười khinh: “Loại streamer rác rưởi như tôi không xứng, vậy loại tuyển thủ bán độ như anh thì xứng sao?”
Kan như bị người ta đâm vào tim, máu xông thẳng lên não.
Tuy rằng ván đã đóng thuyền, nhưng Liên Minh còn chưa làm công tác cuối cùng, câu lạc bộ TTC còn chưa gửi thông báo liên quan, việc này cũng không có nhiều người biết…
Anh ta quan sát Giản Nhung lần nữa.
Ly nước mẫu của TTC, quần áo rộng thùng thình, đầu óc rối không chỉnh tề, còn có đôi dép màu đen, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.
Mà gaming house có quy định, không để cho người ngoài qua đêm.
Kan đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua mình có lén hỏi Viên Khiêm, trong đội có phải đã tìm được Mid mới rồi không.
Viên Khiêm im lặng một hồi, mới có nói có người đang thực tập huấn luyện ở gaming house.
Anh cảm thấy thật hoang đường, thật lâu mới hoàn hồn lại, khiếp sợ hỏi: “Mày đến đây thực tập huấn luyện hả?”
Giản Nhung cúi đầu nhấp một hớp cà phê, lười trả lời anh ta.
Kan cười, tức đến mức muốn cười. Anh ta nói: “Anh Đinh tìm không ra Mid làm khác sao? Làm sao lại kiếm một đứa vô công rồi nghề đến thế này?”
Lời này nếu người khác nghe xong chắc chắn sẽ tức giận nhưng Giản Nhung lại không.
Cũng như khi Kan và đám Fans của anh ta như gà con phát cuồng đánh tới kênh phát sóng vậy.
Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể sau khi gặp trúng anh, anh ấy hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút.”
Kan không kiếm chế được mà bước tới hai bước, gương mặt đỏ lên: “Tao làm sao? Tao đánh chuyên nghiệp đã tám năm, không phạm bao nhiêu sai lầm, còn mày, mày chính là một kẻ rác rước dựa vào mắng người khác mà nổi tiếng, cả ngày ngoài trừ xoi mói tuyển thủ còn chẳng làm được chuyện gì khác…Nhỏ con như vậy, còn chưa thành niên đúng không? Cha mẹ không dạy mày tôn trọng người khác là như thế nào sao? Có dạy mày cách làm người không?”
Kan càng nói càng hăng: “Tao nói cho mày biết, bây giờ tao chẳng có kiêng nể gì, tao nhất định sẽ tìm luật sư khởi tố mày, không để cái loại rác rưởi như mày còn dám hoàng hành ngang ngược trên internet nữa, tao sẽ nói hành vi trên mạng của mày với anh Đinh, để đá mày ra…”
Giản Nhung gật đầu, có vẻ như đã hiểu sau đó hỏi: “Ý là anh đánh quá gà, nhưng không cho phép người khác nói phải không?”
Kan đơ người, rất muốn phản bác nhưng Giản Nhung lại nói tiếp.
“Nhưng anh nói có điểm đúng, tôi không có gia giáo, nhìn thấy tuyển thủ cầm tiền hợp đồng mười triệu còn đánh đến nát bét liền không quản được cái miệng, đây là vấn đề của tôi, tôi đã không chú ý đến tâm trạng của anh…” Giản Nhung hời hợt nói: “Anh kiện tôi cũng được, tôi nhất định sẽ xin lỗi anh ở tòa án, xin lỗi Fans của anh cũng được. ‘Tôi sai rồi, sai đã tường thuật lại thao tác ngu ngốc của Kan’, nói như thế anh xem có được không?”
Kan tức đến mức cổ đỏ bừng, anh ta bị tâm tình khống chế, bờ vai bị hơi thở gấp gáp mà ra sức nhấp nhô, vô thức cầm lon Ovaltine bên cạnh.
“Làm gì vậy?” Giọng trầm tĩnh điềm đạm vang lên, đánh vỡ sự giằng co giữa hai người.
Là Lộ Bá Nguyên.
Anh mặc đồ ở nhà màu xám, màu sắc khá giống với cái áo tay dài của Giản Nhung, cầm ly nước đứng phía sau Kan.
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng gương mặt bình tình, tựa như không cần câu trả lời.
Nhìn thấy anh, Giản Nhung rũ mắt đứng thẳng người, lặng lẽ thả lỏng ly nước được nắm chặt chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào.
Kan bị gọi nên lý trí quay lại, nhìn thoáng qua vật nắm trong tay, một lát sau mới giải thích: “…Tôi, tôi muốn pha uống.”
Lộ Bá Nguyên “Ừ” với giọng điệu không mặn chẳng nhạt: “Uống xong đi tìm anh Đinh, anh ấy có một số chuyện muốn bàn với anh.”
“…Biết rồi.” Hơi thở của Kan lúc này không còn bình lặng nữa, anh ta hung dữ liếc nhìn Giản Nhung, đặt lon Ovaltine trở lại chỗ cũ: “Bây giờ tôi đi tìm anh ấy luôn, đột nhiên không muốn uống nữa.”
Lộ Bá Nguyên đang rửa ly: “Đi đi.”
Trong phòng để đồ uống chỉ còn lại hai người.
Giản Nhung cúi đầu mãi mê suy nghĩ lúc nãy giọng mình có lớn quá hay không, đang chuẩn bị bưng ly cà phê rời đi.
“Tâm trạng anh ta không tốt, nói gì cũng đừng để trong lòng.” Lộ Bá Nguyên đem bột cà phê bỏ vào máy pha cà phê, nói.
Giản Nhung ngừng lại, nói: “Được.”
Lộ Bá Nguyên ấn nút, quay đầu nhìn cậu: “Vậy cãi thắng hay thua?”
“…” Giản Nhung đối diện với anh vài giây, sau đó nói: “Tôi chưa từng cãi thua.”
Lộ Bá Nguyên cười, khi anh cười đôi mắt rất sáng, so với ánh nắng đang chiếu trên mặt Giản Nhung còn cảm thấy dễ chịu hơn.
Lộ Bá Nguyên nhìn túi đóng gói cà phê hòa tan trong thùng rác, nói: “Ừ, pha ly cà phê thưởng cho cậu nhé?”
Giản Nhung bình thản nhìn anh.
Lộ Bá Nguyên: “Không muốn uống?”
Giản Nhung đổ toàn bộ ly cà phê hòa tan, dùng hành động trả lời anh.
Lộ Bá Nguyên đang loay hoay với máy pha cà phê, bỗng nhiên nghe người bên cạnh hỏi.
“Tôi sẽ bị đuổi sao?”
Lộ Bá Nguyên đầu cũng không quay lại: “Vì sao lại hỏi thế.”
Giản Nhung gãi tóc, hồi lâu mới nói: “Kan đã từng là đồng đội của mấy người, những người khác cũng không hợp với tôi.”
“Hợp hay không hợp, phải đánh qua trận đấu huấn luyện mới biết được.” Lộ Bá Nguyên nói: “Hay là cậu không có lòng tin đánh được?”
“Có chứ.” Giản Nhung trả lời rất nhanh, vài giây sau, cậu còn nói lại một lần nữa: “Tôi có thể đánh được.”
Lộ Bá Nguyên đưa cà phê cho cậu: “Vậy buổi chiều phát huy cho tốt, đừng để tôi mất mặt.”
Giản Nhung ngẩn ngơ nhận ly: “Làm anh…mất mặt? Vì sao?”
Lộ Bá Nguyên nói: “Bởi vì cậu là người tôi đề cử.”
Giản Nhung ngớ người nhìn anh, thật lâu, mới hỏi lại: “Vì sao?”
Lộ Bá Nguyên nhịn cười: “Vì sao…Tôi cũng muốn biết vì sao, lý lịch của cậu lại gửi đến cho tôi?”
Giản Nhung: “…”
Vì sao cậu lại hỏi nhiều cái vì sao như vậy chứ???
Nếu như nói bản thân vô tình nhìn thấy số QQ trong live stream, còn không cẩn thận nhớ đến hai năm, vậy cậu có bị cho là biến thái lập tức bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ không?
Bây giờ Giản Nhung đang muốn nhét đầu vào ly cà phê.
Cũng may anh Đinh đến đúng lúc, giải cứu được cái đầu của Giản Nhung.
“Cậu ở đây à.” Anh Đinh nói: “Tìm cậu nửa ngày rồi đó.”. Có gì ho?? Chọ? ?hử ?ra?g ﹏ ?RÙ??RU ?Ệ?﹒?? ﹏
Lộ Bá Nguyên đặt ly cà phê xuống: “Đã nói mọi chuyện với Kan rồi hả?”
Anh Đinh nặng nề gật đầu: “Ừ, cậu ta không có ý kiến gì, nhưng…”
Anh nói được phân nữa, nhìn qua Giản Nhung.
Giản Nhung lập tức nói: “…Tui đi tập luyện đây.”
Giản Nhung bước cực nhanh đến mức ly cà phê xém đổ ra đất.
Đợi người đi rồi, Lộ Bá Nguyên thản nhiên hỏi: “Có phải gần đây hệ thống sưởi mở rất cao hả?”
Anh Đinh sửng sờ: “20 độ, làm sao?”
“Không,” Lộ Bá Nguyên dừng lại: “Bạn nhỏ trong đội thường hay nóng đến đỏ mặt.”
“Lát nữa anh đi điều chỉnh thấp xuống một chút.” Anh Đinh suy nghĩ một chút: “Có thể là người trẻ tuổi, nhiệt lượng trong người khá cao…”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※