Chương 27: Thế giới thứ nhất (27)
THẾ GIỚI THỨ NHẤT:
CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN
Nói thật thì Tô Đoạn cũng không chắc rốt cuộc mình có hoa hay không.
Phục Linh là một loại nấm không có hoa, không những không có hoa mà thậm chí còn không có lá, trông giống như một củ khoai tây trơ trụi đen thùi lùi, khi bẻ ra sẽ thấy bên trong là sợi nấm trắng như tuyết.
Nhưng khi cậu sinh ra thần trí, phát hiện trên đầu mình có mấy chiếc lá mảnh mai, ngoài ra thì giống hệt như những nấm Phục Linh bình thường, lớp da bên ngoài cũng đen thui nhưng bên trong thì trắng bóc, tập tính sống cũng phù hợp với nấm Phục Linh.
Hầu hết các loài thực vật có thể sinh ra thần trí đều có điểm khác biệt, sau khi Tô Đoạn so sánh tất cả các loại thực vật có họ hàng gần với nấm Phục Linh và phát hiện hình dạng lá của mình ít nhiều gì cũng khác biệt với chúng, thì không còn xoắn xuýt vấn đề chủng tộc của mình nữa.
Có lẽ cậu là loại nấm Phục Linh đột biến, vì vậy mới may mắn sinh ra thần trí nhờ sự chiếu cố của Đạo Trời.
Mong muốn khám phá của Tô Đoạn không cao lắm, cũng không có trở ngại gì nên đã chấp nhận việc cậu trông khác biệt với các giống cùng loài, điều duy nhất khiến cậu bối rối là hàng ngàn năm đã trôi qua mà cậu vẫn chưa mọc một nụ hoa nào.
Theo lý thuyết, có lá rồi sẽ nở hoa là điều đương nhiên. Dù Tô Đoạn không có ý định thụ phấn với những thực vật khác, nhưng nhìn những cây có lá khác lần lượt nở hoa, xòe ra những cánh hoa xinh tươi hoặc bình thường, còn cậu thì chẳng có một bông nào cả, khiến cậu không kiềm lòng được nghi ngờ phải chăng mình bị khiếm khuyết gì đó.
Nhưng chuyện này gấp gáp cũng không có nghĩa lí gì, Tô Đoạn chờ mãi chờ mãi, mãi cho đến khi cậu rơi vào giấc ngủ say cùng trái đất rồi mà vẫn không đơm một bông hoa nào.
Ngay cả hoa còn không nở thì sao thụ phấn được chứ?
Tô Đoạn thầm nghĩ nếu Tần Tri biết cậu không nở hoa được, biết đâu sẽ không muốn làm bạn đời với cậu nữa.
Cậu suy nghĩ quá nhập tâm nên không chú ý Tần Tri đang ôm mình chậm rãi mở mắt.
"Đoạn Đoạn... Em dậy rồi à?"
Mãi đến khi phía trên đầu truyền đến tiếng gọi khàn khàn, Tô Đoạn mới vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Tần Tri.
Tần Tri cụp mắt, đôi mắt đen tối đến lạ nhìn thẳng vào cậu, trong mắt có gì đó dâng trào khiến Tô Đoạn không dám lại gần.
Tô Đoạn ngơ ngác nhìn Tần Tri, không trả lời câu hỏi của hắn, cậu giống như một con sóc chuột tự dọa sợ mình cứng đờ tại chỗ, đẩy một cái là sẽ té xuống.
Tần Tri khẽ thở dài, ôm ghì cậu vào, dịu dàng thì thầm bên tai cậu: "Xin lỗi, tôi đánh thức em rồi à?"
Dù nói lời xin lỗi nhưng giọng nói khàn khàn lộ ra sự khao khát và cái ôm siết chặt lại không hề tỏ ra ăn năn nào.
Tô Đoạn cảm thấy mặt mình ngày càng nóng, không chỉ mặt mà cả người như bị lời nói của Tần Tri làm cho nóng lên, cậu mím môi, duỗi tay đẩy đôi vai săn chắc của Tần Tri.
Ai ngờ không những không đẩy ra được mà còn bị tay kia của Tần Tri nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng lại kiên quyết nắm chặt trong tay.
Tô Đoạn như cá nằm trên thớt, nhỏ giọng năn nỉ người đầu bếp đang vẫy dao chuẩn bị lóc vảy của mình ra để hầm canh cá: "Anh buông tôi ra đi, anh nóng quá, làm tôi khó chịu."
Cậu thấy nóng như thế chắc chắn là do Tần Tri lây nhiệt, giờ lại thấy thấy choáng váng nữa, tốc độ suy nghĩ ngày càng chậm, gần như không suy nghĩ nổi gì nữa.
Tần Tri như thay đổi thành một người khác vậy, hoàn toàn không còn sự săn sóc như trước đây, lần đầu tiên phản bác Tô Đoạn: "Đoạn Đoạn còn nóng hơn cả tôi, sao lại trách tôi làm em khó chịu được chứ?"
Tô Đoạn: "..." Thật vậy à?
Tần Tri vừa buồn cười vừa đau lòng khi thấy cậu vẫn ngây ngốc ngơ ngác dù đã phát hiện ra mối nguy hiểm, nhưng nhiều hơn cả là dục vọng dâng lên từ tận đáy lòng khiến hắn không thể kiềm chế muốn chiếm người này làm của riêng.
Thật ra hắn không hoàn toàn nói dối, thân thể Tô Đoạn quả thực nóng muốn chết, dù bị lây nhiệt độ của hắn thì cũng không nên nóng đến thế.
Bỗng nghĩ đến một khả năng nào đó, ánh mắt Tần Tri tối sầm lại, đưa tay đi xuống tìm kiếm.
Tô Đoạn:!!!
... Ôi?
Cậu nở hoa rồi hả?!
Không, hình như con người không gọi là nở hoa... Nhưng đối với cậu nó đều có nghĩa như nhau.
Tô Đoạn đắm chìm trong sự mới lạ của lần đầu tiên nở hoa, thầm hỏi hệ thống: "Hệ thống hệ thống ơi, khi là con người tôi có thể nở hoa, vậy khi biến hình xong thì phải chăng cũng có thể nở hoa?"
Hệ thống nói: "Chuyện này hệ thống cũng không rõ lắm, hệ thống chỉ phụ trợ thôi, quyền bị hạn chế. Xin lỗi ký chủ QAQ"
Tô Đoạn nói: "Không sao, tôi chỉ... Ừm... Kinh ngạc quá thôi."
Tô Đoạn xúc động nói với hệ thống, nhưng trong mắt Tần Tri là hoàn toàn bị dọa sợ.
- Hắn chỉ chạm nhẹ một cái thôi.
Thấy Tô Đoạn chậm chạp không cử động, Tần Tri hơi hối hận mình không nên chọc cậu như vậy, rõ là hồi nãy hắn có thể lấy cớ có lệ như phản ứng tự nhiên vân vân các thứ để giải thích sự kỳ lạ của mình, với sự ngây thơ của Tô Đoạn thì phỏng chừng hắn nói gì cậu cũng tin.
Sao lại mất kiểm soát ra tay với người ấy chứ?
Còn cố ý chạm vào chỗ đó nữa, dù Tô Đoạn có ngây thơ nhường nào cũng biết hắn có ý đồ đen tối với cậu.
Tần Tri nghĩ chắc có lẽ do hắn nóng quá, hắn tỉnh dậy sau một giấc mơ nóng bỏng, rồi bị con mồi thoạt trông rất dễ vân vê trong lòng kích thích nên nhất thời mất kiểm soát lộ ra răng nanh với con mồi, sau đó há mồm - Nếm thử con mồi.
Ai ngờ nếm đến xảy ra chuyện luôn.
"Đoạn Đoạn à." Tần Tri thu hồi cảm xúc bộc lộ quá mãnh liệt trong đôi mắt, buông hờ cánh tay đang ôm cậu ra một chút, muốn cứu vãn: "Xin lỗi, tôi dọa em sợ à?"
Bấy giờ Tô Đoạn mới hoàn hồn, đôi mắt đen láy đảo nửa mắt, sáng ngời như ngôi sao nhỏ.
Tần Tri: "..." Trông không giống sợ hãi mấy.
Nhận ra trong mắt Tô Đoạn không có nhiều cảm xúc tiêu cực, hô hấp của Tần Tri bỗng gấp gáp.
Hắn chợt nhận ra nếu Tô Đoạn cũng phản ứng với hắn, phải chăng nghĩa là cậu không hẳn không có cảm giác gì với hắn-
Lá gan vừa bé đi bỗng to lại, hơn nữa to hơn vô số lần chỉ trong vài giây.
Hắn lại siết chặt cánh tay vừa buông hờ ra, cúi người hôn lên đôi môi nhạt màu đó.
Tô Đoạn mở to đôi mắt, trong đầu bỗng nghe thấy tiếng máy móc:
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu chữa bệnh Tần Tri tăng thêm 1 điểm. Tổng điểm hiện tại là 91. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"
___
7/11/2023.
19:50:49.
CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN
Nói thật thì Tô Đoạn cũng không chắc rốt cuộc mình có hoa hay không.
Phục Linh là một loại nấm không có hoa, không những không có hoa mà thậm chí còn không có lá, trông giống như một củ khoai tây trơ trụi đen thùi lùi, khi bẻ ra sẽ thấy bên trong là sợi nấm trắng như tuyết.
Nhưng khi cậu sinh ra thần trí, phát hiện trên đầu mình có mấy chiếc lá mảnh mai, ngoài ra thì giống hệt như những nấm Phục Linh bình thường, lớp da bên ngoài cũng đen thui nhưng bên trong thì trắng bóc, tập tính sống cũng phù hợp với nấm Phục Linh.
Hầu hết các loài thực vật có thể sinh ra thần trí đều có điểm khác biệt, sau khi Tô Đoạn so sánh tất cả các loại thực vật có họ hàng gần với nấm Phục Linh và phát hiện hình dạng lá của mình ít nhiều gì cũng khác biệt với chúng, thì không còn xoắn xuýt vấn đề chủng tộc của mình nữa.
Có lẽ cậu là loại nấm Phục Linh đột biến, vì vậy mới may mắn sinh ra thần trí nhờ sự chiếu cố của Đạo Trời.
Mong muốn khám phá của Tô Đoạn không cao lắm, cũng không có trở ngại gì nên đã chấp nhận việc cậu trông khác biệt với các giống cùng loài, điều duy nhất khiến cậu bối rối là hàng ngàn năm đã trôi qua mà cậu vẫn chưa mọc một nụ hoa nào.
Theo lý thuyết, có lá rồi sẽ nở hoa là điều đương nhiên. Dù Tô Đoạn không có ý định thụ phấn với những thực vật khác, nhưng nhìn những cây có lá khác lần lượt nở hoa, xòe ra những cánh hoa xinh tươi hoặc bình thường, còn cậu thì chẳng có một bông nào cả, khiến cậu không kiềm lòng được nghi ngờ phải chăng mình bị khiếm khuyết gì đó.
Nhưng chuyện này gấp gáp cũng không có nghĩa lí gì, Tô Đoạn chờ mãi chờ mãi, mãi cho đến khi cậu rơi vào giấc ngủ say cùng trái đất rồi mà vẫn không đơm một bông hoa nào.
Ngay cả hoa còn không nở thì sao thụ phấn được chứ?
Tô Đoạn thầm nghĩ nếu Tần Tri biết cậu không nở hoa được, biết đâu sẽ không muốn làm bạn đời với cậu nữa.
Cậu suy nghĩ quá nhập tâm nên không chú ý Tần Tri đang ôm mình chậm rãi mở mắt.
"Đoạn Đoạn... Em dậy rồi à?"
Mãi đến khi phía trên đầu truyền đến tiếng gọi khàn khàn, Tô Đoạn mới vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Tần Tri.
Tần Tri cụp mắt, đôi mắt đen tối đến lạ nhìn thẳng vào cậu, trong mắt có gì đó dâng trào khiến Tô Đoạn không dám lại gần.
Tô Đoạn ngơ ngác nhìn Tần Tri, không trả lời câu hỏi của hắn, cậu giống như một con sóc chuột tự dọa sợ mình cứng đờ tại chỗ, đẩy một cái là sẽ té xuống.
Tần Tri khẽ thở dài, ôm ghì cậu vào, dịu dàng thì thầm bên tai cậu: "Xin lỗi, tôi đánh thức em rồi à?"
Dù nói lời xin lỗi nhưng giọng nói khàn khàn lộ ra sự khao khát và cái ôm siết chặt lại không hề tỏ ra ăn năn nào.
Tô Đoạn cảm thấy mặt mình ngày càng nóng, không chỉ mặt mà cả người như bị lời nói của Tần Tri làm cho nóng lên, cậu mím môi, duỗi tay đẩy đôi vai săn chắc của Tần Tri.
Ai ngờ không những không đẩy ra được mà còn bị tay kia của Tần Tri nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng lại kiên quyết nắm chặt trong tay.
Tô Đoạn như cá nằm trên thớt, nhỏ giọng năn nỉ người đầu bếp đang vẫy dao chuẩn bị lóc vảy của mình ra để hầm canh cá: "Anh buông tôi ra đi, anh nóng quá, làm tôi khó chịu."
Cậu thấy nóng như thế chắc chắn là do Tần Tri lây nhiệt, giờ lại thấy thấy choáng váng nữa, tốc độ suy nghĩ ngày càng chậm, gần như không suy nghĩ nổi gì nữa.
Tần Tri như thay đổi thành một người khác vậy, hoàn toàn không còn sự săn sóc như trước đây, lần đầu tiên phản bác Tô Đoạn: "Đoạn Đoạn còn nóng hơn cả tôi, sao lại trách tôi làm em khó chịu được chứ?"
Tô Đoạn: "..." Thật vậy à?
Tần Tri vừa buồn cười vừa đau lòng khi thấy cậu vẫn ngây ngốc ngơ ngác dù đã phát hiện ra mối nguy hiểm, nhưng nhiều hơn cả là dục vọng dâng lên từ tận đáy lòng khiến hắn không thể kiềm chế muốn chiếm người này làm của riêng.
Thật ra hắn không hoàn toàn nói dối, thân thể Tô Đoạn quả thực nóng muốn chết, dù bị lây nhiệt độ của hắn thì cũng không nên nóng đến thế.
Bỗng nghĩ đến một khả năng nào đó, ánh mắt Tần Tri tối sầm lại, đưa tay đi xuống tìm kiếm.
Tô Đoạn:!!!
... Ôi?
Cậu nở hoa rồi hả?!
Không, hình như con người không gọi là nở hoa... Nhưng đối với cậu nó đều có nghĩa như nhau.
Tô Đoạn đắm chìm trong sự mới lạ của lần đầu tiên nở hoa, thầm hỏi hệ thống: "Hệ thống hệ thống ơi, khi là con người tôi có thể nở hoa, vậy khi biến hình xong thì phải chăng cũng có thể nở hoa?"
Hệ thống nói: "Chuyện này hệ thống cũng không rõ lắm, hệ thống chỉ phụ trợ thôi, quyền bị hạn chế. Xin lỗi ký chủ QAQ"
Tô Đoạn nói: "Không sao, tôi chỉ... Ừm... Kinh ngạc quá thôi."
Tô Đoạn xúc động nói với hệ thống, nhưng trong mắt Tần Tri là hoàn toàn bị dọa sợ.
- Hắn chỉ chạm nhẹ một cái thôi.
Thấy Tô Đoạn chậm chạp không cử động, Tần Tri hơi hối hận mình không nên chọc cậu như vậy, rõ là hồi nãy hắn có thể lấy cớ có lệ như phản ứng tự nhiên vân vân các thứ để giải thích sự kỳ lạ của mình, với sự ngây thơ của Tô Đoạn thì phỏng chừng hắn nói gì cậu cũng tin.
Sao lại mất kiểm soát ra tay với người ấy chứ?
Còn cố ý chạm vào chỗ đó nữa, dù Tô Đoạn có ngây thơ nhường nào cũng biết hắn có ý đồ đen tối với cậu.
Tần Tri nghĩ chắc có lẽ do hắn nóng quá, hắn tỉnh dậy sau một giấc mơ nóng bỏng, rồi bị con mồi thoạt trông rất dễ vân vê trong lòng kích thích nên nhất thời mất kiểm soát lộ ra răng nanh với con mồi, sau đó há mồm - Nếm thử con mồi.
Ai ngờ nếm đến xảy ra chuyện luôn.
"Đoạn Đoạn à." Tần Tri thu hồi cảm xúc bộc lộ quá mãnh liệt trong đôi mắt, buông hờ cánh tay đang ôm cậu ra một chút, muốn cứu vãn: "Xin lỗi, tôi dọa em sợ à?"
Bấy giờ Tô Đoạn mới hoàn hồn, đôi mắt đen láy đảo nửa mắt, sáng ngời như ngôi sao nhỏ.
Tần Tri: "..." Trông không giống sợ hãi mấy.
Nhận ra trong mắt Tô Đoạn không có nhiều cảm xúc tiêu cực, hô hấp của Tần Tri bỗng gấp gáp.
Hắn chợt nhận ra nếu Tô Đoạn cũng phản ứng với hắn, phải chăng nghĩa là cậu không hẳn không có cảm giác gì với hắn-
Lá gan vừa bé đi bỗng to lại, hơn nữa to hơn vô số lần chỉ trong vài giây.
Hắn lại siết chặt cánh tay vừa buông hờ ra, cúi người hôn lên đôi môi nhạt màu đó.
Tô Đoạn mở to đôi mắt, trong đầu bỗng nghe thấy tiếng máy móc:
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu chữa bệnh Tần Tri tăng thêm 1 điểm. Tổng điểm hiện tại là 91. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"
___
7/11/2023.
19:50:49.