Chương 6
Edit: Mỳ
Chưa beta!
Mùi thơm? Mùi thơm này đến từ đâu vậy nhỉ? Thơm quá đi mất! Lư Hyde trở mình trên giường, dần tỉnh dậy sau một đêm say giấc nồng, cộng thêm việc “vận động” mệt mỏi. Những chuyện vừa qua đã khiến cho anh nhanh chóng khôi phục lại cảm giác vui sướng, xen lẫn đâu đó là cả người thoải mái đến mức không thể nói nên lời. Anh hơi duỗi lưng, một mùi thơm đột ngột xộc thẳng vào trong khoang mũi, đánh thức hết thảy mọi cảm giác mơ hồ kia.
Đó là mùi cơm! Mùi cơm? Mùi cơm sao? Anh nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ thông tin mà mình vừa ngửi lại trong đầu, mùi vị quen thuộc và cả hình ảnh kia xuất hiện trong đầu anh từng chút một, khiến cho anh như nhận ra điều gì đó. Anh vội vàng xoay người lại thì chẳng còn thấy cô gái nằm cạnh mình đêm qua đâu. Thấy suy đoán của mình đã được chứng thực, anh lập tức nhảy ngay xuống giường, thuận tay chộp lấy chiếc quần của mình trên sàn nhà, mặc vào rồi đi thẳng về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp là bóng dáng quen thuộc đang bận rộn bên cạnh bếp ga. Cô khoác lên mình bộ đồ thường mặc ở nhà, tóc được buộc lại gọn gàng bằng khăn tay, thoạt nhìn tựa như một cô vợ đáng yêu đang chuẩn bị bữa sáng cho chồng. Lư Hyde cứ như vậy đứng lẳng lặng phía sau, không dám tiến đến quấy rầy. Anh nhìn cô múc một bát cơm chiên trứng ánh vàng, thoang thoảng mùi hành lá trong không khí, rồi đặt sang một bên.
Ngô Đan vô cùng hài lòng nhìn thành quả lao động của mình thuận lợi ra lò. Cô cúi người trước bát, nhẹ hít một hơi. Mùi thơm của cơm chiên trứng khiến cô lộ ra nụ cười đầy vẻ thành tựu. Vừa định bưng bát cơm ra phòng khách, quay người lại đã thấy người đàn ông mà mình mây mưa cả đêm đang để ngực trần, khoe thân hình cường tráng, hai tay khoanh trước người đang dùng cặp mắt long lanh mà đen láy giống hệt mình, nhìn chăm chú. Trong đầu cô liền nghĩ đến cạnh tượng cuồng nhiệt đêm hôm qua, hai đám mây đỏ ửng hiện rõ trên đôi gò má.
Thân hình cao lớn của anh gần như chặn hết cả lối ra, bởi vì áp lực quá lớn khiến cho cô phải lùi về sau vài bước. Nói thật thì đúng là cô vẫn còn thấy hơi sợ, đặc biệt là vào những lúc anh lặng lẽ nhìn cô mà không nói gì như thế này. Dù đã từng thấy tính cách thô bạo như gấu kia của anh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, tuy rằng lúc đó trông anh thật đáng sợ nhưng đó là loại tức giận có thể đoán trước được kết quả. Còn một khi anh im lặng, sẽ làm cho cô cảm thấy khó lòng mà nắm bắt được tình hình.
“Anh, anh tỉnh rồi…..Tôi đã từng nói với anh, tôi rất hay dậy sớm. Cho nên…..cho nên, tôi biết sức khoẻ của anh cũng rất tốt, nên là tôi muốn…..làm bữa sáng cho anh…..” Ngô Đan nhỏ giọng lắp bắp. Nói đến đây, ánh mắt cô loé lên, nhìn khắp nơi, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài nhìn thẳng vào mắt người kia.
Cách anh nhìn cô khiến cho Ngô Đan cảm thấy không khỏi ngượng ngùng và xấu hổ, trong lòng cũng phân đỉnh rất rõ ràng. Anh là người đàn ông mà cô đã từng tiếp xúc thân thể, vì thế nên đã không còn là loại tình bạn bình thường nữa. Mặc dù đêm qua cả hai người họ là một cặp đôi nồng cháy, thế nhưng khi đối mặt với anh, cô lại chẳng biết mình phải làm gì. Lên giường với anh không nằm trong dự liệu của cô, bởi vậy chuyện phải đối mặt với anh như thế nào, đối với cô là một vấn đề vô cùng nan giải mà bản thân Ngô Đan cần phải giải quyết ngay lúc này.
“Em…..hình như rất sợ tôi?” Nhìn cô rụt người lại, anh nhướng mày hỏi.
“Không…..không có…..Tôi, tôi chỉ là…..có hơi không quen thôi…..”
“Tôi nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”
“Hả?…..Anh muốn nói chuyện gì?”
Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, im lặng một lúc, cuối cùng bước tâm bước đến trước mặt Ngô Đan rồi cúi đầu. Anh đứng yên đó, dùng bàn tay to lớn nâng cằm cô lên rồi giữ cho ánh mắt cô ngang bằng với mình. Mặt đối mặt, muốn tránh cũng không thể tránh được, từ trong miệng anh thốt ra một câu hỏi trực tiếp về vấn đề này.
“Nói cho tôi nghe, lý do vì sao em lại xuất hiện ở đây….vào đêm hôm qua…..” Ánh mắt như chim ưng của Lư Hyde nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại ở bên cổ cô. Anh có thể thấy được vài dấu hôn đỏ tím mà mình đã lưu lại trên người cô gái trước mặt, đôi mắt vốn cứng nhắc của anh cũng vì thế mà trở nên dịu dàng hơn.
“Ừm, chuyện này tôi có thể giải thích…..Đó là vì sau buổi án mạng kia, chủ nhà của bạn tôi sợ rằng sẽ gặp phải rắc rối nào đó tương tự nên đã không muốn cho cô ấy thuê nhà nữa. Bạn tôi không còn chỗ nào để đi, buộc phải đến sống chung với các chị em của cô ấy. Còn tôi thì vẫn chưa tìm được nhà, bản thân cũng chẳng biết phải đi đâu. Khi đó, tôi nghĩ đến anh…..Anh biết đó…..Tôi ở Budapest không có người thân, bạn bè cũng chẳng có ai. Chỉ có anh lúc nào cũng giúp đỡ tôi hết mình, nên là tôi vốn định đến tìm anh để nhờ anh tìm nhà giúp……Tôi nghĩ anh là cảnh sát ở đây, chắc hẳn cũng quen biết nhiều, do đó anh nhất định sẽ giúp tôi.
Không ngờ khi đến đây, bà hàng xóm lại báo cho tôi biết rằng anh đã đi công tác, mấy ngày rồi vẫn chưa về. Tôi muốn chờ anh, nên đã ngồi trước cửa nhà…..Sau đó tôi ngồi ngoài đấy cả ngày trời, bà lão đó rất tốt bụng, thấy tôi ngồi trước nhà anh mà bên ngoài trời lại còn đang lạnh buốt, thế là bà ấy đã mở cửa cho tôi vào đấy! Tôi không định ngủ trên giường lớn của anh đâu, nhưng…..tôi ở ngoài cả đêm, trời lại lạnh quá……nên khi nhìn thấy chăn bông mềm mại thế này….tôi nhịn không được. Thật ra tôi sợ làm bẩn giường của anh, nên đã thay bộ quần áo sạch sẽ khác rồi mới dám lên nằm.
Tôi nghĩ…..anh sẽ không về sớm vậy đâu, thế nên là tôi định sẽ ngủ trên đó một đêm thôi rồi sáng hôm sau sẽ giúp anh dọn giường ngay……Nào ngờ tối hôm qua anh…..lại về……Tôi xin lỗi, tôi đã vào đây mà không có sự đồng ý của anh…..”
Dưới ánh nhìn của Lư Hyde, Ngô Đan tâm hoảng ý loạn kể hết mọi chuyện bằng những câu đứt quãng cho anh nghe. Cô vô cùng căng thẳng, bản thân không biết liệu rằng chuyện này có tính là mình đã tự tiện xông vào nhà của người khác hay không nữa. Mặt khác, cô cũng không chắc là anh sẽ chấp nhận lời giải thích này không.
“Bà Kutchesh có hỏi gì không?” Đôi mắt đen láy của Lư Hyde sáng lên, vẻ mặt đầy bình tĩnh hỏi. Anh không tỏ ra bất đồng gì với lời giải thích của cô, cũng không tức giận như Ngô Đan nghĩ.
“Bà ấy hỏi tôi là ai, đến đây để làm gì?”
“Rồi em trả lời thế nào?”
“Tôi chỉ nói mình là bạn anh. Lần trước cũng đã có tá túc ở đây một đêm rồi, bây giờ tới tìm anh có chút chuyện. Để chứng tỏ tôi không phải là người xấu, tôi còn cho bà ấy xem passport, thẻ sinh viên và cả visa cư trú nữa. Sau khi bà ấy xem xong liền mở cửa cho tôi vào.”
Nghe xong những lời này, Lư Hyde mím chặt môi, tựa như đang cố gắng kìm nén lại nụ cười sắp hiện lên trên mặt. Anh gật đầu, có vẻ hài lòng với lý do cô vừa nói. Lư Hyde buông cằm cô ra, nhìn xuống bát cơm rang trên tay cô. Màu trứng vàng óng ánh, điểm lên đó là hành xanh đã xắt nhỏ đã gián tiếp nói cho anh hay, những thứ này không phải đến từ tủ lạnh nhà mình. Trong đầu anh lập tức nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt cũng vì thế mà thay đổi, lớn tiếng hỏi:
“Những thứ này ở đâu ra thế? Tôi nhớ trước khi rời khỏi nhà, tủ lạnh trống rỗng mà. Trong nhà cũng không có cất tiền, sao em lại có tiền mua đồ? Số tiền này ở đâu ra? Em đã làm gì? Em đã hứa với tôi những gì, em quên hết rồi sao?”
“Không, không, anh đừng hiểu nhầm! Tôi không bao giờ thất hứa đâu! Tôi đã đến chợ đen để bán đi chiếc đồng hồ của mình, những thứ này đều là mua bằng số tiền đã đổi được cả đấy. Vốn dĩ lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng nếu như mình tìm được anh thì sẽ nấu cho anh ăn một bữa thật ngon. Tôi không có quá nhiều tiền để cảm ơn cho ý tốt của anh, nên đành làm vậy thay cho lòng biết ơn của mình.”
Lư Hyde nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Đan, như muốn biết liệu cô có đang nói dối mình hay không. Nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy được mỗi sự trong sáng, xen kẽ với thẳng thắn trong ánh mắt ấy. Anh không nói gì, cầm bát cơm trong tay, đi tới trước bàn trà trong phòng khách rồi đặt xuống.
Ngô Đan ngây ngốc nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh, ngay khi nhìn thấy vết cào rướm máu do mình làm đêm hôm qua thì không khỏi cảm thấy lúng túng. Lư Hyde đặt bát cơm lên bàn, xoay người liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ như quả táo của Ngô Đan. Anh lướt ngang qua vai cô, vờ không quan tâm mà đi thẳng vào phòng tắm, đóng sập cửa lại.
Còn chưa đến mấy phút, cô chợt nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến. Anh ấy đang đi tắm. Trong lúc này, Ngô Đan không biết phải làm gì, đành ngơ ngác ngồi trên sofa chờ đợi. Một hồi sau, tiếng nước cũng đã ngừng lại. Cô nghe được động tĩnh, vội vàng ngồi thẳng người lên. Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể cô dường như đều trở nên căng cứng ngay khi anh bước ra khỏi cửa.
Lư Hyde không mặc áo choàng tắm như những lần trước, mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông. Lác đác đâu đó vẫn còn vài giọt nước chưa được lau sạch, mái tóc trên đầu vẫn còn ướt sũng. Những giọt nước kia theo tóc mà nhỏ xuống trên người anh, lại theo từng nét cơ thể mà trượt thẳng xuống, lướt qua bộ ngực rồi đến bên eo, sau cùng là biến mất sau lớp khăn tắm.
Ngô Đan há hốc mồm nhìn hết cả cảnh này, cô thật sự không biết nên nói gì cho phải. Cô kinh ngạc nhìn anh bước đến bên mình như không có chuyện gì xảy ra. Lư Hyde ngồi xuống, mặc cho bầu không khí tràn ngập hơi thở nam tính của anh bao lấy cô.
“Anh……sao anh lại không mặc quần áo vào…..Bên ngoài trời lạnh lắm, anh sẽ bị cảm lạnh…..Hôm qua anh vẫn còn bị sốt…..” Vất vả lắm cô mới lấy lại được bình tĩnh, dùng giọng nói đầy vẻ quan tâm, lắp bắp gián tiếp tố cáo anh đang diễn “thoát y” trước mặt phụ nữ.
“Tôi ở nhà thì cần gì phải ăn mặc nghiêm túc? Muốn mặc gì thì mặc thế đó! Tôi không sợ lạnh!” Anh tự tin trả lời mà không nhìn cô, cũng không bận tâm nữa, cầm đũa lên và bắt đầu ăn cơm. Ngô Đan bị những câu anh nói khiến cho á khẩu, bản thân cô cũng biết“Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu” nên là cô cũng không nói gì thêm nữa, ngồi một bên đầy vẻ chán nản.
“Chuyện đó, cảnh sát Lư. Anh, anh có thể tìm giúp tôi một chỗ để ở được không? Không cần phải quá tốt đâu, chỉ cần là một nơi có mái hiên thôi cũng được. Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, tôi sẽ nghĩ cách để kiếm việc làm thêm. À đúng rồi, học kỳ sau tôi sẽ được đi thực tập có lương đấy. Đến lúc đó tôi sẽ tiết kiệm tiền…..” Sau khi suy nghĩ gần hơn cả nửa ngày về lời mở đầu của mình, Ngô Đan không biết phải nói gì. Cô quyết định mặc kệ mấy lời lịch sự hoa mỹ kia, thẳng thắn nói hết toàn bộ những gì mình muốn nói ra.
“Quy định ở Hungary không phải là em không biết. Du học sinh không được phép ra ngoài làm thêm. Thế thì sao kiếm việc làm được đây? Hơn nữa, tiền lương của thực tập sinh chỉ đủ để trả cho một ngày ba bữa. Em có thể kiếm được bao nhiêu, còn nghĩ đến cả việc thuê nhà nữa.” Anh ăn hết bát cơm chiên trứng đầy ắp nhanh như vũ bão, sau đó nhàn nhã liếc cô rồi chậm rãi nói.
“Tôi biết điều đó, nhưng quy định là chết, còn con người lại là vật sống. Đúng là về nguyên tắc, quy định đã được lặp ra như thế, tôi cũng đồng ý tuân theo. Nhưng Hungary là một xã hội già cỗi, có rất ít người trẻ, nên chắc chắn luôn luôn sẽ có những nơi nào đó thật sự cần người để làm việc. Bởi thế cho nên, tôi cũng có thể làm việc bất hợp pháp mà.
Tôi biết có vài nhà hàng người Hoa làm chủ ở quận 8, và cả quận 14 nữa. Tôi có thể đến đó để gặp ông chủ, xin họ cho tôi một công việc, dù là rửa bát tôi cũng sẽ làm! Anh yên tâm! Đều là người Trung Quốc với nhau, chắc chắn họ sẽ đồng ý giúp đỡ tôi thôi.”
“Quận 8? Tại sao lại là quận 8? Bộ em quên mất rằng mình đã trốn ra khỏi đó như thế nào à! Hồi trước ở quận 8 chưa đủ phải không? Em không được đến đó!” Ngay khi nghe đến quận 8, hàng chân mày của anh chợt nhíu lại.
“Vậy tôi sẽ đến quận 14. Tôi biết ở đó có nhà hàng Trung Quốc…..” Ngô Đan còn chưa nói xong, đã bị Lư Hyde đang mất kiên nhẫn vì ban nãy nghe hai từ “Quận 8” cắt ngang:
“Tôi thực sự không hiểu, làm sao em đã lớn xác như vậy rồi mà vẫn nghĩ mọi chuyện một cách ngây thơ đến thế! Em có biết phòng thủ chút nào không đấy?
Bộ em cho rằng, vì em cũng là người Trung Quốc như họ, nên bọn họ sẽ giúp em sao? Để tôi nói cho em biết, ở nước bọn tôi, mọi người đều biết rằng người Trung Quốc chăm chỉ, thông minh và cũng có thể chịu khổ được. Ngoài người Do Thái ra, thì người Trung Quốc cũng thuộc dạng người kiếm tiền giỏi nhất! Nhưng chính họ lại là những kẻ lợi dụng sơ hở của pháp luật, đấu đá lẫn nhau. Chẳng lẽ em chưa từng nghe qua câu ‘Một người Trung Quốc là rồng, ba người Trung Quốc thì lại là côn trùng’ sao? Một cô bé không hiểu gì như em lại chạy tới đó, không bị đám người bọn họ vắt kiệt toàn bộ mồ hôi nước mắt của em mới là lạ đó!”
“Này, sao anh lại nói người Trung Quốc mấy câu khó nghe như vậy chứ…..không phải anh cũng là người gốc Hoa à! Anh có cần phải nói tổ tiên mình như vậy không? Là con người ai cũng có thói hư tật xấu, nhưng không phải người Trung Quốc nào cũng vậy đâu. Ngay cả người nước ngoài cũng thế, tốt xấu đều có cả…..” Ngô Đan vừa nghe anh nói xấu về người mình ở nước ngoài, cô lập tức nhảy dựng lên, cảm thấy vô cùng bất công.
“Tôi không có nói bậy, tất cả đều là sự thật cả! ….. Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói về quận này, quận kia nữa. Như thế này đi, dù sao thì bình thường tôi cũng bận bộn bề công việc, lại còn hay đi công tác xa nên cũng chẳng hay về nhà là bao. Căn phòng này cũng không có ai khác ở, nếu em chỉ cần một chỗ để che nắng che mưa, vậy thì chắc là căn phòng này cũng đủ điều kiện rồi!
Nếu em thật sự không còn nơi nào để đi, vậy thì cứ ở lại đây đi. Tiền thì không cần phải trả đâu, thay vào đó dùng sức lao động của em để trừ ra. Chỉ cần em giúp tôi quét dọn nhà cửa, nấu cho tôi vài món mỗi khi tôi ở nhà, dạng như là người giúp việc ấy là được rồi! Cần gì phải lo lắng mấy cái chuyện phiền toái kia để làm gì! Lắm chuyện!” Anh tựa như xua ruồi, không kiên nhẫn mà phất phất tay với cô, rồi nói một cách hào phóng.
“Ơ? Vậy cũng được sao ạ?” Ngô Đan đột nhiên nghe được những lời anh nói, kinh ngạc đến mức có cảm giác như bị một miếng bánh nào đó rơi từ trên trời xuống phải đầu mình vậy.
Căn nhà này của anh không lớn, cho dù cô có dọn dẹp hằng ngày đi chăng nữa thì cũng không quá mất thời gian. Hơn nữa nấu nướng còn là sở trưởng của cô, chỉ cần có đủ nguyên liệu, dù một ngày ba bữa cũng chẳng là vấn đề gì với cô. Liệu mấy điều tốt đẹp như vậy, không cần tiền vẫn có chỗ ở, thật sự có thật sao? Chẳng phải điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cô sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để đọc sách và ôn bài à? Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ!
Đương nhiên rồi, tôi không có nói đùa đâu. Nếu em thấy có thể, vậy thì bắt đầu từ hôm nay ở lại đây luôn đi. Lỡ như tôi đi làm chưa về, tôi sẽ gọi cho em hay. Em có điện thoại không?” Sự thật thì chỉ có mỗi anh biết, khoảnh khắc nhận điện thoại mà cô đưa tới, bàn tay của mình không khỏi run lên vì lo lắng.
Trong lòng anh thấp thỏm về việc, liệu rằng cô có đồng ý với đề nghị của mình không, thậm chí anh còn lo là cô sẽ từ chối. Nhưng anh không muốn bộc lộ rõ hết cảm xúc của mình, nên đã nói bằng một giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn, không kém phần lạnh lùng. Mãi cho đến khi nhìn thấy nét mặt vui mừng của Ngô Đan, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước khi tiễn cô đi, anh đã muốn cô ở lại sống cùng mình. Anh cũng đã có ý định lên tiếng hỏi, thế nhưng lại ngại về mối quan hệ của cả hai, cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau. Sau đó, có một vụ án mạng xảy ra ở phố đèn đỏ, anh bắt đầu thấy lo lắng cho cô hơn. Lư Hyde luôn muốn tìm một cái cớ thích hợp để thuyết phục cô chuyển đi, mà nghĩ mãi vẫn không ra rằng bản thân nên dùng thân phận gì để đi gặp cô. Do đó, khi đi truy lùng tên hung thủ kia, anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, lại không ngờ tối hôm qua cô lại tìm đến trước cửa nhà mình.
Trời xui đất khiến như thế nào, đêm qua quan hệ của cả hai đã có bước nhảy vọt về trạng thái lẫn cả thể xácngoo. Cô không còn là một người bạn bình thường chẳng liên quan gì với anh, điều này vừa hay trùng khớp với ý định ban đầu kia. Cứ như vậy, Lư Hyde nói hết toàn bộ suy nghĩ đã chôn vùi trong lòng mấy hôm nay ra.
Sau khi nhấn nhanh vài con số trên màn hình điện thoại của Ngô Đan, anh trả máy về cho cô rồi thản nhiên nói:
“Em phải nhớ dãy số này cho thật kỹ. Sau này nếu em muốn tìm tôi thì cứ nhấp vào đây. Nếu tôi đang giải quyết vụ án nào đó, mà em cần nói chuyện với tôi gấp thì cứ gọi vào dãy số này. Đây là số điện thoại riêng, lúc nào tôi cũng mang điện thoại theo bên mình hết.
Còn những hôm tôi không phải ra ngoài để điều tra mà chỉ làm việc tại đồn cảnh sát, em hãy gọi vào số này, đây là số điện thoại trực tiếp của tôi, còn đây là số điện thoại nhà. Những dãy số này, em phải nhớ cho thật kỹ. Sau này lỡ như có cần tìm tôi, cũng sẽ tiện hơn. Hơn nữa, giờ tôi cũng đã có số điện thoại của em rồi. Chỉ cần em vẫn còn ở Hungary thì lúc nào cũng phải bắt máy, em hiểu chưa?”
Ngô Đan gật đầu, cẩn thận lưu lại các số điện thoại mà anh đã ghi ra. Cô ngồi trên sofa, cúi đầu lưu lại từng cái tên tương ứng cho mỗi một dãy số. Lúc này, Lư Hyde đang chống cằm nhìn cô hồi lâu. Sau đó đột nhiên anh hỏi thêm một câu khác, lập tức khiến cho Ngô Đan không khỏi lúng túng:
“Em…..hình như đêm qua rất đau …..còn chảy máu nữa. Đây là lần đầu tiên của em à? Nhưng tôi nhớ, em nói là em đã từng có bạn trai rồi mà. Chẳng lẽ cả hai còn chưa từng lên giường với nhau sao? Platonic love(1) à?”
“A……a……tôi……tôi……chuyện đó, chuyện đó……” Ngô Đan đang tập trung vào điện thoại, thì nghe người đối diện hỏi mình một câu như thế. Cô không biết phải trả lời như thế nào, mặt đỏ bừng, đứng dậy rồi loạng choạng trả lời như tiếng muỗi kêu:
“Ừm, trước khi ra nước ngoài, mẹ đã luôn dặn tôi rằng, con gái phải luôn biết giữ mình…..Mẹ không muốn tôi có bất kỳ hành vi thân mật nào đối với đàn ông…..Phải vậy thì mới là một cô gái tự lực gánh sinh…..Sau đó, khoảng một năm sau khi đến Budapest, tôi đã quen bạn trai…..Hai người bọn tôi quen nhau hơn một năm, tôi vẫn luôn rất cẩn thận với ranh giới đó……Ngoại trừ hôn ra….bọn tôi vẫn chưa đi quá giới hạn……”
“Vậy tới hôm qua, em và tôi…….” Lư Hyde đưa tay lên che miệng, không nói gì thêm nữa. Anh lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi một lời giải thích về hành vi của cô ngày hôm qua.
“Á…..tôi….tôi không biết nữa. Chỉ là khi đó……tôi cảm thấy…..rằng anh là một người tốt, rất đáng tin cậy…..ở bên anh…..tôi thấy rất an toàn…..Nhưng khi tôi ở bên cạnh bạn trai cũ của tôi……tôi, tôi không thấy giống như vậy…..Không, không phải. Tôi không biết phải nói sao nữa……”
Ngô Đan vừa dứt câu, đã thấy mình nói năng loạn xạ hết cả lên. Cả người bắt đầu nóng ran, cô không dám nhìn người đàn ông trước mặt nữa mà vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô nhảy lùi về phía sau, hệt như hồi còn đi học, bị cô giáo bắt lại khi chuẩn bị trốn tiết. Hai tay Ngô Đan nắm chặt lấy điện thoại, thẳng lưng, dựa hẳn vào tường rồi liên tục thở gấp.
Nghe thấy những lời vừa rồi của cô, không hiểu sao trong lòng của Lư Hyde cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi bước đến chỗ cô. Lư Hyde dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô từ trên xuống dưới, từng cảm giác mềm mại truyền đến giữa các ngón tay lại một lần nữa khiến anh nhớ lại thời khắc tươi đẹp của đêm hôm qua khi đặt cô bên dưới người mình, cảm giác đó thật tuyệt vời.
“Tôi rất vui khi nghe em nói những lời này đấy. Hoá ra cảm giác được người khác tin tưởng lại tốt như thế này…..Đây là lời khen đẹp nhất mà tôi từng nghe……Em có muốn trải nghiệm lại cảm giác đó thêm lần nữa không?”
Anh dùng cơ thể cường tráng của mình vây cô bên vách tường. Cả người anh dần áp sát vào cô, khẽ thì thầm vào tai người con gái đối diện. Cảm giác hài lòng khi nhìn thấy làn da bên tai cô trở nên ửng hồng, anh lại dùng tay chạm nhẹ vào nơi đó, khiến chỗ đó sởn lên cả da gà. Lư Hyde nở một nụ cười trên môi, tay luồn vào trong áo ngủ rồi chạm lên ngực cô.
“Không, không cần đâu. Anh, cơ thể anh vừa mới hồi phục lại thôi mà, không, không thể làm gì mệt quá được đâu……” Ngô Đan bị anh trêu chọc, cả người không nhịn được mà mềm nhũn cả ra. Dường như đến đứng cũng không đứng nổi nữa, cả người cô khẽ run. Tấm lưng áp chặt lên trên vách tường đang cố hết sức để mình không trượt xuống. Cô nhắm mắt lại, đôi môi hơi run tựa lời từ chối lời đề nghị gợi cảm từ anh.
“Tôi quên nói cho em biết, thật ra tôi hồi phục sức khoẻ rất nhanh đấy!” Vừa dứt câu, Lư Hyde khẽ cười một tiếng. Anh cảm thấy bản thân mình giờ phút này đây tựa như một tên hoang đàng, bất mãn đang quyến rũ một người phụ nữ đứng đắn vậy. Anh kéo mạnh chiếc khăn trắng đang quấn quanh eo, dục vọng đã sớm bùng phát cứ như vậy mà ép chặt vào cơ thể cô.
Cô rên lên một tiếng, còn chưa kịp phát ra câu phản kháng nào đã bị anh hôn thật sâu. Chẳng bao lâu sau, từng lớp quần áo trên người cô đã bị anh cởi bỏ xuống từ từ. Khi cả hai cơ thể đẫm mồ hôi của họ chạm vào nhau, từng cơn triền miên cứ liên tục quấn lấy.
Một người là cảnh sát Hungary gốc Hoa đã sống một mình trong nhiều năm, người kia là du học sinh Trung Quốc có hoàn cảnh có khó khăn hiện đang du học tại Hungary. Trong lúc vô tình, bọn họ gặp nhau. Cuộc sống tươi đẹp mà trong lòng họ luôn khát khao, khiến cho cả hai vốn không có điểm chung lại cứ như vậy mà đến bên nhau.
Duyên phận đó, có lẽ đã bắt đầu từ khoảnh khắc Ngô Đan cầm theo hành lý đến đất nước Hungary vào ba năm trước. Tựa như tương lai đã được định sẵn rằng cả hai người họ sẽ gặp nhau. Cũng là từ khoảnh khắc cô lại một lần nữa mang theo toàn bộ hành lý của mình bước vào nhà Lư Hyde, “Cuộc sống ở chung” của cả hai cứ như vậy từ từ bắt đầu……
Chú thích:
Chưa beta!
Mùi thơm? Mùi thơm này đến từ đâu vậy nhỉ? Thơm quá đi mất! Lư Hyde trở mình trên giường, dần tỉnh dậy sau một đêm say giấc nồng, cộng thêm việc “vận động” mệt mỏi. Những chuyện vừa qua đã khiến cho anh nhanh chóng khôi phục lại cảm giác vui sướng, xen lẫn đâu đó là cả người thoải mái đến mức không thể nói nên lời. Anh hơi duỗi lưng, một mùi thơm đột ngột xộc thẳng vào trong khoang mũi, đánh thức hết thảy mọi cảm giác mơ hồ kia.
Đó là mùi cơm! Mùi cơm? Mùi cơm sao? Anh nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ thông tin mà mình vừa ngửi lại trong đầu, mùi vị quen thuộc và cả hình ảnh kia xuất hiện trong đầu anh từng chút một, khiến cho anh như nhận ra điều gì đó. Anh vội vàng xoay người lại thì chẳng còn thấy cô gái nằm cạnh mình đêm qua đâu. Thấy suy đoán của mình đã được chứng thực, anh lập tức nhảy ngay xuống giường, thuận tay chộp lấy chiếc quần của mình trên sàn nhà, mặc vào rồi đi thẳng về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp là bóng dáng quen thuộc đang bận rộn bên cạnh bếp ga. Cô khoác lên mình bộ đồ thường mặc ở nhà, tóc được buộc lại gọn gàng bằng khăn tay, thoạt nhìn tựa như một cô vợ đáng yêu đang chuẩn bị bữa sáng cho chồng. Lư Hyde cứ như vậy đứng lẳng lặng phía sau, không dám tiến đến quấy rầy. Anh nhìn cô múc một bát cơm chiên trứng ánh vàng, thoang thoảng mùi hành lá trong không khí, rồi đặt sang một bên.
Ngô Đan vô cùng hài lòng nhìn thành quả lao động của mình thuận lợi ra lò. Cô cúi người trước bát, nhẹ hít một hơi. Mùi thơm của cơm chiên trứng khiến cô lộ ra nụ cười đầy vẻ thành tựu. Vừa định bưng bát cơm ra phòng khách, quay người lại đã thấy người đàn ông mà mình mây mưa cả đêm đang để ngực trần, khoe thân hình cường tráng, hai tay khoanh trước người đang dùng cặp mắt long lanh mà đen láy giống hệt mình, nhìn chăm chú. Trong đầu cô liền nghĩ đến cạnh tượng cuồng nhiệt đêm hôm qua, hai đám mây đỏ ửng hiện rõ trên đôi gò má.
Thân hình cao lớn của anh gần như chặn hết cả lối ra, bởi vì áp lực quá lớn khiến cho cô phải lùi về sau vài bước. Nói thật thì đúng là cô vẫn còn thấy hơi sợ, đặc biệt là vào những lúc anh lặng lẽ nhìn cô mà không nói gì như thế này. Dù đã từng thấy tính cách thô bạo như gấu kia của anh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, tuy rằng lúc đó trông anh thật đáng sợ nhưng đó là loại tức giận có thể đoán trước được kết quả. Còn một khi anh im lặng, sẽ làm cho cô cảm thấy khó lòng mà nắm bắt được tình hình.
“Anh, anh tỉnh rồi…..Tôi đã từng nói với anh, tôi rất hay dậy sớm. Cho nên…..cho nên, tôi biết sức khoẻ của anh cũng rất tốt, nên là tôi muốn…..làm bữa sáng cho anh…..” Ngô Đan nhỏ giọng lắp bắp. Nói đến đây, ánh mắt cô loé lên, nhìn khắp nơi, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài nhìn thẳng vào mắt người kia.
Cách anh nhìn cô khiến cho Ngô Đan cảm thấy không khỏi ngượng ngùng và xấu hổ, trong lòng cũng phân đỉnh rất rõ ràng. Anh là người đàn ông mà cô đã từng tiếp xúc thân thể, vì thế nên đã không còn là loại tình bạn bình thường nữa. Mặc dù đêm qua cả hai người họ là một cặp đôi nồng cháy, thế nhưng khi đối mặt với anh, cô lại chẳng biết mình phải làm gì. Lên giường với anh không nằm trong dự liệu của cô, bởi vậy chuyện phải đối mặt với anh như thế nào, đối với cô là một vấn đề vô cùng nan giải mà bản thân Ngô Đan cần phải giải quyết ngay lúc này.
“Em…..hình như rất sợ tôi?” Nhìn cô rụt người lại, anh nhướng mày hỏi.
“Không…..không có…..Tôi, tôi chỉ là…..có hơi không quen thôi…..”
“Tôi nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”
“Hả?…..Anh muốn nói chuyện gì?”
Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, im lặng một lúc, cuối cùng bước tâm bước đến trước mặt Ngô Đan rồi cúi đầu. Anh đứng yên đó, dùng bàn tay to lớn nâng cằm cô lên rồi giữ cho ánh mắt cô ngang bằng với mình. Mặt đối mặt, muốn tránh cũng không thể tránh được, từ trong miệng anh thốt ra một câu hỏi trực tiếp về vấn đề này.
“Nói cho tôi nghe, lý do vì sao em lại xuất hiện ở đây….vào đêm hôm qua…..” Ánh mắt như chim ưng của Lư Hyde nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại ở bên cổ cô. Anh có thể thấy được vài dấu hôn đỏ tím mà mình đã lưu lại trên người cô gái trước mặt, đôi mắt vốn cứng nhắc của anh cũng vì thế mà trở nên dịu dàng hơn.
“Ừm, chuyện này tôi có thể giải thích…..Đó là vì sau buổi án mạng kia, chủ nhà của bạn tôi sợ rằng sẽ gặp phải rắc rối nào đó tương tự nên đã không muốn cho cô ấy thuê nhà nữa. Bạn tôi không còn chỗ nào để đi, buộc phải đến sống chung với các chị em của cô ấy. Còn tôi thì vẫn chưa tìm được nhà, bản thân cũng chẳng biết phải đi đâu. Khi đó, tôi nghĩ đến anh…..Anh biết đó…..Tôi ở Budapest không có người thân, bạn bè cũng chẳng có ai. Chỉ có anh lúc nào cũng giúp đỡ tôi hết mình, nên là tôi vốn định đến tìm anh để nhờ anh tìm nhà giúp……Tôi nghĩ anh là cảnh sát ở đây, chắc hẳn cũng quen biết nhiều, do đó anh nhất định sẽ giúp tôi.
Không ngờ khi đến đây, bà hàng xóm lại báo cho tôi biết rằng anh đã đi công tác, mấy ngày rồi vẫn chưa về. Tôi muốn chờ anh, nên đã ngồi trước cửa nhà…..Sau đó tôi ngồi ngoài đấy cả ngày trời, bà lão đó rất tốt bụng, thấy tôi ngồi trước nhà anh mà bên ngoài trời lại còn đang lạnh buốt, thế là bà ấy đã mở cửa cho tôi vào đấy! Tôi không định ngủ trên giường lớn của anh đâu, nhưng…..tôi ở ngoài cả đêm, trời lại lạnh quá……nên khi nhìn thấy chăn bông mềm mại thế này….tôi nhịn không được. Thật ra tôi sợ làm bẩn giường của anh, nên đã thay bộ quần áo sạch sẽ khác rồi mới dám lên nằm.
Tôi nghĩ…..anh sẽ không về sớm vậy đâu, thế nên là tôi định sẽ ngủ trên đó một đêm thôi rồi sáng hôm sau sẽ giúp anh dọn giường ngay……Nào ngờ tối hôm qua anh…..lại về……Tôi xin lỗi, tôi đã vào đây mà không có sự đồng ý của anh…..”
Dưới ánh nhìn của Lư Hyde, Ngô Đan tâm hoảng ý loạn kể hết mọi chuyện bằng những câu đứt quãng cho anh nghe. Cô vô cùng căng thẳng, bản thân không biết liệu rằng chuyện này có tính là mình đã tự tiện xông vào nhà của người khác hay không nữa. Mặt khác, cô cũng không chắc là anh sẽ chấp nhận lời giải thích này không.
“Bà Kutchesh có hỏi gì không?” Đôi mắt đen láy của Lư Hyde sáng lên, vẻ mặt đầy bình tĩnh hỏi. Anh không tỏ ra bất đồng gì với lời giải thích của cô, cũng không tức giận như Ngô Đan nghĩ.
“Bà ấy hỏi tôi là ai, đến đây để làm gì?”
“Rồi em trả lời thế nào?”
“Tôi chỉ nói mình là bạn anh. Lần trước cũng đã có tá túc ở đây một đêm rồi, bây giờ tới tìm anh có chút chuyện. Để chứng tỏ tôi không phải là người xấu, tôi còn cho bà ấy xem passport, thẻ sinh viên và cả visa cư trú nữa. Sau khi bà ấy xem xong liền mở cửa cho tôi vào.”
Nghe xong những lời này, Lư Hyde mím chặt môi, tựa như đang cố gắng kìm nén lại nụ cười sắp hiện lên trên mặt. Anh gật đầu, có vẻ hài lòng với lý do cô vừa nói. Lư Hyde buông cằm cô ra, nhìn xuống bát cơm rang trên tay cô. Màu trứng vàng óng ánh, điểm lên đó là hành xanh đã xắt nhỏ đã gián tiếp nói cho anh hay, những thứ này không phải đến từ tủ lạnh nhà mình. Trong đầu anh lập tức nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt cũng vì thế mà thay đổi, lớn tiếng hỏi:
“Những thứ này ở đâu ra thế? Tôi nhớ trước khi rời khỏi nhà, tủ lạnh trống rỗng mà. Trong nhà cũng không có cất tiền, sao em lại có tiền mua đồ? Số tiền này ở đâu ra? Em đã làm gì? Em đã hứa với tôi những gì, em quên hết rồi sao?”
“Không, không, anh đừng hiểu nhầm! Tôi không bao giờ thất hứa đâu! Tôi đã đến chợ đen để bán đi chiếc đồng hồ của mình, những thứ này đều là mua bằng số tiền đã đổi được cả đấy. Vốn dĩ lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng nếu như mình tìm được anh thì sẽ nấu cho anh ăn một bữa thật ngon. Tôi không có quá nhiều tiền để cảm ơn cho ý tốt của anh, nên đành làm vậy thay cho lòng biết ơn của mình.”
Lư Hyde nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Đan, như muốn biết liệu cô có đang nói dối mình hay không. Nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy được mỗi sự trong sáng, xen kẽ với thẳng thắn trong ánh mắt ấy. Anh không nói gì, cầm bát cơm trong tay, đi tới trước bàn trà trong phòng khách rồi đặt xuống.
Ngô Đan ngây ngốc nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh, ngay khi nhìn thấy vết cào rướm máu do mình làm đêm hôm qua thì không khỏi cảm thấy lúng túng. Lư Hyde đặt bát cơm lên bàn, xoay người liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ như quả táo của Ngô Đan. Anh lướt ngang qua vai cô, vờ không quan tâm mà đi thẳng vào phòng tắm, đóng sập cửa lại.
Còn chưa đến mấy phút, cô chợt nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến. Anh ấy đang đi tắm. Trong lúc này, Ngô Đan không biết phải làm gì, đành ngơ ngác ngồi trên sofa chờ đợi. Một hồi sau, tiếng nước cũng đã ngừng lại. Cô nghe được động tĩnh, vội vàng ngồi thẳng người lên. Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể cô dường như đều trở nên căng cứng ngay khi anh bước ra khỏi cửa.
Lư Hyde không mặc áo choàng tắm như những lần trước, mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông. Lác đác đâu đó vẫn còn vài giọt nước chưa được lau sạch, mái tóc trên đầu vẫn còn ướt sũng. Những giọt nước kia theo tóc mà nhỏ xuống trên người anh, lại theo từng nét cơ thể mà trượt thẳng xuống, lướt qua bộ ngực rồi đến bên eo, sau cùng là biến mất sau lớp khăn tắm.
Ngô Đan há hốc mồm nhìn hết cả cảnh này, cô thật sự không biết nên nói gì cho phải. Cô kinh ngạc nhìn anh bước đến bên mình như không có chuyện gì xảy ra. Lư Hyde ngồi xuống, mặc cho bầu không khí tràn ngập hơi thở nam tính của anh bao lấy cô.
“Anh……sao anh lại không mặc quần áo vào…..Bên ngoài trời lạnh lắm, anh sẽ bị cảm lạnh…..Hôm qua anh vẫn còn bị sốt…..” Vất vả lắm cô mới lấy lại được bình tĩnh, dùng giọng nói đầy vẻ quan tâm, lắp bắp gián tiếp tố cáo anh đang diễn “thoát y” trước mặt phụ nữ.
“Tôi ở nhà thì cần gì phải ăn mặc nghiêm túc? Muốn mặc gì thì mặc thế đó! Tôi không sợ lạnh!” Anh tự tin trả lời mà không nhìn cô, cũng không bận tâm nữa, cầm đũa lên và bắt đầu ăn cơm. Ngô Đan bị những câu anh nói khiến cho á khẩu, bản thân cô cũng biết“Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu” nên là cô cũng không nói gì thêm nữa, ngồi một bên đầy vẻ chán nản.
“Chuyện đó, cảnh sát Lư. Anh, anh có thể tìm giúp tôi một chỗ để ở được không? Không cần phải quá tốt đâu, chỉ cần là một nơi có mái hiên thôi cũng được. Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, tôi sẽ nghĩ cách để kiếm việc làm thêm. À đúng rồi, học kỳ sau tôi sẽ được đi thực tập có lương đấy. Đến lúc đó tôi sẽ tiết kiệm tiền…..” Sau khi suy nghĩ gần hơn cả nửa ngày về lời mở đầu của mình, Ngô Đan không biết phải nói gì. Cô quyết định mặc kệ mấy lời lịch sự hoa mỹ kia, thẳng thắn nói hết toàn bộ những gì mình muốn nói ra.
“Quy định ở Hungary không phải là em không biết. Du học sinh không được phép ra ngoài làm thêm. Thế thì sao kiếm việc làm được đây? Hơn nữa, tiền lương của thực tập sinh chỉ đủ để trả cho một ngày ba bữa. Em có thể kiếm được bao nhiêu, còn nghĩ đến cả việc thuê nhà nữa.” Anh ăn hết bát cơm chiên trứng đầy ắp nhanh như vũ bão, sau đó nhàn nhã liếc cô rồi chậm rãi nói.
“Tôi biết điều đó, nhưng quy định là chết, còn con người lại là vật sống. Đúng là về nguyên tắc, quy định đã được lặp ra như thế, tôi cũng đồng ý tuân theo. Nhưng Hungary là một xã hội già cỗi, có rất ít người trẻ, nên chắc chắn luôn luôn sẽ có những nơi nào đó thật sự cần người để làm việc. Bởi thế cho nên, tôi cũng có thể làm việc bất hợp pháp mà.
Tôi biết có vài nhà hàng người Hoa làm chủ ở quận 8, và cả quận 14 nữa. Tôi có thể đến đó để gặp ông chủ, xin họ cho tôi một công việc, dù là rửa bát tôi cũng sẽ làm! Anh yên tâm! Đều là người Trung Quốc với nhau, chắc chắn họ sẽ đồng ý giúp đỡ tôi thôi.”
“Quận 8? Tại sao lại là quận 8? Bộ em quên mất rằng mình đã trốn ra khỏi đó như thế nào à! Hồi trước ở quận 8 chưa đủ phải không? Em không được đến đó!” Ngay khi nghe đến quận 8, hàng chân mày của anh chợt nhíu lại.
“Vậy tôi sẽ đến quận 14. Tôi biết ở đó có nhà hàng Trung Quốc…..” Ngô Đan còn chưa nói xong, đã bị Lư Hyde đang mất kiên nhẫn vì ban nãy nghe hai từ “Quận 8” cắt ngang:
“Tôi thực sự không hiểu, làm sao em đã lớn xác như vậy rồi mà vẫn nghĩ mọi chuyện một cách ngây thơ đến thế! Em có biết phòng thủ chút nào không đấy?
Bộ em cho rằng, vì em cũng là người Trung Quốc như họ, nên bọn họ sẽ giúp em sao? Để tôi nói cho em biết, ở nước bọn tôi, mọi người đều biết rằng người Trung Quốc chăm chỉ, thông minh và cũng có thể chịu khổ được. Ngoài người Do Thái ra, thì người Trung Quốc cũng thuộc dạng người kiếm tiền giỏi nhất! Nhưng chính họ lại là những kẻ lợi dụng sơ hở của pháp luật, đấu đá lẫn nhau. Chẳng lẽ em chưa từng nghe qua câu ‘Một người Trung Quốc là rồng, ba người Trung Quốc thì lại là côn trùng’ sao? Một cô bé không hiểu gì như em lại chạy tới đó, không bị đám người bọn họ vắt kiệt toàn bộ mồ hôi nước mắt của em mới là lạ đó!”
“Này, sao anh lại nói người Trung Quốc mấy câu khó nghe như vậy chứ…..không phải anh cũng là người gốc Hoa à! Anh có cần phải nói tổ tiên mình như vậy không? Là con người ai cũng có thói hư tật xấu, nhưng không phải người Trung Quốc nào cũng vậy đâu. Ngay cả người nước ngoài cũng thế, tốt xấu đều có cả…..” Ngô Đan vừa nghe anh nói xấu về người mình ở nước ngoài, cô lập tức nhảy dựng lên, cảm thấy vô cùng bất công.
“Tôi không có nói bậy, tất cả đều là sự thật cả! ….. Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói về quận này, quận kia nữa. Như thế này đi, dù sao thì bình thường tôi cũng bận bộn bề công việc, lại còn hay đi công tác xa nên cũng chẳng hay về nhà là bao. Căn phòng này cũng không có ai khác ở, nếu em chỉ cần một chỗ để che nắng che mưa, vậy thì chắc là căn phòng này cũng đủ điều kiện rồi!
Nếu em thật sự không còn nơi nào để đi, vậy thì cứ ở lại đây đi. Tiền thì không cần phải trả đâu, thay vào đó dùng sức lao động của em để trừ ra. Chỉ cần em giúp tôi quét dọn nhà cửa, nấu cho tôi vài món mỗi khi tôi ở nhà, dạng như là người giúp việc ấy là được rồi! Cần gì phải lo lắng mấy cái chuyện phiền toái kia để làm gì! Lắm chuyện!” Anh tựa như xua ruồi, không kiên nhẫn mà phất phất tay với cô, rồi nói một cách hào phóng.
“Ơ? Vậy cũng được sao ạ?” Ngô Đan đột nhiên nghe được những lời anh nói, kinh ngạc đến mức có cảm giác như bị một miếng bánh nào đó rơi từ trên trời xuống phải đầu mình vậy.
Căn nhà này của anh không lớn, cho dù cô có dọn dẹp hằng ngày đi chăng nữa thì cũng không quá mất thời gian. Hơn nữa nấu nướng còn là sở trưởng của cô, chỉ cần có đủ nguyên liệu, dù một ngày ba bữa cũng chẳng là vấn đề gì với cô. Liệu mấy điều tốt đẹp như vậy, không cần tiền vẫn có chỗ ở, thật sự có thật sao? Chẳng phải điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cô sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để đọc sách và ôn bài à? Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ!
Đương nhiên rồi, tôi không có nói đùa đâu. Nếu em thấy có thể, vậy thì bắt đầu từ hôm nay ở lại đây luôn đi. Lỡ như tôi đi làm chưa về, tôi sẽ gọi cho em hay. Em có điện thoại không?” Sự thật thì chỉ có mỗi anh biết, khoảnh khắc nhận điện thoại mà cô đưa tới, bàn tay của mình không khỏi run lên vì lo lắng.
Trong lòng anh thấp thỏm về việc, liệu rằng cô có đồng ý với đề nghị của mình không, thậm chí anh còn lo là cô sẽ từ chối. Nhưng anh không muốn bộc lộ rõ hết cảm xúc của mình, nên đã nói bằng một giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn, không kém phần lạnh lùng. Mãi cho đến khi nhìn thấy nét mặt vui mừng của Ngô Đan, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước khi tiễn cô đi, anh đã muốn cô ở lại sống cùng mình. Anh cũng đã có ý định lên tiếng hỏi, thế nhưng lại ngại về mối quan hệ của cả hai, cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau. Sau đó, có một vụ án mạng xảy ra ở phố đèn đỏ, anh bắt đầu thấy lo lắng cho cô hơn. Lư Hyde luôn muốn tìm một cái cớ thích hợp để thuyết phục cô chuyển đi, mà nghĩ mãi vẫn không ra rằng bản thân nên dùng thân phận gì để đi gặp cô. Do đó, khi đi truy lùng tên hung thủ kia, anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, lại không ngờ tối hôm qua cô lại tìm đến trước cửa nhà mình.
Trời xui đất khiến như thế nào, đêm qua quan hệ của cả hai đã có bước nhảy vọt về trạng thái lẫn cả thể xácngoo. Cô không còn là một người bạn bình thường chẳng liên quan gì với anh, điều này vừa hay trùng khớp với ý định ban đầu kia. Cứ như vậy, Lư Hyde nói hết toàn bộ suy nghĩ đã chôn vùi trong lòng mấy hôm nay ra.
Sau khi nhấn nhanh vài con số trên màn hình điện thoại của Ngô Đan, anh trả máy về cho cô rồi thản nhiên nói:
“Em phải nhớ dãy số này cho thật kỹ. Sau này nếu em muốn tìm tôi thì cứ nhấp vào đây. Nếu tôi đang giải quyết vụ án nào đó, mà em cần nói chuyện với tôi gấp thì cứ gọi vào dãy số này. Đây là số điện thoại riêng, lúc nào tôi cũng mang điện thoại theo bên mình hết.
Còn những hôm tôi không phải ra ngoài để điều tra mà chỉ làm việc tại đồn cảnh sát, em hãy gọi vào số này, đây là số điện thoại trực tiếp của tôi, còn đây là số điện thoại nhà. Những dãy số này, em phải nhớ cho thật kỹ. Sau này lỡ như có cần tìm tôi, cũng sẽ tiện hơn. Hơn nữa, giờ tôi cũng đã có số điện thoại của em rồi. Chỉ cần em vẫn còn ở Hungary thì lúc nào cũng phải bắt máy, em hiểu chưa?”
Ngô Đan gật đầu, cẩn thận lưu lại các số điện thoại mà anh đã ghi ra. Cô ngồi trên sofa, cúi đầu lưu lại từng cái tên tương ứng cho mỗi một dãy số. Lúc này, Lư Hyde đang chống cằm nhìn cô hồi lâu. Sau đó đột nhiên anh hỏi thêm một câu khác, lập tức khiến cho Ngô Đan không khỏi lúng túng:
“Em…..hình như đêm qua rất đau …..còn chảy máu nữa. Đây là lần đầu tiên của em à? Nhưng tôi nhớ, em nói là em đã từng có bạn trai rồi mà. Chẳng lẽ cả hai còn chưa từng lên giường với nhau sao? Platonic love(1) à?”
“A……a……tôi……tôi……chuyện đó, chuyện đó……” Ngô Đan đang tập trung vào điện thoại, thì nghe người đối diện hỏi mình một câu như thế. Cô không biết phải trả lời như thế nào, mặt đỏ bừng, đứng dậy rồi loạng choạng trả lời như tiếng muỗi kêu:
“Ừm, trước khi ra nước ngoài, mẹ đã luôn dặn tôi rằng, con gái phải luôn biết giữ mình…..Mẹ không muốn tôi có bất kỳ hành vi thân mật nào đối với đàn ông…..Phải vậy thì mới là một cô gái tự lực gánh sinh…..Sau đó, khoảng một năm sau khi đến Budapest, tôi đã quen bạn trai…..Hai người bọn tôi quen nhau hơn một năm, tôi vẫn luôn rất cẩn thận với ranh giới đó……Ngoại trừ hôn ra….bọn tôi vẫn chưa đi quá giới hạn……”
“Vậy tới hôm qua, em và tôi…….” Lư Hyde đưa tay lên che miệng, không nói gì thêm nữa. Anh lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi một lời giải thích về hành vi của cô ngày hôm qua.
“Á…..tôi….tôi không biết nữa. Chỉ là khi đó……tôi cảm thấy…..rằng anh là một người tốt, rất đáng tin cậy…..ở bên anh…..tôi thấy rất an toàn…..Nhưng khi tôi ở bên cạnh bạn trai cũ của tôi……tôi, tôi không thấy giống như vậy…..Không, không phải. Tôi không biết phải nói sao nữa……”
Ngô Đan vừa dứt câu, đã thấy mình nói năng loạn xạ hết cả lên. Cả người bắt đầu nóng ran, cô không dám nhìn người đàn ông trước mặt nữa mà vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô nhảy lùi về phía sau, hệt như hồi còn đi học, bị cô giáo bắt lại khi chuẩn bị trốn tiết. Hai tay Ngô Đan nắm chặt lấy điện thoại, thẳng lưng, dựa hẳn vào tường rồi liên tục thở gấp.
Nghe thấy những lời vừa rồi của cô, không hiểu sao trong lòng của Lư Hyde cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi bước đến chỗ cô. Lư Hyde dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô từ trên xuống dưới, từng cảm giác mềm mại truyền đến giữa các ngón tay lại một lần nữa khiến anh nhớ lại thời khắc tươi đẹp của đêm hôm qua khi đặt cô bên dưới người mình, cảm giác đó thật tuyệt vời.
“Tôi rất vui khi nghe em nói những lời này đấy. Hoá ra cảm giác được người khác tin tưởng lại tốt như thế này…..Đây là lời khen đẹp nhất mà tôi từng nghe……Em có muốn trải nghiệm lại cảm giác đó thêm lần nữa không?”
Anh dùng cơ thể cường tráng của mình vây cô bên vách tường. Cả người anh dần áp sát vào cô, khẽ thì thầm vào tai người con gái đối diện. Cảm giác hài lòng khi nhìn thấy làn da bên tai cô trở nên ửng hồng, anh lại dùng tay chạm nhẹ vào nơi đó, khiến chỗ đó sởn lên cả da gà. Lư Hyde nở một nụ cười trên môi, tay luồn vào trong áo ngủ rồi chạm lên ngực cô.
“Không, không cần đâu. Anh, cơ thể anh vừa mới hồi phục lại thôi mà, không, không thể làm gì mệt quá được đâu……” Ngô Đan bị anh trêu chọc, cả người không nhịn được mà mềm nhũn cả ra. Dường như đến đứng cũng không đứng nổi nữa, cả người cô khẽ run. Tấm lưng áp chặt lên trên vách tường đang cố hết sức để mình không trượt xuống. Cô nhắm mắt lại, đôi môi hơi run tựa lời từ chối lời đề nghị gợi cảm từ anh.
“Tôi quên nói cho em biết, thật ra tôi hồi phục sức khoẻ rất nhanh đấy!” Vừa dứt câu, Lư Hyde khẽ cười một tiếng. Anh cảm thấy bản thân mình giờ phút này đây tựa như một tên hoang đàng, bất mãn đang quyến rũ một người phụ nữ đứng đắn vậy. Anh kéo mạnh chiếc khăn trắng đang quấn quanh eo, dục vọng đã sớm bùng phát cứ như vậy mà ép chặt vào cơ thể cô.
Cô rên lên một tiếng, còn chưa kịp phát ra câu phản kháng nào đã bị anh hôn thật sâu. Chẳng bao lâu sau, từng lớp quần áo trên người cô đã bị anh cởi bỏ xuống từ từ. Khi cả hai cơ thể đẫm mồ hôi của họ chạm vào nhau, từng cơn triền miên cứ liên tục quấn lấy.
Một người là cảnh sát Hungary gốc Hoa đã sống một mình trong nhiều năm, người kia là du học sinh Trung Quốc có hoàn cảnh có khó khăn hiện đang du học tại Hungary. Trong lúc vô tình, bọn họ gặp nhau. Cuộc sống tươi đẹp mà trong lòng họ luôn khát khao, khiến cho cả hai vốn không có điểm chung lại cứ như vậy mà đến bên nhau.
Duyên phận đó, có lẽ đã bắt đầu từ khoảnh khắc Ngô Đan cầm theo hành lý đến đất nước Hungary vào ba năm trước. Tựa như tương lai đã được định sẵn rằng cả hai người họ sẽ gặp nhau. Cũng là từ khoảnh khắc cô lại một lần nữa mang theo toàn bộ hành lý của mình bước vào nhà Lư Hyde, “Cuộc sống ở chung” của cả hai cứ như vậy từ từ bắt đầu……
Chú thích:
- Platonic love: chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người. Platonic love được đặt tên theo vị triết gia thời Hy Lạp cổ – Plato.