Chương 8
Edit: Mỳ.
“Dậy đi, Lư Hyde. Dậy đi! Đã đến giờ dậy rồi!” Một giọng nữ nhẹ nhàng tưởng chừng như xa xăm vang lên trong đầu Lư Hyde. Người nọ cố gắng lay bả vai anh. Lư Hyde khó chịu đẩy bàn tay đang chạm và vai mình ra, tiếp tục cuộn mình ngủ trên ghế sofa.
“Đừng ngủ nữa, trời tối rồi! Mau dậy ăn tối đi anh! Lư Hyde!!!” Người phụ nữ kia vô cùng nhẫn nại, vẫn không ngừng lay lấy bả vai anh. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, không có chút thuyết phục. Cô cứ kiên trì lây, tựa như sẽ không dừng cho đến khi anh tỉnh dậy.
“Uầy! Em đang làm gì thế! Thật là bực mình mà! Không phải chuông báo cháy hay động đất, em kêu tôi dậy làm gì chứ!” Cuối cùng, Lư Hyde cũng đã thức dậy sau một giấc ngủ sâu. Anh không chịu nổi tiếng lây nên đã ngồi bật dậy trên ghế sofa, lớn tiếng hỏi lại người nọ.
Đêm hôm qua anh bị kích thích về mặt sinh lý, dù đã xối qua nước lạnh mà bản thân vẫn không ổn định lại được chút nào. Anh cứ đi tới đi lui trong phòng suốt cả mấy tiếng liền, có vài lần suýt xông hẳn vào trong phòng ngủ. Sau cùng sự mệt mỏi về thể chất đã đánh thắng đi tất cả, khi ấy trời cũng đã tờ mờ sáng, anh ngủ thiếp đi trên ghế sofa. Cả người lẫn tinh thần đều kiệt quệ đến rã rời!
Giờ đây, không biết người phụ nữ không biết tốt xấu gì lại từ đâu xuất hiện đánh thức anh ra khỏi giấc mơ đẹp. Chẳng lẽ cô không biết được rằng anh phá án mệt chết được sao? Rốt cuộc là cô muốn làm gì! Trừ phi cô đưa ra được một lời giải thích hợp lý, nếu không anh sẽ hành cô rã rời! Chắc chắn luôn!
“À….Xin lỗi, tôi chỉ muốn gọi anh dậy để dùng bữa tối Giáng sinh thôi….” Ngô Đan giật mình trước động tác mạnh mẽ vừa rồi, cô đứng trước ghế sofa, ngơ ngác nhìn anh. Trông cô lúc này tựa như học sinh mới bị giáo viên khiển trách vậy.
Lư Hyde đang nổi cơn giông với giọng nói làm phiền giấc ngủ của mình khi nãy, cuối cùng cũng đã nhìn rõ được người đánh thức mình là ai. Chẳng phải ai khác, chính là “hung thủ” khiến cho cả đêm qua của anh trằn trọc khó ngủ. Cô đang trao cho anh một kiểu ánh nhìn vô cùng đáng thương. Lư Hyde nhìn vào ánh mắt ấy, không tự chủ được lại nghía xuống phía ngực cô. Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh hai luồng mềm mại đó bị anh xoa bóp vô cùng thoải mái, thứ dục vọng vì không thể đoạt được thoả mãn kia bỗng nhiên lại nhanh chóng dâng trào khắp cơ thể, khiến cho lồng ngực anh như thắt lại.
“Chết tiệt!” Anh cảm nhận được một bộ phận nào đó của mình đang được biến đổi một cách rõ ràng. Đối với việc không thể khống chế bản thân như thế này làm cho anh cảm thấy mình thất bại vô cùng. Lư Hyde cáu kỉnh túm lấy mái tóc vốn đã dài của mình, nhanh tay chộp lấy tấm chăn để che lại phần bên dưới cơ thể. Cố gắng kìm nén “lửa” trong lòng, hạ tông giọng xuống nhẹ nhàng hơn rồi sốt ruột hỏi:
“Tới sáng tôi mới ngủ được, em gọi tôi dậy sớm thế để làm gì thế!”
Ngô Đan nhìn thấy quai hàm anh nghiến chặt, tưởng là anh đang khó chịu vì bị mình đánh thức dậy khỏi giấc mộng đẹp, vì thế nên cô nhẹ nhàng đáp:
“Nhưng đêm nay là Giáng sinh mà! Tôi không muốn anh bỏ lỡ đêm Giáng sinh đâu…..”
“Có là đêm Giáng sinh hay không phải đêm Giáng sinh thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu. Em có muốn đánh thức tôi dậy thì cũng phải đợi đến tối chứ! Ban ngày ban mặt, em gọi tôi dậy làm cái quái gì!”
“Nhưng giờ cũng đã tối rồi mà! Anh nhìn ra ngoài đi, trời tối rồi đó thôi!” Ngô Đan chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Gì cơ? Muộn như vậy rồi sao? Chưa gì trời đã tối rồi?” Lư Hyde nhìn chung quanh, phát hiện ra màu trời bên ngoài đã được nhuộm đen từ lâu. Ấy thế mà đã tám giờ tối rồi! Hoá ra là anh đã ngủ lâu đến vậy sao?
“Đúng vậy, sáng nay khi tỉnh dậy, tôi thấy anh ngủ sâu quá nên cũng không nỡ đánh thức anh dậy làm gì. Sau đó, tôi ra ngoài đi mua nguyên liệu cho bữa tối, đến khi về cũng chẳng thấy anh tỉnh dậy. Tôi lại làm việc nhà tiếp, trang trí nhà cửa xong xuôi mới gọi anh dậy. Anh nhìn thử xem, giờ đã là tám giờ rồi, anh ngủ gần mười tiếng rồi đó! Tôi biết là anh rất mệt, nhưng sẽ thật đáng tiếc nếu như cứ để đêm Giáng sinh trôi qua như thế này, nên……”
Lư Hyde nghe Ngô Đan giải thích cũng không nói gì, anh hít một hơi thật sâu. Chờ cho cảm giác khô nóng trong người hạ xuống một chút, Lư Hyde vô cảm đứng dậy đi thẳng vào trong phòng tắm. Vài phút sau, từ trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy.
Thấy anh không lớn tiếng với mình nữa, Ngô Đan nhanh chóng dọn bữa tối đã chuẩn bị sẵn từ bếp ra bàn. Cô sắp xếp ngay ngắn lên bàn cà phê, nhét những món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn vào túi. Cô vừa hưng phấn nhưng xen kẽ đâu đó là sự thấp thỏm chờ Lư Hyde bước ra.
Lư Hyde tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, anh từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Ngô Đan hưng phấn ngồi ở trên ghế sofa nhìn về phía mình. Kế đến, anh nhìn sang bàn cà phê bày đầy ắp đồ ăn ngon lành. Lư Hyde không nói gì chỉ bước tới rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Ngô Đan, chờ cô lên tiếng.
“Ừm, chuyện là, cảnh sát Lư. Hôm nay là Giáng sinh thứ ba của tôi ở đất nước Hungary này. Tôi cảm thấy lần Giáng sinh này rất đặc biệt, bởi vì nếu không có anh, có lẽ giờ đây tôi đã phải ngủ đâu đó ngoài đường, bất lực ngóng nhìn người khác qua lại cạnh gia đình người thân. Cái cảm giác ấy, khó chịu vô cùng. Bởi thế cho nên, tôi rất cảm kích anh đã cho tôi nương tựa lại chỗ này. Do đó, tôi làm bữa ăn này để cảm ơn anh. Hy vọng rằng anh sẽ thích!” Giọng cô lắp bắp, mang thêm vài phần lo lắng.
Lư Hyde nhìn cô, sau đó cẩn thận nhìn các loại trái cây, salad nhiều màu sắc và cả đĩa bánh ngọt tinh xảo. Hầu hết các món trên bàn đều là những món ăn nổi tiếng của Hungary, từ gà tây đỏ, bia, các món đồ uống và cả salad xúc xích. Kế đến anh nhìn quanh căn hộ, trên tường đã được trang trí vòng hoa, những món đồ trang trí, hay ánh nến đã được thắp sáng. Thậm chí còn có một cây thông nhỏ được đặt cạnh bên bậu cửa sổ ban công.
Bầu không khí trong phòng và bàn đồ ăn trước mặt đã nhắc nhở anh rằng, đêm nay quả thực là một đêm vô cùng đặc biệt. Đêm nay mới đúng thật sự là một đêm Giáng sinh.
Ăn lễ, loại cảm giác vốn xa lạ với một người như anh, ấy thế mà lại có thể một lần nữa cảm nhận được. Hoá ra, đây là cảm giác khi có người ăn lễ cùng mình. Đã lâu lắm rồi, anh chưa có được cái cảm giác ăn lễ như thế này!
Bữa tối trên bàn cà phê vô cùng đơn giản, nó đơn giản tới mức trông chẳng giống như một bữa tiệc Giáng sinh gì cả. Thế nhưng, anh lại có cảm giác đâu đó có một dòng nước ấm áp đang thấm dần vào khắp tứ chi, từ từ bao quát lấy cả người mình. Trong hai mươi năm qua, anh luôn phải ăn lễ một mình, chưa từng có ai muốn đón đêm Giáng sinh cùng anh như thế. Anh đã sắp quên mất đi cái cảm giác ăn mừng vào các ngày lễ là như thế nào rồi!
“Em đã tự làm hết những thứ này sao?”
“Đúng thế. Các cửa hàng ngoài kia đều đang giảm giá, có nhiều món rẻ lắm. Vốn dĩ còn tưởng là anh sẽ không trở về, tôi ở đây cũng chỉ có một mình, có thể sẽ tuỳ tiện hơn, cũng không muốn tiêu tiền lung tung để làm gì. Nhưng không nghĩ đến việc là anh đột nhiên trở về, hai người ở chung, ít nhiều cũng phải ăn lễ chứ! Huống chi, anh còn phá được một vụ án lớn, tiện thể cũng làm chút gì đó để chúc mừng luôn. Cho nên, tôi đã dùng số tiền anh cho, vào cửa hàng mua những món này về đó.
Nhưng vì vội quá nên tôi không mua được gì nhiều. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày lễ. Nếu anh cũng đang trong kỳ nghỉ, hai chúng ta có thể đến cửa hàng mua thêm vài món nữa. Vài hôm nữa mới sang năm mới, bữa đó cũng là một ngày lễ lớn, ít nhiều thì cũng phải chuẩn bị hoành tráng hơn chút.
Tôi đã mua những món quà Giáng sinh đó ở chợ trời. Chúng rẻ lắm. Anh có thấy cây thông Noel be bé kia không? Lúc tôi mua cái lọ đỏ này, ông chủ cửa hàng đã tặng thêm cho tôi đấy. Ông ấy rất vui khi biết tôi đến từ Trung Quốc. Ông ta còn bảo rằng, nước mình và Hungary đều từng theo chế độ xã hội chủ nghĩa, do đó cũng được xem như là anh em. Tuy rằng giờ đã thay đổi hệ thống chính trị, thế nhưng tình bạn này sẽ không đổi thay! Đúng là một ông chủ đáng yêu!
Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao mọi người đều thích ăn lễ, bất kể là tết Trung Quốc, hay lễ lộc nước ngoài. Chính vì sự sôi động, tưng bừng đã khiến cho mọi người cảm thấy vui vẻ, cũng như là có thái độ tử tế hơn. Hệt như là anh em một nhà vậy.
Tôi thích những ngày lễ như thế này cực, dù là ngày lễ nào cũng vậy, làm cho người ta cảm thấy mình luôn có việc phải làm. Còn anh thì sao? Anh thích ngày lễ nào?”
Ngô Đan càng nói càng hưng phấn, cô hoàn toàn quên mất sự lo lắng và hồi hộp khi nãy. Cô có phần mê mẩn nhìn ngón nến đang cháy, chắp tay như đang tưởng tượng, giống như là đang nhớ lại, mà cũng giống như là đang mơ ước điều gì đó. Trong đôi mắt đen lay láy kia chợt loé lên, chờ đợi câu trả lời của Lư Hyde.
“Tôi chưa bao giờ ăn lễ!” Câu trả lời của anh rất ngắn gọn và đơn giản, khiến cho Ngô Đan không khỏi kinh ngạc.
“Chưa bao giờ à? Chưa thật hả, tại sao thế? Anh bận à? Thế còn sinh nhật anh thì sao? Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần thôi, còn ít hơn mấy ngày lễ trong năm nữa. Sinh nhật chắc chắn phải có chứ!”
“Không có lý do gì cả, chỉ là tôi không muốn nghĩ tới thôi.”
“Không muốn ăn mừng à, tại sao thế? Ăn mừng cũng vui mà!” Ngô Đan lặp lại câu trả lời, cố gắng nghĩ thông những lời nói này của anh. Cô thấy tò mò vô cùng, thế nên tiếp tục truy hỏi.
“Tôi đã nói rồi, không vì lý do gì cả. Em hỏi nhiều như thế để làm gì? Rốt cuộc em có còn muốn ăn tối hay không đây!” Lư Hyde lạnh như băng đáp. Đối với những câu hỏi của Ngô Đan, anh vẫn không trả lời mà chỉ cầm lấy chai bia trên bàn rồi uống. Mắt không thèm liếc nhìn sang cô thêm lần nào nữa, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút phiền muộn, hoàn toàn khác với dáng vẻ hàng ngày luôn viết ‘Tôi thấy rất phiền, đừng đụng vào tôi’.
Ngô Đan thấy anh có phần phản đối khi nhắc về những chủ đề như thế này, cô cũng biết là anh không muốn nói về nó. Đương nhiên, mỗi người đều sẽ có những bí mật mà không muốn ai biết đến, do đó cô nghĩ ngợi một chút rồi đổi một chủ đề khác:
“Ừm, thế không nói chuyện này nữa. Chúng ta bắt đầu ăn thôi. Tôi đói rồi! Anh đừng có uống nữa. Ăn cái này đi. Rau xà lách trong cửa hàng hôm nay rất mọng nước đấy. Lúc tôi đến, họ cũng mới đặt lên kệ. Món Kielbasa(1) này cũng vậy. Bà chủ bán xúc xích cho tôi bảo rằng món này rất tươi đấy!….À, nhân tiện, sau khi ăn xong, ở nhà thờ có lễ riêng dành cho đêm Giáng sinh đó. Tôi cũng muốn đi, anh đi chung với tôi nhé?”
Lư Hyde đang suy nghĩ về điều gì đó trong đầu, căn bản không nghe thấy cô hỏi gì. Anh không đáp lại lời cô mà chỉ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Ngô Đan, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Đêm qua….Lời tôi nói, em…..Em không có dị nghị gì chứ!”
“Hả? Anh nói gì cơ?” Anh thay đổi đề tài nhanh quá, Ngô Đan không kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi lại.
“Hôm qua, khi tôi ôm em, tôi đã nói…..Tôi….Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!” Lư Hyde hơi khựng lại khi nói. Giọng của anh vẫn rất kiên định, nhưng đâu đó vẫn mang theo một chút lo lắng rất khó để phát hiện ra.
“Á….người phụ nữ của anh…..Vậy, ý là….ý anh là muốn tôi trở thành bạn gái của anh sao?” Ngô Đan đang đưa nước trái cây vào miệng, nghe thấy những lời anh nói, mà kinh ngạc đến mức suýt sặc hết cả ra ngoài. Cô khẽ lên tiếng, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, khiến anh không khỏi thấy xấu hổ.
“Đúng, ý tôi là thế đó! Em thấy thế nào? Nếu em không phản đối thì từ hôm nay trở về sau, quan hệ của hai chúng ta sẽ là như vậy!” Anh quay đầu đi, lắc lon bia trong tay, cách nói vô cùng cứng rắn. Lư Hyde cứ thế dùng thái độ không thể thương lượng để tuyên bố chuyện anh đã quyết định.
“Anh đang nghiêm túc à? Không….không phải đang đùa đúng chứ!” Trái tim Ngô Đan đập mạnh, trên mặt cũng vì thế mà nóng hẳn lên! Người phụ nữ của anh, bạn gái của anh, hai từ này nghe khác nhau hoàn toàn. Một câu nghe có vẻ thô lỗ và thẳng thắn, câu còn lại thì có vẻ tao nhã và dè dặt hon, thế nhưng ý nghĩa lại giống nhau.
Từ bé đến giờ, cô chưa từng gặp ai thẳng thắn đến thế. Ngay cả khi cô và bạn trai cũ quen nhau, họ đều trải qua các giai đoạn mập mờ, thăm dò, sau một thời gian mới quyết định ngỏ ý qua một mẩu giấy nhỏ. Nhưng giờ đây, mối quan hệ giữa cô và người đàn ông trước mặt này như một bộ bài bị xáo trộn, mọi thứ đều không đi theo đúng như trình tự chút nào cả.
Ngô Đan chưa từng hẹn hò cũng chẳng có nắm tay hay trao đổi tâm tư, tình cảm gì với anh cả. Hai người họ đã trực tiếp bỏ qua những giai đoạn cần thiết này để trở thành người yêu, cứ thế mà nhảy thẳng đến bước cuối cùng. Cô vậy mà đã qua đêm với chàng tên Lư Hyde. Cả thế giới trong mắt Ngô Đan dường như được mở rộng hơn. Việc giới trẻ nhanh chóng tiến đến kết hôn rồi ly hôn vội vã cũng không phải chuyện hiếm trong cái xã hội này, hơn nữa con người ngày nay cũng đã dần quen với khái niệm “tình một đêm”, tất cả mọi thứ đều xảy ra thường xuyên như cơm bữa!
Nhưng cô không thể nào giống mọi người được. Dù đã ra nước ngoài cũng khá lâu, bản thân cũng cố gắng hoà nhập với thế giới vật chất của chủ nghĩa tư bản, ấy thế nhưng trong thâm tâm cô vẫn rất bảo thủ. Ngô Đan khao khát có một cuộc sống bình dị, được trải qua từng cung bậc cảm xúc trong tình yêu: Quen nhau, nắm tay, hẹn hò, cầu hôn, kết hôn, sinh con…..Cô cảm thấy mình nhất định phải trải qua các giai đoạn đó trong chuyện tình cảm. Ngô Đan cũng đã từng nghĩ, cả đời này cô chỉ có thể trao lần đầu tiên cho người mình yêu vào đêm tân hôn mà thôi.
Tuy nhiên, giờ đây, mọi chuyện diễn biến gần như trái ngược với ý định ban đầu của cô. Không những trái ngược không thôi, hơn nữa còn là sự xáo trộn vô cùng lớn. Cô chỉ mới biết người đàn ông này chưa được vài ngày, ấy thế mà đã vội trao mất lần đầu tiên cho anh. Mà điều kinh khủng nhất là, cô không hề cảm thấy đau khổ đến mức không muốn sống nữa, thay vào đó lại vô cùng thích thú. Thậm chí, khi trải qua cả đêm âu yếm bên nhau, cô vẫn còn cảm thấy tiếc vì vẫn còn muốn thêm nữa!
Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ trong lòng cô còn ẩn chứa một con ác thú muốn thoát khỏi quan điểm trần tục sao? Phải chăng bản thân cũng muốn làm một việc gì đó mà ở Trung Quốc cô chưa từng dám thử qua? Hoặc là từ tận đáy lòng, cô đã trao cho người đàn ông này sự tin tưởng trong vô thức?
“Tôi nói cho em biết, tôi không bao giờ nói đùa đâu!” Nhìn thấy Ngô Đan mãi vẫn không trả lời, cảm giác đó làm cho tâm trạng của Lư Hyde hụt hẫng đi không ít. Lon bia anh vừa uống đã bị vò nát rồi ném mạnh xuống bàn cà phê.
“Anh không có bạn gái à?”
“Vớ vẩn, tôi mà có bạn gái thì còn đến gặp em làm gì?!”
“Hai ta mới biết nhau còn chưa đầy một tháng, bộ anh không thấy mình còn chưa biết rõ đối phương là người như thế nào mà đã tiến đến nhanh như thế. Lỡ như….”
“Ai nói với em là chúng ta chưa hiểu rõ gì về nhau? Hai chúng ta đã ngủ với nhau cũng nhiều lần lắm rồi. Ít nhất tôi còn biết size ngực của em là cỡ 70B.”
“Á….ý tôi không phải là chuyện này. Ý của tôi là quan hệ nam nữ mà dựa trên thể xác sẽ không thể lâu dài được ấy. Giữa những người yêu nhau, điều cần thiết nhất là sự giao tiếp hài hoà giữa tình cảm và suy nghĩ. Nhưng hai chúng ta….Nếu như anh muốn tìm một người phụ nữ chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý….thì đừng tìm đến tôi. Tôi không phải loại phụ nữ tuỳ tiện……” Ngô Đan đỏ mặt nói.
“Em có ổn không thế? Nếu tôi thật sự coi em là đối tượng để giải quyết nhu cầu sinh lý, đêm qua tôi đã làm em rồi chứ không phải dừng ngay khúc quan trọng đó đâu. Em có hiểu được cơ thể của đàn ông không? Nếu em hiểu, em sẽ không thốt ra những lời nói như vậy!”
Lư Hyde đột nhiên khó chịu, lớn tiếng đáp trả lại cô. Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn xuống người con gái đang ngồi trên đó. Chắc chắn cô không biết được rằng cả đêm hôm qua anh đã khó chịu như thế nào. Kể cả việc Ngô Đan hiểu sai về lòng tốt lẫn tính cách của anh như thế khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận.
Ngô Đan thấy anh tức giận như thế, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nói ra được thành lời. Đôi mắt đen lay láy nhìn Lư Hyde chăm chú, tựa như muốn tìm ra đáp án trên đấy. Hai người không nói lời nào nữa, cả căn phòng lặng như tờ, đến mức Lư Hyde bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng. Anh cảm giác như là mình đang ép buộc cô một cách quá đáng, rằng hành động của mình không được lịch sự xíu nào cả. Lư Hyde vì thế mà cảm thấy hối hận, bởi mình đã gây ra những chuyện như vậy. Đáng lý ra anh không nên quá kích động với cô.
Ngô Đan mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn sắc mặt đang thay đổi từ đỏ sang trắng của anh. Sau đó cô lấy một hộp quà nhỏ được gói đẹp đẽ từ trong túi quần ra rồi đưa cho anh.
“Đây là gì?” Anh cau mày nhìn hộp quà cô đưa đến, tựa như đang trừng mắt nhìn quái vật vậy.
“Quà Giáng sinh! Tặng anh đó!” Cô nghiêng đầu cười nói.
“….Tôi không có gì tặng em cả……” Lư Hyde bàng hoàng cầm lấy chiếc hộp nhỏ cô tặng. Sững sờ hồi lâu, cuối cùng anh cũng thốt được nên thành câu.
“Có gì đâu, anh mở ra xem thử đi. Hy vọng rằng anh sẽ thích nó! Không phải món quà đắt tiền gì đâu, nhưng cũng có ý nghĩa lắm á.” Cô mỉm cười, hào hứng nhìn anh.
Lư Hyde không biết vì sao cô lại đột nhiên đổi chủ đề, rồi tặng quà cho mình làm cái gì. Điều anh quan tâm nhất bây giờ là, liệu cô có bằng lòng làm người phụ nữ của anh không, chứ không phải là anh có muốn quà hay không!
Thấy Lư Hyde cứ trơ mắt nhìn hộp quà trên tay hồi lâu, Ngô Đan đưa tay ra, giúp anh mở giấy gói bên ngoài hộp, đem món đồ bên trong đặt hẳn vào lòng bàn tay anh. Đó là một chiếc cúc cài áo hình chiếc bình màu xanh trắng nho nhỏ, chỉ to bằng ngón tay cái.
“Không biết là anh có thấy tôi ấu trĩ hay không? Nhưng….nhưng anh có biết vì sao tôi lại chọn một chiếc bình không? Trong phong tục tập quán của người Trung Quốc chúng ta, ý nghĩa của bình hoa rất quan trọng đấy. Khi đọc, âm “bình” được coi là tựa như từ “bình an”. Do đó cho nên, người Trung Quốc thời xưa rất thích đặt một cặp bình lớn ở đại sảnh trong nhà, nó tượng trưng cho sự bình yên trong cuộc sống đấy.
Anh thân là cảnh sát, cả ngày phải đối phó với biết bao nhiêu tội phạm. Bởi thế nên an toàn tính mạng là điều quan trọng nhất. Vì vậy, ngay khi nhìn thấy món đồ nhỏ này, tôi đã nghĩ ngay đến anh. Hoa văn còn là màu xanh xen lẫn chút trắng, trông cũng có nét giống các loại bình gốm của Trung Quốc nhỉ! Tuy nghe có hơi mê tín thật nhưng nó cũng coi là tượng trưng cho sự kỳ vọng và mong ước tốt đẹp, phải không? Do đó, hôm nay tôi tặng anh món đồ này, hy vọng rằng anh sẽ có một cuộc sống bình an!”
Tiếng Hungary của Ngô Đan có xen lẫn tí giọng đặc trưng của vùng Giang Tô và Chiết Giang, khiến cho ngữ âm của cô nghe gượng gạo tựa tiếng Đức nhưng lại mềm mại như tiếng Pháp. Lời nói của cô nhẹ nhàng, chứa đầy những lời chúc chân thành. Cầm món đồ trong tay, Lư Hyde có cảm giác như lớp vỏ bọc cứng nhắc bên ngoài trái tim mình như đang tan chảy ra theo từng đợt.
Lư Hyde làm cái nghề này đã lâu như vậy, những vết thương cũng như bệnh nghề nghiệp mà anh phải chịu đựng đã không ngừng dày vò anh hàng ngày. Ấy thế mà anh vẫn luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, không muốn biểu hiện rõ ra bên ngoài cho mọi người nhìn thấu. Bản thân anh không muốn nhận những ánh nhìn thương tiếc kiểu bố thí như vậy, anh tình nguyện ôm nỗi thống khổ đó một mình trong căn nhà nhỏ này.
Trước mặt người khác, anh luôn tỏ ra rằng mình mạnh mẽ và bướng bỉnh, tựa như lúc nào cũng có sức mạnh cũng như nghị lực tràn trề. Nhưng nào có ai biết, anh cũng cần sự quan tâm và tình yêu. Đồng đội của anh đều cho rằng anh là một đội trưởng thực thụ, một người lãnh đạo trung thành và có năng lực, nhưng không một ai trong số họ dám đối đãi với anh như những người anh em tốt. Âu bởi vì sợ và kính trọng, hoặc có thể….là vì ghét anh cũng không chừng. Do đó, anh chính là một anh chàng “ kiểm lâm cô độc” trong cả cái sở cảnh sát này.
Hôm nay, Lư Hyde bất ngờ nhận được món quà đầy sự quan tâm từ cô, khiến cho anh cảm thấy việc, có người quan tâm mình là cảm giác tuyệt vời đến như thế nào! Trong lúc xúc động, anh càng quyết tâm muốn đưa người phụ nữ trước mặt này trở thành một phần trong đời mình hơn nữa.
“Em….còn chưa trả lời tôi! Tôi vẫn còn đang chờ câu trả lời từ em đấy!” Lư Hyde nhét món đồ vào trong túi áo, sau đó vội nắm chặt lấy cánh tay cô, cau mày hỏi.
“Anh….Lát nữa anh có đồng ý cùng em đến nhà thờ tham dự thánh lễ không?” Ngô Đan chớp mắt, đột nhiên nói một câu không liên quan khiến cho Lư Hyde không khỏi ngẩn người.
“Hả? Cái gì? Ý em là sao?”
“Nếu như trở thành bạn trai của người ta rồi, liệu anh có muốn dự thánh lễ cũng với bạn gái mình không?” Cô đưa ra một câu hỏi gợi ý.
Lư Hyde nghe vậy thì lập tức phản ứng lại ngay, anh không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Ngô Đan bị hành vi khó hiểu của anh dọa sợ, đang định hỏi là anh có nghe gì không thì thấy Lư Hyde nuốt một ngụm Kielbasa, gian nan vươn cổ nói:
“Em ngồi xuống ăn nhanh lên, ngây người ra thế làm gì! Mình mà không đi sớm, hồi nữa sẽ không tìm được chỗ ngồi tốt để nghe ca đoàn hát đâu đấy!”
Ngô Đan nghe vậy, trong lòng cảm thấy tựa như một đoá hoa tử đinh hương đang nở rộ. Cô nhìn Lư Hyde ăn bữa ăn thịnh soạn do mình chuẩn bị, bên miệng khẽ mỉm cười. Thoạt nhìn anh có vài phần thô lỗ thật, nhưng thực chất anh lại rất dịu dàng! Nhìn vẻ mặt vừa rồi đó, cô biết, anh là một người đàn ông tốt!
Có lẽ, anh cũng có thích và quý trọng cô, nếu không thì vừa nãy anh đã không nói những lời đó. Thì ra, anh và cô đều có cảm giác giống nhau, đều cảm thấy đối phương là một trường hợp đặc biệt, một người vô cùng đặc biệt! Nếu không phải là người thực sự yêu cô, sao anh lại thà tự mình chịu khổ, để ý đến cảm xúc của người khác chứ?
Một người đàn ông tốt như thế chắc chắn sẽ là một người bạn trai không tồi! Cô không nhận là mình có mắt nhìn người, nhưng giờ đây, cô chỉ muốn tim vào những gì trái tim mách bảo, tin tưởng vào người đàn ông tuy có tình tình không tốt, nhưng sẽ không bao giờ làm cô tổn thương này.
Bởi vì quỹ đạo cuộc sống đã bị trật đường ray, vì vậy cứ để xem, tương lai sau này sẽ có kết cục như thế nào!
“Dậy đi, Lư Hyde. Dậy đi! Đã đến giờ dậy rồi!” Một giọng nữ nhẹ nhàng tưởng chừng như xa xăm vang lên trong đầu Lư Hyde. Người nọ cố gắng lay bả vai anh. Lư Hyde khó chịu đẩy bàn tay đang chạm và vai mình ra, tiếp tục cuộn mình ngủ trên ghế sofa.
“Đừng ngủ nữa, trời tối rồi! Mau dậy ăn tối đi anh! Lư Hyde!!!” Người phụ nữ kia vô cùng nhẫn nại, vẫn không ngừng lay lấy bả vai anh. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, không có chút thuyết phục. Cô cứ kiên trì lây, tựa như sẽ không dừng cho đến khi anh tỉnh dậy.
“Uầy! Em đang làm gì thế! Thật là bực mình mà! Không phải chuông báo cháy hay động đất, em kêu tôi dậy làm gì chứ!” Cuối cùng, Lư Hyde cũng đã thức dậy sau một giấc ngủ sâu. Anh không chịu nổi tiếng lây nên đã ngồi bật dậy trên ghế sofa, lớn tiếng hỏi lại người nọ.
Đêm hôm qua anh bị kích thích về mặt sinh lý, dù đã xối qua nước lạnh mà bản thân vẫn không ổn định lại được chút nào. Anh cứ đi tới đi lui trong phòng suốt cả mấy tiếng liền, có vài lần suýt xông hẳn vào trong phòng ngủ. Sau cùng sự mệt mỏi về thể chất đã đánh thắng đi tất cả, khi ấy trời cũng đã tờ mờ sáng, anh ngủ thiếp đi trên ghế sofa. Cả người lẫn tinh thần đều kiệt quệ đến rã rời!
Giờ đây, không biết người phụ nữ không biết tốt xấu gì lại từ đâu xuất hiện đánh thức anh ra khỏi giấc mơ đẹp. Chẳng lẽ cô không biết được rằng anh phá án mệt chết được sao? Rốt cuộc là cô muốn làm gì! Trừ phi cô đưa ra được một lời giải thích hợp lý, nếu không anh sẽ hành cô rã rời! Chắc chắn luôn!
“À….Xin lỗi, tôi chỉ muốn gọi anh dậy để dùng bữa tối Giáng sinh thôi….” Ngô Đan giật mình trước động tác mạnh mẽ vừa rồi, cô đứng trước ghế sofa, ngơ ngác nhìn anh. Trông cô lúc này tựa như học sinh mới bị giáo viên khiển trách vậy.
Lư Hyde đang nổi cơn giông với giọng nói làm phiền giấc ngủ của mình khi nãy, cuối cùng cũng đã nhìn rõ được người đánh thức mình là ai. Chẳng phải ai khác, chính là “hung thủ” khiến cho cả đêm qua của anh trằn trọc khó ngủ. Cô đang trao cho anh một kiểu ánh nhìn vô cùng đáng thương. Lư Hyde nhìn vào ánh mắt ấy, không tự chủ được lại nghía xuống phía ngực cô. Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh hai luồng mềm mại đó bị anh xoa bóp vô cùng thoải mái, thứ dục vọng vì không thể đoạt được thoả mãn kia bỗng nhiên lại nhanh chóng dâng trào khắp cơ thể, khiến cho lồng ngực anh như thắt lại.
“Chết tiệt!” Anh cảm nhận được một bộ phận nào đó của mình đang được biến đổi một cách rõ ràng. Đối với việc không thể khống chế bản thân như thế này làm cho anh cảm thấy mình thất bại vô cùng. Lư Hyde cáu kỉnh túm lấy mái tóc vốn đã dài của mình, nhanh tay chộp lấy tấm chăn để che lại phần bên dưới cơ thể. Cố gắng kìm nén “lửa” trong lòng, hạ tông giọng xuống nhẹ nhàng hơn rồi sốt ruột hỏi:
“Tới sáng tôi mới ngủ được, em gọi tôi dậy sớm thế để làm gì thế!”
Ngô Đan nhìn thấy quai hàm anh nghiến chặt, tưởng là anh đang khó chịu vì bị mình đánh thức dậy khỏi giấc mộng đẹp, vì thế nên cô nhẹ nhàng đáp:
“Nhưng đêm nay là Giáng sinh mà! Tôi không muốn anh bỏ lỡ đêm Giáng sinh đâu…..”
“Có là đêm Giáng sinh hay không phải đêm Giáng sinh thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu. Em có muốn đánh thức tôi dậy thì cũng phải đợi đến tối chứ! Ban ngày ban mặt, em gọi tôi dậy làm cái quái gì!”
“Nhưng giờ cũng đã tối rồi mà! Anh nhìn ra ngoài đi, trời tối rồi đó thôi!” Ngô Đan chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Gì cơ? Muộn như vậy rồi sao? Chưa gì trời đã tối rồi?” Lư Hyde nhìn chung quanh, phát hiện ra màu trời bên ngoài đã được nhuộm đen từ lâu. Ấy thế mà đã tám giờ tối rồi! Hoá ra là anh đã ngủ lâu đến vậy sao?
“Đúng vậy, sáng nay khi tỉnh dậy, tôi thấy anh ngủ sâu quá nên cũng không nỡ đánh thức anh dậy làm gì. Sau đó, tôi ra ngoài đi mua nguyên liệu cho bữa tối, đến khi về cũng chẳng thấy anh tỉnh dậy. Tôi lại làm việc nhà tiếp, trang trí nhà cửa xong xuôi mới gọi anh dậy. Anh nhìn thử xem, giờ đã là tám giờ rồi, anh ngủ gần mười tiếng rồi đó! Tôi biết là anh rất mệt, nhưng sẽ thật đáng tiếc nếu như cứ để đêm Giáng sinh trôi qua như thế này, nên……”
Lư Hyde nghe Ngô Đan giải thích cũng không nói gì, anh hít một hơi thật sâu. Chờ cho cảm giác khô nóng trong người hạ xuống một chút, Lư Hyde vô cảm đứng dậy đi thẳng vào trong phòng tắm. Vài phút sau, từ trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy.
Thấy anh không lớn tiếng với mình nữa, Ngô Đan nhanh chóng dọn bữa tối đã chuẩn bị sẵn từ bếp ra bàn. Cô sắp xếp ngay ngắn lên bàn cà phê, nhét những món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn vào túi. Cô vừa hưng phấn nhưng xen kẽ đâu đó là sự thấp thỏm chờ Lư Hyde bước ra.
Lư Hyde tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, anh từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Ngô Đan hưng phấn ngồi ở trên ghế sofa nhìn về phía mình. Kế đến, anh nhìn sang bàn cà phê bày đầy ắp đồ ăn ngon lành. Lư Hyde không nói gì chỉ bước tới rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Ngô Đan, chờ cô lên tiếng.
“Ừm, chuyện là, cảnh sát Lư. Hôm nay là Giáng sinh thứ ba của tôi ở đất nước Hungary này. Tôi cảm thấy lần Giáng sinh này rất đặc biệt, bởi vì nếu không có anh, có lẽ giờ đây tôi đã phải ngủ đâu đó ngoài đường, bất lực ngóng nhìn người khác qua lại cạnh gia đình người thân. Cái cảm giác ấy, khó chịu vô cùng. Bởi thế cho nên, tôi rất cảm kích anh đã cho tôi nương tựa lại chỗ này. Do đó, tôi làm bữa ăn này để cảm ơn anh. Hy vọng rằng anh sẽ thích!” Giọng cô lắp bắp, mang thêm vài phần lo lắng.
Lư Hyde nhìn cô, sau đó cẩn thận nhìn các loại trái cây, salad nhiều màu sắc và cả đĩa bánh ngọt tinh xảo. Hầu hết các món trên bàn đều là những món ăn nổi tiếng của Hungary, từ gà tây đỏ, bia, các món đồ uống và cả salad xúc xích. Kế đến anh nhìn quanh căn hộ, trên tường đã được trang trí vòng hoa, những món đồ trang trí, hay ánh nến đã được thắp sáng. Thậm chí còn có một cây thông nhỏ được đặt cạnh bên bậu cửa sổ ban công.
Bầu không khí trong phòng và bàn đồ ăn trước mặt đã nhắc nhở anh rằng, đêm nay quả thực là một đêm vô cùng đặc biệt. Đêm nay mới đúng thật sự là một đêm Giáng sinh.
Ăn lễ, loại cảm giác vốn xa lạ với một người như anh, ấy thế mà lại có thể một lần nữa cảm nhận được. Hoá ra, đây là cảm giác khi có người ăn lễ cùng mình. Đã lâu lắm rồi, anh chưa có được cái cảm giác ăn lễ như thế này!
Bữa tối trên bàn cà phê vô cùng đơn giản, nó đơn giản tới mức trông chẳng giống như một bữa tiệc Giáng sinh gì cả. Thế nhưng, anh lại có cảm giác đâu đó có một dòng nước ấm áp đang thấm dần vào khắp tứ chi, từ từ bao quát lấy cả người mình. Trong hai mươi năm qua, anh luôn phải ăn lễ một mình, chưa từng có ai muốn đón đêm Giáng sinh cùng anh như thế. Anh đã sắp quên mất đi cái cảm giác ăn mừng vào các ngày lễ là như thế nào rồi!
“Em đã tự làm hết những thứ này sao?”
“Đúng thế. Các cửa hàng ngoài kia đều đang giảm giá, có nhiều món rẻ lắm. Vốn dĩ còn tưởng là anh sẽ không trở về, tôi ở đây cũng chỉ có một mình, có thể sẽ tuỳ tiện hơn, cũng không muốn tiêu tiền lung tung để làm gì. Nhưng không nghĩ đến việc là anh đột nhiên trở về, hai người ở chung, ít nhiều cũng phải ăn lễ chứ! Huống chi, anh còn phá được một vụ án lớn, tiện thể cũng làm chút gì đó để chúc mừng luôn. Cho nên, tôi đã dùng số tiền anh cho, vào cửa hàng mua những món này về đó.
Nhưng vì vội quá nên tôi không mua được gì nhiều. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày lễ. Nếu anh cũng đang trong kỳ nghỉ, hai chúng ta có thể đến cửa hàng mua thêm vài món nữa. Vài hôm nữa mới sang năm mới, bữa đó cũng là một ngày lễ lớn, ít nhiều thì cũng phải chuẩn bị hoành tráng hơn chút.
Tôi đã mua những món quà Giáng sinh đó ở chợ trời. Chúng rẻ lắm. Anh có thấy cây thông Noel be bé kia không? Lúc tôi mua cái lọ đỏ này, ông chủ cửa hàng đã tặng thêm cho tôi đấy. Ông ấy rất vui khi biết tôi đến từ Trung Quốc. Ông ta còn bảo rằng, nước mình và Hungary đều từng theo chế độ xã hội chủ nghĩa, do đó cũng được xem như là anh em. Tuy rằng giờ đã thay đổi hệ thống chính trị, thế nhưng tình bạn này sẽ không đổi thay! Đúng là một ông chủ đáng yêu!
Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao mọi người đều thích ăn lễ, bất kể là tết Trung Quốc, hay lễ lộc nước ngoài. Chính vì sự sôi động, tưng bừng đã khiến cho mọi người cảm thấy vui vẻ, cũng như là có thái độ tử tế hơn. Hệt như là anh em một nhà vậy.
Tôi thích những ngày lễ như thế này cực, dù là ngày lễ nào cũng vậy, làm cho người ta cảm thấy mình luôn có việc phải làm. Còn anh thì sao? Anh thích ngày lễ nào?”
Ngô Đan càng nói càng hưng phấn, cô hoàn toàn quên mất sự lo lắng và hồi hộp khi nãy. Cô có phần mê mẩn nhìn ngón nến đang cháy, chắp tay như đang tưởng tượng, giống như là đang nhớ lại, mà cũng giống như là đang mơ ước điều gì đó. Trong đôi mắt đen lay láy kia chợt loé lên, chờ đợi câu trả lời của Lư Hyde.
“Tôi chưa bao giờ ăn lễ!” Câu trả lời của anh rất ngắn gọn và đơn giản, khiến cho Ngô Đan không khỏi kinh ngạc.
“Chưa bao giờ à? Chưa thật hả, tại sao thế? Anh bận à? Thế còn sinh nhật anh thì sao? Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần thôi, còn ít hơn mấy ngày lễ trong năm nữa. Sinh nhật chắc chắn phải có chứ!”
“Không có lý do gì cả, chỉ là tôi không muốn nghĩ tới thôi.”
“Không muốn ăn mừng à, tại sao thế? Ăn mừng cũng vui mà!” Ngô Đan lặp lại câu trả lời, cố gắng nghĩ thông những lời nói này của anh. Cô thấy tò mò vô cùng, thế nên tiếp tục truy hỏi.
“Tôi đã nói rồi, không vì lý do gì cả. Em hỏi nhiều như thế để làm gì? Rốt cuộc em có còn muốn ăn tối hay không đây!” Lư Hyde lạnh như băng đáp. Đối với những câu hỏi của Ngô Đan, anh vẫn không trả lời mà chỉ cầm lấy chai bia trên bàn rồi uống. Mắt không thèm liếc nhìn sang cô thêm lần nào nữa, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút phiền muộn, hoàn toàn khác với dáng vẻ hàng ngày luôn viết ‘Tôi thấy rất phiền, đừng đụng vào tôi’.
Ngô Đan thấy anh có phần phản đối khi nhắc về những chủ đề như thế này, cô cũng biết là anh không muốn nói về nó. Đương nhiên, mỗi người đều sẽ có những bí mật mà không muốn ai biết đến, do đó cô nghĩ ngợi một chút rồi đổi một chủ đề khác:
“Ừm, thế không nói chuyện này nữa. Chúng ta bắt đầu ăn thôi. Tôi đói rồi! Anh đừng có uống nữa. Ăn cái này đi. Rau xà lách trong cửa hàng hôm nay rất mọng nước đấy. Lúc tôi đến, họ cũng mới đặt lên kệ. Món Kielbasa(1) này cũng vậy. Bà chủ bán xúc xích cho tôi bảo rằng món này rất tươi đấy!….À, nhân tiện, sau khi ăn xong, ở nhà thờ có lễ riêng dành cho đêm Giáng sinh đó. Tôi cũng muốn đi, anh đi chung với tôi nhé?”
Lư Hyde đang suy nghĩ về điều gì đó trong đầu, căn bản không nghe thấy cô hỏi gì. Anh không đáp lại lời cô mà chỉ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Ngô Đan, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Đêm qua….Lời tôi nói, em…..Em không có dị nghị gì chứ!”
“Hả? Anh nói gì cơ?” Anh thay đổi đề tài nhanh quá, Ngô Đan không kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi lại.
“Hôm qua, khi tôi ôm em, tôi đã nói…..Tôi….Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!” Lư Hyde hơi khựng lại khi nói. Giọng của anh vẫn rất kiên định, nhưng đâu đó vẫn mang theo một chút lo lắng rất khó để phát hiện ra.
“Á….người phụ nữ của anh…..Vậy, ý là….ý anh là muốn tôi trở thành bạn gái của anh sao?” Ngô Đan đang đưa nước trái cây vào miệng, nghe thấy những lời anh nói, mà kinh ngạc đến mức suýt sặc hết cả ra ngoài. Cô khẽ lên tiếng, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, khiến anh không khỏi thấy xấu hổ.
“Đúng, ý tôi là thế đó! Em thấy thế nào? Nếu em không phản đối thì từ hôm nay trở về sau, quan hệ của hai chúng ta sẽ là như vậy!” Anh quay đầu đi, lắc lon bia trong tay, cách nói vô cùng cứng rắn. Lư Hyde cứ thế dùng thái độ không thể thương lượng để tuyên bố chuyện anh đã quyết định.
“Anh đang nghiêm túc à? Không….không phải đang đùa đúng chứ!” Trái tim Ngô Đan đập mạnh, trên mặt cũng vì thế mà nóng hẳn lên! Người phụ nữ của anh, bạn gái của anh, hai từ này nghe khác nhau hoàn toàn. Một câu nghe có vẻ thô lỗ và thẳng thắn, câu còn lại thì có vẻ tao nhã và dè dặt hon, thế nhưng ý nghĩa lại giống nhau.
Từ bé đến giờ, cô chưa từng gặp ai thẳng thắn đến thế. Ngay cả khi cô và bạn trai cũ quen nhau, họ đều trải qua các giai đoạn mập mờ, thăm dò, sau một thời gian mới quyết định ngỏ ý qua một mẩu giấy nhỏ. Nhưng giờ đây, mối quan hệ giữa cô và người đàn ông trước mặt này như một bộ bài bị xáo trộn, mọi thứ đều không đi theo đúng như trình tự chút nào cả.
Ngô Đan chưa từng hẹn hò cũng chẳng có nắm tay hay trao đổi tâm tư, tình cảm gì với anh cả. Hai người họ đã trực tiếp bỏ qua những giai đoạn cần thiết này để trở thành người yêu, cứ thế mà nhảy thẳng đến bước cuối cùng. Cô vậy mà đã qua đêm với chàng tên Lư Hyde. Cả thế giới trong mắt Ngô Đan dường như được mở rộng hơn. Việc giới trẻ nhanh chóng tiến đến kết hôn rồi ly hôn vội vã cũng không phải chuyện hiếm trong cái xã hội này, hơn nữa con người ngày nay cũng đã dần quen với khái niệm “tình một đêm”, tất cả mọi thứ đều xảy ra thường xuyên như cơm bữa!
Nhưng cô không thể nào giống mọi người được. Dù đã ra nước ngoài cũng khá lâu, bản thân cũng cố gắng hoà nhập với thế giới vật chất của chủ nghĩa tư bản, ấy thế nhưng trong thâm tâm cô vẫn rất bảo thủ. Ngô Đan khao khát có một cuộc sống bình dị, được trải qua từng cung bậc cảm xúc trong tình yêu: Quen nhau, nắm tay, hẹn hò, cầu hôn, kết hôn, sinh con…..Cô cảm thấy mình nhất định phải trải qua các giai đoạn đó trong chuyện tình cảm. Ngô Đan cũng đã từng nghĩ, cả đời này cô chỉ có thể trao lần đầu tiên cho người mình yêu vào đêm tân hôn mà thôi.
Tuy nhiên, giờ đây, mọi chuyện diễn biến gần như trái ngược với ý định ban đầu của cô. Không những trái ngược không thôi, hơn nữa còn là sự xáo trộn vô cùng lớn. Cô chỉ mới biết người đàn ông này chưa được vài ngày, ấy thế mà đã vội trao mất lần đầu tiên cho anh. Mà điều kinh khủng nhất là, cô không hề cảm thấy đau khổ đến mức không muốn sống nữa, thay vào đó lại vô cùng thích thú. Thậm chí, khi trải qua cả đêm âu yếm bên nhau, cô vẫn còn cảm thấy tiếc vì vẫn còn muốn thêm nữa!
Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ trong lòng cô còn ẩn chứa một con ác thú muốn thoát khỏi quan điểm trần tục sao? Phải chăng bản thân cũng muốn làm một việc gì đó mà ở Trung Quốc cô chưa từng dám thử qua? Hoặc là từ tận đáy lòng, cô đã trao cho người đàn ông này sự tin tưởng trong vô thức?
“Tôi nói cho em biết, tôi không bao giờ nói đùa đâu!” Nhìn thấy Ngô Đan mãi vẫn không trả lời, cảm giác đó làm cho tâm trạng của Lư Hyde hụt hẫng đi không ít. Lon bia anh vừa uống đã bị vò nát rồi ném mạnh xuống bàn cà phê.
“Anh không có bạn gái à?”
“Vớ vẩn, tôi mà có bạn gái thì còn đến gặp em làm gì?!”
“Hai ta mới biết nhau còn chưa đầy một tháng, bộ anh không thấy mình còn chưa biết rõ đối phương là người như thế nào mà đã tiến đến nhanh như thế. Lỡ như….”
“Ai nói với em là chúng ta chưa hiểu rõ gì về nhau? Hai chúng ta đã ngủ với nhau cũng nhiều lần lắm rồi. Ít nhất tôi còn biết size ngực của em là cỡ 70B.”
“Á….ý tôi không phải là chuyện này. Ý của tôi là quan hệ nam nữ mà dựa trên thể xác sẽ không thể lâu dài được ấy. Giữa những người yêu nhau, điều cần thiết nhất là sự giao tiếp hài hoà giữa tình cảm và suy nghĩ. Nhưng hai chúng ta….Nếu như anh muốn tìm một người phụ nữ chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý….thì đừng tìm đến tôi. Tôi không phải loại phụ nữ tuỳ tiện……” Ngô Đan đỏ mặt nói.
“Em có ổn không thế? Nếu tôi thật sự coi em là đối tượng để giải quyết nhu cầu sinh lý, đêm qua tôi đã làm em rồi chứ không phải dừng ngay khúc quan trọng đó đâu. Em có hiểu được cơ thể của đàn ông không? Nếu em hiểu, em sẽ không thốt ra những lời nói như vậy!”
Lư Hyde đột nhiên khó chịu, lớn tiếng đáp trả lại cô. Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn xuống người con gái đang ngồi trên đó. Chắc chắn cô không biết được rằng cả đêm hôm qua anh đã khó chịu như thế nào. Kể cả việc Ngô Đan hiểu sai về lòng tốt lẫn tính cách của anh như thế khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận.
Ngô Đan thấy anh tức giận như thế, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nói ra được thành lời. Đôi mắt đen lay láy nhìn Lư Hyde chăm chú, tựa như muốn tìm ra đáp án trên đấy. Hai người không nói lời nào nữa, cả căn phòng lặng như tờ, đến mức Lư Hyde bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng. Anh cảm giác như là mình đang ép buộc cô một cách quá đáng, rằng hành động của mình không được lịch sự xíu nào cả. Lư Hyde vì thế mà cảm thấy hối hận, bởi mình đã gây ra những chuyện như vậy. Đáng lý ra anh không nên quá kích động với cô.
Ngô Đan mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn sắc mặt đang thay đổi từ đỏ sang trắng của anh. Sau đó cô lấy một hộp quà nhỏ được gói đẹp đẽ từ trong túi quần ra rồi đưa cho anh.
“Đây là gì?” Anh cau mày nhìn hộp quà cô đưa đến, tựa như đang trừng mắt nhìn quái vật vậy.
“Quà Giáng sinh! Tặng anh đó!” Cô nghiêng đầu cười nói.
“….Tôi không có gì tặng em cả……” Lư Hyde bàng hoàng cầm lấy chiếc hộp nhỏ cô tặng. Sững sờ hồi lâu, cuối cùng anh cũng thốt được nên thành câu.
“Có gì đâu, anh mở ra xem thử đi. Hy vọng rằng anh sẽ thích nó! Không phải món quà đắt tiền gì đâu, nhưng cũng có ý nghĩa lắm á.” Cô mỉm cười, hào hứng nhìn anh.
Lư Hyde không biết vì sao cô lại đột nhiên đổi chủ đề, rồi tặng quà cho mình làm cái gì. Điều anh quan tâm nhất bây giờ là, liệu cô có bằng lòng làm người phụ nữ của anh không, chứ không phải là anh có muốn quà hay không!
Thấy Lư Hyde cứ trơ mắt nhìn hộp quà trên tay hồi lâu, Ngô Đan đưa tay ra, giúp anh mở giấy gói bên ngoài hộp, đem món đồ bên trong đặt hẳn vào lòng bàn tay anh. Đó là một chiếc cúc cài áo hình chiếc bình màu xanh trắng nho nhỏ, chỉ to bằng ngón tay cái.
“Không biết là anh có thấy tôi ấu trĩ hay không? Nhưng….nhưng anh có biết vì sao tôi lại chọn một chiếc bình không? Trong phong tục tập quán của người Trung Quốc chúng ta, ý nghĩa của bình hoa rất quan trọng đấy. Khi đọc, âm “bình” được coi là tựa như từ “bình an”. Do đó cho nên, người Trung Quốc thời xưa rất thích đặt một cặp bình lớn ở đại sảnh trong nhà, nó tượng trưng cho sự bình yên trong cuộc sống đấy.
Anh thân là cảnh sát, cả ngày phải đối phó với biết bao nhiêu tội phạm. Bởi thế nên an toàn tính mạng là điều quan trọng nhất. Vì vậy, ngay khi nhìn thấy món đồ nhỏ này, tôi đã nghĩ ngay đến anh. Hoa văn còn là màu xanh xen lẫn chút trắng, trông cũng có nét giống các loại bình gốm của Trung Quốc nhỉ! Tuy nghe có hơi mê tín thật nhưng nó cũng coi là tượng trưng cho sự kỳ vọng và mong ước tốt đẹp, phải không? Do đó, hôm nay tôi tặng anh món đồ này, hy vọng rằng anh sẽ có một cuộc sống bình an!”
Tiếng Hungary của Ngô Đan có xen lẫn tí giọng đặc trưng của vùng Giang Tô và Chiết Giang, khiến cho ngữ âm của cô nghe gượng gạo tựa tiếng Đức nhưng lại mềm mại như tiếng Pháp. Lời nói của cô nhẹ nhàng, chứa đầy những lời chúc chân thành. Cầm món đồ trong tay, Lư Hyde có cảm giác như lớp vỏ bọc cứng nhắc bên ngoài trái tim mình như đang tan chảy ra theo từng đợt.
Lư Hyde làm cái nghề này đã lâu như vậy, những vết thương cũng như bệnh nghề nghiệp mà anh phải chịu đựng đã không ngừng dày vò anh hàng ngày. Ấy thế mà anh vẫn luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, không muốn biểu hiện rõ ra bên ngoài cho mọi người nhìn thấu. Bản thân anh không muốn nhận những ánh nhìn thương tiếc kiểu bố thí như vậy, anh tình nguyện ôm nỗi thống khổ đó một mình trong căn nhà nhỏ này.
Trước mặt người khác, anh luôn tỏ ra rằng mình mạnh mẽ và bướng bỉnh, tựa như lúc nào cũng có sức mạnh cũng như nghị lực tràn trề. Nhưng nào có ai biết, anh cũng cần sự quan tâm và tình yêu. Đồng đội của anh đều cho rằng anh là một đội trưởng thực thụ, một người lãnh đạo trung thành và có năng lực, nhưng không một ai trong số họ dám đối đãi với anh như những người anh em tốt. Âu bởi vì sợ và kính trọng, hoặc có thể….là vì ghét anh cũng không chừng. Do đó, anh chính là một anh chàng “ kiểm lâm cô độc” trong cả cái sở cảnh sát này.
Hôm nay, Lư Hyde bất ngờ nhận được món quà đầy sự quan tâm từ cô, khiến cho anh cảm thấy việc, có người quan tâm mình là cảm giác tuyệt vời đến như thế nào! Trong lúc xúc động, anh càng quyết tâm muốn đưa người phụ nữ trước mặt này trở thành một phần trong đời mình hơn nữa.
“Em….còn chưa trả lời tôi! Tôi vẫn còn đang chờ câu trả lời từ em đấy!” Lư Hyde nhét món đồ vào trong túi áo, sau đó vội nắm chặt lấy cánh tay cô, cau mày hỏi.
“Anh….Lát nữa anh có đồng ý cùng em đến nhà thờ tham dự thánh lễ không?” Ngô Đan chớp mắt, đột nhiên nói một câu không liên quan khiến cho Lư Hyde không khỏi ngẩn người.
“Hả? Cái gì? Ý em là sao?”
“Nếu như trở thành bạn trai của người ta rồi, liệu anh có muốn dự thánh lễ cũng với bạn gái mình không?” Cô đưa ra một câu hỏi gợi ý.
Lư Hyde nghe vậy thì lập tức phản ứng lại ngay, anh không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Ngô Đan bị hành vi khó hiểu của anh dọa sợ, đang định hỏi là anh có nghe gì không thì thấy Lư Hyde nuốt một ngụm Kielbasa, gian nan vươn cổ nói:
“Em ngồi xuống ăn nhanh lên, ngây người ra thế làm gì! Mình mà không đi sớm, hồi nữa sẽ không tìm được chỗ ngồi tốt để nghe ca đoàn hát đâu đấy!”
Ngô Đan nghe vậy, trong lòng cảm thấy tựa như một đoá hoa tử đinh hương đang nở rộ. Cô nhìn Lư Hyde ăn bữa ăn thịnh soạn do mình chuẩn bị, bên miệng khẽ mỉm cười. Thoạt nhìn anh có vài phần thô lỗ thật, nhưng thực chất anh lại rất dịu dàng! Nhìn vẻ mặt vừa rồi đó, cô biết, anh là một người đàn ông tốt!
Có lẽ, anh cũng có thích và quý trọng cô, nếu không thì vừa nãy anh đã không nói những lời đó. Thì ra, anh và cô đều có cảm giác giống nhau, đều cảm thấy đối phương là một trường hợp đặc biệt, một người vô cùng đặc biệt! Nếu không phải là người thực sự yêu cô, sao anh lại thà tự mình chịu khổ, để ý đến cảm xúc của người khác chứ?
Một người đàn ông tốt như thế chắc chắn sẽ là một người bạn trai không tồi! Cô không nhận là mình có mắt nhìn người, nhưng giờ đây, cô chỉ muốn tim vào những gì trái tim mách bảo, tin tưởng vào người đàn ông tuy có tình tình không tốt, nhưng sẽ không bao giờ làm cô tổn thương này.
Bởi vì quỹ đạo cuộc sống đã bị trật đường ray, vì vậy cứ để xem, tương lai sau này sẽ có kết cục như thế nào!