Chương 4: Tôi từ chối kịch bản của anh - 4
Chương thứ tư
...
7777 thật sự quá tri kỷ, Đỗ Vân Đình cảm động nói: [Tôi muốn rút lại câu lén nói cậu là cái hệ thống hói đầu cổ lỗ sĩ.]
7777 im lặng một chút, hỏi lại: [Cậu trù tôi hói???]
Đỗ Vân Đình cất bước đi tới chỗ người đàn ông phía xa. Bọn họ chỉ nói mấy câu mà người tình trong mộng của Đỗ nhị thiếu đã xuống xe, đôi chân dài kia bước nhanh hơn Đỗ Vân Đình, đằng sau có một đám người vây quanh che chở anh tiến vào khách sạn. Đỗ Vân Đình cũng chẳng đuổi kịp bước chân của người tình trong mộng, ngược lại còn bị người trước cửa khách sạn ngăn cản không cho vào.
Nhân viên phục vụ vô cùng khách sáo cười nói: "Quý khách, tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Đỗ nhị thiếu nuốt ngụm nước miếng, mặt không đỏ tim không loạn chỉ vào bên kia: "Tôi đi cùng với họ."
Tay người phục vụ vẫn chắn trước người cậu, không hề có ý định muốn rút về.
"Thật ư? Vậy cậu có thể cho tôi biết tên chứ? Tôi giúp cậu xác nhận xem cậu có tên trong danh sách những người chúng tôi mời hay không."
Ánh mắt Đỗ nhị thiếu nhìn chăm chú vào người phục vụ, giống như đang nhìn thấy Vương Mẫu nương nương dùng gậy chia rẽ uyên ương vậy.
Sao cô ta nhìn ra hay thế??
[Nhìn kiểu nào cũng ra.] 7777 lạnh nhạt nói: [Đồng chí ký chủ, tôi yêu cầu cậu chú ý lại cách ăn mặc của bản thân.]
[...]
Đỗ Vân Đình quên mất. Cậu sống cuộc sống con nhà giàu quen rồi, quên mất bây giờ mình đang mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền. So với đám người mặc tây trang mang giày da từ đầu đến chân đều viết hai chữ "sang chảnh" kia, rõ ràng là cậu không cùng đẳng cấp.
Giai cấp tư sản ác độc...
Trong lòng 7777 thầm cảm thấy may mắn, khuyên nhủ cậu: [Về nhà thôi.]
Đừng nghĩ tới mấy chuyện lung tung nữa.
Đỗ Vân Đình không biết phải làm gì, chân cậu cứ như cắm rễ xuống đất, không thể di chuyển được.
7777 chợt có dự cảm không lành...: [Cậu...!]
"Cố Lê!" Đột nhiên Đỗ Vân Đình hét lên.
Tiếng kêu khá lớn, giọng thanh niên vốn to rõ làm rất nhiều người khẽ nghiêng đầu nhìn lại, ngoài ra còn có đám người sắp đi tới thang máy cũng nghe thấy, họ ngạc nhiên quay đầu nhìn xung quanh. Người đàn ông đứng giữa sảnh gương mặt không cảm xúc, giờ cũng giống mọi người xung quanh nâng mắt nhìn.
"Anh là đồ phụ bạc!"
Thừa dịp người phục vụ bị giọng cậu doạ sững sờ. Đỗ Vân Đình nổi giận đùng đùng đẩy người phục vụ đang choáng váng đẩy sang bên cạnh, nhanh chân bước tới bên cạnh người đàn ông kia. Môi cậu hơi run run, ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao anh làm chị tôi lớn bụng rồi chạy mất? Anh có phải đàn ông hay không?!"
7777: [... ]
Hả? Gì cơ?
Mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm. Đỗ Vân Đình không dấu vết nhón chân, rút ngắn khoảng cách chênh lệch độ cao giữa hai người: "Anh..."
Ánh mắt người đàn ông vô cùng lạnh, nhìn chăm chăm vào cậu.
"Anh..."
Đỗ Vân Đình nhìn gương mặt mà mình ngày đêm nhớ mong đang gần ngay trước mắt, từng cọng lông mi của đối phương cậu cũng thấy rõ. Dũng khí vừa rồi giống quả bong bóng xì hơi, xì đi đâu mất không chừa lại miếng nào. Cậu bối rối, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Anh... anh phải chịu trách nhiệm với chị tôi đó..."
Nói xong một câu, cậu cảm thấy cổ mình đỏ hết lên rồi.
Bên cạnh có người nói: "Cậu bạn nhỏ, chắc cậu nhận sai người rồi? Cố tổng bọn tôi tuy có cái tên này, nhưng không phải loại người trong miệng cậu..."
Lời người đó chưa nói xong, Cố Lê nhíu mày. Vẻ mặt vẫn không biểu cảm bỗng thay đổi.
Anh nhìn Đỗ Vân Đình hồi lâu, sau đó khẽ cười, lấy điếu thuốc lá từ ví mình ra, ngón tay thon dài xoa xoa điếu xì gà giữa hai ngón tay, để cho cấp dưới châm lửa.
7777 không đoán ra nụ cười anh có ý gì, nó sợ tới nỗi hồn vía bay mất luôn rồi.
Đừng nói chuẩn bị kêu người đánh ký chủ nha?
Nó thấp giọng nhắc nhở: [ Thân thể là nguồn vốn cách mạng. Lúc cần chạy thì phải chạy thật nhanh. Người xưa từng nói, giữ được rừng xanh, lo gì không còn củi đốt...]
Có điều Đỗ Vân Đình tâm cứng như sắt đá, cam tâm tình nguyện nói: [Người xưa còn nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.]
...Chết rồi cũng không bớt ngu được! Vừa nhìn là biết dân không đọc sách rồi!
7777 đành khép mắt lại, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Đôi mắt Cố Lê chưa từng rời khỏi người trước mặt, anh không làm gì, chỉ hỏi: "Cậu có chị sao? – Trần Viễn Thanh?"
"..."
Lúc này, một người một hệ thống đều ngây ngẩn tại chỗ.
Vị cấp dưới kia kinh ngạc nói: "Cố tổng, ngài quen thanh niên này?"
"Đứa nhỏ trong nhà." Cố Lê nhàn nhạt nói, không chút để ý xoay điếu xì gà một vòng trên tay, rồi dẫn đầu đi tới chỗ thang máy "Để cậu ấy đi lên với tôi."
Đỗ Túng Túng chân không chạm đất nối bước theo sau, nhìn như bị yêu quái câu mất hồn.
7777 không hiểu: [Sao anh ta biết cậu thế?]
[Con nít con nôi mấy người không hiểu đâu.] Cậu răn dạy nó, vô cùng ngượng ngùng nói tiếp: [Người lớn sẽ biểu đạt mọi việc bằng cách uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như thế này nè...]
7777: [...]
Đi chết đi!!!
[28, cậu thật sự là một người thầy của tâm hồn tôi.] Đỗ Vân Đình khen ngợi: [Vặn một cái còn chưa tính, thế mà còn có loại chức năng này — cậu chính xác là người dẫn dắt tôi thực hiện giấc mơ, đạt đến đỉnh cao nhân sinh!]
Giọng điện tử của 7777 như sắp hít thở không thông.
Ai ngờ vừa vào phòng khách sạn, Cố Lê không giống trong tưởng tượng đè cậu xuống, cho cậu biết cái gì gọi là mặt trời mọc từ hướng Đông, mà ngược lại anh ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt sâu thẳm.
Đỗ Vân Đình đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, thầm nghĩ chẳng lẽ anh muốn mình qua đó?
Như là tựa đầu lên đầu gối anh ấy các kiểu? Hay là tính chơi thú nhún hả ta?*
(* Bản gốc là "还是干脆玩脐-橙?", tác giả nói lái để tránh kiểm duyệt á. Còn về nghĩa của câu này... Các cậu biết tư thế cưỡi ngựa chứ? Nó đó =]])
Hình như không được ổn nha, Đỗ Túng Túng ngượng ngùng nghĩ. Cậu là người khá truyền thống, lần đầu tiên nên dựa theo tục lệ quốc tế mới tốt, không nên chơi tư thế mới lạ này nha.
Sau đó, Cố Lê mở miệng nói chuyện.
"Trần Viễn Thanh."
"Hả?"
"Đã biết tên rồi, sau này không cần gọi thẳng tên tôi."
Đỗ Vân Đình vừa e thẹn vừa hưng phấn, cậu bất giác kẹp chặt hai chân, thầm nghĩ không lẽ muốn tui gọi là chồng hả?
Ai ngờ người đàn ông kia nhấp môi mỏng, phun ra hai chữ: "Gọi cậu."
"..."
Một lúc lâu sau Đỗ Túng Túng vẫn chưa phản ứng lại.
Cuối cùng cậu cũng hiểu câu nói kia có ý gì, cả người nhanh chóng ỉu xìu. Tui xém nổ thành pháo hoa trước mặt mọi người luôn rồi nè...
Cái? Gì? Cơ???
Wtf???
Lúc này 7777 nghênh mặt, thậm chí nó còn nấc vang một tiếng.
Perfect!
Phê quá mọi người ạ!
Chúc tất cả tình nhân trên thế giới đều trở thành cậu cháu!
*
Trần Viễn Thanh bảo ra ngoài một chút, một lát sau cũng không thấy tăm hơi đâu, đến khi tiệc rượu giải tán vẫn chưa trở về. Những người khác trên bàn không để ý cho lắm, không có mặt cậu ở đó càng làm họ thoải mái dễ chịu hơn. Họ đều tự biết rõ chầu rượu này không cần họ chi tiền, nên người qua kẻ lại, anh kêu tôi một tiếng đại ca, tôi gọi anh một tiếng anh em, ồn ào sôi nổi xử lý ba chai rượu.
Đa số mọi người trên bàn đều say bí tỉ, riêng tửu lượng của Tiêu Bình Nam khá ổn, miễn cưỡng giữ được tỉnh táo.
Người say mèm bên cạnh đột nhiên gân cổ lên đọc châm ngôn dân ca, mùi rượu nồng nặc quấn quanh người. Huyệt Thái Dương của Tiêu Bình Nam nhảy bang bang, kéo quần áo sạch sẽ trên người lại cách xa gã ta ra, mở miệng hỏi: "Đi chưa?"
"Đi... Đi chứ..."
Họ chậm chạp đứng dậy, lảo đảo ngã trái ngã phải. Tiêu Bình Nam tất nhiên sẽ không đi đỡ họ, hắn đứng lên từ chỗ ngồi, nhíu mày rút khăn giấy lau sạch tay.
Người phục vụ ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền gõ cửa rồi bước vào, cung kính nói: "Tiên sinh."
"Sao?" Tiêu Bình Nam hỏi.
"Chuyện là..." Người phục vụ nói: "Đồ ăn với rượu, tổng cộng hết 3732 nhân dân tệ. Ngài muốn quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt để thanh toán?"
Một câu này làm Tiêu Bình Nam ngu người luôn, kinh ngạc dùng ngón tay chỉ vào mình, xác định lại: "Tôi?"
"Tất nhiên rồi." Nhân viên phục vụ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn với tám cây răng trắng sáng: "Ngài ngồi vị trí chủ tiệc mà."
"..." Trong lòng Tiêu Bình Nam bỗng dâng lên dự cảm không ổn, "Bữa cơm này của chúng tôi chưa có người thanh toán?"
"Ngài nói gì thế?" Người phục vụ cũng kinh ngạc nói: "Tôi tới tìm ngài để thanh toán đấy."
"Nhưng..."
Nhưng chẳng phải vừa rồi Trần Viễn Thanh đi ra ngoài thanh toán tiền cơm sao?!
Huyệt thái dương của hắn nhảy càng mạnh, lạnh giọng nói to: "Không thể có chuyện này! Người vừa đi ra ngoài chắc chắn thanh toán rồi, mấy người tính sai rồi, đi kiểm tra lại lần nữa đi!"
Hắn sống chết cũng không chịu bỏ tiền túi ra trả, nụ cười trên môi của nhân viên cũng tắt ngúm: "Chính xác là chưa có ai thanh toán."
Tiêu Bình Nam không tin: "Mấy người lấy hoá đơn khách sạn tới đây cho tôi!"
Hóa đơn nhanh chóng được mang đến, con số chói lọi dưới cùng chưa bị gạch đi. Tiêu Bình Nam trừng mắt nhìn tờ giấy hơn nửa ngày, trong lòng chứa đầy lửa giận. Hắn lập tức móc điện thoại ra gọi cho Trần Viễn Thanh.
Gọi mấy lần, đầu dây bên kia đều báo bận.
*Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...*
*Sorry, your...*
Tiêu Bình Nam cúp điện thoại cái rụp, sắc mặt hơi trắng xanh.
Hắn quay đầu nhìn vài người bên cạnh bàn, người nào người nấy đều say mèm, nhìn là biết không ai có thể đứng dậy trả tiền. Tiêu Bình Nam cắn răng đi sờ soạng túi tiền họ, lục lại nửa ngày cũng chỉ có hai ba trăm đồng.
"Con đỗ nghèo khỉ!!!"
Hắn mắng thầm, nổi giận đùng đùng sờ ví da mình.
Nhân viên phục vụ kia vẫn đứng bên cạnh, nhìn Tiêu Bình Nam để trả tiền cơm mà phải lôi hết tiền tài trên người mình ra mới đủ. Tiền còn chưa đưa đã nghe có người "oẹ" một tiếng, nôn lên người hắn, nháy mắt đã làm chiếc áo sơ mi đắt tiền dính đầy vết nôn.
Sắc mặt Tiêu Bình Nam hoàn toàn thay đổi. Hắn tức run người nhấn số điện thoại gọi Trần Viễn Thanh, vẫn không ai bắt máy. Hắn ném quần áo dơ xuống mặt đất, chửi thề vài câu, thế nhưng hắn chưa thể đá Trần Viễn Thanh được.
Thứ nhất là người còn chưa ăn đến miệng. Dù sao cậu ta cũng là miếng thịt tươi, nếu không nếm thử hương vị thì thật có lỗi với khoảng thời gian hắn bỏ ra.
Thứ hai là...
Mắt Tiêu Bình Nam nhìn di động.
Mấy ngày trước Trần Viễn Thanh nói với hắn rằng cha mẹ ruột bỗng tìm tới cửa, thế nên Tiêu Bình Nam mới biết, hoá ra cha mẹ nuôi của Trần Viễn Thanh mua cậu ta từ trong tay bọn buôn người. Hiện giờ cha mẹ nuôi chết sớm, cha mẹ ruột tìm kiếm hai mươi năm cuối cùng cũng tìm được con trai, còn đang tìm cách nhận lại cậu.
Tiêu Bình Nam từng điều tra qua, cha mẹ ruột Trần Viễn Thanh là kẻ có tiền. Có tiền ra sao thì hắn không biết, nhưng hắn dám chắc chắn một điều, đôi vợ chồng kia không dễ lừa như Trần Viễn Thanh.
Tiền, Tiêu Bình Nam rất cần.
Nhưng cha mẹ... tuyệt đối không thể để Trần Viễn Thanh nhận.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Túng Túng: "Nhìn cái giường này, lát nữa mình sẽ nằm lên...
Nhìn ga giường này, lát nữa mình sẽ nắm trong tay...
Nhìn người đàn ông này, lát nữa mình sẽ..."
7777: "Lát nữa ký chủ sẽ gọi là cậu."
Đỗ Túng Túng: "... Khóc á!"
——-
Kế tiếp chính là màn biểu diễn dục vọng muốn sống của tác giả:
Công thụ không có quan hệ máu mủ! Không phải cậu cháu ruột!! Không ở chung cái hộ khẩu!!!
Thật sự!
Hết chương thứ tư
...
7777 thật sự quá tri kỷ, Đỗ Vân Đình cảm động nói: [Tôi muốn rút lại câu lén nói cậu là cái hệ thống hói đầu cổ lỗ sĩ.]
7777 im lặng một chút, hỏi lại: [Cậu trù tôi hói???]
Đỗ Vân Đình cất bước đi tới chỗ người đàn ông phía xa. Bọn họ chỉ nói mấy câu mà người tình trong mộng của Đỗ nhị thiếu đã xuống xe, đôi chân dài kia bước nhanh hơn Đỗ Vân Đình, đằng sau có một đám người vây quanh che chở anh tiến vào khách sạn. Đỗ Vân Đình cũng chẳng đuổi kịp bước chân của người tình trong mộng, ngược lại còn bị người trước cửa khách sạn ngăn cản không cho vào.
Nhân viên phục vụ vô cùng khách sáo cười nói: "Quý khách, tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Đỗ nhị thiếu nuốt ngụm nước miếng, mặt không đỏ tim không loạn chỉ vào bên kia: "Tôi đi cùng với họ."
Tay người phục vụ vẫn chắn trước người cậu, không hề có ý định muốn rút về.
"Thật ư? Vậy cậu có thể cho tôi biết tên chứ? Tôi giúp cậu xác nhận xem cậu có tên trong danh sách những người chúng tôi mời hay không."
Ánh mắt Đỗ nhị thiếu nhìn chăm chú vào người phục vụ, giống như đang nhìn thấy Vương Mẫu nương nương dùng gậy chia rẽ uyên ương vậy.
Sao cô ta nhìn ra hay thế??
[Nhìn kiểu nào cũng ra.] 7777 lạnh nhạt nói: [Đồng chí ký chủ, tôi yêu cầu cậu chú ý lại cách ăn mặc của bản thân.]
[...]
Đỗ Vân Đình quên mất. Cậu sống cuộc sống con nhà giàu quen rồi, quên mất bây giờ mình đang mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền. So với đám người mặc tây trang mang giày da từ đầu đến chân đều viết hai chữ "sang chảnh" kia, rõ ràng là cậu không cùng đẳng cấp.
Giai cấp tư sản ác độc...
Trong lòng 7777 thầm cảm thấy may mắn, khuyên nhủ cậu: [Về nhà thôi.]
Đừng nghĩ tới mấy chuyện lung tung nữa.
Đỗ Vân Đình không biết phải làm gì, chân cậu cứ như cắm rễ xuống đất, không thể di chuyển được.
7777 chợt có dự cảm không lành...: [Cậu...!]
"Cố Lê!" Đột nhiên Đỗ Vân Đình hét lên.
Tiếng kêu khá lớn, giọng thanh niên vốn to rõ làm rất nhiều người khẽ nghiêng đầu nhìn lại, ngoài ra còn có đám người sắp đi tới thang máy cũng nghe thấy, họ ngạc nhiên quay đầu nhìn xung quanh. Người đàn ông đứng giữa sảnh gương mặt không cảm xúc, giờ cũng giống mọi người xung quanh nâng mắt nhìn.
"Anh là đồ phụ bạc!"
Thừa dịp người phục vụ bị giọng cậu doạ sững sờ. Đỗ Vân Đình nổi giận đùng đùng đẩy người phục vụ đang choáng váng đẩy sang bên cạnh, nhanh chân bước tới bên cạnh người đàn ông kia. Môi cậu hơi run run, ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao anh làm chị tôi lớn bụng rồi chạy mất? Anh có phải đàn ông hay không?!"
7777: [... ]
Hả? Gì cơ?
Mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm. Đỗ Vân Đình không dấu vết nhón chân, rút ngắn khoảng cách chênh lệch độ cao giữa hai người: "Anh..."
Ánh mắt người đàn ông vô cùng lạnh, nhìn chăm chăm vào cậu.
"Anh..."
Đỗ Vân Đình nhìn gương mặt mà mình ngày đêm nhớ mong đang gần ngay trước mắt, từng cọng lông mi của đối phương cậu cũng thấy rõ. Dũng khí vừa rồi giống quả bong bóng xì hơi, xì đi đâu mất không chừa lại miếng nào. Cậu bối rối, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Anh... anh phải chịu trách nhiệm với chị tôi đó..."
Nói xong một câu, cậu cảm thấy cổ mình đỏ hết lên rồi.
Bên cạnh có người nói: "Cậu bạn nhỏ, chắc cậu nhận sai người rồi? Cố tổng bọn tôi tuy có cái tên này, nhưng không phải loại người trong miệng cậu..."
Lời người đó chưa nói xong, Cố Lê nhíu mày. Vẻ mặt vẫn không biểu cảm bỗng thay đổi.
Anh nhìn Đỗ Vân Đình hồi lâu, sau đó khẽ cười, lấy điếu thuốc lá từ ví mình ra, ngón tay thon dài xoa xoa điếu xì gà giữa hai ngón tay, để cho cấp dưới châm lửa.
7777 không đoán ra nụ cười anh có ý gì, nó sợ tới nỗi hồn vía bay mất luôn rồi.
Đừng nói chuẩn bị kêu người đánh ký chủ nha?
Nó thấp giọng nhắc nhở: [ Thân thể là nguồn vốn cách mạng. Lúc cần chạy thì phải chạy thật nhanh. Người xưa từng nói, giữ được rừng xanh, lo gì không còn củi đốt...]
Có điều Đỗ Vân Đình tâm cứng như sắt đá, cam tâm tình nguyện nói: [Người xưa còn nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.]
...Chết rồi cũng không bớt ngu được! Vừa nhìn là biết dân không đọc sách rồi!
7777 đành khép mắt lại, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Đôi mắt Cố Lê chưa từng rời khỏi người trước mặt, anh không làm gì, chỉ hỏi: "Cậu có chị sao? – Trần Viễn Thanh?"
"..."
Lúc này, một người một hệ thống đều ngây ngẩn tại chỗ.
Vị cấp dưới kia kinh ngạc nói: "Cố tổng, ngài quen thanh niên này?"
"Đứa nhỏ trong nhà." Cố Lê nhàn nhạt nói, không chút để ý xoay điếu xì gà một vòng trên tay, rồi dẫn đầu đi tới chỗ thang máy "Để cậu ấy đi lên với tôi."
Đỗ Túng Túng chân không chạm đất nối bước theo sau, nhìn như bị yêu quái câu mất hồn.
7777 không hiểu: [Sao anh ta biết cậu thế?]
[Con nít con nôi mấy người không hiểu đâu.] Cậu răn dạy nó, vô cùng ngượng ngùng nói tiếp: [Người lớn sẽ biểu đạt mọi việc bằng cách uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như thế này nè...]
7777: [...]
Đi chết đi!!!
[28, cậu thật sự là một người thầy của tâm hồn tôi.] Đỗ Vân Đình khen ngợi: [Vặn một cái còn chưa tính, thế mà còn có loại chức năng này — cậu chính xác là người dẫn dắt tôi thực hiện giấc mơ, đạt đến đỉnh cao nhân sinh!]
Giọng điện tử của 7777 như sắp hít thở không thông.
Ai ngờ vừa vào phòng khách sạn, Cố Lê không giống trong tưởng tượng đè cậu xuống, cho cậu biết cái gì gọi là mặt trời mọc từ hướng Đông, mà ngược lại anh ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt sâu thẳm.
Đỗ Vân Đình đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, thầm nghĩ chẳng lẽ anh muốn mình qua đó?
Như là tựa đầu lên đầu gối anh ấy các kiểu? Hay là tính chơi thú nhún hả ta?*
(* Bản gốc là "还是干脆玩脐-橙?", tác giả nói lái để tránh kiểm duyệt á. Còn về nghĩa của câu này... Các cậu biết tư thế cưỡi ngựa chứ? Nó đó =]])
Hình như không được ổn nha, Đỗ Túng Túng ngượng ngùng nghĩ. Cậu là người khá truyền thống, lần đầu tiên nên dựa theo tục lệ quốc tế mới tốt, không nên chơi tư thế mới lạ này nha.
Sau đó, Cố Lê mở miệng nói chuyện.
"Trần Viễn Thanh."
"Hả?"
"Đã biết tên rồi, sau này không cần gọi thẳng tên tôi."
Đỗ Vân Đình vừa e thẹn vừa hưng phấn, cậu bất giác kẹp chặt hai chân, thầm nghĩ không lẽ muốn tui gọi là chồng hả?
Ai ngờ người đàn ông kia nhấp môi mỏng, phun ra hai chữ: "Gọi cậu."
"..."
Một lúc lâu sau Đỗ Túng Túng vẫn chưa phản ứng lại.
Cuối cùng cậu cũng hiểu câu nói kia có ý gì, cả người nhanh chóng ỉu xìu. Tui xém nổ thành pháo hoa trước mặt mọi người luôn rồi nè...
Cái? Gì? Cơ???
Wtf???
Lúc này 7777 nghênh mặt, thậm chí nó còn nấc vang một tiếng.
Perfect!
Phê quá mọi người ạ!
Chúc tất cả tình nhân trên thế giới đều trở thành cậu cháu!
*
Trần Viễn Thanh bảo ra ngoài một chút, một lát sau cũng không thấy tăm hơi đâu, đến khi tiệc rượu giải tán vẫn chưa trở về. Những người khác trên bàn không để ý cho lắm, không có mặt cậu ở đó càng làm họ thoải mái dễ chịu hơn. Họ đều tự biết rõ chầu rượu này không cần họ chi tiền, nên người qua kẻ lại, anh kêu tôi một tiếng đại ca, tôi gọi anh một tiếng anh em, ồn ào sôi nổi xử lý ba chai rượu.
Đa số mọi người trên bàn đều say bí tỉ, riêng tửu lượng của Tiêu Bình Nam khá ổn, miễn cưỡng giữ được tỉnh táo.
Người say mèm bên cạnh đột nhiên gân cổ lên đọc châm ngôn dân ca, mùi rượu nồng nặc quấn quanh người. Huyệt Thái Dương của Tiêu Bình Nam nhảy bang bang, kéo quần áo sạch sẽ trên người lại cách xa gã ta ra, mở miệng hỏi: "Đi chưa?"
"Đi... Đi chứ..."
Họ chậm chạp đứng dậy, lảo đảo ngã trái ngã phải. Tiêu Bình Nam tất nhiên sẽ không đi đỡ họ, hắn đứng lên từ chỗ ngồi, nhíu mày rút khăn giấy lau sạch tay.
Người phục vụ ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền gõ cửa rồi bước vào, cung kính nói: "Tiên sinh."
"Sao?" Tiêu Bình Nam hỏi.
"Chuyện là..." Người phục vụ nói: "Đồ ăn với rượu, tổng cộng hết 3732 nhân dân tệ. Ngài muốn quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt để thanh toán?"
Một câu này làm Tiêu Bình Nam ngu người luôn, kinh ngạc dùng ngón tay chỉ vào mình, xác định lại: "Tôi?"
"Tất nhiên rồi." Nhân viên phục vụ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn với tám cây răng trắng sáng: "Ngài ngồi vị trí chủ tiệc mà."
"..." Trong lòng Tiêu Bình Nam bỗng dâng lên dự cảm không ổn, "Bữa cơm này của chúng tôi chưa có người thanh toán?"
"Ngài nói gì thế?" Người phục vụ cũng kinh ngạc nói: "Tôi tới tìm ngài để thanh toán đấy."
"Nhưng..."
Nhưng chẳng phải vừa rồi Trần Viễn Thanh đi ra ngoài thanh toán tiền cơm sao?!
Huyệt thái dương của hắn nhảy càng mạnh, lạnh giọng nói to: "Không thể có chuyện này! Người vừa đi ra ngoài chắc chắn thanh toán rồi, mấy người tính sai rồi, đi kiểm tra lại lần nữa đi!"
Hắn sống chết cũng không chịu bỏ tiền túi ra trả, nụ cười trên môi của nhân viên cũng tắt ngúm: "Chính xác là chưa có ai thanh toán."
Tiêu Bình Nam không tin: "Mấy người lấy hoá đơn khách sạn tới đây cho tôi!"
Hóa đơn nhanh chóng được mang đến, con số chói lọi dưới cùng chưa bị gạch đi. Tiêu Bình Nam trừng mắt nhìn tờ giấy hơn nửa ngày, trong lòng chứa đầy lửa giận. Hắn lập tức móc điện thoại ra gọi cho Trần Viễn Thanh.
Gọi mấy lần, đầu dây bên kia đều báo bận.
*Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...*
*Sorry, your...*
Tiêu Bình Nam cúp điện thoại cái rụp, sắc mặt hơi trắng xanh.
Hắn quay đầu nhìn vài người bên cạnh bàn, người nào người nấy đều say mèm, nhìn là biết không ai có thể đứng dậy trả tiền. Tiêu Bình Nam cắn răng đi sờ soạng túi tiền họ, lục lại nửa ngày cũng chỉ có hai ba trăm đồng.
"Con đỗ nghèo khỉ!!!"
Hắn mắng thầm, nổi giận đùng đùng sờ ví da mình.
Nhân viên phục vụ kia vẫn đứng bên cạnh, nhìn Tiêu Bình Nam để trả tiền cơm mà phải lôi hết tiền tài trên người mình ra mới đủ. Tiền còn chưa đưa đã nghe có người "oẹ" một tiếng, nôn lên người hắn, nháy mắt đã làm chiếc áo sơ mi đắt tiền dính đầy vết nôn.
Sắc mặt Tiêu Bình Nam hoàn toàn thay đổi. Hắn tức run người nhấn số điện thoại gọi Trần Viễn Thanh, vẫn không ai bắt máy. Hắn ném quần áo dơ xuống mặt đất, chửi thề vài câu, thế nhưng hắn chưa thể đá Trần Viễn Thanh được.
Thứ nhất là người còn chưa ăn đến miệng. Dù sao cậu ta cũng là miếng thịt tươi, nếu không nếm thử hương vị thì thật có lỗi với khoảng thời gian hắn bỏ ra.
Thứ hai là...
Mắt Tiêu Bình Nam nhìn di động.
Mấy ngày trước Trần Viễn Thanh nói với hắn rằng cha mẹ ruột bỗng tìm tới cửa, thế nên Tiêu Bình Nam mới biết, hoá ra cha mẹ nuôi của Trần Viễn Thanh mua cậu ta từ trong tay bọn buôn người. Hiện giờ cha mẹ nuôi chết sớm, cha mẹ ruột tìm kiếm hai mươi năm cuối cùng cũng tìm được con trai, còn đang tìm cách nhận lại cậu.
Tiêu Bình Nam từng điều tra qua, cha mẹ ruột Trần Viễn Thanh là kẻ có tiền. Có tiền ra sao thì hắn không biết, nhưng hắn dám chắc chắn một điều, đôi vợ chồng kia không dễ lừa như Trần Viễn Thanh.
Tiền, Tiêu Bình Nam rất cần.
Nhưng cha mẹ... tuyệt đối không thể để Trần Viễn Thanh nhận.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Túng Túng: "Nhìn cái giường này, lát nữa mình sẽ nằm lên...
Nhìn ga giường này, lát nữa mình sẽ nắm trong tay...
Nhìn người đàn ông này, lát nữa mình sẽ..."
7777: "Lát nữa ký chủ sẽ gọi là cậu."
Đỗ Túng Túng: "... Khóc á!"
——-
Kế tiếp chính là màn biểu diễn dục vọng muốn sống của tác giả:
Công thụ không có quan hệ máu mủ! Không phải cậu cháu ruột!! Không ở chung cái hộ khẩu!!!
Thật sự!
Hết chương thứ tư