Chương 10
- Mẹ đã nói bao lần rồi, con gái con đứa gì mà ăn ở bừa bộn, sách vở ném ngổn ngang trong phòng là sao hả. Mày có biết sáng nay mẹ mày suýt ngã vì mấy quyển sách vứt lung tung không, sáng dậy cũng không gắp chăn màn cho gọn gàng rồi hãy đi học, mẹ lại dọn cho mày đấy, không muốn nói cũng phải nói.
Trời ạ, tưởng gì, tôi cũng là người ngăn nắp gọn gàng lắm đó, chỉ là hôm qua thức khuya ôn bài nên chưa kịp dọn dẹp đã lên giường ngủ mà thôi. Sáng nay dậy muộn chưa kịp dọn dẹp gì đã đến giờ đi học, tôi định trưa về sẽ dọn, ai ngờ mẹ tôi lại vào phòng tôi đâu.
- Thế nào, giờ mày có chịu lên phòng sắp xếp lại đống sách vở không hay để mẹ đem đi đốt cho mày đỡ mất công dọn?
Tôi vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, các cụ nhà ta ngày xưa có câu, trời đánh còn tránh bữa ăn. Đấy thế mà mẹ tôi chỉ nhắm lúc tôi đang ăn để mắng mới hay chứ.
- Con nhà người ta vừa đẹp người đẹp nết, đây con nhà mình xấu cả người lẫn nết..
Đấy, lại là đứa con nhà người ta, nhân vật truyền thuyết hư cấu nhất trong mọi thời đại, chẳng biết còn nhà người ta là cái nào mà, mỗi khi mắng tôi mẹ lại lôi đứa con nhà người ta ra so sánh với tôi. Mỗi lần như thế tôi chỉ muốn hét to bảo mẹ lôi đứa con nhà người ta ra xem nó hơn tôi ở điểm gì mà lúc nào cũng bị đem ra so sánh. Khổ thế không biết.
Ăn uống xong xuôi, tôi lên phòng dọn lại đống sách vở, rồi lên giường ngủ một giấc đến tận chiều.
Chiều chiều, đang ngủ một giấc thật ngon thì có người gọi đến, ấi đấy không biết phiền chết đi được, ghét nhất là những lúc ngủ ngon thì bị quấy rối.
Thì ra là điện thoại của cái Khánh, em họ tôi, nó thua tôi một tuổi, năm nay đang học lớp mười một, hai chị em khá thân nhau. Có lẽ là đứa hợp tôi nhất trong đám anh chị em họ gần tuổi nhau của tôi.
- Ừ, mày lên rước chị đi, chị mày lười lái xe lắm, xong rồi lên bà chơi đi.
- Đợi em một lát nhen.
Bốn giờ chiều, đã thấy nó lượn lờ ngoài cổng rồi:
- Làm gì đấy chị, ra đuổi chó em đi, chúng nó đang xếp hàng khoe giọng hát ở cổng đây này.
- Rồi rồi, mày nhiều lời quá, ki ki. Vào chuồng nhanh, người nhà tao đấy.
- Mày vào nhà ngồi chờ tí, chị thay quần áo rồi đi, ăn gì cứ mở tủ mà lấy.
Tôi thấy quần áo xong, đi xuống thấy nó đang gặm miếng bánh, tay thì không ngừng ấn ấn vào màn hình điện thoại.
- Chu cha, con này lắm tiền nhỉ lại thay máy mới à.
Con Khánh ngẩn mặt lên đáp:
- Không làm gì có, em đổi cho đứa bạn cùng lớp đấy, nó bảo điện thoại này xịn nên em đổi cho nó.
- Kèo thơm. Đi thôi!
Vừa vào đến nhà, tôi đã thấy bà tôi ngồi gói nếp để làm bánh rồi, bà tôi chăm lắm con cháu nói muốn ăn gì là bà làm ngay, bà tôi còn rất khéo tay và nấu ăn rất ngon.
- Bà gói nếp làm bánh gì thế ạ?
- Bánh chưng và bánh ít. Cháu thích ăn bánh bao không bà làm thêm mấy cái cho.
- Dạ cháu có, bà cho cả đường ở ngoài vỏ bánh bà nhé.
Con Khánh khoác vai tôi nói:
- Thôi, bà đừng làm bà ơi, làm chị cho mệt, bà chiều chị ấy quá là chị ấy hư đấy bà ạ.
Tôi véo một cái thật đau vào eo nó cho chừa cái tật thích nói. Đâu ai bắt nó làm mà nó kêu cái con này, năm nào cũng mình chị mày ngồi gói bánh, còn mày thì mất tích mù khơi ngoài quán net, gọi về ăn cũng không về, phải ra tận quán net lôi cổ về, hôm nay lại giở giọng cháu ngoan Bác Hồ hả cho chừa nè.
- Á đau. - Con bé gào lên.
- Đau cho chừa, chừa chưa?
- Dạ chừa rồi, đau lắm chị tha cho em.
Tôi chống nạnh nói:
- Xin lỗi ngay.
- Em xin lỗi ạ.
- Tốt, lần sau còn dám ý kiến là chết với chị mày nghe chưa.
Một giọng nói từ xa vọng tới:
- Ôi trời, hai cái đứa này, cứ gặp nhau là như chó với mèo.
Tôi xoay người qua nơi phát ra tiếng nói. À là dì Hồng mẹ của cái Khánh.
- Cháu chào dì ạ, hôm nay dì tới sớm thế ạ, Thằng Minh Huy nhà dì đâu, nó có lên đây không ạ?
- Mẹ.
Cái Khánh chào, nó là con gái lớn của dì tôi, chị gái thằng Minh Huy. Hai chị em nhà nó cách nhau đúng hai tuổi mà chúng nó không hợp nhau, con Khánh chẳng bao giờ chơi với thằng Minh Huy, mà nó cũng có thèm chơi với chị gái nó đâu, toàn tự chơi một mình.
- Em thấy nó chơi ngoài sân sau ý, chị không thấy à? - Con Khánh nói với tôi.
- Chị có đi cất xe đâu mà biết, con ngốc này.
- Cái gì? Ngốc á? Khôn như chị đã có người yêu như người ta chưa, lêu lêu.
- Lêu lêu à, có thích lêu lêu không? - Tôi giơ tay định nhéo cho nó một cái thì nó đã co giò chạy rồi.
Một lát sau, tôi với cái Khánh đang ngồi uống nước gùi bà tôi trồng từ năm ngoái mùa hè nóng bức có cốc nước gùi pha với đá thì ngon phải biết, vị chua chua ngọt ngọt còn đọng lại trong lưỡi, con Khánh ngồi vắt hai chân lên ghế uống ừng ức một phát hết sạch cốc nước luôn rồi quay sang nói với tôi:
- Ngon ghê chị nhỉ?
Tôi đặt cốc lên bàn rồi đáp:
- Ừ, ngon thật, tí về phải xin bà một ít, bao giờ trời nóng thì lôi ra uống.
Khánh bỉu môi đáp:
- Em sợ chị còn chưa mang về đến nhà thì đã hết sạch rồi ấy chứ.
Nghe vậy tôi mới lườm mắt với nó rồi đáp:
- Ý mày là sao đây? Ý mày là chị tham ăn nên uống hết không kịp để dành chứ gì.
Nó chỉ vào người tôi miệng nở nụ cười mãn nguyện bảo rằng đúng đúng, còn nói cái này là tôi tự nói chứ không phải nó nói xem có tức điên không chứ.
Để ý thì thấy con bé cứ cắm đầu vào cái điện thoại suốt từ lúc đến tới giờ, thấy vậy tôi mới giơ tay tắt máy của nó.
- Sao mày cứ nhìn vào cái điện thoại suốt thế, coi chừng cận thị đó.
- Em đang nhắn tin mà.
Tôi đáp:
- Cứ suốt ngày cắm đầu vào rồi có ngày cận lòi con mắt ra đừng có kêu.
Nó bảo tôi không cần phải lo, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh thì làm sao cận được, ừ thì không cần lo đến lúc cận thì hối hận không kịp, rồi lại kêu trời kêu đất, rồi oán trách tôi tại sao thấy người ta nghịch điện thoại mà chẳng nhắc giờ cận lòi mắt ra mất hết vẻ đẹp gái rồi, trai nào thèm theo nữa.
Trời ạ, tưởng gì, tôi cũng là người ngăn nắp gọn gàng lắm đó, chỉ là hôm qua thức khuya ôn bài nên chưa kịp dọn dẹp đã lên giường ngủ mà thôi. Sáng nay dậy muộn chưa kịp dọn dẹp gì đã đến giờ đi học, tôi định trưa về sẽ dọn, ai ngờ mẹ tôi lại vào phòng tôi đâu.
- Thế nào, giờ mày có chịu lên phòng sắp xếp lại đống sách vở không hay để mẹ đem đi đốt cho mày đỡ mất công dọn?
Tôi vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, các cụ nhà ta ngày xưa có câu, trời đánh còn tránh bữa ăn. Đấy thế mà mẹ tôi chỉ nhắm lúc tôi đang ăn để mắng mới hay chứ.
- Con nhà người ta vừa đẹp người đẹp nết, đây con nhà mình xấu cả người lẫn nết..
Đấy, lại là đứa con nhà người ta, nhân vật truyền thuyết hư cấu nhất trong mọi thời đại, chẳng biết còn nhà người ta là cái nào mà, mỗi khi mắng tôi mẹ lại lôi đứa con nhà người ta ra so sánh với tôi. Mỗi lần như thế tôi chỉ muốn hét to bảo mẹ lôi đứa con nhà người ta ra xem nó hơn tôi ở điểm gì mà lúc nào cũng bị đem ra so sánh. Khổ thế không biết.
Ăn uống xong xuôi, tôi lên phòng dọn lại đống sách vở, rồi lên giường ngủ một giấc đến tận chiều.
Chiều chiều, đang ngủ một giấc thật ngon thì có người gọi đến, ấi đấy không biết phiền chết đi được, ghét nhất là những lúc ngủ ngon thì bị quấy rối.
Thì ra là điện thoại của cái Khánh, em họ tôi, nó thua tôi một tuổi, năm nay đang học lớp mười một, hai chị em khá thân nhau. Có lẽ là đứa hợp tôi nhất trong đám anh chị em họ gần tuổi nhau của tôi.
- Ừ, mày lên rước chị đi, chị mày lười lái xe lắm, xong rồi lên bà chơi đi.
- Đợi em một lát nhen.
Bốn giờ chiều, đã thấy nó lượn lờ ngoài cổng rồi:
- Làm gì đấy chị, ra đuổi chó em đi, chúng nó đang xếp hàng khoe giọng hát ở cổng đây này.
- Rồi rồi, mày nhiều lời quá, ki ki. Vào chuồng nhanh, người nhà tao đấy.
- Mày vào nhà ngồi chờ tí, chị thay quần áo rồi đi, ăn gì cứ mở tủ mà lấy.
Tôi thấy quần áo xong, đi xuống thấy nó đang gặm miếng bánh, tay thì không ngừng ấn ấn vào màn hình điện thoại.
- Chu cha, con này lắm tiền nhỉ lại thay máy mới à.
Con Khánh ngẩn mặt lên đáp:
- Không làm gì có, em đổi cho đứa bạn cùng lớp đấy, nó bảo điện thoại này xịn nên em đổi cho nó.
- Kèo thơm. Đi thôi!
Vừa vào đến nhà, tôi đã thấy bà tôi ngồi gói nếp để làm bánh rồi, bà tôi chăm lắm con cháu nói muốn ăn gì là bà làm ngay, bà tôi còn rất khéo tay và nấu ăn rất ngon.
- Bà gói nếp làm bánh gì thế ạ?
- Bánh chưng và bánh ít. Cháu thích ăn bánh bao không bà làm thêm mấy cái cho.
- Dạ cháu có, bà cho cả đường ở ngoài vỏ bánh bà nhé.
Con Khánh khoác vai tôi nói:
- Thôi, bà đừng làm bà ơi, làm chị cho mệt, bà chiều chị ấy quá là chị ấy hư đấy bà ạ.
Tôi véo một cái thật đau vào eo nó cho chừa cái tật thích nói. Đâu ai bắt nó làm mà nó kêu cái con này, năm nào cũng mình chị mày ngồi gói bánh, còn mày thì mất tích mù khơi ngoài quán net, gọi về ăn cũng không về, phải ra tận quán net lôi cổ về, hôm nay lại giở giọng cháu ngoan Bác Hồ hả cho chừa nè.
- Á đau. - Con bé gào lên.
- Đau cho chừa, chừa chưa?
- Dạ chừa rồi, đau lắm chị tha cho em.
Tôi chống nạnh nói:
- Xin lỗi ngay.
- Em xin lỗi ạ.
- Tốt, lần sau còn dám ý kiến là chết với chị mày nghe chưa.
Một giọng nói từ xa vọng tới:
- Ôi trời, hai cái đứa này, cứ gặp nhau là như chó với mèo.
Tôi xoay người qua nơi phát ra tiếng nói. À là dì Hồng mẹ của cái Khánh.
- Cháu chào dì ạ, hôm nay dì tới sớm thế ạ, Thằng Minh Huy nhà dì đâu, nó có lên đây không ạ?
- Mẹ.
Cái Khánh chào, nó là con gái lớn của dì tôi, chị gái thằng Minh Huy. Hai chị em nhà nó cách nhau đúng hai tuổi mà chúng nó không hợp nhau, con Khánh chẳng bao giờ chơi với thằng Minh Huy, mà nó cũng có thèm chơi với chị gái nó đâu, toàn tự chơi một mình.
- Em thấy nó chơi ngoài sân sau ý, chị không thấy à? - Con Khánh nói với tôi.
- Chị có đi cất xe đâu mà biết, con ngốc này.
- Cái gì? Ngốc á? Khôn như chị đã có người yêu như người ta chưa, lêu lêu.
- Lêu lêu à, có thích lêu lêu không? - Tôi giơ tay định nhéo cho nó một cái thì nó đã co giò chạy rồi.
Một lát sau, tôi với cái Khánh đang ngồi uống nước gùi bà tôi trồng từ năm ngoái mùa hè nóng bức có cốc nước gùi pha với đá thì ngon phải biết, vị chua chua ngọt ngọt còn đọng lại trong lưỡi, con Khánh ngồi vắt hai chân lên ghế uống ừng ức một phát hết sạch cốc nước luôn rồi quay sang nói với tôi:
- Ngon ghê chị nhỉ?
Tôi đặt cốc lên bàn rồi đáp:
- Ừ, ngon thật, tí về phải xin bà một ít, bao giờ trời nóng thì lôi ra uống.
Khánh bỉu môi đáp:
- Em sợ chị còn chưa mang về đến nhà thì đã hết sạch rồi ấy chứ.
Nghe vậy tôi mới lườm mắt với nó rồi đáp:
- Ý mày là sao đây? Ý mày là chị tham ăn nên uống hết không kịp để dành chứ gì.
Nó chỉ vào người tôi miệng nở nụ cười mãn nguyện bảo rằng đúng đúng, còn nói cái này là tôi tự nói chứ không phải nó nói xem có tức điên không chứ.
Để ý thì thấy con bé cứ cắm đầu vào cái điện thoại suốt từ lúc đến tới giờ, thấy vậy tôi mới giơ tay tắt máy của nó.
- Sao mày cứ nhìn vào cái điện thoại suốt thế, coi chừng cận thị đó.
- Em đang nhắn tin mà.
Tôi đáp:
- Cứ suốt ngày cắm đầu vào rồi có ngày cận lòi con mắt ra đừng có kêu.
Nó bảo tôi không cần phải lo, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh thì làm sao cận được, ừ thì không cần lo đến lúc cận thì hối hận không kịp, rồi lại kêu trời kêu đất, rồi oán trách tôi tại sao thấy người ta nghịch điện thoại mà chẳng nhắc giờ cận lòi mắt ra mất hết vẻ đẹp gái rồi, trai nào thèm theo nữa.