Chương 6
Và cuối cùng nhân vật được mong chờ nhất cuối cùng cũng đã về, cậu ta mua nhiều bánh kẹo nữa, nhìn cậu ấy cầm túi lớn túi nhỏ đi vào chỗ để xe mà thấy tội, mới sáng sớm, mấy đứa lớp tôi đã đứng đợi ở hành lang, vừa thấy cậu ấy đi ra là hớn hở bay xuống giúp cậu ấy xách đồ ngay.
- Sao mày mua nhiều bánh kẹo thế.
Thằng Hiếu vừa bóc kẹo vừa hỏi một câu hết sức thừa thãi.
- Tao nhớ cái mồm hay ăn vặt của chúng mày nên mới mua nhiều đấy chứ mày nghĩ ở đâu ra đóng này, đang cháy túi không thích thì trả lại đây.
Thằng An vừa nói vừa giằng lại túi kẹo.
- Thôi, tao đùa mày mà, hihi.
Thằng Hiếu vừa ôm túi kẹo vừa nhanh nhảu đáp, nó còn vơ tay vớ nốt mấy cái bánh quy về phía nó nữa.
- Bọn tôi cảm động rớt nước mắt còn không kịp nữa là, chúng mày nhờ.
Con Khánh giả bộ đưa tay lên lau nước mắt, mếu máo tìm đồng minh, mấy đứa khác cũng hùa theo, trong đó có tôi.
- Chuẩn không cần chỉnh mà chỉnh là dở rồi.
- Nói phải lắm, chỉ có ông hiểu bọn tôi, còn gì lôi nốt ra đi chứ.
Con Ly nịnh nọt ngọt xớt.
- Ờ ha, đây bà không nói tui cũng xém quên mất.
An vừa nói vừa cười, lật đật mở cái túi trên tay rồi để xuống bàn, bắt đầu phát quà như ông già noel.
- Cái này của thằng Tài, cái này của Ly, cái này của..
Cậu ta cứ phát quà cho từng đứa một ở trong lớp, có người nhận được quà thì vui như trúng xổ số, có người quà vừa đến tay mặt biến sắc cả đi.
- Ê, thằng kia sao mày tặng tao robot siêu nhân hả?
Tự nhiên thằng Dương gào lên, làm bọn xung quanh giật mình quay lại nhìn, thấy một hộp đồ chơi robot có chữ tiếng trung xung quanh đang cầm trên tay nó.
- Thì nó biết mày thích coi phim hoạt hình nên tặng hộp đồ chơi là hợp lý quá còn gì nữa, kêu ca cái gì chứ?
- Này nhìn nè, cái gì đây An sao mày tặng tao đồ nhỏ tắm biển màu đỏ chói thế này, của con gái mà.
- A, tao nhầm, cái này là quà của con Hương nha.
Vừa nghe đến tên mình, Hương vứt khăn lâu bảng trên tay rồi lao ngay xuống lớp tiến về phía thằng An.
- Cái gì quà tôi đây á, ông điên vừa thôi nha, tôi bảo ông múa cái váy, cái váy đó hiểu không?
- Sao tôi biết được, tôi nhờ mẹ mua hộ chứ tôi có dám đi đâu, tôi liệt kê ra danh sách tất cả những gì các ông bà yêu cầu, rồi nhờ mẹ mua mà. Bà là người kêu tôi mua mà, không nhớ sao?
Hương cau mày, tay chống nạnh đáp:
- Tôi bảo ông mua cho tôi cái váy, cái váy biết chưa, ai bảo ông mua cái này về làm gì cơ chứ.
- Thôi được rồi, để tôi xem nào.
Vừa nói An vừa lôi trong túi ra một tờ giấy, sau đấy săm soi một hồi mới biết là mình nhìn nhầm sang yêu cầu của đứa khác nên mới dán lộn tên, và hứa lần sau có dịp đi tiếp sẽ mua bù cho bà ấy.
Cái Hương tức lắm nhưng không làm gì được, phồng má lên rồi lẳng lặng trở về chỗ ngồi. Còn tôi thì chờ dài cổ vẫn chưa đến lượt mình. Không biết là có nhớ hay không mà lâu đến lượt thế không biết.
- Cậu quên mua quà cho tớ rồi à?
Tôi giả vờ bĩu môi khi trong túi không còn hộp quà nào nữa, biết ngay là sẽ quên mà. Những người dễ bị lãng quên luôn là những người thân thuộc nhất khi có một việc gì đó xảy ra.
- Đâu có đâu tớ có mua quà cho lớp phó mà.
Cậu ấy vừa nói vừa cẩn thận lấy quà từ trong cặp ra vừa giải thích.
- Tại tớ sợ rách nên tớ cất hộp quà của Oanh riêng ra một chỗ, tớ đâu có quên, nếu quên thì quên quà của chúng nó sao quên của bà được. Tớ là tớ mến nhất lớp phó mà.
- Á à, cháy nhà mới ra mặt chuột thì ra mày chỉ nhớ quà của nhỏ lớp phó, quà của tụi tao quên cũng chẳng sao chứ gì.
Thằng Hiếu gào lên, nhảy bổ vào người của An, túm cổ đè xuống rồi hét to:
- Anh em nhảy vào hội đồng nó đi.
- Đừng, tình nghĩa anh em đâu hết cả rồi.
- Tình nghĩa anh em chúng ta chấm dứt rồi, anh em nhảy vào tẩn cho nó một trận tới bến luôn.
Đùa chứ lớp tôi đánh nhau cứ như đang gãi ngứa cho nhau vậy, tuy nói chuyện như chó với mèo thế thôi, tình bạn khăng khít sâu đậm lắm, ai lại nỡ đánh người bạn đã sát cánh suốt ba năm liền. Năm nay lại là năm cuối tình bạn ấy sẽ càng bền chặt hơn. Hết năm nay mỗi đứa một nơi sẽ có nhiều mối quan hệ mới sẽ quên nhau thôi, sao tôi cứ mãi nhớ về mấy năm học trước đây quá.
Đang trong giờ làm bài tập, lớp tôi người cắm mặt vào đọc truyện, kẻ buôn dưa lê, người thì cắm mặt vào điện thoại, mấy đứa con gái thì xúm lại chụp ảnh.
- Sao mày mua nhiều bánh kẹo thế.
Thằng Hiếu vừa bóc kẹo vừa hỏi một câu hết sức thừa thãi.
- Tao nhớ cái mồm hay ăn vặt của chúng mày nên mới mua nhiều đấy chứ mày nghĩ ở đâu ra đóng này, đang cháy túi không thích thì trả lại đây.
Thằng An vừa nói vừa giằng lại túi kẹo.
- Thôi, tao đùa mày mà, hihi.
Thằng Hiếu vừa ôm túi kẹo vừa nhanh nhảu đáp, nó còn vơ tay vớ nốt mấy cái bánh quy về phía nó nữa.
- Bọn tôi cảm động rớt nước mắt còn không kịp nữa là, chúng mày nhờ.
Con Khánh giả bộ đưa tay lên lau nước mắt, mếu máo tìm đồng minh, mấy đứa khác cũng hùa theo, trong đó có tôi.
- Chuẩn không cần chỉnh mà chỉnh là dở rồi.
- Nói phải lắm, chỉ có ông hiểu bọn tôi, còn gì lôi nốt ra đi chứ.
Con Ly nịnh nọt ngọt xớt.
- Ờ ha, đây bà không nói tui cũng xém quên mất.
An vừa nói vừa cười, lật đật mở cái túi trên tay rồi để xuống bàn, bắt đầu phát quà như ông già noel.
- Cái này của thằng Tài, cái này của Ly, cái này của..
Cậu ta cứ phát quà cho từng đứa một ở trong lớp, có người nhận được quà thì vui như trúng xổ số, có người quà vừa đến tay mặt biến sắc cả đi.
- Ê, thằng kia sao mày tặng tao robot siêu nhân hả?
Tự nhiên thằng Dương gào lên, làm bọn xung quanh giật mình quay lại nhìn, thấy một hộp đồ chơi robot có chữ tiếng trung xung quanh đang cầm trên tay nó.
- Thì nó biết mày thích coi phim hoạt hình nên tặng hộp đồ chơi là hợp lý quá còn gì nữa, kêu ca cái gì chứ?
- Này nhìn nè, cái gì đây An sao mày tặng tao đồ nhỏ tắm biển màu đỏ chói thế này, của con gái mà.
- A, tao nhầm, cái này là quà của con Hương nha.
Vừa nghe đến tên mình, Hương vứt khăn lâu bảng trên tay rồi lao ngay xuống lớp tiến về phía thằng An.
- Cái gì quà tôi đây á, ông điên vừa thôi nha, tôi bảo ông múa cái váy, cái váy đó hiểu không?
- Sao tôi biết được, tôi nhờ mẹ mua hộ chứ tôi có dám đi đâu, tôi liệt kê ra danh sách tất cả những gì các ông bà yêu cầu, rồi nhờ mẹ mua mà. Bà là người kêu tôi mua mà, không nhớ sao?
Hương cau mày, tay chống nạnh đáp:
- Tôi bảo ông mua cho tôi cái váy, cái váy biết chưa, ai bảo ông mua cái này về làm gì cơ chứ.
- Thôi được rồi, để tôi xem nào.
Vừa nói An vừa lôi trong túi ra một tờ giấy, sau đấy săm soi một hồi mới biết là mình nhìn nhầm sang yêu cầu của đứa khác nên mới dán lộn tên, và hứa lần sau có dịp đi tiếp sẽ mua bù cho bà ấy.
Cái Hương tức lắm nhưng không làm gì được, phồng má lên rồi lẳng lặng trở về chỗ ngồi. Còn tôi thì chờ dài cổ vẫn chưa đến lượt mình. Không biết là có nhớ hay không mà lâu đến lượt thế không biết.
- Cậu quên mua quà cho tớ rồi à?
Tôi giả vờ bĩu môi khi trong túi không còn hộp quà nào nữa, biết ngay là sẽ quên mà. Những người dễ bị lãng quên luôn là những người thân thuộc nhất khi có một việc gì đó xảy ra.
- Đâu có đâu tớ có mua quà cho lớp phó mà.
Cậu ấy vừa nói vừa cẩn thận lấy quà từ trong cặp ra vừa giải thích.
- Tại tớ sợ rách nên tớ cất hộp quà của Oanh riêng ra một chỗ, tớ đâu có quên, nếu quên thì quên quà của chúng nó sao quên của bà được. Tớ là tớ mến nhất lớp phó mà.
- Á à, cháy nhà mới ra mặt chuột thì ra mày chỉ nhớ quà của nhỏ lớp phó, quà của tụi tao quên cũng chẳng sao chứ gì.
Thằng Hiếu gào lên, nhảy bổ vào người của An, túm cổ đè xuống rồi hét to:
- Anh em nhảy vào hội đồng nó đi.
- Đừng, tình nghĩa anh em đâu hết cả rồi.
- Tình nghĩa anh em chúng ta chấm dứt rồi, anh em nhảy vào tẩn cho nó một trận tới bến luôn.
Đùa chứ lớp tôi đánh nhau cứ như đang gãi ngứa cho nhau vậy, tuy nói chuyện như chó với mèo thế thôi, tình bạn khăng khít sâu đậm lắm, ai lại nỡ đánh người bạn đã sát cánh suốt ba năm liền. Năm nay lại là năm cuối tình bạn ấy sẽ càng bền chặt hơn. Hết năm nay mỗi đứa một nơi sẽ có nhiều mối quan hệ mới sẽ quên nhau thôi, sao tôi cứ mãi nhớ về mấy năm học trước đây quá.
Đang trong giờ làm bài tập, lớp tôi người cắm mặt vào đọc truyện, kẻ buôn dưa lê, người thì cắm mặt vào điện thoại, mấy đứa con gái thì xúm lại chụp ảnh.