Chương 8
- Này, cậu suy nghĩ kĩ trước khi nói nhé, tầm thường cũng là bạn gái tôi, cậu còn mở miệng ra chê câu nào nữa thì đừng trách tôi tại sao đánh con gái.
Tôi đứng ở bên cạnh liếc nhìn, thầm nghĩ dù bản thân không phải là bạn gái thật nhưng cũng biết bảo vệ mình trước những lời nói không hay của người khác. Thúy Vân tức tối không nói được gì vùng vằng xoay người bỏ đi. Hôm đấy Đình An đền bù thiệt hại cho tôi bằng cách mua tất cả những gì tôi thích, còn nói:
- Bà không cần phải học giỏi đâu, sau này sẽ có người tình nguyện nuôi bà mà.
Tôi nghe vậy trong lòng có chút xao xuyến, ngoài bố mẹ ra chưa có ai hứa nuôi tôi cả. Đình An có lẽ là người đầu tiên.
Có một giọng nói từ đằng sau vọng lên kéo tôi về lại hiện thực.
- Điêu vừa thôi nhé, bọn này nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Con ly từ từ đi tới chỗ nhỏ Thúy Vân và thầy tổng phụ trách đang đứng.
- Ghét tụi tao thì cứ việc ghét, chứ đừng đổ oan kiểu đó.
Tôi cũng không thể chấp nhận cái kiểu người dối trá như thế.
- Lớp tôi làm vỡ thì lớp tôi sẽ chịu trách nhiệm, còn cái vấn đề bạn vừa nói xem lại có đúng không nha. Đây nghe ngứa tai lắm.
Con Hân cũng không phải dạng vừa. Quỷ nhỏ bình thường nổi tiếng đanh đá nhất lớp, lần này thì xong rồi.
- Ừ, nói thế thì chịu trách nhiệm đi, đừng để trường mang tiếng - nhỏ Thúy Vân nói trên miệng còn nhếch mép cười khinh.
- Được không thành vấn đề, lỗi lớp nào lớp đó chịu mong lớp khác đừng xía vào. -Tôi gật đầu, bảo cái Ly kêu bọn con trai ra sân.
Thôi không lôi co nữa, lôi co thêm, cãi nhau to cũng không giải quyết được vấn đề. Chuyện bé có khi lại xé ra to. Sẽ chẳng có một thầy cô nào tin lớp toàn thành phần cá biệt như lớp tôi đâu. Cả trường ai chả biết thầy tổng phụ trách đội quý lớp a8. Nói này hay nói thế kia cũng chỉ có thế thôi.
Nhận lỗi luôn là việc phải làm khi làm sai. Không nhận mới day dứt không yên.
Bọn con trai lớp tôi trong lớp từ từ đi ra ngoài sân hết.
- Bọn tôi làm sai sẽ tự chịu trách nhiệm, bớt lo chuyện bao đồng - An nói.
- Thế thì tốt, thầy ơi các bạn ấy nhận lỗi rồi kìa thầy, thầy phải đưa các bạn gặp thầy hiệu trưởng xử cho công bằng thầy ạ - Bảo Ngân nhỏ nhẹ nói.
- À thế à, ý của Ngân là thầy xử không công bằng đấy thầy ạ. - Tôi giả vờ ngạc nhiên quay ra nói với thầy tổng phụ trách.
- Ừ ha, bà nói tôi mới để ý đấy Oanh ạ - Con ly nháy mắt với tôi.
- Bọn tôi không có ý đó. Tôi muốn thầy đưa mấy bạn này đến gặp thầy hiệu trưởng tiện thể nhận lỗi với các thầy cô trong đoàn thanh tra luôn. Chúng em không có ý gì đâu thầy ạ.
Nhỏ Bảo Ngân liếc mắt nhìn chúng tôi rồi quay nói với thầy tổng phụ trách hết sức ngây thơ vô tội.
- Thôi bỏ đi mấy bà ơi, chắp mấy đứa đó làm gì. - Thằng Lý giảng hòa.
- Thôi đủ rồi, cái nhau thế có còn coi tôi ra gì không. Những ai làm vỡ kính xe thì đi theo tôi.
Thầy giáo nẫy giờ nhăn nhó đứng nhìn hai lớp cãi nhau bây giờ mới lên tiếng. Tất cả bọn con trai lớp tôi đi theo thầy Tuấn, còn bọn con gái lớp tôi thì đứng đấu mắt với bọn con gái a8. Một lúc sau, thì thấy đám con trai mắt mũi hí ha hí hửng bước ra từ phòng hội đồng. Tôi thì cứ nghĩ lúc về chắc tên nào tên ấy mặt như đưa đám chứ, ai có ngờ.
- Thế nào rồi?
Thấy An tôi hỏi ngay.
- Haha, không sao hết trong đó có cô thằng Dương nên không sao hết. - An cười tít cả mắt lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá lần này không bị phạt nữa rồi. Còn nữa, mấy thầy cô trong đoàn còn khen con trai lớp tôi năng động như thế là tốt. Với cả chúng tôi chỉ vô tình làm vỡ nên có thể bỏ qua được. Cả lớp tôi cười vang, kéo nhau vào lớp. Cuối giờ quyết định ra quán bà Hồng ăn mừng. Bọn con gái lớp a8 tức muốn nổ mắt luôn.
Cuối buổi học, chúng tôi ra quán bà Hồng gần trường uống trà sữa và ăn vặt. Đứa nào mặt cũng hân hoan cả ra. Con Ngọc khoác vai tôi, bọn con trai lớp tôi đùa nhau, chạy xuống cả lòng đường, tôi bảo ở đấy nguy hiểm mà không nghe cơ.
Bỗng nhiên con Phương tóm chúng tôi và bảo nhìn thằng Kiệt và thằng Hiếu giống hai bố con không?
Cũng chẳng có gì lạ khi nói như thế. Bởi vì thằng Kiệt lớp tôi rất béo, nó đã béo lại còn rất cao nữa, người tròn tròn da trắng trắng trông rất đáng yêu. Trong khi thằng Hiếu tưởng chừng như một cơn gió thôi qua thôi cũng có thể thổi bay nó mất.
Tôi phì cười thầm nghĩ. Dạo này thằng Kiệt lại tăng cân nữa rồi.
Đột nhiên con Phương hét to:
Tôi đứng ở bên cạnh liếc nhìn, thầm nghĩ dù bản thân không phải là bạn gái thật nhưng cũng biết bảo vệ mình trước những lời nói không hay của người khác. Thúy Vân tức tối không nói được gì vùng vằng xoay người bỏ đi. Hôm đấy Đình An đền bù thiệt hại cho tôi bằng cách mua tất cả những gì tôi thích, còn nói:
- Bà không cần phải học giỏi đâu, sau này sẽ có người tình nguyện nuôi bà mà.
Tôi nghe vậy trong lòng có chút xao xuyến, ngoài bố mẹ ra chưa có ai hứa nuôi tôi cả. Đình An có lẽ là người đầu tiên.
Có một giọng nói từ đằng sau vọng lên kéo tôi về lại hiện thực.
- Điêu vừa thôi nhé, bọn này nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Con ly từ từ đi tới chỗ nhỏ Thúy Vân và thầy tổng phụ trách đang đứng.
- Ghét tụi tao thì cứ việc ghét, chứ đừng đổ oan kiểu đó.
Tôi cũng không thể chấp nhận cái kiểu người dối trá như thế.
- Lớp tôi làm vỡ thì lớp tôi sẽ chịu trách nhiệm, còn cái vấn đề bạn vừa nói xem lại có đúng không nha. Đây nghe ngứa tai lắm.
Con Hân cũng không phải dạng vừa. Quỷ nhỏ bình thường nổi tiếng đanh đá nhất lớp, lần này thì xong rồi.
- Ừ, nói thế thì chịu trách nhiệm đi, đừng để trường mang tiếng - nhỏ Thúy Vân nói trên miệng còn nhếch mép cười khinh.
- Được không thành vấn đề, lỗi lớp nào lớp đó chịu mong lớp khác đừng xía vào. -Tôi gật đầu, bảo cái Ly kêu bọn con trai ra sân.
Thôi không lôi co nữa, lôi co thêm, cãi nhau to cũng không giải quyết được vấn đề. Chuyện bé có khi lại xé ra to. Sẽ chẳng có một thầy cô nào tin lớp toàn thành phần cá biệt như lớp tôi đâu. Cả trường ai chả biết thầy tổng phụ trách đội quý lớp a8. Nói này hay nói thế kia cũng chỉ có thế thôi.
Nhận lỗi luôn là việc phải làm khi làm sai. Không nhận mới day dứt không yên.
Bọn con trai lớp tôi trong lớp từ từ đi ra ngoài sân hết.
- Bọn tôi làm sai sẽ tự chịu trách nhiệm, bớt lo chuyện bao đồng - An nói.
- Thế thì tốt, thầy ơi các bạn ấy nhận lỗi rồi kìa thầy, thầy phải đưa các bạn gặp thầy hiệu trưởng xử cho công bằng thầy ạ - Bảo Ngân nhỏ nhẹ nói.
- À thế à, ý của Ngân là thầy xử không công bằng đấy thầy ạ. - Tôi giả vờ ngạc nhiên quay ra nói với thầy tổng phụ trách.
- Ừ ha, bà nói tôi mới để ý đấy Oanh ạ - Con ly nháy mắt với tôi.
- Bọn tôi không có ý đó. Tôi muốn thầy đưa mấy bạn này đến gặp thầy hiệu trưởng tiện thể nhận lỗi với các thầy cô trong đoàn thanh tra luôn. Chúng em không có ý gì đâu thầy ạ.
Nhỏ Bảo Ngân liếc mắt nhìn chúng tôi rồi quay nói với thầy tổng phụ trách hết sức ngây thơ vô tội.
- Thôi bỏ đi mấy bà ơi, chắp mấy đứa đó làm gì. - Thằng Lý giảng hòa.
- Thôi đủ rồi, cái nhau thế có còn coi tôi ra gì không. Những ai làm vỡ kính xe thì đi theo tôi.
Thầy giáo nẫy giờ nhăn nhó đứng nhìn hai lớp cãi nhau bây giờ mới lên tiếng. Tất cả bọn con trai lớp tôi đi theo thầy Tuấn, còn bọn con gái lớp tôi thì đứng đấu mắt với bọn con gái a8. Một lúc sau, thì thấy đám con trai mắt mũi hí ha hí hửng bước ra từ phòng hội đồng. Tôi thì cứ nghĩ lúc về chắc tên nào tên ấy mặt như đưa đám chứ, ai có ngờ.
- Thế nào rồi?
Thấy An tôi hỏi ngay.
- Haha, không sao hết trong đó có cô thằng Dương nên không sao hết. - An cười tít cả mắt lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá lần này không bị phạt nữa rồi. Còn nữa, mấy thầy cô trong đoàn còn khen con trai lớp tôi năng động như thế là tốt. Với cả chúng tôi chỉ vô tình làm vỡ nên có thể bỏ qua được. Cả lớp tôi cười vang, kéo nhau vào lớp. Cuối giờ quyết định ra quán bà Hồng ăn mừng. Bọn con gái lớp a8 tức muốn nổ mắt luôn.
Cuối buổi học, chúng tôi ra quán bà Hồng gần trường uống trà sữa và ăn vặt. Đứa nào mặt cũng hân hoan cả ra. Con Ngọc khoác vai tôi, bọn con trai lớp tôi đùa nhau, chạy xuống cả lòng đường, tôi bảo ở đấy nguy hiểm mà không nghe cơ.
Bỗng nhiên con Phương tóm chúng tôi và bảo nhìn thằng Kiệt và thằng Hiếu giống hai bố con không?
Cũng chẳng có gì lạ khi nói như thế. Bởi vì thằng Kiệt lớp tôi rất béo, nó đã béo lại còn rất cao nữa, người tròn tròn da trắng trắng trông rất đáng yêu. Trong khi thằng Hiếu tưởng chừng như một cơn gió thôi qua thôi cũng có thể thổi bay nó mất.
Tôi phì cười thầm nghĩ. Dạo này thằng Kiệt lại tăng cân nữa rồi.
Đột nhiên con Phương hét to: