Chương 1: Tự Đề Cử Mình
Công nguyên năm 557, mùa hạ, Nam Phác Quốc ở Thương Khâu quyết chiến Ngô Quốc, hai nước giao phong, hàng vạn đại quân chiến đấu sinh tử, cát vàng nổi lên, đã lâu chưa dừng.Tháng tám, tiết đại thử*, Thương Khâu bị đánh chiếm, Lạc Dương báo nguy.*大暑 tiết đại thử: ngày nóng (một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.)Trong hoàng cung Nam Phác Quốc, trời tinh sương còn chưa tan, trong đại điện khi các đại thần vì tình hình chiến tranh trước mắt đang môi lưỡi chế nhạo nhau, một trinh thám chạy lên triều quỳ xuống cấp báo: “Báo!”, tiếp theo móc một phong thư từ trong lồng ngực giơ lên đầu, thở hổn hển thượng tấu: “Khải bẩm Đại vương! Ba ngày trước Ngụy Quốc phái ra năm vạn đại quân đuổi tới Thương Khâu chi viện cho Ngô Quốc, quân ta thảm bại, rút về Lạc Dương, hiện giờ bốn phía lâm nguy, tình thế nguy hiểm!”Nam Phác vương tức khắc đập bàn, đứng dậy nói: “Hay cho một Ngụy Quốc! Dám công nhiên đối nghịch với Nam Phác Quốc ta!”Lúc này, trong một loạt đại thần đứng bên trái, đứng đầu là một vị nam tử trẻ tuổi, anh tuần bất phàm, dáng người đĩnh bạc sau khi trầm tư một lát đứng dậy.Chỉ thấy hắn đầu đội mũ quan trơn bóng, sắc mặt như dao khắc, mày kiếm tà phi, ánh mắt trong sáng, một thân triều phục màu đỏ tía, bên trong mặc trung y màu trắng, bên ngoài đeo thắt lưng bản to, đi tất lụa trắng giày da đen, cả người tạo cho người ta cảm giác hết sức tuấn lãng hiên ngang.Lúc này hắn chắp tay tiến lên nói: “Đại vương, thần nguyện lãnh binh tiến đến giải vây.”“Tả tướng?” Nam Phác Vương hiển nhiên có chút kinh ngạc cùng nghi ngờ.Luận thân phận cùng quyền vị hắn đủ đảm đương trọng trách, nhưng luận đến bản lĩnh giết giặc, chỉ sợ không được như mong muốn, bởi vì hắn là quan văn, quan văn sao có thể lên chiến trường chứ? Khi nhìn thân thể này của hắn, tuy nhìn cũng không gầy yếu, nhưng người cả ngày dưỡng trong biển sách, nhất định đao không thể nhấc, vai không thể khiêng, chỉ sợ mang một thân áo giáp hắn cũng không chịu được.“Hừ.” Một âm thanh thanh lãnh từ bên phải truyền đến, lời nói tràn đầy khinh thường, “Ta nói Tả tướng, đây không phải là trò chơi trẻ con, ai nói đi cũng có thể đi, đã là quan văn, nên làm tốt chức trách quan văn, đường đường là việc quân của Nam Phác Quốc ta há có thể dung túng ngươi chỉ là một người cầm bút loạn xem náo nhiệt!”Gia Cát Dật giương mắt nhìn về phía đối diện, ý cười thật sâu, cũng không phản bác.Người đang nói là Thất vương gia Nam Phác Nguyệt, trong mười mấy vị vương gia, chỉ có ba người được phong vương, y là một trong số đó, người này diện mạo thanh lệ tuyệt mỹ, nhưng tính cách âm lãnh cổ quái, ở Nam Phác Quốc được thế nhân mệnh danh ‘Nam Phác đệ nhất công tử’. Lúc này y nói chính là suy nghĩ của Nam Phác Vương và cả triều thần văn võ.Trên ngai vàng, Nam Phác Vương nhàn nhạt gật đầu, nhìn Tả tướng Gia Cát Dật đang chờ ý chỉ ở tiền điện, dịu dàng nói: “Tả tướng, quả nhân biết ngươi ái quốc đến sốt ruột, nhưng, Lăng An Vương nói có lý, vẫn là đừng tham gia vào việc này.”Gia Cát Dật cười nhẹ, thành khẩn nói: “Đại vương, thần cả gan tự tiến cử, nhất định đã định liệu trước, thần tuy quan văn, nhưng ai lại có thể biết quan văn không biết võ thuật chứ?” Ngừng một lúc lại tiếp tục nói: “Nếu Đại vương không tin, thần nguyện lấy chức Tả tướng làm đảm bảo, nếu không thể đánh lui đại quân hai nước Ngô Ngụy, cam nguyện từ chức.”“Đây……” Nam Phác Vương nhíu mày, vốn định cho hắn đường lui, không nghĩ hắn càng đè ép càng dũng cảm, bất quá, đây mới là tính cách của hắn, mỗi lần đấu khẩu cùng Nam Phác Nguyệt cơ hồ đều chiếm thượng phong. Bình tĩnh! Trí tuệ! Can đảm! Đây chính là Tả tướng Gia Cát Dật mà Nam Phác Vương biết, vì thế sau khi trầm tư một lúc thì gật đầu, “Được, nếu Tả tướng đã kiên trì như thế, vậy quả nhân liền chuẩn, không cầu đại thắng, có thể không đánh lui địch quốc mà bảo toàn thế lực quốc gia đã không phụ một mảnh kỳ vọng của quả nhân dành cho ngươi.”“Đa tạ Đại vương.”“Tình huống khẩn cấp, liền khởi hành.”Nam Phác Vương đang muốn hạ chỉ, khi đang đề bút, ở bên dưới Nam Phác Nguyệt tiến lên trên, vừa đúng đứng bên cạnh Gia Cát Dật đang đứng ở giữa điện, chấp tay, biểu tình nghiêm túc mở miệng nói: “Đại vương, vẫn mong suy nghĩ lại a.”“Tâm ý quả nhân đã quyết, Lăng An Vương không cần nhiều lời.” Nam Phác Vương vẫy vẫy tay, ý bảo y lui ra.“Đại vương…..”“Đại vương.” Gia Cát Dật chắp tay đánh gãy lời Nam Phác Nguyệt, mở miệng nói: “Thần có một thỉnh cầu.”“Ồ? Chuyện gì?”“Thần hướng Đại vương cả gan mượn một người.”Mắt Nam Phác Vương lộ ra nghi quang: “Là người phương nào? Nói ra nghe thử.”“Người này chính là……” Hắn nhìn biểu thị Nam Phác Nguyệt đang đúng bên phải mình.“Lăng An Vương?!” vẻ mặt Nam Phác Vương ngạc nhiên, hai người bọn họ không phải là đối thủ một mất một còn sao?“Đúng vậy.”Nam Phác Nguyệt bên cạnh vừa nghe, hung hăng liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta không đồng ý.”Gia Cát Dật làm lơ hắn xú mặt, chắp tay hướng Nam Phác Vương giải thích: “Nam Phác Quốc ta vẫn luôn đồn đãi rằng Lăng An Vương trí dũng song toàn, quốc phụ có nói, đúng là đại tài, thần hy vọng Đại vương trọng dụng lúc nguy nan như hiện tại, cùng vi thần xuất quân, thần đảm bảo, không những bảo toàn Nam Phác ta, mà còn chiến đấu đoạt lại Thương Khâu, đại thắng trở về.”Nam Phác Vương nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, nhưng nghĩ đến đại thắng trở về? “Được, chuẩn.”Trong lòng Nam Phác Nguyệt căng thẳng, hợp tác với hắn? Còn không bằng cho y một thanh đao, không khử được hắn thì khử chính mình. Còn muốn nói cái gì, Gia Cát Dật đưa mắt ra hiệu với y.Y chỉ hung hăng trừng mắt lại, còn Nam Phác Vương bên này đã nghĩ xong thánh chỉ.Đưa cho nội thị, thánh chỉ một khi đọc, giống như giá trên sàn đấu giá, một búa đóng xuống, không thể thay đổi.“Hừ, đừng đắc ý quá sớm, chờ xem!” sau khi hạ buổi triều sớm Nam Phác Nguyệt trầm giọng nói với Gia Cát Dật theo sát bên người mình, ném rớt hắn phía sau mà đi xuống trăm tầng thềm đá, đi chuẩn bị hết thảy công việc trước khi lên đường cũng không quay đầu nhìn lại.Đẹp đẽ quý giá như hắn, cao ngạo như hắn, Gia Cát Dật nhìn theo bóng dáng thúc thanh lãnh ở phía trước kia, chỉ cảm thấy trẻ con, bất đắc dĩ lắc đầu cười.