Chương 16: Đánh cược
Những hồi ức đẹp kia dường như hiện lên trước mắt, thế nhưng cậu nhóc thuần sư ngại ngùng hoạt bát năm nào đã thành tướng quân tiếng tăm lừng lẫy một phương.
Thời gian vô hình, làm dung mạo người thay đổi, làm thoái chí lòng người. Chỉ là trong thời gian đó, có người thì phong thần tuấn lãng, còn có người lại tàn tạ thương tâm.
Mai Thiều tiện tay cầm lấy cái quạt đặt trên bàn của Lý An gõ lên bàn gỗ thành nhịp, nhìn Lăng Triệt đang bị thương nặng trên đài, ý cười trong mắt dần sâu.
Hiện tại đã qua mấy chục hiệp, Lăng Triệt rốt cuộc cũng nắm bắt được đường kiếm của Kiếm Thập Lục, khiến đối phương cũng bị thương nhẹ, nhưng nếu dựa theo tình hình bây giờ mà tiếp tục đánh nhau, thì Lăng Triệt bị thương không có khả năng thắng nổi.
Lăng Triệt dường như cũng nhận ra được chuyện này, chỉ đành dựa vào hướng Kiếm Thập Lục đánh mà dùng tay cầm kiếm chống đỡ. Trong lúc thanh Thanh Sương kiếm vụt tới, hắn dùng tay phải giơ thanh đao ra, tay trái vòng qua tiếp lấy, sau đó dứt khoát ổ một đao cắt trúng vị tri bụng Kiếm Thập Lục.
Lăng Triệt không muốn tiếp tục hao tốn thời gian nữa, hắn liều mạng cũng không tấn công được chiêu nào, thì cũng phải khiến Kiếm Thập Lục chịu một chiêu.
Thế nhưng Kiếm Thập Lục đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn, bắt đầu thay đổi tay cầm kiếm thành tay trái miễn cưỡng chặn lại mũi đao này, còn tay phải trực tiếp nắm lấy cánh tay phải Lăng Triệt, hai người cứ dùng tư thế này mà giăng cò. Kiếm Thập Lục hiện tại lại thoáng nhìn về hướng Mai Thiều.
Mai Thiều vẫn không chút hoang mang dùng quạt gõ lên bàn, hệt như không nhìn thấy được bất cứ vết thương nào trên người Lăng Triệt.
Lý An mím môi nhìn Lăng Triệt đang cố gắng chống chọi trên đài, vết máu trên người thấm ướt quần áo. Hắn liếc nhìn Mai Thiều, cuối cùng vẫn quyết định nuốt hết những lời cần nói xuống.
Mai Thiều liếc nhìn Lý An xong tỉ mỉ giải thích: "Mũi kiếm của Thanh Sương kiết cực kỳ thanh mảnh, người nhìn xem vết thương của hắn cực kỳ hẹp, máu cũng chỉ từ từ chảy ra thôi. Yên tâm, mặc dù động thái trận đậu này hơi ác liệt, thế nhưng so với vết thương bị một nhát đao đâm thì ắt sẽ chảy máu dữ tợn hơn nhiều, trong thời gian ngắn không thể nào chết được." Cuối cùng y mang chút kiêu ngạo như khoe khoang thêm một câu: "Thanh Sơn kiếm ngoại trừ một nhát chém lìa cổ, nhưng thời khắc còn lại đều dịu dàng. Nó được tạo ra, chính là không thể khiến người khác có thể chết một cách dễ dàng."
Thấy y tràn đầy phấn khởi thảo luận những vết thương của người trên đài, Lý An đột nhiên nghĩ đến câu đối phương nói cùng Kiếm Thập Lục hôm ở quán rượu kia:"Chỉ là, cũng đừng để hắn thắng quá dễ dàng."
Lý An nhìn ngồi ở bên cạnh Mai Thiều, thấy y mỉm cười nhìn khán đài, thế nhưng nụ cười vẫn che giấu nơi đáy mắt.
Nếu quý nhân trên các lầu cao kia đều ôm ấp tâm tư riêng, thì bên trong chỗ khán giả đang mải mê chìm đắm trong cuộc tỷ thí, chỉ có y ngồi im lặng giữa đám người ồn ào, hệt như đang quan sát một trò đùa khôi hài từ xa. Nếu không vì giữ lại Lăng Triệt vì còn lợi ích, Lý An còn mơ hồ hoài nghi rằng, trong một lúc nào đó y chợt hứng khởi, có khả năng dun túng cho Kiếm Thập Lục giết luôn Lăng Triệt, chỉ vì muốn xé rách tất cả những phồn hoa giả tạo treo trước mặt của đám người Bình Đô kia, khiến bọn họ lộ ra những tâm tư dơ bẩn, ngươi lừa ta gạt.
Mai Thiều vẫn đang cố kiềm chế.
Từ cái ngày y bước vào Bình Đô, vào mọi thời khắc đều cố gắng khắc chế tinh tình của mình, cố nén cơn hận cùng sự buồn nôn gặp Bạch Bỉnh Thần, đàm phán cùng Triệu Trinh. Y cảm nhận như khoảng thời gian này y như thành người khác, với trạng thái hiện tại, y cũng không biết mình có thể sống đến ngày báo được thù hay không, hay là nửa đường đã biến thành một người điên.
"Quên đi, thật là nhàm chám." Mai Thiều đột nhiên mở miệng, không nhịn được mở quạt ra qua loa phẩy phẩy vài ba cánh.
Kiếm Thập Lục lùi lại phía sau dần dần lùi đến mép đài, kế đó làm bộ mất thăng bằng, té xuống.
Thời thế xoay chuyển bất ngờ, ngay cả vị quan nãy giờ quan sát nhằm ghi chép lại cũng không phản ứng kịp.
Vị quan ghi chép những buổi tỷ thí trên võ đài này vốn chẳng phải văn thần tay trói gà không chặt, mà là cao thủ được chọn từ cấm quan Bình Đô, sỡ dĩ chọn hắn bởi vì võ tướng mới có thể nắm rõ thế cục trên đài, tránh khỏi cảnh có người cố ý nhường.
Kiếm Thập Lục thua là vô cùng thỏa đáng, tuy rằng khiến người ta kinh ngạc, nhưng ban nãy hắn thật sự bị bức ép đến không có đường lui, nếu có đổi thành quan ghi chép, e là tuyệt đối cũng không tránh khỏi một đạo này. Quan ghi chép thầm nghĩ là do Kiếm Thập Lục xui thôi, ngày thời khắc cuối cùng lại thừa vì một cú ngã từ trên đài xuống.
Những vị khách phía dưới nhìn mà tiếc nuối thổn thức trong lòng, còn Kiếm Thập Lục thở phào nhẹ nhõm, cầm thanh kiếm lên trốn vào đám đông.
Vết máu trên người Lăng Triệt ẩn vào y phục sẫm máu, nếu như không chú ý kỹ thì sẽ không nhìn thấy được. Vị lễ quan tuyên bố chiến thắng dìu Lăng Triệt đứng lên, bất ngờ phát hiện tay đầy máu bèn sợ đến mức hô lên.
"Lăng tướng quân, thừa dịp những buổi tý thí nghỉ ngơi băng bó vết thương đi."
Lăng Triệt không đáp, hắn từ chối lễ quan có ý muốn dìu, mà tự mình lê từng bước chân ra khu phía sau nghỉ ngơi bôi lung tung chút thuốc.
Những vết thương kia tuy nhỏ nhưng rất nặng, đã dùng hết một bình thuốc, nhưng vẫn chưa cầm được máu.
Lúc này hắn mới nhớ ra một đêm trong quân nọ có nghe được một tin đồn kỳ quái.
Nghe đồn Thanh Sương kiếm này là một tà kiếm, năm đó Thanh Sương kiếm có mặt trên giang hồ, khi giao thủ với kiếm khách khác thì bọn họ đều vì mất hết máu mà chết. Ngay cả kiếm pháp của thanh Thanh Sương kiếm này cũng kỳ dị, không đi theo đường quang minh chính đại, khiến người khác khinh thường. Chỉ tiếc là chưa gặp kịp Huyền Thiên kiếm đấu một trận, thì Thanh Sương kiếm đã gia nhập Táng Kiếm sơn trang.
Táng Kiếm sơn trang tổng cộng có mười sáu thanh chủ kiếm, có người kiên cường anh minh, cũng có người âm tà quỷ dị.
Vào hai năm trước, dựa vào lời kể của những người từng hành tẩu giang hồ thuê Âm Quỷ kiếm ám sát, trên thân kiếm có một móc câu, trên móc câu có một lượng độc vừa đủ, mỗi khi đâm trúng thân thể, nhất định phải kéo hết máu thịt ra khỏi cơ thể mới ngừng. Khi chất độc ngấm vào cơ thể, người bị thương sẽ không cảm thấy đau, mà chỉ co thể cảm nhận cơn khoái cảm khi nhìn thấy máu thịt của mình dần lìa khỏi mình, mãi đến khi trơ mắt nhìn thấy máu thịt trên người mình bị kéo ra đến không còn gì, độc tố mới dần biến mất, đến thời khắc sắp chết, tất cả sự đau đớn mới dồn dập kéo tới đưa hồn kẻ đó về suối hoàng tuyền.
Kiếm pháp như vậy hệt như một loại hình phạt tàn khốc, khó trách những kẻ mang lòng thù hận sâu như đáy bể kia cũng cam nguyện trả mọi giá nhờ Âm Qủy kiếm ra khỏi trang, chỉ vì muốn kẻ thù chịu kết cục xẻ thịt cắt da, báo thù được cơn thù hận này.
Nhưng Lăng Triệt chưa từng sống qua những tháng ngày giang hồ, hắn không hiểu vì sao những thanh kiếm kia cứ chĩa về phía hắn là vì cái gì? Lăng Triệt nhíu mày suy ngẫm, không cẩn thận đụng phải vết thương chợt cau mày đau đớn.
Triệu Trinh cách khá xa, nhìn thấy dáng vẻ Lăng Triệt bị thương không nhẹ, cũng không biết hắn sau khi kết thúc cuộc tỷ thí này có thể chịu đựng bao lâu, trong lòng âm thầm trách tội Mai Thiều không biết nặng nhẹ, cũng thoáng nhìn Triệu Cảnh Hòa, thấy đối phương làm bộ vô ý nhìn qua đó vài lần, thì lửa trong lòng cũng hạ được một chút.
Ngoại trừ trận đấu của Lăng Triệt và Kiếm Thập Lục kéo dài hơi lâu ra, thì mấy trận sau nói chung cũng không co bất ngờ gì lớn, kết thúc rất đúng như dự đoán.
Lăng Triệt nghỉ xả hơi còn chưa được bao nhiêu lâu lại đến phiên hắn lên đài. Không còn kiếm thuật quỷ quái của Kiếm Thập Lục, những người còn lại đều là võ công chính thức. Nếu như là trước kia, Lăng Triệt sẽ không thèm để vào mắt, thế nhưng sau một hồi luận võ cùng Kiếm Thập Lục bị thương nặng, hiện tại điều hắn cực kỳ không mong muốn nhất là khi đụng phải những người đi con đường võ công giống mình ngay cả cơ hội đầu cơ trục lợi cũng không được.
Tiếng nổ vang rền bên tai khiến cho hắn có chút choáng đầu, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên, muốn nhìn thử người ở phía sau rèm kia đang có cảm giác gì.
Trong một khắc đó, Lăng Triệt cảm giác như mình hệt như đang ở thời khắc nằm trên ghế chịu đòn roi của năm xưa, khi đó hắn cũng ngẩng đầu như vậy, cố gắng ngước nhìn dáng dấp của nàng.
Bức thư ngày hôm đó hắn cũng không gửi đi, hắn thật sự nghe theo lời Bạch Bỉnh Thần, đem những phần ngưỡng mộ cùng sự cảm kích này mà chôn sâu tận đáy lòng, không một giây nào dám quên mất, cũng không một giây nào, dám nhìn thẳng với cảm xúc của mình.
Nhờ số trời, hắn lọt vào mắt xanh của Tấn Tây hầu, sau đó được đưa về Tấn tây quân làm hộ vệ cho đối phương, sau đó từng bước từng bước một đi tới vị trị tướng quân của Tấn Tây doanh.
Được quân vương triệu kiến, được bách tính thương yêu, cuối cùng Lăng Triệt cũng như lời nàng nói, trở thành một vị tướng quân trấn giữ bình an một phương, hằng ngày ngồi trên lưng ngựa cùng ở trong quân trướng. Lòng hắn luôn ôm khát vọng một ngày nào đó có thể kiêu ngạo mà đi tới trước mặt nàng, nói cho nàng biết mình chính là cậu nhóc thuần ngựa năm đó được nàng cứu.
Từ một cậu nhóc thuần ngựa thấp hèn không nói được câu hoàn chỉnh trơn tru nào trước mắt nào, rốt cuộc đã trở thành vị tướng quân uy danh hiển hách, có thể danh chính ngôn thuận cưỡi chiến mã uy phong, đi dò hỏi tâm ý của vị cô nương trong lòng kia.
Như ước nguyện của hắn, lúc gặp lại, hắn uy phong cưỡi chiến mã, dẫn đại quân, thế nhưng lần này là xả thân vì nước, công chiếm đại doanh Cảnh vương.
Trên đoạn đường đi từ ngày xuất phát, Lăng Triệt chưa từng chợp mắt, hắn thầm nghĩ, một cô nương kiên cường như vậy, hắn cũng không biết sau khi Cảnh vương thua trận, nàng sẽ chọn cách nào để kết thúc tính mạng của mình, hoặc là Triệu Trinh sẽ dùng ội mưu nghịch trừng phạt nàng thế nào.
Mãi đến tận khi hắn cứu mạng nàng, dọn dẹp tàn dư cánh quân Cảnh vương. Triệu Trinh phong thưởng cho hắn, hắn mới dám quỳ thẳng ở ngoài điện mà cầu xin Triệu Trinh:
"Thần không cầu phong thưởng chức quan, chỉ cầu bệ hạ đối xử với trưởng công chúa Cảnh Hòa như lúc trước."
Như lúc trước.
Đừng mãi nhiệt tình nhắc lại chuyện xưa, khiến nàng chìm đắm trong cơn bi thương mất huynh trưởng; cũng đừng quá mức lạnh nhạt, khiến cho sự kiêu ngạo của nàng chôn theo trận mưu phản này.
Lăng Triệt muốn nàng từ từ tiếp nhận biến cố này, mà không làm thay đổi đi tín cách của nàng, cũng không cần để nàng bĩ đẩy vào cuộc chiến quyền quý, hắn muốn Cảnh Hòa nàng vẫn mai là một đóa mẫu đan cao nhất đẹp nhất trên đầu cành, cứ yên lặng mà ngát hương.
Nhìn biểu hiện đăm chiêu của Triệu Trinh, Lăng Triệt liền rõ lời cầu xin của mình có thể ảnh hưởng đến mình, đến tương lai của Tấn tây quân, thế nhưng dán vẻ đỏ hoe đôi mắt cố nén không được rơi xuống của Triệu Cảnh Hòa khi đó cứ lẩn quẩn trong đầu hắn, khiến cho hắn không muốn nhìn lại dáng vẻ này của nàng một lần nữa.
Bên tai là tiếng nổ vang rền, hay là tiếng kêu gào gì đó, Lăng Trệt đã không còn nghe rõ những thanh âm bên ngoài này nữa, trước mắt cũng không còn nhìn thấy gì, hắn chỉ máy móc cầm đao lên, rồi ngã xuống, sau đó lại bò dậy cầm đao lên, cuối cùng chỉ còn lại một mình đứng trên võ đài. Đến khi trước mắt không còn ai nữa, hắn mới nặng nề ngã xuống.
Nhưng trước mắt rõ ràng lại không có bóng dáng của người kia.
Lăng Trệt cảm thấy hơi khó chịu, không biết giọt nước đang lăn dài kia là mồ hôi, hay nước mắt. Lăng Triệt giơ tay che lấy cặp mắt.
Trước mắt là mơ hay là thực, liệu có thay được gì? Dù sa, nàng cũng không thấy gặp hắn.
Màn luận võ chọn rể được người người dõi theo chính thức hạ màn, bọn họ ở dưới đài đạt được kết quả như mo g muốn, còn những dân chúng chờ bên ngoài cũng bắt đầu một đề tài bàn tán nhâm nhi mới.
Cả người Lăng Triệt tướng quân oai phong một phương bê bết máu, bị nội thị khiêng ra khỏi Thanh Loan các.
Mai Thiều ngoại trừ toại nguyện hoàn thành hẹn ước cùng Triệu Trinh, còn thu được một tin tức khác.
Hôm nay Bạch Bỉnh Thần không đến, bởi vì đột nhiên trở bệnh nặng.
Thời gian vô hình, làm dung mạo người thay đổi, làm thoái chí lòng người. Chỉ là trong thời gian đó, có người thì phong thần tuấn lãng, còn có người lại tàn tạ thương tâm.
Mai Thiều tiện tay cầm lấy cái quạt đặt trên bàn của Lý An gõ lên bàn gỗ thành nhịp, nhìn Lăng Triệt đang bị thương nặng trên đài, ý cười trong mắt dần sâu.
Hiện tại đã qua mấy chục hiệp, Lăng Triệt rốt cuộc cũng nắm bắt được đường kiếm của Kiếm Thập Lục, khiến đối phương cũng bị thương nhẹ, nhưng nếu dựa theo tình hình bây giờ mà tiếp tục đánh nhau, thì Lăng Triệt bị thương không có khả năng thắng nổi.
Lăng Triệt dường như cũng nhận ra được chuyện này, chỉ đành dựa vào hướng Kiếm Thập Lục đánh mà dùng tay cầm kiếm chống đỡ. Trong lúc thanh Thanh Sương kiếm vụt tới, hắn dùng tay phải giơ thanh đao ra, tay trái vòng qua tiếp lấy, sau đó dứt khoát ổ một đao cắt trúng vị tri bụng Kiếm Thập Lục.
Lăng Triệt không muốn tiếp tục hao tốn thời gian nữa, hắn liều mạng cũng không tấn công được chiêu nào, thì cũng phải khiến Kiếm Thập Lục chịu một chiêu.
Thế nhưng Kiếm Thập Lục đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn, bắt đầu thay đổi tay cầm kiếm thành tay trái miễn cưỡng chặn lại mũi đao này, còn tay phải trực tiếp nắm lấy cánh tay phải Lăng Triệt, hai người cứ dùng tư thế này mà giăng cò. Kiếm Thập Lục hiện tại lại thoáng nhìn về hướng Mai Thiều.
Mai Thiều vẫn không chút hoang mang dùng quạt gõ lên bàn, hệt như không nhìn thấy được bất cứ vết thương nào trên người Lăng Triệt.
Lý An mím môi nhìn Lăng Triệt đang cố gắng chống chọi trên đài, vết máu trên người thấm ướt quần áo. Hắn liếc nhìn Mai Thiều, cuối cùng vẫn quyết định nuốt hết những lời cần nói xuống.
Mai Thiều liếc nhìn Lý An xong tỉ mỉ giải thích: "Mũi kiếm của Thanh Sương kiết cực kỳ thanh mảnh, người nhìn xem vết thương của hắn cực kỳ hẹp, máu cũng chỉ từ từ chảy ra thôi. Yên tâm, mặc dù động thái trận đậu này hơi ác liệt, thế nhưng so với vết thương bị một nhát đao đâm thì ắt sẽ chảy máu dữ tợn hơn nhiều, trong thời gian ngắn không thể nào chết được." Cuối cùng y mang chút kiêu ngạo như khoe khoang thêm một câu: "Thanh Sơn kiếm ngoại trừ một nhát chém lìa cổ, nhưng thời khắc còn lại đều dịu dàng. Nó được tạo ra, chính là không thể khiến người khác có thể chết một cách dễ dàng."
Thấy y tràn đầy phấn khởi thảo luận những vết thương của người trên đài, Lý An đột nhiên nghĩ đến câu đối phương nói cùng Kiếm Thập Lục hôm ở quán rượu kia:"Chỉ là, cũng đừng để hắn thắng quá dễ dàng."
Lý An nhìn ngồi ở bên cạnh Mai Thiều, thấy y mỉm cười nhìn khán đài, thế nhưng nụ cười vẫn che giấu nơi đáy mắt.
Nếu quý nhân trên các lầu cao kia đều ôm ấp tâm tư riêng, thì bên trong chỗ khán giả đang mải mê chìm đắm trong cuộc tỷ thí, chỉ có y ngồi im lặng giữa đám người ồn ào, hệt như đang quan sát một trò đùa khôi hài từ xa. Nếu không vì giữ lại Lăng Triệt vì còn lợi ích, Lý An còn mơ hồ hoài nghi rằng, trong một lúc nào đó y chợt hứng khởi, có khả năng dun túng cho Kiếm Thập Lục giết luôn Lăng Triệt, chỉ vì muốn xé rách tất cả những phồn hoa giả tạo treo trước mặt của đám người Bình Đô kia, khiến bọn họ lộ ra những tâm tư dơ bẩn, ngươi lừa ta gạt.
Mai Thiều vẫn đang cố kiềm chế.
Từ cái ngày y bước vào Bình Đô, vào mọi thời khắc đều cố gắng khắc chế tinh tình của mình, cố nén cơn hận cùng sự buồn nôn gặp Bạch Bỉnh Thần, đàm phán cùng Triệu Trinh. Y cảm nhận như khoảng thời gian này y như thành người khác, với trạng thái hiện tại, y cũng không biết mình có thể sống đến ngày báo được thù hay không, hay là nửa đường đã biến thành một người điên.
"Quên đi, thật là nhàm chám." Mai Thiều đột nhiên mở miệng, không nhịn được mở quạt ra qua loa phẩy phẩy vài ba cánh.
Kiếm Thập Lục lùi lại phía sau dần dần lùi đến mép đài, kế đó làm bộ mất thăng bằng, té xuống.
Thời thế xoay chuyển bất ngờ, ngay cả vị quan nãy giờ quan sát nhằm ghi chép lại cũng không phản ứng kịp.
Vị quan ghi chép những buổi tỷ thí trên võ đài này vốn chẳng phải văn thần tay trói gà không chặt, mà là cao thủ được chọn từ cấm quan Bình Đô, sỡ dĩ chọn hắn bởi vì võ tướng mới có thể nắm rõ thế cục trên đài, tránh khỏi cảnh có người cố ý nhường.
Kiếm Thập Lục thua là vô cùng thỏa đáng, tuy rằng khiến người ta kinh ngạc, nhưng ban nãy hắn thật sự bị bức ép đến không có đường lui, nếu có đổi thành quan ghi chép, e là tuyệt đối cũng không tránh khỏi một đạo này. Quan ghi chép thầm nghĩ là do Kiếm Thập Lục xui thôi, ngày thời khắc cuối cùng lại thừa vì một cú ngã từ trên đài xuống.
Những vị khách phía dưới nhìn mà tiếc nuối thổn thức trong lòng, còn Kiếm Thập Lục thở phào nhẹ nhõm, cầm thanh kiếm lên trốn vào đám đông.
Vết máu trên người Lăng Triệt ẩn vào y phục sẫm máu, nếu như không chú ý kỹ thì sẽ không nhìn thấy được. Vị lễ quan tuyên bố chiến thắng dìu Lăng Triệt đứng lên, bất ngờ phát hiện tay đầy máu bèn sợ đến mức hô lên.
"Lăng tướng quân, thừa dịp những buổi tý thí nghỉ ngơi băng bó vết thương đi."
Lăng Triệt không đáp, hắn từ chối lễ quan có ý muốn dìu, mà tự mình lê từng bước chân ra khu phía sau nghỉ ngơi bôi lung tung chút thuốc.
Những vết thương kia tuy nhỏ nhưng rất nặng, đã dùng hết một bình thuốc, nhưng vẫn chưa cầm được máu.
Lúc này hắn mới nhớ ra một đêm trong quân nọ có nghe được một tin đồn kỳ quái.
Nghe đồn Thanh Sương kiếm này là một tà kiếm, năm đó Thanh Sương kiếm có mặt trên giang hồ, khi giao thủ với kiếm khách khác thì bọn họ đều vì mất hết máu mà chết. Ngay cả kiếm pháp của thanh Thanh Sương kiếm này cũng kỳ dị, không đi theo đường quang minh chính đại, khiến người khác khinh thường. Chỉ tiếc là chưa gặp kịp Huyền Thiên kiếm đấu một trận, thì Thanh Sương kiếm đã gia nhập Táng Kiếm sơn trang.
Táng Kiếm sơn trang tổng cộng có mười sáu thanh chủ kiếm, có người kiên cường anh minh, cũng có người âm tà quỷ dị.
Vào hai năm trước, dựa vào lời kể của những người từng hành tẩu giang hồ thuê Âm Quỷ kiếm ám sát, trên thân kiếm có một móc câu, trên móc câu có một lượng độc vừa đủ, mỗi khi đâm trúng thân thể, nhất định phải kéo hết máu thịt ra khỏi cơ thể mới ngừng. Khi chất độc ngấm vào cơ thể, người bị thương sẽ không cảm thấy đau, mà chỉ co thể cảm nhận cơn khoái cảm khi nhìn thấy máu thịt của mình dần lìa khỏi mình, mãi đến khi trơ mắt nhìn thấy máu thịt trên người mình bị kéo ra đến không còn gì, độc tố mới dần biến mất, đến thời khắc sắp chết, tất cả sự đau đớn mới dồn dập kéo tới đưa hồn kẻ đó về suối hoàng tuyền.
Kiếm pháp như vậy hệt như một loại hình phạt tàn khốc, khó trách những kẻ mang lòng thù hận sâu như đáy bể kia cũng cam nguyện trả mọi giá nhờ Âm Qủy kiếm ra khỏi trang, chỉ vì muốn kẻ thù chịu kết cục xẻ thịt cắt da, báo thù được cơn thù hận này.
Nhưng Lăng Triệt chưa từng sống qua những tháng ngày giang hồ, hắn không hiểu vì sao những thanh kiếm kia cứ chĩa về phía hắn là vì cái gì? Lăng Triệt nhíu mày suy ngẫm, không cẩn thận đụng phải vết thương chợt cau mày đau đớn.
Triệu Trinh cách khá xa, nhìn thấy dáng vẻ Lăng Triệt bị thương không nhẹ, cũng không biết hắn sau khi kết thúc cuộc tỷ thí này có thể chịu đựng bao lâu, trong lòng âm thầm trách tội Mai Thiều không biết nặng nhẹ, cũng thoáng nhìn Triệu Cảnh Hòa, thấy đối phương làm bộ vô ý nhìn qua đó vài lần, thì lửa trong lòng cũng hạ được một chút.
Ngoại trừ trận đấu của Lăng Triệt và Kiếm Thập Lục kéo dài hơi lâu ra, thì mấy trận sau nói chung cũng không co bất ngờ gì lớn, kết thúc rất đúng như dự đoán.
Lăng Triệt nghỉ xả hơi còn chưa được bao nhiêu lâu lại đến phiên hắn lên đài. Không còn kiếm thuật quỷ quái của Kiếm Thập Lục, những người còn lại đều là võ công chính thức. Nếu như là trước kia, Lăng Triệt sẽ không thèm để vào mắt, thế nhưng sau một hồi luận võ cùng Kiếm Thập Lục bị thương nặng, hiện tại điều hắn cực kỳ không mong muốn nhất là khi đụng phải những người đi con đường võ công giống mình ngay cả cơ hội đầu cơ trục lợi cũng không được.
Tiếng nổ vang rền bên tai khiến cho hắn có chút choáng đầu, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên, muốn nhìn thử người ở phía sau rèm kia đang có cảm giác gì.
Trong một khắc đó, Lăng Triệt cảm giác như mình hệt như đang ở thời khắc nằm trên ghế chịu đòn roi của năm xưa, khi đó hắn cũng ngẩng đầu như vậy, cố gắng ngước nhìn dáng dấp của nàng.
Bức thư ngày hôm đó hắn cũng không gửi đi, hắn thật sự nghe theo lời Bạch Bỉnh Thần, đem những phần ngưỡng mộ cùng sự cảm kích này mà chôn sâu tận đáy lòng, không một giây nào dám quên mất, cũng không một giây nào, dám nhìn thẳng với cảm xúc của mình.
Nhờ số trời, hắn lọt vào mắt xanh của Tấn Tây hầu, sau đó được đưa về Tấn tây quân làm hộ vệ cho đối phương, sau đó từng bước từng bước một đi tới vị trị tướng quân của Tấn Tây doanh.
Được quân vương triệu kiến, được bách tính thương yêu, cuối cùng Lăng Triệt cũng như lời nàng nói, trở thành một vị tướng quân trấn giữ bình an một phương, hằng ngày ngồi trên lưng ngựa cùng ở trong quân trướng. Lòng hắn luôn ôm khát vọng một ngày nào đó có thể kiêu ngạo mà đi tới trước mặt nàng, nói cho nàng biết mình chính là cậu nhóc thuần ngựa năm đó được nàng cứu.
Từ một cậu nhóc thuần ngựa thấp hèn không nói được câu hoàn chỉnh trơn tru nào trước mắt nào, rốt cuộc đã trở thành vị tướng quân uy danh hiển hách, có thể danh chính ngôn thuận cưỡi chiến mã uy phong, đi dò hỏi tâm ý của vị cô nương trong lòng kia.
Như ước nguyện của hắn, lúc gặp lại, hắn uy phong cưỡi chiến mã, dẫn đại quân, thế nhưng lần này là xả thân vì nước, công chiếm đại doanh Cảnh vương.
Trên đoạn đường đi từ ngày xuất phát, Lăng Triệt chưa từng chợp mắt, hắn thầm nghĩ, một cô nương kiên cường như vậy, hắn cũng không biết sau khi Cảnh vương thua trận, nàng sẽ chọn cách nào để kết thúc tính mạng của mình, hoặc là Triệu Trinh sẽ dùng ội mưu nghịch trừng phạt nàng thế nào.
Mãi đến tận khi hắn cứu mạng nàng, dọn dẹp tàn dư cánh quân Cảnh vương. Triệu Trinh phong thưởng cho hắn, hắn mới dám quỳ thẳng ở ngoài điện mà cầu xin Triệu Trinh:
"Thần không cầu phong thưởng chức quan, chỉ cầu bệ hạ đối xử với trưởng công chúa Cảnh Hòa như lúc trước."
Như lúc trước.
Đừng mãi nhiệt tình nhắc lại chuyện xưa, khiến nàng chìm đắm trong cơn bi thương mất huynh trưởng; cũng đừng quá mức lạnh nhạt, khiến cho sự kiêu ngạo của nàng chôn theo trận mưu phản này.
Lăng Triệt muốn nàng từ từ tiếp nhận biến cố này, mà không làm thay đổi đi tín cách của nàng, cũng không cần để nàng bĩ đẩy vào cuộc chiến quyền quý, hắn muốn Cảnh Hòa nàng vẫn mai là một đóa mẫu đan cao nhất đẹp nhất trên đầu cành, cứ yên lặng mà ngát hương.
Nhìn biểu hiện đăm chiêu của Triệu Trinh, Lăng Triệt liền rõ lời cầu xin của mình có thể ảnh hưởng đến mình, đến tương lai của Tấn tây quân, thế nhưng dán vẻ đỏ hoe đôi mắt cố nén không được rơi xuống của Triệu Cảnh Hòa khi đó cứ lẩn quẩn trong đầu hắn, khiến cho hắn không muốn nhìn lại dáng vẻ này của nàng một lần nữa.
Bên tai là tiếng nổ vang rền, hay là tiếng kêu gào gì đó, Lăng Trệt đã không còn nghe rõ những thanh âm bên ngoài này nữa, trước mắt cũng không còn nhìn thấy gì, hắn chỉ máy móc cầm đao lên, rồi ngã xuống, sau đó lại bò dậy cầm đao lên, cuối cùng chỉ còn lại một mình đứng trên võ đài. Đến khi trước mắt không còn ai nữa, hắn mới nặng nề ngã xuống.
Nhưng trước mắt rõ ràng lại không có bóng dáng của người kia.
Lăng Trệt cảm thấy hơi khó chịu, không biết giọt nước đang lăn dài kia là mồ hôi, hay nước mắt. Lăng Triệt giơ tay che lấy cặp mắt.
Trước mắt là mơ hay là thực, liệu có thay được gì? Dù sa, nàng cũng không thấy gặp hắn.
Màn luận võ chọn rể được người người dõi theo chính thức hạ màn, bọn họ ở dưới đài đạt được kết quả như mo g muốn, còn những dân chúng chờ bên ngoài cũng bắt đầu một đề tài bàn tán nhâm nhi mới.
Cả người Lăng Triệt tướng quân oai phong một phương bê bết máu, bị nội thị khiêng ra khỏi Thanh Loan các.
Mai Thiều ngoại trừ toại nguyện hoàn thành hẹn ước cùng Triệu Trinh, còn thu được một tin tức khác.
Hôm nay Bạch Bỉnh Thần không đến, bởi vì đột nhiên trở bệnh nặng.