Chương 3: Gặp lại
Một ngày đẹp trời.
Hiện tại trong khoảng thời gian nắng ấm dịu nhất ngày xuân, sưởi ấm người đên mức thích thú tít cả mắt.
Qua sáu năm, những cửa hàng trên con đường này đều đã đổi thay rõ nét, thì ra nhi nữ hàng bán hàng trang điểm cuối đương sớm đã gả cho người ta, chỉ còn lại mẫu thân nàng trông chừng quán xá. Khi nhìn gương mặt một già một trẻ giống nhau như đúc kia, chợt làm cho người ta cũng vô duyên vô cớ mà sinh ra chút cảm xúc cảnh còn người mất.
Chỉ có tòa phủ đệ này không hề thay đổi chút nào, nó dường như không hề già đi mà vẫn luôn tọa lạc tại nơi này.
Gạch xanh ngói xám cùng tường trắng, hoạ ra nét hoài cổ thanh tao.
Tòa phủ như vậy khi đặt ở Bình Đô có vẻ hoàn toàn không hợp, lúc trước, nghe nói là Bạch gia keo kiệt tiếc của, thành ra xây cái trạch viện trông cũng đến là nghèo nàn. Còn đặt vào hiện tại, ở chỗ tấc đất tác vàng như nơi đây, bọn họ quang minh tích được một nơi yên tĩnh làm một quân tử sông ẩn cứ không khoa trương, đúng là khiến người ta phải khen ngợi hắn ta một thân ngồi ở trên cao mà sơ tâm vẫn không thay đổi rồi.
Mai Thiều từ nhỏ đã ở Lam Châu vùng non nước Giang Nam lớn lên, lúc đầu khi mới tới Bình Đô y có chút không quen, nhìn thấy phòng cách kiến trúc của Bạch phủ đã tạo cho y cảm giác thân thuộc, vì vậy mà khi đó y thường xuyên ở ké Bạch phủ, mà hôm nay, y không còn cảm nhận được sự ấm áp của nơi này nữa.
Lại tới chốn cũ, Mai Thiều âm thầm đè xuống cơn sóng lớn cuồn cuộn trào dâng mãnh liệt trong lòng, y đứng trước cửa Bạch phủ chờ hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy người kia ngồi ghế lăn từ xa đang đi về phía mình.
Ngay lúc đối phương dần thu hẹp khoảng cách, y hắn suýt chút nữa không khống chế nổi sự thù hận muốn xông tới giết người của mình.
Y cứ cho là, sau vô số chuyện xưa kia, bản thân có thể khống chế được lòng mình, lúc Trần Nguyên Thanh hời hợt khơi gợi ký ức, bộ dạng y ít ra cũng nói rõ mình có thể khống chế được.
Nhưng chẳng ngờ đến, những ký ức hỗn loạn y ghi lòng tạc dạ kia, chỉ là bị vẻ ngoài bình tĩnh của y tạm thời che giấu, bây giờ gặp lại, nó lại như một con sóng lớn vỡ đê ào ra, không thể nào kìm được.
Đó là một buổi tối giữa mùa hạ, trời oi bức đến độ ngay cả một vì sao cũng tan chảy vào rời chẳng thấy đâu, song đàn ve ẩn núp trên ây lại rì rào ầm ĩ dấu hiệu một cơn bão sắp tới.
Mai Thiều cải trang cẩn thận né tránh phố xá sầm uất, chọn một con hẻm đến nhà của Bạch Bỉnh Thần.
Chuyện là y nhận được lời nhắn của Chu Việt, nói rằng chuyện Thương Sơn có ẩn tình khác, Bạch Bỉnh Thần đã thu được chứng cứ, bảo y mau chóng hồi kinh nghĩ biện pháp gặp được Mai quý phi, trình ý kiến lên bệ hạ. Mai Thiều nghe xong bất kể ngày đêm chạy về Bình Đô, nhìn thấy bố cáo trong thành, Mai gia, Tiền gia cùng Ngô gia ba nhà đã bị giam vào ngục, chiếu thư phán quyết vẫn chưa hạ chỉ. Y lúc này cũng không về nhà mình xem xét, mà trực tiếp đi tới Bạch phủ.
Đèn trong phòng Bạch Bỉnh Thần vẫn sáng, ngờ ngợ phác hoạ bóng đang cầm sách bên trong.
"Ngươi đã đến rồi." Thanh âm Bạch Bỉnh Thần vang lên trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Mai Thiều rốt cục ý thức được có gì đó là lạ, bình thường vào ban đêm, quý phủ luôn có thanh âm lục tục của đám gia nhân gác đêm, thế nhưng đêm nay Bạch phủ lại vô cùng yên tĩnh.
Dường như là ngay lúc thanh âm của Bạch Bỉnh Thần vang lên, đám binh lính mai phục cùng nhau tiến đến vây quanh Mai Thiều, ngay trong lúc y đang định phản kháng, lại nghe được thanh âm kéo căng dây cung, thoạt nhìn lại, thì ra trên nóc nhà sớm đã có tiễn thủ an bài ở đó.
Nhưng lời mà Chu Việt nói thực chất trên danh nghĩa chỉ là lừa y, ngay cả một lá thư cũng không có, chính là vì không muốn để lại sơ hở chứng cứ nào để y nhận ra. Biến cố Thương Sơn kia, Bạch gia đã làm gì trong đó, cũng như Bạch Bỉnh Thần này, hắn ta rốt cuộc đóng vai trò gì trong màn này?
Y cũng không dám tùy tiện suy đón nhiều, những hình ảnh của người đồng học từng sát cánh bên y ba năm từng chút một hiện lên, có phải chăng ngay từ đầu Bạch Bỉnh Thần đã ôm tâm tư muốn tiếp cận y, chỉ để đạt được của mình? Bản thân y hiện tại chỉ dựa vào thân phận công tử trong phủ tướng quân, ỷ vào việc cô cô trong cung của mình là quý phi thường hay thay hắn giải vây, thay hắn dạy dỗ những tên đồng học con cháu thế gia ngông cuồng tự mãn, cứ như vậy bên nhau, mãi đến tận khi, y chợt phát hiện trong lòng mình đã mơ mơ hồ hồ khắc họa hình ảnh của hắn.
Chính y từ đầu tự tay gắn kết Bạch gia cùng Mai gia, cũng là chính y phóng túng bừa bãi, che chở một con chó sói để có ngày nó cắn ngược lại mình. Lẽ nào bộ dạng chất phác quật cường thuở ban đầu kia chỉ là Bạch Bỉnh Thần ngụy trang lừa gạt mình? Mai Thiều càng nhớ lại những thứ y cho là tình nghĩa kia, trong lòng càng lạnh lẽo.
Mai Thiều ngắm nhìn bốn phía, trong lòng bất giác nhớ đến tòa trạch viện phong cách Giang Nam ở quê nhà của mình, chợt suy nghĩ, có phải trước khi Mai gia đến Bình Đô, người kia đã chuẩn bị sẵn cùng đợi y nhập học sao? Nếu không phải vậy vì sao một Bạch gia nguyên quán ở Tinh châu phương Bắc lại tu sửa thành một tòa viện có phong cách của Giang Nam như vậy.
Y nhìn ai người mà bản thân vẫn luôn che chở phía sau đi lên trước, rồi lại chứng kiến cảnh bản thân quỳ trên mặt đất chỉ có thể nhìn thấy mũi giày cùng một thân bạch y.
"Chúc mừng công tử, Bạch phủ giúp bệ hạ bắt được phản tặc, thật sự là công càng thêm công. Lần này phản tặc mưu nghịch cũng may đã có lệnh tôn(*) nhanh nhạy phát hiện sớm báo tin cho bệ hạ. Bây giờ công tử lại lập được đại công, tiền đồ chắc chắn cực kỳ sán lạn."
— Trong đây chỉ phụ thân của Bạch Bỉnh Thần.
Nghe Trương công công liên tục nói lời cảm ơn với Bạch Bỉnh Thần, trong lòng Mai Thiều đã sớm lạnh thấu xương chợt biến chuyển như lăn qua chảo dầu. Thì ra y chẳng qua chỉ là bàn đạp cho con đường tiến quan của hắn, Mai gia chỉ là cục đá kê chân cho Bạch gia. Y cố nén cơn đau đớn trong lòng, đoạn cúi đầu che đi những giọt lệ không kìm được mà cự chực trào rơi xuống.
Nhìn thấy từng giọt nước mắt không khống chế được mà lần lượt nhỏ xuống đất, y siết chặc hai tay mình thành nắm đấm.
Lần đầu tiên, y cảm thấy mình vô lực như vậy.
Là con út của Mai gia, từ nhỏ tới lớn Mai Thiều sống trong cưng chiều, y được gia đình nuôi thành một thiếu niên hoạt bát nhiệt huyết. Y ỷ vào chức quan của phụ thân cùng ân sủng trong cung của cô cô, thành ra những tháng ngày ở Bình Đô, y luôn khoác lên mình bộ đồ nghênh ngang tự đắc.
Trong nhà có huynh trưởng kế thừa gia nghiệp, y càng dựa vào việc đó thêm không kiêng kị mà ở bên ngoài càn quấy, hết đua ngựa nuôi diều hâu cực kỳ nghịch ngợm. Khi ở Bình Đô chán sẽ cầm kiếm ra ngoài du ngoạn, lên Mạc Bắc, leo núi Thiên Sơn, rồi về Giang Nam, du thuyền hoa.
Có một khoảng thời gian ở đất Bình Đô, không ai không biết đến vị thiếu niên hào hiệp tùy tiện này. Ân sư của y, đại nho Chương Hoài Liễu từng nói về y rằng: y có dung mạo xinh đẹp cốt cách nghĩa hiệp, tấm lòng chân thành thuần khiết, lại có khí phách cùng khí khái vô song của một vị thiếu niên.
Mai Thiều chưa bao giờ cảm giác mình thích một người nam nhân có gì kỳ lạ, dù gì trong nhà đã có huynh trưởng kế thừa gia nghiệp Mai gia, bản thân y là nhị công tử nhàn rỗi, phụ thân và mẫu thân cũng dung túng cưng chiều, thành ra chỉ cần chuyến này y trở về từ Lam châu, tìm hiểu rõ tâm ý Bạch Bỉnh Thần xong, sẽ bắt đầu thuyết phục phụ mẫu, dù cho sau này không thể ở Bình Đô, y cùng Bạch Bỉnh Thần lưu lạc thiên nhai cũng là chuyện rất tốt.
Nếu như nhà họ Bạch không chịu, y sẽ lén đến Bạch phủ vào giữa đêm sau đó cùng Bạch Bỉnh Thần rời đi. Ở trong mắt Mai Thiều, dường như chẳng có thứ gì có thể ngáng chân hai người họ lúc đó cả, chỉ cần trong lòng Bạch Bỉnh Thần có y là được, mà thậm chí Mai Thiều còn cảm thấy giữa quan hệ gi cả hai chỉ còn cách một chút nữa, chỉ cần qua trời thu năm nay thôi, y có thể dẫn Bạch Bỉnh Thần về Lam châu tìm Trần Nguyên Thanh khoe khoang.
Mai Thiều định ra tương lai trọn vẹn đẹp đẽ đến vậy, thế nhưng tương lai kia, chỉ dừng lại ngay chính đêm đó.
Mãi đến tận khi bùn đất trở nên nhão nhẹt, Mai Thiều mới phát hiện, trời mưa rồi.
Cơn mưa mùa hạ này cứ như mang theo cơn giận dữ vậy, ầm ầm rơi xuống, đột nhiên lâm vào cảnh khốn cùng cứ liên tục đánh vào thân áo y phục của y, đánh đến đau đớn.
Mai Thiều nhìn thấy này người mặc bạch y ngồi xổm xuống, vạt áo rủ xuống đất thấm bùn dơ hết một mảng lớn.
Một cánh tay xoa mặt y, không biết đang thay y lau đi nước mắt, hay đơn giản chỉ lau đi những giọt nước mưa. Động tác Bạch Bỉnh Thần cực kỳ dịu dàng, thậm chí khiến y sinh ra cảm giác cứ như chỉ là tóc mái đang chạm vào vành tai mình vậy.
"Trong lao ngươi sẽ không thể chịu khổ được, nếu không muốn quật ngã thì nên sớm nhận tội, tháng ngày sau ít ra sẽ dễ chịu chút." Hắn dỗ dành Mai Thiều như một đứa trẻ.
Mai Thiều nhìn gương mặt mà y đã từng đem lòng nhung nhớ kia, miễn cưỡng nhếch ra nụ cường khó coi tự nhủ: "Lúc trước ngươi nói ngươi muốn có chút địa vị trong triều, ta nói ta sẽ giúp ngươi cầu xin bệ hạ cho ngươi một quan chức, ngươi không chịu. Nhất định phải chính mình đi tham gia khoa cử, ta vốn tưởng rằng là do tính tình ngươi quật cường, không muốn ỷ lại vào người khác. Bây giờ mới biết, ngươi thực ra chính là xem thường Mai gia bọn ta chỉ có chút danh tiếng nhỏ mọn, mà dã tâm của ngươi quá lớn, Mai gia cho không nổi, ta cũng cho không nổi. Là ta trèo cao..." Tiếng nói của y ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến mức không nghe được gì.
"Ngươi nói cái gì?"
Nhìn thấy chút ánh bạc trên cổ tay ẩn sau tay y phục rộng lớn của đối phương, Mai Thiều đột nhiên cười như điên, dùng hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Bạch Bỉnh Thần hệt như con thú hoang mất đi tất cả: "Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!"
Hắn không ngờ Mai Thiều phát điên, mấy tên binh lính hai bên vội vã đè y xuống đất, nước bùn dơ bẩn thoáng tràn vào trong miệng y.
Mai Thiều tựa như phát điên liều mạng giãy giụa, hoàn toàn không để ý chính mình cả người đã ngập trong đóng bùn nhơ. Y cứ điên cuồng vẫy đạp, cắn hai tên binh lính đang trấn áp mình, cứ giày vò phát điên như vậy đến tận khi bản thân không còn sức, bị người tàn nhân đè xuống đất.
Y chẳng màng để ý bàn chân đạp trên mặt mình, chỉ ngoan cố giẫy giụa muốn ngẩng đầu lên: "Bạch Bỉnh Thần, ta nhất định sẽ tự mình giết ngươi."
Bạch Bỉnh Thần đứng lên, đẩy chiếc ô đang che trên đầu mình ra, âm thanh thong dong đáp trả: "Được thôi. Ta chờ."
______
"Chu Việt!" Giọng Bạch Bỉnh Thần từ xa truyền đến.
Nhìn thấy gương mặt mỗi lúc một rõ ràng của đối phương, ký ức sáu năm trước thoáng ùa về, trong lòng Mai Thiều nhất thời có chút hoảng hốt.
Khoảng thời gian sáu năm kia chỉ lẳng lặng bao phủ thêm một tầng khí chất nhã nhặn lên người Bạch Bỉnh Thần, hắn giống như một viên ngọc thô chưa được mài dũa, dần dần trở nên sáng loáng lại rực rỡ. Mai Thiều thầm nghĩ, ngay cả thời gian cũng bao dung hắn đến vậy, còn bản thân mình thì bị đẩy đến vực sâu vô tận.
Dựa vào cái gì?
Cái người đã từng đẩy y vào sự đau khổ kia dựa vào cái gì có thể sống tốt như vậy?
Trong những cơn mộng có máu hòa trộn cùng lửa, y mơ thấy, rốt cuộc chính mình có thể tự tay giết người trước mặt này, quả thật cảm thấy thích thú thỏa mãn biết bao. Ở trong mơ y nhìn bóng hắn ngã xuống chợt lên tiếng cười sảng khoái, thế nhưng khi tỉnh mộng, chỉ còn là một gương mặt lạnh lẽo.
Người y đã từng động lòng, nay chỉ còn lại thù hận, sáu năm sau, rốt cuộc đang đứng trước mặt y.
Y chợt thu tâm tư lại tiến lên: "Sư huynh!"
Xúc cảm lạnh truyền đến lông tơ, cộng thêm mùi thơm quen thuộc kia khiến Bạch Bỉnh Thần hơi sửng sốt một lúc, hiện tại hắn còn chưa kịp suy xét kỹ càng, nhưng đã cảm nhận được thân thể người trong lòng đang cứng ngắc, thoáng có chút kháng cự.
Ý cười trên mặt Mai Thiều vẫn chưa biến mất, y ngồi xuống ôm lấy tay hắn: "Sư huynh, sao tay ngươi lạnh như vậy, để ta sưởi ấm giúp ngươi."
Y có thể cảm nhận được người trước mặt kia đang dửng dưng quan sát mình. Biết hắn ta không nhìn ra được kẽ hở gì, Mai Thiều càng lớn mắt nhìn thẳng mắt đối phương, cái nhìn hệt như tham lam quấn lấy ánh mắt hắn, rất lâu trước đây, y đã từng muốn nhìn đối phương một cách dài lâu như vậy.
Bạch Bỉnh Thần đối diện cặp mắt kia, một cảm giác quen thuộc bất chợt xuất hiện, hắn không nhịn được mà trốn đi một luồng suy nghĩ đáng sợ trong tâm trí mình. Hắn trố mắt một lúc, sau đó lẳng lặng rút khỏi tay đối phương, thầm nghĩ hành động này có hơi lộ bèn chuyển qua sờ búi tóc trên đỉnh đầu "Chu Việt", trong mắt chậm rãi tích trữ ý cười, thử dò xét nói: "Ngươi tiểu tử này, Bạch phủ không giữ chân ngươi nổi đúng không, mấy năm qua ngươi chạy đi đâu, chỉ biết long nhong bên ngoài, mấy năm rồi cũng không về."
Người trước mặt hắn không có phản ứng gì nhiều, chỉ hời hợt sờ sờ cánh tay đang sờ trên đầu hỏi: "Ta trở về, sư huynh không vui sao?"
Ý cười trong mắt Bạch Bỉnh Thần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, có lẽ do bị suy nghĩ ban nãy của mình làm cho buồn cười. Hắn dường như có thể kết luận, đây chính là kẻ giả mạo, mặc kệ đối phương đến Bạch phủ với mục đích gì, chính mình thực sự cũng không có nhiều thời gian diễn kịch với người này. Hắn mới vừa giơ tay lên, muốn ra hiệu ninh rộng đem hắn đánh đuổi, dư quang thoáng nhìn người này vành tai, lại ngây ngẩn cả người.
Bên tai phải của "Chu Việt" có một lỗ khuyên nhỏ.
Dương như chỉ trong khoảnh khắc đó, Bạch Bỉnh Thần có thể cảm giác được tay của chính mình run lên, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng như muốn sôi trào.
Mai Thiều chỉ cảm nhận bàn tay đang giơ trên đỉnh đầu mình chợt nhẹ nhàng hạ xuống, đối phương dường như đã nhận ra mình, chợt cười đáp trả: "Lâu rồi không gặp, ta rất vui."
Hiện tại trong khoảng thời gian nắng ấm dịu nhất ngày xuân, sưởi ấm người đên mức thích thú tít cả mắt.
Qua sáu năm, những cửa hàng trên con đường này đều đã đổi thay rõ nét, thì ra nhi nữ hàng bán hàng trang điểm cuối đương sớm đã gả cho người ta, chỉ còn lại mẫu thân nàng trông chừng quán xá. Khi nhìn gương mặt một già một trẻ giống nhau như đúc kia, chợt làm cho người ta cũng vô duyên vô cớ mà sinh ra chút cảm xúc cảnh còn người mất.
Chỉ có tòa phủ đệ này không hề thay đổi chút nào, nó dường như không hề già đi mà vẫn luôn tọa lạc tại nơi này.
Gạch xanh ngói xám cùng tường trắng, hoạ ra nét hoài cổ thanh tao.
Tòa phủ như vậy khi đặt ở Bình Đô có vẻ hoàn toàn không hợp, lúc trước, nghe nói là Bạch gia keo kiệt tiếc của, thành ra xây cái trạch viện trông cũng đến là nghèo nàn. Còn đặt vào hiện tại, ở chỗ tấc đất tác vàng như nơi đây, bọn họ quang minh tích được một nơi yên tĩnh làm một quân tử sông ẩn cứ không khoa trương, đúng là khiến người ta phải khen ngợi hắn ta một thân ngồi ở trên cao mà sơ tâm vẫn không thay đổi rồi.
Mai Thiều từ nhỏ đã ở Lam Châu vùng non nước Giang Nam lớn lên, lúc đầu khi mới tới Bình Đô y có chút không quen, nhìn thấy phòng cách kiến trúc của Bạch phủ đã tạo cho y cảm giác thân thuộc, vì vậy mà khi đó y thường xuyên ở ké Bạch phủ, mà hôm nay, y không còn cảm nhận được sự ấm áp của nơi này nữa.
Lại tới chốn cũ, Mai Thiều âm thầm đè xuống cơn sóng lớn cuồn cuộn trào dâng mãnh liệt trong lòng, y đứng trước cửa Bạch phủ chờ hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy người kia ngồi ghế lăn từ xa đang đi về phía mình.
Ngay lúc đối phương dần thu hẹp khoảng cách, y hắn suýt chút nữa không khống chế nổi sự thù hận muốn xông tới giết người của mình.
Y cứ cho là, sau vô số chuyện xưa kia, bản thân có thể khống chế được lòng mình, lúc Trần Nguyên Thanh hời hợt khơi gợi ký ức, bộ dạng y ít ra cũng nói rõ mình có thể khống chế được.
Nhưng chẳng ngờ đến, những ký ức hỗn loạn y ghi lòng tạc dạ kia, chỉ là bị vẻ ngoài bình tĩnh của y tạm thời che giấu, bây giờ gặp lại, nó lại như một con sóng lớn vỡ đê ào ra, không thể nào kìm được.
Đó là một buổi tối giữa mùa hạ, trời oi bức đến độ ngay cả một vì sao cũng tan chảy vào rời chẳng thấy đâu, song đàn ve ẩn núp trên ây lại rì rào ầm ĩ dấu hiệu một cơn bão sắp tới.
Mai Thiều cải trang cẩn thận né tránh phố xá sầm uất, chọn một con hẻm đến nhà của Bạch Bỉnh Thần.
Chuyện là y nhận được lời nhắn của Chu Việt, nói rằng chuyện Thương Sơn có ẩn tình khác, Bạch Bỉnh Thần đã thu được chứng cứ, bảo y mau chóng hồi kinh nghĩ biện pháp gặp được Mai quý phi, trình ý kiến lên bệ hạ. Mai Thiều nghe xong bất kể ngày đêm chạy về Bình Đô, nhìn thấy bố cáo trong thành, Mai gia, Tiền gia cùng Ngô gia ba nhà đã bị giam vào ngục, chiếu thư phán quyết vẫn chưa hạ chỉ. Y lúc này cũng không về nhà mình xem xét, mà trực tiếp đi tới Bạch phủ.
Đèn trong phòng Bạch Bỉnh Thần vẫn sáng, ngờ ngợ phác hoạ bóng đang cầm sách bên trong.
"Ngươi đã đến rồi." Thanh âm Bạch Bỉnh Thần vang lên trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Mai Thiều rốt cục ý thức được có gì đó là lạ, bình thường vào ban đêm, quý phủ luôn có thanh âm lục tục của đám gia nhân gác đêm, thế nhưng đêm nay Bạch phủ lại vô cùng yên tĩnh.
Dường như là ngay lúc thanh âm của Bạch Bỉnh Thần vang lên, đám binh lính mai phục cùng nhau tiến đến vây quanh Mai Thiều, ngay trong lúc y đang định phản kháng, lại nghe được thanh âm kéo căng dây cung, thoạt nhìn lại, thì ra trên nóc nhà sớm đã có tiễn thủ an bài ở đó.
Nhưng lời mà Chu Việt nói thực chất trên danh nghĩa chỉ là lừa y, ngay cả một lá thư cũng không có, chính là vì không muốn để lại sơ hở chứng cứ nào để y nhận ra. Biến cố Thương Sơn kia, Bạch gia đã làm gì trong đó, cũng như Bạch Bỉnh Thần này, hắn ta rốt cuộc đóng vai trò gì trong màn này?
Y cũng không dám tùy tiện suy đón nhiều, những hình ảnh của người đồng học từng sát cánh bên y ba năm từng chút một hiện lên, có phải chăng ngay từ đầu Bạch Bỉnh Thần đã ôm tâm tư muốn tiếp cận y, chỉ để đạt được của mình? Bản thân y hiện tại chỉ dựa vào thân phận công tử trong phủ tướng quân, ỷ vào việc cô cô trong cung của mình là quý phi thường hay thay hắn giải vây, thay hắn dạy dỗ những tên đồng học con cháu thế gia ngông cuồng tự mãn, cứ như vậy bên nhau, mãi đến tận khi, y chợt phát hiện trong lòng mình đã mơ mơ hồ hồ khắc họa hình ảnh của hắn.
Chính y từ đầu tự tay gắn kết Bạch gia cùng Mai gia, cũng là chính y phóng túng bừa bãi, che chở một con chó sói để có ngày nó cắn ngược lại mình. Lẽ nào bộ dạng chất phác quật cường thuở ban đầu kia chỉ là Bạch Bỉnh Thần ngụy trang lừa gạt mình? Mai Thiều càng nhớ lại những thứ y cho là tình nghĩa kia, trong lòng càng lạnh lẽo.
Mai Thiều ngắm nhìn bốn phía, trong lòng bất giác nhớ đến tòa trạch viện phong cách Giang Nam ở quê nhà của mình, chợt suy nghĩ, có phải trước khi Mai gia đến Bình Đô, người kia đã chuẩn bị sẵn cùng đợi y nhập học sao? Nếu không phải vậy vì sao một Bạch gia nguyên quán ở Tinh châu phương Bắc lại tu sửa thành một tòa viện có phong cách của Giang Nam như vậy.
Y nhìn ai người mà bản thân vẫn luôn che chở phía sau đi lên trước, rồi lại chứng kiến cảnh bản thân quỳ trên mặt đất chỉ có thể nhìn thấy mũi giày cùng một thân bạch y.
"Chúc mừng công tử, Bạch phủ giúp bệ hạ bắt được phản tặc, thật sự là công càng thêm công. Lần này phản tặc mưu nghịch cũng may đã có lệnh tôn(*) nhanh nhạy phát hiện sớm báo tin cho bệ hạ. Bây giờ công tử lại lập được đại công, tiền đồ chắc chắn cực kỳ sán lạn."
— Trong đây chỉ phụ thân của Bạch Bỉnh Thần.
Nghe Trương công công liên tục nói lời cảm ơn với Bạch Bỉnh Thần, trong lòng Mai Thiều đã sớm lạnh thấu xương chợt biến chuyển như lăn qua chảo dầu. Thì ra y chẳng qua chỉ là bàn đạp cho con đường tiến quan của hắn, Mai gia chỉ là cục đá kê chân cho Bạch gia. Y cố nén cơn đau đớn trong lòng, đoạn cúi đầu che đi những giọt lệ không kìm được mà cự chực trào rơi xuống.
Nhìn thấy từng giọt nước mắt không khống chế được mà lần lượt nhỏ xuống đất, y siết chặc hai tay mình thành nắm đấm.
Lần đầu tiên, y cảm thấy mình vô lực như vậy.
Là con út của Mai gia, từ nhỏ tới lớn Mai Thiều sống trong cưng chiều, y được gia đình nuôi thành một thiếu niên hoạt bát nhiệt huyết. Y ỷ vào chức quan của phụ thân cùng ân sủng trong cung của cô cô, thành ra những tháng ngày ở Bình Đô, y luôn khoác lên mình bộ đồ nghênh ngang tự đắc.
Trong nhà có huynh trưởng kế thừa gia nghiệp, y càng dựa vào việc đó thêm không kiêng kị mà ở bên ngoài càn quấy, hết đua ngựa nuôi diều hâu cực kỳ nghịch ngợm. Khi ở Bình Đô chán sẽ cầm kiếm ra ngoài du ngoạn, lên Mạc Bắc, leo núi Thiên Sơn, rồi về Giang Nam, du thuyền hoa.
Có một khoảng thời gian ở đất Bình Đô, không ai không biết đến vị thiếu niên hào hiệp tùy tiện này. Ân sư của y, đại nho Chương Hoài Liễu từng nói về y rằng: y có dung mạo xinh đẹp cốt cách nghĩa hiệp, tấm lòng chân thành thuần khiết, lại có khí phách cùng khí khái vô song của một vị thiếu niên.
Mai Thiều chưa bao giờ cảm giác mình thích một người nam nhân có gì kỳ lạ, dù gì trong nhà đã có huynh trưởng kế thừa gia nghiệp Mai gia, bản thân y là nhị công tử nhàn rỗi, phụ thân và mẫu thân cũng dung túng cưng chiều, thành ra chỉ cần chuyến này y trở về từ Lam châu, tìm hiểu rõ tâm ý Bạch Bỉnh Thần xong, sẽ bắt đầu thuyết phục phụ mẫu, dù cho sau này không thể ở Bình Đô, y cùng Bạch Bỉnh Thần lưu lạc thiên nhai cũng là chuyện rất tốt.
Nếu như nhà họ Bạch không chịu, y sẽ lén đến Bạch phủ vào giữa đêm sau đó cùng Bạch Bỉnh Thần rời đi. Ở trong mắt Mai Thiều, dường như chẳng có thứ gì có thể ngáng chân hai người họ lúc đó cả, chỉ cần trong lòng Bạch Bỉnh Thần có y là được, mà thậm chí Mai Thiều còn cảm thấy giữa quan hệ gi cả hai chỉ còn cách một chút nữa, chỉ cần qua trời thu năm nay thôi, y có thể dẫn Bạch Bỉnh Thần về Lam châu tìm Trần Nguyên Thanh khoe khoang.
Mai Thiều định ra tương lai trọn vẹn đẹp đẽ đến vậy, thế nhưng tương lai kia, chỉ dừng lại ngay chính đêm đó.
Mãi đến tận khi bùn đất trở nên nhão nhẹt, Mai Thiều mới phát hiện, trời mưa rồi.
Cơn mưa mùa hạ này cứ như mang theo cơn giận dữ vậy, ầm ầm rơi xuống, đột nhiên lâm vào cảnh khốn cùng cứ liên tục đánh vào thân áo y phục của y, đánh đến đau đớn.
Mai Thiều nhìn thấy này người mặc bạch y ngồi xổm xuống, vạt áo rủ xuống đất thấm bùn dơ hết một mảng lớn.
Một cánh tay xoa mặt y, không biết đang thay y lau đi nước mắt, hay đơn giản chỉ lau đi những giọt nước mưa. Động tác Bạch Bỉnh Thần cực kỳ dịu dàng, thậm chí khiến y sinh ra cảm giác cứ như chỉ là tóc mái đang chạm vào vành tai mình vậy.
"Trong lao ngươi sẽ không thể chịu khổ được, nếu không muốn quật ngã thì nên sớm nhận tội, tháng ngày sau ít ra sẽ dễ chịu chút." Hắn dỗ dành Mai Thiều như một đứa trẻ.
Mai Thiều nhìn gương mặt mà y đã từng đem lòng nhung nhớ kia, miễn cưỡng nhếch ra nụ cường khó coi tự nhủ: "Lúc trước ngươi nói ngươi muốn có chút địa vị trong triều, ta nói ta sẽ giúp ngươi cầu xin bệ hạ cho ngươi một quan chức, ngươi không chịu. Nhất định phải chính mình đi tham gia khoa cử, ta vốn tưởng rằng là do tính tình ngươi quật cường, không muốn ỷ lại vào người khác. Bây giờ mới biết, ngươi thực ra chính là xem thường Mai gia bọn ta chỉ có chút danh tiếng nhỏ mọn, mà dã tâm của ngươi quá lớn, Mai gia cho không nổi, ta cũng cho không nổi. Là ta trèo cao..." Tiếng nói của y ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến mức không nghe được gì.
"Ngươi nói cái gì?"
Nhìn thấy chút ánh bạc trên cổ tay ẩn sau tay y phục rộng lớn của đối phương, Mai Thiều đột nhiên cười như điên, dùng hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Bạch Bỉnh Thần hệt như con thú hoang mất đi tất cả: "Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!"
Hắn không ngờ Mai Thiều phát điên, mấy tên binh lính hai bên vội vã đè y xuống đất, nước bùn dơ bẩn thoáng tràn vào trong miệng y.
Mai Thiều tựa như phát điên liều mạng giãy giụa, hoàn toàn không để ý chính mình cả người đã ngập trong đóng bùn nhơ. Y cứ điên cuồng vẫy đạp, cắn hai tên binh lính đang trấn áp mình, cứ giày vò phát điên như vậy đến tận khi bản thân không còn sức, bị người tàn nhân đè xuống đất.
Y chẳng màng để ý bàn chân đạp trên mặt mình, chỉ ngoan cố giẫy giụa muốn ngẩng đầu lên: "Bạch Bỉnh Thần, ta nhất định sẽ tự mình giết ngươi."
Bạch Bỉnh Thần đứng lên, đẩy chiếc ô đang che trên đầu mình ra, âm thanh thong dong đáp trả: "Được thôi. Ta chờ."
______
"Chu Việt!" Giọng Bạch Bỉnh Thần từ xa truyền đến.
Nhìn thấy gương mặt mỗi lúc một rõ ràng của đối phương, ký ức sáu năm trước thoáng ùa về, trong lòng Mai Thiều nhất thời có chút hoảng hốt.
Khoảng thời gian sáu năm kia chỉ lẳng lặng bao phủ thêm một tầng khí chất nhã nhặn lên người Bạch Bỉnh Thần, hắn giống như một viên ngọc thô chưa được mài dũa, dần dần trở nên sáng loáng lại rực rỡ. Mai Thiều thầm nghĩ, ngay cả thời gian cũng bao dung hắn đến vậy, còn bản thân mình thì bị đẩy đến vực sâu vô tận.
Dựa vào cái gì?
Cái người đã từng đẩy y vào sự đau khổ kia dựa vào cái gì có thể sống tốt như vậy?
Trong những cơn mộng có máu hòa trộn cùng lửa, y mơ thấy, rốt cuộc chính mình có thể tự tay giết người trước mặt này, quả thật cảm thấy thích thú thỏa mãn biết bao. Ở trong mơ y nhìn bóng hắn ngã xuống chợt lên tiếng cười sảng khoái, thế nhưng khi tỉnh mộng, chỉ còn là một gương mặt lạnh lẽo.
Người y đã từng động lòng, nay chỉ còn lại thù hận, sáu năm sau, rốt cuộc đang đứng trước mặt y.
Y chợt thu tâm tư lại tiến lên: "Sư huynh!"
Xúc cảm lạnh truyền đến lông tơ, cộng thêm mùi thơm quen thuộc kia khiến Bạch Bỉnh Thần hơi sửng sốt một lúc, hiện tại hắn còn chưa kịp suy xét kỹ càng, nhưng đã cảm nhận được thân thể người trong lòng đang cứng ngắc, thoáng có chút kháng cự.
Ý cười trên mặt Mai Thiều vẫn chưa biến mất, y ngồi xuống ôm lấy tay hắn: "Sư huynh, sao tay ngươi lạnh như vậy, để ta sưởi ấm giúp ngươi."
Y có thể cảm nhận được người trước mặt kia đang dửng dưng quan sát mình. Biết hắn ta không nhìn ra được kẽ hở gì, Mai Thiều càng lớn mắt nhìn thẳng mắt đối phương, cái nhìn hệt như tham lam quấn lấy ánh mắt hắn, rất lâu trước đây, y đã từng muốn nhìn đối phương một cách dài lâu như vậy.
Bạch Bỉnh Thần đối diện cặp mắt kia, một cảm giác quen thuộc bất chợt xuất hiện, hắn không nhịn được mà trốn đi một luồng suy nghĩ đáng sợ trong tâm trí mình. Hắn trố mắt một lúc, sau đó lẳng lặng rút khỏi tay đối phương, thầm nghĩ hành động này có hơi lộ bèn chuyển qua sờ búi tóc trên đỉnh đầu "Chu Việt", trong mắt chậm rãi tích trữ ý cười, thử dò xét nói: "Ngươi tiểu tử này, Bạch phủ không giữ chân ngươi nổi đúng không, mấy năm qua ngươi chạy đi đâu, chỉ biết long nhong bên ngoài, mấy năm rồi cũng không về."
Người trước mặt hắn không có phản ứng gì nhiều, chỉ hời hợt sờ sờ cánh tay đang sờ trên đầu hỏi: "Ta trở về, sư huynh không vui sao?"
Ý cười trong mắt Bạch Bỉnh Thần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, có lẽ do bị suy nghĩ ban nãy của mình làm cho buồn cười. Hắn dường như có thể kết luận, đây chính là kẻ giả mạo, mặc kệ đối phương đến Bạch phủ với mục đích gì, chính mình thực sự cũng không có nhiều thời gian diễn kịch với người này. Hắn mới vừa giơ tay lên, muốn ra hiệu ninh rộng đem hắn đánh đuổi, dư quang thoáng nhìn người này vành tai, lại ngây ngẩn cả người.
Bên tai phải của "Chu Việt" có một lỗ khuyên nhỏ.
Dương như chỉ trong khoảnh khắc đó, Bạch Bỉnh Thần có thể cảm giác được tay của chính mình run lên, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng như muốn sôi trào.
Mai Thiều chỉ cảm nhận bàn tay đang giơ trên đỉnh đầu mình chợt nhẹ nhàng hạ xuống, đối phương dường như đã nhận ra mình, chợt cười đáp trả: "Lâu rồi không gặp, ta rất vui."