Chương : 8
Vương gia trước giờ vẫn như xuân thiên gió ấm đối Tướng quân, vì thế cái nhếch mép tựa tiếu phi tiếu kia, Tướng quân tức thì phủ định rằng mình đã nghe lầm.
Vương gia tức thời khôi phục ngữ khí, hỏi, đại ca cảm thấy không ổn chỗ nào. Tướng quân đáp, chủ yếu là trước kia chưa từng nghe nói qua.
Vương gia nói, truyền thuyết có Phiên quốc nào đó có viên Dạ Minh châu lớn như đầu của một nữ tử trưởng thành, ban đêm trong phương viên sẽ sáng rực như ánh nắng ban ngày, đại ca có từng nghe tới? Tướng quân đáp, sao có khả năng, từ xưa đến giờ chưa từng nghe thấy vật này. Vương gia nói, tháng trước cai quốc quốc chủ đã chuẩn bị tặng viên Dạ Minh châu này cho hoàng huynh.
Vương gia nói tiếp, hoàng huynh mùa hè hằng năm đều phải ngâm nước ôn tuyền trong núi mười mấy ngày, nhiều năm qua chưa từng gián đoạn, đại ca có biết tại sao. Tướng quân nói, ta làm sao biết được.
Vương gia cười cười, hôm nay có thể thấy, rất nhiều chuyện nhân quả trong thế giới này mà đại ca chưa từng nghe nói tới cũng chưa từng biết đến. Có vài chuyện lúc đầu có thể cảm thấy nó huyền diệu quỷ dị, nhưng sau khi được xác nhận sự tồn tại, muốn tiếp nhận cũng không khó, chỉ xem trong lòng đại ca có muốn chấp nhận nó hay không mà thôi.
Tướng quân nói, nếu thế đại đa số người cũng giống như ta…
Vương gia đáp, cho dù “là” đa số người nắm chắc trong tay, người số ít nắm ít nhưng tịnh không phải nhất định chính là “không”, chuyện yêu đương vốn không hề giống nhau, lưỡng tình lương duyệt cũng không phải là chuyện dễ dàng, đừng nói tới chuyện nam tử ái mộ nam tử, chỉ cần xuất phát từ tấm lòng, cho dù là khâm mộ một gốc cây, một con ngựa, hay là con heo, vậy có quan hệ gì tới người khác?
Vương gia nói, đại ca nguyện ý cùng ta đi một chuyến?
Tướng quân hỏi, đi đâu?
Vương gia trả lời, mang đại ca đi nhìn xem những người đoạn tụ phân đào là như thế nào.
Thế là tướng quân tức thời liên tưởng tới cái đệ đệ ngày hôm qua nhắc tới… quán tiểu quan.
Tướng quân nổi danh thanh lưu trong triều đình, ngay cả chỗ xóm làng chơi hắn còn chưa hề lượn qua, ngày hôm qua hắn phải cố ý đi hỏi một người hầu B mới biết được, quán tiểu quan là vật gì.
Này… so với chuyện cùng Vương gia tham quan địa phương trồng trọt… Tướng quân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương gia một cái, khuôn mặt dần dần nóng lên.
Khi hồi thần trở lại thì phát hiện bọn họ đã đứng trước đại môn một tòa nhà, Vương gia gọi tiểu tư tới mở cửa, tiểu tư hành lễ với hai người họ rồi xoay người chạy đi thông báo. Ngồi đợi ở thính đường uống chén trà nóng do người hầu bưng lên, Tướng quân nghiêng đầu khen ngợi với Vương gia, không ngờ ở địa phương này cũng có trà ngon như vậy.
Vương gia hơi lộ thần tình nghi hoặc.
Chưa kịp lên tiếng đáp lời thì trông thấy có một người bước ra từ bên trong. Tướng quân vừa nhìn giật thót, nguy rồi! Đại nhân ấy ấy ấy sao lại ở đây? Ta với Vương gia tới đây lại bị ông ta phát hiện, đừng gọi ta…
Đang định núp sang một bên, bỗng phát giác giữa thính đường được treo một tấm hoành phi bằng gỗ, trên viết: Thiên tác chi hợp.
Vương gia tức thời khôi phục ngữ khí, hỏi, đại ca cảm thấy không ổn chỗ nào. Tướng quân đáp, chủ yếu là trước kia chưa từng nghe nói qua.
Vương gia nói, truyền thuyết có Phiên quốc nào đó có viên Dạ Minh châu lớn như đầu của một nữ tử trưởng thành, ban đêm trong phương viên sẽ sáng rực như ánh nắng ban ngày, đại ca có từng nghe tới? Tướng quân đáp, sao có khả năng, từ xưa đến giờ chưa từng nghe thấy vật này. Vương gia nói, tháng trước cai quốc quốc chủ đã chuẩn bị tặng viên Dạ Minh châu này cho hoàng huynh.
Vương gia nói tiếp, hoàng huynh mùa hè hằng năm đều phải ngâm nước ôn tuyền trong núi mười mấy ngày, nhiều năm qua chưa từng gián đoạn, đại ca có biết tại sao. Tướng quân nói, ta làm sao biết được.
Vương gia cười cười, hôm nay có thể thấy, rất nhiều chuyện nhân quả trong thế giới này mà đại ca chưa từng nghe nói tới cũng chưa từng biết đến. Có vài chuyện lúc đầu có thể cảm thấy nó huyền diệu quỷ dị, nhưng sau khi được xác nhận sự tồn tại, muốn tiếp nhận cũng không khó, chỉ xem trong lòng đại ca có muốn chấp nhận nó hay không mà thôi.
Tướng quân nói, nếu thế đại đa số người cũng giống như ta…
Vương gia đáp, cho dù “là” đa số người nắm chắc trong tay, người số ít nắm ít nhưng tịnh không phải nhất định chính là “không”, chuyện yêu đương vốn không hề giống nhau, lưỡng tình lương duyệt cũng không phải là chuyện dễ dàng, đừng nói tới chuyện nam tử ái mộ nam tử, chỉ cần xuất phát từ tấm lòng, cho dù là khâm mộ một gốc cây, một con ngựa, hay là con heo, vậy có quan hệ gì tới người khác?
Vương gia nói, đại ca nguyện ý cùng ta đi một chuyến?
Tướng quân hỏi, đi đâu?
Vương gia trả lời, mang đại ca đi nhìn xem những người đoạn tụ phân đào là như thế nào.
Thế là tướng quân tức thời liên tưởng tới cái đệ đệ ngày hôm qua nhắc tới… quán tiểu quan.
Tướng quân nổi danh thanh lưu trong triều đình, ngay cả chỗ xóm làng chơi hắn còn chưa hề lượn qua, ngày hôm qua hắn phải cố ý đi hỏi một người hầu B mới biết được, quán tiểu quan là vật gì.
Này… so với chuyện cùng Vương gia tham quan địa phương trồng trọt… Tướng quân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương gia một cái, khuôn mặt dần dần nóng lên.
Khi hồi thần trở lại thì phát hiện bọn họ đã đứng trước đại môn một tòa nhà, Vương gia gọi tiểu tư tới mở cửa, tiểu tư hành lễ với hai người họ rồi xoay người chạy đi thông báo. Ngồi đợi ở thính đường uống chén trà nóng do người hầu bưng lên, Tướng quân nghiêng đầu khen ngợi với Vương gia, không ngờ ở địa phương này cũng có trà ngon như vậy.
Vương gia hơi lộ thần tình nghi hoặc.
Chưa kịp lên tiếng đáp lời thì trông thấy có một người bước ra từ bên trong. Tướng quân vừa nhìn giật thót, nguy rồi! Đại nhân ấy ấy ấy sao lại ở đây? Ta với Vương gia tới đây lại bị ông ta phát hiện, đừng gọi ta…
Đang định núp sang một bên, bỗng phát giác giữa thính đường được treo một tấm hoành phi bằng gỗ, trên viết: Thiên tác chi hợp.