Chương : 11
Trong ngự thư phòng, Tề Vân Phi dương dương tự đắc, một bộ nhàn nhã.
Y kỳ thật đã sớm khỏi hẳn. Chỉ hối hận ngày đầu tiên đau đến mơ hồ, thả Tần Khiếu trở về xử lý quân vụ, kết quả bị các đại thần gặp không được Hoàng Thượng tóm được. Rất nhiều người đều yêu cầu xử lý nghiêm khắc, may mà Tào thị lang ra mặt tác chủ, đánh chút đại bản phạt hắn bế môn tư quá một tháng là xong việc. tào thích làm như thế xem ra nghiêm khắc, kỳ thật là đang bảo hộ Tần Khiếu. Hoàng Thượng vô cớ sinh bệnh, nếu thật sự truy cứu, phán tử tội cũng không quá đáng. Huống hồ Tần Khiếu xuất thân bình dân, giai cấp sĩ phu xưa nay tính bài ngoại, đối Tần Khiếu ghen tị đỏ mặt tự nhiên không phải tầm thường. Cả triều văn võ, chân chính yêu có thể có mấy người? Chẳng qua là muốn giúp kết phái, mở rộng thế lực của mình mà thôi. Nếu không hợp tác, liền chèn ép. Tần Khiếu là chân chính trưởng thành từ trong chiến tranh, làm việc mạnh mẽ vang dội, chú trọng hiệu quả thực tế, tự nhiên cùng các nhóm quan văn lề mề cổ hủ không có tiếng nói chung. Chiến loạn trọng võ, thái bình trọng văn, hiện giờ thiên hạ yên ổn, các võ tướng tự nhiên không hề nở mày nở mặt. Nhưng Tần Khiếu lại có thể chu toàn thích đáng không bị xa lánh, có thể nói, hắn quả thật ngộ tính rất cao.
Tuy rằng đối xử lý của tào thích coi như vừa lòng, nhưng tưởng tượng đến Tần Khiếu thương tích đầy mình ở nhà dưỡng thương, lại một tháng không được gặp mặt, Tề Vân Phi không cam lòng. Nếu không thể từ mình ra mặt che chở Tần Khiếu, phải nghĩ biện pháp làm cho Tần Khiếu hợp tình hợp lý trở lại bên người mình. Mỉm cười xoay xoay cái chặn giấy bằng ngọc, tính tính thời gian, người này cũng nên tới rồi.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vương thượng thư Vương Kiến Thuận đại nhân cầu kiến.”
“Không gặp!”
Không thấy rõ biểu tình Hoàng Thượng, Vương công công do dự.
“Cái này… Hoàng Thượng, Vương đại nhân cũng mang theo Tần tướng quân đến.”
“…” Tà mị chớp mắt một cái, Tề Vân Phi cố ý áp chế thanh âm “Vào đi.”
Tần Khiếu lúc này đau nhức cả người, lại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ngầm quỳ hành lễ, khi đứng lên đã một thân mồ hôi lạnh.
“Người tới, ban thưởng tọa.”
Vương Kiến Thuận thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm tạ. Tần Khiếu cũng làm bộ dáng, có chút đăm chiêu nhìn Tề Vân Phi. Thấy con ngươi đen to lớn như đá sóng mắt lưu chuyển, dịu dàng thắm thiết, xấu hổ cúi đầu im lặng không lên tiếng.
“Hoàng Thượng, thần có chuyện không biết có nên nói hay không.”
Không kiên nhẫn phất phất tay “Vương đại nhân cứ nói đừng ngại.”
“Hoàng Thượng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu thực sự giai nhân làm cho ngài… Khụ, cơm nước không tư, có thể đem chi chiêu tiến cung. Thần nghe nói việc này chỉ có Tần tướng quân có thể làm, nên thỉnh riêng tướng quân lại đây.”
Tần Khiếu im lặng, mình thời điểm nào làm cho người ta làm qua loại sự tình này? Thay Hoàng Thượng vơ vét mỹ nữ, từ trước không phải đều là chức trách của bọn thái giám sao? Huống hồ, ngày trung thu, chỉ có hai người hắn cùng Tề Vân Phi, sao lại không lý do có thêm một mỹ nữ? (hãn, chính là ngươi đó! Trì độn…)
“Ha ha ha… Nói như thế, trẫm còn nên làm một buổi tuyển tú.”
“Vâng, Hoàng Thượng, thần đang có ý này.”
“Ân? Vương đại nhân, cái này còn muốn nói sao?” Lúc này đến phiên Tề Vân Phi giật mình.
“Hoàng Thượng, ngài chính trực tráng niên lại vẫn vô con nối dòng, các cựu thần vô cùng bất an. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Hoàng Thượng, quốc không thể một ngày vô quân…”
Bốp ––– cái chặn giấy bị đập vỡ ở trên bàn gỗ lim, mặt rồng giận dữ.
“Hảo ngươi lo lắng không ngớt, ngươi là nói, trẫm ngày nào đó sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong cung?”
“Hoàng Thượng,” Vương Kiến Thuận liên tục dập đầu, lại kiên quyết tiếp tục “Hoàng Thượng, thần là vì thiên thu cơ nghiệp của Tuyên Vũ a! Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài nhật lí vạn ky, lại đối hậu cung chẳng quan tâm, thật là không nên a Hoàng Thượng…”
Tề Vân Phi tức giận đến phát run, thật sự là ngàn tính vạn tính, người định không bằng trời định, lúc này thật sự là nhấc đá nện lên chân của mình. Yêu thương Tần Khiếu, y nhất định là phụ tất cả nữ nhân trong hậu cung, làm gì còn tăng thêm oán hận không cần thiết. Y đương nhiên biết làm đế vương, lưu lại con nối dòng là bắt buộc, nhưng không phải hiện tại. Y còn chưa có tự giác làm phụ thân.
“Ai, Vương đại nhân đứng lên đi. Trẫm không có trách cứ ý tứ của ngươi.”
Tuy nói Hoàng Thượng hiện tại hiền đức sáng suốt, nhưng làm tức giận mặt rồng cũng không có thể khẳng định dễ dàng thoát tội, Vương Kiến Thuận cơ hồ đã tính toán hẳn phải chết. Nghĩ bản thân mình phụ tá tam đại đế vương, cúc cung tận tụy, không khỏi lão lệ tung hoành.
“Hoàng Thượng, hậu cung tuyển phi chính là đại sự vì nước vì dân, khinh suất không được, thỉnh Hoàng Thượng ba tư.”
“Vương đại nhân, trẫm biết ngươi vì vương triều Tuyên Vũ dốc hết tâm huyết, dù chết vẫn trung thành. Hiện giờ dị tộc phía bắc như hổ rình mồi, Hán Trung lại mấy năm liên tục lũ lụt dân chúng lầm than, thiên hạ chính trị thời buổi rối loạn, trẫm không dám không lo lắng, bại hoại giang sơn tốt của tổ tông!”
“Chính là Hoàng Thượng, một hoàng hậu hiền đức hoặc là phi tử là có thể vì ngài giải ưu giải nạn…”
“Hừ, nhiều nữ nhân thì sẽ tranh giành tình nhân, trẫm văn có Lăng Sương, võ có Tần Khiếu, còn có Tam Vương gia Mặc Nhiên thay trẫm chuẩn bị, không lo không ai thay trẫm phân ưu. Huống chi trẫm thân thể khoẻ mạnh, con nối dòng tự nhiên là vấn đề sớm muộn thôi, đợi qua vài năm không muộn.”
“Chính là Hoàng Thượng, quốc mẫu nãi nữ tính điển phạm, không thể thiếu a…”
“Tốt lắm! Việc này đến vậy chấm dứt, đừng vội nhắc lại. Trẫm quyết định năm nay săn bắn mùa đông tự mình vào cuộc, Tần tướng quân, chúng ta hảo hảo khoa tay múa chân. Trẫm thuở nhỏ đam mê cưỡi ngựa bắn cung, nói vậy cũng không thua ngươi mới đúng.”
Tần Khiếu bị quên ở một bên, nghe được Vương thượng thư lại muốn Hoàng Thượng nạp phi sinh con, trong lòng có chút loạn. Trơ mắt đột nhiên bị đề cập, không khỏi sửng sốt.
“Chẳng qua có chút tài mọn, có thể vào mắt Hoàng Thượng, đó là vinh hạnh của thần.”
“Vậy quyết định như thế. Vương thượng thư, không chuyện gì xin mời quay về đi, trẫm mệt mỏi.”
“Này… Vâng, vi thần cáo lui”
Góp lời không có kết quả, ngược lại làm cho Hoàng Thượng danh chính ngôn thuận có cơ hội hạ trường săn bắn, này có tính tiền mất tật mang không? Vương Kiến Thuận bất đắc dĩ, đương kim Thánh Thượng quả nhiên vẫn là còn tuổi trẻ khí thịnh, không thiếu được vẫn là thích vũ thương lộng lớn.
Ai –––
Y kỳ thật đã sớm khỏi hẳn. Chỉ hối hận ngày đầu tiên đau đến mơ hồ, thả Tần Khiếu trở về xử lý quân vụ, kết quả bị các đại thần gặp không được Hoàng Thượng tóm được. Rất nhiều người đều yêu cầu xử lý nghiêm khắc, may mà Tào thị lang ra mặt tác chủ, đánh chút đại bản phạt hắn bế môn tư quá một tháng là xong việc. tào thích làm như thế xem ra nghiêm khắc, kỳ thật là đang bảo hộ Tần Khiếu. Hoàng Thượng vô cớ sinh bệnh, nếu thật sự truy cứu, phán tử tội cũng không quá đáng. Huống hồ Tần Khiếu xuất thân bình dân, giai cấp sĩ phu xưa nay tính bài ngoại, đối Tần Khiếu ghen tị đỏ mặt tự nhiên không phải tầm thường. Cả triều văn võ, chân chính yêu có thể có mấy người? Chẳng qua là muốn giúp kết phái, mở rộng thế lực của mình mà thôi. Nếu không hợp tác, liền chèn ép. Tần Khiếu là chân chính trưởng thành từ trong chiến tranh, làm việc mạnh mẽ vang dội, chú trọng hiệu quả thực tế, tự nhiên cùng các nhóm quan văn lề mề cổ hủ không có tiếng nói chung. Chiến loạn trọng võ, thái bình trọng văn, hiện giờ thiên hạ yên ổn, các võ tướng tự nhiên không hề nở mày nở mặt. Nhưng Tần Khiếu lại có thể chu toàn thích đáng không bị xa lánh, có thể nói, hắn quả thật ngộ tính rất cao.
Tuy rằng đối xử lý của tào thích coi như vừa lòng, nhưng tưởng tượng đến Tần Khiếu thương tích đầy mình ở nhà dưỡng thương, lại một tháng không được gặp mặt, Tề Vân Phi không cam lòng. Nếu không thể từ mình ra mặt che chở Tần Khiếu, phải nghĩ biện pháp làm cho Tần Khiếu hợp tình hợp lý trở lại bên người mình. Mỉm cười xoay xoay cái chặn giấy bằng ngọc, tính tính thời gian, người này cũng nên tới rồi.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vương thượng thư Vương Kiến Thuận đại nhân cầu kiến.”
“Không gặp!”
Không thấy rõ biểu tình Hoàng Thượng, Vương công công do dự.
“Cái này… Hoàng Thượng, Vương đại nhân cũng mang theo Tần tướng quân đến.”
“…” Tà mị chớp mắt một cái, Tề Vân Phi cố ý áp chế thanh âm “Vào đi.”
Tần Khiếu lúc này đau nhức cả người, lại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ngầm quỳ hành lễ, khi đứng lên đã một thân mồ hôi lạnh.
“Người tới, ban thưởng tọa.”
Vương Kiến Thuận thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm tạ. Tần Khiếu cũng làm bộ dáng, có chút đăm chiêu nhìn Tề Vân Phi. Thấy con ngươi đen to lớn như đá sóng mắt lưu chuyển, dịu dàng thắm thiết, xấu hổ cúi đầu im lặng không lên tiếng.
“Hoàng Thượng, thần có chuyện không biết có nên nói hay không.”
Không kiên nhẫn phất phất tay “Vương đại nhân cứ nói đừng ngại.”
“Hoàng Thượng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu thực sự giai nhân làm cho ngài… Khụ, cơm nước không tư, có thể đem chi chiêu tiến cung. Thần nghe nói việc này chỉ có Tần tướng quân có thể làm, nên thỉnh riêng tướng quân lại đây.”
Tần Khiếu im lặng, mình thời điểm nào làm cho người ta làm qua loại sự tình này? Thay Hoàng Thượng vơ vét mỹ nữ, từ trước không phải đều là chức trách của bọn thái giám sao? Huống hồ, ngày trung thu, chỉ có hai người hắn cùng Tề Vân Phi, sao lại không lý do có thêm một mỹ nữ? (hãn, chính là ngươi đó! Trì độn…)
“Ha ha ha… Nói như thế, trẫm còn nên làm một buổi tuyển tú.”
“Vâng, Hoàng Thượng, thần đang có ý này.”
“Ân? Vương đại nhân, cái này còn muốn nói sao?” Lúc này đến phiên Tề Vân Phi giật mình.
“Hoàng Thượng, ngài chính trực tráng niên lại vẫn vô con nối dòng, các cựu thần vô cùng bất an. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Hoàng Thượng, quốc không thể một ngày vô quân…”
Bốp ––– cái chặn giấy bị đập vỡ ở trên bàn gỗ lim, mặt rồng giận dữ.
“Hảo ngươi lo lắng không ngớt, ngươi là nói, trẫm ngày nào đó sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong cung?”
“Hoàng Thượng,” Vương Kiến Thuận liên tục dập đầu, lại kiên quyết tiếp tục “Hoàng Thượng, thần là vì thiên thu cơ nghiệp của Tuyên Vũ a! Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài nhật lí vạn ky, lại đối hậu cung chẳng quan tâm, thật là không nên a Hoàng Thượng…”
Tề Vân Phi tức giận đến phát run, thật sự là ngàn tính vạn tính, người định không bằng trời định, lúc này thật sự là nhấc đá nện lên chân của mình. Yêu thương Tần Khiếu, y nhất định là phụ tất cả nữ nhân trong hậu cung, làm gì còn tăng thêm oán hận không cần thiết. Y đương nhiên biết làm đế vương, lưu lại con nối dòng là bắt buộc, nhưng không phải hiện tại. Y còn chưa có tự giác làm phụ thân.
“Ai, Vương đại nhân đứng lên đi. Trẫm không có trách cứ ý tứ của ngươi.”
Tuy nói Hoàng Thượng hiện tại hiền đức sáng suốt, nhưng làm tức giận mặt rồng cũng không có thể khẳng định dễ dàng thoát tội, Vương Kiến Thuận cơ hồ đã tính toán hẳn phải chết. Nghĩ bản thân mình phụ tá tam đại đế vương, cúc cung tận tụy, không khỏi lão lệ tung hoành.
“Hoàng Thượng, hậu cung tuyển phi chính là đại sự vì nước vì dân, khinh suất không được, thỉnh Hoàng Thượng ba tư.”
“Vương đại nhân, trẫm biết ngươi vì vương triều Tuyên Vũ dốc hết tâm huyết, dù chết vẫn trung thành. Hiện giờ dị tộc phía bắc như hổ rình mồi, Hán Trung lại mấy năm liên tục lũ lụt dân chúng lầm than, thiên hạ chính trị thời buổi rối loạn, trẫm không dám không lo lắng, bại hoại giang sơn tốt của tổ tông!”
“Chính là Hoàng Thượng, một hoàng hậu hiền đức hoặc là phi tử là có thể vì ngài giải ưu giải nạn…”
“Hừ, nhiều nữ nhân thì sẽ tranh giành tình nhân, trẫm văn có Lăng Sương, võ có Tần Khiếu, còn có Tam Vương gia Mặc Nhiên thay trẫm chuẩn bị, không lo không ai thay trẫm phân ưu. Huống chi trẫm thân thể khoẻ mạnh, con nối dòng tự nhiên là vấn đề sớm muộn thôi, đợi qua vài năm không muộn.”
“Chính là Hoàng Thượng, quốc mẫu nãi nữ tính điển phạm, không thể thiếu a…”
“Tốt lắm! Việc này đến vậy chấm dứt, đừng vội nhắc lại. Trẫm quyết định năm nay săn bắn mùa đông tự mình vào cuộc, Tần tướng quân, chúng ta hảo hảo khoa tay múa chân. Trẫm thuở nhỏ đam mê cưỡi ngựa bắn cung, nói vậy cũng không thua ngươi mới đúng.”
Tần Khiếu bị quên ở một bên, nghe được Vương thượng thư lại muốn Hoàng Thượng nạp phi sinh con, trong lòng có chút loạn. Trơ mắt đột nhiên bị đề cập, không khỏi sửng sốt.
“Chẳng qua có chút tài mọn, có thể vào mắt Hoàng Thượng, đó là vinh hạnh của thần.”
“Vậy quyết định như thế. Vương thượng thư, không chuyện gì xin mời quay về đi, trẫm mệt mỏi.”
“Này… Vâng, vi thần cáo lui”
Góp lời không có kết quả, ngược lại làm cho Hoàng Thượng danh chính ngôn thuận có cơ hội hạ trường săn bắn, này có tính tiền mất tật mang không? Vương Kiến Thuận bất đắc dĩ, đương kim Thánh Thượng quả nhiên vẫn là còn tuổi trẻ khí thịnh, không thiếu được vẫn là thích vũ thương lộng lớn.
Ai –––