Chương 9: Hình phạt không chọn người đau
Nhật Mạnh chỉ tay vào mặt.
“ Tôi phóng hoả á...! các anh nhầm rồi đây là giúp việc nhà tôi, do tôi thấy chỗ này nhớt nhát đường quá lên kêu người sách nước đi rửa sân thôi không tin các anh có thể ngửi thử!”
Bọn họ nhìn vào mắt Nhật Mạnh với ánh mắt nghi ngờ cũng đúng thật nếu là xăng thì đã có mùi khó chịu bốc lên nhưng đây lại chẳng có gì cả Nhật Mạnh nhìn xung quanh đám đông vây quanh anh thấy Tường Hạ tay gãi gãi cái gáy không giám đến gần chỉ đứng từ xa nhìn.
“ Tường Hạ cậu vào đây cho tôi...!”. Anh hét lớn Tường Hạ nhẹ nhàng từ trong đám đông bước vào cười như một con ngốc trong ánh nhìn của mọi người tay anh kéo lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô khiến cô có chút cảm giác ấm áp.
“ Nhanh đi theo tôi lên phòng chờ hợp tác điều tra”
Trong phòng trờ không khí căng thẳng mọi người nhìn nhau không gián thở Tường Hạ ngồi bên cạnh Nhật Manh tay trái lắm chặt ngón tay trỏ của bàn tay phải gương mặt có chút tội lỗi anh cảnh sát nhìn mặt cô phì cười.
“ Này cô bé đừng no nắng, không có sao đâu không phải bạn trai em đang trả lời và giải thích lý do hộ em đây hay sao”
Cô quay sang nhìn Nhật Mạnh gương mặt đeo khẩu trang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đối phương không một chút sợ hãi nào tay anh vẫn đặt lên đùi cô ý bào cô đừng sợ có anh ở đây anh nhất định sẽ bảo vệ cô thấy vậy cô ngượng đỏ mặt.
“ Ai cần cậu ta bảo vệ chứ....!
Nếu không phải cậu ta lạnh lùng thì ai nghĩ đó là can xăng, lếu ko phải đám người đó hống hách không chịu về lớp học bài thì cậu ta đâu ngồi ung dung uống Rồng Đỏ để tôi tưởng cậu ta không gọi được người lên muốn phóng hoả đốt trường để trút giận chứ! Có tránh thì trách bọn họ lười học đi”
Mấy anh cảnh sát sau một loạt câu hỏi đã nghe được câu trả lời thích đáng thì nhanh chóng rời đi mồm không ngừng mỉm cười e thẹn. Một anh cảnh sát trong đám người vỗ vai Nhật Mạnh và Tường Hạ.
“ Anh chúc phúc cho hai đứa nhớ phải chân trọng nhau đấy tác giả Tường Hạ chỉnh sửa lại bộ não cho bớt đen tồi đi nhá...!”
Cô nghe vậy gãi cái đầu đứng dậy đạp chân Nhật Mạnh rồi chạy về lớp trong cái nhìn kì lạ của mọi người, cái ánh nhìn soi mói, cái ánh nhìn mỉm cười cố gắng không cười lên tiếng. Nhật Mạnh cùng cô Mi cứ thế bước theo sau cả lớp ngồi yên không một tiếng động hay cái hé răng cây thước kẻ gõ ba nhịp lên bàn.
“ Chục năm nay tôi đi dạy chưa năm nào tôi gặp cái lớp nào nhốn nháo như cái lớp này từ lớp trưởng đến lớp phó nhốn nháo như nhau! ”
Lông mày cô nheo lại nhìn xuống cuối lớp.
“ Cả lớp trừ Quỳnh Dao, Tiêu Dao, Nhật Mạnh, Tường Hạ còn lại đứng dậy di chuyển lên bục giảng lớp trưởng cầm thước kẻ đánh vào tay các bạn mỗi người năm roi và bốn tháng chực nhật lớp. Còn nếu ko đánh mạnh được thì lớp trưởng phải chịu số roi của các bạn trong lớp nhân lên”
Tường Hạ ở dưới nghe vậy tay đặt lên trán cúi mặt xuống bàn không giám nhìn thấy vậy Nhật Mạnh được bước lấn tới đáp cho cô cây thước kẻ dẻo kéo cô lên bảng.
“ Cậu chịu oan ức vì bọn họ có muốn trút giận thì đánh đi”
Tay cô run run theo từng cơn mồm lẩm nhẩm.
“ Xin lỗi các cậu”
Những tiếng lét tét vang lên bàn tay cô đánh họ đau đến đỏ ửng cả một bàn tay tới tận lúc ra về mới được nghỉ khiến cô ngã ườn ra sàn vì mệt cô Mi thấy thế liền rời môi mỉm cười.
“ Các cậu thấy hai tụi tui đánh thế nào vì các cậu mà tay tôi đỏ rồi này chả trêu gì cũng phải lãnh số roi của các cậu”
Nghe cô nói vậy bọn trong lớp có chút sót thương chạy xuống căn tin xin chút đá cho cô chường lấy đôi tay cho bớt rát, mua đồ ăn cho cô và giúp cô rắt xe ra cổng trường nói lớn đầu cúi góc 30°.
“ Cảm ơn cậu Tường Hạ đã nhẹ tay”
Cô lái xe lắc đầu rời đi.
“ Nhớ cảm ơn Nhật Mạnh đấy về nhà chịu khó hối lỗi đi”
Vì tâm trạng nay cô khá tốt lên cô hát lớn không để ý tới mọi người xung quanh.
“ Bầu trời trong xanh ánh sáng trong lành
Ta công chúa nhỏ sấu xí lỡ chót thương chàng trong màn đêm tăm tối
Ngài tựa như ánh.... sao.... đêm trên trời.... ngài tựa như ánh trăng sáng rạng ngời trói rọi trái tim ta
Ôi tràng hoàng tử hãy tha thứ cho người con gái đã chót đơn phương ngài
Một kiếp hồng chần thiết chỉ chọn một chữ nhớ thương hay một chữ đơn phương là đủ
Núi sông mênh mông chàng là gió ta là bụi
Chúng ta cùng nhau phiêu bạt khắp lăm châu bốn bể để chọn chốn chôn thân cho mình....
Đôi môi đỏ mọng nước thân hình sáu múi lực lưỡng như làm lên một chiến binh dũng mãnh ngoài chiến xa trường làm trái tim ta phải dung động không thể ngừng đến nỗi muốn ngạt thở trước mặt tràng là lá la là la....”
Tiếng hát ấy của cô khiến cả con đường từ cổng trường tới cầu Sông Tranh phải cười đau bụng vì một bài hát không cần dài ròng không cần suy nghĩ mặc dù chỉ là hát vu vơ nhưng hết sức đang yêu và thuyết phục trái tim người nghe bằng giọng hát hết sức chầm cảm.
“ Tôi phóng hoả á...! các anh nhầm rồi đây là giúp việc nhà tôi, do tôi thấy chỗ này nhớt nhát đường quá lên kêu người sách nước đi rửa sân thôi không tin các anh có thể ngửi thử!”
Bọn họ nhìn vào mắt Nhật Mạnh với ánh mắt nghi ngờ cũng đúng thật nếu là xăng thì đã có mùi khó chịu bốc lên nhưng đây lại chẳng có gì cả Nhật Mạnh nhìn xung quanh đám đông vây quanh anh thấy Tường Hạ tay gãi gãi cái gáy không giám đến gần chỉ đứng từ xa nhìn.
“ Tường Hạ cậu vào đây cho tôi...!”. Anh hét lớn Tường Hạ nhẹ nhàng từ trong đám đông bước vào cười như một con ngốc trong ánh nhìn của mọi người tay anh kéo lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô khiến cô có chút cảm giác ấm áp.
“ Nhanh đi theo tôi lên phòng chờ hợp tác điều tra”
Trong phòng trờ không khí căng thẳng mọi người nhìn nhau không gián thở Tường Hạ ngồi bên cạnh Nhật Manh tay trái lắm chặt ngón tay trỏ của bàn tay phải gương mặt có chút tội lỗi anh cảnh sát nhìn mặt cô phì cười.
“ Này cô bé đừng no nắng, không có sao đâu không phải bạn trai em đang trả lời và giải thích lý do hộ em đây hay sao”
Cô quay sang nhìn Nhật Mạnh gương mặt đeo khẩu trang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đối phương không một chút sợ hãi nào tay anh vẫn đặt lên đùi cô ý bào cô đừng sợ có anh ở đây anh nhất định sẽ bảo vệ cô thấy vậy cô ngượng đỏ mặt.
“ Ai cần cậu ta bảo vệ chứ....!
Nếu không phải cậu ta lạnh lùng thì ai nghĩ đó là can xăng, lếu ko phải đám người đó hống hách không chịu về lớp học bài thì cậu ta đâu ngồi ung dung uống Rồng Đỏ để tôi tưởng cậu ta không gọi được người lên muốn phóng hoả đốt trường để trút giận chứ! Có tránh thì trách bọn họ lười học đi”
Mấy anh cảnh sát sau một loạt câu hỏi đã nghe được câu trả lời thích đáng thì nhanh chóng rời đi mồm không ngừng mỉm cười e thẹn. Một anh cảnh sát trong đám người vỗ vai Nhật Mạnh và Tường Hạ.
“ Anh chúc phúc cho hai đứa nhớ phải chân trọng nhau đấy tác giả Tường Hạ chỉnh sửa lại bộ não cho bớt đen tồi đi nhá...!”
Cô nghe vậy gãi cái đầu đứng dậy đạp chân Nhật Mạnh rồi chạy về lớp trong cái nhìn kì lạ của mọi người, cái ánh nhìn soi mói, cái ánh nhìn mỉm cười cố gắng không cười lên tiếng. Nhật Mạnh cùng cô Mi cứ thế bước theo sau cả lớp ngồi yên không một tiếng động hay cái hé răng cây thước kẻ gõ ba nhịp lên bàn.
“ Chục năm nay tôi đi dạy chưa năm nào tôi gặp cái lớp nào nhốn nháo như cái lớp này từ lớp trưởng đến lớp phó nhốn nháo như nhau! ”
Lông mày cô nheo lại nhìn xuống cuối lớp.
“ Cả lớp trừ Quỳnh Dao, Tiêu Dao, Nhật Mạnh, Tường Hạ còn lại đứng dậy di chuyển lên bục giảng lớp trưởng cầm thước kẻ đánh vào tay các bạn mỗi người năm roi và bốn tháng chực nhật lớp. Còn nếu ko đánh mạnh được thì lớp trưởng phải chịu số roi của các bạn trong lớp nhân lên”
Tường Hạ ở dưới nghe vậy tay đặt lên trán cúi mặt xuống bàn không giám nhìn thấy vậy Nhật Mạnh được bước lấn tới đáp cho cô cây thước kẻ dẻo kéo cô lên bảng.
“ Cậu chịu oan ức vì bọn họ có muốn trút giận thì đánh đi”
Tay cô run run theo từng cơn mồm lẩm nhẩm.
“ Xin lỗi các cậu”
Những tiếng lét tét vang lên bàn tay cô đánh họ đau đến đỏ ửng cả một bàn tay tới tận lúc ra về mới được nghỉ khiến cô ngã ườn ra sàn vì mệt cô Mi thấy thế liền rời môi mỉm cười.
“ Các cậu thấy hai tụi tui đánh thế nào vì các cậu mà tay tôi đỏ rồi này chả trêu gì cũng phải lãnh số roi của các cậu”
Nghe cô nói vậy bọn trong lớp có chút sót thương chạy xuống căn tin xin chút đá cho cô chường lấy đôi tay cho bớt rát, mua đồ ăn cho cô và giúp cô rắt xe ra cổng trường nói lớn đầu cúi góc 30°.
“ Cảm ơn cậu Tường Hạ đã nhẹ tay”
Cô lái xe lắc đầu rời đi.
“ Nhớ cảm ơn Nhật Mạnh đấy về nhà chịu khó hối lỗi đi”
Vì tâm trạng nay cô khá tốt lên cô hát lớn không để ý tới mọi người xung quanh.
“ Bầu trời trong xanh ánh sáng trong lành
Ta công chúa nhỏ sấu xí lỡ chót thương chàng trong màn đêm tăm tối
Ngài tựa như ánh.... sao.... đêm trên trời.... ngài tựa như ánh trăng sáng rạng ngời trói rọi trái tim ta
Ôi tràng hoàng tử hãy tha thứ cho người con gái đã chót đơn phương ngài
Một kiếp hồng chần thiết chỉ chọn một chữ nhớ thương hay một chữ đơn phương là đủ
Núi sông mênh mông chàng là gió ta là bụi
Chúng ta cùng nhau phiêu bạt khắp lăm châu bốn bể để chọn chốn chôn thân cho mình....
Đôi môi đỏ mọng nước thân hình sáu múi lực lưỡng như làm lên một chiến binh dũng mãnh ngoài chiến xa trường làm trái tim ta phải dung động không thể ngừng đến nỗi muốn ngạt thở trước mặt tràng là lá la là la....”
Tiếng hát ấy của cô khiến cả con đường từ cổng trường tới cầu Sông Tranh phải cười đau bụng vì một bài hát không cần dài ròng không cần suy nghĩ mặc dù chỉ là hát vu vơ nhưng hết sức đang yêu và thuyết phục trái tim người nghe bằng giọng hát hết sức chầm cảm.