Chương : 10
Cuộc sống của Cố Tiểu Tịch nhìn qua trông thật nhàm chán và có chút quá đáng, không chỉ có Ngụy Tiếu Ngữ nói vậy, mà ngay cả Giang Lai cũng nghĩ như thế.
Cố Tiểu Tịch bỏ sách vở, có lẽ bản thân cần kiểm điểm một chút chăng?
Nếu cuộc sống quá mức quy luật, hình như cũng khiến người ta chú ý thì phải? Cố Tiểu Tịch xoa xoa mày nghĩ thầm, tuy rằng y vẫn đang cố gắng để thích cuộc sống này.
Nếu so với cuộc sống hỗn loạn trước đây, thì cách sống bây giờ hình như có thể được gọi là “cấm dục”.
“Cậu nên nói chuyện yêu đương đi!” Người đàn ông ngồi đối diện nhiệt tình khuyên bảo “Đương nhiên, đối với đứa trẻ tuổi như cậu, nếu gặp được quý ông có kinh nghiệm yêu phong phú thì tốt hơn.”
Ví như tôi nè! Tên đàn ông kia tuy nói không hết lời, chẳng qua ý nghĩa của lời khuyên chỉ có một câu vậy.
Cố Tiểu Tịch nhàm chán quay mặt đi, Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn vươn tay ra ôm thiếu niên vào lòng “Có ai từng nói cậu rất lạnh lùng chưa?”
Cố Tiểu Tịch tựa người vào ***g ngực Ngụy Tiếu Ngữ nói “Chẳng có ai cả, mà có ai nói anh nhiệt tình thái quá chưa?”
“…Hình như không có.” Ngụy Tiếu Ngữ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Cố Tiểu Tịch nheo mắt không nói gì, Ngụy Tiếu Ngữ buồn chán lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại của y. Môi của Cố Tiểu Tịch có màu rất nhạt, nhưng khi cắn lên sẽ hiện ra màu sắc thật diễm lệ, khiến kẻ khác rung động. Hắn có thể đụng được cả những vân da trên phiến môi đó, di vào bên trong thì liền cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ, ướt át. Ngụy Tiếu Ngữ vừa vân vê môi, vừa rong ruổi với những suy nghĩ trong đầu, còn Cố Tiểu Tịch thì nheo mắt như con mèo nhỏ, mà không hay rằng hành động như thế sẽ khiến gã đàn ông khác sinh ra bao tưởng tượng xa vời.
“Đi nhà thờ không?” Bỗng nhiên Cố Tiểu Tịch hỏi.
“Bây giờ?” Phản ứng của Ngụy Tiếu Ngữ trở lại, quay đầu nhìn sắc trời chiều bên ngoài khung cửa sổ — đã sẩm tối rồi.
Cố Tiểu Tịch giãy ra khỏi lòng Ngụy Tiếu Ngữ, cầm lấy cái áo khoác thật dày trên móc, rồi xoay người đi.
Cửa vừa mở ra, cổ tay Cố Tiểu Tịch lại bị bắt lấy, thân thể bị kéo lại nằm trong vòng tay người kia như cũ “Để tôi hôn một cái, rồi tôi sẽ đưa cậu đi.”
Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp từ chối thì môi Ngụy Tiếu Ngữ liền hạ xuống.
Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại Cố Tiểu Tịch hôn môi, còn nói đơn giản là, đây là nụ hôn đầu tiên của Cố Tiểu Tịch.
Tuy Cố Tiểu Tịch vốn chẳng có cái khái niệm trinh tiết gì, chỉ là nụ hôn đầu lại là do Ngụy Tiếu Ngữ đoạt mất… Thật có chút không thoải mái.
Nụ hôn của Ngụy Tiếu Ngữ rất dịu dàng, tuy rằng hắn ta luôn có bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng nụ hôn này lại rất cẩn thận, thật dịu dàng, mềm mại. Cho nên Cố Tiểu Tịch cũng không chán ghét.
Nụ hôn của Ngụy Tiếu Ngữ chuyển từ dịu dàng sang mãnh liệt, đầu lưỡi chiếm giữ khắp mọi nơi, khơi mào sự đáp lại của Cố Tiểu Tịch. Nhưng người kia chẳng hề có ý đáp lại, khiến Ngụy Tiếu Ngữ có chút bất mãn. Chỉ mới là môi kề môi, nhưng vẫn khiến kẻ dày dạn kinh nghiệm tình trường như Ngụy Tiếu Ngữ muốn dừng cũng không được. Vốn ban đầu hắn chỉ có ý chơi đùa chút, nhưng rất nhanh phát hiện ra bản thân hình như không dễ rời đi như vậy.
Hắn muốn gợi lên ham muốn của y, nhưng lại không ngờ, người động tình lại là bản thân hắn.
Hắn chậm rãi rời khỏi môi y, đôi môi nhạt màu bởi vì được hôn mà nhiễm lên màu đỏ nhàn nhạt, ướt át xinh đẹp.
Y thấy khóe môi tràn ra chất lỏng ái muội, nhăn mày lau đi.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn vào đôi mắt đen láy của y, trong đó không có một tia dao động, vẫn chỉ mãi một vẻ trong sáng như ban đầu. Hắn có chút mất mát đứng yên tại trận, không biết vì sao đột nhiên hắn thấy thật thất vọng. Hắn không thể giải thích được, là thất vọng cho kỹ thuật hôn của bản thân hay là vì đối phương chẳng mảy may động tâm gì.
“…Trái tim của cậu hình như không ở trên con người cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ thì thào nói, nhìn đôi mắt đen láy trong suốt tựa như chẳng nhiễm cả một hạt bụi.
Hắn cũng chẳng biết vì sao bản thân lại nói ra lời như vậy nữa, đó chính là cảm giác trong thâm tâm hắn, mà lần này thì hình như chẳng khống chế nổi đầu lưỡi, cứ thế mà nói toẹt ra.
Cố Tiểu Tịch nheo mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình. Đôi mắt xanh thẳm chứa đầy vẻ hoang mang nhưng cũng tràn trề tình cảm, vì thế y đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng mở miệng nói “Lòng của tôi ở trong này, không ai nhìn thấy được.”
Y tránh khỏi cái ôm của Ngụy Tiếu Ngữ, lần này người đàn ông không ngăn cản, Cố Tiểu Tịch nói “Bây giờ anh nên đưa tôi tới nhà thờ đi chứ?”
***
Đáng ra thành phố càng sầm uất thì nhà thờ cũng phải càng lớn mới đúng nhỉ? Chẳng qua ở thành phố này rõ ràng không phải vậy.
Vào thời kì chiến tranh, các nhà thờ ở đây gần như đều vì bom đạn mà cháy hết. Mà bây giờ, chính phủ hình như cũng chưa có dự định trùng tu lại chung, cũng may ở ngoại thành có một nhà thờ.
Ngụy Tiếu Ngữ vốn định tự lái xe, nhưng Cố Tiểu Tịch kiên quyết không cho, nghe nói là di chứng lần trước, cho nên vẫn do tài xế lái giúp.
Tà dương thật trầm, Cố Tiểu Tịch nhìn sắc trời chiều đỏ như màu máu cùng với những hàng cây vùn vụt lướt qua, lấp ló đâu đó xuất hiện dần đỉnh nhọn của nhà thờ.
Đương nhiên nếu so với chùa chiền, thì mức độ hoan nghênh của nhà thờ chắc chắn không bằng, chẳng qua mỗi thành phố tựa như đều có sự hiện diện của nó.
Xe dừng trước cửa nhà thờ, Cố Tiểu Tịch có thể nhìn thấy bức tường đá cùng cửa sổ nơi đỉnh tháp thật lớn, những hình vẽ tôn giáo trên mấy tấm thủy tinh lớn rực rỡ sắc màu, trong bóng tối thật tĩnh mịch, nhưng lại thật tươi đẹp.
Cố Tiểu Tịch cùng Ngụy Tiếu Ngữ xuống xe, Cố Tiểu Tịch bước lên bậc thang, Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên thò tay ra kéo y lại “Cậu đến nhà thờ làm gì?”
“…Cầu nguyện với xưng tội.” Cố Tiểu Tịch nói “Ai đến đây chẳng phải đều như vậy sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng buông cánh tay Cố Tiểu Tịch ra, nhìn thiếu niên đẩy cửa gỗ của nhà thờ bước vào.
Trong nhà thờ có thắp nến, phía trước là Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá. Bên cạnh có Đức mẹ Maria, dáng vẻ khoan thai bình tĩnh. Những dãy ghế được xếp gọn gàng, ngay ngắn thành hai hàng. Thực ra đây là nhà thờ y trước khi sống lại thường xuyên tới đây.
Mặt trời đã đi ngủ sau đỉnh núi, màn đêm phủ xuống cả nhà thờ này.
Y đứng trước mặt Chúa một lúc, rồi xoay người bước vào phòng xưng tội. Ngụy Tiếu Ngữ đi theo sau, nhìn cánh cửa phòng sám hối bị đóng lại.
Lòng hắn có chút rối loạn, hắn muốn nghe lời thực tâm của Cố Tiểu Tịch. Lúc Ngụy Tiếu Ngữ bằng tuổi Cố Tiểu Tịch bây giờ, cũng không có những tâm tư thâm trầm như vậy.
Cố Tiểu Tịch dường như là đang cự tuyệt tất cả, y không thích những cám dỗ bên ngoài, cũng không muốn trả giá cái gì. Gương mặt y rất nhạt, nhưng con người lại đen khôn cùng. Những cảm xúc của y cũng thật lãnh đạm, nhưng đôi khi lại kiên trì đến cố chấp. Y giống như là đang ôm một bí mật thật lớn lao, nhưng chẳng ai có thể đoán được. Hoặc có lẽ, một đứa nhỏ như vậy, thì có cái gì là bí mật nhỉ?
Hắn bỗng nhiên muốn vào phòng sám hối cạnh đó, hắn muốn nghe xem tiếng lòng của Cố Tiểu Tịch là gì.
Bước chân gần như đã nhấc lên, song cuối cùng lại là bất động tại chỗ…
Hắn ngồi xuống cái ghế ở hàng thứ hai. Một kẻ như Ngụy Tiếu Ngữ chưa từng thích một người nào nhiều như bây giờ.
Ngụy gia là một gia tộc rất lớn, Ngụy Tiếu Ngữ là con trai thứ, nên cũng là người luôn được bảo vệ kĩ lưỡng. Bởi vì còn anh trai, nên cuộc sống của con thứ cũng không phải gò bó mấy.
Lúc hắn bằng tuổi Cố Tiểu Tịch, hắn nghĩ bản thân đã gặp được tình yêu đời mình, tựa như trong cuộc đời, ai cũng sẽ gặp được loại tình yêu như vậy. Hắn vốn cứ tưởng lần đầu gặp gỡ đã tìm thấy tình yêu. Nhưng cái tình cảm đó làm sao kinh qua nổi thử thách của thực tế, chuyện yêu đương của đứa con thứ sẽ bị người của gia tộc kiểm chứng nhiều lần.
Mãi cho đến khi có người vứt một tập tư liệu trước mặt hắn.
“Nếu em muốn tiếp tục cũng được, dù sao cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Chẳng qua anh hi vọng em có thể thấy được bản chất của sự vệc thôi. Đối với những người như chúng ta, có thể không cần vạch trần bộ mặt thật, nhưng trong lòng phải hiểu được bản chất của nó.” Anh hai nhẹ giọng nói thế, sau đó rời đi.
Không thấy sự yếu ớt của nhau chính là phương pháp an ủi tốt nhất.
Ngụy Tiếu Ngữ đã chuẩn bị một chuỗi lời muốn nói, ví như tự do yêu đương hay là không phải ai cũng hiểu được tình yêu đích thực, cùng với mấy câu đại loại, em nguyện vì cô ấy mà thoát ly gia tộc, cho dù không có Ngụy gia, tụi em cũng có thể sống tốt lắm…
Nhưng khi mở tài liệu, hắn biết bản thân quá ngây thơ rồi.
Đúng như lời anh hai đã nói, có lẽ chẳng cần phải vạch trần ra làm gì, nhưng trong lòng chúng ta phải hiểu được bản chất.
Mà bản chất cái loại tình yêu này chính là lừa gạt… đối với Ngụy Tiếu Ngữ, một thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, lừa gạt một lần là đủ rồi.
Thật ra, ngay từ đầu người trong gia tộc đã không ngăn cản bọn họ yêu đương, mà cuối cùng ngay cả câu đề nghị chia tay cũng chẳng nói ra. Nhưng tập tư liệu mỏng dính kia đối với Ngụy Tiếu Ngữ là đủ rồi. Hắn đã biết bản thân nên làm cái gì rồi.
Ngụy Tiếu Ngữ không hận đời, cũng chẳng vì chuyện này mà coi thường hết thảy việc trên đời. Nhưng hắn đã hiểu được một chuyện, tình yêu đích thực là thứ không bao giờ tự mọc tay chân rồi chạy đến trước mặt mình.
***
Cố Tiểu Tịch đẩy cánh cửa phòng sám hối ra. Theo lý thuyết, thời gian này đáng ra linh mục phải ra về rồi, hay là linh mục ở đây về trễ hơn nơi khác?
Khung cửa sổ được gia công kỹ càng phản chiếu hình bóng một người khác.
Cố Tiểu Tịch ngồi xuống ghế, diện tích phòng xưng tội rất nhỏ, nhỏ đến độ làm cho người ta sinh ra một cảm giác áp lực nhưng cũng vì thế mà thấy an toàn.
Y hít mạnh một hơi “…Thưa cha, con muốn xưng tội.”
“Chúa sẽ lắng nghe lời sám hối của con.” Linh mục cách vách nhẹ giọng nói, có lẽ vì là một tư tế, nên trong giọng nói có pha chút tình cảm ấm áp.
“Con… con thấy mình có một giấc mộng rất dài.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói “Khi tỉnh lại, bản thân đã ở một hoàn cảnh khác.”
“Thật lâu trước kia, con đã từng muốn chấm dứt tất cả, cuộc sống hồi trước có chút… hỗn loạn.” Cố Tiểu Tịch gãi gãi đầu, không biết phải tiếp tục thế nào “Con băn khoăn không biết có phải trong thân thể mỗi người đều có linh hồn khác không, cha… Con muốn nói là, con tìm được một thân phận mới… Nhưng con không biết nên làm sao thì bản thân mới thoải mái một chút được — Ý của con là, con không muốn trở về cuộc sống trước kia, nhưng lại không thể thích ứng hoàn toàn với cuộc sống hiện tại.”
“Thượng đế phù hộ con.” Giọng của linh mục rất nhẹ, thời điểm truyền qua vách, mang đến một cảm giác thật dịu dàng “Chúa cho rằng mỗi người chúng ta đều có một quá khứ mà bản thân phủ nhận, quan trọng là, con phủ nhận nó là vì lo lắng cho tương lai sao?”
“…Con không có lo cho tương lai ạ.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
“Muốn trở thành một người như thế nào, đạt được thứ gì đó, hay là, muốn có được tình cảm ra sao.” Linh mục hiền hậu nói “Con cần tự hỏi mình, dù sao quá khứ cũng đã qua rồi.”
“Có một số người thương tổn con, một số người thì cần con giúp đỡ, con không thể đoạn tuyệt tất cả mọi chuyện, cho dù đó là quá khứ, những thứ đó con vẫn phải đeo trên lưng, ý của con là… Có một số người phải vì thế mà cố gắng trả giá.” Cố Tiểu Tịch nói, giọng y rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng.
“Không, con của ta, nếu một người nói trong lòng có hận thù, như vậy đời người đã định trước sẽ không hạnh phúc.” Linh mục chân thành nói “Học cách buông bỏ thù hận mới là đúng đắn, có lẽ con cũng nghĩ như vậy nên mới có thể tới nơi này phải không?”
“…Thưa cha, con không biết.” Cố Tiểu Tịch nói “Con đã nghĩ sẽ buông tha một vài chuyện, và bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng… cuối cùng con lại không cách nào quên được.”
“Con…” linh mục nói “Ta đề nghị con thử chấp nhận người khác…”
Lời của linh mục còn chưa xong, Cố Tiểu Tịch liền nghe thấy tiếng mở cửa dù rất nhỏ, tiếp theo y nghe được tiếng ghế dịch chuyển đằng sau.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, y nghĩ linh mục chắc không mất lịch sự như vậy chứ. Tiếp theo y nghe được tiếng nói của một người lạ, khác với giọng hiền lành của linh mục “Xin lỗi, đã hết giờ xưng tội.”
*****
Cố Tiểu Tịch có thể từ tấm vách mà nhìn thấy thân ảnh hai người — mà một người ngã vào lòng một người xa lạ với một tư thế cực kỳ không tự nhiên.
Y ý thức được bản thân có lẽ đụng phải chuyện gì…
Y đột nhiên nghiêng người, một viên đạn sượt qua vai y.
Tim Cố Tiểu Tịch đập tựa như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, đây là lần đầu tiên y đối mặt với trận chiến như vậy, mặc kệ là trước khi sống lại, hay là sau khi sống lại.
Những lỗ nhỏ dày đặc trên tấm chắn khiến y không thể nhìn rõ gương mặt của người cách vách. Chỉ có thể loáng thoáng ước chừng đó là người đàn ông cao to, tay đang cầm súng… Nòng súng rất dài, xem ra vừa nãy là có gắn ống giảm thanh. Mà vị linh mục kia có thể là đã bị… Giết.
Phòng xưng tội quá hẹp, rất khó có thể trốn thoát phát thứ hai, Cố Tiểu Tịch ngồi xổm xuống, thò tay ra kéo then cửa.
Tay vừa chạm vào then, dễ dàng đẩy ra, cửa liền mở.
Cố Tiểu Tịch gần như là lăn từ trong ra ngoài, chẳng qua bây giờ cũng không phải thời điểm quan tâm đến hình tượng bản thân nữa.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức từ ghế đứng dậy “Tiểu Tịch?”
“Nằm sấp xuống!” Cố Tiểu Tịch hét lên.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức ngồi xổm, còn chiếc ghế Ngụy Tiếu Ngữ ngồi lúc nãy phát ra âm thanh nho nhỏ.
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu lại liền thấy, trên lưng ghế gỗ xuất hiện một cái lỗ nhỏ, trên mặt còn bốc lên chút khói đen.
“Trời ạ, tôi không biết là cậu lại xưng tội với một tên sát thủ đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu sang nói với Cố Tiểu Tịch đang ẩn mình ở chiếc ghế cạnh đó.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, người kia bây giờ còn tâm trạng đùa giỡn vậy sao “Vệ sĩ của anh đâu!”
“…Tại cậu quyết định đến nhà thờ đấy.” Trong giọng của người đàn ông xen lẫn trách cứ.
Cố Tiểu Tịch hít một hơi lạnh, nếu như lời anh ta đã nói vậy — đúng là chỉ mang theo tài xế, chứ không dẫn theo vệ sĩ nào.
“Vệ sĩ của anh thật chẳng chuyên nghiệp chút nào…” Cố Tiểu Tịch rên rỉ một tiếng.
Giữa cuộc đối thoại của hai người, xen vào một tiếng động.
“Bộ người của Ngụy gia đều coi việc bị ám sát là một thói quen của gia tộc sao?” Cố Tiểu Tịch không dám ngẩng đầu lên, nói.
Tuy y không xác định được tên sát thủ kia có phải đã biết vị trí của bọ họ không, nhưng nếu bây giờ cả hai vì hiếu kỳ mà ngẩng đầu lên, thật sự có thể sẽ bị tên kia ban một viên đạn ngay trán mà chết.
Loại thời điểm này không ai dám vì sự tò mò mà nguy hiểm đến tính mệnh của mình.
“Không có gia tộc nào thích đem chuyện bị ám sát coi thành thói quen cả.” Ngụy Tiếu Ngữ sau lưng rầu rĩ nói, rõ ràng là không vui vì những lời của Cố Tiểu Tịch.
“Vậy thì thật kỳ quái đấy, giọng điệu của anh về vụ này thật thoải mái như anh trai anh.” Người kia nhẹ giọng nói, thời điểm nói chuyện, còn xuất hiện tiếng súng nổ khe khẽ. Cố Tiểu Tịch nghe thấy hắn lầm bầm “Tôi thực sự không thích dùng súng giảm thanh, tốc độ rõ ràng chậm hơn rất nhiều.”
“Nếu cậu mà nói vậy với anh tôi thì,” Ngụy Tiếu Ngữ nói “cậu bên biết, công việc làm ăn của Ngụy Gia không dễ tiếp cận đâu.”
“Quả là như vậy, nhưng bởi thế mà lợi nhuận cũng nhiều vô cùng.” giọng điệu của người kia thật thoải mái “Cậu coi đi, ý của tôi là, cho dù tôi giết mười người, cũng không chắc có thể thu được lợi ích của đối phương, thế nên tôi cần gì phải tốn công giết mười người chứ.”
“…Giết người là phạm pháp.” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nhắc nhở vị sát thủ này.
“Cho nên mới kiếm được nhiều tiền nha.” người kia dịu dàng trả lời “Được rồi, còn cần trốn nữa không?”
Vị trí của Cố Tiểu Tịch có thể thấy được Ngụy Tiếu Ngữ, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì lại không nhìn thấy Cố Tiểu Tịch, cho nên Ngụy Tiếu Ngữ cũng không thể xác định vị trí cụ thể của y.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ lấy ra từ túi áo một ít phụ tùng, sau đó nhẹ nhàng bắt đầu lắp ráp.
Những linh kiện kỳ quái này nếu đưa cho Cố Tiểu Tịch, tám phần là không ra hình thù gì, nhưng ở trong tay Ngụy Tiếu Ngữ lại thành một khẩu súng nhỏ.
Sau đó Cố Tiểu Tịch hỏi vì sao phải lắp ráp súng phiền phức như thế. Ngụy Tiếu Ngữ đương nhiên đáp lại, nếu đem súng như lần trước mà ôm cậu thì rất nguy hiểm, tôi không muốn lúc thân thiết với nhau, thì cậu lại hăng hái cướp cò đâu.
Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch biết Ngụy Tiếu Ngữ không phải nói thật. Cái súng lắp ráp kia kỳ thực là súng gây mê, anh ta là muốn bắt sống kẻ địch. Đối với Ngụy gia, sát thủ vốn chẳng đáng sợ, mà chính là kẻ đầu sỏ đứng đằng sau bỏ tiền thuê đám sát thủ này.
Y thấy Ngụy Tiếu Ngữ tốn rất ít thời gian là có thể không chút tiếng động ráp xong khẩu súng, rồi lôi ra từ túi áo đạn rất nhỏ lắp vào.
Cố Tiểu Tịch thấy Ngụy Tiếu Ngữ rũ mắt xuống, thành thục và thâm trầm vô cùng, hoàn toàn khác với một Ngụy Tiếu Ngữ nhã nhặn hằng ngày. Trên mặt của hắn vẫn là nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt tốt đẹp như cũ.
Ánh sáng từ những ngọn nến làm cho nhà thờ sáng trưng, tia sáng lạnh lẽo phản xạ từ khẩu súng, nhưng so ra thì vẫn thua kém ánh mắt màu lam lạnh như băng kia.
Hắn có thể để lộ ra gương mặt tươi cười, cùng lúc là vẻ trầm lắng trong đôi mắt.
Cố Tiểu Tịch không cách nào tưởng tượng được hoàn cảnh sống của hắn, nụ cười trở thành mặt nạ, mà sự thành thật thì bị chôn giấu trong bóng đêm.
Càng là gia tộc có lịch sử lâu đời, thì bóng tối bên trong càng thêm nặng nệ, kẻ thù cũng càng nhiều. Cũng không thể nào giống mấy hộ mới phất lên luôn phải chạy theo cái gọi giàu sang phú quý.
Trừ phi bạn thoát ly khỏi gia tộc.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ nghiêng người đi, trong tay cầm khẩu súng. Những ngón tay trắng ngần, thon dài cầm khẩu súng trông thật vững chãi, cứ như đó là một bộ phận trên thân thể hắn.
Nhưng tình huống tiếp theo lại làm cho Cố Tiểu Tịch hoảng loạn. Bởi thực tế thật chẳng giống mấy cảnh đấu súng trên TV chút nào.
Tiếng vang thật lớn đập thẳng vào ***g ngực, tai thì cứ ong ong cả lên, thế giới xung quanh cứ như chỉ còn mỗi tiếng tim đập của bản thân mình.
Trước kia Cố Tiểu Tịch cũng từng tìm hiểu mấy loại súng ống, nhưng lúc đó là vì hứng thú nhất thời, bởi vì sau ba tháng nó đã biến mất hoàn toàn.
Bây giờ phải đối mặt với một sát thủ.
Đây chính là một trải nghiệm kỳ quái khi sợ hãi kẻ khác. Cứ như thể cho dù thân thể bạn thu nhỏ lại bao nhiêu đi chăng nữa, thì vẫn mãi mãi ở dưới bóng ma của tử thần.
Động tác của Ngụy Tiếu Ngữ rất nhanh, nhưng sau đó thì anh ta bất động tại chỗ, cặp mắt xanh thẳm kia chỉ hướng về phía y.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, một người đàn ông xa lạ, chỉ súng vào y, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì hướng súng về tay đó.
Người đàn ông kia khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc đen, mắt màu xanh dương, nhìn qua trông lịch sự, hiền lành, nhưng khẩu súng trong tay gã lại chỉ thẳng vào y.
“Cậu đem một đứa nhỏ đến nhà thờ, mà thằng bé là đến xưng tội hả.” Gã đàn ông cầm súng chỉ vào y, nhưng mặt lại quay sang nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Đối với mấy tay sát thủ, loại hình vi này hình như có chút thiếu chuyên nghiệp.
Cố Tiểu Tịch xịch sang bên trái một chút, nhưng sau lưng gã đàn ông kia cứ như mọc ra một đôi mắt, bàn tay cầm súng cũng dịch sang hướng thiếu niên, nòng súng tối đen, cứ vậy mà chỉ thẳng vào trái tim Cố Tiểu Tịch.
“Đối với yêu cầu của tình nhân, tôi luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn.” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ rất nhẹ, trên mặt còn tươi cười, nhưng khẩu súng thì vẫn nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
89
Cố Tiểu Tịch bỏ sách vở, có lẽ bản thân cần kiểm điểm một chút chăng?
Nếu cuộc sống quá mức quy luật, hình như cũng khiến người ta chú ý thì phải? Cố Tiểu Tịch xoa xoa mày nghĩ thầm, tuy rằng y vẫn đang cố gắng để thích cuộc sống này.
Nếu so với cuộc sống hỗn loạn trước đây, thì cách sống bây giờ hình như có thể được gọi là “cấm dục”.
“Cậu nên nói chuyện yêu đương đi!” Người đàn ông ngồi đối diện nhiệt tình khuyên bảo “Đương nhiên, đối với đứa trẻ tuổi như cậu, nếu gặp được quý ông có kinh nghiệm yêu phong phú thì tốt hơn.”
Ví như tôi nè! Tên đàn ông kia tuy nói không hết lời, chẳng qua ý nghĩa của lời khuyên chỉ có một câu vậy.
Cố Tiểu Tịch nhàm chán quay mặt đi, Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn vươn tay ra ôm thiếu niên vào lòng “Có ai từng nói cậu rất lạnh lùng chưa?”
Cố Tiểu Tịch tựa người vào ***g ngực Ngụy Tiếu Ngữ nói “Chẳng có ai cả, mà có ai nói anh nhiệt tình thái quá chưa?”
“…Hình như không có.” Ngụy Tiếu Ngữ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Cố Tiểu Tịch nheo mắt không nói gì, Ngụy Tiếu Ngữ buồn chán lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại của y. Môi của Cố Tiểu Tịch có màu rất nhạt, nhưng khi cắn lên sẽ hiện ra màu sắc thật diễm lệ, khiến kẻ khác rung động. Hắn có thể đụng được cả những vân da trên phiến môi đó, di vào bên trong thì liền cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ, ướt át. Ngụy Tiếu Ngữ vừa vân vê môi, vừa rong ruổi với những suy nghĩ trong đầu, còn Cố Tiểu Tịch thì nheo mắt như con mèo nhỏ, mà không hay rằng hành động như thế sẽ khiến gã đàn ông khác sinh ra bao tưởng tượng xa vời.
“Đi nhà thờ không?” Bỗng nhiên Cố Tiểu Tịch hỏi.
“Bây giờ?” Phản ứng của Ngụy Tiếu Ngữ trở lại, quay đầu nhìn sắc trời chiều bên ngoài khung cửa sổ — đã sẩm tối rồi.
Cố Tiểu Tịch giãy ra khỏi lòng Ngụy Tiếu Ngữ, cầm lấy cái áo khoác thật dày trên móc, rồi xoay người đi.
Cửa vừa mở ra, cổ tay Cố Tiểu Tịch lại bị bắt lấy, thân thể bị kéo lại nằm trong vòng tay người kia như cũ “Để tôi hôn một cái, rồi tôi sẽ đưa cậu đi.”
Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp từ chối thì môi Ngụy Tiếu Ngữ liền hạ xuống.
Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại Cố Tiểu Tịch hôn môi, còn nói đơn giản là, đây là nụ hôn đầu tiên của Cố Tiểu Tịch.
Tuy Cố Tiểu Tịch vốn chẳng có cái khái niệm trinh tiết gì, chỉ là nụ hôn đầu lại là do Ngụy Tiếu Ngữ đoạt mất… Thật có chút không thoải mái.
Nụ hôn của Ngụy Tiếu Ngữ rất dịu dàng, tuy rằng hắn ta luôn có bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng nụ hôn này lại rất cẩn thận, thật dịu dàng, mềm mại. Cho nên Cố Tiểu Tịch cũng không chán ghét.
Nụ hôn của Ngụy Tiếu Ngữ chuyển từ dịu dàng sang mãnh liệt, đầu lưỡi chiếm giữ khắp mọi nơi, khơi mào sự đáp lại của Cố Tiểu Tịch. Nhưng người kia chẳng hề có ý đáp lại, khiến Ngụy Tiếu Ngữ có chút bất mãn. Chỉ mới là môi kề môi, nhưng vẫn khiến kẻ dày dạn kinh nghiệm tình trường như Ngụy Tiếu Ngữ muốn dừng cũng không được. Vốn ban đầu hắn chỉ có ý chơi đùa chút, nhưng rất nhanh phát hiện ra bản thân hình như không dễ rời đi như vậy.
Hắn muốn gợi lên ham muốn của y, nhưng lại không ngờ, người động tình lại là bản thân hắn.
Hắn chậm rãi rời khỏi môi y, đôi môi nhạt màu bởi vì được hôn mà nhiễm lên màu đỏ nhàn nhạt, ướt át xinh đẹp.
Y thấy khóe môi tràn ra chất lỏng ái muội, nhăn mày lau đi.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn vào đôi mắt đen láy của y, trong đó không có một tia dao động, vẫn chỉ mãi một vẻ trong sáng như ban đầu. Hắn có chút mất mát đứng yên tại trận, không biết vì sao đột nhiên hắn thấy thật thất vọng. Hắn không thể giải thích được, là thất vọng cho kỹ thuật hôn của bản thân hay là vì đối phương chẳng mảy may động tâm gì.
“…Trái tim của cậu hình như không ở trên con người cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ thì thào nói, nhìn đôi mắt đen láy trong suốt tựa như chẳng nhiễm cả một hạt bụi.
Hắn cũng chẳng biết vì sao bản thân lại nói ra lời như vậy nữa, đó chính là cảm giác trong thâm tâm hắn, mà lần này thì hình như chẳng khống chế nổi đầu lưỡi, cứ thế mà nói toẹt ra.
Cố Tiểu Tịch nheo mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình. Đôi mắt xanh thẳm chứa đầy vẻ hoang mang nhưng cũng tràn trề tình cảm, vì thế y đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng mở miệng nói “Lòng của tôi ở trong này, không ai nhìn thấy được.”
Y tránh khỏi cái ôm của Ngụy Tiếu Ngữ, lần này người đàn ông không ngăn cản, Cố Tiểu Tịch nói “Bây giờ anh nên đưa tôi tới nhà thờ đi chứ?”
***
Đáng ra thành phố càng sầm uất thì nhà thờ cũng phải càng lớn mới đúng nhỉ? Chẳng qua ở thành phố này rõ ràng không phải vậy.
Vào thời kì chiến tranh, các nhà thờ ở đây gần như đều vì bom đạn mà cháy hết. Mà bây giờ, chính phủ hình như cũng chưa có dự định trùng tu lại chung, cũng may ở ngoại thành có một nhà thờ.
Ngụy Tiếu Ngữ vốn định tự lái xe, nhưng Cố Tiểu Tịch kiên quyết không cho, nghe nói là di chứng lần trước, cho nên vẫn do tài xế lái giúp.
Tà dương thật trầm, Cố Tiểu Tịch nhìn sắc trời chiều đỏ như màu máu cùng với những hàng cây vùn vụt lướt qua, lấp ló đâu đó xuất hiện dần đỉnh nhọn của nhà thờ.
Đương nhiên nếu so với chùa chiền, thì mức độ hoan nghênh của nhà thờ chắc chắn không bằng, chẳng qua mỗi thành phố tựa như đều có sự hiện diện của nó.
Xe dừng trước cửa nhà thờ, Cố Tiểu Tịch có thể nhìn thấy bức tường đá cùng cửa sổ nơi đỉnh tháp thật lớn, những hình vẽ tôn giáo trên mấy tấm thủy tinh lớn rực rỡ sắc màu, trong bóng tối thật tĩnh mịch, nhưng lại thật tươi đẹp.
Cố Tiểu Tịch cùng Ngụy Tiếu Ngữ xuống xe, Cố Tiểu Tịch bước lên bậc thang, Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên thò tay ra kéo y lại “Cậu đến nhà thờ làm gì?”
“…Cầu nguyện với xưng tội.” Cố Tiểu Tịch nói “Ai đến đây chẳng phải đều như vậy sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng buông cánh tay Cố Tiểu Tịch ra, nhìn thiếu niên đẩy cửa gỗ của nhà thờ bước vào.
Trong nhà thờ có thắp nến, phía trước là Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá. Bên cạnh có Đức mẹ Maria, dáng vẻ khoan thai bình tĩnh. Những dãy ghế được xếp gọn gàng, ngay ngắn thành hai hàng. Thực ra đây là nhà thờ y trước khi sống lại thường xuyên tới đây.
Mặt trời đã đi ngủ sau đỉnh núi, màn đêm phủ xuống cả nhà thờ này.
Y đứng trước mặt Chúa một lúc, rồi xoay người bước vào phòng xưng tội. Ngụy Tiếu Ngữ đi theo sau, nhìn cánh cửa phòng sám hối bị đóng lại.
Lòng hắn có chút rối loạn, hắn muốn nghe lời thực tâm của Cố Tiểu Tịch. Lúc Ngụy Tiếu Ngữ bằng tuổi Cố Tiểu Tịch bây giờ, cũng không có những tâm tư thâm trầm như vậy.
Cố Tiểu Tịch dường như là đang cự tuyệt tất cả, y không thích những cám dỗ bên ngoài, cũng không muốn trả giá cái gì. Gương mặt y rất nhạt, nhưng con người lại đen khôn cùng. Những cảm xúc của y cũng thật lãnh đạm, nhưng đôi khi lại kiên trì đến cố chấp. Y giống như là đang ôm một bí mật thật lớn lao, nhưng chẳng ai có thể đoán được. Hoặc có lẽ, một đứa nhỏ như vậy, thì có cái gì là bí mật nhỉ?
Hắn bỗng nhiên muốn vào phòng sám hối cạnh đó, hắn muốn nghe xem tiếng lòng của Cố Tiểu Tịch là gì.
Bước chân gần như đã nhấc lên, song cuối cùng lại là bất động tại chỗ…
Hắn ngồi xuống cái ghế ở hàng thứ hai. Một kẻ như Ngụy Tiếu Ngữ chưa từng thích một người nào nhiều như bây giờ.
Ngụy gia là một gia tộc rất lớn, Ngụy Tiếu Ngữ là con trai thứ, nên cũng là người luôn được bảo vệ kĩ lưỡng. Bởi vì còn anh trai, nên cuộc sống của con thứ cũng không phải gò bó mấy.
Lúc hắn bằng tuổi Cố Tiểu Tịch, hắn nghĩ bản thân đã gặp được tình yêu đời mình, tựa như trong cuộc đời, ai cũng sẽ gặp được loại tình yêu như vậy. Hắn vốn cứ tưởng lần đầu gặp gỡ đã tìm thấy tình yêu. Nhưng cái tình cảm đó làm sao kinh qua nổi thử thách của thực tế, chuyện yêu đương của đứa con thứ sẽ bị người của gia tộc kiểm chứng nhiều lần.
Mãi cho đến khi có người vứt một tập tư liệu trước mặt hắn.
“Nếu em muốn tiếp tục cũng được, dù sao cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Chẳng qua anh hi vọng em có thể thấy được bản chất của sự vệc thôi. Đối với những người như chúng ta, có thể không cần vạch trần bộ mặt thật, nhưng trong lòng phải hiểu được bản chất của nó.” Anh hai nhẹ giọng nói thế, sau đó rời đi.
Không thấy sự yếu ớt của nhau chính là phương pháp an ủi tốt nhất.
Ngụy Tiếu Ngữ đã chuẩn bị một chuỗi lời muốn nói, ví như tự do yêu đương hay là không phải ai cũng hiểu được tình yêu đích thực, cùng với mấy câu đại loại, em nguyện vì cô ấy mà thoát ly gia tộc, cho dù không có Ngụy gia, tụi em cũng có thể sống tốt lắm…
Nhưng khi mở tài liệu, hắn biết bản thân quá ngây thơ rồi.
Đúng như lời anh hai đã nói, có lẽ chẳng cần phải vạch trần ra làm gì, nhưng trong lòng chúng ta phải hiểu được bản chất.
Mà bản chất cái loại tình yêu này chính là lừa gạt… đối với Ngụy Tiếu Ngữ, một thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, lừa gạt một lần là đủ rồi.
Thật ra, ngay từ đầu người trong gia tộc đã không ngăn cản bọn họ yêu đương, mà cuối cùng ngay cả câu đề nghị chia tay cũng chẳng nói ra. Nhưng tập tư liệu mỏng dính kia đối với Ngụy Tiếu Ngữ là đủ rồi. Hắn đã biết bản thân nên làm cái gì rồi.
Ngụy Tiếu Ngữ không hận đời, cũng chẳng vì chuyện này mà coi thường hết thảy việc trên đời. Nhưng hắn đã hiểu được một chuyện, tình yêu đích thực là thứ không bao giờ tự mọc tay chân rồi chạy đến trước mặt mình.
***
Cố Tiểu Tịch đẩy cánh cửa phòng sám hối ra. Theo lý thuyết, thời gian này đáng ra linh mục phải ra về rồi, hay là linh mục ở đây về trễ hơn nơi khác?
Khung cửa sổ được gia công kỹ càng phản chiếu hình bóng một người khác.
Cố Tiểu Tịch ngồi xuống ghế, diện tích phòng xưng tội rất nhỏ, nhỏ đến độ làm cho người ta sinh ra một cảm giác áp lực nhưng cũng vì thế mà thấy an toàn.
Y hít mạnh một hơi “…Thưa cha, con muốn xưng tội.”
“Chúa sẽ lắng nghe lời sám hối của con.” Linh mục cách vách nhẹ giọng nói, có lẽ vì là một tư tế, nên trong giọng nói có pha chút tình cảm ấm áp.
“Con… con thấy mình có một giấc mộng rất dài.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói “Khi tỉnh lại, bản thân đã ở một hoàn cảnh khác.”
“Thật lâu trước kia, con đã từng muốn chấm dứt tất cả, cuộc sống hồi trước có chút… hỗn loạn.” Cố Tiểu Tịch gãi gãi đầu, không biết phải tiếp tục thế nào “Con băn khoăn không biết có phải trong thân thể mỗi người đều có linh hồn khác không, cha… Con muốn nói là, con tìm được một thân phận mới… Nhưng con không biết nên làm sao thì bản thân mới thoải mái một chút được — Ý của con là, con không muốn trở về cuộc sống trước kia, nhưng lại không thể thích ứng hoàn toàn với cuộc sống hiện tại.”
“Thượng đế phù hộ con.” Giọng của linh mục rất nhẹ, thời điểm truyền qua vách, mang đến một cảm giác thật dịu dàng “Chúa cho rằng mỗi người chúng ta đều có một quá khứ mà bản thân phủ nhận, quan trọng là, con phủ nhận nó là vì lo lắng cho tương lai sao?”
“…Con không có lo cho tương lai ạ.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
“Muốn trở thành một người như thế nào, đạt được thứ gì đó, hay là, muốn có được tình cảm ra sao.” Linh mục hiền hậu nói “Con cần tự hỏi mình, dù sao quá khứ cũng đã qua rồi.”
“Có một số người thương tổn con, một số người thì cần con giúp đỡ, con không thể đoạn tuyệt tất cả mọi chuyện, cho dù đó là quá khứ, những thứ đó con vẫn phải đeo trên lưng, ý của con là… Có một số người phải vì thế mà cố gắng trả giá.” Cố Tiểu Tịch nói, giọng y rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng.
“Không, con của ta, nếu một người nói trong lòng có hận thù, như vậy đời người đã định trước sẽ không hạnh phúc.” Linh mục chân thành nói “Học cách buông bỏ thù hận mới là đúng đắn, có lẽ con cũng nghĩ như vậy nên mới có thể tới nơi này phải không?”
“…Thưa cha, con không biết.” Cố Tiểu Tịch nói “Con đã nghĩ sẽ buông tha một vài chuyện, và bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng… cuối cùng con lại không cách nào quên được.”
“Con…” linh mục nói “Ta đề nghị con thử chấp nhận người khác…”
Lời của linh mục còn chưa xong, Cố Tiểu Tịch liền nghe thấy tiếng mở cửa dù rất nhỏ, tiếp theo y nghe được tiếng ghế dịch chuyển đằng sau.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, y nghĩ linh mục chắc không mất lịch sự như vậy chứ. Tiếp theo y nghe được tiếng nói của một người lạ, khác với giọng hiền lành của linh mục “Xin lỗi, đã hết giờ xưng tội.”
*****
Cố Tiểu Tịch có thể từ tấm vách mà nhìn thấy thân ảnh hai người — mà một người ngã vào lòng một người xa lạ với một tư thế cực kỳ không tự nhiên.
Y ý thức được bản thân có lẽ đụng phải chuyện gì…
Y đột nhiên nghiêng người, một viên đạn sượt qua vai y.
Tim Cố Tiểu Tịch đập tựa như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, đây là lần đầu tiên y đối mặt với trận chiến như vậy, mặc kệ là trước khi sống lại, hay là sau khi sống lại.
Những lỗ nhỏ dày đặc trên tấm chắn khiến y không thể nhìn rõ gương mặt của người cách vách. Chỉ có thể loáng thoáng ước chừng đó là người đàn ông cao to, tay đang cầm súng… Nòng súng rất dài, xem ra vừa nãy là có gắn ống giảm thanh. Mà vị linh mục kia có thể là đã bị… Giết.
Phòng xưng tội quá hẹp, rất khó có thể trốn thoát phát thứ hai, Cố Tiểu Tịch ngồi xổm xuống, thò tay ra kéo then cửa.
Tay vừa chạm vào then, dễ dàng đẩy ra, cửa liền mở.
Cố Tiểu Tịch gần như là lăn từ trong ra ngoài, chẳng qua bây giờ cũng không phải thời điểm quan tâm đến hình tượng bản thân nữa.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức từ ghế đứng dậy “Tiểu Tịch?”
“Nằm sấp xuống!” Cố Tiểu Tịch hét lên.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức ngồi xổm, còn chiếc ghế Ngụy Tiếu Ngữ ngồi lúc nãy phát ra âm thanh nho nhỏ.
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu lại liền thấy, trên lưng ghế gỗ xuất hiện một cái lỗ nhỏ, trên mặt còn bốc lên chút khói đen.
“Trời ạ, tôi không biết là cậu lại xưng tội với một tên sát thủ đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu sang nói với Cố Tiểu Tịch đang ẩn mình ở chiếc ghế cạnh đó.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, người kia bây giờ còn tâm trạng đùa giỡn vậy sao “Vệ sĩ của anh đâu!”
“…Tại cậu quyết định đến nhà thờ đấy.” Trong giọng của người đàn ông xen lẫn trách cứ.
Cố Tiểu Tịch hít một hơi lạnh, nếu như lời anh ta đã nói vậy — đúng là chỉ mang theo tài xế, chứ không dẫn theo vệ sĩ nào.
“Vệ sĩ của anh thật chẳng chuyên nghiệp chút nào…” Cố Tiểu Tịch rên rỉ một tiếng.
Giữa cuộc đối thoại của hai người, xen vào một tiếng động.
“Bộ người của Ngụy gia đều coi việc bị ám sát là một thói quen của gia tộc sao?” Cố Tiểu Tịch không dám ngẩng đầu lên, nói.
Tuy y không xác định được tên sát thủ kia có phải đã biết vị trí của bọ họ không, nhưng nếu bây giờ cả hai vì hiếu kỳ mà ngẩng đầu lên, thật sự có thể sẽ bị tên kia ban một viên đạn ngay trán mà chết.
Loại thời điểm này không ai dám vì sự tò mò mà nguy hiểm đến tính mệnh của mình.
“Không có gia tộc nào thích đem chuyện bị ám sát coi thành thói quen cả.” Ngụy Tiếu Ngữ sau lưng rầu rĩ nói, rõ ràng là không vui vì những lời của Cố Tiểu Tịch.
“Vậy thì thật kỳ quái đấy, giọng điệu của anh về vụ này thật thoải mái như anh trai anh.” Người kia nhẹ giọng nói, thời điểm nói chuyện, còn xuất hiện tiếng súng nổ khe khẽ. Cố Tiểu Tịch nghe thấy hắn lầm bầm “Tôi thực sự không thích dùng súng giảm thanh, tốc độ rõ ràng chậm hơn rất nhiều.”
“Nếu cậu mà nói vậy với anh tôi thì,” Ngụy Tiếu Ngữ nói “cậu bên biết, công việc làm ăn của Ngụy Gia không dễ tiếp cận đâu.”
“Quả là như vậy, nhưng bởi thế mà lợi nhuận cũng nhiều vô cùng.” giọng điệu của người kia thật thoải mái “Cậu coi đi, ý của tôi là, cho dù tôi giết mười người, cũng không chắc có thể thu được lợi ích của đối phương, thế nên tôi cần gì phải tốn công giết mười người chứ.”
“…Giết người là phạm pháp.” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nhắc nhở vị sát thủ này.
“Cho nên mới kiếm được nhiều tiền nha.” người kia dịu dàng trả lời “Được rồi, còn cần trốn nữa không?”
Vị trí của Cố Tiểu Tịch có thể thấy được Ngụy Tiếu Ngữ, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì lại không nhìn thấy Cố Tiểu Tịch, cho nên Ngụy Tiếu Ngữ cũng không thể xác định vị trí cụ thể của y.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ lấy ra từ túi áo một ít phụ tùng, sau đó nhẹ nhàng bắt đầu lắp ráp.
Những linh kiện kỳ quái này nếu đưa cho Cố Tiểu Tịch, tám phần là không ra hình thù gì, nhưng ở trong tay Ngụy Tiếu Ngữ lại thành một khẩu súng nhỏ.
Sau đó Cố Tiểu Tịch hỏi vì sao phải lắp ráp súng phiền phức như thế. Ngụy Tiếu Ngữ đương nhiên đáp lại, nếu đem súng như lần trước mà ôm cậu thì rất nguy hiểm, tôi không muốn lúc thân thiết với nhau, thì cậu lại hăng hái cướp cò đâu.
Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch biết Ngụy Tiếu Ngữ không phải nói thật. Cái súng lắp ráp kia kỳ thực là súng gây mê, anh ta là muốn bắt sống kẻ địch. Đối với Ngụy gia, sát thủ vốn chẳng đáng sợ, mà chính là kẻ đầu sỏ đứng đằng sau bỏ tiền thuê đám sát thủ này.
Y thấy Ngụy Tiếu Ngữ tốn rất ít thời gian là có thể không chút tiếng động ráp xong khẩu súng, rồi lôi ra từ túi áo đạn rất nhỏ lắp vào.
Cố Tiểu Tịch thấy Ngụy Tiếu Ngữ rũ mắt xuống, thành thục và thâm trầm vô cùng, hoàn toàn khác với một Ngụy Tiếu Ngữ nhã nhặn hằng ngày. Trên mặt của hắn vẫn là nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt tốt đẹp như cũ.
Ánh sáng từ những ngọn nến làm cho nhà thờ sáng trưng, tia sáng lạnh lẽo phản xạ từ khẩu súng, nhưng so ra thì vẫn thua kém ánh mắt màu lam lạnh như băng kia.
Hắn có thể để lộ ra gương mặt tươi cười, cùng lúc là vẻ trầm lắng trong đôi mắt.
Cố Tiểu Tịch không cách nào tưởng tượng được hoàn cảnh sống của hắn, nụ cười trở thành mặt nạ, mà sự thành thật thì bị chôn giấu trong bóng đêm.
Càng là gia tộc có lịch sử lâu đời, thì bóng tối bên trong càng thêm nặng nệ, kẻ thù cũng càng nhiều. Cũng không thể nào giống mấy hộ mới phất lên luôn phải chạy theo cái gọi giàu sang phú quý.
Trừ phi bạn thoát ly khỏi gia tộc.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ nghiêng người đi, trong tay cầm khẩu súng. Những ngón tay trắng ngần, thon dài cầm khẩu súng trông thật vững chãi, cứ như đó là một bộ phận trên thân thể hắn.
Nhưng tình huống tiếp theo lại làm cho Cố Tiểu Tịch hoảng loạn. Bởi thực tế thật chẳng giống mấy cảnh đấu súng trên TV chút nào.
Tiếng vang thật lớn đập thẳng vào ***g ngực, tai thì cứ ong ong cả lên, thế giới xung quanh cứ như chỉ còn mỗi tiếng tim đập của bản thân mình.
Trước kia Cố Tiểu Tịch cũng từng tìm hiểu mấy loại súng ống, nhưng lúc đó là vì hứng thú nhất thời, bởi vì sau ba tháng nó đã biến mất hoàn toàn.
Bây giờ phải đối mặt với một sát thủ.
Đây chính là một trải nghiệm kỳ quái khi sợ hãi kẻ khác. Cứ như thể cho dù thân thể bạn thu nhỏ lại bao nhiêu đi chăng nữa, thì vẫn mãi mãi ở dưới bóng ma của tử thần.
Động tác của Ngụy Tiếu Ngữ rất nhanh, nhưng sau đó thì anh ta bất động tại chỗ, cặp mắt xanh thẳm kia chỉ hướng về phía y.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, một người đàn ông xa lạ, chỉ súng vào y, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì hướng súng về tay đó.
Người đàn ông kia khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc đen, mắt màu xanh dương, nhìn qua trông lịch sự, hiền lành, nhưng khẩu súng trong tay gã lại chỉ thẳng vào y.
“Cậu đem một đứa nhỏ đến nhà thờ, mà thằng bé là đến xưng tội hả.” Gã đàn ông cầm súng chỉ vào y, nhưng mặt lại quay sang nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Đối với mấy tay sát thủ, loại hình vi này hình như có chút thiếu chuyên nghiệp.
Cố Tiểu Tịch xịch sang bên trái một chút, nhưng sau lưng gã đàn ông kia cứ như mọc ra một đôi mắt, bàn tay cầm súng cũng dịch sang hướng thiếu niên, nòng súng tối đen, cứ vậy mà chỉ thẳng vào trái tim Cố Tiểu Tịch.
“Đối với yêu cầu của tình nhân, tôi luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn.” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ rất nhẹ, trên mặt còn tươi cười, nhưng khẩu súng thì vẫn nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
89