Chương : 51
Cố Tiểu Tịch cũng không phải là quan tâm đặc biệt tới Giang Lai gì, mà y chỉ thích bản chất lương thiện, lòng nhiệt huyết lẫn khi đã yêu thì hiến dâng hết mình của cậu. Cũng chẳng biết tương lai tâm hồn đẹp đẽ ấy có vì bị mài dũa mà biến đổi hay không, đương nhiên sẽ không như người bạn cũ của y năm ấy dứt khoát lựa chọn cái chết, mà có lẽ sẽ giống như con người y của hiện tại, khoác lên mình một mặt nạ mới.
Trong đời người, hẳn ai cũng sẽ phải trải qua chuyện này, bị lừa dối, bị phản bội, đối với một số người mà nói thì nó chỉ như là bị té vào một cái hố, nhưng đối với một số ít khác, nếu lỡ gặp phải như bị chém đến thương tích đầy đau đớn, thảm khốc có khi hơn cả cái chết.
Cố Tiểu Tịch đẩy cửa đi vào phòng, lúc nhìn vào đôi mắt của Giang Lai thì y đã nghĩ, có lẽ y chẳng giúp được gì cho cậu.
Cố Tiểu Tịch chỉ giúp được cậu có một lần, đó là lần bảo vệ công việc cho cậu bé ấy khi còn làm ở Dạ Ngữ. Giang Lai bị mất việc là vì Cố Tiểu Tịch khiến Ngụy Tiếu Ngữ hiểu lầm, nên y giúp cậu. Sau này cả hai cũng không còn gặp gỡ gì nữa, mãi cho đến khi phát hiện Giang Lai ngất ở bãi xe. Trước đó y còn ngẫu nhiên thấy cậu bé đơn thuần này một lần, tại bệnh viện nhà Tư Đồ Thượng Lam khi cậu trong phòng bệnh.
Cố Tiểu Tịch bước tới ngồi xuống trước giường. Đôi mắt cậu bé thật to, trong vắt, sáng ngời, nhưng hiển hiện bên trong chỉ còn vẻ đờ đẫn. Cố Tiểu Tịch quay đầu lại hỏi Tư Đồ Thượng Lam: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Tư Đồ Thượng Lam cầm lấy bệnh án ở trước giường lên xem một chút: “Không sao, bị thiếu máu thôi, cơ mà… hình như cậu ta bị cái gì đó kích thích, nên có phần phong bế bản thân.”
Cố Tiểu Tịch quay lại nhìn cậu, gọi tên cậu, rồi huơ huơ tay trước mắt cậu, y định gây sự chú ý với cậu, nhưng Cố Tiểu Tịch phát hiện ra cậu không hề có phản ứng.
Tư Đồ Thượng Lam đứng dậy nói: “Nếu cậu đồng ý thì hay là chuyển viện cho cậu ta đi.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, quay lại nhìn Tư Đồ Thượng Lam: “…Không thể nào, cậu ấy chỉ hơi khép mình lại, không cần phải chuyển viện. Cậu có biết là hồi trước tôi cũng đôi khi không muốn chuyện với ai hết không…”
“Tình hình cậu ta khác cậu khi ấy, bạn thân mến,” Tư Đồ Thượng Lam kéo ghế dựa tới ngồi gần bên Cố Tiểu Tịch, sau đó lấy ra một cái đèn pin nhỏ trong túi, soi vào đồng tử của Giang Lai, “Tình hình rất tệ. Cậu ta không có phản ứng với ánh sáng.”
“…Sao có thể?” Cố Tiểu Tịch giơ tới gần hơn, quả nhiên ánh mắt Giang Lai vẫn đờ đẫn như trước, đồng tử của cậu không co rút lại chút nào.
“Đây là một kiểu tự phong bế ý thức,” Tư Đồ Thượng Lam cất đèn pin vào túi áo. Anh luôn mang theo mình một số đồ cần thiết, giống như Cố Tiểu Tịch luôn mang theo bật lửa, với đồ khui nắp chai, một là giúp người khác khi cần, hai chính là do bệnh nghề nghiệp.
“Vậy giờ phải làm sao?” Cố Tiểu Tịch cẩn thận hỏi ý kiến.
“Chuyển viện.” Tư Đồ Thượng Lam trực tiếp đưa ra đáp án, “Không nhất định phải chuyển đến viện chuyên khoa thần kinh đâu, qua bên nhà an dưỡng cũng được.”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu, không đáp lại.
Tư Đồ Thượng Lam thở dài nói: “Tôi biết cậu rất quan tâm cậu ta, nhưng đổi hoàn cảnh sống cho cậu mới là điều tốt vào lúc này.”
Cố Tiểu Tịch vẫn im lặng.
“Tuy trang thiết bị điều trị ở đây rất nhiều, cũng tiên tiến, nhưng cậu biết mà, dù cho dùng những trang thiết bị đó cũng không thể điều trị được tư tưởng của cậu ta,” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng giải thích, “Tinh thần cậu ta bị tổn thương, cái đó chỉ có thể để thời gian từ từ làm lành lại.”
Đây là một quá trình dài đầy khắc nghiệt, nhưng vẫn phải trải qua.
“Cậu ấy sẽ như vậy cả đời sao?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Tư Đồ Thượng Lam trả lời: “Cái này phải xem bản thân cậu ta, tôi cũng không thể cho cậu đáp án chính xác được.”
Cố Tiểu Tịch di ngón tay sờ lên gương mặt cậu, làn da mềm mại nhưng lạnh quá.
“Cậu ấy có tìm cậu lần nào không?” Cố Tiểu Tịch nhìn Giang Lai hỏi.
“Có đến một hai lần, bán chút máu thôi.” Tư Đồ Thượng Lam trả lời.
Cố Tiểu Tịch thở dài, vì cái gì mà khiến kiểu thanh niên nhiệt tình hoạt bát đánh đổi đến thế, điều gì đã khiến cậu ấy tuyệt vọng đến sụp đổ hoàn toàn như vậy.
“…Thượng Lam, cậu nghĩ cậu ấy rất ngốc phải không?” Cố Tiểu Tịch sờ nhẹ lên tóc Giang Lai.
Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc một hồi rồi nói: “Vượt qua giai đoạn này, cậu ta sẽ trở nên thông minh hơn.”
Cố Tiểu Tịch nghiêng người tới hôn lên trán cậu: “Tôi cũng thấy cậu ấy thật ngốc…”
Tình cảm thời nay hình như đều cầm cái cân lên để đong đếm việc cho đi và nhận lại từng tí một, gần như đã thành một công thức. Giang Lai đã mạo hiểm cho đi thật nhiều, cũng đã tuân thủ thật nghiêm túc, thế nhưng Cố Tiểu Tịch lại chẳng thấy cậu bé được nhận lại. Kết cục quá thảm, y nghĩ, cả người bạn đã qua đời hay là Giang Lai bây giờ, nhưng… có lẽ sẽ có người tôn trọng nỗ lực của bọn họ, có thể không phải kẻ kia, mà một vị khách qua đường nào đó.
“Giúp cậu ấy làm thủ tục chuyển viện đi,” Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nói, “đừng chuyển tới nhà an dưỡng nhà cậu mở là được.”
Tư Đồ Thượng Lam nhăn mày: “Nhà an dưỡng nhà tôi mở rất tốt.”
“Cho dù vậy tôi cũng không muốn,” Cố Tiểu Tịch kiên trì nói, “tôi muốn tạo cho cậu ấy một hoàn cảnh sạch sẽ.”
Tư Đồ Thượng Lam chớp mắt: “Thanh toán tiền chuyển viện với viện phí đi nha.”
Khóe miệng Cố Tiểu Tịch co giật một chút: “…Tính cho Tiếu Ngữ đi.”
Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên nói: “Chuyển tới viện nhà tôi thì miễn phí tiền chuyển viện.”
Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi lâu song vẫn lắc đầu.
Tư Đồ Thượng Lam cười cười: “Tôi cam đoan sẽ chăm sóc cậu ta tử tế, sẽ không làm ăn gì với cậu ta nữa, thế nào?”
“Lời cam kết của cậu trị giá bao nhiêu?” Cố Tiểu Tịch do dự hỏi.
“Ngàn vàng.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu: “Tôi tin cậu.”
Buổi chiều, xe của nhà an dưỡng tới tiếp nhận trường hợp Giang Lai. Cố Tiểu Tịch cùng Tư Đồ Thượng Lam đứng bên cửa sổ trong phòng bệnh nhìn chiếc xe chạy đi, trong phòng lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Tư Đồ Thượng Lam nhìn Cố Tiểu Tịch đang ghé người đứng cạnh cửa sổ. Lông mi y rất dài, đôi mắt đen láy không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cứ nhìn xuống đám người đang đi đi lại lại bên dưới mãi. Anh bỗng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thu Sinh ở quán bar.
Đó là một quán bar rất náo nhiệt, Tư Đồ Thượng Lam không thường xuyên đến những nơi như vậy, chỉ thỉnh thoảng đến chơi cũng thú vị. Loại quán bar này khác với Dạ Ngữ, nó vốn chỉ là một quán nhỏ ở phụ cận bệnh viện. Khách đến chơi phần lớn là người trẻ tuổi, âm thanh ầm ĩ, cứ như là muốn bắn sụp cả nóc nhà. Khi ấy, Diệp Thu Sinh ngồi yên ở một góc lẳng lặng uống rượu, không ai tới tiếp cận, cũng chẳng có ai uống cùng. Y đang ngồi ở sofa, trên chiếc bàn dài bằng thủy tinh đặt một ly rượu, xem chừng là Baileys.
Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú, lỗ mãng đi qua ngồi bên cạnh y. Thế nhưng, Diệp Thu Sinh cũng chẳng ngẩng đầu lên, trầm ngâm hút thuốc, dường như đang suy nghĩ việc gì đó.
Mái tóc đen nhánh của y hơi dài, lại khá lộn xộn. Y đang mặc một cái sơ mi màu đen, dáng người khá mảnh khảnh, nhưng tỉ lệ cân đối. Y như vậy lơ đãng trông thật gợi cảm, cho dù đó là cổ tay trắng nõn thon dài hay là xương quai xanh gồ lên. Đôi mắt đen tuyền như đang nheo lại, Tư Đồ Thượng Lam nhìn thấy các đường nét trên khuôn mặt y dưới ánh sáng mờ ảo khéo léo tựa một tác phẩm nghệ thuật. Lông mi thật dày, cũng thật mềm mại, khói thuốc khẽ bay lên che đi vẻ lạnh lùng trên y…
Đây chẳng qua chỉ là một quán bar nho nhỏ, Tư Đồ Thượng Lam nghĩ, người đàn ông sang trọng này lại đang bày ra sức hấp dẫn khó cưỡng, vậy mà những người khác lại làm như không thấy?
Tư Đồ Thượng Lam rất có hứng thú muốn nói chuyện cùng y, với anh tình huống này trước nay vô cùng ít. Lúc anh còn đang mải lo lắng phải bắt chuyện như thế nào, thì người kia quay đầu sang nhìn anh. Tư Đồ Thượng Lam phát hiện y rất trẻ, chắc chỉ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
Y dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn, sau đó đem chỗ Baileys còn lại trong ly uống cạn, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tư Đồ Thượng Lam bắt lấy cổ tay y, đây là hành động đột phát, phản ứng của thân thể nằm ngoài lý trí. Người kia quay đầu lại nhìn anh, nhưng không tỏ ra kinh ngạc chút nào, mà ngược lại còn nở nụ cười: “Xin hỏi, có việc gì sao?”
Đó là một nụ cười lịch sự nhưng đầy xa cách, dành cho một người xa lạ là rất chính xác.
“Ờ, tôi muốn mời cậu một ly rượu.” Tư Đồ Thượng Lam lúng túng đáp lại.
Người kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay tôi không muốn uống.”
Từ chối thẳng thật đấy.
“…Vậy ngày mai thì sao?” Tư Đồ Thượng Lam thử thăm dò hỏi lại.
Diệp Thu Sinh cười lên: “Đừng như vậy, tôi không thích bị người lạ hẹn đâu.”
Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày, không biết nên tiếp tục thế nào. Diệp Thu Sinh bỏ tay anh ra rồi đi mất. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Về sau, mỗi khi tan sở là Tư Đồ Thượng Lam lại đến đó chờ Diệp Thu Sinh, anh thậm chí còn chẳng biết vì sao mình phải chờ. Nhưng Diệp Thu Sinh chưa lần nào xuất hiện. Rốt cuộc Tư Đồ Thượng Lam hiểu được y sẽ không đến, có lẽ y chỉ vô tình bước vào đây thôi. Khi đó, đã hai tháng trôi qua.
Cố Tiểu Tịch huơ huơ tay trước mặt Tư Đồ Thượng Lam: “Hì! Cậu đừng dọa tôi nha, chúng ta mới tiễn một người như vậy đấy.”
Tư Đồ Thượng Lam lấy lại tinh thần, cười cười: “Không chừng ngày nào đó tôi cũng bị kích thích lớn rồi biến thành như vậy.”
Cố Tiểu Tịch phá lên cười: “Đừng lo, Thượng Lam à, nhà cậu có rất nhiều nhà an dưỡng mà.”
Tư Đồ Thượng Lam thò tay ra kéo Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng, một lúc sau cũng không nói gì. Ban đầu, Cố Tiểu Tịch muốn giãy dụa, nhưng dáng vẻ Tư Đồ Thượng Lam làm y cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy mà ngoan ngoãn bất động, trải qua nhiều việc khiến y hiểu được phải quan tâm thế nào.
“Sao thế?” Cố Tiểu Tịch dịu dàng hỏi.
Tư Đồ Thượng Lam ôm thân thể mềm mại trẻ tuổi, không đáp lại, sau đó nhẹ nhàng buông y ra: “Tôi muốn cậu, Thu Sinh.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, không nghĩ tới Tư Đồ Thượng Lam sẽ nói như vậy. Đôi mắt màu trà quá đỗi dịu dàng khiến người ta yêu thương, Cố Tiểu Tịch chuyển tầm mắt đi: “…Tôi đã bảo không được nói vậy với tôi rồi mà.”
Tư Đồ Thượng Lam vươn tay, ngón tay xẹt qua hai má Cố Tiểu Tịch: “Cậu thích Ngụy Tiếu Ngữ sao?”
Cố Tiểu Tịch trầm mặc không đáp lại.
“Cậu hiểu rõ tên đó sao?”
Cố Tiểu Tịch vẫn im lặng như cũ
“Cậu muốn rời khỏi hắn không?” Tư Đồ Thượng Lam lại hỏi.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh thật lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Thượng Lam, tôi không muốn.”
Tư Đồ Thượng Lam cười khổ một chút: “Tôi sẽ chờ đến ngày cậu thay đổi chủ ý.”
Cố Tiểu Tịch cười toe, vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Thượng Lam: “Ngày đó tôi sẽ đến nhờ cậu hỗ trợ.”
“Rất sẵn lòng.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng đáp lại.
Trong đời người, hẳn ai cũng sẽ phải trải qua chuyện này, bị lừa dối, bị phản bội, đối với một số người mà nói thì nó chỉ như là bị té vào một cái hố, nhưng đối với một số ít khác, nếu lỡ gặp phải như bị chém đến thương tích đầy đau đớn, thảm khốc có khi hơn cả cái chết.
Cố Tiểu Tịch đẩy cửa đi vào phòng, lúc nhìn vào đôi mắt của Giang Lai thì y đã nghĩ, có lẽ y chẳng giúp được gì cho cậu.
Cố Tiểu Tịch chỉ giúp được cậu có một lần, đó là lần bảo vệ công việc cho cậu bé ấy khi còn làm ở Dạ Ngữ. Giang Lai bị mất việc là vì Cố Tiểu Tịch khiến Ngụy Tiếu Ngữ hiểu lầm, nên y giúp cậu. Sau này cả hai cũng không còn gặp gỡ gì nữa, mãi cho đến khi phát hiện Giang Lai ngất ở bãi xe. Trước đó y còn ngẫu nhiên thấy cậu bé đơn thuần này một lần, tại bệnh viện nhà Tư Đồ Thượng Lam khi cậu trong phòng bệnh.
Cố Tiểu Tịch bước tới ngồi xuống trước giường. Đôi mắt cậu bé thật to, trong vắt, sáng ngời, nhưng hiển hiện bên trong chỉ còn vẻ đờ đẫn. Cố Tiểu Tịch quay đầu lại hỏi Tư Đồ Thượng Lam: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Tư Đồ Thượng Lam cầm lấy bệnh án ở trước giường lên xem một chút: “Không sao, bị thiếu máu thôi, cơ mà… hình như cậu ta bị cái gì đó kích thích, nên có phần phong bế bản thân.”
Cố Tiểu Tịch quay lại nhìn cậu, gọi tên cậu, rồi huơ huơ tay trước mắt cậu, y định gây sự chú ý với cậu, nhưng Cố Tiểu Tịch phát hiện ra cậu không hề có phản ứng.
Tư Đồ Thượng Lam đứng dậy nói: “Nếu cậu đồng ý thì hay là chuyển viện cho cậu ta đi.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, quay lại nhìn Tư Đồ Thượng Lam: “…Không thể nào, cậu ấy chỉ hơi khép mình lại, không cần phải chuyển viện. Cậu có biết là hồi trước tôi cũng đôi khi không muốn chuyện với ai hết không…”
“Tình hình cậu ta khác cậu khi ấy, bạn thân mến,” Tư Đồ Thượng Lam kéo ghế dựa tới ngồi gần bên Cố Tiểu Tịch, sau đó lấy ra một cái đèn pin nhỏ trong túi, soi vào đồng tử của Giang Lai, “Tình hình rất tệ. Cậu ta không có phản ứng với ánh sáng.”
“…Sao có thể?” Cố Tiểu Tịch giơ tới gần hơn, quả nhiên ánh mắt Giang Lai vẫn đờ đẫn như trước, đồng tử của cậu không co rút lại chút nào.
“Đây là một kiểu tự phong bế ý thức,” Tư Đồ Thượng Lam cất đèn pin vào túi áo. Anh luôn mang theo mình một số đồ cần thiết, giống như Cố Tiểu Tịch luôn mang theo bật lửa, với đồ khui nắp chai, một là giúp người khác khi cần, hai chính là do bệnh nghề nghiệp.
“Vậy giờ phải làm sao?” Cố Tiểu Tịch cẩn thận hỏi ý kiến.
“Chuyển viện.” Tư Đồ Thượng Lam trực tiếp đưa ra đáp án, “Không nhất định phải chuyển đến viện chuyên khoa thần kinh đâu, qua bên nhà an dưỡng cũng được.”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu, không đáp lại.
Tư Đồ Thượng Lam thở dài nói: “Tôi biết cậu rất quan tâm cậu ta, nhưng đổi hoàn cảnh sống cho cậu mới là điều tốt vào lúc này.”
Cố Tiểu Tịch vẫn im lặng.
“Tuy trang thiết bị điều trị ở đây rất nhiều, cũng tiên tiến, nhưng cậu biết mà, dù cho dùng những trang thiết bị đó cũng không thể điều trị được tư tưởng của cậu ta,” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng giải thích, “Tinh thần cậu ta bị tổn thương, cái đó chỉ có thể để thời gian từ từ làm lành lại.”
Đây là một quá trình dài đầy khắc nghiệt, nhưng vẫn phải trải qua.
“Cậu ấy sẽ như vậy cả đời sao?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Tư Đồ Thượng Lam trả lời: “Cái này phải xem bản thân cậu ta, tôi cũng không thể cho cậu đáp án chính xác được.”
Cố Tiểu Tịch di ngón tay sờ lên gương mặt cậu, làn da mềm mại nhưng lạnh quá.
“Cậu ấy có tìm cậu lần nào không?” Cố Tiểu Tịch nhìn Giang Lai hỏi.
“Có đến một hai lần, bán chút máu thôi.” Tư Đồ Thượng Lam trả lời.
Cố Tiểu Tịch thở dài, vì cái gì mà khiến kiểu thanh niên nhiệt tình hoạt bát đánh đổi đến thế, điều gì đã khiến cậu ấy tuyệt vọng đến sụp đổ hoàn toàn như vậy.
“…Thượng Lam, cậu nghĩ cậu ấy rất ngốc phải không?” Cố Tiểu Tịch sờ nhẹ lên tóc Giang Lai.
Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc một hồi rồi nói: “Vượt qua giai đoạn này, cậu ta sẽ trở nên thông minh hơn.”
Cố Tiểu Tịch nghiêng người tới hôn lên trán cậu: “Tôi cũng thấy cậu ấy thật ngốc…”
Tình cảm thời nay hình như đều cầm cái cân lên để đong đếm việc cho đi và nhận lại từng tí một, gần như đã thành một công thức. Giang Lai đã mạo hiểm cho đi thật nhiều, cũng đã tuân thủ thật nghiêm túc, thế nhưng Cố Tiểu Tịch lại chẳng thấy cậu bé được nhận lại. Kết cục quá thảm, y nghĩ, cả người bạn đã qua đời hay là Giang Lai bây giờ, nhưng… có lẽ sẽ có người tôn trọng nỗ lực của bọn họ, có thể không phải kẻ kia, mà một vị khách qua đường nào đó.
“Giúp cậu ấy làm thủ tục chuyển viện đi,” Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nói, “đừng chuyển tới nhà an dưỡng nhà cậu mở là được.”
Tư Đồ Thượng Lam nhăn mày: “Nhà an dưỡng nhà tôi mở rất tốt.”
“Cho dù vậy tôi cũng không muốn,” Cố Tiểu Tịch kiên trì nói, “tôi muốn tạo cho cậu ấy một hoàn cảnh sạch sẽ.”
Tư Đồ Thượng Lam chớp mắt: “Thanh toán tiền chuyển viện với viện phí đi nha.”
Khóe miệng Cố Tiểu Tịch co giật một chút: “…Tính cho Tiếu Ngữ đi.”
Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên nói: “Chuyển tới viện nhà tôi thì miễn phí tiền chuyển viện.”
Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi lâu song vẫn lắc đầu.
Tư Đồ Thượng Lam cười cười: “Tôi cam đoan sẽ chăm sóc cậu ta tử tế, sẽ không làm ăn gì với cậu ta nữa, thế nào?”
“Lời cam kết của cậu trị giá bao nhiêu?” Cố Tiểu Tịch do dự hỏi.
“Ngàn vàng.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu: “Tôi tin cậu.”
Buổi chiều, xe của nhà an dưỡng tới tiếp nhận trường hợp Giang Lai. Cố Tiểu Tịch cùng Tư Đồ Thượng Lam đứng bên cửa sổ trong phòng bệnh nhìn chiếc xe chạy đi, trong phòng lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Tư Đồ Thượng Lam nhìn Cố Tiểu Tịch đang ghé người đứng cạnh cửa sổ. Lông mi y rất dài, đôi mắt đen láy không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cứ nhìn xuống đám người đang đi đi lại lại bên dưới mãi. Anh bỗng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thu Sinh ở quán bar.
Đó là một quán bar rất náo nhiệt, Tư Đồ Thượng Lam không thường xuyên đến những nơi như vậy, chỉ thỉnh thoảng đến chơi cũng thú vị. Loại quán bar này khác với Dạ Ngữ, nó vốn chỉ là một quán nhỏ ở phụ cận bệnh viện. Khách đến chơi phần lớn là người trẻ tuổi, âm thanh ầm ĩ, cứ như là muốn bắn sụp cả nóc nhà. Khi ấy, Diệp Thu Sinh ngồi yên ở một góc lẳng lặng uống rượu, không ai tới tiếp cận, cũng chẳng có ai uống cùng. Y đang ngồi ở sofa, trên chiếc bàn dài bằng thủy tinh đặt một ly rượu, xem chừng là Baileys.
Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú, lỗ mãng đi qua ngồi bên cạnh y. Thế nhưng, Diệp Thu Sinh cũng chẳng ngẩng đầu lên, trầm ngâm hút thuốc, dường như đang suy nghĩ việc gì đó.
Mái tóc đen nhánh của y hơi dài, lại khá lộn xộn. Y đang mặc một cái sơ mi màu đen, dáng người khá mảnh khảnh, nhưng tỉ lệ cân đối. Y như vậy lơ đãng trông thật gợi cảm, cho dù đó là cổ tay trắng nõn thon dài hay là xương quai xanh gồ lên. Đôi mắt đen tuyền như đang nheo lại, Tư Đồ Thượng Lam nhìn thấy các đường nét trên khuôn mặt y dưới ánh sáng mờ ảo khéo léo tựa một tác phẩm nghệ thuật. Lông mi thật dày, cũng thật mềm mại, khói thuốc khẽ bay lên che đi vẻ lạnh lùng trên y…
Đây chẳng qua chỉ là một quán bar nho nhỏ, Tư Đồ Thượng Lam nghĩ, người đàn ông sang trọng này lại đang bày ra sức hấp dẫn khó cưỡng, vậy mà những người khác lại làm như không thấy?
Tư Đồ Thượng Lam rất có hứng thú muốn nói chuyện cùng y, với anh tình huống này trước nay vô cùng ít. Lúc anh còn đang mải lo lắng phải bắt chuyện như thế nào, thì người kia quay đầu sang nhìn anh. Tư Đồ Thượng Lam phát hiện y rất trẻ, chắc chỉ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
Y dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn, sau đó đem chỗ Baileys còn lại trong ly uống cạn, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tư Đồ Thượng Lam bắt lấy cổ tay y, đây là hành động đột phát, phản ứng của thân thể nằm ngoài lý trí. Người kia quay đầu lại nhìn anh, nhưng không tỏ ra kinh ngạc chút nào, mà ngược lại còn nở nụ cười: “Xin hỏi, có việc gì sao?”
Đó là một nụ cười lịch sự nhưng đầy xa cách, dành cho một người xa lạ là rất chính xác.
“Ờ, tôi muốn mời cậu một ly rượu.” Tư Đồ Thượng Lam lúng túng đáp lại.
Người kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay tôi không muốn uống.”
Từ chối thẳng thật đấy.
“…Vậy ngày mai thì sao?” Tư Đồ Thượng Lam thử thăm dò hỏi lại.
Diệp Thu Sinh cười lên: “Đừng như vậy, tôi không thích bị người lạ hẹn đâu.”
Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày, không biết nên tiếp tục thế nào. Diệp Thu Sinh bỏ tay anh ra rồi đi mất. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Về sau, mỗi khi tan sở là Tư Đồ Thượng Lam lại đến đó chờ Diệp Thu Sinh, anh thậm chí còn chẳng biết vì sao mình phải chờ. Nhưng Diệp Thu Sinh chưa lần nào xuất hiện. Rốt cuộc Tư Đồ Thượng Lam hiểu được y sẽ không đến, có lẽ y chỉ vô tình bước vào đây thôi. Khi đó, đã hai tháng trôi qua.
Cố Tiểu Tịch huơ huơ tay trước mặt Tư Đồ Thượng Lam: “Hì! Cậu đừng dọa tôi nha, chúng ta mới tiễn một người như vậy đấy.”
Tư Đồ Thượng Lam lấy lại tinh thần, cười cười: “Không chừng ngày nào đó tôi cũng bị kích thích lớn rồi biến thành như vậy.”
Cố Tiểu Tịch phá lên cười: “Đừng lo, Thượng Lam à, nhà cậu có rất nhiều nhà an dưỡng mà.”
Tư Đồ Thượng Lam thò tay ra kéo Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng, một lúc sau cũng không nói gì. Ban đầu, Cố Tiểu Tịch muốn giãy dụa, nhưng dáng vẻ Tư Đồ Thượng Lam làm y cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy mà ngoan ngoãn bất động, trải qua nhiều việc khiến y hiểu được phải quan tâm thế nào.
“Sao thế?” Cố Tiểu Tịch dịu dàng hỏi.
Tư Đồ Thượng Lam ôm thân thể mềm mại trẻ tuổi, không đáp lại, sau đó nhẹ nhàng buông y ra: “Tôi muốn cậu, Thu Sinh.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, không nghĩ tới Tư Đồ Thượng Lam sẽ nói như vậy. Đôi mắt màu trà quá đỗi dịu dàng khiến người ta yêu thương, Cố Tiểu Tịch chuyển tầm mắt đi: “…Tôi đã bảo không được nói vậy với tôi rồi mà.”
Tư Đồ Thượng Lam vươn tay, ngón tay xẹt qua hai má Cố Tiểu Tịch: “Cậu thích Ngụy Tiếu Ngữ sao?”
Cố Tiểu Tịch trầm mặc không đáp lại.
“Cậu hiểu rõ tên đó sao?”
Cố Tiểu Tịch vẫn im lặng như cũ
“Cậu muốn rời khỏi hắn không?” Tư Đồ Thượng Lam lại hỏi.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh thật lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Thượng Lam, tôi không muốn.”
Tư Đồ Thượng Lam cười khổ một chút: “Tôi sẽ chờ đến ngày cậu thay đổi chủ ý.”
Cố Tiểu Tịch cười toe, vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Thượng Lam: “Ngày đó tôi sẽ đến nhờ cậu hỗ trợ.”
“Rất sẵn lòng.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng đáp lại.