Chương 16: Diêm vương đến cửa
Nghĩ đến Tư Đồ Thịnh từng dùng điển cố dằn mặt mình, Sở Lâm Lang vội biểu thị mình không phải là phụ nhân lộng quyền, không dám buông rèm chấp chính chuyện của phu quân.
Tư Đồ Thịnh nghe vậy không nhịn được mà hơi nhíu mày: "Phu nhân cho rằng ý ta nói là như vậy sao?"
Hắn ta cười tự giễu ròi giải thích: "Hai vị nữ tử này tài học thông minh, chút nào không thua bậc nam nhi cùng thời, tuy thân là nữ tử nhưng lại định quốc an bang, không phải như những kẻ cổ hủ, hẹp hòi kia chỉ biết chê bai, không biết chấp nhận..."
Sở Lâm Lang chớp chớp mắt, thử thăm dò: "Vậy... Tư Đồ đại nhân nói những điều này là kể chuyện xưa, hay là... khen ngợi nô gia?"
Tư Đồ Thịnh nghĩ một chút, nhạt giọng nói: "Tại hạ có việc cầu xin, tất nhiên phải nói lời hay nghe, tiếc là tại hạ tài đội mũ cao (*) so với phu nhân vẫn kém một chút..."
(*Tài đội mũ cao ở đây chỉ tài ăn nói, tâng bốc người khác.)
Sở Lâm Lang thở phào, vội cười hì hì nói: "Ta từ nhỏ ít đọc sách, tất nhiên nghe không hiểu kinh nghĩa cao thâm của tiên sinh, ngài có việc gì cần nô gia giúp, cứ nói thẳng là được."
Loại danh sách lại mục địa phương này có gì quan trọng chứ? Cần gì đội mũ cao tâng bốc nàng? Nàng sau này nhất định sẽ sai người đưa đến.
Tư Đồ Thịnh cảm tạ Sở phu nhân rồi định quay người rời đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn ta lại dừng lại, quay đầu cân nhắc một chút rồi hỏi: "... Chu đại nhân đối đãi với phu nhân có tốt không?"
Sở Lâm Lang nói chuyện với vị này phải cẩn thận đến tám trăm con mắt, nghe hắn ta đột nhiên hỏi vậy, nàng sững người, nhưng miệng đã lập tức đáp: "Chàng ấy là phu quân của ta, tất nhiên đối đãi ta rất tốt."
Tư Đồ Thịnh liếc nhìn Sở Lâm Lang, khóe miệng dường như mang chút ý châm chọc: "Thấy phu nhân hết lòng giúp đỡ lang quân, mong hắn một đường thăng tiến, không biết có từng nghe câu 'Hối giáo phu quân mịch phong hầu' chưa?" (*)
(*Hối giáo phu quân mịch phong hầu mang nghĩa là hối tiếc vì đã bảo phu quân tìm cách được phong tước hầu.)
Sở Lâm Lang đúng là có từng nghe qua, nàng nhớ trước kia bà điên hàng xóm ở quê cứ la hét câu này, sau này mới biết hóa ra đó là một câu thơ cổ.
Tư Đồ Thịnh im lặng một lúc, tiếp tục nói: "Cần biết việc trên đời đều có được có mất. Phu nhân phải biết dừng đúng lúc, tránh cho mất nhiều hơn được.."
Nói xong, hắn ta cũng không nói thêm rồi quay người tiêu sái rời đi.
Vị này nói chuyện vốn lúc nào cũng như mây mù, Sở Lâm Lang luôn không nắm bắt được thái độ thực sự của y.
Nàng nghe mà đầu óc mù mịt, liền vô thức bước lên mấy bước, đứng từ chùa núi trên cao nhìn Tư Đồ Thịnh men theo con đường vừa đi qua, sải bước đi xuống núi.
Nhìn đường nhỏ hắn ta đi, Sở Lâm Lang đột nhiên ngộ ra: Chẳng lẽ... hắn ta vừa rồi nhìn thấy mình từ núi đối diện nên mới men theo đường núi nhỏ này mà đuổi theo như vậy sao?
Nếu vậy, những lời của mấy mụ lắm điều, hắn ta nhất định cũng đã nghe thấy rồi.
Chắc chắn là nghe Chu Tùy An bị thê tử dữ dằn quản chặt, ngay cả nạp thiếp kéo dài hương khói cũng không dám, Tư Đồ Thịnh mới nói như vậy chứ?
Lời nói ẩn ý chẳng lẽ đang ám chỉ Chu Tùy An sau này làm quan to sẽ bỏ rơi thê tử nghèo hèn? Không đúng, nếu quan nhân đắc tội hắn ta, hắn ta hẳn nên coi mấy lời đồn nhảm đó là trò cười mà nghe.
Dù sao đường đường là thông phán một châu lại bị phu nhân hậu trạch nắm đằng chuôi, ngay cả nạp thiếp nối dõi cũng không xong thì phải là hạng bất lực vô dụng như nào chứ?
Nàng hiểu ý tứ ngầm của Tư Đồ Thịnh lúc nãy rồi. Câu "hối giáo phu quân mịch phong hầu" kia, hẳn là Tư Đồ Thịnh đang mỉa mai nàng rằng nếu ghen tuông như vậy, chi bằng ở vùng quê nghèo này sống yên ổn cả đời với phu quân bất lực vô dụng không có tiền đồ đi?
Như vậy chẳng phải là làm lỡ tiền đồ của Chu Tùy An sao?... Hối giáo phu quân mịch phong hầu, quả thật có chút đạo lý. Nếu nàng và Chu Tùy An cứ sống nghèo khổ ở quê, mỗi ngày lo toan chuyện cơm ăn lạnh nóng, cho dù nàng không thể sinh nở cũng sẽ không có chuyện sóng gió nạp thiếp như bây giờ.
Nhưng Chu Tùy An ngoài là phu quân còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Tình có thể nhạt, nghĩa thì mãi còn!
Nàng sao có thể vì tâm tư nhỏ nhặt của mình mà hủy hoại đi tiền đồ tốt đẹp của phu quân?
Sở Lâm Lang không phải như vị thư lại phu nhân kia, cho dù tay có cầm cơm mỡ lợn, cũng không nỡ lòng cho phu quân ăn...
Trên đường về hôm đó, Sở Lâm Lang có hơi lơ đãng, ngay cả tri phủ phu nhân hỏi mấy lần cũng suýt không tiếp lời được.
Khi về đến nhà, Đông Tuyết lén báo với nàng, nói hôm nay lão phu nhân thừa lúc nàng không có nhà mà tìm mấy người môi giới về.
Nếu là trước kia, Sở Lâm Lang nhất định sẽ bóp chết mầm mống này, tuyệt không để lại hậu hoạn gì. Mấy chiêu qua lại này là vở kịch quen thuộc của bà bà và nàng dâu rồi. Nhưng Đông Tuyết phát hiện, lần này nàng nói xong, đại nương tử vẫn thản nhiên như không hiểu ý.
Đông Tuyết sốt ruột, đang định nói thêm thì Sở Lâm Lang lại như không có việc gì mà nói: "Sau này bà bà làm gì cũng không cần nói cho ta nghe. Bà bà là trưởng bối trong nhà, không phải là chuyện ta có thể xen vào."
Đông Tuyết thấy chán nản, chỉ có thể đi ra ngoài, hỏi nhỏ Hạ Hà: "Đại nương tử sao vậy?"
Hạ Hà lắc đầu, chỉ đến bếp dặn nấu chút canh trái cây, để nguội ở ngoài rồi bưng vào cho đại nương tử.
Nàng cũng mơ hồ hiểu tâm trạng đại nương tử, hẳn là nàng cũng đã mệt mỏi rồi.
Quần áo tốt đến đâu, mặc lâu cũng khó tránh rách. Chẳng lẽ vì rách một chút là vứt đi mua mới? Đó là cách làm của nhà giàu có. Xuất thân nghèo khó, ai chẳng vá víu lại mười năm?
Hạ Hà cảm thấy nhân duyên này với đại nương tử nhà họ, e là cũng có đạo lý như vậy?
Đây là bộ cẩm y tốt nhất đại nương tử có được đời này, sau này cũng khó tìm cái khác, sao có thể vì hơi rách là tùy tiện vứt bỏ?
Đại quan nhân giờ cũng làm quan rồi, gia đạo Chu gia cũng thay đổi, đạo phu thê ở với nhau e là cũng phải thay đổi một chút.
Hạ Hà thở dài, bưng canh trái cây chậm rãi bước trên lối đi lát tuyết trắng, mong rằng đại quan nhân nhớ kĩ tình cảm của nương tử, đừng để lòng nàng cũng dần nguội lạnh mới được...
Lại nói Lục hoàng tử lưu lại ở Liên Châu hơn nửa tháng nhưng ngoài chém giết mấy tên vô lại hành thích hoàng tử thì không có động tĩnh gì khác.
Chẳng bao lâu, chiếu chỉ bệ hạ được ban xuống. Nghe ý tứ dường như có phần quở trách Lục điện hạ, sai hắn ta sớm ngày hồi kinh, còn việc còn lại giao cho mấy quan viên thu xếp.
Điều này khiến các quan viên mới cũ ở Liên Châu thở phào nhẹ nhõm. Họ không cầu có công, chỉ cầu vô tội, sớm đưa vị Phật này đi là được.
Trong tiệc rượu tiễn Lục hoàng tử, Chu Tùy An lại uống thêm mấy chén với Tư Đồ Thịnh.
Chu Tùy An là người thanh cao, trong lòng vốn khinh thường mấy thói diễn xuất nơi quan trường, nhưng Tư Đồ Thịnh này tuy có hơi vượt quyền nhưng làm người lại khiêm tốn, kiến thức cũng uyên bác, rất hợp ý hắn ta.
Hai người nâng chén đổi ly, trò chuyện phiếm vài câu về việc nhà.
Nói đến chuyện mình dưới gối không con, mẫu thân sắp xếp nạp thiếp cho hắn, Tư Đồ Thịnh liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chu đại nhân còn trẻ, cần gì phải nóng vội như vậy. Ta thấy ngài trên đường làm quan còn có thể thăng một bước nữa, hậu trạch gia quyến quá nhiều ngược lại lại vướng víu..."
Chu Tùy An nghe mà trong lòng có hơi xao động, vội nâng mắt lên nhìn Tư Đồ Thịnh, nhưng hắn ta chỉ mang vân đạm phong khinh, nói đây là lời Lục hoàng tử khen ngợi hắn.
Có lời lẽ như vậy, Chu Tùy An về phủ cũng mang một gương mặt đỏ ửng hớn hở, phấn khích nói với Sở Lâm Lang rằng Tư Đồ Thiếu sư ám chỉ hắn có thể thăng một bước.
Sở Lâm Lang nghe xong lại cảm thấy mấy lời khách sáo này chỉ như lầu các trên không, Chu Tùy An nếu quá để tâm sẽ khó tránh mà thất vọng.
Chu Tùy An cảm thấy Sở Lâm Lang coi thường hắn. Hắn tự cho rằng tài học mình không thua kém vị thiếu sư Tư Đồ Thịnh kia, chỉ là thiếu chút cơ duyên, không may mắn ở lại kinh thành như hắn ta thôi!
Tương lai còn dài, hắn, Chu Tùy An này sớm muộn gì cũng sẽ vào kinh làm quan, làm rạng danh cửa nhà họ Chu!
Sở Lâm Lang mỉm cười lắng nghe, vui vẻ nói: "Đúng đúng, quan nhân nhà ta quả thật hơn nhiều người trong kinh thành, ta chỉ đợi được đội mũ phượng khăn quàng vai, trở thành cáo mệnh phu nhân mà thôi!"
Chu Tùy An nắm tay Sở Lâm Lang, rất trịnh trọng mà nói: "Nương tử theo ta chịu nhiều khổ, ta sớm muộn gì cũng sẽ khiến nương tử vinh quang vô hạn, để những kẻ coi thường nàng không dám ngẩng mắt nhìn nàng!"
Chu Tùy An khí chất ôn nhuận, nhưng trong mắt vẫn mang chút tính tình trẻ con của thiếu niên. Nhưng lời này của hắn đầy vẻ gánh vác của nam nhân trưởng thành.
Sở Lâm Lang từ từ dựa vào lòng quan nhân, giọng điệu mang chút ưu phiền: "Có một câu này của chàng, sau này cho dù ta có chịu thiệt thòi... cũng đáng."
Một lúc, phu thê hai người nổi lên chút tình cảm ấm áp hiếm có sau mấy ngày nay, Chu Tùy An thuận thế hôn lên má Sở Lâm Lang, nhưng đôi uyên ương chưa kịp quấn cổ đã nghe bên ngoài có bà tử gọi: "Đại quan nhân, phu nhân mời người qua!"
Sở Lâm Lang vội vàng thoát khỏi vòng tay Chu Tùy An, còn Chu Tùy An thì cáu kỉnh: "Mẫu thân có việc gì? Nếu không gấp, lát nữa ta qua."
Lúc vừa nghe nhạc phụ đại nhân Sở Hoài Thắng đến cửa, Chu Tùy An như bị lửa đốt mông, lập tức nhảy dựng lên, hơi hoảng sợ quay sang Sở Lâm Lang nói nhỏ: "Ông... ông ấy sao lại đến?"
Hắn thậm chí quên mất, Lục hoàng tử tuy đi rồi, nhưng vị nhạc phụ kia còn đáng sợ hơn cả Lục điện hạ.
Diêm vương không đi hết, làm sao yên tâm được?
Sở Lâm Lang thở dài, nàng sớm nên nghĩ đến Sở Hoài Thắng là người làm ăn, đều là cố chiếm chỗ hời. Giờ ông ta đến Liên Châu, làm sao có thể không gặp mặt con rể mà đi?
Hóa ra sau khi Lục điện hạ đi, Sở Hoài Thắng vẫn không đợi được Chu Tùy An, tức giận nhảy dựng, chỉ vào đầu Tôn thị mắng một trận rồi lại sai người gọi Sở Lâm Lang đến gặp.
Nhưng ông ta chợt nghĩ, thay vì gọi người, chi bằng tự mình đến cửa chặn còn có thể nói rõ hơn, tránh để nha đầu chết tiệt kia thoái thác không chịu.
Với tư cách là nhạc phụ, vốn không có lý tự mình đến cửa nhà thông gia, nhưng Sở Hoài Thắng dựa vào thái độ vốn luôn ngỗ nghịch trước mặt mình của đôi phu thê kia, ông lôi kéo Tôn thị, không hợp lễ nghĩa mà tự mình đến cửa!
Triệu phu nhân vừa thấy thông gia bán muối này cũng đầu óc ong ong, vội vàng gọi nhi tử và tức phụ qua, chắn cho một phòng khách đầy sát khí.
Thông gia đến cửa, cho dù không muốn tiếp đến mấy cũng phải bày tiệc chiêu đãi.
Khi món ăn bày đầy bàn, Sở Hoài Thắng không kiêng nể gì mà nói rõ mục đích của mình, bảo tế tử xem làm sao sắp xếp tiền đồ cho thê huynh.
Nhìn cảnh tượng đó cứ như nha môn Liên Châu là sạp muối ông ta mở vậy.
Sở Lâm Lang không nhìn lông mày nhíu chặt của bà bà, chỉ vừa rót rượu cho phụ thân vừa hỏi: "Phụ thân có nghe nói lần này Lục hoàng tử ở huyện bên giết nhiều quan tham ô lắm không? Chỗ trống để lại thực sự không ít đấy!"
Chu Tùy An không ngờ Sở Lâm Lang lại đưa thang cho phụ thân nàng như vậy, không nhịn được mà lấy tay áo che, ra sức nháy mắt ra hiệu cho Sở Lâm Lang.
Nhưng Sở Lâm Lang lại như không nhìn thấy, tiếp tục mang vẻ mặt ôn hoà nói: "Tùy An nghe con nhắc đến, cũng tốn tâm nghĩ mấy việc, nhưng chỗ trống xuống tay đều dính đến chút bạc. Kẻ tiền nhiệm không chịu nổi cám dỗ nên mất đầu rồi. Chàng ấy nhắc với cấp trên về thê huynh nhà mình, cấp trên lại bảo chàng ấy thận trọng, nói mấy việc này trên đều theo dõi chặt. Người của Lục hoàng tử còn chưa rút, nếu địa giới Liên Châu lại phạm phải tham ô, sợ không phải là tội mất đầu mà là liên lụy cả nhà cùng tịch thu lưu đày... Chàng ấy về nói với con, con cũng khó xử. Phụ thân, người biết tính huynh trưởng con mà, thấy tiền bạc là không kìm nổi. Con sợ huynh ấy không kiềm chế nổi, tay chân không sạch sẽ, liên lụy đến người. Gia sản nhà ta... nếu bị tịch thu, cũng là một khoản lớn đấy!"
Sở Nhân Phượng là cái tính nết gì, phụ thân hắn sao lại không biết? Nếu thật sự có được chức quan béo bở, chính là chuột rơi vào thùng gạo, không ăn no bụng căng phồng mới là lạ!
Nếu là bình thường, loại chức quan béo bở này thật khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng. Nhưng Sở Hoài Thắng biết lời nữ nhi nói không sai, mấy ngày nay ở trạm dịch này đều nghe được là Lục hoàng tử lại chém đầu quan viên nào đó.
Những cái khác còn được, nhưng khi nghe nữ nhi nói nếu nhi tử làm quan có thể khiến ông bị phạt tịch thu gia sản, Sở Hoài Thắng lập tức đứng ngồi không yên.
Sở Hoài Thắng hơi tức giận nói: "Ai bảo ngươi tìm chức quan nguy hiểm vậy cho huynh trưởng ngươi, thanh nhàn chút là được rồi!"
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Tư Đồ Thịnh nghe vậy không nhịn được mà hơi nhíu mày: "Phu nhân cho rằng ý ta nói là như vậy sao?"
Hắn ta cười tự giễu ròi giải thích: "Hai vị nữ tử này tài học thông minh, chút nào không thua bậc nam nhi cùng thời, tuy thân là nữ tử nhưng lại định quốc an bang, không phải như những kẻ cổ hủ, hẹp hòi kia chỉ biết chê bai, không biết chấp nhận..."
Sở Lâm Lang chớp chớp mắt, thử thăm dò: "Vậy... Tư Đồ đại nhân nói những điều này là kể chuyện xưa, hay là... khen ngợi nô gia?"
Tư Đồ Thịnh nghĩ một chút, nhạt giọng nói: "Tại hạ có việc cầu xin, tất nhiên phải nói lời hay nghe, tiếc là tại hạ tài đội mũ cao (*) so với phu nhân vẫn kém một chút..."
(*Tài đội mũ cao ở đây chỉ tài ăn nói, tâng bốc người khác.)
Sở Lâm Lang thở phào, vội cười hì hì nói: "Ta từ nhỏ ít đọc sách, tất nhiên nghe không hiểu kinh nghĩa cao thâm của tiên sinh, ngài có việc gì cần nô gia giúp, cứ nói thẳng là được."
Loại danh sách lại mục địa phương này có gì quan trọng chứ? Cần gì đội mũ cao tâng bốc nàng? Nàng sau này nhất định sẽ sai người đưa đến.
Tư Đồ Thịnh cảm tạ Sở phu nhân rồi định quay người rời đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn ta lại dừng lại, quay đầu cân nhắc một chút rồi hỏi: "... Chu đại nhân đối đãi với phu nhân có tốt không?"
Sở Lâm Lang nói chuyện với vị này phải cẩn thận đến tám trăm con mắt, nghe hắn ta đột nhiên hỏi vậy, nàng sững người, nhưng miệng đã lập tức đáp: "Chàng ấy là phu quân của ta, tất nhiên đối đãi ta rất tốt."
Tư Đồ Thịnh liếc nhìn Sở Lâm Lang, khóe miệng dường như mang chút ý châm chọc: "Thấy phu nhân hết lòng giúp đỡ lang quân, mong hắn một đường thăng tiến, không biết có từng nghe câu 'Hối giáo phu quân mịch phong hầu' chưa?" (*)
(*Hối giáo phu quân mịch phong hầu mang nghĩa là hối tiếc vì đã bảo phu quân tìm cách được phong tước hầu.)
Sở Lâm Lang đúng là có từng nghe qua, nàng nhớ trước kia bà điên hàng xóm ở quê cứ la hét câu này, sau này mới biết hóa ra đó là một câu thơ cổ.
Tư Đồ Thịnh im lặng một lúc, tiếp tục nói: "Cần biết việc trên đời đều có được có mất. Phu nhân phải biết dừng đúng lúc, tránh cho mất nhiều hơn được.."
Nói xong, hắn ta cũng không nói thêm rồi quay người tiêu sái rời đi.
Vị này nói chuyện vốn lúc nào cũng như mây mù, Sở Lâm Lang luôn không nắm bắt được thái độ thực sự của y.
Nàng nghe mà đầu óc mù mịt, liền vô thức bước lên mấy bước, đứng từ chùa núi trên cao nhìn Tư Đồ Thịnh men theo con đường vừa đi qua, sải bước đi xuống núi.
Nhìn đường nhỏ hắn ta đi, Sở Lâm Lang đột nhiên ngộ ra: Chẳng lẽ... hắn ta vừa rồi nhìn thấy mình từ núi đối diện nên mới men theo đường núi nhỏ này mà đuổi theo như vậy sao?
Nếu vậy, những lời của mấy mụ lắm điều, hắn ta nhất định cũng đã nghe thấy rồi.
Chắc chắn là nghe Chu Tùy An bị thê tử dữ dằn quản chặt, ngay cả nạp thiếp kéo dài hương khói cũng không dám, Tư Đồ Thịnh mới nói như vậy chứ?
Lời nói ẩn ý chẳng lẽ đang ám chỉ Chu Tùy An sau này làm quan to sẽ bỏ rơi thê tử nghèo hèn? Không đúng, nếu quan nhân đắc tội hắn ta, hắn ta hẳn nên coi mấy lời đồn nhảm đó là trò cười mà nghe.
Dù sao đường đường là thông phán một châu lại bị phu nhân hậu trạch nắm đằng chuôi, ngay cả nạp thiếp nối dõi cũng không xong thì phải là hạng bất lực vô dụng như nào chứ?
Nàng hiểu ý tứ ngầm của Tư Đồ Thịnh lúc nãy rồi. Câu "hối giáo phu quân mịch phong hầu" kia, hẳn là Tư Đồ Thịnh đang mỉa mai nàng rằng nếu ghen tuông như vậy, chi bằng ở vùng quê nghèo này sống yên ổn cả đời với phu quân bất lực vô dụng không có tiền đồ đi?
Như vậy chẳng phải là làm lỡ tiền đồ của Chu Tùy An sao?... Hối giáo phu quân mịch phong hầu, quả thật có chút đạo lý. Nếu nàng và Chu Tùy An cứ sống nghèo khổ ở quê, mỗi ngày lo toan chuyện cơm ăn lạnh nóng, cho dù nàng không thể sinh nở cũng sẽ không có chuyện sóng gió nạp thiếp như bây giờ.
Nhưng Chu Tùy An ngoài là phu quân còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Tình có thể nhạt, nghĩa thì mãi còn!
Nàng sao có thể vì tâm tư nhỏ nhặt của mình mà hủy hoại đi tiền đồ tốt đẹp của phu quân?
Sở Lâm Lang không phải như vị thư lại phu nhân kia, cho dù tay có cầm cơm mỡ lợn, cũng không nỡ lòng cho phu quân ăn...
Trên đường về hôm đó, Sở Lâm Lang có hơi lơ đãng, ngay cả tri phủ phu nhân hỏi mấy lần cũng suýt không tiếp lời được.
Khi về đến nhà, Đông Tuyết lén báo với nàng, nói hôm nay lão phu nhân thừa lúc nàng không có nhà mà tìm mấy người môi giới về.
Nếu là trước kia, Sở Lâm Lang nhất định sẽ bóp chết mầm mống này, tuyệt không để lại hậu hoạn gì. Mấy chiêu qua lại này là vở kịch quen thuộc của bà bà và nàng dâu rồi. Nhưng Đông Tuyết phát hiện, lần này nàng nói xong, đại nương tử vẫn thản nhiên như không hiểu ý.
Đông Tuyết sốt ruột, đang định nói thêm thì Sở Lâm Lang lại như không có việc gì mà nói: "Sau này bà bà làm gì cũng không cần nói cho ta nghe. Bà bà là trưởng bối trong nhà, không phải là chuyện ta có thể xen vào."
Đông Tuyết thấy chán nản, chỉ có thể đi ra ngoài, hỏi nhỏ Hạ Hà: "Đại nương tử sao vậy?"
Hạ Hà lắc đầu, chỉ đến bếp dặn nấu chút canh trái cây, để nguội ở ngoài rồi bưng vào cho đại nương tử.
Nàng cũng mơ hồ hiểu tâm trạng đại nương tử, hẳn là nàng cũng đã mệt mỏi rồi.
Quần áo tốt đến đâu, mặc lâu cũng khó tránh rách. Chẳng lẽ vì rách một chút là vứt đi mua mới? Đó là cách làm của nhà giàu có. Xuất thân nghèo khó, ai chẳng vá víu lại mười năm?
Hạ Hà cảm thấy nhân duyên này với đại nương tử nhà họ, e là cũng có đạo lý như vậy?
Đây là bộ cẩm y tốt nhất đại nương tử có được đời này, sau này cũng khó tìm cái khác, sao có thể vì hơi rách là tùy tiện vứt bỏ?
Đại quan nhân giờ cũng làm quan rồi, gia đạo Chu gia cũng thay đổi, đạo phu thê ở với nhau e là cũng phải thay đổi một chút.
Hạ Hà thở dài, bưng canh trái cây chậm rãi bước trên lối đi lát tuyết trắng, mong rằng đại quan nhân nhớ kĩ tình cảm của nương tử, đừng để lòng nàng cũng dần nguội lạnh mới được...
Lại nói Lục hoàng tử lưu lại ở Liên Châu hơn nửa tháng nhưng ngoài chém giết mấy tên vô lại hành thích hoàng tử thì không có động tĩnh gì khác.
Chẳng bao lâu, chiếu chỉ bệ hạ được ban xuống. Nghe ý tứ dường như có phần quở trách Lục điện hạ, sai hắn ta sớm ngày hồi kinh, còn việc còn lại giao cho mấy quan viên thu xếp.
Điều này khiến các quan viên mới cũ ở Liên Châu thở phào nhẹ nhõm. Họ không cầu có công, chỉ cầu vô tội, sớm đưa vị Phật này đi là được.
Trong tiệc rượu tiễn Lục hoàng tử, Chu Tùy An lại uống thêm mấy chén với Tư Đồ Thịnh.
Chu Tùy An là người thanh cao, trong lòng vốn khinh thường mấy thói diễn xuất nơi quan trường, nhưng Tư Đồ Thịnh này tuy có hơi vượt quyền nhưng làm người lại khiêm tốn, kiến thức cũng uyên bác, rất hợp ý hắn ta.
Hai người nâng chén đổi ly, trò chuyện phiếm vài câu về việc nhà.
Nói đến chuyện mình dưới gối không con, mẫu thân sắp xếp nạp thiếp cho hắn, Tư Đồ Thịnh liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chu đại nhân còn trẻ, cần gì phải nóng vội như vậy. Ta thấy ngài trên đường làm quan còn có thể thăng một bước nữa, hậu trạch gia quyến quá nhiều ngược lại lại vướng víu..."
Chu Tùy An nghe mà trong lòng có hơi xao động, vội nâng mắt lên nhìn Tư Đồ Thịnh, nhưng hắn ta chỉ mang vân đạm phong khinh, nói đây là lời Lục hoàng tử khen ngợi hắn.
Có lời lẽ như vậy, Chu Tùy An về phủ cũng mang một gương mặt đỏ ửng hớn hở, phấn khích nói với Sở Lâm Lang rằng Tư Đồ Thiếu sư ám chỉ hắn có thể thăng một bước.
Sở Lâm Lang nghe xong lại cảm thấy mấy lời khách sáo này chỉ như lầu các trên không, Chu Tùy An nếu quá để tâm sẽ khó tránh mà thất vọng.
Chu Tùy An cảm thấy Sở Lâm Lang coi thường hắn. Hắn tự cho rằng tài học mình không thua kém vị thiếu sư Tư Đồ Thịnh kia, chỉ là thiếu chút cơ duyên, không may mắn ở lại kinh thành như hắn ta thôi!
Tương lai còn dài, hắn, Chu Tùy An này sớm muộn gì cũng sẽ vào kinh làm quan, làm rạng danh cửa nhà họ Chu!
Sở Lâm Lang mỉm cười lắng nghe, vui vẻ nói: "Đúng đúng, quan nhân nhà ta quả thật hơn nhiều người trong kinh thành, ta chỉ đợi được đội mũ phượng khăn quàng vai, trở thành cáo mệnh phu nhân mà thôi!"
Chu Tùy An nắm tay Sở Lâm Lang, rất trịnh trọng mà nói: "Nương tử theo ta chịu nhiều khổ, ta sớm muộn gì cũng sẽ khiến nương tử vinh quang vô hạn, để những kẻ coi thường nàng không dám ngẩng mắt nhìn nàng!"
Chu Tùy An khí chất ôn nhuận, nhưng trong mắt vẫn mang chút tính tình trẻ con của thiếu niên. Nhưng lời này của hắn đầy vẻ gánh vác của nam nhân trưởng thành.
Sở Lâm Lang từ từ dựa vào lòng quan nhân, giọng điệu mang chút ưu phiền: "Có một câu này của chàng, sau này cho dù ta có chịu thiệt thòi... cũng đáng."
Một lúc, phu thê hai người nổi lên chút tình cảm ấm áp hiếm có sau mấy ngày nay, Chu Tùy An thuận thế hôn lên má Sở Lâm Lang, nhưng đôi uyên ương chưa kịp quấn cổ đã nghe bên ngoài có bà tử gọi: "Đại quan nhân, phu nhân mời người qua!"
Sở Lâm Lang vội vàng thoát khỏi vòng tay Chu Tùy An, còn Chu Tùy An thì cáu kỉnh: "Mẫu thân có việc gì? Nếu không gấp, lát nữa ta qua."
Lúc vừa nghe nhạc phụ đại nhân Sở Hoài Thắng đến cửa, Chu Tùy An như bị lửa đốt mông, lập tức nhảy dựng lên, hơi hoảng sợ quay sang Sở Lâm Lang nói nhỏ: "Ông... ông ấy sao lại đến?"
Hắn thậm chí quên mất, Lục hoàng tử tuy đi rồi, nhưng vị nhạc phụ kia còn đáng sợ hơn cả Lục điện hạ.
Diêm vương không đi hết, làm sao yên tâm được?
Sở Lâm Lang thở dài, nàng sớm nên nghĩ đến Sở Hoài Thắng là người làm ăn, đều là cố chiếm chỗ hời. Giờ ông ta đến Liên Châu, làm sao có thể không gặp mặt con rể mà đi?
Hóa ra sau khi Lục điện hạ đi, Sở Hoài Thắng vẫn không đợi được Chu Tùy An, tức giận nhảy dựng, chỉ vào đầu Tôn thị mắng một trận rồi lại sai người gọi Sở Lâm Lang đến gặp.
Nhưng ông ta chợt nghĩ, thay vì gọi người, chi bằng tự mình đến cửa chặn còn có thể nói rõ hơn, tránh để nha đầu chết tiệt kia thoái thác không chịu.
Với tư cách là nhạc phụ, vốn không có lý tự mình đến cửa nhà thông gia, nhưng Sở Hoài Thắng dựa vào thái độ vốn luôn ngỗ nghịch trước mặt mình của đôi phu thê kia, ông lôi kéo Tôn thị, không hợp lễ nghĩa mà tự mình đến cửa!
Triệu phu nhân vừa thấy thông gia bán muối này cũng đầu óc ong ong, vội vàng gọi nhi tử và tức phụ qua, chắn cho một phòng khách đầy sát khí.
Thông gia đến cửa, cho dù không muốn tiếp đến mấy cũng phải bày tiệc chiêu đãi.
Khi món ăn bày đầy bàn, Sở Hoài Thắng không kiêng nể gì mà nói rõ mục đích của mình, bảo tế tử xem làm sao sắp xếp tiền đồ cho thê huynh.
Nhìn cảnh tượng đó cứ như nha môn Liên Châu là sạp muối ông ta mở vậy.
Sở Lâm Lang không nhìn lông mày nhíu chặt của bà bà, chỉ vừa rót rượu cho phụ thân vừa hỏi: "Phụ thân có nghe nói lần này Lục hoàng tử ở huyện bên giết nhiều quan tham ô lắm không? Chỗ trống để lại thực sự không ít đấy!"
Chu Tùy An không ngờ Sở Lâm Lang lại đưa thang cho phụ thân nàng như vậy, không nhịn được mà lấy tay áo che, ra sức nháy mắt ra hiệu cho Sở Lâm Lang.
Nhưng Sở Lâm Lang lại như không nhìn thấy, tiếp tục mang vẻ mặt ôn hoà nói: "Tùy An nghe con nhắc đến, cũng tốn tâm nghĩ mấy việc, nhưng chỗ trống xuống tay đều dính đến chút bạc. Kẻ tiền nhiệm không chịu nổi cám dỗ nên mất đầu rồi. Chàng ấy nhắc với cấp trên về thê huynh nhà mình, cấp trên lại bảo chàng ấy thận trọng, nói mấy việc này trên đều theo dõi chặt. Người của Lục hoàng tử còn chưa rút, nếu địa giới Liên Châu lại phạm phải tham ô, sợ không phải là tội mất đầu mà là liên lụy cả nhà cùng tịch thu lưu đày... Chàng ấy về nói với con, con cũng khó xử. Phụ thân, người biết tính huynh trưởng con mà, thấy tiền bạc là không kìm nổi. Con sợ huynh ấy không kiềm chế nổi, tay chân không sạch sẽ, liên lụy đến người. Gia sản nhà ta... nếu bị tịch thu, cũng là một khoản lớn đấy!"
Sở Nhân Phượng là cái tính nết gì, phụ thân hắn sao lại không biết? Nếu thật sự có được chức quan béo bở, chính là chuột rơi vào thùng gạo, không ăn no bụng căng phồng mới là lạ!
Nếu là bình thường, loại chức quan béo bở này thật khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng. Nhưng Sở Hoài Thắng biết lời nữ nhi nói không sai, mấy ngày nay ở trạm dịch này đều nghe được là Lục hoàng tử lại chém đầu quan viên nào đó.
Những cái khác còn được, nhưng khi nghe nữ nhi nói nếu nhi tử làm quan có thể khiến ông bị phạt tịch thu gia sản, Sở Hoài Thắng lập tức đứng ngồi không yên.
Sở Hoài Thắng hơi tức giận nói: "Ai bảo ngươi tìm chức quan nguy hiểm vậy cho huynh trưởng ngươi, thanh nhàn chút là được rồi!"
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko