Chương 18: Không phải người tốt
Lâm nương tử lại thản nhiên, mượn lời Sở Lâm Lang từng nói với nàng, biểu thị nam nhân trên quan trường tranh đấu, không liên quan đến tỷ muội hậu trạch. nam nhân tự đi đấu, các tỷ muội khác họ như bọn họ phải ở chung với nhau thật tốt.
Một lời này lập tức khiến các phu nhân liên tục khen ngợi, nói Lâm nương tử lòng dạ rộng lớn, nữ tử chung sống vốn nên như thế.
Nhưng người quen tính Lâm nương tử đều biết, vị phu nhân này giống nam nhân của nàng, có thù tất báo, nhất là ghi thù.
Không biết Sở Lâm Lang dùng thủ đoạn gì lại có thể dỗ được Lâm nương tử bắt tay hòa giải với nàng.
Lâm nương tử nghe nói Sở Lâm Lang mở quán rượu, rất hứng thú mà hỏi han Sở phu nhân về doanh thu hàng ngày của quán rượu sau này, Sở Lâm Lang nhân cơ hội cũng hỏi thăm tình hình dạo gần đây của Trương Hiển đại nhân ở Kinh thành.
Sau khi mọi người hàn huyên một lúc, có người đề nghị quy chế hội thơ, mấy vị phu nhân hiểu biết chữ nghĩa tụ lại bốc thăm làm thơ để mọi người cùng bình thưởng.
Sở Lâm Lang giỏi uống rượu, nhưng làm thơ các loại đều đi lòng vòng, tránh tự bại lộ nhược điểm. Hà tri phủ phu nhân cũng không thích mấy thứ thơ văn này, liền kéo Sở Lâm Lang sang một bên nói chuyện riêng.
"Ta nghe nói rồi, lão phu nhân Chu gia vòng qua ngươi, nạp một thiếp thất cho quan nhân nhà ngươi..."
Tri phủ phu nhân dẫn đầu rồi không nói nữa, có vẻ như ném gạch dò đường, chỉ đợi Sở Lâm Lang tự than thở.
Sở Lâm Lang mỉm cười: "Vòng qua vòng lại gì chứ, mẫu thân có nói với ta, ta đâu biết chọn người, đành để mẫu thân làm chủ thôi. Phu nhân cũng biết Tùy An nhà ta tuổi tác cũng lớn rồi, phải khai chi tán diệp mới đúng."
Tri phủ phu nhân không hỏi được gì nên khá thất vọng, cảm thấy Sở Lâm Lang láu cá nhưng lại không chịu tâm sự với mình.
Mất công trước kia bà luôn nhắc nhở nàng, không coi nàng là người ngoài.
Không đợi Hà phu nhân sa sầm mặt, Sở Lâm Lang lại ghé sát vào bà nói nhỏ: "Hơn nữa, ta đâu có tâm trí quản mấy oanh oanh yến yến kia, phu nhân có nghe nói, Lục hoàng tử về kinh rồi, bệ hạ quở trách hắn ta một trận ra trò trên triều đình!"
Hà phu nhân gật gật đầu, ý vị sâu xa liếc Sở Lâm Lang một cái: "Ngươi vừa rồi nghe từ Lâm nương tử phải không? Từ khi nào lại thân với nàng ta vậy. Tên họ Trương kia ở kinh thành cũng chỉ biết được chút ít, vậy mà Lâm nương tử cầm thư nhà hắn như mật thư, ngay cả ta cũng không chịu nói kỹ!"
Đây đúng là cách làm của nhà họ Trương, vì Trương Hiển là người từ kinh thành phái đến, tự cho mình cao hơn một bậc, vốn không coi trọng các đồng liêu bản thổ khác cho lắm
Không để Sở Lâm Lang giải thích, Hà phu nhân đã tự cười lạnh: "Kỳ thực đây cũng không phải là bí mật gì, Lâm nương tử nàng ta không nói, lão gia nhà ta cũng sớm đã dò la ra rồi. Vị Lục hoàng tử kia trong cung không tính được sủng ái. Hắn ta tuổi còn trẻ như vậy, làm việc nóng vội cầu thành, giết nhiều người như vậy, bệ hạ cũng phải cho quần thần một cái lời giải thích chứ. Tiểu oa tử cầm Thượng Phương Bảo Kiếm đâu phải chuyện đùa. Giờ vị Lục hoàng tử này bị giáng đến Tịch Châu sửa đê. Liên Châu chúng ta cuối cùng cũng thái bình rồi. A di đà phật, hôm khác, ngươi phải đi cùng ta đốt hương cầu nguyện."
Lục hoàng tử đã bị phạt đại diện cho hướng gió thổi từ kinh thành mấy hôm trước đã đổi chiều, không cần lo tra hỏi địa phương nữa, khó trách tri phủ phu nhân thở phào.
Sở Lâm Lang nhân cơ hội hỏi: "Vậy... vị thiếu sư của Lục hoàng tử cũng bị phạt theo sao?"
tri phủ phu nhân nói: "Tư Đồ đại nhân à, giờ y không phải thiếu sư nữa, mà được phái đến Lại Bộ, làm quan cũng không lớn, không biết y là thăng hay giáng nữa. Sao ngươi đột nhiên nghĩ đến hỏi đến y vậy?"
Sở Lâm Lang cười nói: "Chỉ là hơi tò mò thôi. Phu nhân nói y cũng tuấn tú, sao đến giờ vẫn chưa thú thê?"
Vừa lôi đến mấy chuyện hôn thú nhàn thoại này, mắt Hà phu nhân cũng sáng lên, một lúc liền nói sang vấn đề vị Tư Đồ đại nhân kia có phải thích nam nhân không.
Khi Sở Lâm Lang về phát hiện Chu Tùy An sáng sớm đi nha môn cũng đã về rồi.
Hắn lại không đến viện tân thiếp nữa mà nằm trên giường của Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang chưa từng nghĩ có ngày mình nhìn quan nhân lại thấy khó chịu.
Sự đến như vậy lại làm bộ tiểu nữ nhi ghen tuông, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ quái vô vị, nên nàng hít sâu một hơi, rồi hỏi như không có chuyện gì: "Sao về sớm vậy, đã đi vấn an mẫu thân chưa?"
Chu Tùy An đã chuẩn bị tinh thần Sở Lâm Lang sẽ khóc lóc ầm ĩ với anh.
Nhưng không ngờ Sở thị lại hoàn toàn không theo lẽ thường, như không có việc gì, dường như người thành thân bảy năm vẫn thích ghen tuông khóc lóc không phải là nàng vậy.
Hắn cảm thấy Sở thị như biến đổi chỉ sau một đêm, nhưng sự thay đổi này là tốt hay là xấu, hắn cũng không thể nói rõ.
Hôm nay hắn vốn muốn ở lại phòng Sở Lâm Lang, nhưng Sở Lâm Lang lấy cớ mình đau đầu, còn ho khan, sợ lây bệnh nên bảo Chu Tùy An tạm thời qua phòng tân thiếp ngủ trước.
Đây là thói quen Chu Tùy An để lại từ thời khổ sở học hành. Lúc đó Sở Lâm Lang luôn sợ làm chậm trễ việc đọc sách của phu quân, mỗi lần nàng bệnh đều ngủ riêng với Chu Tùy An.
Chỉ là lúc đó Chu Tùy An sẽ ngủ ở thư phòng, bây giờ lại có chỗ thoải mái dễ chịu hơn.
Chu Tùy An nhìn gò má Sở Lâm Lang đỏ ửng, vẫn thấy hơi không yên tâm, khăng khăng muốn ở lại.
Nhưng lúc này có bà tử đến gọi, nói Triệu thị đang nói chuyện ở phòng Hồ tiểu nương, bảo Chu Tùy An cũng qua đó.
Chu Tùy An bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy, rốt cuộc cũng không quay lại phòng ngủ Sở Lâm Lang nữa.
Đông Tuyết nhìn khuôn mặt đại nương tử vào đêm có vẻ hơi phát sốt, tức giận muốn đi xuống phòng tiểu nương Hồ thị mắng mỏ, lại bị Sở Lâm Lang gọi về, nàng chỉ nói là mình ngủ một giấc là khỏe, đừng gây chuyện nữa.
Nhưng cũng không phải ai trong nhà họ Chu cũng vui mừng với người mới vào cửa. Tiểu cô Chu Tú Linh cảm thấy mẫu thân làm vậy quá không cho tẩu tử thể diện.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, nàng nghe nói tẩu tử ốm yếu liền sai nha hoàn gói thuốc lần trước mình thấy ngon, tự mình mang vào cho tẩu tử.
Vừa vào cửa liền phát hiện đã có người đang tận hiếu trước giường. Hóa ra tân thiếp Hồ thị tiễn Chu Tùy An ra cửa đi công vụ xong cũng đã sớm đến đây, còn tự tay nấu cháo tôm bưng cho đại nương tử.
Chu Tú Linh cảm thấy vị thiếp này cũng có chút mắt sáng, biết nên kính trọng đại nương tử.
Có nàng ở đây, Chu Tú Linh cũng không tiện nói gì khác, chỉ phàn nàn huynh trưởng không đủ chu đáo, tẩu tử đã sốt cao đến hai má đỏ bừng, huynh ấy cũng không biết xin nghỉ để ở bên tẩu tử.
Sở Lâm Lang nói chút bệnh nhỏ này, uống hai thang thuốc là khỏe, bảo tiểu cô đừng bận tâm.
Uống xong thuốc, Sở Lâm Lang cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, liền để tiểu cô và Hồ tiểu nương trở về. Nàng tự thay quần áo, rồi dẫn theo nha hoàn lại ra ngoài.
Cho dù thi thoảng bị cảm gió lạnh, cuộc sống vẫn phải diễn ra như vậy, tiền bạc cũng phải kiếm như thường.
Sở Lâm Lang đem quán rượu mua lại lúc trước sửa sang lại một chút, ngày mai sẽ khai trương trở lại.
Nàng phải đến nhìn một chút, tự mình xem qua mới thấy yên tâm. Nghe nói quán rượu có mấy cái bàn mới sơn lại chưa chuyển về, Sở Lâm Lang quyết định đến cửa hàng thợ mộc ngoài thành xem xem, tiện thể tự sắm thêm cho mình một cái hòm gỗ đựng tiền.
Nào ngờ vừa ra khỏi cổng thành không được bao lâu, qua khỏi ngã ba, Sở Lâm Lang cảm thấy hơi buồn tiểu, liền bảo người đánh xe dừng xe ngựa bên đường, dưới sự hầu hạ của Hạ Hà, nàng vào rừng giải quyết, lại dùng bình đồng mang theo để rửa tay rồi quay lại xe ngựa.
Hạ Hà và người đánh xe cũng muốn đi vệ sinh nên mỗi người đi một bên đường.
Sở Lâm Lang một mình quay lại xe ngựa, vừa vén rèm xe lên đã thấy không đúng - chăn nàng đắp lúc nãy sao lại phồng lên một khối lớn vậy?
Đang lúc nàng bất ngờ, hoài nghi, cái chăn đột nhiên vén lên, một bàn tay lớn bịt chặt miệng nàng, chặn hết tiếng kêu của nàng lại.
Sở Lâm Lang biết gặp phải kẻ xấu, tuy miệng không thể nói, nhưng duỗi chân định đá vào thùng xe để người đánh xe và nha hoàn bên ngoài mau vào.
Đúng lúc này, một giọng trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai nàng: "Sở phu nhân đừng sợ, là tại hạ..."
Sở Lâm Lang thuận theo khuỷu tay người nam nhân hơi cúi đầu nhìn, vừa khéo thấy một sườn mặt tuấn tú bên tai mình.
Tư Đồ Thịnh? Hắn ta không phải nên về kinh thành với Lục hoàng tử rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện trong xe ngựa của mình?
Sở Lâm Lang chưa kịp suy nghĩ kỹ, nàng rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường. Sao trên người Tư Đồ Thịnh lại có mùi máu tanh nồng nặc vậy?
Tư Đồ Thịnh nói nhỏ: "Tại hạ ngụy trang xuống thôn quê làm công cán gặp phải kẻ xấu, ta thấy là xe ngựa của Chu phủ liền trốn lên... Chúng đang lùng sục ở khắp nơi, xin phu nhân đừng lên tiếng, tránh dẫn chúng đến."
Tuy nói vậy nhưng bàn tay hắn ta bịt miệng Sở Lâm Lang vẫn không nới lỏng chút nào. Sở Lâm Lang vội ra hiệu chớp mắt, biểu thị rằng đã hiểu.
Tư Đồ Thịnh lúc này mới buông tay ra, để Sở Lâm Lang thoát khỏi cánh tay sắt của hắn ta.
Mà lúc này Sở Lâm Lang mới nhìn rõ, cánh tay phải đẫm máu của có một lỗ máu đang rỉ máu, máu chảy quá nhiều sẽ chết người!
Thấy vậy, nàng cũng không màng nam nữ phải kiêng kỵ, lập tức rút dây lưng của hắn ta, thắt chặt khuỷu tay cho hắn ta, tránh máu chảy quá nhanh.
Nàng lại nói nhỏ: "Ta lập tức bảo người đánh xe quay về thành, ngài... chịu đựng được chứ?"
Tư Đồ Thịnh không ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Sở Lâm Lang, phụ nhân này từ nhỏ đã gan lớn, trận nhỏ trước mắt không dọa được nàng.
Nhưng hiện giờ nếu vào thành lành ít dữ nhiều, nên hắn ta vừa để mặc Sở Lâm Lang băng bó cho mình, vừa hỏi: "Phu nhân vừa rồi định đi đâu?"
Sở Lâm Lang thấp giọng nói: "Cửa hàng thợ mộc trong thôn phía trước."
Vì ở quá gần, mái tóc đen bôi dầu hoa quế của Sở Lâm Lang chất đống dưới mũi Tư Đồ Thịnh, mùi hương đó thoải mái mà quấn quanh.
Ánh mắt Tư Đồ Thịnh nhìn thẳng phía trước, im lặng một lúc rồi nói: "Vậy trước tiên cứ đến cửa hàng thợ mộc đi, ta tạm thời vẫn chưa thể về thành."
Sở Lâm Lang ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi và hại.
Nàng không lo gì khác, chỉ sợ Tư Đồ đại nhân này chết trên xe của nàng. Đến lúc đó, nàng, một phụ nhân đã gả chồng ở riêng với một thi thể nam nhân tuấn tú, dù nói gì cũng không thể rõ ràng.
Tư Đồ Thịnh dường như đoán được nàng nghĩ gì, khóe miệng khẽ cong: "Phu nhân nhanh lên một chút, tại hạ còn chịu đựng được. Nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ sẽ liên lụy đến thanh danh của phu nhân."
Tên này quả thực không phải người tốt! Nếu hắn ta là quân tử khiêm tốn, cứ để máu chảy khô cũng không nên lên xe phụ nhân đã gả chồng!
Sở Lâm Lang điều chỉnh lại vẻ mặt, miễn cưỡng an ủi Tư Đồ đại nhân người tốt tự có trời phù hộ, rồi theo lời dặn của hắn ta, xuống xe ngựa dùng khăn tay lau sạch máu quanh xe.
Nàng lại dùng mảnh vải dính máu của hắn ta nhỏ máu bẩn sang đường bên kia thông về thành.
Trên đường này khắp nơi đều là vết bánh xe, nếu có kẻ xấu đuổi theo, cũng sẽ tưởng nam nhân này chảy máu lên xe ngựa nào đó, đi về phía thành.
Làm xong hết thảy, bọn người đánh xe cũng về, Sở Lâm Lang không để Hạ Hà vào thùng xe, chỉ ngồi ở bên ngoài.
Trên đường đi tiếp theo, Sở Lâm Lang như ngồi trên đống lửa - ngoài Chu Tùy An, nàng chưa từng gần gũi nam nhân ngoài nào như vậy. Xe ngựa xóc nảy, có mấy lần nàng suýt trượt vào lồng ngực Tư Đồ Thịnh.
Tính ra, đây là lần thứ hai tên này nhảy lên xe của nàng. Lần đầu suýt khiến nàng mất đầu, lần này, e là lành ít dữ nhiều, không biết kẻ nào to gan như vậy, lại dám ám sát quan viên triều đình!
Nghĩ vậy, nàng cố gắng co chân không chạm vào nam nhân kia, lấy ra mai rùa trong lông ngực rồi bắt đầu lắc.
Cái mai rùa này cũng nên đổi rồi, quá là không an ủi lòng người!
Nàng liên tục lắc ba lần đều là điềm hung. Sở Lâm Lang không nản lòng, tiếp tục lắc, xem có thể lắc ra cái gì gặp hung hóa cát không.
Tư Đồ Thịnh thấy nàng lắc cổ tay như con bạc lắc xúc xắc đến nghiện vậy, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, rồi mặt tái nhợt nhắm mắt lại, vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Một lời này lập tức khiến các phu nhân liên tục khen ngợi, nói Lâm nương tử lòng dạ rộng lớn, nữ tử chung sống vốn nên như thế.
Nhưng người quen tính Lâm nương tử đều biết, vị phu nhân này giống nam nhân của nàng, có thù tất báo, nhất là ghi thù.
Không biết Sở Lâm Lang dùng thủ đoạn gì lại có thể dỗ được Lâm nương tử bắt tay hòa giải với nàng.
Lâm nương tử nghe nói Sở Lâm Lang mở quán rượu, rất hứng thú mà hỏi han Sở phu nhân về doanh thu hàng ngày của quán rượu sau này, Sở Lâm Lang nhân cơ hội cũng hỏi thăm tình hình dạo gần đây của Trương Hiển đại nhân ở Kinh thành.
Sau khi mọi người hàn huyên một lúc, có người đề nghị quy chế hội thơ, mấy vị phu nhân hiểu biết chữ nghĩa tụ lại bốc thăm làm thơ để mọi người cùng bình thưởng.
Sở Lâm Lang giỏi uống rượu, nhưng làm thơ các loại đều đi lòng vòng, tránh tự bại lộ nhược điểm. Hà tri phủ phu nhân cũng không thích mấy thứ thơ văn này, liền kéo Sở Lâm Lang sang một bên nói chuyện riêng.
"Ta nghe nói rồi, lão phu nhân Chu gia vòng qua ngươi, nạp một thiếp thất cho quan nhân nhà ngươi..."
Tri phủ phu nhân dẫn đầu rồi không nói nữa, có vẻ như ném gạch dò đường, chỉ đợi Sở Lâm Lang tự than thở.
Sở Lâm Lang mỉm cười: "Vòng qua vòng lại gì chứ, mẫu thân có nói với ta, ta đâu biết chọn người, đành để mẫu thân làm chủ thôi. Phu nhân cũng biết Tùy An nhà ta tuổi tác cũng lớn rồi, phải khai chi tán diệp mới đúng."
Tri phủ phu nhân không hỏi được gì nên khá thất vọng, cảm thấy Sở Lâm Lang láu cá nhưng lại không chịu tâm sự với mình.
Mất công trước kia bà luôn nhắc nhở nàng, không coi nàng là người ngoài.
Không đợi Hà phu nhân sa sầm mặt, Sở Lâm Lang lại ghé sát vào bà nói nhỏ: "Hơn nữa, ta đâu có tâm trí quản mấy oanh oanh yến yến kia, phu nhân có nghe nói, Lục hoàng tử về kinh rồi, bệ hạ quở trách hắn ta một trận ra trò trên triều đình!"
Hà phu nhân gật gật đầu, ý vị sâu xa liếc Sở Lâm Lang một cái: "Ngươi vừa rồi nghe từ Lâm nương tử phải không? Từ khi nào lại thân với nàng ta vậy. Tên họ Trương kia ở kinh thành cũng chỉ biết được chút ít, vậy mà Lâm nương tử cầm thư nhà hắn như mật thư, ngay cả ta cũng không chịu nói kỹ!"
Đây đúng là cách làm của nhà họ Trương, vì Trương Hiển là người từ kinh thành phái đến, tự cho mình cao hơn một bậc, vốn không coi trọng các đồng liêu bản thổ khác cho lắm
Không để Sở Lâm Lang giải thích, Hà phu nhân đã tự cười lạnh: "Kỳ thực đây cũng không phải là bí mật gì, Lâm nương tử nàng ta không nói, lão gia nhà ta cũng sớm đã dò la ra rồi. Vị Lục hoàng tử kia trong cung không tính được sủng ái. Hắn ta tuổi còn trẻ như vậy, làm việc nóng vội cầu thành, giết nhiều người như vậy, bệ hạ cũng phải cho quần thần một cái lời giải thích chứ. Tiểu oa tử cầm Thượng Phương Bảo Kiếm đâu phải chuyện đùa. Giờ vị Lục hoàng tử này bị giáng đến Tịch Châu sửa đê. Liên Châu chúng ta cuối cùng cũng thái bình rồi. A di đà phật, hôm khác, ngươi phải đi cùng ta đốt hương cầu nguyện."
Lục hoàng tử đã bị phạt đại diện cho hướng gió thổi từ kinh thành mấy hôm trước đã đổi chiều, không cần lo tra hỏi địa phương nữa, khó trách tri phủ phu nhân thở phào.
Sở Lâm Lang nhân cơ hội hỏi: "Vậy... vị thiếu sư của Lục hoàng tử cũng bị phạt theo sao?"
tri phủ phu nhân nói: "Tư Đồ đại nhân à, giờ y không phải thiếu sư nữa, mà được phái đến Lại Bộ, làm quan cũng không lớn, không biết y là thăng hay giáng nữa. Sao ngươi đột nhiên nghĩ đến hỏi đến y vậy?"
Sở Lâm Lang cười nói: "Chỉ là hơi tò mò thôi. Phu nhân nói y cũng tuấn tú, sao đến giờ vẫn chưa thú thê?"
Vừa lôi đến mấy chuyện hôn thú nhàn thoại này, mắt Hà phu nhân cũng sáng lên, một lúc liền nói sang vấn đề vị Tư Đồ đại nhân kia có phải thích nam nhân không.
Khi Sở Lâm Lang về phát hiện Chu Tùy An sáng sớm đi nha môn cũng đã về rồi.
Hắn lại không đến viện tân thiếp nữa mà nằm trên giường của Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang chưa từng nghĩ có ngày mình nhìn quan nhân lại thấy khó chịu.
Sự đến như vậy lại làm bộ tiểu nữ nhi ghen tuông, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ quái vô vị, nên nàng hít sâu một hơi, rồi hỏi như không có chuyện gì: "Sao về sớm vậy, đã đi vấn an mẫu thân chưa?"
Chu Tùy An đã chuẩn bị tinh thần Sở Lâm Lang sẽ khóc lóc ầm ĩ với anh.
Nhưng không ngờ Sở thị lại hoàn toàn không theo lẽ thường, như không có việc gì, dường như người thành thân bảy năm vẫn thích ghen tuông khóc lóc không phải là nàng vậy.
Hắn cảm thấy Sở thị như biến đổi chỉ sau một đêm, nhưng sự thay đổi này là tốt hay là xấu, hắn cũng không thể nói rõ.
Hôm nay hắn vốn muốn ở lại phòng Sở Lâm Lang, nhưng Sở Lâm Lang lấy cớ mình đau đầu, còn ho khan, sợ lây bệnh nên bảo Chu Tùy An tạm thời qua phòng tân thiếp ngủ trước.
Đây là thói quen Chu Tùy An để lại từ thời khổ sở học hành. Lúc đó Sở Lâm Lang luôn sợ làm chậm trễ việc đọc sách của phu quân, mỗi lần nàng bệnh đều ngủ riêng với Chu Tùy An.
Chỉ là lúc đó Chu Tùy An sẽ ngủ ở thư phòng, bây giờ lại có chỗ thoải mái dễ chịu hơn.
Chu Tùy An nhìn gò má Sở Lâm Lang đỏ ửng, vẫn thấy hơi không yên tâm, khăng khăng muốn ở lại.
Nhưng lúc này có bà tử đến gọi, nói Triệu thị đang nói chuyện ở phòng Hồ tiểu nương, bảo Chu Tùy An cũng qua đó.
Chu Tùy An bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy, rốt cuộc cũng không quay lại phòng ngủ Sở Lâm Lang nữa.
Đông Tuyết nhìn khuôn mặt đại nương tử vào đêm có vẻ hơi phát sốt, tức giận muốn đi xuống phòng tiểu nương Hồ thị mắng mỏ, lại bị Sở Lâm Lang gọi về, nàng chỉ nói là mình ngủ một giấc là khỏe, đừng gây chuyện nữa.
Nhưng cũng không phải ai trong nhà họ Chu cũng vui mừng với người mới vào cửa. Tiểu cô Chu Tú Linh cảm thấy mẫu thân làm vậy quá không cho tẩu tử thể diện.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, nàng nghe nói tẩu tử ốm yếu liền sai nha hoàn gói thuốc lần trước mình thấy ngon, tự mình mang vào cho tẩu tử.
Vừa vào cửa liền phát hiện đã có người đang tận hiếu trước giường. Hóa ra tân thiếp Hồ thị tiễn Chu Tùy An ra cửa đi công vụ xong cũng đã sớm đến đây, còn tự tay nấu cháo tôm bưng cho đại nương tử.
Chu Tú Linh cảm thấy vị thiếp này cũng có chút mắt sáng, biết nên kính trọng đại nương tử.
Có nàng ở đây, Chu Tú Linh cũng không tiện nói gì khác, chỉ phàn nàn huynh trưởng không đủ chu đáo, tẩu tử đã sốt cao đến hai má đỏ bừng, huynh ấy cũng không biết xin nghỉ để ở bên tẩu tử.
Sở Lâm Lang nói chút bệnh nhỏ này, uống hai thang thuốc là khỏe, bảo tiểu cô đừng bận tâm.
Uống xong thuốc, Sở Lâm Lang cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, liền để tiểu cô và Hồ tiểu nương trở về. Nàng tự thay quần áo, rồi dẫn theo nha hoàn lại ra ngoài.
Cho dù thi thoảng bị cảm gió lạnh, cuộc sống vẫn phải diễn ra như vậy, tiền bạc cũng phải kiếm như thường.
Sở Lâm Lang đem quán rượu mua lại lúc trước sửa sang lại một chút, ngày mai sẽ khai trương trở lại.
Nàng phải đến nhìn một chút, tự mình xem qua mới thấy yên tâm. Nghe nói quán rượu có mấy cái bàn mới sơn lại chưa chuyển về, Sở Lâm Lang quyết định đến cửa hàng thợ mộc ngoài thành xem xem, tiện thể tự sắm thêm cho mình một cái hòm gỗ đựng tiền.
Nào ngờ vừa ra khỏi cổng thành không được bao lâu, qua khỏi ngã ba, Sở Lâm Lang cảm thấy hơi buồn tiểu, liền bảo người đánh xe dừng xe ngựa bên đường, dưới sự hầu hạ của Hạ Hà, nàng vào rừng giải quyết, lại dùng bình đồng mang theo để rửa tay rồi quay lại xe ngựa.
Hạ Hà và người đánh xe cũng muốn đi vệ sinh nên mỗi người đi một bên đường.
Sở Lâm Lang một mình quay lại xe ngựa, vừa vén rèm xe lên đã thấy không đúng - chăn nàng đắp lúc nãy sao lại phồng lên một khối lớn vậy?
Đang lúc nàng bất ngờ, hoài nghi, cái chăn đột nhiên vén lên, một bàn tay lớn bịt chặt miệng nàng, chặn hết tiếng kêu của nàng lại.
Sở Lâm Lang biết gặp phải kẻ xấu, tuy miệng không thể nói, nhưng duỗi chân định đá vào thùng xe để người đánh xe và nha hoàn bên ngoài mau vào.
Đúng lúc này, một giọng trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai nàng: "Sở phu nhân đừng sợ, là tại hạ..."
Sở Lâm Lang thuận theo khuỷu tay người nam nhân hơi cúi đầu nhìn, vừa khéo thấy một sườn mặt tuấn tú bên tai mình.
Tư Đồ Thịnh? Hắn ta không phải nên về kinh thành với Lục hoàng tử rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện trong xe ngựa của mình?
Sở Lâm Lang chưa kịp suy nghĩ kỹ, nàng rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường. Sao trên người Tư Đồ Thịnh lại có mùi máu tanh nồng nặc vậy?
Tư Đồ Thịnh nói nhỏ: "Tại hạ ngụy trang xuống thôn quê làm công cán gặp phải kẻ xấu, ta thấy là xe ngựa của Chu phủ liền trốn lên... Chúng đang lùng sục ở khắp nơi, xin phu nhân đừng lên tiếng, tránh dẫn chúng đến."
Tuy nói vậy nhưng bàn tay hắn ta bịt miệng Sở Lâm Lang vẫn không nới lỏng chút nào. Sở Lâm Lang vội ra hiệu chớp mắt, biểu thị rằng đã hiểu.
Tư Đồ Thịnh lúc này mới buông tay ra, để Sở Lâm Lang thoát khỏi cánh tay sắt của hắn ta.
Mà lúc này Sở Lâm Lang mới nhìn rõ, cánh tay phải đẫm máu của có một lỗ máu đang rỉ máu, máu chảy quá nhiều sẽ chết người!
Thấy vậy, nàng cũng không màng nam nữ phải kiêng kỵ, lập tức rút dây lưng của hắn ta, thắt chặt khuỷu tay cho hắn ta, tránh máu chảy quá nhanh.
Nàng lại nói nhỏ: "Ta lập tức bảo người đánh xe quay về thành, ngài... chịu đựng được chứ?"
Tư Đồ Thịnh không ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Sở Lâm Lang, phụ nhân này từ nhỏ đã gan lớn, trận nhỏ trước mắt không dọa được nàng.
Nhưng hiện giờ nếu vào thành lành ít dữ nhiều, nên hắn ta vừa để mặc Sở Lâm Lang băng bó cho mình, vừa hỏi: "Phu nhân vừa rồi định đi đâu?"
Sở Lâm Lang thấp giọng nói: "Cửa hàng thợ mộc trong thôn phía trước."
Vì ở quá gần, mái tóc đen bôi dầu hoa quế của Sở Lâm Lang chất đống dưới mũi Tư Đồ Thịnh, mùi hương đó thoải mái mà quấn quanh.
Ánh mắt Tư Đồ Thịnh nhìn thẳng phía trước, im lặng một lúc rồi nói: "Vậy trước tiên cứ đến cửa hàng thợ mộc đi, ta tạm thời vẫn chưa thể về thành."
Sở Lâm Lang ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi và hại.
Nàng không lo gì khác, chỉ sợ Tư Đồ đại nhân này chết trên xe của nàng. Đến lúc đó, nàng, một phụ nhân đã gả chồng ở riêng với một thi thể nam nhân tuấn tú, dù nói gì cũng không thể rõ ràng.
Tư Đồ Thịnh dường như đoán được nàng nghĩ gì, khóe miệng khẽ cong: "Phu nhân nhanh lên một chút, tại hạ còn chịu đựng được. Nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ sẽ liên lụy đến thanh danh của phu nhân."
Tên này quả thực không phải người tốt! Nếu hắn ta là quân tử khiêm tốn, cứ để máu chảy khô cũng không nên lên xe phụ nhân đã gả chồng!
Sở Lâm Lang điều chỉnh lại vẻ mặt, miễn cưỡng an ủi Tư Đồ đại nhân người tốt tự có trời phù hộ, rồi theo lời dặn của hắn ta, xuống xe ngựa dùng khăn tay lau sạch máu quanh xe.
Nàng lại dùng mảnh vải dính máu của hắn ta nhỏ máu bẩn sang đường bên kia thông về thành.
Trên đường này khắp nơi đều là vết bánh xe, nếu có kẻ xấu đuổi theo, cũng sẽ tưởng nam nhân này chảy máu lên xe ngựa nào đó, đi về phía thành.
Làm xong hết thảy, bọn người đánh xe cũng về, Sở Lâm Lang không để Hạ Hà vào thùng xe, chỉ ngồi ở bên ngoài.
Trên đường đi tiếp theo, Sở Lâm Lang như ngồi trên đống lửa - ngoài Chu Tùy An, nàng chưa từng gần gũi nam nhân ngoài nào như vậy. Xe ngựa xóc nảy, có mấy lần nàng suýt trượt vào lồng ngực Tư Đồ Thịnh.
Tính ra, đây là lần thứ hai tên này nhảy lên xe của nàng. Lần đầu suýt khiến nàng mất đầu, lần này, e là lành ít dữ nhiều, không biết kẻ nào to gan như vậy, lại dám ám sát quan viên triều đình!
Nghĩ vậy, nàng cố gắng co chân không chạm vào nam nhân kia, lấy ra mai rùa trong lông ngực rồi bắt đầu lắc.
Cái mai rùa này cũng nên đổi rồi, quá là không an ủi lòng người!
Nàng liên tục lắc ba lần đều là điềm hung. Sở Lâm Lang không nản lòng, tiếp tục lắc, xem có thể lắc ra cái gì gặp hung hóa cát không.
Tư Đồ Thịnh thấy nàng lắc cổ tay như con bạc lắc xúc xắc đến nghiện vậy, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, rồi mặt tái nhợt nhắm mắt lại, vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko