Chương : 3
“Nhưng trong thực tế lại “Địch không phải địch, hữu chẳng phải hữu”, rất vi diệu.”
Từ trước tới nay, đạo gia coi trọng loại sinh vật này số một, nó được xưng là “Khỏa trùng”[1], chính là một loại sâu trần trục bóng loáng. Cũng giống như tình cảnh tôi bây giờ, không lông, không vũ, không vảy, không mai, hay còn được hiểu là, chẳng được cưỡi trên đầu thằng cha nào, trong túi thì rỗng tuếch, trên giường không có vợ, còn phải ngồi sốt ruột dưới cơn mưa to nửa ngày mà chẳng có bóng khách nào.
“Chị ơi, người đâu mà xinh thế! Chị à, lên xe em ngồi đi!” Một thiếu phụ mặc váy len đi qua trước mặt tôi, tôi bật người cười đến là rạng rỡ, uốn lưỡi ỏn ẻn nói với cô ta.
Người bình thường nói như vậy đã mang tới cảm giác không đáng tin cậy, huống hồ là một tài xế xe đen. Nhưng tôi thì không.
Tôi luôn nghĩ ông trời đối xử với mình rất bất công, duy chỉ có cái ngoại hình này là có chút thiên vị, để tôi tuấn tú trong sáng đơn thuần như vậy, vừa liếc mắt nhìn đã biết là người tốt, liếc mắt thêm lần nữa tốt lại càng tốt hơn.
Ngày mưa vốn không khó kiếm khách, nhưng hôm nay đúng là xui tận miệng, thiếu phụ kia chẳng buồn liếc mắt nhìn tôi đến một cái, lấy ô che mặt, chạy. Tôi đã làm hết những gì có thể, đành phải ngồi trong xe kêu gọi nửa ngày, gào thét qua giờ cơm, cũng chẳng có ma nào về xe tôi mà toàn đi xe bên cạnh, không còn cách nào, tôi đành phải buồn bã chấp nhận hiện thực cay đắng.
Đương lúc tôi ủ rũ định dẹp đường hồi phủ, một bóng người đột nhiên nhảy vào tầm nhìn của tôi, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã mở cửa xe tôi, cả người ướt đẫm chui vào trong buồng xe.
“Hắc… ca?” Chả biết người này bị gì mà từ đầu đến chân đen thui lui, khẩu trang mũ trang đầy đủ, qua ánh sáng mờ từ cặp kính râm, có thể lờ mờ trông thấy một dáng mắt cực kì diễm lệ.
“Lái xe đi!” Giọng nói cũng không tồi, trong trẻo nhưng lại vừa lạnh lùng vừa gợi cảm. Vừa lên xe đã bảo tôi lái, chắc đã sớm nhìn ra tôi ngồi đây đón khách.
“Đi đâu?” Tôi đặt câu hỏi theo thói quen, nhưng còn chưa nói xong, mấy cô gái mặc áo phông hồng nhạt từ chỗ hắn tới ló đầu ra, mới đầu chỉ có hai ba cô, đảo mắt đã thấy hơn năm mươi mạng, cả đám hét lên nhào tới như đám châu chấu chen nhau phá ruộng.
“Cứ lái xe trước đi!” Khách bên kia thúc giục, tôi cũng bị cái đám này hù dọa, lập tức xuất phát.
Lại còn đuổi theo xe chạy, nhưng chân sao bì được với động cơ bốn bánh, chốc lát tôi đã bỏ toàn bộ lại phía sau.
Vừa hít mũi một cái, xoang mũi đã nồng mùi nước hoa trên người đàn ông này, nhưng mùi hương nồng nặc ngược lại cũng không gây sặc, mùi hương thanh cao như vậy vào xe lại toát lên cảm giác không tầm thường, phần lớn thời gian xe tôi chỉ nồng mùi điểm tâm dầu mỡ, hoặc mấy tên bợm rượu chua loét.
“Nè, đi đâu?” Tôi len lén dò nét mặt người này, càng nhìn lại càng thấy quen mắt, chỉ là người này che kín mít, nhất thời không nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu.
Hắn nói tên địa chỉ qua khẩu trang, chỗ này tôi biết, là đài truyền hình.
“Này này, có phải anh là…”
Tôi đoán người này không phải danh nhân thì cũng là nghệ nhân, đang định mở miệng hỏi đôi câu, điện thoại hắn lại đổ chuông.
—— Đến cái chuyện chuẩn bị xe dễ như vậy mà cũng không làm được, khỏi cần nói xin lỗi, đuổi thẳng cổ nó đi.
—— Tôi không đẩy cô ta, cô ta như điên mà nhào tới, cuối cùng tự dưng ngã..
—— Tự lo chuyện của mình là đủ rồi! Ký giả muốn viết gì mặc xác bọn nó, hơn nữa đẩy thì sao, không chết cũng không bị thương, lẽ nào cô ta còn muốn tôi rước về làm “Bà Lê”?
…
Người này nghe điện tôi lái xe, ra vẻ hết sức chuyên chú, thật ra thi thoảng mắt lại liếc trái đảo phải ——
Sau khi ngang ngược phát giận xong liền cúp điện thoại, hắn còn không nhìn thẳng tôi, chỉ từ từ nói: “Cậu định phi vào bảng quảng cáo à? Đừng nhìn tôi, nhìn đường đi.”
Có một người đi đường đột nhiên đi ra giữa đường, nhờ hắn mà tôi tránh được một đại họa, nhưng cũng suýt chút nữa nhầm phanh xe với chân ga.
“Cũng không thể trách tôi ngưu tước mẫu đơn [2] nhìn anh mấy cái, anh xuất hiện ngầu như vậy, chẹp chẹp, đúng là ngôi sao vẫn là ngôi sao..” Hoảng sợ phủ định xong, tôi cười ngượng hai tiếng, vội vàng đưa danh thiếp ra ——
“Viên Lạc Băng…” Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp tôi, một cái tên bình thường như vậy được hắn nhẹ giọng đọc lên, nghe êm tai vô cùng.
“Nếu anh cần dùng xe, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Tôi cười cười bồi thêm một câu, dù là ngôi sao hay là danh nhân, chung quy cũng đều là khách sộp.
Thế mà soái ca lại không ném danh thiếp tôi, tiện tay nhét vào trong túi cùng với điện thoại, sau đó nhấc mi mắt, nhìn thấy ảnh chụp chung của tôi với Cố Dao —— gương mặt kia lập tức đóng băng, nheo mắt lại nhìn tôi —— tôi có thể thấy rõ cơ mặt hắn hơi giật giật, khóe môi mất tự nhiên nhếch lên, sau đó mới hỏi: “Cậu thích Cố Dao?”
“À…cũng không hẳn..” Tôi giả vờ giả vịt thấp giọng nói, “Bọn tôi quen nhau.”
Soái ca có vẻ hứng thú với câu trả lời của tôi, âm cuối cao lên: “Hai người quen nhau?”
“Đúng vậy, anh ấy còn tìm tôi đóng phim, cái bộ “Trường ca Đại Minh” ấy, cái vai thái tử luyến đồng Thường Nguyệt cuối cùng bị đâm chết ấy. Cơ mà tôi chê kịch bản quá ——”
Soái ca chẳng lịch sự chút nào mà cắt ngang lời tôi: “Cái vai Thường Nguyệt kia lời thoại không nhiều lắm, nhưng lại hết sức hấp dẫn, trong phim có không ít cảnh múa, nghe nói lúc đạo diễn chọn vai từng tới Bắc Vũ hai lần, hai lần đều trắng tay trở về, trước khi phim bấm máy một ngày vẫn còn chưa định được vai… Cậu nói Cố Dao tìm cậu, nói vậy, cậu biết nhảy múa?”
“Biết chứ, đâu chỉ biết, tôi còn vô địch giải Thanh Vũ lần thứ mười bảy đấy.” Lời vừa buột khỏi miệng tôi liền hối hận, đúng là tôi đã mơ rất nhiều lần mình thi đấu trận chung kết Thanh Vũ đạt thành tích xuất sắc, cho nên không cẩn thận là lại lừa mình dối người, coi mộng là thật. Nhưng cái người này rõ ràng là người trong giới, đâu giống như đám dân đen hiểu biết hữu hạn, nghe gió sẽ tin mưa?
“Tới giờ giải Thanh Vũ tổ chức hai mươi lần, được mỗi một vũ công chân chính, mười tám người còn lại thì ra ngoài làm tiểu diễn viên, thất bại không ít.” Người này nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của tôi, như đang cách lớp kính râm mà liếc mắt nhìn: “Đương nhiên, còn có một tài xế xe đen.”
Cũng may mà đối phương không có ý đuổi sâu tra kỹ, chỉ nhếch môi chẳng ừ hứ gì, đoạn ngửa đầu ra sau, muốn nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi sợ lại bị tắt tiếng lần nữa, thế là cũng ngậm chặt miệng, chuyên tâm lái xe.
Cả đường chạy qua phố xá náo nhiệt, trên đường đi xe kề xe, ô chen ô, thể như xếp mã ngưu với trần thế, như gà vịt với lồng chim. Thi thoảng tôi lại nhìn ra ngoài cửa xe, trước những cửa hàng bách hóa cao chót vót, dưới những tán ô của những cô bé đang híp mắt cười, mưa chợt to chợt nhỏ, thể như đang ghẹo người.
Đèn đỏ, Chevrolet đỗ trên khu phố thương mại, tôi xoay đầu nhìn thấy một hộp đèn áp phích cỡ lớn, là người đại diện của một một nhãn hiệu sang trọng nổi tiếng châu Á, trên đó in gương mặt Cố Dao.
So với năm ấy, anh ta càng thêm anh tuấn trưởng thành, tôi cách gương mặt kia chưa tới vài mét, lại như đang nhìn đỉnh núi mờ sương tuyết, khẽ thở dài, đoạn đời ánh mắt qua chỗ khác, sát bên Cố Dao là một tòa nhà kính sang trọng, lọt vào tầm mắt tôi là một gương mặt anh tuấn khác.
Trên hộp đèn áp phích là một chữ ký rồng bay phượng múa, Lê Kiều.
Tôi kinh hãi, dại ra, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng bừng tỉnh ngộ ra —— Cuối cùng tôi cũng nhớ đã gặp cái người ở bên cạnh kia lúc nào, không phải là ở đây sao?!
Lê Kiều và Cố Dao đều là nhân vật quen mặt của tin tức giải trí, là bạn cùng lớp ở học viện điện ảnh, Cố Dao diễn xuất tốt hơn, Lê Kiều thì đẹp trai hơn, xét tổng thể mà nói thì là tám lạng nửa cân, được giới truyền thông tâng bốc “Tiểu sinh đệ nhất quốc nội”, đều có vô số fans chen chúc.
Nhưng trên mạng vẫn truyền rằng, quan hệ hai người không tốt như ngoài mặt, thực ra là “Địch không phải địch, hữu chẳng phải hữu”, rất vi diệu.
Nghiêm túc mà nói, Lê Kiều không phải loại hình mà tôi thích, so với vẻ dịu dàng thân thiện của Cố Dao, vẻ đẹp của hắn hết sức lạnh lùng xa cách, hắn cũng có nhiều tin đồn tiêu cực, hơn nữa, mắt chọn kịch bản lại rõ tồi, toàn chỉ diễn mấy phim thị trường ngu ngốc nịnh nọt người xem. Nhưng không thể không nói, bản thân Cố Dao lên ti vi không quá khác biệt, chỉ hơi gầy hơn một chút, cao hơn một chút, nhưng Lê Kiều thì đúng là khác hẳn, nhìn hắn ngoài đời sinh động hơn bao nhiêu, ngũ quan hoa mỹ, hệt như người nước ngoài.
“Anh..” Bàn tay cầm tay lái đổ mồ hôi, tôi đang định nói gì đó để thay đổi bầu không khí, không ngờ điện thoại lại đổ chuông phá ngang.
Lần này là của tôi. Một tay vươn ra nhận điện thoại, nghe lời nói bên kia đầu dây mà đầu như muốn nổ tung.
Ba tôi xảy ra chuyện.
Cúp điện thoại. Tôi dại ra một lúc lâu mới lấy lại được linh hồn nhỏ bé mà nói với Lê Kiều: “Xin lỗi, tôi không thể đưa anh đi được, trong nhà xảy ra chuyện quan trọng. Hay là anh xuống xe ở đây đi, ở đây bắt xe không khó.”
“Tính tổng số tiền một năm nay cậu kiếm được, không bằng một ngày của tôi.” Lê Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như rất sốt ruột, căn bản không để ý tới câu “Chuyện quan trọng” mà tôi nói.
“Anh à,” Tôi làm mặt đau khổ xin lượng thứ, bộ dạng rất giống một tên nô tài hèn mọn, “Nhà em có chuyện quan trọng thật mà, lần này em không thu phí anh, anh xuống xe đi.”
Ai ngờ người này lại mở ví lấy ra một xấp tờ một trăm tệ, ném vào mặt tôi. Tiền rơi lả tả trong buồng xe, khóe miệng hắn châm chọc kêu lên: “Cầm lấy đi, câm miệng đi mà lái.”
Nhổ củ cải ra còn dính đất, bề ngoài có đẹp đẽ tới đâu cũng không che giấu được bản chất thiếu chửi bên trong, bao nhiêu lời muốn nói cuộn sóng trong cuống họng, tôi cố gắng nhịn xuống, đột nhiên đánh tay lái ——
Xe quay đầu, phóng nhanh về hướng ngược lại.
“Cậu đi đâu vậy?” Hiển nhiên Lê Kiều không vui, cất cao giọng quát tôi.
“Xin lỗi anh, nếu anh không chịu xuống xe, vậy phiền đi với tôi một chuyến.”
[1] Khỏa trùng: Người xưa dùng chữ “trùng” (虫) phiếm chỉ tất cả các loài động vật, họ chia trùng ra làm 5 loại: Cầm là vũ trùng 羽虫
– Thú là mao trùng 毛虫
– Quy là giáp trùng 甲虫
– Ngư là lân trùng 鳞虫
– Nhân là khoả trùng 倮虫.
Bạn Viên nói “Không lông, không vũ, không vảy, không mai”, theo chữ Hán là “vô mao, vô vũ, vô lân, vô giáp”, lần lượt chỉ không có đặc tính của mấy loại “trùng” trên. Khỏa là trần trục.
[2] Ngưu tước mẫu đơn: Con trâu ăn đóa mẫu đơn. Chỉ người không biết thưởng thức vẻ đẹp, ví như trâu ăn mẫu đơn, với trâu mẫu đơn cũng chỉ như loài cỏ dại tầm thường.
Từ trước tới nay, đạo gia coi trọng loại sinh vật này số một, nó được xưng là “Khỏa trùng”[1], chính là một loại sâu trần trục bóng loáng. Cũng giống như tình cảnh tôi bây giờ, không lông, không vũ, không vảy, không mai, hay còn được hiểu là, chẳng được cưỡi trên đầu thằng cha nào, trong túi thì rỗng tuếch, trên giường không có vợ, còn phải ngồi sốt ruột dưới cơn mưa to nửa ngày mà chẳng có bóng khách nào.
“Chị ơi, người đâu mà xinh thế! Chị à, lên xe em ngồi đi!” Một thiếu phụ mặc váy len đi qua trước mặt tôi, tôi bật người cười đến là rạng rỡ, uốn lưỡi ỏn ẻn nói với cô ta.
Người bình thường nói như vậy đã mang tới cảm giác không đáng tin cậy, huống hồ là một tài xế xe đen. Nhưng tôi thì không.
Tôi luôn nghĩ ông trời đối xử với mình rất bất công, duy chỉ có cái ngoại hình này là có chút thiên vị, để tôi tuấn tú trong sáng đơn thuần như vậy, vừa liếc mắt nhìn đã biết là người tốt, liếc mắt thêm lần nữa tốt lại càng tốt hơn.
Ngày mưa vốn không khó kiếm khách, nhưng hôm nay đúng là xui tận miệng, thiếu phụ kia chẳng buồn liếc mắt nhìn tôi đến một cái, lấy ô che mặt, chạy. Tôi đã làm hết những gì có thể, đành phải ngồi trong xe kêu gọi nửa ngày, gào thét qua giờ cơm, cũng chẳng có ma nào về xe tôi mà toàn đi xe bên cạnh, không còn cách nào, tôi đành phải buồn bã chấp nhận hiện thực cay đắng.
Đương lúc tôi ủ rũ định dẹp đường hồi phủ, một bóng người đột nhiên nhảy vào tầm nhìn của tôi, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã mở cửa xe tôi, cả người ướt đẫm chui vào trong buồng xe.
“Hắc… ca?” Chả biết người này bị gì mà từ đầu đến chân đen thui lui, khẩu trang mũ trang đầy đủ, qua ánh sáng mờ từ cặp kính râm, có thể lờ mờ trông thấy một dáng mắt cực kì diễm lệ.
“Lái xe đi!” Giọng nói cũng không tồi, trong trẻo nhưng lại vừa lạnh lùng vừa gợi cảm. Vừa lên xe đã bảo tôi lái, chắc đã sớm nhìn ra tôi ngồi đây đón khách.
“Đi đâu?” Tôi đặt câu hỏi theo thói quen, nhưng còn chưa nói xong, mấy cô gái mặc áo phông hồng nhạt từ chỗ hắn tới ló đầu ra, mới đầu chỉ có hai ba cô, đảo mắt đã thấy hơn năm mươi mạng, cả đám hét lên nhào tới như đám châu chấu chen nhau phá ruộng.
“Cứ lái xe trước đi!” Khách bên kia thúc giục, tôi cũng bị cái đám này hù dọa, lập tức xuất phát.
Lại còn đuổi theo xe chạy, nhưng chân sao bì được với động cơ bốn bánh, chốc lát tôi đã bỏ toàn bộ lại phía sau.
Vừa hít mũi một cái, xoang mũi đã nồng mùi nước hoa trên người đàn ông này, nhưng mùi hương nồng nặc ngược lại cũng không gây sặc, mùi hương thanh cao như vậy vào xe lại toát lên cảm giác không tầm thường, phần lớn thời gian xe tôi chỉ nồng mùi điểm tâm dầu mỡ, hoặc mấy tên bợm rượu chua loét.
“Nè, đi đâu?” Tôi len lén dò nét mặt người này, càng nhìn lại càng thấy quen mắt, chỉ là người này che kín mít, nhất thời không nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu.
Hắn nói tên địa chỉ qua khẩu trang, chỗ này tôi biết, là đài truyền hình.
“Này này, có phải anh là…”
Tôi đoán người này không phải danh nhân thì cũng là nghệ nhân, đang định mở miệng hỏi đôi câu, điện thoại hắn lại đổ chuông.
—— Đến cái chuyện chuẩn bị xe dễ như vậy mà cũng không làm được, khỏi cần nói xin lỗi, đuổi thẳng cổ nó đi.
—— Tôi không đẩy cô ta, cô ta như điên mà nhào tới, cuối cùng tự dưng ngã..
—— Tự lo chuyện của mình là đủ rồi! Ký giả muốn viết gì mặc xác bọn nó, hơn nữa đẩy thì sao, không chết cũng không bị thương, lẽ nào cô ta còn muốn tôi rước về làm “Bà Lê”?
…
Người này nghe điện tôi lái xe, ra vẻ hết sức chuyên chú, thật ra thi thoảng mắt lại liếc trái đảo phải ——
Sau khi ngang ngược phát giận xong liền cúp điện thoại, hắn còn không nhìn thẳng tôi, chỉ từ từ nói: “Cậu định phi vào bảng quảng cáo à? Đừng nhìn tôi, nhìn đường đi.”
Có một người đi đường đột nhiên đi ra giữa đường, nhờ hắn mà tôi tránh được một đại họa, nhưng cũng suýt chút nữa nhầm phanh xe với chân ga.
“Cũng không thể trách tôi ngưu tước mẫu đơn [2] nhìn anh mấy cái, anh xuất hiện ngầu như vậy, chẹp chẹp, đúng là ngôi sao vẫn là ngôi sao..” Hoảng sợ phủ định xong, tôi cười ngượng hai tiếng, vội vàng đưa danh thiếp ra ——
“Viên Lạc Băng…” Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp tôi, một cái tên bình thường như vậy được hắn nhẹ giọng đọc lên, nghe êm tai vô cùng.
“Nếu anh cần dùng xe, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Tôi cười cười bồi thêm một câu, dù là ngôi sao hay là danh nhân, chung quy cũng đều là khách sộp.
Thế mà soái ca lại không ném danh thiếp tôi, tiện tay nhét vào trong túi cùng với điện thoại, sau đó nhấc mi mắt, nhìn thấy ảnh chụp chung của tôi với Cố Dao —— gương mặt kia lập tức đóng băng, nheo mắt lại nhìn tôi —— tôi có thể thấy rõ cơ mặt hắn hơi giật giật, khóe môi mất tự nhiên nhếch lên, sau đó mới hỏi: “Cậu thích Cố Dao?”
“À…cũng không hẳn..” Tôi giả vờ giả vịt thấp giọng nói, “Bọn tôi quen nhau.”
Soái ca có vẻ hứng thú với câu trả lời của tôi, âm cuối cao lên: “Hai người quen nhau?”
“Đúng vậy, anh ấy còn tìm tôi đóng phim, cái bộ “Trường ca Đại Minh” ấy, cái vai thái tử luyến đồng Thường Nguyệt cuối cùng bị đâm chết ấy. Cơ mà tôi chê kịch bản quá ——”
Soái ca chẳng lịch sự chút nào mà cắt ngang lời tôi: “Cái vai Thường Nguyệt kia lời thoại không nhiều lắm, nhưng lại hết sức hấp dẫn, trong phim có không ít cảnh múa, nghe nói lúc đạo diễn chọn vai từng tới Bắc Vũ hai lần, hai lần đều trắng tay trở về, trước khi phim bấm máy một ngày vẫn còn chưa định được vai… Cậu nói Cố Dao tìm cậu, nói vậy, cậu biết nhảy múa?”
“Biết chứ, đâu chỉ biết, tôi còn vô địch giải Thanh Vũ lần thứ mười bảy đấy.” Lời vừa buột khỏi miệng tôi liền hối hận, đúng là tôi đã mơ rất nhiều lần mình thi đấu trận chung kết Thanh Vũ đạt thành tích xuất sắc, cho nên không cẩn thận là lại lừa mình dối người, coi mộng là thật. Nhưng cái người này rõ ràng là người trong giới, đâu giống như đám dân đen hiểu biết hữu hạn, nghe gió sẽ tin mưa?
“Tới giờ giải Thanh Vũ tổ chức hai mươi lần, được mỗi một vũ công chân chính, mười tám người còn lại thì ra ngoài làm tiểu diễn viên, thất bại không ít.” Người này nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của tôi, như đang cách lớp kính râm mà liếc mắt nhìn: “Đương nhiên, còn có một tài xế xe đen.”
Cũng may mà đối phương không có ý đuổi sâu tra kỹ, chỉ nhếch môi chẳng ừ hứ gì, đoạn ngửa đầu ra sau, muốn nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi sợ lại bị tắt tiếng lần nữa, thế là cũng ngậm chặt miệng, chuyên tâm lái xe.
Cả đường chạy qua phố xá náo nhiệt, trên đường đi xe kề xe, ô chen ô, thể như xếp mã ngưu với trần thế, như gà vịt với lồng chim. Thi thoảng tôi lại nhìn ra ngoài cửa xe, trước những cửa hàng bách hóa cao chót vót, dưới những tán ô của những cô bé đang híp mắt cười, mưa chợt to chợt nhỏ, thể như đang ghẹo người.
Đèn đỏ, Chevrolet đỗ trên khu phố thương mại, tôi xoay đầu nhìn thấy một hộp đèn áp phích cỡ lớn, là người đại diện của một một nhãn hiệu sang trọng nổi tiếng châu Á, trên đó in gương mặt Cố Dao.
So với năm ấy, anh ta càng thêm anh tuấn trưởng thành, tôi cách gương mặt kia chưa tới vài mét, lại như đang nhìn đỉnh núi mờ sương tuyết, khẽ thở dài, đoạn đời ánh mắt qua chỗ khác, sát bên Cố Dao là một tòa nhà kính sang trọng, lọt vào tầm mắt tôi là một gương mặt anh tuấn khác.
Trên hộp đèn áp phích là một chữ ký rồng bay phượng múa, Lê Kiều.
Tôi kinh hãi, dại ra, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng bừng tỉnh ngộ ra —— Cuối cùng tôi cũng nhớ đã gặp cái người ở bên cạnh kia lúc nào, không phải là ở đây sao?!
Lê Kiều và Cố Dao đều là nhân vật quen mặt của tin tức giải trí, là bạn cùng lớp ở học viện điện ảnh, Cố Dao diễn xuất tốt hơn, Lê Kiều thì đẹp trai hơn, xét tổng thể mà nói thì là tám lạng nửa cân, được giới truyền thông tâng bốc “Tiểu sinh đệ nhất quốc nội”, đều có vô số fans chen chúc.
Nhưng trên mạng vẫn truyền rằng, quan hệ hai người không tốt như ngoài mặt, thực ra là “Địch không phải địch, hữu chẳng phải hữu”, rất vi diệu.
Nghiêm túc mà nói, Lê Kiều không phải loại hình mà tôi thích, so với vẻ dịu dàng thân thiện của Cố Dao, vẻ đẹp của hắn hết sức lạnh lùng xa cách, hắn cũng có nhiều tin đồn tiêu cực, hơn nữa, mắt chọn kịch bản lại rõ tồi, toàn chỉ diễn mấy phim thị trường ngu ngốc nịnh nọt người xem. Nhưng không thể không nói, bản thân Cố Dao lên ti vi không quá khác biệt, chỉ hơi gầy hơn một chút, cao hơn một chút, nhưng Lê Kiều thì đúng là khác hẳn, nhìn hắn ngoài đời sinh động hơn bao nhiêu, ngũ quan hoa mỹ, hệt như người nước ngoài.
“Anh..” Bàn tay cầm tay lái đổ mồ hôi, tôi đang định nói gì đó để thay đổi bầu không khí, không ngờ điện thoại lại đổ chuông phá ngang.
Lần này là của tôi. Một tay vươn ra nhận điện thoại, nghe lời nói bên kia đầu dây mà đầu như muốn nổ tung.
Ba tôi xảy ra chuyện.
Cúp điện thoại. Tôi dại ra một lúc lâu mới lấy lại được linh hồn nhỏ bé mà nói với Lê Kiều: “Xin lỗi, tôi không thể đưa anh đi được, trong nhà xảy ra chuyện quan trọng. Hay là anh xuống xe ở đây đi, ở đây bắt xe không khó.”
“Tính tổng số tiền một năm nay cậu kiếm được, không bằng một ngày của tôi.” Lê Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như rất sốt ruột, căn bản không để ý tới câu “Chuyện quan trọng” mà tôi nói.
“Anh à,” Tôi làm mặt đau khổ xin lượng thứ, bộ dạng rất giống một tên nô tài hèn mọn, “Nhà em có chuyện quan trọng thật mà, lần này em không thu phí anh, anh xuống xe đi.”
Ai ngờ người này lại mở ví lấy ra một xấp tờ một trăm tệ, ném vào mặt tôi. Tiền rơi lả tả trong buồng xe, khóe miệng hắn châm chọc kêu lên: “Cầm lấy đi, câm miệng đi mà lái.”
Nhổ củ cải ra còn dính đất, bề ngoài có đẹp đẽ tới đâu cũng không che giấu được bản chất thiếu chửi bên trong, bao nhiêu lời muốn nói cuộn sóng trong cuống họng, tôi cố gắng nhịn xuống, đột nhiên đánh tay lái ——
Xe quay đầu, phóng nhanh về hướng ngược lại.
“Cậu đi đâu vậy?” Hiển nhiên Lê Kiều không vui, cất cao giọng quát tôi.
“Xin lỗi anh, nếu anh không chịu xuống xe, vậy phiền đi với tôi một chuyến.”
[1] Khỏa trùng: Người xưa dùng chữ “trùng” (虫) phiếm chỉ tất cả các loài động vật, họ chia trùng ra làm 5 loại: Cầm là vũ trùng 羽虫
– Thú là mao trùng 毛虫
– Quy là giáp trùng 甲虫
– Ngư là lân trùng 鳞虫
– Nhân là khoả trùng 倮虫.
Bạn Viên nói “Không lông, không vũ, không vảy, không mai”, theo chữ Hán là “vô mao, vô vũ, vô lân, vô giáp”, lần lượt chỉ không có đặc tính của mấy loại “trùng” trên. Khỏa là trần trục.
[2] Ngưu tước mẫu đơn: Con trâu ăn đóa mẫu đơn. Chỉ người không biết thưởng thức vẻ đẹp, ví như trâu ăn mẫu đơn, với trâu mẫu đơn cũng chỉ như loài cỏ dại tầm thường.