Chương : 10
Thời gian bữa tối~
“Tín Xa, hôm nay ngoạn vui vẻ không? Thật sự thật có lỗi, không có biện pháp đi cùng ngươi.” Anh Lạc Ngưng nói. Bởi vì hôm nay y đi theo Anh Mị Sí, cho nên không có thể bồi y. ( bồi lão công thôi:))).
“Thực vui vẻ, Kì Kì cùng Dạ Mạc đều thực chiếu cố ta, ngươi cũng là có chuyện mà.” Mộc Tín Xa trả lời.
Chỉ tiếc, không có biện pháp cùng Anh Dạ Mạc một mình ở chung làm cho y có điểm tiếc nuối nhỏ.
“Đúng vậy, ta mang Tín Xa ăn rất nhiều đồ ác, nhưng y ăn mấy miếng mà thôi.” Anh Húc Kì sức ăn rất lớn, cho nên với y mà nói thì cảm thấy được Mộc Tín Xa ăn quá ít.
“Mỗi món đều ăn, cũng không có biện pháp ăn nhiều lắm?” Mộc Tín Xa cười, thật sự mỗi món đều ăn xong y sẽ ăn no mà chết.
“Như vậy thực đáng tiếc, Tín Xa ngươi sức ăn quá nhỏ.” Anh Húc Kì nói.
“Ha hả...” Mộc Tín Xa cười khẽ.
Anh Dạ Mạc im lặng ăn, hắn cũng hiểu được Mộc Tín Xa sức ăn quá nhỏ, một đại nam nhân ăn cơm không nhiều, khó trách bộ dạng gầy yếu như thế. Tuy rằng Tam ca hắn cũng vậy, nhưng là, Tam ca hắn ngoại lệ!
Hắn chính là không quen nhìn hết thảy Mộc Tín Xa.
“Dạ Mạc, hôm nay có khỏe không?” Anh Thiên Ngạo hỏi hắn.
Anh Thiên Ngạo không phải không biết Anh Dạ Mạc chán ghét người xa lạ, chính là Mộc Tín Xa mở miệng, hơn nữa y cũng hy vọng hắn có thể đi ra ngoài cho khuây khoả, nên mới kêu Anh Húc Kì đi theo cùng, nhiều ít có thể chậm lại thích ứng của hắn.
“Ta? Tốt lắm a.” Trừ bỏ cùng Mộc Tín Xa ở chung có điểm chán ghét, những lời này hắn đặt ở đáy lòng chưa nói ra.
“Vậy là tốt rồi, còn sợ ngươi không được tự nhiên.” Anh Thiên Ngạo nói.
Nghe thế,Mộc Tín Xa không khỏi tò mò.
“Vì cái gì lại không được tự nhiên? Là ta rất khủng bố?” Mộc Tín Xa hỏi.
“Không, ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là Dạ Mạc nhà chúng ta có điều sợ người lạ.” Anh Thiên Ngạo giải thích.
“Sợ người lạ?” Tuy rằng y nhiều ít có cảm giác Anh Dạ Mạc luôn không cố ý bảo trì khoảng cách với y, nhưng vẫn rất muốn biết đến tột cùng là do chuyện gì.
Lúc này, Anh Dạ Mạc nhảy ra ám chỉ Anh Thiên Ngạo đừng nói nữa, bởi vì hắn cũng không thích cho người xa lạ biết nhiều chuyện về hắn.
“Đại ca...” Anh Dạ Mạc gọi hắn.
Anh Thiên Ngạo lập tức hiểu được ý tứ của hắn, cũng đúng lúc đem đề tài ngừng lại.
“Không có việc gì, ăn cơm đi, Tín Xa.”
Mộc Tín Xa hiểu được ý tứ qua lời nói, nếu người ta không muốn nói y cũng sẽ không hỏi nhiều.
Bất quá y ăn không quá nhiều, buổi chiều vừa mới vui chơi một chút mà thôi, một chút cảm giác đói đều không có, nhưng Anh Húc Kì cùng Anh Dạ Mạc vẫn còn ăn được.
“Sao không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?” Anh Lạc Ngưng nhìn Mộc Tín Xa buông bát, y còn chưa ăn được không miếng mà?
“Ta không đói bụng.” Mộc Tín Xa nói.
“Như vậy a...? Vậy ngươi nếu thích đồ ngọt... Bánh pút-đing thì thế nào...?” Anh Lạc Ngưng nghĩ, không muốn ăn thì ăn chút đồ ngọt hẳn là không tồi, hơn nữa hạ nhân nhà bọn họ làm bánh pút-đing thật sự ăn ngon lắm.
“Ân... Tốt.” Nếu chính là điểm tâm nho nhỏ hẳn là không thành vấn đề, Mộc Tín Xa nghĩ.
Hạ nhân rất nhanh bưng bánh pút-đing lên, Mộc Tín Xa cầm lấy thìa múc một ngụm đưa lên miệng.
Bánh lạnh lạnh, ăn ngon lắm, hơn nữa nhẹ nhàng khoan khoái không có nặng nề, thập phần thích hợp mùa hè, thế là y nhịn không được múc nhiều hơn.
Một đại nam nhân cái miệng nhỏ ăn bánh pút-đing cũng đã thực quỷ dị, nhưng Mộc Tín Xa kia há mồm lại còn nhỏ bé hơn, nhìn bộ dáng ăn như vậy, xem ở trong mắt luôn luôn khó có thể nói ra bằng lời. Anh Dạ Mạc dưới đáy lòng nghĩ như thế, cũng không biết hắn là từ thời điểm nào mà bắt đầu nhìn y.
“Ta trên mặt có cái gì sao?” Phát hiện Anh Dạ Mạc vẫn nhìn mình, Mộc Tín Xa nhịn không được hỏi hắn.
“Không... Không có gì.” Ở mặt ngoài, Anh Dạ Mạc thập phần trấn định đáp lại Mộc Tín Xa, nhưng ở trong lòng hắn lại là một chuyện khác.
Hắn không có chuyện gì lại đi nhìn người ta? Còn nhìn đến bị đối phương phát hiện, thật là đần độn.
Mộc Tín Xa trong mắt có một mạt ý cười thản nhiên, chính là rất lãnh nhạt, không ai phát hiện.
“Đúng rồi, Tín Xa, ngươi ngày mai muốn đi?” Anh Thiên Ngạo hỏi.
“Ân, mặc dù có chút luyến tiếc, bất quá trong bang có một số việc phải vội, phải đi về.” Mộc Tín Xa nói.
“Có rảnh tùy thời hoan nghênh ngươi đến chơi, còn có, có cái gì cần cứ việc mở miệng, chỉ cần ta có thể giúp đỡ.” Anh Thiên Ngạo lần thứ hai đối y đưa ra thiện ý.
“Thật sự cám ơn đại ca, các ngươi thật sự đối Tín Xa thật tốt quá.” Mộc Tín Xa cảm thấy được y tuy rằng mới ở vài ngày mà thôi, lại có thể cảm nhận được tâm ý bọn họ đối y rất chu đáo.
Đại khái là yêu ai yêu cả đường tâm tính đi? Huynh đệ bọn họ cảm tình quả nhiên rất tốt, thật khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ lại ghen tị...
“Ngươi phải đi? Sao không ở vài ngày nữa?” Vừa nghe đến Mộc Tín Xa phải đi, Anh Húc Kì đột nhiên có điểm luyến tiếc, bọn họ vừa mới quen thuộc một chút sao lại muốn đi a.
“Đúng vậy, nhưng nếu ngươi nghĩ muốn ta, tùy thời hoan nghênh ngươi đến Đông Khu ác.” Mỗi lần nhìn Anh Húc Kì lại cảm thấy được chỉ có thể dùng đáng hai chữ yêu để hình dung mà thôi, người này hẳn là đối bất luận kẻ nào đều thẳng thắn như vậy?
“Được rồi...” Anh Húc Kì không tình nguyện đô đô miệng, cũng chỉ có thể như vậy.
Những lời này nghe vào trong tai Anh Dạ Mạc chỉ cảm thấy khinh thường, không có việc gì ai lại nghĩ muốn y a? Hắn nhất định phải hảo hảo giáo dục Anh Húc Kì một chút mới được, phải cách ly Mộc Tín Xa với y xa một chút!
*-*-*-*-*-*
Mộc Tín Xa ngày mai sẽ trở về.
Y nói có chuyện muốn nói với Anh Dạ Mạc, liền hẹn hắn đi ra bên ngoài.
Anh Dạ Mạc không biết người này sẽ cùng hắn nói cái gì? Hắn cùng y lại không quen, cho dù có nói cũng là cùng Tam ca hắn đi? Vì cái gì chính là chính mình? Nghĩ thế nào cũng không lí giải được.
Bất quá tuy rằng cùng Mộc Tín Xa ở chung một, hai ngày, hắn cũng biết rõ ràng, muốn hiểu biết người này là không có khả năng, y hành động luôn ngoài ý liệu của hắn, hắn thật sự không thể cảm thấy được y là người bình thường.
“Có chuyện gì nói mau đi.” Anh Dạ Mạc thúc giục y có việc cũng nói thật nhanh, hắn muốn rời đi thật sớm.
Hắn tổng cảm thấy được hắn cùng người này bát tự* không quá hợp...
“Ngày mai... Ta sẽ trở về...”
*bát tự: năm sinh
“Tín Xa, hôm nay ngoạn vui vẻ không? Thật sự thật có lỗi, không có biện pháp đi cùng ngươi.” Anh Lạc Ngưng nói. Bởi vì hôm nay y đi theo Anh Mị Sí, cho nên không có thể bồi y. ( bồi lão công thôi:))).
“Thực vui vẻ, Kì Kì cùng Dạ Mạc đều thực chiếu cố ta, ngươi cũng là có chuyện mà.” Mộc Tín Xa trả lời.
Chỉ tiếc, không có biện pháp cùng Anh Dạ Mạc một mình ở chung làm cho y có điểm tiếc nuối nhỏ.
“Đúng vậy, ta mang Tín Xa ăn rất nhiều đồ ác, nhưng y ăn mấy miếng mà thôi.” Anh Húc Kì sức ăn rất lớn, cho nên với y mà nói thì cảm thấy được Mộc Tín Xa ăn quá ít.
“Mỗi món đều ăn, cũng không có biện pháp ăn nhiều lắm?” Mộc Tín Xa cười, thật sự mỗi món đều ăn xong y sẽ ăn no mà chết.
“Như vậy thực đáng tiếc, Tín Xa ngươi sức ăn quá nhỏ.” Anh Húc Kì nói.
“Ha hả...” Mộc Tín Xa cười khẽ.
Anh Dạ Mạc im lặng ăn, hắn cũng hiểu được Mộc Tín Xa sức ăn quá nhỏ, một đại nam nhân ăn cơm không nhiều, khó trách bộ dạng gầy yếu như thế. Tuy rằng Tam ca hắn cũng vậy, nhưng là, Tam ca hắn ngoại lệ!
Hắn chính là không quen nhìn hết thảy Mộc Tín Xa.
“Dạ Mạc, hôm nay có khỏe không?” Anh Thiên Ngạo hỏi hắn.
Anh Thiên Ngạo không phải không biết Anh Dạ Mạc chán ghét người xa lạ, chính là Mộc Tín Xa mở miệng, hơn nữa y cũng hy vọng hắn có thể đi ra ngoài cho khuây khoả, nên mới kêu Anh Húc Kì đi theo cùng, nhiều ít có thể chậm lại thích ứng của hắn.
“Ta? Tốt lắm a.” Trừ bỏ cùng Mộc Tín Xa ở chung có điểm chán ghét, những lời này hắn đặt ở đáy lòng chưa nói ra.
“Vậy là tốt rồi, còn sợ ngươi không được tự nhiên.” Anh Thiên Ngạo nói.
Nghe thế,Mộc Tín Xa không khỏi tò mò.
“Vì cái gì lại không được tự nhiên? Là ta rất khủng bố?” Mộc Tín Xa hỏi.
“Không, ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là Dạ Mạc nhà chúng ta có điều sợ người lạ.” Anh Thiên Ngạo giải thích.
“Sợ người lạ?” Tuy rằng y nhiều ít có cảm giác Anh Dạ Mạc luôn không cố ý bảo trì khoảng cách với y, nhưng vẫn rất muốn biết đến tột cùng là do chuyện gì.
Lúc này, Anh Dạ Mạc nhảy ra ám chỉ Anh Thiên Ngạo đừng nói nữa, bởi vì hắn cũng không thích cho người xa lạ biết nhiều chuyện về hắn.
“Đại ca...” Anh Dạ Mạc gọi hắn.
Anh Thiên Ngạo lập tức hiểu được ý tứ của hắn, cũng đúng lúc đem đề tài ngừng lại.
“Không có việc gì, ăn cơm đi, Tín Xa.”
Mộc Tín Xa hiểu được ý tứ qua lời nói, nếu người ta không muốn nói y cũng sẽ không hỏi nhiều.
Bất quá y ăn không quá nhiều, buổi chiều vừa mới vui chơi một chút mà thôi, một chút cảm giác đói đều không có, nhưng Anh Húc Kì cùng Anh Dạ Mạc vẫn còn ăn được.
“Sao không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?” Anh Lạc Ngưng nhìn Mộc Tín Xa buông bát, y còn chưa ăn được không miếng mà?
“Ta không đói bụng.” Mộc Tín Xa nói.
“Như vậy a...? Vậy ngươi nếu thích đồ ngọt... Bánh pút-đing thì thế nào...?” Anh Lạc Ngưng nghĩ, không muốn ăn thì ăn chút đồ ngọt hẳn là không tồi, hơn nữa hạ nhân nhà bọn họ làm bánh pút-đing thật sự ăn ngon lắm.
“Ân... Tốt.” Nếu chính là điểm tâm nho nhỏ hẳn là không thành vấn đề, Mộc Tín Xa nghĩ.
Hạ nhân rất nhanh bưng bánh pút-đing lên, Mộc Tín Xa cầm lấy thìa múc một ngụm đưa lên miệng.
Bánh lạnh lạnh, ăn ngon lắm, hơn nữa nhẹ nhàng khoan khoái không có nặng nề, thập phần thích hợp mùa hè, thế là y nhịn không được múc nhiều hơn.
Một đại nam nhân cái miệng nhỏ ăn bánh pút-đing cũng đã thực quỷ dị, nhưng Mộc Tín Xa kia há mồm lại còn nhỏ bé hơn, nhìn bộ dáng ăn như vậy, xem ở trong mắt luôn luôn khó có thể nói ra bằng lời. Anh Dạ Mạc dưới đáy lòng nghĩ như thế, cũng không biết hắn là từ thời điểm nào mà bắt đầu nhìn y.
“Ta trên mặt có cái gì sao?” Phát hiện Anh Dạ Mạc vẫn nhìn mình, Mộc Tín Xa nhịn không được hỏi hắn.
“Không... Không có gì.” Ở mặt ngoài, Anh Dạ Mạc thập phần trấn định đáp lại Mộc Tín Xa, nhưng ở trong lòng hắn lại là một chuyện khác.
Hắn không có chuyện gì lại đi nhìn người ta? Còn nhìn đến bị đối phương phát hiện, thật là đần độn.
Mộc Tín Xa trong mắt có một mạt ý cười thản nhiên, chính là rất lãnh nhạt, không ai phát hiện.
“Đúng rồi, Tín Xa, ngươi ngày mai muốn đi?” Anh Thiên Ngạo hỏi.
“Ân, mặc dù có chút luyến tiếc, bất quá trong bang có một số việc phải vội, phải đi về.” Mộc Tín Xa nói.
“Có rảnh tùy thời hoan nghênh ngươi đến chơi, còn có, có cái gì cần cứ việc mở miệng, chỉ cần ta có thể giúp đỡ.” Anh Thiên Ngạo lần thứ hai đối y đưa ra thiện ý.
“Thật sự cám ơn đại ca, các ngươi thật sự đối Tín Xa thật tốt quá.” Mộc Tín Xa cảm thấy được y tuy rằng mới ở vài ngày mà thôi, lại có thể cảm nhận được tâm ý bọn họ đối y rất chu đáo.
Đại khái là yêu ai yêu cả đường tâm tính đi? Huynh đệ bọn họ cảm tình quả nhiên rất tốt, thật khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ lại ghen tị...
“Ngươi phải đi? Sao không ở vài ngày nữa?” Vừa nghe đến Mộc Tín Xa phải đi, Anh Húc Kì đột nhiên có điểm luyến tiếc, bọn họ vừa mới quen thuộc một chút sao lại muốn đi a.
“Đúng vậy, nhưng nếu ngươi nghĩ muốn ta, tùy thời hoan nghênh ngươi đến Đông Khu ác.” Mỗi lần nhìn Anh Húc Kì lại cảm thấy được chỉ có thể dùng đáng hai chữ yêu để hình dung mà thôi, người này hẳn là đối bất luận kẻ nào đều thẳng thắn như vậy?
“Được rồi...” Anh Húc Kì không tình nguyện đô đô miệng, cũng chỉ có thể như vậy.
Những lời này nghe vào trong tai Anh Dạ Mạc chỉ cảm thấy khinh thường, không có việc gì ai lại nghĩ muốn y a? Hắn nhất định phải hảo hảo giáo dục Anh Húc Kì một chút mới được, phải cách ly Mộc Tín Xa với y xa một chút!
*-*-*-*-*-*
Mộc Tín Xa ngày mai sẽ trở về.
Y nói có chuyện muốn nói với Anh Dạ Mạc, liền hẹn hắn đi ra bên ngoài.
Anh Dạ Mạc không biết người này sẽ cùng hắn nói cái gì? Hắn cùng y lại không quen, cho dù có nói cũng là cùng Tam ca hắn đi? Vì cái gì chính là chính mình? Nghĩ thế nào cũng không lí giải được.
Bất quá tuy rằng cùng Mộc Tín Xa ở chung một, hai ngày, hắn cũng biết rõ ràng, muốn hiểu biết người này là không có khả năng, y hành động luôn ngoài ý liệu của hắn, hắn thật sự không thể cảm thấy được y là người bình thường.
“Có chuyện gì nói mau đi.” Anh Dạ Mạc thúc giục y có việc cũng nói thật nhanh, hắn muốn rời đi thật sớm.
Hắn tổng cảm thấy được hắn cùng người này bát tự* không quá hợp...
“Ngày mai... Ta sẽ trở về...”
*bát tự: năm sinh