Chương 38: Gặp lại Tri Kỷ
Thời gian mà Hạ Chi Vân ở lại Ma Giới chỉ vỏn vẹn một ngày, nhưng ở hạ giới đã qua một năm.
Nhờ có Lôi Chi Kỳ lấy lý do cô phải về quê hương ở nơi xa để chăm sóc người họ hàng xa nên việc cô biến mất khỏi Tiên Môn một năm cũng không ai thắc mắc.
Năm nay là thời điểm Thế Long hoàn thành lịch kiếp, bình thường chỉ khi trải qua sinh lão bệnh tử, yêu thương thù hận mới có thể hoàn thành lịch kiếp trở về Thiên Giới.
Nhưng thân phận Thế Long đặc biệt, đã được sắp xếp sau khi hoàn thành kỳ thi cuối cùng tại Tiên Môn liền có thể trở về.
Trong kỳ thi cuối cùng, ngoài nhóm người Thế Long lịch kiếp thì đệ tử xuất sắc vượt qua được kỳ thi lần này sẽ có thể thăng thành tiên, được bước lên Thiên Giới.
Hạ Chi Vân lúc này đã trở về tu luyện, theo lời của Tuyết Cảnh Nguyệt, cô nhất định phải lấy được kiếm trước khi Thế Long hoàn thành lịch kiếp trở lại Thiên Giới.
Khi cô trở về mới phát hiện có thêm một người mới xuất hiện, nhưng cô ấy không phải đệ tử ở đây. Vào ngày đầu tiên trở về, cô đã gặp được cô ấy với vẻ ngoài vô cùng ngọt ngào. Tính cách cũng vô cùng phóng khoáng, lại rất vui vẻ nhí nhảnh giống cô.
Kiều Ly vừa nhìn thấy Hạ Chi Vân đã tỏ ra bất ngờ ngạc nhiên đến vui mừng:
- “Phượng Chi?”
Việc người khác lần đầu gặp cô đã gọi cô là Phượng Chi cũng đã khiến cô không còn khó hiểu nữa. Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:
- “Không phải, ta tên là Hạ Chi Vân, là người tu tiên ở đây, cô là…?”
Biết mình nhận nhầm người, gương mặt cô ấy bỗng chốc buồn bã nhưng trong chốc lát đã lấy lại trạng thái vui vẻ, thân thiện đáp:
- “Ta tên Kiều Ly, là con gái của Đế Nữ Thanh Khâu tộc Linh Hồ.”
Kiều Ly ngập ngừng trong chốc lát rồi nói:
- “Xin lỗi cô nương, ta nhận nhầm người. Nhưng mà thật sự trông cô rất giống…”
- “Phượng Chi?”
Hạ Chi Vân thản nhiên nói, thấy Kiều Ly cũng tò mò, cô tiếp tục nói:
- “Thế Long cùng với những người khác lúc đầu cũng nhận nhầm ta, có lẽ Phượng Chi với ta cũng rất có duyên với nhau… Cô có quan hệ gì với Phượng Chi?”
- “Phượng Chi là người bạn thân nhất của ta, chỉ tiếc là đã tử trận…”
Kiểu Ly vô cùng buồn bã, đúng lúc đó Lôi Chi Kỳ đi ngang qua thấy cả hai người đang nói chuyện với nhau thì liền đi đến hỏi:
- “Hai người đã làm quen nhau rồi sao?”
Cả hai cùng gật đầu, Lôi Chi Kỳ nói;
- “Kiều Ly mới tới đây theo lệnh của Thiên Đế bảo vệ Thái Tử an toàn hoàn thành lịch kiếp. Trong Tiên Môn chỉ còn phòng của cô còn trống, cô tạm ở cùng phòng với cô ấy được không?”
Không biết sao vừa gặp Kiều Ly thì Chi Vân đã cảm nhận được Kiều Ly là một người thân thiện tốt bụng, không phải là giả tạo giống như người khác mà là một loại cảm giác thân quen đến kỳ lạ.
Dù sao ở một mình cũng buồn, có thể ở cùng với cô ấy dĩ nhiên Chi Vân cảm thấy vui vô cùng, hơn nữa nếu trong thời gian hai ngừoi ở chung, Tuyết Cảnh Nguyệt cũng không thể đến tìm cô được nữa. Cũng khiến tâm trạng của cô thoải mái hơn chút.
Lôi Chi Kỳ biết rằng cả hai là bạn thân hồi nhỏ, chỉ là ở thân phận hiện tại khó có thể nhận lại nhau.
Không phải hắn không muốn nói sự thật, mà hắn biết rõ hậu quả sẽ vô cùng không tốt, Tuyết Cảnh Nguyệt ở ngoài kia không biết có âm mưu gì, còn hắn thì lại không muốn dính dáng đến chuyện của hai Giới.
Mặc dù không thể nói ra Chi Vân là Phượng Chi cho Kiều Ly biết, nhưng hắn vẫn muốn hai người có thể ở cạnh nhau, nếu như có thể nhận ra thì coi như là ý trời.
———-
Không ngoài dự đoán thì cô và Kiều Ly rất nhanh đã trở nên thân thiết, Kiều Ly đối với cô cũng thoải mái vui vẻ. Mặc dù cảm nhận được so với Phượng Chi thì Hạ Chi Vân có chút khác biệt, nhưng bằng giác quan của mình, cô chắc chắn rằng Hạ Chi Vân cũng là một người bạn tốt giống như Phượng Chi.
Kiều Ly kể cho cô nghe về chuyện tình bạn từ khi còn nhỏ của cô ấy và Phượng Chi:
- “Ta hồi nhỏ luôn nhút nhát, khi đi học tạ Thượng Thư Đường ở Thiên Giới, ta luôn bị bạn học bắt nạt, tư chất ta vốn yếu kém luôn bị người khác đem ra làm trò đùa. Nhưng mà nhờ có Phượng Chi đứng ra bảo vệ, cùng ta học tập, kết bạn với ta nên linh lực của ta càng ngày tiến bộ. Lúc đấy ta vô cùng cảm động, ai cũng nói cô ấy là một người không dễ kết bạn, tính cách có phần hơi cứng ngắc lạnh lùng vô tâm. Nhưng ta biết rõ, cô ấy vô cùng thân thiện, cũng có tính cách rất dễ thương. Chỉ là thân phận quá đặt biệt, áp lực gò bó khiến cô ấy giấu đi tính cách thật sự để trờ thành một người kiên cường như vậy.”
Hạ Chi Vân cảm thấy như chính mình đang cùng hoà nhập với câu chuyện mà Kiều Chi kể, thậm chí còn tưởng tượng ra được hình ảnh lúc nhỏ của Kiều Chi và Phượng Chi.
Trong lòng cô cũng có nhiều điều khó nói, tâm tư chợt như bị thắt lại. Thấy cô có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ, Kiều Ly hỏi:
- “Xin lỗi cô vì đã kể chuyện không liên quan, ta…”
Hạ Chi Vân lắc đầu, nắm lấy tay Kiều Ly:
- “Vừa hay ta cũng rất thích nghe chuyện của Phượng Chi công chúa. Ta đoán chắc rằng cô ấy cũng đang rất nhớ cô, cô tốt như vậy. Nếu còn có duyên, biết đâu hai người sẽ có cơ hội gặp lại!”
Kiều Ly được Chi Vân an ủi như đã tìm được tri kỷ, cả hai thân thiết kể cho nhau nghe về chuyện của nhau. Chi Vân thì kể từ lúc cô vừa bước vào Tiên Môn như thế nào, Kiều Ly thì say sưa chia sẻ tình bạn của cô và Phượng Chi.
Cả hai cứ thế cười nói vui vẻ một đêm, vô cùng hào hứng, tới rạng sáng mới bắt đầu đi ngủ.
Những ngày sau đó Hạ Chi Vân chăm chỉ luyện kiếm, rèn luyện bản thân, mặc dù không mấy tiến bộ nhưng cũng coi như không quá tệ.
Lâu lúc Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu, Kiều Ly và cô cũnh tụ họp ăn uống nói chuyện vui vẻ.
Vũ Thanh vẫn luôn không thích Hạ Chi Vân mà từ nhỏ cũng không ưa một Kiều Ly nhút nhát suốt ngày bám váy Phượng Chi. Cho dù bây giờ linh lực của Kiều Ly đã tăng cao, sắp thăng thành bán thần, cũng sắp nhậm chức Đế Cơ Thanh Khâu thì trong mắt Vũ Thanh vẫn coi Kiều Ly là kẻ đứng sau.
Có điều bình thường ở Thiên Giới thái độ Vũ Thanh vẫn rất tốt, không ai nhận ra điều đó, trong mắt mọi người thì cô ta là người xinh đẹp chăm chỉ, có tài năng chỉ đứng sau Phượng Chi, lại là một người bao dung, hiền lành nhất.
Còn hiện tại ở Nhân Giới, thái độ của Vũ Thanh càng ngày được thể hiện rõ. Kiều Ly có linh lực giác quan mạnh nhất Thiến Giới nên trước giờ vẫn luôn cảm nhận được nên không mấy khi chuyện trò cùng với cô ta.
———-
Thời gian này tuyết đã rơi ngập trắng xoá, tâm trạng của Chi Vân từ khi trở về lại có phần khác biệt. Cô chỉ ru rú trong phòng rất ít khi ra ngoài, trừ những lúc luyện kiếm.
Chỉ còn nửa tháng là đến kỳ thi, mọi người đều tập trung luyện tập. Một năm trôi qua dĩ nhiên cô đã bỏ lỡ nhiều bài học. Vì thế mà Thế Long cũng giúp cô ôn tập rất nhiều, quan hệ của cả hai càng trở thêm thân thiết.
Vốn Thế Long không phải là một người thích nói chuyện, nhưng đối với Hạ Chi Vân thì hoàn toàn khác, cô là người chủ động bắt chuyện nhưng hắn cũng nhiệt tình đáp lại.
———-
Cứ giữa tháng mọi người sẽ được tự do xuống núi, cô cũng đến Phủ Vương Gia tìm Cố Nghị.
Cô cầm ngọc bội của hắn, ngang nhiên bước vào Phủ, ai nấy đều không dám ngăn cản.
Đã một năm không xuất hiện, ít nhiều người trong Phủ, người mới thì không biết, còn người cũ còn tưởng cô bị Vương Gia vứt bỏ rồi. Lại không ngờ cô lại đường đường đến tìm Vương Gia, mà trong tay còn cầm ngọc bội quý giá nhất mà chưa ai được đụng vào dù chỉ một lần.
Cho nên không cần phải nói, mọi người cũng tự hiểu rõ cô có thân phận đặc biệt với Vương Gia nên đều chủ động nhường đường cho cô đi.
Không ngoài dự đoán, Cố Nghị có ở trong Phủ có vẻ cũng đã biết trước cô sẽ đến mà ngồi châm trà chờ sẵn, hắn mặc y phục đỏ chói, tay cầm chiếc quạt đen an nhàn phe phẩy, cũng không quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô.
- “Cố Nghị!”
Hạ Chi Vân lên tiếng gọi hắn, không hành lễ, không phép tắc cứ thế đi đến cướp lấy chén trà trong tay hắn mà uống cạn. Đám người hầu mới trong phủ mắt tròn mắt dẹt khi thấy cảnh này.
- “Tiểu Chi Vân!”
Tưởng rằng Vương Gia tôn quý lãnh khách của họ sắp ra tay sát phạt một tiểu cô nương ngang tàn ngạo nghễ này một cách tàn nhẫn, thì ngược lại Cố Nghị chỉ mỉm cười một cách ôn nhu, gọi lại tren của cô với giọng điệu có chút ám muội.
Thậm chí còn đứng lên kéo ghế cho cô ngồi. Đó là sự đối đãi vô cùng đặc biệt của Vương Gia mà lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến.
Đám người hầu mắt chữ O mồm chữ A, còn không tin vào những gì vừa nhìn thấy:
- “Một tiểu cô nương không phép tắc, dám gọi thẳng tên huý của Vương Gia, không sợ chết sao?”
- “Ta không hoa mắt đó chứ? Vương Gia không những không tức giận mà còn có vẻ rất nuông chiều vị cô nương đó, hình như ta còn nghe Vương Gia gọi cô nương đó rất thân thiết?”
- “Không phải chứ? Làm việc ở đây cũng được một năm, ta còn chưa thấy một nữ nhân nào xuất hiện trước mặt chủ tử chứ nói chi là được ngài ấy săn sóc cho như vậy?”
- “Cái này không phải gọi là tình trong như đã… câu tiếp theo là gì nhỉ?”
Vệ Trung ở đằng sau đánh nhẹ vào đầu cho họ tỉnh:
- “Mới vào nên không hiểu quy tắc”
Vệ Trung hướng mắt về Hạ Chi Vân, nói:
- “Tiểu thư đó là người của Vương Gia, các ngươi mà đắc tội…”
Hắn dừng lại đưa tay lên cổ làm hành động cắt ngang cổ.
- “Sau này gặp nhớ phải đối xử với tiểu thư đó giống như chủ tử biết chưa?”
Bọn họ bị doạ sợ nhanh chóng gật đầu, ghi nhớ hình ảnh vị nữ chủ nhân Vương Phủ tương lai.
Cố Nghị để mắt đến xung quanh, rồi ngồi xuống ghế của mình, thở dài một tiếng rồi nói:
- “Càng ngày càng không phép tắc. Cô mất tăm cả năm trời, ngang nhiên như vậy không chừa chút thể diện nào cho ta?”
Chi Vân giọng điệu giễu cợt:
- “Ngài còn thể diện sao? Danh tiếng của ngài ở bên ngoài, người đời biết ơn nhưng cũng sợ chết khiếp. Hễ nhà nào có con gái đều canh dặn né xa ngài ra đó.”
Cố Nghị rót chén trà khác uống một ngụm, mỉm cười đáp:
- “Bọn họ là vì biết bổn Vương Gia đây đã có chủ. Nên mới sợ bị đánh ghen mà không dám đến gần.”
Chi Vân nghe mấy lời này suýt nữa sặc nước trà, đúng là cô đoán không sai. Thủ đoạn, tính cách của hắn vẫn là đào hoa như cũ.
- “Ai…ai thèm làm người của huynh chứ?”
Hắn dùng cây quạt đen nâng cằm của cô lên, giọng nói trầm ấm, có phần quyến rũ:
- “Người có thể ngồi trễm trệ ở đây, ngoài tiểu mỹ nữ này ra còn ai vào đây chứ?”
- “Cách xa một năm, sao ngài biết ta sẽ đến chứ?”
Hạ Chi Vân chợt đổi chủ đề, hắn cũng cười một tiếng rút cây quạt trong tay lại, châm thêm trà cho cô.
- “Cô bỗng nhiên mất tích một năm, ta đến núi Lệnh Các thì Trưởng môn nói cô đã về quê. Dạo gần đây có tin tức cô đã quay lại…”
Cố Nghị chợt thở dài, nghe như ai oán:
- “Chỉ là không ngờ đến tận hôm nay cô mới tới, làm ta ngày nào cũng ngồi ở đây thưởng trà mà đợi.”
Cô đoán trong lời nói của hắn chẳng mấy thật lòng, nhưng cũng không quá quan tâm. Dù sao đến tìm hắn một cách vẻ vang hùng hổ như vậy nhưng mục đích chỉ là để cùng hắn đi dạo, cô không muốn phá vỡ ý định ban đầu.
Nhờ có Lôi Chi Kỳ lấy lý do cô phải về quê hương ở nơi xa để chăm sóc người họ hàng xa nên việc cô biến mất khỏi Tiên Môn một năm cũng không ai thắc mắc.
Năm nay là thời điểm Thế Long hoàn thành lịch kiếp, bình thường chỉ khi trải qua sinh lão bệnh tử, yêu thương thù hận mới có thể hoàn thành lịch kiếp trở về Thiên Giới.
Nhưng thân phận Thế Long đặc biệt, đã được sắp xếp sau khi hoàn thành kỳ thi cuối cùng tại Tiên Môn liền có thể trở về.
Trong kỳ thi cuối cùng, ngoài nhóm người Thế Long lịch kiếp thì đệ tử xuất sắc vượt qua được kỳ thi lần này sẽ có thể thăng thành tiên, được bước lên Thiên Giới.
Hạ Chi Vân lúc này đã trở về tu luyện, theo lời của Tuyết Cảnh Nguyệt, cô nhất định phải lấy được kiếm trước khi Thế Long hoàn thành lịch kiếp trở lại Thiên Giới.
Khi cô trở về mới phát hiện có thêm một người mới xuất hiện, nhưng cô ấy không phải đệ tử ở đây. Vào ngày đầu tiên trở về, cô đã gặp được cô ấy với vẻ ngoài vô cùng ngọt ngào. Tính cách cũng vô cùng phóng khoáng, lại rất vui vẻ nhí nhảnh giống cô.
Kiều Ly vừa nhìn thấy Hạ Chi Vân đã tỏ ra bất ngờ ngạc nhiên đến vui mừng:
- “Phượng Chi?”
Việc người khác lần đầu gặp cô đã gọi cô là Phượng Chi cũng đã khiến cô không còn khó hiểu nữa. Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:
- “Không phải, ta tên là Hạ Chi Vân, là người tu tiên ở đây, cô là…?”
Biết mình nhận nhầm người, gương mặt cô ấy bỗng chốc buồn bã nhưng trong chốc lát đã lấy lại trạng thái vui vẻ, thân thiện đáp:
- “Ta tên Kiều Ly, là con gái của Đế Nữ Thanh Khâu tộc Linh Hồ.”
Kiều Ly ngập ngừng trong chốc lát rồi nói:
- “Xin lỗi cô nương, ta nhận nhầm người. Nhưng mà thật sự trông cô rất giống…”
- “Phượng Chi?”
Hạ Chi Vân thản nhiên nói, thấy Kiều Ly cũng tò mò, cô tiếp tục nói:
- “Thế Long cùng với những người khác lúc đầu cũng nhận nhầm ta, có lẽ Phượng Chi với ta cũng rất có duyên với nhau… Cô có quan hệ gì với Phượng Chi?”
- “Phượng Chi là người bạn thân nhất của ta, chỉ tiếc là đã tử trận…”
Kiểu Ly vô cùng buồn bã, đúng lúc đó Lôi Chi Kỳ đi ngang qua thấy cả hai người đang nói chuyện với nhau thì liền đi đến hỏi:
- “Hai người đã làm quen nhau rồi sao?”
Cả hai cùng gật đầu, Lôi Chi Kỳ nói;
- “Kiều Ly mới tới đây theo lệnh của Thiên Đế bảo vệ Thái Tử an toàn hoàn thành lịch kiếp. Trong Tiên Môn chỉ còn phòng của cô còn trống, cô tạm ở cùng phòng với cô ấy được không?”
Không biết sao vừa gặp Kiều Ly thì Chi Vân đã cảm nhận được Kiều Ly là một người thân thiện tốt bụng, không phải là giả tạo giống như người khác mà là một loại cảm giác thân quen đến kỳ lạ.
Dù sao ở một mình cũng buồn, có thể ở cùng với cô ấy dĩ nhiên Chi Vân cảm thấy vui vô cùng, hơn nữa nếu trong thời gian hai ngừoi ở chung, Tuyết Cảnh Nguyệt cũng không thể đến tìm cô được nữa. Cũng khiến tâm trạng của cô thoải mái hơn chút.
Lôi Chi Kỳ biết rằng cả hai là bạn thân hồi nhỏ, chỉ là ở thân phận hiện tại khó có thể nhận lại nhau.
Không phải hắn không muốn nói sự thật, mà hắn biết rõ hậu quả sẽ vô cùng không tốt, Tuyết Cảnh Nguyệt ở ngoài kia không biết có âm mưu gì, còn hắn thì lại không muốn dính dáng đến chuyện của hai Giới.
Mặc dù không thể nói ra Chi Vân là Phượng Chi cho Kiều Ly biết, nhưng hắn vẫn muốn hai người có thể ở cạnh nhau, nếu như có thể nhận ra thì coi như là ý trời.
———-
Không ngoài dự đoán thì cô và Kiều Ly rất nhanh đã trở nên thân thiết, Kiều Ly đối với cô cũng thoải mái vui vẻ. Mặc dù cảm nhận được so với Phượng Chi thì Hạ Chi Vân có chút khác biệt, nhưng bằng giác quan của mình, cô chắc chắn rằng Hạ Chi Vân cũng là một người bạn tốt giống như Phượng Chi.
Kiều Ly kể cho cô nghe về chuyện tình bạn từ khi còn nhỏ của cô ấy và Phượng Chi:
- “Ta hồi nhỏ luôn nhút nhát, khi đi học tạ Thượng Thư Đường ở Thiên Giới, ta luôn bị bạn học bắt nạt, tư chất ta vốn yếu kém luôn bị người khác đem ra làm trò đùa. Nhưng mà nhờ có Phượng Chi đứng ra bảo vệ, cùng ta học tập, kết bạn với ta nên linh lực của ta càng ngày tiến bộ. Lúc đấy ta vô cùng cảm động, ai cũng nói cô ấy là một người không dễ kết bạn, tính cách có phần hơi cứng ngắc lạnh lùng vô tâm. Nhưng ta biết rõ, cô ấy vô cùng thân thiện, cũng có tính cách rất dễ thương. Chỉ là thân phận quá đặt biệt, áp lực gò bó khiến cô ấy giấu đi tính cách thật sự để trờ thành một người kiên cường như vậy.”
Hạ Chi Vân cảm thấy như chính mình đang cùng hoà nhập với câu chuyện mà Kiều Chi kể, thậm chí còn tưởng tượng ra được hình ảnh lúc nhỏ của Kiều Chi và Phượng Chi.
Trong lòng cô cũng có nhiều điều khó nói, tâm tư chợt như bị thắt lại. Thấy cô có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ, Kiều Ly hỏi:
- “Xin lỗi cô vì đã kể chuyện không liên quan, ta…”
Hạ Chi Vân lắc đầu, nắm lấy tay Kiều Ly:
- “Vừa hay ta cũng rất thích nghe chuyện của Phượng Chi công chúa. Ta đoán chắc rằng cô ấy cũng đang rất nhớ cô, cô tốt như vậy. Nếu còn có duyên, biết đâu hai người sẽ có cơ hội gặp lại!”
Kiều Ly được Chi Vân an ủi như đã tìm được tri kỷ, cả hai thân thiết kể cho nhau nghe về chuyện của nhau. Chi Vân thì kể từ lúc cô vừa bước vào Tiên Môn như thế nào, Kiều Ly thì say sưa chia sẻ tình bạn của cô và Phượng Chi.
Cả hai cứ thế cười nói vui vẻ một đêm, vô cùng hào hứng, tới rạng sáng mới bắt đầu đi ngủ.
Những ngày sau đó Hạ Chi Vân chăm chỉ luyện kiếm, rèn luyện bản thân, mặc dù không mấy tiến bộ nhưng cũng coi như không quá tệ.
Lâu lúc Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu, Kiều Ly và cô cũnh tụ họp ăn uống nói chuyện vui vẻ.
Vũ Thanh vẫn luôn không thích Hạ Chi Vân mà từ nhỏ cũng không ưa một Kiều Ly nhút nhát suốt ngày bám váy Phượng Chi. Cho dù bây giờ linh lực của Kiều Ly đã tăng cao, sắp thăng thành bán thần, cũng sắp nhậm chức Đế Cơ Thanh Khâu thì trong mắt Vũ Thanh vẫn coi Kiều Ly là kẻ đứng sau.
Có điều bình thường ở Thiên Giới thái độ Vũ Thanh vẫn rất tốt, không ai nhận ra điều đó, trong mắt mọi người thì cô ta là người xinh đẹp chăm chỉ, có tài năng chỉ đứng sau Phượng Chi, lại là một người bao dung, hiền lành nhất.
Còn hiện tại ở Nhân Giới, thái độ của Vũ Thanh càng ngày được thể hiện rõ. Kiều Ly có linh lực giác quan mạnh nhất Thiến Giới nên trước giờ vẫn luôn cảm nhận được nên không mấy khi chuyện trò cùng với cô ta.
———-
Thời gian này tuyết đã rơi ngập trắng xoá, tâm trạng của Chi Vân từ khi trở về lại có phần khác biệt. Cô chỉ ru rú trong phòng rất ít khi ra ngoài, trừ những lúc luyện kiếm.
Chỉ còn nửa tháng là đến kỳ thi, mọi người đều tập trung luyện tập. Một năm trôi qua dĩ nhiên cô đã bỏ lỡ nhiều bài học. Vì thế mà Thế Long cũng giúp cô ôn tập rất nhiều, quan hệ của cả hai càng trở thêm thân thiết.
Vốn Thế Long không phải là một người thích nói chuyện, nhưng đối với Hạ Chi Vân thì hoàn toàn khác, cô là người chủ động bắt chuyện nhưng hắn cũng nhiệt tình đáp lại.
———-
Cứ giữa tháng mọi người sẽ được tự do xuống núi, cô cũng đến Phủ Vương Gia tìm Cố Nghị.
Cô cầm ngọc bội của hắn, ngang nhiên bước vào Phủ, ai nấy đều không dám ngăn cản.
Đã một năm không xuất hiện, ít nhiều người trong Phủ, người mới thì không biết, còn người cũ còn tưởng cô bị Vương Gia vứt bỏ rồi. Lại không ngờ cô lại đường đường đến tìm Vương Gia, mà trong tay còn cầm ngọc bội quý giá nhất mà chưa ai được đụng vào dù chỉ một lần.
Cho nên không cần phải nói, mọi người cũng tự hiểu rõ cô có thân phận đặc biệt với Vương Gia nên đều chủ động nhường đường cho cô đi.
Không ngoài dự đoán, Cố Nghị có ở trong Phủ có vẻ cũng đã biết trước cô sẽ đến mà ngồi châm trà chờ sẵn, hắn mặc y phục đỏ chói, tay cầm chiếc quạt đen an nhàn phe phẩy, cũng không quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô.
- “Cố Nghị!”
Hạ Chi Vân lên tiếng gọi hắn, không hành lễ, không phép tắc cứ thế đi đến cướp lấy chén trà trong tay hắn mà uống cạn. Đám người hầu mới trong phủ mắt tròn mắt dẹt khi thấy cảnh này.
- “Tiểu Chi Vân!”
Tưởng rằng Vương Gia tôn quý lãnh khách của họ sắp ra tay sát phạt một tiểu cô nương ngang tàn ngạo nghễ này một cách tàn nhẫn, thì ngược lại Cố Nghị chỉ mỉm cười một cách ôn nhu, gọi lại tren của cô với giọng điệu có chút ám muội.
Thậm chí còn đứng lên kéo ghế cho cô ngồi. Đó là sự đối đãi vô cùng đặc biệt của Vương Gia mà lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến.
Đám người hầu mắt chữ O mồm chữ A, còn không tin vào những gì vừa nhìn thấy:
- “Một tiểu cô nương không phép tắc, dám gọi thẳng tên huý của Vương Gia, không sợ chết sao?”
- “Ta không hoa mắt đó chứ? Vương Gia không những không tức giận mà còn có vẻ rất nuông chiều vị cô nương đó, hình như ta còn nghe Vương Gia gọi cô nương đó rất thân thiết?”
- “Không phải chứ? Làm việc ở đây cũng được một năm, ta còn chưa thấy một nữ nhân nào xuất hiện trước mặt chủ tử chứ nói chi là được ngài ấy săn sóc cho như vậy?”
- “Cái này không phải gọi là tình trong như đã… câu tiếp theo là gì nhỉ?”
Vệ Trung ở đằng sau đánh nhẹ vào đầu cho họ tỉnh:
- “Mới vào nên không hiểu quy tắc”
Vệ Trung hướng mắt về Hạ Chi Vân, nói:
- “Tiểu thư đó là người của Vương Gia, các ngươi mà đắc tội…”
Hắn dừng lại đưa tay lên cổ làm hành động cắt ngang cổ.
- “Sau này gặp nhớ phải đối xử với tiểu thư đó giống như chủ tử biết chưa?”
Bọn họ bị doạ sợ nhanh chóng gật đầu, ghi nhớ hình ảnh vị nữ chủ nhân Vương Phủ tương lai.
Cố Nghị để mắt đến xung quanh, rồi ngồi xuống ghế của mình, thở dài một tiếng rồi nói:
- “Càng ngày càng không phép tắc. Cô mất tăm cả năm trời, ngang nhiên như vậy không chừa chút thể diện nào cho ta?”
Chi Vân giọng điệu giễu cợt:
- “Ngài còn thể diện sao? Danh tiếng của ngài ở bên ngoài, người đời biết ơn nhưng cũng sợ chết khiếp. Hễ nhà nào có con gái đều canh dặn né xa ngài ra đó.”
Cố Nghị rót chén trà khác uống một ngụm, mỉm cười đáp:
- “Bọn họ là vì biết bổn Vương Gia đây đã có chủ. Nên mới sợ bị đánh ghen mà không dám đến gần.”
Chi Vân nghe mấy lời này suýt nữa sặc nước trà, đúng là cô đoán không sai. Thủ đoạn, tính cách của hắn vẫn là đào hoa như cũ.
- “Ai…ai thèm làm người của huynh chứ?”
Hắn dùng cây quạt đen nâng cằm của cô lên, giọng nói trầm ấm, có phần quyến rũ:
- “Người có thể ngồi trễm trệ ở đây, ngoài tiểu mỹ nữ này ra còn ai vào đây chứ?”
- “Cách xa một năm, sao ngài biết ta sẽ đến chứ?”
Hạ Chi Vân chợt đổi chủ đề, hắn cũng cười một tiếng rút cây quạt trong tay lại, châm thêm trà cho cô.
- “Cô bỗng nhiên mất tích một năm, ta đến núi Lệnh Các thì Trưởng môn nói cô đã về quê. Dạo gần đây có tin tức cô đã quay lại…”
Cố Nghị chợt thở dài, nghe như ai oán:
- “Chỉ là không ngờ đến tận hôm nay cô mới tới, làm ta ngày nào cũng ngồi ở đây thưởng trà mà đợi.”
Cô đoán trong lời nói của hắn chẳng mấy thật lòng, nhưng cũng không quá quan tâm. Dù sao đến tìm hắn một cách vẻ vang hùng hổ như vậy nhưng mục đích chỉ là để cùng hắn đi dạo, cô không muốn phá vỡ ý định ban đầu.