Chương 11: Tuấn Anh ra nước ngoài
Sau chuyến du lịch thì hôm nay cô đã phải đi học lại rồi. Vừa đến lớp thì đã kín mít người chen mãi mới dô được lớp, tiếng ồn ào la hét muốn nhức cái tai, không biết hôm nay lại có chuyện gì.
À thì ra là Minh Khang lớp kế bên tỏ tình với Thanh Ngân bạn cô, hai đứa nó để ý nhau lâu rồi thế là cũng tới ngày đến được với nhau rồi, khi người mình thích cũng thích mình hạnh phúc chết mất, thật ngưỡng mộ.
Tuổi học trò đơn giản thế đấy, thích thì tỏ tình, không thích thì chia tay, không quá nặng nề nhưng lại khiến ta nhớ mãi.
Cuối cùng đám người hóng hớt chuyện cũng giải tán, bắt đầu vào giờ học.
Tan học thì Huyền Anh gọi cô lại nói có chuyện muốn nói, thế là hai đứa ra quán nước gần trường nó nói:
- Tớ đang định đăng kí cuộc thi thiết kế, Hạ Linh thấy sao?
- Thiệt hả, đăng kí đi, mấy mẫu mày vẽ đẹp vậy mà. Linh tin Huyền Anh sẽ thắng.
Hạ Linh cũng cảm thấy vui cho cô ấy, Huyền Anh học cũng giỏi, đặc biệt cô ấy vẽ rất đẹp, cũng có đam mê với ngành thiết kế, nhưng có một trở ngại đó là gia đình cô ấy không thích Huyền Anh theo ngành này, họ muốn cô ấy trở thành bác sĩ, nên hôm nay cô ấy mới hỏi ý kiến cô về vụ này, chắc cũng đắn đo suy nghĩ nhiều rồi.
Với cương vị là một người bạn, Hạ Linh sẽ luôn ủng hộ ước mơ của Huyền Anh, cô cổ vũ cho cô ấy để tạo thêm động lực.
Sau khi nghe ý kiến thêm của Hạ Linh thì Huyền Anh quyết định đăng kí tham gia thi.
...
Về đến nhà, thay đồ rồi ăn cơm trưa xong Hạ Linh vào bàn học bắt đầu cuộc hành trình chạy đua với kiến thức khoa học xã hội loài người, vì chỉ còn vài tháng nữa thôi là đến kì thi tốt nghiệp, xét vào đại học, nên thời gian cũng không còn nhiều phải học từ bây giờ thôi, cô cũng quyết tâm phải vào được Đại học Báo Chí và tuyên truyền thành phố Hồ Chí Minh.
Những ngày sau đó cuộc sống của cô vẫn thế, đến trường, ăn, ngủ rồi lại học, sau chuyến đi Đà Lạt đó lớp cô cũng xuất hiện thêm nhiều cặp yêu nhau, còn cô với anh thì vẫn vậy, tuy biết Minh Hoàng và Thanh Nga không yêu nhau nhưng trong lòng cô vẫn còn chút vướng mắc.
Nhưng cũng tạm gác lại mọi chuyện, vì hiện giờ chuyện yêu đương chưa phải lúc, cô đang phải đứng trước một cuộc thi rất quan trọng, cô cũng chẳng còn thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó nữa.
À còn có một chuyện đó là Tuấn Anh, sau lần té xe đó cô với cậu ấy cũng khá thân, tuy Tuấn Anh học sau cô một lớp nhưng lại bằng tuổi cô, thì ra vì vậy nên cậu ấy lúc trước không gọi cô là chị mà cứ gọi tên, do vậy nên cô cũng xưng tên luôn, nhưng gần đây nghe Tuấn Anh nói cậu ấy sắp phải ra nước ngoài vì việc gia đình, thế là cô lại mất một người bạn để nói chuyện rồi.
Do cuối tuần này Tuấn Anh sẽ đi nên cậu ấy rủ cô đi chơi, do là sắp chia tay rồi nên cô cũng đồng ý.
Tuấn Anh đưa cô đến khu vui chơi, rồi siêu thị, đi ăn uống, vui chơi khắp nơi đến gần chiều thì cậu ấy đưa cô đến một nơi có thể ngắm mặt trời lặn, hai người vừa ngắm vừa nói chuyện, đến khi mặt trời lặn hẳn, bóng tối bao trùm, thì cả hai quyết định về. Trước khi đi về Tuấn Anh nói với cô một câu:
- Này em đi rồi chị Linh phải nhớ em đó, còn nữa phải nhớ chăm sóc mình cho tốt.
Tuấn Anh lại giở giọng trêu cô rồi còn xưng hô em với chị, ôi trời chắc là muốn bị đánh đây, đang định giận dỗi bỏ đi thì bỗng Tuấn Anh kéo cô lại rồi ôm cô, bất ngờ quá cô không kịp phản ứng thế là để cậu ấy ôm luôn, một lúc thì câu ấy cũng buông cô ra, đang định đánh cho một trận thì Tuấn Anh lên tiếng trước:
- Nếu khi gặp lại, mà Linh vẫn còn độc thân thì Tuấn Anh sẽ hy sinh làm bạn trai của Linh.
Chưa để cô nói gì cậu ấy đã cầm tay cô rồi chạy đến chỗ lấy xe về, cô cũng không nghĩ gì nhiều chắc là cậu ấy lại trêu cô nữa chứ gì.
Chở cô về tới nhà cũng đã muộn. Cô chào tạm biệt.
- Thượng lộ bình an nha, hẹn gặp lại.
Hạ Linh nở một nụ cười ngọt ngào với Tuấn Anh, cậu ấy cũng cười lại, sau đó cô vào nhà, còn cậu ấy cũng lái xe quay về.
Vào đến nhà cô tắm rửa rồi cũng vào bàn học, cô có chút buồn vì lại thiếu đi một người bạn, không biết bao giờ mới có thể gặp, cũng có khi là không bao giờ gặp lại nữa, cô vốn dĩ đã ít bạn nên rất quý trọng tình bạn này, Tuấn Anh là một người khá hài hước nói chuyện với cậu ấy khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cậu ấy luôn biết cách khiến cô cười, tuy cô và Tuấn Anh mới quen nhau thôi nhưng lại rất thân thiết.
Cô từng đọc trọng một bộ tiểu thuyết có một câu nói rất hay: "Có những người vừa gặp đã thấy thân quen, có những người biết cả đời cũng chẳng thể thân thiết". Có lẽ câu nói này khá đúng với cô và Tuấn Anh.
Đang mải suy nghĩ thì điện thoại cô có thông báo tới là tin nhắn của Huyền Anh nói rằng muốn cô mai đi cùng với nó đến cuộc thi, mai là thi vòng đầu tiên, chủ nhật cô được nghỉ nên cũng đồng ý đi luôn.
Sau khi nhắn tin với Huyền Anh xong cô cũng học bài sớm để còn ngủ sớm mai đi.
À thì ra là Minh Khang lớp kế bên tỏ tình với Thanh Ngân bạn cô, hai đứa nó để ý nhau lâu rồi thế là cũng tới ngày đến được với nhau rồi, khi người mình thích cũng thích mình hạnh phúc chết mất, thật ngưỡng mộ.
Tuổi học trò đơn giản thế đấy, thích thì tỏ tình, không thích thì chia tay, không quá nặng nề nhưng lại khiến ta nhớ mãi.
Cuối cùng đám người hóng hớt chuyện cũng giải tán, bắt đầu vào giờ học.
Tan học thì Huyền Anh gọi cô lại nói có chuyện muốn nói, thế là hai đứa ra quán nước gần trường nó nói:
- Tớ đang định đăng kí cuộc thi thiết kế, Hạ Linh thấy sao?
- Thiệt hả, đăng kí đi, mấy mẫu mày vẽ đẹp vậy mà. Linh tin Huyền Anh sẽ thắng.
Hạ Linh cũng cảm thấy vui cho cô ấy, Huyền Anh học cũng giỏi, đặc biệt cô ấy vẽ rất đẹp, cũng có đam mê với ngành thiết kế, nhưng có một trở ngại đó là gia đình cô ấy không thích Huyền Anh theo ngành này, họ muốn cô ấy trở thành bác sĩ, nên hôm nay cô ấy mới hỏi ý kiến cô về vụ này, chắc cũng đắn đo suy nghĩ nhiều rồi.
Với cương vị là một người bạn, Hạ Linh sẽ luôn ủng hộ ước mơ của Huyền Anh, cô cổ vũ cho cô ấy để tạo thêm động lực.
Sau khi nghe ý kiến thêm của Hạ Linh thì Huyền Anh quyết định đăng kí tham gia thi.
...
Về đến nhà, thay đồ rồi ăn cơm trưa xong Hạ Linh vào bàn học bắt đầu cuộc hành trình chạy đua với kiến thức khoa học xã hội loài người, vì chỉ còn vài tháng nữa thôi là đến kì thi tốt nghiệp, xét vào đại học, nên thời gian cũng không còn nhiều phải học từ bây giờ thôi, cô cũng quyết tâm phải vào được Đại học Báo Chí và tuyên truyền thành phố Hồ Chí Minh.
Những ngày sau đó cuộc sống của cô vẫn thế, đến trường, ăn, ngủ rồi lại học, sau chuyến đi Đà Lạt đó lớp cô cũng xuất hiện thêm nhiều cặp yêu nhau, còn cô với anh thì vẫn vậy, tuy biết Minh Hoàng và Thanh Nga không yêu nhau nhưng trong lòng cô vẫn còn chút vướng mắc.
Nhưng cũng tạm gác lại mọi chuyện, vì hiện giờ chuyện yêu đương chưa phải lúc, cô đang phải đứng trước một cuộc thi rất quan trọng, cô cũng chẳng còn thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó nữa.
À còn có một chuyện đó là Tuấn Anh, sau lần té xe đó cô với cậu ấy cũng khá thân, tuy Tuấn Anh học sau cô một lớp nhưng lại bằng tuổi cô, thì ra vì vậy nên cậu ấy lúc trước không gọi cô là chị mà cứ gọi tên, do vậy nên cô cũng xưng tên luôn, nhưng gần đây nghe Tuấn Anh nói cậu ấy sắp phải ra nước ngoài vì việc gia đình, thế là cô lại mất một người bạn để nói chuyện rồi.
Do cuối tuần này Tuấn Anh sẽ đi nên cậu ấy rủ cô đi chơi, do là sắp chia tay rồi nên cô cũng đồng ý.
Tuấn Anh đưa cô đến khu vui chơi, rồi siêu thị, đi ăn uống, vui chơi khắp nơi đến gần chiều thì cậu ấy đưa cô đến một nơi có thể ngắm mặt trời lặn, hai người vừa ngắm vừa nói chuyện, đến khi mặt trời lặn hẳn, bóng tối bao trùm, thì cả hai quyết định về. Trước khi đi về Tuấn Anh nói với cô một câu:
- Này em đi rồi chị Linh phải nhớ em đó, còn nữa phải nhớ chăm sóc mình cho tốt.
Tuấn Anh lại giở giọng trêu cô rồi còn xưng hô em với chị, ôi trời chắc là muốn bị đánh đây, đang định giận dỗi bỏ đi thì bỗng Tuấn Anh kéo cô lại rồi ôm cô, bất ngờ quá cô không kịp phản ứng thế là để cậu ấy ôm luôn, một lúc thì câu ấy cũng buông cô ra, đang định đánh cho một trận thì Tuấn Anh lên tiếng trước:
- Nếu khi gặp lại, mà Linh vẫn còn độc thân thì Tuấn Anh sẽ hy sinh làm bạn trai của Linh.
Chưa để cô nói gì cậu ấy đã cầm tay cô rồi chạy đến chỗ lấy xe về, cô cũng không nghĩ gì nhiều chắc là cậu ấy lại trêu cô nữa chứ gì.
Chở cô về tới nhà cũng đã muộn. Cô chào tạm biệt.
- Thượng lộ bình an nha, hẹn gặp lại.
Hạ Linh nở một nụ cười ngọt ngào với Tuấn Anh, cậu ấy cũng cười lại, sau đó cô vào nhà, còn cậu ấy cũng lái xe quay về.
Vào đến nhà cô tắm rửa rồi cũng vào bàn học, cô có chút buồn vì lại thiếu đi một người bạn, không biết bao giờ mới có thể gặp, cũng có khi là không bao giờ gặp lại nữa, cô vốn dĩ đã ít bạn nên rất quý trọng tình bạn này, Tuấn Anh là một người khá hài hước nói chuyện với cậu ấy khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cậu ấy luôn biết cách khiến cô cười, tuy cô và Tuấn Anh mới quen nhau thôi nhưng lại rất thân thiết.
Cô từng đọc trọng một bộ tiểu thuyết có một câu nói rất hay: "Có những người vừa gặp đã thấy thân quen, có những người biết cả đời cũng chẳng thể thân thiết". Có lẽ câu nói này khá đúng với cô và Tuấn Anh.
Đang mải suy nghĩ thì điện thoại cô có thông báo tới là tin nhắn của Huyền Anh nói rằng muốn cô mai đi cùng với nó đến cuộc thi, mai là thi vòng đầu tiên, chủ nhật cô được nghỉ nên cũng đồng ý đi luôn.
Sau khi nhắn tin với Huyền Anh xong cô cũng học bài sớm để còn ngủ sớm mai đi.