Chương : 3
Editor: Họa Đến Vô Tình
Nhưng mà, sát ý trong con ngươi kia chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, tốc độ nhanh đến mất làm người ta không nắm bắt kịp, hơn nữa ở nơi này mờ tối, nếu không cẩn thận phân biệt, sẽ ngay cả một đạo nhân ảnh đứng yên ở đây cũng không thấy rõ.
Trên hành lang treo đèn cung đình, bị gió lớn thổi rơi hết vài cái, tụm năm tụm ba nằm trên mặt đất, nước mưa từ ngoài lan can dội vào, xen lẫn gió mạnh, không ngừng có hạt mưa đánh vào trên áo choàng sau lưng Đoàn Cẩm Sơ, vạt áo bị gió thổi lên, đèn cung đình trên vách vải đỏ bị gió thổi vù vù vang dội, ở nơi này mờ tối, tăng thêm mấy phần lệ khí kinh người.
Nghe được âm thanh từ đầu hành lang bên kia, tựa hồ có Ngự Lâm quân tuần tra tới đây, Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng cúi đầu, làm ra một vẻ mặt hoảng sợ, hai chân run run, nơm nớp lo sợ di chuyển, đi về phía Vĩnh Lạc cung.
Nhưng mà, lúc sắp tới cánh cửa màu đỏ thì đột nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Đoàn Cẩm Sơ cơ hồ lập tức quay đầu lại, có một bóng dáng cao to được thái giám che ô bên cạnh, đang bất chấp mưa to bước nhanh tới, thoáng nhìn được bên hông người tới có treo ngọc bội hoàng tử, Đoàn Cảm Sơ cảm thấy cả kinh, vội vàng vọt đến một bên, tránh ra một con đường.
“Nô tài ra mắt Bát Vương gia!”
Sở Vân Hách bước lên thềm đá, vốn là mắt nhìn thẳng đi qua, sau đó liền nghe được âm thanh thỉnh an, thoáng ngừng lại bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cái khay đang cầm trên tay Đoàn Cẩm Sơ, giọng nói trong suốt lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang bưng cái gì?”
“Bẩm báo Bát Vương gia, thứ nô tài đang bưng là hương giấy cống phẩm, phụng mệnh mang đến Vĩnh Lạc cung.” Đoàn Cẩm Sơ cố sức làm cho mình giữ được trấn định, giọng nói cũng không cố ý mà trở nên lanh lảnh một chút, làm cho nghe càng giống “thái giám”.
“Đồ giao cho Bổn vương, ngươi lui ra đi!” Sở Vân Hách miễn cưỡng nhíu mày, đưa tay ra.
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ nhất thời căng thẳng, nhưng cũng chỉ chần chờ hai giây, liền ôn thuận đáp: “Dạ, Bát Vương gia!” Sau đó, đem khay cầm trong tay nâng qua đỉnh đầu, sau khi đợi Sở Vân Hách đón lấy, liền thu hồi tay, đầu lại cúi thấp một phần, “Nô tài cáo lui!”
Xoay người, bóng dáng cao gầy nhập vào trong bóng tối.
Phía chân trời, đột nhiên xẹt qua một đạo tia chớp, đem toàn bộ bầu trời trong nháy mắt sáng như ban ngày!
Tiếng nói Sở Vân Hách cũng đột nhiên vang lên, “Đứng lại!”
Cảm thấy chột dạ, trong lòng chợt hoảng hốt, thân thể Đoàn Cẩm Sơ không khống chế chợt run lên vài cái, sắc mặt đã hơi hơi trở nên trắng bệch, con dao mỏng như lá cây được giấu trong tay áo rục rịch, nếu Bát Vương gia này đột nhiên đến đây, làm mất cơ hội tốt để nàng ám sát hoàng đế, nếu như bại lộ, nàng chết cũng sẽ kéo con trai của hoàng đế chôn theo, cho là cha nợ con trả!
Vừa nghĩ như thế, đáy mắt Đoàn Cẩm Sơ nổi lên một chút sát ý, cơ hồ vận sức chờ phát động!
Sau đó, từ từ xoay người lại, mới mở miệng muốn nói chuyện, lại đột nhiên có một đạo tia chớp cắt qua phía chân trời, trước mắt lại sáng như ban ngày, hình như có một đoàn sương trắng bay tới hướng nàng, cho đến khi bao vây nàng gắt gao, khiến nàng trừng mắt, như thế nào cũng không phát ra được âm thanh, rồi sau đó đại não dần dần mất đi tri giác, thân thể chậm rãi ngã xuống. . . . .
“Tiểu Sơ tử?”
Thái giám Tiểu Xuyên tử bên cạnh Sở Vân Hách hơi giật mình hô một tiếng, nhát gan nhìn về phía Sở Vân Hách, “Chủ tử, hắn thế nào lại té xỉu. . .”
“Bổn vương nên biết sao?” Sở Vân Hách thản nhiên hỏi lại một câu, xoay người bước vào cửa cung, mặt không chút thay đổi nói: “Đi xem hắn đã chết chưa? Nếu không chết, ném lại kính sự phòng!”
“Dạ, chủ tử!” Tiểu Xuyên tử vội cúi đầu, sợ hãi đáp.
Sở Vân Hách chậm rãi đi tới phía sau điện, nhưng trong lòng lại nghi hoặc không thôi, hắn bất quá chỉ là muốn hỏi tên thái giám kia là phải bái tế mấy phần hương giấy, về phần vừa quay đầu lại mới hô một tiếng liền té xỉu là sao?
Hắn, càng ngày càng lạnh đến dọa người sao?
Nhưng mà, sát ý trong con ngươi kia chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, tốc độ nhanh đến mất làm người ta không nắm bắt kịp, hơn nữa ở nơi này mờ tối, nếu không cẩn thận phân biệt, sẽ ngay cả một đạo nhân ảnh đứng yên ở đây cũng không thấy rõ.
Trên hành lang treo đèn cung đình, bị gió lớn thổi rơi hết vài cái, tụm năm tụm ba nằm trên mặt đất, nước mưa từ ngoài lan can dội vào, xen lẫn gió mạnh, không ngừng có hạt mưa đánh vào trên áo choàng sau lưng Đoàn Cẩm Sơ, vạt áo bị gió thổi lên, đèn cung đình trên vách vải đỏ bị gió thổi vù vù vang dội, ở nơi này mờ tối, tăng thêm mấy phần lệ khí kinh người.
Nghe được âm thanh từ đầu hành lang bên kia, tựa hồ có Ngự Lâm quân tuần tra tới đây, Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng cúi đầu, làm ra một vẻ mặt hoảng sợ, hai chân run run, nơm nớp lo sợ di chuyển, đi về phía Vĩnh Lạc cung.
Nhưng mà, lúc sắp tới cánh cửa màu đỏ thì đột nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Đoàn Cẩm Sơ cơ hồ lập tức quay đầu lại, có một bóng dáng cao to được thái giám che ô bên cạnh, đang bất chấp mưa to bước nhanh tới, thoáng nhìn được bên hông người tới có treo ngọc bội hoàng tử, Đoàn Cảm Sơ cảm thấy cả kinh, vội vàng vọt đến một bên, tránh ra một con đường.
“Nô tài ra mắt Bát Vương gia!”
Sở Vân Hách bước lên thềm đá, vốn là mắt nhìn thẳng đi qua, sau đó liền nghe được âm thanh thỉnh an, thoáng ngừng lại bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cái khay đang cầm trên tay Đoàn Cẩm Sơ, giọng nói trong suốt lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang bưng cái gì?”
“Bẩm báo Bát Vương gia, thứ nô tài đang bưng là hương giấy cống phẩm, phụng mệnh mang đến Vĩnh Lạc cung.” Đoàn Cẩm Sơ cố sức làm cho mình giữ được trấn định, giọng nói cũng không cố ý mà trở nên lanh lảnh một chút, làm cho nghe càng giống “thái giám”.
“Đồ giao cho Bổn vương, ngươi lui ra đi!” Sở Vân Hách miễn cưỡng nhíu mày, đưa tay ra.
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ nhất thời căng thẳng, nhưng cũng chỉ chần chờ hai giây, liền ôn thuận đáp: “Dạ, Bát Vương gia!” Sau đó, đem khay cầm trong tay nâng qua đỉnh đầu, sau khi đợi Sở Vân Hách đón lấy, liền thu hồi tay, đầu lại cúi thấp một phần, “Nô tài cáo lui!”
Xoay người, bóng dáng cao gầy nhập vào trong bóng tối.
Phía chân trời, đột nhiên xẹt qua một đạo tia chớp, đem toàn bộ bầu trời trong nháy mắt sáng như ban ngày!
Tiếng nói Sở Vân Hách cũng đột nhiên vang lên, “Đứng lại!”
Cảm thấy chột dạ, trong lòng chợt hoảng hốt, thân thể Đoàn Cẩm Sơ không khống chế chợt run lên vài cái, sắc mặt đã hơi hơi trở nên trắng bệch, con dao mỏng như lá cây được giấu trong tay áo rục rịch, nếu Bát Vương gia này đột nhiên đến đây, làm mất cơ hội tốt để nàng ám sát hoàng đế, nếu như bại lộ, nàng chết cũng sẽ kéo con trai của hoàng đế chôn theo, cho là cha nợ con trả!
Vừa nghĩ như thế, đáy mắt Đoàn Cẩm Sơ nổi lên một chút sát ý, cơ hồ vận sức chờ phát động!
Sau đó, từ từ xoay người lại, mới mở miệng muốn nói chuyện, lại đột nhiên có một đạo tia chớp cắt qua phía chân trời, trước mắt lại sáng như ban ngày, hình như có một đoàn sương trắng bay tới hướng nàng, cho đến khi bao vây nàng gắt gao, khiến nàng trừng mắt, như thế nào cũng không phát ra được âm thanh, rồi sau đó đại não dần dần mất đi tri giác, thân thể chậm rãi ngã xuống. . . . .
“Tiểu Sơ tử?”
Thái giám Tiểu Xuyên tử bên cạnh Sở Vân Hách hơi giật mình hô một tiếng, nhát gan nhìn về phía Sở Vân Hách, “Chủ tử, hắn thế nào lại té xỉu. . .”
“Bổn vương nên biết sao?” Sở Vân Hách thản nhiên hỏi lại một câu, xoay người bước vào cửa cung, mặt không chút thay đổi nói: “Đi xem hắn đã chết chưa? Nếu không chết, ném lại kính sự phòng!”
“Dạ, chủ tử!” Tiểu Xuyên tử vội cúi đầu, sợ hãi đáp.
Sở Vân Hách chậm rãi đi tới phía sau điện, nhưng trong lòng lại nghi hoặc không thôi, hắn bất quá chỉ là muốn hỏi tên thái giám kia là phải bái tế mấy phần hương giấy, về phần vừa quay đầu lại mới hô một tiếng liền té xỉu là sao?
Hắn, càng ngày càng lạnh đến dọa người sao?