Chương : 11
Cẩn, chàng chưa xuống cờ.
Tiếng gọi của Tiểu Nguyệt làm Trần Duy Cẩn từ trong suy tư tỉnh lại. Nhìn xuống bàn cờ đã tàn cuộc, Trần Duy Cẩn chỉ có thể thở dài:
– Ta thua rồi!
Nghe Trần Duy Cẩn nói vậy, Tiểu Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, trên mặt lộ vẻ muốn hắn khen thưởng. Trần Duy Cẩn đưa tay vuốt tóc nàng, ánh mắt đầy trìu chuộng nói:
– Nguyệt Nhi là giỏi nhất!
Bây giờ, Trần Duy Cẩn hay gọi Tiểu Nguyệt là Nguyệt Nhi, bởi vì, cái tên Tiểu Nguyệt là cái tên người ta tuỳ tiện đặt cho nàng. Hắn không thích mình cũng như bọn họ nên hắn gọi nàng là Nguyệt Nhi.
Tiểu Nguyệt cũng thích cái tên này. Vì chỉ có Cẩn mới gọi nàng như vậy.
Trần Duy Cẩn nhìn lại bàn cờ, cảm thán:
– Chơi cờ với người khác, chí ít có thể dựa vào tâm tình của người đó mà có thể phán đoán được dụng ý của hắn. Còn Nguyệt Nhi, nàng chẳng suy tính theo cảm xúc như vậy nên lại càng khó đối phó hơn.
Lúc đầu, chính Trần Duy Cẩn cũng rất bất ngờ. Thật không ngờ, Tiểu Nguyệt lại có khả năng thần kỳ như vậy, bất cứ chuyện gì, chỉ cần dạy nàng một lần, nàng đều có thể lại giống y hệt như vậy, không những vậy, nàng lại còn có thể vận dụng một cách linh hoạt đến kinh ngạc. Chỉ là, Tiểu Nguyệt không ý thức được khả năng của mình, cũng không biết cách vận dụng. Phát hiện ra điều này, Trần Duy Cẩn không biết nên vui hay buồn đây.
Tiểu Nguyệt cũng không hiểu rõ Trần Duy Cẩn muốn nói gì, nhưng là đang khen nàng đi. Vậy là nàng lại cười.
– Dạo này nàng hay cười.
– Cười?
Trần Duy Cẩn đã quen với những câu hỏi như thế này của nàng, hắn cũng kiên nhẫn giải thích:
– Là khi cảm thấy vui vẻ, sung sướng, người ta sẽ cười lên.
Tiểu Nguyệt gật đầu nói:
– Ở bên Cẩn, gia gia, vui. Cẩn có vui không?
Nhìn gương mặt ngây ngô của nàng, hắn lại bất giác đưa tay lên xoa, nói:
– Có. Ta vui.
Tiểu Nguyệt lại cười nói:
– Vậy Cẩn cũng phải cười nhiều nha.
——————–
Lúc này, ở phủ thái tử, trong một gian mật thất đang có một họp bí mặt giữa thái tử Nam Thiên Nhất, Lương thừa tướng và một số đại thần khác.
– Uy vương đây là công khai chống đối thái tử sao?
– Thừa tướng, không phải hắn là hiền tế của ông sao?
Nghe vậy, Lương thừa tướng hừ lạnh:
– Lâm đại nhân, ông muốn nhạo báng bản thừa tướng sao?
Việc tráo đổi tân nương của Uy vương ở Nam Quốc này có ai mà không biết. Người sáng mắt liền hiểu được nguyên do phía sau.
– Nhưng không phải có tin đồn tình cảm của Uy vương và Uy vương phi rất tốt sao?
Lương thừa tướng phất tay không trả lời. Hắn cũng đâu phải chưa nghĩ tới điều đó, nếu có thể lôi kéo được Uy vương, sẽ như hổ thêm cánh. Nhưng đáng tiếc, mấy lần tiếp xúc với Uy vương, hắn đều đưa bộ mặt khinh thường không thèm đáp trả, đến phủ tìm Tiểu Nguyệt thì bị đuổi thẳng ngoài cửa. Tới cái bóng còn không thấy làm sao mà gặp được và sai khiến Tiểu Nguyệt đây. Mà cho dù có gặp được thì sao, đứa ngu ngốc đó sẽ giúp được cái gì đây.
Thái tử Nam Thiên Nhất bực bội đập tay xuống bàn quát tháo:
– Đừng nói chuyện nhảm nhí nữa. Lôi kéo tên Uy vương không biết tốt xấu đó? Chưa biết được khi nào hắn quay lại cắn cho một nhát đâu.
Thấy Nam Thiên Nhất bộc phát như vậy ai cũng tự hiểu hắn đang rất tức giận vì việc mất mặt trên triều đình, nhưng vẫn có người lên tiếng nói khoé:
– Hừ, nói cho cùng cũng là do bọn người kia quá tham lam, thành sự thì ít bại sự có thừa.
Nam Thiên Nhất đối mặt với người vừa nói, chất vấn:
– La tướng đang chỉ trích bên ngoại của bổn vương sao?
– Thần không dám.
Thái độ của La tướng làm Nam Thiên Nhất tức tới bể ruột, nhưng hắn kiềm chế không tiện phát tác, dù sao bây giờ cũng chưa phải là lúc trở mặt.
Lại có người lên tiếng thắc mắc:
– Lẽ nào bên hoàng hậu cũng không có kết quả? Bình thường hoàng thượng cũng rất nể trọng lời của hoàng hậu mà.
– Ông không biết sao? Từ lúc Lâm Minh bị định tội, hoàng thượng đã không chịu gặp hoàng hậu rồi. Chưa bị liên luỵ là may mắn lắm rồi.
– Lần này chúng ta bị tổn thất nặng rồi.
Lâm Minh là anh họ của Phượng hoàng hậu, một cánh tay đắc lực bên Phượng gia, trong vụ án vừa rồi cũng chính là kẻ đầu não đã bị định tội tru di tam tộc, Phượng gia thoát được liên can đã là sự khai ân của hoàng đế. Nhưng phía sau, lại dính líu nhiều người khác thuộc thế lực của thái tử. Chỉ trong một ngày, tay cánh của thái tử xem như đã bị mất một nửa. Hận này làm sao có thể nuốt trôi đây.
Đang lúc bàn luận cao trào, cánh cửa phòng đột ngột mở ra làm ai nấy giật nẩy mình. Đây là phòng bí mật nha, không thể bị phát hiện được. Nếu bị phát giác mọi người có quan hệ với nhau, không bị tội chết cũng bị lột một lớp da.
Nam Thiên Nhất lớn tiếng quát:
– Kẻ nào?
Trong sự hồi hợp bất an của mọi người, một lão giả mặc áo đen, tay cầm quyền trượng bước vào, nhìn thấy lão, thái tử Nam Thiên Nhất liền thở phào nhẹ nhõm, tiến lên cung kính gọi:
– Ngoại công.
Lão giả đó chính là Phượng Thành, cha của hoàng hậu, lão đã quy ẩn nhiều năm nay. Bây giờ lại lộ diện đủ biết tình thế hiện tại nguy hiểm đến cỡ nào.
– Các ngươi đây là làm gì? Tụ tập lại một chỗ là giải quyết được gì?
– Ngoại công…
Nam Thiên Nhất vừa định lên tiếng thì Phượng Thành đã ngăn lại, lão nói:
– Hoàng thượng vẫn đang nhìn các ngươi. Hãy lo làm tròn bổn phận của mình đi.
Chúng quan như hiểu ra, bây giờ quan trọng là thu liễm, không thể để lão hoàng đế nghi kị, liền chấp tay cáo lui.
Đợi mọi người đi hết, Phượng Thành mới nói với Nam Thiên Nhất.
– Nhất Nhi, ngươi đã nhìn thấy lỗi của mình chưa?
– Nhất Nhi không hiểu.
Phượng Thành thở dài, nhìn Nam Thiên Nhất tiếc không thể rèn sắt thành thép, lại nói:
– Ngươi nghĩ cục diện này Uy vương có đủ sức gây ra sao?
Nam Thiên Nhất ngây người, lắp bắp nói:
– Ý ngoại công là… phụ hoàng?
– Nhất Nhi, ngươi và mẫu hậu ngươi đã quá nóng vội rồi. Ta đã nhiều lần cảnh báo hoàng thượng không đơn giản như các tưởng đâu, đừng hành động vội vàng. Tình thế đã ra thế này, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết: ngôi vị thái tử của ngươi chưa chắc đã giữ được.
Nam Thiên Nhất biến sắc.
– Hoàng thượng tuổi cao nhưng vẫn còn rất khoẻ mạnh, tại vị thêm năm, mười năm nữa cũng không là vấn đề. Đào tạo một người kế vị khác cũng không phải là chuyện không thể. Đây chính là đòn cảnh cáo của hắn, nếu ngươi không an phận làm thái tử của ngươi, hắn cũng có thể bãi bỏ ngươi.
Nam Thiên Nhất sợ hãi, cuống cuồng hỏi:
– Ngoại công, chúng ta làm sao bây giờ?
– Tới bây giờ mới biết sợ sao? Nếu ngươi cứ an phận làm thái tử của ngươi, làm tròn hiếu đạo thì có chuyện gì xảy ra.
– Ngoại công, chẳng lẽ lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
– Ta đã nói bây giờ ngươi cái gì cũng không cần làm. Nếu không nghe lời của ta thì đừng gọi ta là ngoại công nữa.
Thấy Phượng Thành phát tác, Nam Thiên Nhất liền thu lại thái độ. Phượng Thanh chống gậy bước ra ngoài, để dặn lại một câu:
– Còn nữa, đừng đụng vào Uy vương.
Phượng Thành đi rồi, chỉ còn lại mình Nam Thiên Nhất trong phòng, hắn điên tiết đập phá toàn bộ đồ đạc trong đó để giải hận.
– Trần Duy Cẩn! Trần Duy Cẩn! Tất cả đều tại ngươi gây ra… Bổn thái tử nhất định sẽ có ngày khiến ngươi phải trả giá.
Tiếng gọi của Tiểu Nguyệt làm Trần Duy Cẩn từ trong suy tư tỉnh lại. Nhìn xuống bàn cờ đã tàn cuộc, Trần Duy Cẩn chỉ có thể thở dài:
– Ta thua rồi!
Nghe Trần Duy Cẩn nói vậy, Tiểu Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, trên mặt lộ vẻ muốn hắn khen thưởng. Trần Duy Cẩn đưa tay vuốt tóc nàng, ánh mắt đầy trìu chuộng nói:
– Nguyệt Nhi là giỏi nhất!
Bây giờ, Trần Duy Cẩn hay gọi Tiểu Nguyệt là Nguyệt Nhi, bởi vì, cái tên Tiểu Nguyệt là cái tên người ta tuỳ tiện đặt cho nàng. Hắn không thích mình cũng như bọn họ nên hắn gọi nàng là Nguyệt Nhi.
Tiểu Nguyệt cũng thích cái tên này. Vì chỉ có Cẩn mới gọi nàng như vậy.
Trần Duy Cẩn nhìn lại bàn cờ, cảm thán:
– Chơi cờ với người khác, chí ít có thể dựa vào tâm tình của người đó mà có thể phán đoán được dụng ý của hắn. Còn Nguyệt Nhi, nàng chẳng suy tính theo cảm xúc như vậy nên lại càng khó đối phó hơn.
Lúc đầu, chính Trần Duy Cẩn cũng rất bất ngờ. Thật không ngờ, Tiểu Nguyệt lại có khả năng thần kỳ như vậy, bất cứ chuyện gì, chỉ cần dạy nàng một lần, nàng đều có thể lại giống y hệt như vậy, không những vậy, nàng lại còn có thể vận dụng một cách linh hoạt đến kinh ngạc. Chỉ là, Tiểu Nguyệt không ý thức được khả năng của mình, cũng không biết cách vận dụng. Phát hiện ra điều này, Trần Duy Cẩn không biết nên vui hay buồn đây.
Tiểu Nguyệt cũng không hiểu rõ Trần Duy Cẩn muốn nói gì, nhưng là đang khen nàng đi. Vậy là nàng lại cười.
– Dạo này nàng hay cười.
– Cười?
Trần Duy Cẩn đã quen với những câu hỏi như thế này của nàng, hắn cũng kiên nhẫn giải thích:
– Là khi cảm thấy vui vẻ, sung sướng, người ta sẽ cười lên.
Tiểu Nguyệt gật đầu nói:
– Ở bên Cẩn, gia gia, vui. Cẩn có vui không?
Nhìn gương mặt ngây ngô của nàng, hắn lại bất giác đưa tay lên xoa, nói:
– Có. Ta vui.
Tiểu Nguyệt lại cười nói:
– Vậy Cẩn cũng phải cười nhiều nha.
——————–
Lúc này, ở phủ thái tử, trong một gian mật thất đang có một họp bí mặt giữa thái tử Nam Thiên Nhất, Lương thừa tướng và một số đại thần khác.
– Uy vương đây là công khai chống đối thái tử sao?
– Thừa tướng, không phải hắn là hiền tế của ông sao?
Nghe vậy, Lương thừa tướng hừ lạnh:
– Lâm đại nhân, ông muốn nhạo báng bản thừa tướng sao?
Việc tráo đổi tân nương của Uy vương ở Nam Quốc này có ai mà không biết. Người sáng mắt liền hiểu được nguyên do phía sau.
– Nhưng không phải có tin đồn tình cảm của Uy vương và Uy vương phi rất tốt sao?
Lương thừa tướng phất tay không trả lời. Hắn cũng đâu phải chưa nghĩ tới điều đó, nếu có thể lôi kéo được Uy vương, sẽ như hổ thêm cánh. Nhưng đáng tiếc, mấy lần tiếp xúc với Uy vương, hắn đều đưa bộ mặt khinh thường không thèm đáp trả, đến phủ tìm Tiểu Nguyệt thì bị đuổi thẳng ngoài cửa. Tới cái bóng còn không thấy làm sao mà gặp được và sai khiến Tiểu Nguyệt đây. Mà cho dù có gặp được thì sao, đứa ngu ngốc đó sẽ giúp được cái gì đây.
Thái tử Nam Thiên Nhất bực bội đập tay xuống bàn quát tháo:
– Đừng nói chuyện nhảm nhí nữa. Lôi kéo tên Uy vương không biết tốt xấu đó? Chưa biết được khi nào hắn quay lại cắn cho một nhát đâu.
Thấy Nam Thiên Nhất bộc phát như vậy ai cũng tự hiểu hắn đang rất tức giận vì việc mất mặt trên triều đình, nhưng vẫn có người lên tiếng nói khoé:
– Hừ, nói cho cùng cũng là do bọn người kia quá tham lam, thành sự thì ít bại sự có thừa.
Nam Thiên Nhất đối mặt với người vừa nói, chất vấn:
– La tướng đang chỉ trích bên ngoại của bổn vương sao?
– Thần không dám.
Thái độ của La tướng làm Nam Thiên Nhất tức tới bể ruột, nhưng hắn kiềm chế không tiện phát tác, dù sao bây giờ cũng chưa phải là lúc trở mặt.
Lại có người lên tiếng thắc mắc:
– Lẽ nào bên hoàng hậu cũng không có kết quả? Bình thường hoàng thượng cũng rất nể trọng lời của hoàng hậu mà.
– Ông không biết sao? Từ lúc Lâm Minh bị định tội, hoàng thượng đã không chịu gặp hoàng hậu rồi. Chưa bị liên luỵ là may mắn lắm rồi.
– Lần này chúng ta bị tổn thất nặng rồi.
Lâm Minh là anh họ của Phượng hoàng hậu, một cánh tay đắc lực bên Phượng gia, trong vụ án vừa rồi cũng chính là kẻ đầu não đã bị định tội tru di tam tộc, Phượng gia thoát được liên can đã là sự khai ân của hoàng đế. Nhưng phía sau, lại dính líu nhiều người khác thuộc thế lực của thái tử. Chỉ trong một ngày, tay cánh của thái tử xem như đã bị mất một nửa. Hận này làm sao có thể nuốt trôi đây.
Đang lúc bàn luận cao trào, cánh cửa phòng đột ngột mở ra làm ai nấy giật nẩy mình. Đây là phòng bí mật nha, không thể bị phát hiện được. Nếu bị phát giác mọi người có quan hệ với nhau, không bị tội chết cũng bị lột một lớp da.
Nam Thiên Nhất lớn tiếng quát:
– Kẻ nào?
Trong sự hồi hợp bất an của mọi người, một lão giả mặc áo đen, tay cầm quyền trượng bước vào, nhìn thấy lão, thái tử Nam Thiên Nhất liền thở phào nhẹ nhõm, tiến lên cung kính gọi:
– Ngoại công.
Lão giả đó chính là Phượng Thành, cha của hoàng hậu, lão đã quy ẩn nhiều năm nay. Bây giờ lại lộ diện đủ biết tình thế hiện tại nguy hiểm đến cỡ nào.
– Các ngươi đây là làm gì? Tụ tập lại một chỗ là giải quyết được gì?
– Ngoại công…
Nam Thiên Nhất vừa định lên tiếng thì Phượng Thành đã ngăn lại, lão nói:
– Hoàng thượng vẫn đang nhìn các ngươi. Hãy lo làm tròn bổn phận của mình đi.
Chúng quan như hiểu ra, bây giờ quan trọng là thu liễm, không thể để lão hoàng đế nghi kị, liền chấp tay cáo lui.
Đợi mọi người đi hết, Phượng Thành mới nói với Nam Thiên Nhất.
– Nhất Nhi, ngươi đã nhìn thấy lỗi của mình chưa?
– Nhất Nhi không hiểu.
Phượng Thành thở dài, nhìn Nam Thiên Nhất tiếc không thể rèn sắt thành thép, lại nói:
– Ngươi nghĩ cục diện này Uy vương có đủ sức gây ra sao?
Nam Thiên Nhất ngây người, lắp bắp nói:
– Ý ngoại công là… phụ hoàng?
– Nhất Nhi, ngươi và mẫu hậu ngươi đã quá nóng vội rồi. Ta đã nhiều lần cảnh báo hoàng thượng không đơn giản như các tưởng đâu, đừng hành động vội vàng. Tình thế đã ra thế này, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết: ngôi vị thái tử của ngươi chưa chắc đã giữ được.
Nam Thiên Nhất biến sắc.
– Hoàng thượng tuổi cao nhưng vẫn còn rất khoẻ mạnh, tại vị thêm năm, mười năm nữa cũng không là vấn đề. Đào tạo một người kế vị khác cũng không phải là chuyện không thể. Đây chính là đòn cảnh cáo của hắn, nếu ngươi không an phận làm thái tử của ngươi, hắn cũng có thể bãi bỏ ngươi.
Nam Thiên Nhất sợ hãi, cuống cuồng hỏi:
– Ngoại công, chúng ta làm sao bây giờ?
– Tới bây giờ mới biết sợ sao? Nếu ngươi cứ an phận làm thái tử của ngươi, làm tròn hiếu đạo thì có chuyện gì xảy ra.
– Ngoại công, chẳng lẽ lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
– Ta đã nói bây giờ ngươi cái gì cũng không cần làm. Nếu không nghe lời của ta thì đừng gọi ta là ngoại công nữa.
Thấy Phượng Thành phát tác, Nam Thiên Nhất liền thu lại thái độ. Phượng Thanh chống gậy bước ra ngoài, để dặn lại một câu:
– Còn nữa, đừng đụng vào Uy vương.
Phượng Thành đi rồi, chỉ còn lại mình Nam Thiên Nhất trong phòng, hắn điên tiết đập phá toàn bộ đồ đạc trong đó để giải hận.
– Trần Duy Cẩn! Trần Duy Cẩn! Tất cả đều tại ngươi gây ra… Bổn thái tử nhất định sẽ có ngày khiến ngươi phải trả giá.