Chương : 22
Gia.
Trong đêm, có tiếng Thanh Phong khẽ gọi. Trần Duy Cẩn lập tức mở mắt tỉnh dậy, không một chút mê man. Sợ Tiểu Nguyệt bị đánh thức, Trần Duy Cẩn thận trọng ngồi dậy, đắp chăn lại cho nàng, xong xuôi mới bước ra khỏi phòng. Nhìn Thanh Phong đang đứng an phận ở một góc thì gật đầu một cái rồi bước đến thư phòng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Trần Duy Cẩn vẫn chăm chú đọc cẩn thận từng quyền sổ mà Thanh Phong đã cực khổ lấy về. Khoé môi của hắn từ từ nhếch cao, bỏ xuống quyển sổ, Trần Duy Cẩn nói với Thanh Phong:
– Tốt lắm. Nếu để thái tử nhìn thấy quyển sổ này, quan hệ giữa hắn và Lương thừa tướng nhất định sẽ bị rạn nứt…
– Người dự định đưa cho thái tử sao?
Nếu như để thái tử biết số lượng tư binh mà Lương thừa tướng nuôi dưỡng nhiều hơn gấp bội so với số mà hắn giao phó với Nam Thiên Nhất, Nam Thiên Nhất nhất định sẽ nghĩ đến Lương thừa tướng làm vậy là để uy hiếp hắn sau ngày Nam Thiên Nhất tạo phản. Hơn nữa, Lương thừa tướng còn âm thầm sử dụng nhiều danh nghĩa khác nhau để thâu tóm rất nhiều ruộng đất, nông thương nghiệp… để gia cố thế lực của mình. Đây chỉ là đơn thuần trợ giúp cho Nam Thiên Nhất thôi chứ không phải có những mưu đồ khác?
Trái ngược với suy nghĩ của Thanh Phong, Trần Duy Cẩn lại nói:
– Không! Là đưa cho Lương thừa tướng!
Thanh Phong kinh ngạc nhưng không lên tiếng, Trần Duy Cẩn làm vậy hẳn là có lý do của mình, Thanh Phong không bao giờ trái lệnh. Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Duy Cẩn hạ quyết tâm, lại nói với Thanh Phong:
– Ngươi đi cùng ta đến Lương phủ.
———————
Lương phủ.
Nhìn bề ngoài Lương phủ cũng không có quá nổi bật, đúng tiêu chuẩn gia viên của một quan lại trong triều, nhưng nếu nhìn kỹ càng hơn mới phát hiện được những đồ vật bày trí trong Lương phủ không đơn giản như vẻ bề ngoài, mỗi một thứ đều có một giá trị nhất định mà không phải người nào cũng có thể có được.
Lương thừa tướng hiếm muộn không phải là chuyện bí mật, may mắn là hơn mười mấy năm trước một tiểu thiếp sinh được cho hắn một đích tử, đó cũng là độc đinh duy nhất của Lương gia. Về phần nữ nhi, mọi người chỉ biết tới Lương thừa tướng có một ái nữ là Lương Quế Chi, người được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn về Lương Tiểu Nguyệt, nếu như không có cuộc tráo đổi tân nương náo động trước kia, chắc là thế gian chẳng một ai biết đến sự tồn tại của nàng.
Lương phu nhân cũng không phải là một người dễ sống cùng, tính ghen của bà ta cũng rất cao. Không thể thay đổi sự thật là bà không thể sinh thêm một đứa nhỏ nào cho Lương gia nên bà ta mới cắn răng để cho Lương thừa tướng nạp thêm tiểu thiếp. Năm xưa, sau khi tứ phu sinh được một nhi tử, Lương phu nhân liền lập tức cướp đấy đứa nhỏ nhận làm con mình, cấm tuyệt tứ phu nhân tiếp xúc. Vừa bị mất con, lại không được lòng trượng phu, bản thân lại không có năng lực phản kháng nên tứ phu nhân mới trút toàn bộ sự căm hận của mình lên người đứa con gái ra đời sau là Tiểu Nguyệt…
Đứng trong một biệt viện chỉ có một gian phòng cũ nát xập xệ, mái ngói đã bong tróc, cỏ bên ngoài thì cao đến cả thước, côn trùng sâu bọ đầy rẫy. Nơi này, thật có thể để cho người sống sao? Trần Duy Cẩn xiết chặt nắm đấm của mình. Hắn nổi giận. Phải, hắn đang tức giận. Đây chính là nơi ở trước kia của Tiểu Nguyệt. Tại sao Lương gia lại có thể đối xử với một đứa bé vô tội như vậy? Một đứa nhỏ còn chưa biết chuyện, một chút năng lực bảo vệ cũng không có.
Nhớ tới Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn lại đau xót. Nàng trở nên như vậy toàn bộ là do Lương gia gây ra. Hắn nhất định phải bắt trên dưới một nhà họ Lương phải trả giá.
————-
Lương thừa tướng đang ngủ say thì giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra trong phòng có người lạ thì muốn la lên nhưng hắn không cử động được, cả nói cũng không lên được tiếng.
– Ngài dường như sống rất tốt phải không, Lương thừa tướng? Để cho Lương phu nhân biết được ông lại muốn nạp thêm một tiểu thiếp mới, hẳn đó sẽ là một cảnh tượng đặc sắc…
Người thần bí ngồi ở bên bàn lên tiếng mỉa mai.
Lương thừa tướng nghe xong liền tái mặt, hắn chẳng yêu thương gì một phụ nhân đã luống tuổi mà lúc nào cũng tô son trét phấn dày đến cả mảng to, lại còn độc ác, cay nghiệt như Lương phu nhân. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lương thừa tướng lại cảm thấy rất sợ bà la sát đó, mỗi lần bà ta lên cơn liền đem hắn ra trút hận. Lương thừa tướng tự thuyết phục là bản thân đã rất muốn hưu thê tử của mình lắm rồi, nhưng nể tình phu thê bao nhiêu năm, lại thêm bên nhà Lương phu nhân là một đại thế gia nên mới nhường nhịn tới bây giờ, còn sự thật ra sao có lẽ chính Lương thừa tướng cũng không muốn nói tới.
Dù biết tính ghen của Lương phu nhân rất nặng, nhưng nhìn những nữ nhân tuổi xuân cập kê lãng vãng trước mắt Lương thừa tướng vẫn không nhịn được ham muốn của mình. Mỗi lần như vậy, Lương phu nhân liền làm lớn chuyện đánh đập gian phụ, chì chiết gian phu là hắn. Càng nhớ, Lương thừa tướng càng căm giận.
Đến một ngày, hắn thành nghiệp lớn, hắn nhất định sẽ bắt bà ta phục tùng mình, rồi cưới về vô số thê thiếp để đền bù sự chịu đựng bao nhiêu năm qua của hắn.
Một bóng đen khác tiến tới kéo Lương thừa tướng đang nằm trên giường xuống quỳ rập trên đất, lại giải huyệt câm cho Lương thừa tướng, bị đau nhưng hắn không dám lên tiếng kêu, khó khăn lên tiếng hỏi:
– Ngươi là ai? Muốn gì ở bản thừa tướng?
Người thần bí phất tay, bóng đen kia liền hiểu mà đốt lên một ngọn lửa nhỏ mồi cho chiếc đèn cầy trên bàn. Qua ánh sáng le lói, Lương thừa tướng cuối cùng cũng nhận diện được người thần bí đó, hắn liền biến sắc lắp bắp gọi:
– Uy… Uy vương…
Trần Duy Cẩn nhếch mép cười, không thèm nhìn lấy một cái. Hít vào mấy hơi, Lương thừa tướng như lấy lại được tinh thần, cứng miệng nói:
– Ngài làm vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài không biết mưu hại mệnh quan triều đình phải bị tội gì sao?
Trần Duy Cẩn lại giễu:
– Bản vương dám đến đây lẽ nào lại còn sợ?
Phải. Người khác có thể sợ, nhưng Uy vương mà sợ thì đâu còn là Uy vương. Hắn không sợ quyền lực, chẳng ngại quyền thế, chính người như hắn mới thật khó đối phó, điều gì có thể làm hắn lay chuyển đây.
Quan trọng hơn là bây giờ, Uy vương không phải đã về vây cánh của tam hoàng tử Nam Thiên Phong sao, lẽ nào lần này hắn đến đây để giết người thủ tiêu?
Càng suy nghĩ, Lương thừa tướng càng sợ hãi, mồ hôi ứa ra như tắm.
– Ngài… muốn gì?
– Không cần sợ hãi như thế. Lần này, bổn vương tới là có việc muốn bàn với ngài. Đương nhiên, sẽ không bắt Lương thừa tướng phải chịu thiệt thòi rồi.
Lương thừa tướng nghe thế càng biến sắc.
Thanh Phong cầm quyển sổ quăng trước mặt Lương thừa tướng, Lương thừa tướng run rẫy cầm lên đọc, càng đọc càng tái mặt.
Làm sao có thể? Hắn đã làm việc cực kỳ cẩn thận, làm sao Uy vương lại có thể tìm ra được manh mối, không những vậy, mà lại còn nắm giữ rành mạch những việc hắn làm nữa.
Lương thừa tướng nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt không thể ngờ được.
Trần Duy Cẩn không tỏ ra biểu tình, chỉ bình bình nói:
– Bổn vương muốn ngươi làm một việc. Không biết Lương thừa tướng sẽ đáp ứng không?
Lần đầu tiên trong đời, Lương thừa tướng cảm thấy uy hiếp đến như vậy, là do hắn quá tự mãn với trí thông minh của mình hay trước nay vẫn là xem thường khả năng Uy vương?
Dù là nguyên nhân nào cũng không thay đổi được sự thật bây giờ hắn không có quyền chọn lựa…
Trong đêm, có tiếng Thanh Phong khẽ gọi. Trần Duy Cẩn lập tức mở mắt tỉnh dậy, không một chút mê man. Sợ Tiểu Nguyệt bị đánh thức, Trần Duy Cẩn thận trọng ngồi dậy, đắp chăn lại cho nàng, xong xuôi mới bước ra khỏi phòng. Nhìn Thanh Phong đang đứng an phận ở một góc thì gật đầu một cái rồi bước đến thư phòng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Trần Duy Cẩn vẫn chăm chú đọc cẩn thận từng quyền sổ mà Thanh Phong đã cực khổ lấy về. Khoé môi của hắn từ từ nhếch cao, bỏ xuống quyển sổ, Trần Duy Cẩn nói với Thanh Phong:
– Tốt lắm. Nếu để thái tử nhìn thấy quyển sổ này, quan hệ giữa hắn và Lương thừa tướng nhất định sẽ bị rạn nứt…
– Người dự định đưa cho thái tử sao?
Nếu như để thái tử biết số lượng tư binh mà Lương thừa tướng nuôi dưỡng nhiều hơn gấp bội so với số mà hắn giao phó với Nam Thiên Nhất, Nam Thiên Nhất nhất định sẽ nghĩ đến Lương thừa tướng làm vậy là để uy hiếp hắn sau ngày Nam Thiên Nhất tạo phản. Hơn nữa, Lương thừa tướng còn âm thầm sử dụng nhiều danh nghĩa khác nhau để thâu tóm rất nhiều ruộng đất, nông thương nghiệp… để gia cố thế lực của mình. Đây chỉ là đơn thuần trợ giúp cho Nam Thiên Nhất thôi chứ không phải có những mưu đồ khác?
Trái ngược với suy nghĩ của Thanh Phong, Trần Duy Cẩn lại nói:
– Không! Là đưa cho Lương thừa tướng!
Thanh Phong kinh ngạc nhưng không lên tiếng, Trần Duy Cẩn làm vậy hẳn là có lý do của mình, Thanh Phong không bao giờ trái lệnh. Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Duy Cẩn hạ quyết tâm, lại nói với Thanh Phong:
– Ngươi đi cùng ta đến Lương phủ.
———————
Lương phủ.
Nhìn bề ngoài Lương phủ cũng không có quá nổi bật, đúng tiêu chuẩn gia viên của một quan lại trong triều, nhưng nếu nhìn kỹ càng hơn mới phát hiện được những đồ vật bày trí trong Lương phủ không đơn giản như vẻ bề ngoài, mỗi một thứ đều có một giá trị nhất định mà không phải người nào cũng có thể có được.
Lương thừa tướng hiếm muộn không phải là chuyện bí mật, may mắn là hơn mười mấy năm trước một tiểu thiếp sinh được cho hắn một đích tử, đó cũng là độc đinh duy nhất của Lương gia. Về phần nữ nhi, mọi người chỉ biết tới Lương thừa tướng có một ái nữ là Lương Quế Chi, người được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn về Lương Tiểu Nguyệt, nếu như không có cuộc tráo đổi tân nương náo động trước kia, chắc là thế gian chẳng một ai biết đến sự tồn tại của nàng.
Lương phu nhân cũng không phải là một người dễ sống cùng, tính ghen của bà ta cũng rất cao. Không thể thay đổi sự thật là bà không thể sinh thêm một đứa nhỏ nào cho Lương gia nên bà ta mới cắn răng để cho Lương thừa tướng nạp thêm tiểu thiếp. Năm xưa, sau khi tứ phu sinh được một nhi tử, Lương phu nhân liền lập tức cướp đấy đứa nhỏ nhận làm con mình, cấm tuyệt tứ phu nhân tiếp xúc. Vừa bị mất con, lại không được lòng trượng phu, bản thân lại không có năng lực phản kháng nên tứ phu nhân mới trút toàn bộ sự căm hận của mình lên người đứa con gái ra đời sau là Tiểu Nguyệt…
Đứng trong một biệt viện chỉ có một gian phòng cũ nát xập xệ, mái ngói đã bong tróc, cỏ bên ngoài thì cao đến cả thước, côn trùng sâu bọ đầy rẫy. Nơi này, thật có thể để cho người sống sao? Trần Duy Cẩn xiết chặt nắm đấm của mình. Hắn nổi giận. Phải, hắn đang tức giận. Đây chính là nơi ở trước kia của Tiểu Nguyệt. Tại sao Lương gia lại có thể đối xử với một đứa bé vô tội như vậy? Một đứa nhỏ còn chưa biết chuyện, một chút năng lực bảo vệ cũng không có.
Nhớ tới Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn lại đau xót. Nàng trở nên như vậy toàn bộ là do Lương gia gây ra. Hắn nhất định phải bắt trên dưới một nhà họ Lương phải trả giá.
————-
Lương thừa tướng đang ngủ say thì giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra trong phòng có người lạ thì muốn la lên nhưng hắn không cử động được, cả nói cũng không lên được tiếng.
– Ngài dường như sống rất tốt phải không, Lương thừa tướng? Để cho Lương phu nhân biết được ông lại muốn nạp thêm một tiểu thiếp mới, hẳn đó sẽ là một cảnh tượng đặc sắc…
Người thần bí ngồi ở bên bàn lên tiếng mỉa mai.
Lương thừa tướng nghe xong liền tái mặt, hắn chẳng yêu thương gì một phụ nhân đã luống tuổi mà lúc nào cũng tô son trét phấn dày đến cả mảng to, lại còn độc ác, cay nghiệt như Lương phu nhân. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lương thừa tướng lại cảm thấy rất sợ bà la sát đó, mỗi lần bà ta lên cơn liền đem hắn ra trút hận. Lương thừa tướng tự thuyết phục là bản thân đã rất muốn hưu thê tử của mình lắm rồi, nhưng nể tình phu thê bao nhiêu năm, lại thêm bên nhà Lương phu nhân là một đại thế gia nên mới nhường nhịn tới bây giờ, còn sự thật ra sao có lẽ chính Lương thừa tướng cũng không muốn nói tới.
Dù biết tính ghen của Lương phu nhân rất nặng, nhưng nhìn những nữ nhân tuổi xuân cập kê lãng vãng trước mắt Lương thừa tướng vẫn không nhịn được ham muốn của mình. Mỗi lần như vậy, Lương phu nhân liền làm lớn chuyện đánh đập gian phụ, chì chiết gian phu là hắn. Càng nhớ, Lương thừa tướng càng căm giận.
Đến một ngày, hắn thành nghiệp lớn, hắn nhất định sẽ bắt bà ta phục tùng mình, rồi cưới về vô số thê thiếp để đền bù sự chịu đựng bao nhiêu năm qua của hắn.
Một bóng đen khác tiến tới kéo Lương thừa tướng đang nằm trên giường xuống quỳ rập trên đất, lại giải huyệt câm cho Lương thừa tướng, bị đau nhưng hắn không dám lên tiếng kêu, khó khăn lên tiếng hỏi:
– Ngươi là ai? Muốn gì ở bản thừa tướng?
Người thần bí phất tay, bóng đen kia liền hiểu mà đốt lên một ngọn lửa nhỏ mồi cho chiếc đèn cầy trên bàn. Qua ánh sáng le lói, Lương thừa tướng cuối cùng cũng nhận diện được người thần bí đó, hắn liền biến sắc lắp bắp gọi:
– Uy… Uy vương…
Trần Duy Cẩn nhếch mép cười, không thèm nhìn lấy một cái. Hít vào mấy hơi, Lương thừa tướng như lấy lại được tinh thần, cứng miệng nói:
– Ngài làm vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài không biết mưu hại mệnh quan triều đình phải bị tội gì sao?
Trần Duy Cẩn lại giễu:
– Bản vương dám đến đây lẽ nào lại còn sợ?
Phải. Người khác có thể sợ, nhưng Uy vương mà sợ thì đâu còn là Uy vương. Hắn không sợ quyền lực, chẳng ngại quyền thế, chính người như hắn mới thật khó đối phó, điều gì có thể làm hắn lay chuyển đây.
Quan trọng hơn là bây giờ, Uy vương không phải đã về vây cánh của tam hoàng tử Nam Thiên Phong sao, lẽ nào lần này hắn đến đây để giết người thủ tiêu?
Càng suy nghĩ, Lương thừa tướng càng sợ hãi, mồ hôi ứa ra như tắm.
– Ngài… muốn gì?
– Không cần sợ hãi như thế. Lần này, bổn vương tới là có việc muốn bàn với ngài. Đương nhiên, sẽ không bắt Lương thừa tướng phải chịu thiệt thòi rồi.
Lương thừa tướng nghe thế càng biến sắc.
Thanh Phong cầm quyển sổ quăng trước mặt Lương thừa tướng, Lương thừa tướng run rẫy cầm lên đọc, càng đọc càng tái mặt.
Làm sao có thể? Hắn đã làm việc cực kỳ cẩn thận, làm sao Uy vương lại có thể tìm ra được manh mối, không những vậy, mà lại còn nắm giữ rành mạch những việc hắn làm nữa.
Lương thừa tướng nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt không thể ngờ được.
Trần Duy Cẩn không tỏ ra biểu tình, chỉ bình bình nói:
– Bổn vương muốn ngươi làm một việc. Không biết Lương thừa tướng sẽ đáp ứng không?
Lần đầu tiên trong đời, Lương thừa tướng cảm thấy uy hiếp đến như vậy, là do hắn quá tự mãn với trí thông minh của mình hay trước nay vẫn là xem thường khả năng Uy vương?
Dù là nguyên nhân nào cũng không thay đổi được sự thật bây giờ hắn không có quyền chọn lựa…