Chương : 69
Có người nói, vào buổi tối đó, tiếng kêu rên thảm thiết bao chùm toàn bộ phòng cấp cứu của bệnh viện. Sự kiện lớn như vậy, nhưng cũng không bị lưu truyền ra ngoài. Bởi vì Trí Hoằng đại sư cùng các ban ngành liên quan đã đem chuyện này làm chìm xuống. Mọi vấn đề đều không được nhắc tới nữa.
Người gây ra chuyện này là Lý Vân, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến. Nửa đêm về nhà ngả đầu ra giường nằm ngủ. Sáng sớm rời giường như thường lệ đi đến chỗ hồ ly tinh ăn điểm tâm. Sau đó lại đi chiếc xe đạp cũ nát đến trường.
Tại lớp học, hắn nhìn thấy Nhâm Hiểu Nguyệt. Bất quá Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không chủ động tới chỗ hắn chào hỏi. Hơn nữa Lý Vân phát hiện Nhâm Hiểu Nguyệt đối với hắn tựa hồ tràn đầy sự kính nể.
Lý Vân âm thầm cười khổ, chứng kiến sự kiện trúng đạn tối hôm qua đối với nàng có ảnh hưởng không nhỏ. Cũng tốt, dù sao Lý Vân cũng không có ý định tiếp xúc thân mật gì với Nhâm Hiểu Nguyệt cả..
Ngày hôm nay Lý Vân đi học nhưng không có ngủ gật. Chỉ là hắn vẫn như trước không có nghe giảng. Phần lớn thời gian hắn đều ngồi để nghĩ. Nghĩ đến kiếm tiên, đến Hải Quỳnh tiên tử, đến người thần bí tên gọi Lữ Tuấn kia.... Tâm tư có chút rối loạn, khổ sở suy nghĩ hết một ngày, cũng không có kết quả gì.
Hắn cũng không biết rằng, trong giờ học Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không có nghe giảng, cả buổi học con mắt nàng đều nhìn chằm chằm phía sau lưng của Lý Vân.
Vào buổi chiều, Lý Vân nhận được điện thoại của lão hòa thượng, nói là tỉnh thành sẽ có cảnh sát hình sự của trung đoàn cảnh sát trung ương như thường lệ qua đây hỏi một số vấn đề, bảo hắn phối hợp một chút cho tốt.
Hòa thượng rất sợ Lý Vân mất hứng, một lần nữa nhấn mạnh, sự tình đã bình ổn, hiện tại chỉ là làm bộ làm tịch như vậy mà thôi.
Cảnh sát phá án phải có chứng cứ, mà bây giờ chứng cứ bị xóa bỏ nên cũng không có.Bọn họ tìm đến chẳng qua là hỏi một ít chuyện không có quan hệ gì đến chuyện kia cả. Trước đó, khả năng hòa thượng đã có chuẩn bị, hai gã cảnh quan đối với Lý Vân thập phần khách khí, thậm chí còn có vài điểm nhiệt tình.
Khi trời gần tối, Lý Vân trở lại phòng cho thuê. Điều làm hắn phiền muộn là, vừa mở gian phòng ra. Hồ ly tinh dáng vẻ phong tình vạn chủng đi tới, nàng mang theo từng trận gió thơm đến gần Lý Vân, thấp giọng nói:
- Bạn học cậu đến kìa.... Ta thấy phía ngoài trời rất lạnh nên đã tự ý làm chủ đem cửa phòng mở ra.. Nàng tựa hồ có việc tìm cậu, tâm tình có vẻ không được tốt, cậu vào xem một chút đi. Đúng, cơm tối không ăn sao? Không nói nữa, ta hiện tại đi nấu gì đó cho cậu. Sau khi xong việc hãy trở lại ăn....
- Ừm..!
Lý Vân nhận lời một tiếng, lập tức nói:
- Vậy thì làm phiền chị…
- Nhanh lên một chút a...!
Vương Trân Trân hạ giọng căn dặn một tiếng liền uốn éo cái mông đi xuống lầu. Trong khi xoay người, trên mặt của nàng rõ ràng mang theo một tia không hài lòng.
Vừa thấy được Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt tức thì đứng lên:
- Xin lỗi. Mình không biết đi đâu tìm cậu. Tớ tới đây...Vốn là định đứng tại cửa chờ cậu. Thế nhưng tỷ tỷ cho thuê nhà không muốn tớ đứng trước cửa. Tớ đành vào đây. Cậu sẽ không tức giận chứ? Nếu không tớ hiện tại ra ngoài một lần nữa rồi mới trở vào, có được không?
Nhìn ra được, Nhâm Hiểu Nguyệt có vẻ rất xấu hổ.
Lý Vân ngầm cười khổ. Ta không có nhà cậu đã ngồi đợi lâu như vậy. Lúc này tớ về. Cậu lại đi ra ngoài. Chuyện này rốt cuộc là sao?
- Cậu ngồi đi...!
Lý Vân vốn định lấy cho Nhâm Hiểu Nguyệt chén nước. Nhưng lại phát hiện người ta đã sớm tự mình uống. Hơn nữa còn tự mình lấy ra hồng trà của Trân tỷ để thưởng thức. Xem ra Nhâm Hiểu Nguyệt không có đem mình làm ngoại nhân.
Nhâm Hiểu Nguyệt tựa hồ cũng cảm thấy được tâm tư của Lý Vân. Có chút ngượng ngập xấu hổ tự giải thích:
- Có chút lạnh...
Lý Vân sờ sờ mũi. Thản nhiên nói:
- Đều là bạn học. Hà tất khách khí như vậy. Đúng. Cậu đến tìm tớ là có chuyện gì sao?
- Tớ nghĩ... Tớ muốn mời cậu đi ăn cơm..!
Hai tay Nhâm Hiểu Nguyệt nắm chặt chén trà, như là lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này.
- Mấy ngày nay cậu giúp tớ rất nhiều, đến cuối tớ nên cảm tạ cậu một chút chứ?
Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
- Hi vọng cậu có thể nhận lời.
Lại là ăn cơm? Lý Vân âm thầm cười, tám phần mười là do hồ ly tinh cố tình rồi? Chính mình nếu như đáp ứng Nhâm Hiểu Nguyệt, như vậy đối với nàng bên kia sẽ khó ăn nói.
Chẳng qua Nhâm Hiểu Nguyệt người ta tới sớm hơn.
Mọi việc dù sao cũng nên coi trọng thứ tự trước sau.
Thật là phiền phức. Lý Vân vừa cười vừa nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ, việc gì phải đền đáp?
- Ân!
Nhâm Hiểu Nguyệt nói rằng:
- Tớ không thích nợ nhân tình người khác.... Cậu giúp tớ nhiều như vậy, nếu như không thể mời cậu ăn cơm mà nói, như vậy tớ sẽ không yên lòng.
- Đền ơn không hẳn cứ phải mời ăn... Kỳ thực cậu có thể lấy thân báo đáp.
Lý Vân dường như đùa giỡn nói.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Nhâm Hiểu Nguyệt nghe thế nhất thời tim đập nhanh hơn, nàng còn tưởng rằng đây là Lý Vân có ý với nàng chứ?
Nói thật, Nhâm Hiểu Nguyệt chưa bao giờ hoài nghi mị lực của chính mình. Từ hồi còn học phổ thông, nàng có thành tích ưu tú về học tập, vẻ bề ngoài mỹ lệ cũng đã khiến cho bao nhiêu nam sinh quan tâm. Lúc này tại đại học, tuy rằng không thể nói là đệ nhất mỹ nữ, nhưng cũng là nữ sinh cấp hoa hậu giảng đường. Nàng nghĩ rằng Lý Vân thích nàng, đó là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Vân đúng là một nam nhân tốt. Chỉ là Nhâm Hiểu Nguyệt nghĩ hắn có chút khiến người ta nhìn không thấu. Luôn luôn cho người ta một cảm giác rất huyền ảo, không phải chân thực. Nhất là trong khoảng thời gian này, Nhâm Hiểu Nguyệt chung quy có một cảm giác. Nàng cảm giác mình cùng Lý Vân không phải cùng một dạng người trên trái đất. Cho nên, đối với Lý Vân khi đưa ra một mối quan hệ, nàng có chút do dự.
Lý Vân tự nhiên không biết tâm tư Nhâm Hiểu Nguyệt, khóe miệng hắn mỉm cười, ôn nhu nói:
- Lớp trưởng, cậu xem như vậy được không? Vào cuối tuần, tớ rủ thêm mấy người bằng hữu, chúng ta đi ăn một trận thật ngon. Hôm nay hơi trễ...Cậu yên tâm, cuối tuần nhất định đi ăn. Việc này cứ quyết định như vậy đi...
Lý Vân nhớ tới Vương Đại Sơn cùng Tần Suất. Gọi thêm hai tên yêu quái tham ăn này, cho bọn họ ăn một trận no nê, coi như là cho bọn hắn hưởng phúc lợi.
- Cũng được!
Nhâm Hiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Dừng một chút, Nhâm Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi:
- Cậu là Lý Vân thật sao?
- Là Lý Vân không thể nào sai được.
Lý Vân nhún nhún vai:
- Lẽ nào cậu nghĩ tớ không phải là tớ sao?
- Không có...!
Nhâm Hiểu Nguyệt tựa hồ cũng không có ý định lập tức rời đi, nàng thử hỏi:
- Cậu không có bạn gái sao? Thế nào trong trường học không gặp cậu cùng cô ấy gặp nhau?
Hỏi xong những lời này, Nhâm Hiểu Nguyệt vẻ mặt thấp thỏm, ngọn đèn rực sáng đằng kia làm vẻ mặt nàng khẩn trương hẳn lên.
- Không có!
Lý Vân lời nói là thật, bạn gái quả không có, nhưng thật ra lại có một vị hôn thê. Hơn nữa còn là một tiên nữ. Đương nhiên, đó chỉ là nàng tự nhận. Chí ít cho đến bây giờ, Lý Vân vẫn chưa thừa nhận thân phận của Hải Quỳnh tiên tử. Tại theo hắn nghĩ, vị hôn thê kia căn bản chính là một đại phiền phức. Một thứ khó giải quyết.
- Cậu không phải tưởng rằng tớ muốn theo đuổi cậu chứ?
Trong mắt Lý Vân đột nhiên xuất hiện một tia tươi cười có chút bỡn cợt.
- Tớ...
Cái miệng nhỏ kiều mị của Nhâm Hiểu Nguyệt hơi mở, không biết phải làm sao, căn bản vốn không nghĩ tới Lý Vân lại nói trực tiếp như thế. Hai bên tai nàng đỏ lựng, do dự nửa ngày, rốt cục mở miệng nói:
- Chúng ta hẹn hò đi?
Nhâm Hiểu Nguyệt rụt rè đề nghị.
Người gây ra chuyện này là Lý Vân, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến. Nửa đêm về nhà ngả đầu ra giường nằm ngủ. Sáng sớm rời giường như thường lệ đi đến chỗ hồ ly tinh ăn điểm tâm. Sau đó lại đi chiếc xe đạp cũ nát đến trường.
Tại lớp học, hắn nhìn thấy Nhâm Hiểu Nguyệt. Bất quá Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không chủ động tới chỗ hắn chào hỏi. Hơn nữa Lý Vân phát hiện Nhâm Hiểu Nguyệt đối với hắn tựa hồ tràn đầy sự kính nể.
Lý Vân âm thầm cười khổ, chứng kiến sự kiện trúng đạn tối hôm qua đối với nàng có ảnh hưởng không nhỏ. Cũng tốt, dù sao Lý Vân cũng không có ý định tiếp xúc thân mật gì với Nhâm Hiểu Nguyệt cả..
Ngày hôm nay Lý Vân đi học nhưng không có ngủ gật. Chỉ là hắn vẫn như trước không có nghe giảng. Phần lớn thời gian hắn đều ngồi để nghĩ. Nghĩ đến kiếm tiên, đến Hải Quỳnh tiên tử, đến người thần bí tên gọi Lữ Tuấn kia.... Tâm tư có chút rối loạn, khổ sở suy nghĩ hết một ngày, cũng không có kết quả gì.
Hắn cũng không biết rằng, trong giờ học Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không có nghe giảng, cả buổi học con mắt nàng đều nhìn chằm chằm phía sau lưng của Lý Vân.
Vào buổi chiều, Lý Vân nhận được điện thoại của lão hòa thượng, nói là tỉnh thành sẽ có cảnh sát hình sự của trung đoàn cảnh sát trung ương như thường lệ qua đây hỏi một số vấn đề, bảo hắn phối hợp một chút cho tốt.
Hòa thượng rất sợ Lý Vân mất hứng, một lần nữa nhấn mạnh, sự tình đã bình ổn, hiện tại chỉ là làm bộ làm tịch như vậy mà thôi.
Cảnh sát phá án phải có chứng cứ, mà bây giờ chứng cứ bị xóa bỏ nên cũng không có.Bọn họ tìm đến chẳng qua là hỏi một ít chuyện không có quan hệ gì đến chuyện kia cả. Trước đó, khả năng hòa thượng đã có chuẩn bị, hai gã cảnh quan đối với Lý Vân thập phần khách khí, thậm chí còn có vài điểm nhiệt tình.
Khi trời gần tối, Lý Vân trở lại phòng cho thuê. Điều làm hắn phiền muộn là, vừa mở gian phòng ra. Hồ ly tinh dáng vẻ phong tình vạn chủng đi tới, nàng mang theo từng trận gió thơm đến gần Lý Vân, thấp giọng nói:
- Bạn học cậu đến kìa.... Ta thấy phía ngoài trời rất lạnh nên đã tự ý làm chủ đem cửa phòng mở ra.. Nàng tựa hồ có việc tìm cậu, tâm tình có vẻ không được tốt, cậu vào xem một chút đi. Đúng, cơm tối không ăn sao? Không nói nữa, ta hiện tại đi nấu gì đó cho cậu. Sau khi xong việc hãy trở lại ăn....
- Ừm..!
Lý Vân nhận lời một tiếng, lập tức nói:
- Vậy thì làm phiền chị…
- Nhanh lên một chút a...!
Vương Trân Trân hạ giọng căn dặn một tiếng liền uốn éo cái mông đi xuống lầu. Trong khi xoay người, trên mặt của nàng rõ ràng mang theo một tia không hài lòng.
Vừa thấy được Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt tức thì đứng lên:
- Xin lỗi. Mình không biết đi đâu tìm cậu. Tớ tới đây...Vốn là định đứng tại cửa chờ cậu. Thế nhưng tỷ tỷ cho thuê nhà không muốn tớ đứng trước cửa. Tớ đành vào đây. Cậu sẽ không tức giận chứ? Nếu không tớ hiện tại ra ngoài một lần nữa rồi mới trở vào, có được không?
Nhìn ra được, Nhâm Hiểu Nguyệt có vẻ rất xấu hổ.
Lý Vân ngầm cười khổ. Ta không có nhà cậu đã ngồi đợi lâu như vậy. Lúc này tớ về. Cậu lại đi ra ngoài. Chuyện này rốt cuộc là sao?
- Cậu ngồi đi...!
Lý Vân vốn định lấy cho Nhâm Hiểu Nguyệt chén nước. Nhưng lại phát hiện người ta đã sớm tự mình uống. Hơn nữa còn tự mình lấy ra hồng trà của Trân tỷ để thưởng thức. Xem ra Nhâm Hiểu Nguyệt không có đem mình làm ngoại nhân.
Nhâm Hiểu Nguyệt tựa hồ cũng cảm thấy được tâm tư của Lý Vân. Có chút ngượng ngập xấu hổ tự giải thích:
- Có chút lạnh...
Lý Vân sờ sờ mũi. Thản nhiên nói:
- Đều là bạn học. Hà tất khách khí như vậy. Đúng. Cậu đến tìm tớ là có chuyện gì sao?
- Tớ nghĩ... Tớ muốn mời cậu đi ăn cơm..!
Hai tay Nhâm Hiểu Nguyệt nắm chặt chén trà, như là lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này.
- Mấy ngày nay cậu giúp tớ rất nhiều, đến cuối tớ nên cảm tạ cậu một chút chứ?
Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
- Hi vọng cậu có thể nhận lời.
Lại là ăn cơm? Lý Vân âm thầm cười, tám phần mười là do hồ ly tinh cố tình rồi? Chính mình nếu như đáp ứng Nhâm Hiểu Nguyệt, như vậy đối với nàng bên kia sẽ khó ăn nói.
Chẳng qua Nhâm Hiểu Nguyệt người ta tới sớm hơn.
Mọi việc dù sao cũng nên coi trọng thứ tự trước sau.
Thật là phiền phức. Lý Vân vừa cười vừa nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ, việc gì phải đền đáp?
- Ân!
Nhâm Hiểu Nguyệt nói rằng:
- Tớ không thích nợ nhân tình người khác.... Cậu giúp tớ nhiều như vậy, nếu như không thể mời cậu ăn cơm mà nói, như vậy tớ sẽ không yên lòng.
- Đền ơn không hẳn cứ phải mời ăn... Kỳ thực cậu có thể lấy thân báo đáp.
Lý Vân dường như đùa giỡn nói.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Nhâm Hiểu Nguyệt nghe thế nhất thời tim đập nhanh hơn, nàng còn tưởng rằng đây là Lý Vân có ý với nàng chứ?
Nói thật, Nhâm Hiểu Nguyệt chưa bao giờ hoài nghi mị lực của chính mình. Từ hồi còn học phổ thông, nàng có thành tích ưu tú về học tập, vẻ bề ngoài mỹ lệ cũng đã khiến cho bao nhiêu nam sinh quan tâm. Lúc này tại đại học, tuy rằng không thể nói là đệ nhất mỹ nữ, nhưng cũng là nữ sinh cấp hoa hậu giảng đường. Nàng nghĩ rằng Lý Vân thích nàng, đó là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Vân đúng là một nam nhân tốt. Chỉ là Nhâm Hiểu Nguyệt nghĩ hắn có chút khiến người ta nhìn không thấu. Luôn luôn cho người ta một cảm giác rất huyền ảo, không phải chân thực. Nhất là trong khoảng thời gian này, Nhâm Hiểu Nguyệt chung quy có một cảm giác. Nàng cảm giác mình cùng Lý Vân không phải cùng một dạng người trên trái đất. Cho nên, đối với Lý Vân khi đưa ra một mối quan hệ, nàng có chút do dự.
Lý Vân tự nhiên không biết tâm tư Nhâm Hiểu Nguyệt, khóe miệng hắn mỉm cười, ôn nhu nói:
- Lớp trưởng, cậu xem như vậy được không? Vào cuối tuần, tớ rủ thêm mấy người bằng hữu, chúng ta đi ăn một trận thật ngon. Hôm nay hơi trễ...Cậu yên tâm, cuối tuần nhất định đi ăn. Việc này cứ quyết định như vậy đi...
Lý Vân nhớ tới Vương Đại Sơn cùng Tần Suất. Gọi thêm hai tên yêu quái tham ăn này, cho bọn họ ăn một trận no nê, coi như là cho bọn hắn hưởng phúc lợi.
- Cũng được!
Nhâm Hiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Dừng một chút, Nhâm Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi:
- Cậu là Lý Vân thật sao?
- Là Lý Vân không thể nào sai được.
Lý Vân nhún nhún vai:
- Lẽ nào cậu nghĩ tớ không phải là tớ sao?
- Không có...!
Nhâm Hiểu Nguyệt tựa hồ cũng không có ý định lập tức rời đi, nàng thử hỏi:
- Cậu không có bạn gái sao? Thế nào trong trường học không gặp cậu cùng cô ấy gặp nhau?
Hỏi xong những lời này, Nhâm Hiểu Nguyệt vẻ mặt thấp thỏm, ngọn đèn rực sáng đằng kia làm vẻ mặt nàng khẩn trương hẳn lên.
- Không có!
Lý Vân lời nói là thật, bạn gái quả không có, nhưng thật ra lại có một vị hôn thê. Hơn nữa còn là một tiên nữ. Đương nhiên, đó chỉ là nàng tự nhận. Chí ít cho đến bây giờ, Lý Vân vẫn chưa thừa nhận thân phận của Hải Quỳnh tiên tử. Tại theo hắn nghĩ, vị hôn thê kia căn bản chính là một đại phiền phức. Một thứ khó giải quyết.
- Cậu không phải tưởng rằng tớ muốn theo đuổi cậu chứ?
Trong mắt Lý Vân đột nhiên xuất hiện một tia tươi cười có chút bỡn cợt.
- Tớ...
Cái miệng nhỏ kiều mị của Nhâm Hiểu Nguyệt hơi mở, không biết phải làm sao, căn bản vốn không nghĩ tới Lý Vân lại nói trực tiếp như thế. Hai bên tai nàng đỏ lựng, do dự nửa ngày, rốt cục mở miệng nói:
- Chúng ta hẹn hò đi?
Nhâm Hiểu Nguyệt rụt rè đề nghị.