Chương : 9
Sau khi rửa sạch sẽ vết máu màu vàng ở hiện trường, Lý Vân mới trở lại phòng làm việc bên cạnh. Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn không có nghe Lý Vân phân phó đã chạy ra chăm sóc cha mình.
Cho dù Lý Vân đã nói là không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn cứ lo sợ không thôi.
- Tớ tới chăm sóc cha tớ…Dù sao cũng đã sóng yên biển lặng…!
Nhâm Hiểu Nguyệt rất sợ Lý Vân nói nàng, nên giành giải thích trước.
Lý Vân không nói chuyện, đi về hướng máy đun nước, tự tay đun 1 cốc nước sôi, lập tức đi tới trước mặt Nhâm Cường. Nhìn Nhâm Cường sắc mặt tái nhợt, hắn nói:
- Quỷ vật đã bị xua tan, bất quá độc thủ phía sau màn không thể nào tìm được, sau này ông nên cẩn thận 1 chút.
Nhâm Hiểu Nguyệt tiện tay bưng cho Lý Vân 1 cốc nước để trên bàn, chép miệng vài cái, lông mày cau lại, đôi mắt to mỹ lệ nghiêm túc nhìn Lý Vân. Nhâm Hiểu Nguyệt lý lẽ hùng hồn nói:
- Cậu đã lấy tiền, thay người trừ hại, chuyện này cậu phải phụ trách đến cùng. Rốt cục là ai mướn quỷ hại cha của tớ, cậu tất nhiên phải điều tra rõ ràng.
Lý Vân lắc đầu, không để ý Nhâm Hiểu Nguyệt, đưa mắt nhìn sang phía Nhâm Cường, nói:
- Xin lỗi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sự tình kế tiếp ta đành bất lực.Đối phương lại cùng hung thủ liên lạc trên internet, phương diện này ta không am hiểu. Bất quá ta biết hắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, ông nên cẩn thận 1 chút thì hơn. Nếu như đối phương còn dùng quỷ vật tới tập kích ông, ta sẽ chịu trách nhiệm, bất quá giá cả sẽ khác. Còn hiện giờ ông an toàn.
- Cảm ơn!
Nhâm Cường chân thành nói.
Lưu lại những lời này, không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Hiểu Nguyệt, Lý Vân rời khỏi tập đoàn Minh Châu.
…
…
Nửa đêm sóng gió đã qua, Lý Vân khôi phục lại sinh hoạt bình dị của mình. Liên tiếp vài ngày sau đó, chỗ Nhâm Cường không còn xuất hiện bất kỳ điều gì dị thường nào. Lão hòa thượng mấy ngày này cũng không có quay trở lại tìm hắn.Yêu quái Tần đẹp trai cũng không còn tin tức.
Lý Vân mỗi ngày trừ đi học ra chính là ăn xong lại ngủ.
Nhâm Hiểu Nguyệt mấy ngày nay ở trong trường học luôn luôn im lặng chăm chú nhìn Lý Vân, vẻ mặt trong vẫn lạnh lùng như trước. Bất quá nhìn ra được, từ sau sự tình đêm hôm đó, thái độ của lớp trưởng đối với Lý Vân xuất hiện ít biến hóa. Chí ít, nàng đã ý thức được, hắn thực sự có chút bản lĩnh.
Đáng tiếc chính là cứ mỗi đêm, nàng ngoại trừ nghe được 1 ít động tĩnh bên ngoài ra, cũng không thấy quỷ vật chân chính nữa. Đến giờ nghĩ lại Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn lấy làm tiếc.
Buổi chiều sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt thấy Lý Vân về nhà 1 mình liền cả gan đuổi theo:
- Tớ có thể nói chuyện với cậu được không?
- Tùy ý!
Lý Vân nhàn nhạt nói.
Đúng lúc này, hai người đâm đầu vào một tên đẹp trai mặc áo đen đi đối diện. Đi gần tới Lý Vân, hắn nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt, lại nhìn Lý Vân, đối với Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
- Cô là bạn gái của Lý Vân à, ta là Tần đẹp trai, là Yêu tộc.
- Yêu tộc?
Nghe Tần đẹp trai tự giới thiệu, Nhâm Hiểu Nguyệt nhất thời sửng sốt. Có chút kinh hãi, 56 dân tộc, tựa hồ không có dân tộc loại này nha!
Bởi vì trong lòng kinh ngạc, nàng thậm chí không có để ý Tần đẹp trai nói nàng là bạn gái của Lý Vân.
Lý Vân trừng mắt nhìn Tần đẹp trai, lập tức nói rằng:
- Hắn là Dao tộc…mới từ Quảng Tây đến, lời nói đều là những điều điên điên khùng khùng, không cần để ý.
Nhâm Hiểu Nguyệt nhất thời buông lỏng một hơi, lấy tay vỗ ngực một cái nói:
- Là dân tộc thiểu số a, tớ còn tưởng rằng là Yêu tộc, hù chết tớ mà.
Từ sau cái đêm đó, tinh thần của Nhâm Hiểu Nguyệt đã kéo căng như dây đàn, nếu trước mắt có chuyện gì nữa chắc sẽ đứt phăng mất, trước tiên sẽ nghĩ tới những vật thể tà môn kia.
Tần đẹp trai tựa hồ bất mãn Lý Vân đem chính mình nói thành dân tộc thiểu số, đang định cãi cọ lại 1 chút, đột nhiên lại nhớ lại lời Trí Hoằng đại sư nói, để cho hắn qua đây hành động tùy cho Lý Vân chỉ huy.
Chỉ cần nghĩ đến đây, hắn liền không thèm nói gì nữa.
- Lớp trưởng đại nhân, xin lỗi, bằng hữu của tớ đến, tớ không thể cùng cậu nói chuyện phiếm. Hôm nào đi…
Lý Vân rất muốn biết rõ ràng này linh yêu tìm mình muốn làm cái gì?
Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không có cưỡng cầu, mà là nhu thuận gật đầu:
- Ân…Cậu cứ đi trước đi.
Nói xong, nàng liền bước đi.
Tần đẹp trai nhìn bóng lưng Nhâm Hiểu Nguyệt, lớn tiếng cười nói:
- Xem ra, ngươi đối với bạn gái của ngươi không tốt, cẩn thận bị người khác đoạt mất.
Nhâm Hiểu Nguyệt mới đi ra vài bước, khoảng cách không xa, Tần đẹp trai thanh âm lại lớn, cho nên nàng nghe thấy. Nhưng lại không quá để ý.
- Theo ta!
Lý Vân lạnh lùng nói.
…
…
Lý Vân trực tiếp mang theo Tần đẹp trai rời khỏi trường học, đi tới nhà trọ. Sau khi đóng chặt cửa phòng lại, Lý Vân tức giận hỏi:
- Nói đi? Làm sao mà đến, ngươi tìm đến ta vì chuyện gì? Muốn báo thù?
Tần đẹp trai lắc lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm ta a, là đại sư để cho ta tới tìm ngươi, hắn nói từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc của ta đều nghe ngươi sai khiến.
- Nghe ta sai khiến? Có ý tứ gì?
Lý Vân có chút mờ mịt:
- Ngươi được nhận định là không có hại?
- Ân!
Tần đẹp trai gật đầu, lập tức lại có chút ủy khuất nói:
- Nói thật, cho tới bây giờ ta đều không có nghĩ qua muốn hại người. Ta chỉ là muốn có phần cơm ăn.
Nói xong, Tần đẹp trai nhìn trên bàn Lý Vân có lạp xường hun khói, hỏi:
- Ta có thể ăn không?
- Ân!
Lý Vân hỏi:
- Hòa thượng kia chưa cho ngươi ăn cơm sao?
- Chùa Bạch Mã nuôi cơm nhưng thật ra chỉ toàn là cơm chay, mấy ngày nay ta ăn đến nhạt miệng a.
Nói xong Tần đẹp trai đã cầm lạp xườn hun khói lên ăn ngấu nghiến.
Lý Vân xấu hổ, Tần đẹp trai là yêu quái a…Người nào ko biết còn tưởng ngươi là dân tị nạn từ Châu Phi đến.
Sau khi chờ hắn ăn xong, thấy Lý Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, vì vậy quệt quệt mồm nói:
- Chưa thấy qua à, tốt xấu ta cũng là Yêu tộc, cả ngày ăn chay đến giờ ăn mặn tý đâu có sao. Đúng, đại sư nói, từ hôm nay trở đi, cơm nước, sinh sống,…của ta đều do ngươi an bài sắp đặt.
Lý Vân mặt nhất thời u ám đứng lên:
- Chiếu theo ý tứ của ngươi, ta còn phải nuôi ngươi sao???
Tần đẹp trai ngẫm lại, cuối cùng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi hiểu được như thế là chính xác. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn không trả không đâu. Nghe đại sư nói, ngươi bình thường giúp người ta trừ ma bắt quỷ, sau này làm việc cứ mang theo ta, ta có thể cùng quỷ vật liên lạc, lấy đức thu phục người. Cam đoan là chỉ có vài phút đồng hồ là có thể đối phó.
Lý Vân nghĩ cũng đúng, có cái này cùng chuyên gia liên lạc, sau đó thực sự có thể tiết kiệm một chút máu. Bất quá vấn đề ăn ngủ, vẫn còn có chút đau đầu. Phòng hắn thêm 1 người nữa ở cũng không có vấn đề, bất quá hắn không có thói quen cùng người ở chung, hơn nữa đối phương còn là nam yêu.
Trước kia khi chưa gặp Yêu tộc, Lý Vân rất là chờ mong. Nhưng hôm nay thấy, nghĩ cũng chẳng có gì hay ho.
Cho dù Lý Vân đã nói là không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn cứ lo sợ không thôi.
- Tớ tới chăm sóc cha tớ…Dù sao cũng đã sóng yên biển lặng…!
Nhâm Hiểu Nguyệt rất sợ Lý Vân nói nàng, nên giành giải thích trước.
Lý Vân không nói chuyện, đi về hướng máy đun nước, tự tay đun 1 cốc nước sôi, lập tức đi tới trước mặt Nhâm Cường. Nhìn Nhâm Cường sắc mặt tái nhợt, hắn nói:
- Quỷ vật đã bị xua tan, bất quá độc thủ phía sau màn không thể nào tìm được, sau này ông nên cẩn thận 1 chút.
Nhâm Hiểu Nguyệt tiện tay bưng cho Lý Vân 1 cốc nước để trên bàn, chép miệng vài cái, lông mày cau lại, đôi mắt to mỹ lệ nghiêm túc nhìn Lý Vân. Nhâm Hiểu Nguyệt lý lẽ hùng hồn nói:
- Cậu đã lấy tiền, thay người trừ hại, chuyện này cậu phải phụ trách đến cùng. Rốt cục là ai mướn quỷ hại cha của tớ, cậu tất nhiên phải điều tra rõ ràng.
Lý Vân lắc đầu, không để ý Nhâm Hiểu Nguyệt, đưa mắt nhìn sang phía Nhâm Cường, nói:
- Xin lỗi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sự tình kế tiếp ta đành bất lực.Đối phương lại cùng hung thủ liên lạc trên internet, phương diện này ta không am hiểu. Bất quá ta biết hắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, ông nên cẩn thận 1 chút thì hơn. Nếu như đối phương còn dùng quỷ vật tới tập kích ông, ta sẽ chịu trách nhiệm, bất quá giá cả sẽ khác. Còn hiện giờ ông an toàn.
- Cảm ơn!
Nhâm Cường chân thành nói.
Lưu lại những lời này, không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Hiểu Nguyệt, Lý Vân rời khỏi tập đoàn Minh Châu.
…
…
Nửa đêm sóng gió đã qua, Lý Vân khôi phục lại sinh hoạt bình dị của mình. Liên tiếp vài ngày sau đó, chỗ Nhâm Cường không còn xuất hiện bất kỳ điều gì dị thường nào. Lão hòa thượng mấy ngày này cũng không có quay trở lại tìm hắn.Yêu quái Tần đẹp trai cũng không còn tin tức.
Lý Vân mỗi ngày trừ đi học ra chính là ăn xong lại ngủ.
Nhâm Hiểu Nguyệt mấy ngày nay ở trong trường học luôn luôn im lặng chăm chú nhìn Lý Vân, vẻ mặt trong vẫn lạnh lùng như trước. Bất quá nhìn ra được, từ sau sự tình đêm hôm đó, thái độ của lớp trưởng đối với Lý Vân xuất hiện ít biến hóa. Chí ít, nàng đã ý thức được, hắn thực sự có chút bản lĩnh.
Đáng tiếc chính là cứ mỗi đêm, nàng ngoại trừ nghe được 1 ít động tĩnh bên ngoài ra, cũng không thấy quỷ vật chân chính nữa. Đến giờ nghĩ lại Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn lấy làm tiếc.
Buổi chiều sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt thấy Lý Vân về nhà 1 mình liền cả gan đuổi theo:
- Tớ có thể nói chuyện với cậu được không?
- Tùy ý!
Lý Vân nhàn nhạt nói.
Đúng lúc này, hai người đâm đầu vào một tên đẹp trai mặc áo đen đi đối diện. Đi gần tới Lý Vân, hắn nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt, lại nhìn Lý Vân, đối với Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
- Cô là bạn gái của Lý Vân à, ta là Tần đẹp trai, là Yêu tộc.
- Yêu tộc?
Nghe Tần đẹp trai tự giới thiệu, Nhâm Hiểu Nguyệt nhất thời sửng sốt. Có chút kinh hãi, 56 dân tộc, tựa hồ không có dân tộc loại này nha!
Bởi vì trong lòng kinh ngạc, nàng thậm chí không có để ý Tần đẹp trai nói nàng là bạn gái của Lý Vân.
Lý Vân trừng mắt nhìn Tần đẹp trai, lập tức nói rằng:
- Hắn là Dao tộc…mới từ Quảng Tây đến, lời nói đều là những điều điên điên khùng khùng, không cần để ý.
Nhâm Hiểu Nguyệt nhất thời buông lỏng một hơi, lấy tay vỗ ngực một cái nói:
- Là dân tộc thiểu số a, tớ còn tưởng rằng là Yêu tộc, hù chết tớ mà.
Từ sau cái đêm đó, tinh thần của Nhâm Hiểu Nguyệt đã kéo căng như dây đàn, nếu trước mắt có chuyện gì nữa chắc sẽ đứt phăng mất, trước tiên sẽ nghĩ tới những vật thể tà môn kia.
Tần đẹp trai tựa hồ bất mãn Lý Vân đem chính mình nói thành dân tộc thiểu số, đang định cãi cọ lại 1 chút, đột nhiên lại nhớ lại lời Trí Hoằng đại sư nói, để cho hắn qua đây hành động tùy cho Lý Vân chỉ huy.
Chỉ cần nghĩ đến đây, hắn liền không thèm nói gì nữa.
- Lớp trưởng đại nhân, xin lỗi, bằng hữu của tớ đến, tớ không thể cùng cậu nói chuyện phiếm. Hôm nào đi…
Lý Vân rất muốn biết rõ ràng này linh yêu tìm mình muốn làm cái gì?
Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không có cưỡng cầu, mà là nhu thuận gật đầu:
- Ân…Cậu cứ đi trước đi.
Nói xong, nàng liền bước đi.
Tần đẹp trai nhìn bóng lưng Nhâm Hiểu Nguyệt, lớn tiếng cười nói:
- Xem ra, ngươi đối với bạn gái của ngươi không tốt, cẩn thận bị người khác đoạt mất.
Nhâm Hiểu Nguyệt mới đi ra vài bước, khoảng cách không xa, Tần đẹp trai thanh âm lại lớn, cho nên nàng nghe thấy. Nhưng lại không quá để ý.
- Theo ta!
Lý Vân lạnh lùng nói.
…
…
Lý Vân trực tiếp mang theo Tần đẹp trai rời khỏi trường học, đi tới nhà trọ. Sau khi đóng chặt cửa phòng lại, Lý Vân tức giận hỏi:
- Nói đi? Làm sao mà đến, ngươi tìm đến ta vì chuyện gì? Muốn báo thù?
Tần đẹp trai lắc lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm ta a, là đại sư để cho ta tới tìm ngươi, hắn nói từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc của ta đều nghe ngươi sai khiến.
- Nghe ta sai khiến? Có ý tứ gì?
Lý Vân có chút mờ mịt:
- Ngươi được nhận định là không có hại?
- Ân!
Tần đẹp trai gật đầu, lập tức lại có chút ủy khuất nói:
- Nói thật, cho tới bây giờ ta đều không có nghĩ qua muốn hại người. Ta chỉ là muốn có phần cơm ăn.
Nói xong, Tần đẹp trai nhìn trên bàn Lý Vân có lạp xường hun khói, hỏi:
- Ta có thể ăn không?
- Ân!
Lý Vân hỏi:
- Hòa thượng kia chưa cho ngươi ăn cơm sao?
- Chùa Bạch Mã nuôi cơm nhưng thật ra chỉ toàn là cơm chay, mấy ngày nay ta ăn đến nhạt miệng a.
Nói xong Tần đẹp trai đã cầm lạp xườn hun khói lên ăn ngấu nghiến.
Lý Vân xấu hổ, Tần đẹp trai là yêu quái a…Người nào ko biết còn tưởng ngươi là dân tị nạn từ Châu Phi đến.
Sau khi chờ hắn ăn xong, thấy Lý Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, vì vậy quệt quệt mồm nói:
- Chưa thấy qua à, tốt xấu ta cũng là Yêu tộc, cả ngày ăn chay đến giờ ăn mặn tý đâu có sao. Đúng, đại sư nói, từ hôm nay trở đi, cơm nước, sinh sống,…của ta đều do ngươi an bài sắp đặt.
Lý Vân mặt nhất thời u ám đứng lên:
- Chiếu theo ý tứ của ngươi, ta còn phải nuôi ngươi sao???
Tần đẹp trai ngẫm lại, cuối cùng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi hiểu được như thế là chính xác. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn không trả không đâu. Nghe đại sư nói, ngươi bình thường giúp người ta trừ ma bắt quỷ, sau này làm việc cứ mang theo ta, ta có thể cùng quỷ vật liên lạc, lấy đức thu phục người. Cam đoan là chỉ có vài phút đồng hồ là có thể đối phó.
Lý Vân nghĩ cũng đúng, có cái này cùng chuyên gia liên lạc, sau đó thực sự có thể tiết kiệm một chút máu. Bất quá vấn đề ăn ngủ, vẫn còn có chút đau đầu. Phòng hắn thêm 1 người nữa ở cũng không có vấn đề, bất quá hắn không có thói quen cùng người ở chung, hơn nữa đối phương còn là nam yêu.
Trước kia khi chưa gặp Yêu tộc, Lý Vân rất là chờ mong. Nhưng hôm nay thấy, nghĩ cũng chẳng có gì hay ho.