Chương : 1
Hoàng Thiên là 1 thiếu niên 17 tuổi, và cũng là 1 thiên tài hàng đầu của đất nước. Mỗi tội từ nhỏ hắn luôn mắc phải những chứng bệnh cực kì hiếm thấy như sổ mũi, nhứt đầu, đau bụng... và những chứng bệnh này đều rất khó chữa khỏi. Vì vậy mà đa số thời gian của hắn đều ở trong bệnh viện.
Hôm nay là tròn 2 tháng Thiên ở trong bệnh viện. Cầm trên tay giấy xuất viện của bác sĩ. Thiên chạy như bay về nhà, vì nhà cậu ở đối diện bệnh viện. Thật ko may vừa ra bệnh viện thì cậu bị vấp ngã bị cuốn vào bánh xe lu, CHẾT!!
Thiên ngồi bật dậy sau giấc mơ đã theo cậu 14 năm qua. Sau ngày hôm đó Thiên nhận ra mình không còn là Thiên của trước kìa nữa, và đây cũng không phải là nhà của hắn, là nước Việt hắn từng sinh sống nữa. Theo những gì hắn từng tìm hiểu và hỏi mọi người xung quanh hắn biết được…
Đây là 1 thế giới không có khoa học, người dân ở đây sống và TU LUYỆN linh hồn mình phát triển. Và đây là 1 đất nước có lịch sữ và truyền thuyết khá tương đồng với thế giới hắn sống. Nơi đây là Linh Môn Đại Lục.
---------
Chợt có giọng ai đó từ bên ngoài quát lên: Vô Thiên, ngươi ngủ đã chưa hả hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của ngươi đó, nhanh lên!!
Mọi học sinh đến tuổi 14 ở thế giới này mới bắt đầu đi học. Và thứ chúng học không phải là những môn học và tự nhiên – xã hội nữa mà là học về những vấn đề xoay quanh về linh lực.
Thiên chạy loạng choạng ra đánh răng rửa mặt rồi mặc 1 bộ đồ sơ mi trắng chạy ra khỏi phòng. Bên ngoài có một người đàn ông trung niên với đôi mắt sâu, thân hình vạm vỡ, ngồi cầm chai rượu uống 1 hơi lâu. Đó là cha hắn, tên Vô Cực người thân duy nhất của Thiên ở thế giới này.
Chợt người đó lên tiến: Ngươi đi đi, hôm nay ta tự nấu cơm ăn được!
Nhìn cha mình lúc nào cũng say sỉn nhưng Thiên không hề khinh thường cha mình. Vì hắn biết ông không phải là 1 kẻ bình thường bợm rươu, chỉ cái tên cũng đã nói lên điều đó.
“ Vậy con đi nhé, con biết cũng không được tuyển đâu nên cũng không phải ở lâu.” – Trong đầu cậu dâng lên 1 nỗi buồn vì bạn bè ai cũng thừa khả năng và hiểu biết để trả lời các câu hỏi và dành đủ điểm để vào trường học viện. Không phải vì câu hỏi quá khó, mà là vì bản thân hắn không biết 1 chút gì về linh lực và cha hắn cũng không bao giờ nói cho hắn biết 1 chút gì về linh lực hay linh bảo cả.
Lại nói về linh bảo, linh bảo được chia thành 2 loại chính là phòng ngự và tấn công, linh bảo đều được chia thành 6 đẳng cấp khác nhau theo thứ tự là: hoàng bảo, huyền bảo, địa bảo, thiên bảo, thần bảo và Hỗn Độn Thần bảo. Mỗi đẳng cấp được chia thành 4 giai đoạn sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp.
Thiên chạy ra cửa nơi đám bạn đang đứng đợi Thiên trong đó có 1 cô gái tên Ngọc Linh, còn 4 đứa kia là Cương, Tài, Thi và Quan. Chúng là đám bạn thân nhất với Thiên từ hồi nhỏ.
Thằng Cương cào nhào: Tối qua mày thức khuya lằm gì, rồi quên mất hôm nay là ngày đăng kí nhập học hả!!
Quan gằn giọng: Mày biết tao với Linh đợi mày mỏi chân lắm rồi biết không!!
Ngọc Linh mới lên tiếng: Nhanh tới trường đi, còn ở đó mà ái ái nữa!!
Tài là 1 thằng ít nói, nhà cha nó là chủ trại hòm nên nhìn nó ai cũng sợ sợ:)))
Từ nhà Thiên ra trường tỉnh là khoảng 2km cả bọn vừa đi vừa nói chuyện rơm ra. Ai cũng kể về ước mở của mình trở thành 1 cường giả, tung hoành đại lục, chỉ có Thiên là mặt xìu xuống, nghĩ thầm “ tao mà có tố chất trội nhất thì tụi mày có mà ăn hành dài dài nhé”.
Đi chừng nữa tiếng thì tới trường,một khung cảnh nhộn nhịp hẳn ra. Đầy ấp những chiếc ngưu xa, mã xa chở học sinh tới điểm trường. Những thiếu gia có tiền thì được cha mẹ tuyển hẳn cho 1 đội vệ sĩ theo bảo vệ, trong mắt Thiên tràn ngập hâm mộ và tò mò với mọi thứ xung quanh.
Lúc mọi người đã đến gần đông đủ 1 giọng âm trầm đây uy nghiêm phát lên giữa quảng trường: “Mọi người tập trung, mời phụ huynh ra ngoài quảng trường còn lại tập trung thành 8 hàng thẳng để kiểm tra tư chất là thuộc tính!!” Đó là tiếng của hiệu trưởng trường tỉnh. Sau đó trước mỗi hàng được đặt 5 cây cột, trên đỉnh là 5 quả câu pha lê trong suốt.
Hiệu trưởng lại lên tiếng: “ Đó là Định Hồn châu, khi các ngươi đặt tay lên sẽ hiện ra thứ quyết định tương lai của các người sau này, là phẩm chất linh hồn của các ngươi màu sắc của nó bao gồm Trắng – Lam – Lục – Đỏ - Tím – Vàng và những linh hồn không màu là vô dụng và khổng thể tu luyện, nào các thí sinh mau định hồn”
Trong lòng mỗi người đều cực kì kích động, mong muốn cho bản thân có được tư chất cao nhất. Và từng người trong nhóm bạn của Thiên đều bước lên đặt tay vào Định Hồn châu.
Thằng Cương mặt xìu xuống khi của mình là tư chất Lục, của thằng Thi, thằng Quan cũng là màu Lục. Những tụi nó cũng biết mình may mắn khi 50-60% là tư chất Lam hoặc trắng chỉ có từ tư chất lục trở lên mới được học ở học viên và chỉ tư chất Vàng mới được học ở học viện Hoàng Gia
Đến lượt thằng Tài, mặt nó đột nhiên trắng bệch, loạng choạng như muốn xỉu “Trời ơi!! Nó màu Đỏ” một ai đó la lên rồi cả trường tụm lại xem thiên tài của miền Nam là ai. Phải nói rằng 1 quốc gia số người có tư chất đỏ trở lên không quá 1000, và tư chất đỏ có lợi thế hơn cả tư chất tím vì không hạn chế về thuộc tính tu luyện. Còn tư chất Vàng thì thử hỏi xem có ai không phải là cực đại thiên tài.
Ngọc Linh bĩu môi rồi chạm tay vào Định Hồn Châu: “ Là màu tím ”. Cô nàng mừng đến khóc. Rồi cả hội trường 1 nữa học sinh tư chất trắng xỉu ngang, 1 số được đưa đi cấp cứu vì ganh tỵ. Cả bọn Cương, Thi, Quan, Tài, Thiên rơi cả cằm xuống đất. Ai ngờ được bà chằng lửa này lại là 1 Siêu cấp thiên tài được chứ. Rồi cả bọn cùng nhìn tới Thiên, kẻ bình thường nhất, và khó lường nhất, cả bọn nghĩ thầm “ không lẽ thằng này vàng”, “ nó có tuyển đệ không”, “ tao muốn nâng khăn sửa túi cho nó quá”….
Đột nhiên có 1 giọng nói khàn khàn: “ Nàng cũng màu tím à, ta rất thích màu tím, mà ta cũng có tư chất tím, vậy 2 ta hợp nhau quá rồi nhỉ, Ngọc Linh” thì ra là Ứng Long đại thiếu gia, người sẽ được đính ước với Linh nếu hắn có tư chất tím. Qủa thật khi hắn vừa chạm vào Định Hồn châu thì quả nhiên viên ngọc này chuyển sang màu tím sáng hơn cả Linh. Nhìn Linh vừa liếc vừa chửi thầm, vì đó là đính ước của cha mẹ nàng chứ nàng không có quyền cải lại, vả lại cha của Ứng Long lại là 1 cường giả của cả miền Nam. Thấy thế Thiên bước tới hùng hổ chạm tay vào viên Định Hồn Châu và cả bọn trợn mắt, rung người…
Hôm nay là tròn 2 tháng Thiên ở trong bệnh viện. Cầm trên tay giấy xuất viện của bác sĩ. Thiên chạy như bay về nhà, vì nhà cậu ở đối diện bệnh viện. Thật ko may vừa ra bệnh viện thì cậu bị vấp ngã bị cuốn vào bánh xe lu, CHẾT!!
Thiên ngồi bật dậy sau giấc mơ đã theo cậu 14 năm qua. Sau ngày hôm đó Thiên nhận ra mình không còn là Thiên của trước kìa nữa, và đây cũng không phải là nhà của hắn, là nước Việt hắn từng sinh sống nữa. Theo những gì hắn từng tìm hiểu và hỏi mọi người xung quanh hắn biết được…
Đây là 1 thế giới không có khoa học, người dân ở đây sống và TU LUYỆN linh hồn mình phát triển. Và đây là 1 đất nước có lịch sữ và truyền thuyết khá tương đồng với thế giới hắn sống. Nơi đây là Linh Môn Đại Lục.
---------
Chợt có giọng ai đó từ bên ngoài quát lên: Vô Thiên, ngươi ngủ đã chưa hả hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của ngươi đó, nhanh lên!!
Mọi học sinh đến tuổi 14 ở thế giới này mới bắt đầu đi học. Và thứ chúng học không phải là những môn học và tự nhiên – xã hội nữa mà là học về những vấn đề xoay quanh về linh lực.
Thiên chạy loạng choạng ra đánh răng rửa mặt rồi mặc 1 bộ đồ sơ mi trắng chạy ra khỏi phòng. Bên ngoài có một người đàn ông trung niên với đôi mắt sâu, thân hình vạm vỡ, ngồi cầm chai rượu uống 1 hơi lâu. Đó là cha hắn, tên Vô Cực người thân duy nhất của Thiên ở thế giới này.
Chợt người đó lên tiến: Ngươi đi đi, hôm nay ta tự nấu cơm ăn được!
Nhìn cha mình lúc nào cũng say sỉn nhưng Thiên không hề khinh thường cha mình. Vì hắn biết ông không phải là 1 kẻ bình thường bợm rươu, chỉ cái tên cũng đã nói lên điều đó.
“ Vậy con đi nhé, con biết cũng không được tuyển đâu nên cũng không phải ở lâu.” – Trong đầu cậu dâng lên 1 nỗi buồn vì bạn bè ai cũng thừa khả năng và hiểu biết để trả lời các câu hỏi và dành đủ điểm để vào trường học viện. Không phải vì câu hỏi quá khó, mà là vì bản thân hắn không biết 1 chút gì về linh lực và cha hắn cũng không bao giờ nói cho hắn biết 1 chút gì về linh lực hay linh bảo cả.
Lại nói về linh bảo, linh bảo được chia thành 2 loại chính là phòng ngự và tấn công, linh bảo đều được chia thành 6 đẳng cấp khác nhau theo thứ tự là: hoàng bảo, huyền bảo, địa bảo, thiên bảo, thần bảo và Hỗn Độn Thần bảo. Mỗi đẳng cấp được chia thành 4 giai đoạn sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp.
Thiên chạy ra cửa nơi đám bạn đang đứng đợi Thiên trong đó có 1 cô gái tên Ngọc Linh, còn 4 đứa kia là Cương, Tài, Thi và Quan. Chúng là đám bạn thân nhất với Thiên từ hồi nhỏ.
Thằng Cương cào nhào: Tối qua mày thức khuya lằm gì, rồi quên mất hôm nay là ngày đăng kí nhập học hả!!
Quan gằn giọng: Mày biết tao với Linh đợi mày mỏi chân lắm rồi biết không!!
Ngọc Linh mới lên tiếng: Nhanh tới trường đi, còn ở đó mà ái ái nữa!!
Tài là 1 thằng ít nói, nhà cha nó là chủ trại hòm nên nhìn nó ai cũng sợ sợ:)))
Từ nhà Thiên ra trường tỉnh là khoảng 2km cả bọn vừa đi vừa nói chuyện rơm ra. Ai cũng kể về ước mở của mình trở thành 1 cường giả, tung hoành đại lục, chỉ có Thiên là mặt xìu xuống, nghĩ thầm “ tao mà có tố chất trội nhất thì tụi mày có mà ăn hành dài dài nhé”.
Đi chừng nữa tiếng thì tới trường,một khung cảnh nhộn nhịp hẳn ra. Đầy ấp những chiếc ngưu xa, mã xa chở học sinh tới điểm trường. Những thiếu gia có tiền thì được cha mẹ tuyển hẳn cho 1 đội vệ sĩ theo bảo vệ, trong mắt Thiên tràn ngập hâm mộ và tò mò với mọi thứ xung quanh.
Lúc mọi người đã đến gần đông đủ 1 giọng âm trầm đây uy nghiêm phát lên giữa quảng trường: “Mọi người tập trung, mời phụ huynh ra ngoài quảng trường còn lại tập trung thành 8 hàng thẳng để kiểm tra tư chất là thuộc tính!!” Đó là tiếng của hiệu trưởng trường tỉnh. Sau đó trước mỗi hàng được đặt 5 cây cột, trên đỉnh là 5 quả câu pha lê trong suốt.
Hiệu trưởng lại lên tiếng: “ Đó là Định Hồn châu, khi các ngươi đặt tay lên sẽ hiện ra thứ quyết định tương lai của các người sau này, là phẩm chất linh hồn của các ngươi màu sắc của nó bao gồm Trắng – Lam – Lục – Đỏ - Tím – Vàng và những linh hồn không màu là vô dụng và khổng thể tu luyện, nào các thí sinh mau định hồn”
Trong lòng mỗi người đều cực kì kích động, mong muốn cho bản thân có được tư chất cao nhất. Và từng người trong nhóm bạn của Thiên đều bước lên đặt tay vào Định Hồn châu.
Thằng Cương mặt xìu xuống khi của mình là tư chất Lục, của thằng Thi, thằng Quan cũng là màu Lục. Những tụi nó cũng biết mình may mắn khi 50-60% là tư chất Lam hoặc trắng chỉ có từ tư chất lục trở lên mới được học ở học viên và chỉ tư chất Vàng mới được học ở học viện Hoàng Gia
Đến lượt thằng Tài, mặt nó đột nhiên trắng bệch, loạng choạng như muốn xỉu “Trời ơi!! Nó màu Đỏ” một ai đó la lên rồi cả trường tụm lại xem thiên tài của miền Nam là ai. Phải nói rằng 1 quốc gia số người có tư chất đỏ trở lên không quá 1000, và tư chất đỏ có lợi thế hơn cả tư chất tím vì không hạn chế về thuộc tính tu luyện. Còn tư chất Vàng thì thử hỏi xem có ai không phải là cực đại thiên tài.
Ngọc Linh bĩu môi rồi chạm tay vào Định Hồn Châu: “ Là màu tím ”. Cô nàng mừng đến khóc. Rồi cả hội trường 1 nữa học sinh tư chất trắng xỉu ngang, 1 số được đưa đi cấp cứu vì ganh tỵ. Cả bọn Cương, Thi, Quan, Tài, Thiên rơi cả cằm xuống đất. Ai ngờ được bà chằng lửa này lại là 1 Siêu cấp thiên tài được chứ. Rồi cả bọn cùng nhìn tới Thiên, kẻ bình thường nhất, và khó lường nhất, cả bọn nghĩ thầm “ không lẽ thằng này vàng”, “ nó có tuyển đệ không”, “ tao muốn nâng khăn sửa túi cho nó quá”….
Đột nhiên có 1 giọng nói khàn khàn: “ Nàng cũng màu tím à, ta rất thích màu tím, mà ta cũng có tư chất tím, vậy 2 ta hợp nhau quá rồi nhỉ, Ngọc Linh” thì ra là Ứng Long đại thiếu gia, người sẽ được đính ước với Linh nếu hắn có tư chất tím. Qủa thật khi hắn vừa chạm vào Định Hồn châu thì quả nhiên viên ngọc này chuyển sang màu tím sáng hơn cả Linh. Nhìn Linh vừa liếc vừa chửi thầm, vì đó là đính ước của cha mẹ nàng chứ nàng không có quyền cải lại, vả lại cha của Ứng Long lại là 1 cường giả của cả miền Nam. Thấy thế Thiên bước tới hùng hổ chạm tay vào viên Định Hồn Châu và cả bọn trợn mắt, rung người…