Chương : 20
Nôn nóng
Khi tỉnh dậy, đầu óc tôi rối bời. Mọi suy nghĩ của tôi đều trở nên mù mịt, ẩn hiện đầy những cơn mơ cùng với những ác mộng. Phải mất đến cả một lúc rất lâu sau, tôi mới nhận ra mình đang ở đâu.
Lối trang trí của căn phòng này quá mờ nhạt, nên không rõ là thuộc về một nơi nào, tôi chỉ cảm nhận được có thể đây là một phòng trong khách sạn mà thôi. Những chiếc đèn đặt trên bàn, kê bên cạnh giường ngủ là thứ hàng rẻ tiền, cả mấy chiếc màn dài thòng thuộc cùng một loại vải với tấm khăn trải giường, cũng thế, và những bức tranh màu nước treo trên tường cũng vậy.
Tôi cố gắng nhớ lại diễn biến của sự việc đã khiến mình được đưa đến đây, nhưng chẳng có một hình ảnh nào hiện ra trong đầu cả.
Tôi lờ mờ nhớ rằng có mỗi chiếc xe hơi đen bóng, các tấm kính của nó thậm chí còn đen hơn cả một chiếc xe hơi to sang trọng chuyên chở những nhân vật đặc biệt nữa. Động cơ của chiếc xe ấy hoạt động êm ru, dù rằng chúng tôi chạy như đua trên những xa lộ tối đèn với vận tốc còn nhanh hơn gấp hai lần vận tốc cho phép.
Rồi tôi nhớ ra là Alice ngồi cạnh tôi ở hàng ghế sau, hàng ghế có bọc da sẫm màu. Không hiểu sao, trong suốt một đêm dài, đầu của tôi cứ tựa vào đôi vai, sát với chiếc cổ lành lạnh như đá granit của Alice. Khoảng cách quá gần của tôi dường như không khiến cho cô ấy tỏ ra nao núng chút nào; trái lại, làn da mát rượi, hơi cứng của cô ấy còn đem lại một cảm giác thoải mái, dễ chịu cho tôi. Chiếc áo sơmi vải bông Alice mặc ướt đẫm những giọt nước mắt của tôi, những giọt nước mắt đau khổ, tủi hờn cứ mặc nhiên tuôn rơi và sau đó, chúng cũng tự khô đi.
Cơn buồn ngủ đã tránh né tôi. Đôi mắt mệt mỏi, buốt nhức của tôi cứ mở căng suốt đêm. Và đêm dài đến đâu rồi cũng phải kết thúc, bình minh bắt đầu ló dạng trên một đỉnh đồi ở California. Thứ ánh sáng xám xịt tràn ngập khắp bầu trời không mây ùa vào mắt tôi… nhức nhối, nhưng tôi vẫn không thể nhắm mắt lại được. Nếu làm thế, thể nào những hình ảnh đáng sợ kia, như đang túc trực sẵn trên mi mắt của tôi, lại ùa về. Gương mặt đau đớn của bố Charlie - tiếng gầm gừ hoang dại của Edward - cái nhìn phẫn uất của Rosalie - đôi mắt sắc lẻm của tên săn người - ánh mắt chết chóc của Edward sau khi hôn tôi lần cuối… Tôi không thể chịu đựng nổi nếu như thấy lại chúng. Mặt trời mỗi lúc một lên cao, tôi cố gắng đầu tranh chống lại sự mệt mỏi đang mỗi lúc một xâm chiếm lấy hồn mình.
Mắt tôi vẫn mở thao láo khi chúng tôi chạy lướt qua một ngọn núi thấp tè, bỏ lại cả một thung lũng mặt trời ở phía sau. Tôi không còn đủ xúc cảm để mà ngạc nhiên rằng chúng tôi đã đi hết ba ngày đường liền. Cả người tôi cứ ngây ra trước một quang cảnh êm đềm rộng mở. Phoenix của tôi - những cây cọ, bầu không khí phảng phất mùi dầu creozot, những sân gôn xanh rì cỏ và mặt nước màu ngọc lam của những hồ bơi; tất cả đều đắm chìm trong một làn sương khói mỏng manh, giữa vòng ôm ngọc ngào của những ngọn đồi lúp xúp chưa đủ lớn để gọi là núi.
Con đường cao tốc in đầy những bóng cọ hiện ra rõ nét và sống động hơn trong trí nhớ đã bắt đầu nhạt nhòa của tôi. Giờ đây đã có thể yên tâm rằng không có thứ gì có thể lẩn quất sau những bóng cây ấy. Xa lộ rộng thênh thang và vô cùng thoáng đạt. Nhưng sao tôi vẫn không cảm thấy thoải mái, không có cảm giác bồi hồi khi quay về chốn xưa với bao kỉ niệm.
- Đường nào ra sân bay, Bella? - Jasper lên tiếng hỏi.
Bất giác tôi cảm thấy nao lòng, dù rằng giọng nói của anh ta vẫn êm dịu và hoàn toàn không đáng lo ngại. Đó là âm thanh đầu tiên, ngoài tiếng động cơ rì rì của xe hơi, đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm dài.
- Cứ đi đường I- mười - Tôi trả lời như một cái máy - Rồi chúng ta sẽ đi ngang qua nó.
Một cách yếu ớt do không chợp mắt được một phút nào, trí não của tôi bắt đầu hoạt động.
- Chúng ta sẽ bay đi đâu ư? - Tôi đã hỏi Alice như vậy.
Không, chỉ là chúng ta nên ở gần đó, đề phòng có gì bất trắc.
Tôi nhớ là mình đã đến được đoạn đầu của con đường chạy quanh sân bay quốc tế Sky Harbor… nhưng không nhớ được đoạn đường cuối… Có lẽ tôi đã thiếp đi vào lúc ấy chăng.
Những hình ảnh sau đó trở nên mơ hồ, tôi không có chút ấn tượng vào khi rời khỏi xe hơi - hình như khi đó quả cầu lửa đang nghiêng ngả ở phía cuối trời thì phải - tôi đã quàng tay qua vai Alice, và tay cô ấy đã vòng qua thắt lưng tôi, kéo tôi đi giữa bóng râm khô thoáng, ấm áp.
Tôi không có ý niệm gì về căn phòng này.
Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử để trên chiếc bàn đầu giường. Những con số đỏ chót hiển thị ba giờ, song không có dấu hiệu nào cho biết là ngày hay đêm. Không một thứ ánh sáng nào có thể lọt qua được những tấm màn cửa dày cộp, ánh sáng trong căn phòng này có được, tất cả đều nhờ những ngọn đèn.
Một cách khó nhọc, tôi ngồi dậy, lảo đảo bước lại phía cửa sổ, giở tấm màn lên.
Bên ngoài tối om om. Vậy là ba giờ sáng. Phòng của tôi trông ra một khu vực vắng vẻ trên đường cao tốc và một gara cho đỗ xe nhiều giờ của sân bay. Khi đã xác định được chính xác thời gian và địa điểm, trong lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút.
Tôi nhìn lại mình. Trên người tôi vẫn còn bộ quần áo của bà Esme, chúng không vừa vặn với tôi lắm. Nhìn khắp lượt căn phòng, tôi cảm thấy vui vì nhận ra chiếc túi vải của mình đang chễm chệ nằm trên nóc một chiếc tủ thấp.
Tôi đang định tìm một bộ quần áo mới thì công tắc đèn ở cửa ra vào bỗng kêu "tạch", tôi hoảng hồn, mắt ngó dáo dác.
- Mình vào được không? - Đó là giọng nói của Alice.
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
- Vâng, tất nhiên rồi.
Alice bước vào, cẩn thận xem xét tâm trạng hiện thời của tôi.
- Có vẻ như bạn cần phải ngủ thêm một chút nữa - Cô nhận xét.
Tôi chậm rãi lắc đầu.
Alice lướt thật nhẹ đến chỗ mấy chiếc màn cửa, kéo chúng lại cho chắc chắn trước khi quay sang tôi.
- Chúng ta cần phải kín cổng cao tường - Alice nhắc nhở.
- Vâng - Giọng nói của tôi khàn khàn, đáp lại một cách ngoan ngoãn.
- Bạn có thấy khát nước không? - Cô hỏi.
Tôi nhún vai:
- Mình không sao. Thế còn bạn?
- Không có gì là không xoay sở được - Cô mỉm cười - Mình đã gọi thức ăn cho bạn rồi, ở ngoài phòng trước ấy. Edward đã nói với mình rằng bạn cần phải ăn thường xuyên hơn bọn mình.
Edward! Nghe cái tên ấy, tôi ngay lập tức bừng tỉnh.
- Anh ấy gọi cho bạn ư?
- Không - Alice trả lời, và nhận ra liền gương mặt ủ rũ của tôi - Anh ấy đã nhắc mình như thế trước khi chúng ta lên đường.
Nói dứt lời, một cách nhẹ nhàng, Alice cầm lấy tay tôi, dẫn tôi ra cửa để bước sang phòng khách. Có những tiếng nói rì rầm phát ra từ tivi. Jasper đang ngồi im lìm trong góc phòng, bên chiếc bàn giấy, đôi mắt của anh ta cứ chú mục vào các bản tin mà dường như chẳng có ý niệm gì về chúng.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, ngay bên cạnh chiếc bàn nhỏ, trên đó có để sẵn một khay thức ăn, tôi mặc nhiên bốc thức ăn lên, cho vào miệng, chẳng quan tâm xem mình đang ăn gì.
Alice ngồi hờ hững trên tay ghế xôpha, và cũng bắt đầu dõi cặp mắt vô hồn vào chiếc tivi như Jasper.
Tôi ăn một cách từ tốn, mắt vẫn quan sát Alice, và liếc nhanh sang Jasper… Cả hai người họ im lìm quá. Họ chẳng hề rời mắt khỏi màn hình tivi, mặt dù lúc này chương trình đã chuyển sang mục quảng cáo. Tôi đẩy chiếc khay đi, trong lòng cảm thấy ray rứt. Alice nhìn tôi.
- Có chuyện gì vậy, Alice? - Tôi hỏi.
- Không có gì cả - Đôi mắt cô gái mở rộng, cố tỏ ra thành thật… Bất giác, tôi không dám tin vào chúng.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Chúng ta sẽ đợi Carlisle gọi.
- Vậy là bác sĩ đã gọi cho chúng ta rồi, có đúng không? - Tôi nhận ra là mình đang nôn nóng. Đôi mắt của Alice rời khỏi tôi, liếc nhanh sang chiếc điện thoại di động đặt trên cái túi da của mình, rồi lại nhìn tôi.
- Vậy là sao? - Giọng nói của tôi trở nên run rẩy, tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình - Bác sĩ vẫn chưa gọi ư?
- Như vậy có nghĩa là mọi người chưa có gì để kể lại với chúng ta - Thái độ của Alice quá điềm tĩnh.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên khó thở.
Jasper đột ngột xuất hiện bên cạnh Alice, ở gần tôi hơn bình thường.
- Bella - Anh ta lên tiếng bằng một giọng nói dịu dàng quá mức đến đáng ngờ - Cô không có gì phải lo lắng hết. Ở đây, cô sẽ rất an toàn.
- Vâng, tôi hiểu điều đó.
- Thế thì tại sao cô lại phải sợ? - Anh ta hỏi lại, ra vẻ khó hiểu. Có lẽ Jasper đã cảm nhận được ảm xúc của tôi, chie có điều là anh ta không thể hiểu được lý do dẫn tới cảm xúc ấy mà thôi.
- Các bạn đã nghe Laurent nói rồi đó - Giọng tôi chỉ thì thào khe khẽ nhưng tôi chắc chắn rằng họ có thể nghe rõ - Ông ta đã nói rằng James là tử thần chính hiệu. Lỡ có điều gì không may xảy ra với ai đó thì sao, họ sẽ bị tách lìa? Nếu có điều gì không may xảy ra với họ… Carlisele, Emmett… Edward… - Nói đến đây, tôi nuốt khan trong họng - Nếu người phụ nữa độc ác kia làm bà Esme bị thương… - Giọng nói của tôi bỗng vút cao, càng lúc tôi càng bị kích động - … Làm sao tôi có thể sống được khi đó là tội lỗi của chính mình chứ? Lẽ ra đừng một ai torng số các bạn nên liều mình vì tôi…
- Này Bella, Bella, thôi đi - Jasper ngắt lời tôi. Lời nói của anh ta tuôn ra ào ào như nước chảy khiến tôi phải tập trung lắm mới có thể hiểu được - Cô cứ chỉ nghĩ đến những điều chẳng lành, không hay chút nào, Bella à. Tin tôi đi… không ai trong chúng ta sẽ phải lâm vào cảnh hiểm nghèo đâu. Cô đã căng thẳng quá rồi, dừng kéo theo những lo toan không cần thiết ấy vào người mình nữa. Nghe tôi nói không! - Jasper gằn giọng khi thấy tôi quay mặt đi - Gia đình tôi rất mạnh. Chúng tôi chỉ sợ duy nhất một điều thôi… đó là mất cô.
- Nhưng tại sao mọi người…
Lần này, tới lượt Alice ngắt lời tôi, những ngón tay lạnh giá của cô khẽ chạm vào má tôi:
- Trong suốt gần một thế kỷ, Edward đã sống trong lặng lẽ và cô đơn. Giờ, anh ấy mới tìm thấy bạn. Bạn không thể thấy được những thay đổi của Edward bằng chúng tôi, những người đã sống chung với anh ấy suốt một thời gian dài đâu. Bạn nghĩ rằng chúng tôi còn có thể nhìn mặt anh ấy trong một trăm năm tiếp theo khi anh ấy bị mất bạn hay sao?
Mặc cảm tội lỗi trong tôi từ từ nguôi ngoai khi tôi nhìn vào đôi mắt đen tuyền của cô gái đi theo bảo vệ mình. Nhưng ngay cả khi trong lòng đang dần dần bình tĩnh trở lại, tôi vẫn biết rằng tôi không thể tin vào cảm xúc của chính mình một khi Jasper đang có mặt ở ngay đây.
Ngày hôm nay mới dài làm sao.
Chúng tôi cứ ru rú mãi trong phòng. Alice gọi xuống quầy tiếp tân để từ chối khâu dọn phòng của khác sạn. Những chiếc cửa sổ vẫn đóng im ỉm, chiếc tivi thì vẫn để mở, dù rằng chẳng ai xem, Cứ độ vài tiếng đồng hồ, thức ăn lại được mang đến phòng cho tôi. Thời gian cứ thế trôi đi, chiếc điện thoại màu bạc nằm trên túi xách của Alice càng lúc càng trở nên lớn dần.
Alice và Jasper đối với tôi không khác gì hai người chăm em - Họ biết kiềm chế cảm xúc tốt hơn tôi nhiều. Trong lúc tôi càng lúc càng bồn chồn đi tới đi lui thì họ lại càng im lìm. Hai bức tượng ấy dõi theo từng bước chân của tôi bằng cặp mắt vô hồn. Cuối cùng, tôi xoay sang làm mình bận rộn bằng cách… ghi nhớ vài chi tiết có trong phòng: những chiếc ghế tràng kỷ đủ sọc, màu nâu, màu đào, màu kem, màu vàng đục, rồi trở về màu nâu. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn lên mấy bức tranh trừu tượng mà nghĩ ra đủ thứ hình như khi còn hình này hình kia vậy. Tôi nhìn ra một bàn tay màu xanh, một người phụ nữ đang chải tóc, một con mèo đang duỗi người. Nhưng rồi khi nhìn ra một vòng tròn đỏ nhạt là một con mắt đỏ đang nhìn tôi trừng trừng, tôi vội vã quay mặt đi.
Chiều đến, tôi trở lại chiếc giường nơi mình đã tỉnh dậy, chỉ đơn giản là muốn tìm ra một ciệc gì đó để mà làm. Mong sao dù là trong bóng tối, nơi tôi dễ đầu hàng nhất, những nỗi sợ hãi lúc nào cũng chực chờ bên cạnh tôi không thể chui lọt qua hàng rào bảo vệ cảa Jasper mà gặp nhấm ý thức của tôi.
Bất ngờ, Alice bỗng bước theo tôi, như thể là vô tình trùng khớp, cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Trong tôi bắt đầu hiện lên một câu hỏi: chình xác thì Edward đã nói với Alice những gì? Tôi nằm xoài trên giường, còn Alice thì chỉ yên lắng, ngồi khoanh chân bên cạnh tôi. Thoạt đầu, tôi không để ý đến Alice, tôi đã bắt đầu thấm mệt nên muốn ngủ. Nhưng chỉ vài phút sau, khi không có mặt của Jasper, tâm trạng hoảng loạn của tôi lại quay về quấy nhiễu. Chịu thua, tôi từ bỏ một cách nhanh chóng ý định ngủ một giấc. Nằm co người lại, tôi dùng cả huy tay ôm lấy chân mình.
- Alice? - Tôi lên tiếng.
- Ừ?
Cố giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh, tôi gạ hỏi:
- Bạn nghĩ họ đang làm gì?
- Carlisle muốn dẫn dụ tên ác quỷ lên phía bắc, càng xa càng tốt, rồi đợi cho hắn đến gần, sẽ phục kích hắn. Còn Esme và Rosalie thì tiếp tục đi về phía tây, chừng nào người phụ nữa kia còn bám theo. Nếu cô ta quay lại thì họ sẽ trở về Forks để canh chừng bố của bạn. Vì vậy, nếu họ không gọi, mình nghĩ rằng mọi chuyện đang diễ nra tốt đẹp. Nghĩa là kẻ săn người kia ở quá gần và họ không muốn hắn nghe lỏm được điều gì.
- Còn bà Esme?
- Mình nghĩ chắc mẹ mình đã trở về Forks. Mẹ sẽ không gọi nếu có khả năng người phụ nữ đó có thể tình cờ nghe được. Mình hiểu tất cả mọi người đang rất thận trọng.
- Bạn nghĩ họ an toàn, thật chứ?
- Bella, bọn mình phải nói thêm bao nhiu lần nữa là bọn mình chẳng gặp bất cứ nguy hiểm gì thì bạn mới chịu tin đây?
- Vậy là bạn luôn luôn nói thật với mình, phải không?
- Ừ, mình luôn luôn nói thật với bịn - Giọng nói của Alice rất chân thành.
Tôi đắn đo một chút, rồi quyết định rin rằng cô ấy nói thật.
- Vậy thì hãy cho mình biết… làm sao bạn có thể trở thành ma- ca- rong?
Câu hỏi của tôi khiến Alice trở nên dè chừng. Cô im lặng. Tôi ngước mắt lên nhìn cô gái, trông cô có vẻ đang rất mâu thuẫn.
- Edward không muốn mình kể với bạn điều đó - Alice đáp. Tôi có cảm giác rằng bản thân cô ấy cũng không muốn kể.
- Không công bằng với mình. Mình nghĩ mình có quyền được biết chứ.
- Mình hiểu.
Tôi nhìn Alice, chờ đợi…
Cô gái thở dài.
- Anh ấy sẽ giận lắm.
- Đó không phải là việc của anh ấy. Đây là chuyện giữa bạn và mình. Alice, với tư cách là một người bạn, mình xin bạn đấy - Tất nhiên, hiện giờ thì chúng tôi đã là bạn… mà chắc Alice cũng đã biết điều đó ngay từ đầu rồi.
Cô bạn ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp lộng lẫy nhưng đầy khôn ngoan… cân nhắc…
- Mình sẽ kể với bạn nguyên tắc của nó - Cuối cùng, Alice cũng chịu lên tiếng - Nhưng nói thật với bạn, mình không nhớ chuyện của bản thân mình, mình cũng chưa bao giờ làm điều đó với ai hay trông thấy ai đã làm điều đó, vì thế, mình chỉ có thể kể lý thuyết suông mà thôi.
Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi.
- Giống như loài dã thú, cơ thể của những kẻ như bọn mình là cả một kho vũ khí… rất nhiều, nếu không muốn nói là quá nhiều so với mức cần thiết: sức mạnh, tốc độ, các giác quan nhạy bén; đó là chưa kể đến một số năng lực đặc biệt khác như Edward, Jasper và mình may mắn có được. Và rồi, giống như một loài hoa ăn thịt, bọn mình có sức cuốn hút mạnh mẽ… đối với các nạn nhân của mình.
Tôi nằm im, bất giác nhớ lại những lời giải thích sâu sắc tương tự của Edward trên cánh đồng.
Cô bạn mỉm cười, một nụ cười rất bí hiểm.
- Bọn mình còn có một vũ khí hoàn toàn không cần thiết khác… Đó là nọc độc - Alice kể tiếp, những chiếc răng hiện ra sang lóe - Nọc độc không giết chết nạn nhân… Nó chỉ đơn thuần khiến người ta không còn là mình nữa. Hiện tượng đó diễn tiến rất chậm, từ từ theo máu lan truyền đi khắp cơ thể, vì vậy, một khi đã bị cắn rồi, nạn nhân rất đau đớn, và luôn tìm cách chạy thoát khỏi bạn mình. Đó là một loại vũ khí thừa, như mình đã nói rồi đấy. Nhưng mà… làm sao họ có thể chạy thoát được nếu bọn mình ở quá gần. Tất nhiên, chuyện gì cũng có những ngoại lệ. Như Carlisle là một ví dụ.
- Vậy là… khi nọc độc… lan truyền… - Tôi lẩm bẩm.
- Phải mất vài ngày sau mới biến đổi xong hoàn toàn, vì còn tùy thuộc vào lượng nọc có trong máu, còn cách tim bao xa. Miễn là quả tim còn đập thì nọc độc còn di chuyển và biến đổi cơ thể của nạn nhân. Cuối cùng, quả tim không còn đập nữa, cuộc biến đổi coi như hoàn tất. Nhưng trong suốt khoảng thời gian đó, không lúc nào là nạn nhân không mong ước được chết đi.
Tôi rùng mình.
- Thật không dễ chịu chút nào, như bạn thấy đấy.
- Edward nói rằng chuyện đó khó làm lắm… Và mình không hiểu… - Tôi thắc mắc.
- Về mặt nào đó, bọn mình cũng giống như cá mập. Một khi đã nếm máu, không, chỉ cần ngửi thấy hơi máu thôi, là rất khó tự chủ. Có khi là không thể tự chủ được nữa. Vì vậy, bạn hiểu không, khi đã cắn ai, nếm được máu của người ta, bọn mình sẽ trở nên điên cuồng, mất hết cả lý trí. Cả hai bền đều gặp khó khăn, nạn nhân cũng đau, kẻ săn người càng si mê hút máu…
- Sao bạn nghĩ là bạn không nhớ gì?
- Mình không biết nữa. Đối với những người khác, cơn đau trong lúc biến đổi là ký ức sâu sắc nhất mà họ còn giữ lại được về cuộc sống con người của mình trước đây. Mình thì lại không nhớ gì đến cuộc sống đó - Giọng nói của cô bạn đầy nuối tiếc.
Im lặng… Chúng tôi, mỗi người lại chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình.
Từng giây cứ thế trôi đi, tôi gần như đã quên hẳn sự hiện diện của cô bạn, để mặc cho đầu óc của mình phiên du đến tận phương trời nao.
Và rồi, bất thinh lình, Alice nhảy dựng xuống khỏi giường, đáp xuống đất một cách nhẹ hẫng. Cả người tôi bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn cô bạn.
- Có chuyện rồi! - Alice chỉ nói có thế thôi nhưng cô ấy đang ở trong tình trạng khẩn cấp.
Một cách nhanh nhẹn, Alice bước ra cửa cùng lúc với Jasper đang đi vào. Rõ ràng anh ta đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi, dĩ nhiên là cả câu cảm than của cô bạn nữa. Jasper đưa cả hai tay ra nắm lấy đôi vai của cô bạn, đưa cô trở về lại giường, và buộc cô ngồi xuống.
- Em thấy gì vậy? - Jasper hỏi ngay, mắt anh ta nhìn thẳng vào mắt của Alice.
Đôi mắt cô gái đang tập trung vào một hình ảnh nào đó xa xôi lắm. Tôi ngồi bên cạnh Alice, chăm chú lắng nghe giọng nói yếu ớt nhưng liến thoắng của cô:
- Em trông thấy một căn phòng. Căn phòng rất dài, xung quanh có nhiều gương. Sàn nhà lát gỗ. Hắn ở trong phòng, đang đứng đợi. Có một vạch… một vạch gì đó màu vàng chạy ngang qua những tấm gương.
- Phòng nào?
- Em không biết nữa. Vẫn còn thiếu một số chi tiết… Dường như hắn chưa quyết định xong.
- Lúc nào?
- Không lâu nữa đâu. Hôm nay hắn sẽ có mặt trong căn phòng đó, cũng có thể là ngày mai. Cái đó còn tùy ở hắn. Hắn đang chờ gì đó. Giờ thì hắn ở trong bóng tối rồi.
Giọng nói của Jasper vẫn còn giữ được sự điềm tĩnh, thận trọng khi anh ta hỏi, đúng hơn là đang hướng dẫn Alice:
- Hắn đang làm gì?
- Hắn đang xem tivi… à không, hắn đang "tua" một đầu máy video, trong bóng tối, ở nơi khác.
- Em có thể thấy hắn đang ở đâu không?
- Không, tối quá.
- Thế còn căn phòng có gương soi, ngoài gương ra, còn gì khác không em?
- Chỉ có gương thôi, và một cái gì nữa màu vàng. Hình như là một dải băng chạy quanh phòng. À, còn có một cái bàn màu đen, trên bàn là một máy thu phát âm thanh nổi và một cái tivi. Hắn đang cho chạy một đầu máy video ở đó, nhưng không xem phim như trong căn phòng tối. Căn phòng có gương soi là địa điểm hắn sẽ đợi - Khẽ nheo mắt, Alice lại sững sờ nhìn vào gương mặt của Jasper.
- Còn gì khác không?
Cô bạn lắc đầu. Họ nhìn nhau, không gian trở nên im ắng…
- Vậy là sao? - Tôi lên tiếng hỏi.
Không một ai lên tiếng trả lời, một lúc sau, Jasper quay sang nhìn tôi.
- Kẻ săn người đã thay đổi kế hoạch. Hắn đã có kế hoạch khác, kế hoạch ấy dẫn hắn vào một căn phòng có gương soi và một căn phòng tối.
- Nhưng chúng ta lại không biết những căn phòng đó nằm ở đâu?
- Ừ.
- Chúng ta chỉ biết được rằng hắn sẽ không còn loanh quanh trên những ngọn núi ở phía bắc bang Washinglon, không còn bị săn đuổi nữa. Hắn sẽ thoát khỏi tay họ - Giọng nói của Alice nghe thật ảm đạm.
- Chúng ta cần gọi cho họ không? - Tôi hỏi. Alice và Jasper nghiêm nghị nhìn nhau, lưỡng lự…
Điện thoại reo vang.
Alice băng ra khỏi phòng trước khi tôi kịp nhỏm người nhìn theo.
Cô bạn nhấn vào một nút trên điện thoại rồi áp lên tai, không trả lời trước.
- Carlisle - Alice thở vào. Cô không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên hay thanh thản như tôi lúc này.
- Dạ - Cô bạn trả lời, mắt liếc nhìn tôi. Sau đó là lắng nghe một hồi.
- Con cũng vừa nhìn thấy hắn ta - Alice lên tiếng, sau đó là kể lại những gì đã trông thấy - Không rõ điều gì đã khiến hắn lên máy bay… chỉ biết rằng đó là lý do khiến hắn vào trong những căn phòng đó - Cô dừng lại - Dạ - Alice nói với điện thoại và gọi tôi - Bella?
Rồi Alice đưa điện thoại về phía tôi. Tôi chạy vội ra khỏi phòng để đón lấy.
- Dạ vâng? - Tôi thở vào.
- Bella - Edward đáp lời tôi.
- Ôi, Edward! Em đã lo lắng biết bao nhiêu.
- Bella - có tiếng anh thở dài vì thất vọng - Anh đã nói với em là đừng lo lắng gì ngoài lo lắng cho bản thân mình rồi mà.
Được nghe lại giọng nói của anh, còn gì tuyệt vời hơn. Đám mây tuyệt vọng đang lượn lờ quanh chúng tôi bỗng từ từ bay đi.
- Anh đang ở đâu?
- Ở Vancouver. Bella, anh xin lỗi… Bọn anh đã để sổng mất hắn. Dường như hắn nghi ngờ chúng ta… Hắn luôn cẩn thận giữ khoảng cách với bọn anh một quãng khá xa, đủ để anh không thể đọc được suy nghĩ của hắn. Nhưng giờ thì hắn đi rồi… Hắn đã lên máy bay. Bọn anh cho rằng hắn về Forks để bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nghe thấy Alice đang thì thào với Jasper sau lưng mình, những ngôn từ của cô ấy thoát ra quá nhanh, quyện vào nhau, tạo thành một âm thanh vù vù.
- Em biết rồi. Alice đã nhìn thấy hắn bỏ đi.
- Dù sao, em cũng không được lo lắng gì hết, nghe chưa. Hắn chẳng đánh hơi được thứ gì để tìm thấy em đâu. Em chỉ việc ở đó và chờ cho đến khi bọn anh lần ra được hắn, hiểu không.
- Em không sao đâu. Mẹ anh vẫn canh chừng cho bố em hả anh?
- Ừ… người phụ nữ kia đã trở lại thị trấn. Cô ta đến nhà em, nhưng bố em đã đi làm rồi. Victoria không lân la đến gần chỗ của bố em đâu, vì thế, đừng sợ gì cả. Có Esme và Rosalie trông chừng rồi, bố em sẽ luôn luôn được an toàn.
- Cô ta đang làm gì hả anh?
- Có lẽ là đang cố lần theo dấu vết của em. Cô ta cứ quẩn quanh trong thị trấn cả đêm. Rosalie đã đi theo cô tar a sân bay, tất cả các con đường trong thị trấn, cả trường học… Cô ta đang đào bới mùi hương của em đấy, Bella ạ, nhưng sẽ chẳng tìm thấy gì đâu.
- Anh chắc chắn là bố em sẽ an toàn chứ?
- Ừ, Esme sẽ không để bố em lọt khỏi tầm mắt của bà đâu. Bọn anh sẽ sớm có mặt ở đó. Nếu tên ác quỷ kia ở đâu đó quanh thị trấn, thể nào bọn anh cũng sẽ tóm được hắn.
- Em nhớ anh quá - Tôi thì thào.
- Anh biết mà, Bella. Em tin không, anh biết hết đấy. Em đã mang một nửa linh hồn của anh đi theo em.
- Thế thì anh đến lấy lại đi - Tôi tha thiết yêu cầu.
- Sẽ đến sớm, anh sẽ rang đến đón em thật sớm. Nhưng trước tiên, phải bảo vệ em đã - Anh đép lời tôi chắc như đinh đóng cột.
- Em yêu anh - Tôi thầm thì.
- Em còn có thể tin anh nữa không, với biết bao nguy hiểm anh đã gây ra cho em, bây giờ lại nói rằng anh yêu em rất nhiều?
- Vâng, em tin.
- Anh sẽ đến đón em sớm.
- Em sẽ đợi.
Tắt máy… Đám mây phiền muộn lại kéo đến, lượn lờ vây quanh chúng tôi.
Tôi quay lại, trả điện thoại cho Alice, chợt nhận ra là cô và Jasper đang đứng ở bên bàn, chụm đầu vào nhau; cô ấy đang vẽ vời gì đó trên một tờ giấy của khách sạn. Tôi đứng phía sau lưng ghế, nhoài người qua vai Alice để nhìn.
Alice đang vẽ một căn phòng: dài, hình chữ nhật, phía cuối phòng có một khu vực khác, nhỏ hơn, nhưng rất vuông vức. Dưới sàn nhà là những tấm ván được lót theo chiều dọc của căn phòng. Tựa vào tường là những tấm gương. Vòng quanh căn phòng, cao ngang tầm với thắt lương là một thanh ngang. Thanh ngang mà Alice nói rằng màu vàng…
- Một phòng múa bale - Tôi lên tiếng, bất thần nhận ra những hình ảnh quen thuộc.
Cả hai người đồng loạt nhìn tôi, ngạc nhiên.
- Cô biết căn phòng này ư? - Giọng nói của Jasper vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng có phảng phất một tâm trạng nào đó mà tôi không đán ra được. Alice lại cúi đầu vào bức vẽ, bàn tay của cô chuyển độngg nhanh hơn, bức vẽ lại nhanh chóng có thêm hình, một lối thoát hiểm nằm ngay bức tường phía cuối phòng, và kia, máy thu phát âm thanh nổi và chiếc tivi nằm trên một chiếc bàn thâm thấp đặt ở góc phòng bên phải, phía đầu căn phòng.
- Nó giống như nơi tôi đã đến học múa… hồi tám, chín tuổi. Hình dáng, cách bố trí cũng y hệt như vầy - Nói rồi, tôi chỉ vào tờ giấy, chỗ có khu vực vuông vức thò ra, nhưng ngắn hơn chiều dài phía cuối phòng - Đây là mấy cái phòng tắm… những cánh cửa ăn thông vào một phòng múa khác nữa. Nhưng máy thu phát âm thanh nổi nằm ở đây cơ - Tôi chỉ về phía góc trái - Nó cũ hơn, và không có cái tivi nào cả. Chỉ có một cửa sổ ăn thông với phòng đợi… để quan sát hết toàn bộ phòng múa.
Alice cùng Jasper chăm chăm nhìn tôi.
- Cô cá chắc là cũng một phòng không? - Jasper hỏi, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Không, tôi không chắc lắm… Tôi nghĩ hầu hết những phòng tập múa đều giống như vậy… những chiếc gương soi, tay vịn - Nói rồi, tôi lướt ngón tay lên những tay vịn dùng khi tập múa bale được đặt ở đằng trước những tấm gương - Tất cả đều giống như vậy - Tay tôi chạm vào cánh cửa, nằm ở vị trí chính xác trong căn phòng múa mà tôi từng biết đến.
- Hiện nay, bạn có lý do gì để đến đó không? - Alice cất tiếng hỏi, phá ta cơn mơ màng của tôi.
- Không, đã gần mười năm rồi, mình không đến đó. Mình là một diễn viên múa dở tệ… Người ta thường xếp cho mình múa ở sau lưng những bạn khác không hà - Tôi thật thà thú nhận.
- Vậy thì nó đâu còn có gì dính dáng với bạn nữa? - Alice bắt đầu chú ý.
- Ừ, thậm chí mình còn không nghĩ chủ nhân hiện thời của nó là người cũ. Mình dám chắt nó là một phòng tập múa khác, ở đâu đó.
- Thế phòng tập cũ của cô nằm ở đâu? - Jasper đột ngọt xen vào, hỏi.
- Gần nhà mẹ tôi. Tôi hay đến đó mỗi khi tan trường …- Tôi trả lời và bổng dưng ngừng bặt. Thái độ của Alice Và Jasper đang dần dần thay đổi.
- Vậy là ở Phoenix này, phải không? - Giọng nói của anh ta vẩn cố tỏ ra bình thản.
- Vâng - Tôi thì thầm - Ở đường số Năm Mươi Tám và đường Tây Xương Rồng.
Bầu không khí xung quanh chúng tôi nhanh chóng chìm sâu vào im lặng. Ba cặp mắt cùng chú mục vào bức vẽ.
- Alice - Tôi lên tiếng - Chiếc điên thoại đó còn an toàn không?
- Có - Cô bạn gật đầu xác nhận - Số diện thoại chỉ truy nguyên được đến Washington mà thôi.
- Vậy mình mượn để cho mẹ nó nhé.
- Mình nhớ mẹ bạn ở Florida mà.
- Ừ…nhưng mẹ sớm quay về, và mẹ không thể trở lại căn nhà đó khi mà…- Giọng nói của tôi run run. Tôi đang nghĩ đến điều Edward đã nói, về người phụ nữ tóc đỏ đã đến nhà của bố Charlice, đến trường… Hồ sơ lịch của tôi nằm cả ở đó…
- Làm sao bạn liên lạc với mẹ được?
- Mẹ và dượng không có số điện thoại riêng, ngoại trừ số ở nhà… Và mẹ mình hay kiểm tra lời nhắn lắm.
- Jasper? - Alice hỏi.
Jasper đăm chiêu suy nghĩ một lát.
- Tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì.. Nhưng dĩ nhiên là cô đừng tiết lộ nơi ẩn nấu của chúng ta.
- Mộ cách hăm hở, tôi cầm lấy chiếc điện thoại, bấm con số quen thuộc. Điện thoại reo bốn lần, rồi tôi nghe được giọng nói hồ hởi của mè đề nghị tôi để lại lời nhắn.
- Mẹ - Tôi nói sau tiếng "bíp" - Là con đây. Mẹ hãy nghe con, con cần mẹ làm giúp con một việc. Quan trọng lắm. Ngay khi nhận được lời nhắn này, mẹ hãy gọi số này cho con - Alice đang ở bên cạnh tôi, hý hoáy viết bên dưới bức tranh của mình sồ điện thoại. Tôi đọc hai lần, rất cẩn thận - Mẹ đừng đi đâu cho đến khi gọi cho con nhé. Đừng lo cho con, con vẩn ổn, nhưng con cần phải nói chuyện với mẹ ngay, cho dù mẹ có gọi trễ thế nào, mẹ nhé? Con yêu mẹ lắm. Tạm biệt mẹ - Khẽ nhắm mắt lại, tôi dốc hết cả lòng chân thành ra mà cầu nguyện, hy vọng rằng đừng có sự cố bất ngờ nào xăy ra khiến mẹ phải về nhà trước khi nhận được lời nhắn của tôi.
Ngồi thừ ra trên chiếc ghế xôpha, tôi nhấm nháp vài miến trái cây còn thưa lại để giết cái buổi tối dài lê thê này. Tôi nghĩ đến việc gọi cho bố, nhưng rồi không biết phải kể rằng mình đang ở nhà hay ở khách sạn, nên thôi. Rồi tôi tập tung xem tin tức, chú ý những bản tin nói về Florida và chương trình huấn luyện về mùa xuân, xem có vụ đình công, bão bùng và những sự cố khiến họ quay trỡ về nhà sớm hơn dự định.
Quả là khi đã trở thành bất tử, người ta sẽ chăng bao giờ còn nôn nóng là gì nữa. Cả Jasper và Alice dường như đều không cảm thấy cần thiết phải làm điều gì. Ngồi yên được một lúc khá lâu, Alice lại bắt đầu hý hoái phát họa những nét mơ hồ của căn phòng tối mà cô còn có thế thấy được vào thứ ánh sang mờ ảo của chiếc tivi. Trong lúc làm việc, cô hoàn toàn ngồi im, đôi mắt tuyệt đẹp không bao giờ chịu ảnh hưởng của thời gian cứ chú mục vào những bức tường trống rỗng. Jasper cũng vậy, dường như không hề bị cảm xúc vội vàng tac động lên hai chân - buộc phải đi tới đi lui khắp phòng, tác động lên hai mắt - khiến chúng trở nên tò mò muốn nhìn xuyên qua những chiếc màn dày cộp, hay bị tghooi thúc bởi ý nghĩ chạy ra khỏi phòng và hét váng lên cho khây khỏa… giống như tâm trạng của tôi hiện thời.
Trong lúc chờ đợi cuộc điện thoại trên chiếc ghế xôpha, giấc ngủ đến với tôi lúc nào không hay. Đôi tay giá lạnh của Alice trong lúc mang tôi về giương có đánh thức tôi dậy được một chút, nhưng rồi ngay sau đó, tôi lại chìm sâu vào vô thức trước khi cái đầu kịp vùi sâu vào chiếc gối.
Khi tỉnh dậy, đầu óc tôi rối bời. Mọi suy nghĩ của tôi đều trở nên mù mịt, ẩn hiện đầy những cơn mơ cùng với những ác mộng. Phải mất đến cả một lúc rất lâu sau, tôi mới nhận ra mình đang ở đâu.
Lối trang trí của căn phòng này quá mờ nhạt, nên không rõ là thuộc về một nơi nào, tôi chỉ cảm nhận được có thể đây là một phòng trong khách sạn mà thôi. Những chiếc đèn đặt trên bàn, kê bên cạnh giường ngủ là thứ hàng rẻ tiền, cả mấy chiếc màn dài thòng thuộc cùng một loại vải với tấm khăn trải giường, cũng thế, và những bức tranh màu nước treo trên tường cũng vậy.
Tôi cố gắng nhớ lại diễn biến của sự việc đã khiến mình được đưa đến đây, nhưng chẳng có một hình ảnh nào hiện ra trong đầu cả.
Tôi lờ mờ nhớ rằng có mỗi chiếc xe hơi đen bóng, các tấm kính của nó thậm chí còn đen hơn cả một chiếc xe hơi to sang trọng chuyên chở những nhân vật đặc biệt nữa. Động cơ của chiếc xe ấy hoạt động êm ru, dù rằng chúng tôi chạy như đua trên những xa lộ tối đèn với vận tốc còn nhanh hơn gấp hai lần vận tốc cho phép.
Rồi tôi nhớ ra là Alice ngồi cạnh tôi ở hàng ghế sau, hàng ghế có bọc da sẫm màu. Không hiểu sao, trong suốt một đêm dài, đầu của tôi cứ tựa vào đôi vai, sát với chiếc cổ lành lạnh như đá granit của Alice. Khoảng cách quá gần của tôi dường như không khiến cho cô ấy tỏ ra nao núng chút nào; trái lại, làn da mát rượi, hơi cứng của cô ấy còn đem lại một cảm giác thoải mái, dễ chịu cho tôi. Chiếc áo sơmi vải bông Alice mặc ướt đẫm những giọt nước mắt của tôi, những giọt nước mắt đau khổ, tủi hờn cứ mặc nhiên tuôn rơi và sau đó, chúng cũng tự khô đi.
Cơn buồn ngủ đã tránh né tôi. Đôi mắt mệt mỏi, buốt nhức của tôi cứ mở căng suốt đêm. Và đêm dài đến đâu rồi cũng phải kết thúc, bình minh bắt đầu ló dạng trên một đỉnh đồi ở California. Thứ ánh sáng xám xịt tràn ngập khắp bầu trời không mây ùa vào mắt tôi… nhức nhối, nhưng tôi vẫn không thể nhắm mắt lại được. Nếu làm thế, thể nào những hình ảnh đáng sợ kia, như đang túc trực sẵn trên mi mắt của tôi, lại ùa về. Gương mặt đau đớn của bố Charlie - tiếng gầm gừ hoang dại của Edward - cái nhìn phẫn uất của Rosalie - đôi mắt sắc lẻm của tên săn người - ánh mắt chết chóc của Edward sau khi hôn tôi lần cuối… Tôi không thể chịu đựng nổi nếu như thấy lại chúng. Mặt trời mỗi lúc một lên cao, tôi cố gắng đầu tranh chống lại sự mệt mỏi đang mỗi lúc một xâm chiếm lấy hồn mình.
Mắt tôi vẫn mở thao láo khi chúng tôi chạy lướt qua một ngọn núi thấp tè, bỏ lại cả một thung lũng mặt trời ở phía sau. Tôi không còn đủ xúc cảm để mà ngạc nhiên rằng chúng tôi đã đi hết ba ngày đường liền. Cả người tôi cứ ngây ra trước một quang cảnh êm đềm rộng mở. Phoenix của tôi - những cây cọ, bầu không khí phảng phất mùi dầu creozot, những sân gôn xanh rì cỏ và mặt nước màu ngọc lam của những hồ bơi; tất cả đều đắm chìm trong một làn sương khói mỏng manh, giữa vòng ôm ngọc ngào của những ngọn đồi lúp xúp chưa đủ lớn để gọi là núi.
Con đường cao tốc in đầy những bóng cọ hiện ra rõ nét và sống động hơn trong trí nhớ đã bắt đầu nhạt nhòa của tôi. Giờ đây đã có thể yên tâm rằng không có thứ gì có thể lẩn quất sau những bóng cây ấy. Xa lộ rộng thênh thang và vô cùng thoáng đạt. Nhưng sao tôi vẫn không cảm thấy thoải mái, không có cảm giác bồi hồi khi quay về chốn xưa với bao kỉ niệm.
- Đường nào ra sân bay, Bella? - Jasper lên tiếng hỏi.
Bất giác tôi cảm thấy nao lòng, dù rằng giọng nói của anh ta vẫn êm dịu và hoàn toàn không đáng lo ngại. Đó là âm thanh đầu tiên, ngoài tiếng động cơ rì rì của xe hơi, đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm dài.
- Cứ đi đường I- mười - Tôi trả lời như một cái máy - Rồi chúng ta sẽ đi ngang qua nó.
Một cách yếu ớt do không chợp mắt được một phút nào, trí não của tôi bắt đầu hoạt động.
- Chúng ta sẽ bay đi đâu ư? - Tôi đã hỏi Alice như vậy.
Không, chỉ là chúng ta nên ở gần đó, đề phòng có gì bất trắc.
Tôi nhớ là mình đã đến được đoạn đầu của con đường chạy quanh sân bay quốc tế Sky Harbor… nhưng không nhớ được đoạn đường cuối… Có lẽ tôi đã thiếp đi vào lúc ấy chăng.
Những hình ảnh sau đó trở nên mơ hồ, tôi không có chút ấn tượng vào khi rời khỏi xe hơi - hình như khi đó quả cầu lửa đang nghiêng ngả ở phía cuối trời thì phải - tôi đã quàng tay qua vai Alice, và tay cô ấy đã vòng qua thắt lưng tôi, kéo tôi đi giữa bóng râm khô thoáng, ấm áp.
Tôi không có ý niệm gì về căn phòng này.
Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử để trên chiếc bàn đầu giường. Những con số đỏ chót hiển thị ba giờ, song không có dấu hiệu nào cho biết là ngày hay đêm. Không một thứ ánh sáng nào có thể lọt qua được những tấm màn cửa dày cộp, ánh sáng trong căn phòng này có được, tất cả đều nhờ những ngọn đèn.
Một cách khó nhọc, tôi ngồi dậy, lảo đảo bước lại phía cửa sổ, giở tấm màn lên.
Bên ngoài tối om om. Vậy là ba giờ sáng. Phòng của tôi trông ra một khu vực vắng vẻ trên đường cao tốc và một gara cho đỗ xe nhiều giờ của sân bay. Khi đã xác định được chính xác thời gian và địa điểm, trong lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút.
Tôi nhìn lại mình. Trên người tôi vẫn còn bộ quần áo của bà Esme, chúng không vừa vặn với tôi lắm. Nhìn khắp lượt căn phòng, tôi cảm thấy vui vì nhận ra chiếc túi vải của mình đang chễm chệ nằm trên nóc một chiếc tủ thấp.
Tôi đang định tìm một bộ quần áo mới thì công tắc đèn ở cửa ra vào bỗng kêu "tạch", tôi hoảng hồn, mắt ngó dáo dác.
- Mình vào được không? - Đó là giọng nói của Alice.
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
- Vâng, tất nhiên rồi.
Alice bước vào, cẩn thận xem xét tâm trạng hiện thời của tôi.
- Có vẻ như bạn cần phải ngủ thêm một chút nữa - Cô nhận xét.
Tôi chậm rãi lắc đầu.
Alice lướt thật nhẹ đến chỗ mấy chiếc màn cửa, kéo chúng lại cho chắc chắn trước khi quay sang tôi.
- Chúng ta cần phải kín cổng cao tường - Alice nhắc nhở.
- Vâng - Giọng nói của tôi khàn khàn, đáp lại một cách ngoan ngoãn.
- Bạn có thấy khát nước không? - Cô hỏi.
Tôi nhún vai:
- Mình không sao. Thế còn bạn?
- Không có gì là không xoay sở được - Cô mỉm cười - Mình đã gọi thức ăn cho bạn rồi, ở ngoài phòng trước ấy. Edward đã nói với mình rằng bạn cần phải ăn thường xuyên hơn bọn mình.
Edward! Nghe cái tên ấy, tôi ngay lập tức bừng tỉnh.
- Anh ấy gọi cho bạn ư?
- Không - Alice trả lời, và nhận ra liền gương mặt ủ rũ của tôi - Anh ấy đã nhắc mình như thế trước khi chúng ta lên đường.
Nói dứt lời, một cách nhẹ nhàng, Alice cầm lấy tay tôi, dẫn tôi ra cửa để bước sang phòng khách. Có những tiếng nói rì rầm phát ra từ tivi. Jasper đang ngồi im lìm trong góc phòng, bên chiếc bàn giấy, đôi mắt của anh ta cứ chú mục vào các bản tin mà dường như chẳng có ý niệm gì về chúng.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, ngay bên cạnh chiếc bàn nhỏ, trên đó có để sẵn một khay thức ăn, tôi mặc nhiên bốc thức ăn lên, cho vào miệng, chẳng quan tâm xem mình đang ăn gì.
Alice ngồi hờ hững trên tay ghế xôpha, và cũng bắt đầu dõi cặp mắt vô hồn vào chiếc tivi như Jasper.
Tôi ăn một cách từ tốn, mắt vẫn quan sát Alice, và liếc nhanh sang Jasper… Cả hai người họ im lìm quá. Họ chẳng hề rời mắt khỏi màn hình tivi, mặt dù lúc này chương trình đã chuyển sang mục quảng cáo. Tôi đẩy chiếc khay đi, trong lòng cảm thấy ray rứt. Alice nhìn tôi.
- Có chuyện gì vậy, Alice? - Tôi hỏi.
- Không có gì cả - Đôi mắt cô gái mở rộng, cố tỏ ra thành thật… Bất giác, tôi không dám tin vào chúng.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Chúng ta sẽ đợi Carlisle gọi.
- Vậy là bác sĩ đã gọi cho chúng ta rồi, có đúng không? - Tôi nhận ra là mình đang nôn nóng. Đôi mắt của Alice rời khỏi tôi, liếc nhanh sang chiếc điện thoại di động đặt trên cái túi da của mình, rồi lại nhìn tôi.
- Vậy là sao? - Giọng nói của tôi trở nên run rẩy, tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình - Bác sĩ vẫn chưa gọi ư?
- Như vậy có nghĩa là mọi người chưa có gì để kể lại với chúng ta - Thái độ của Alice quá điềm tĩnh.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên khó thở.
Jasper đột ngột xuất hiện bên cạnh Alice, ở gần tôi hơn bình thường.
- Bella - Anh ta lên tiếng bằng một giọng nói dịu dàng quá mức đến đáng ngờ - Cô không có gì phải lo lắng hết. Ở đây, cô sẽ rất an toàn.
- Vâng, tôi hiểu điều đó.
- Thế thì tại sao cô lại phải sợ? - Anh ta hỏi lại, ra vẻ khó hiểu. Có lẽ Jasper đã cảm nhận được ảm xúc của tôi, chie có điều là anh ta không thể hiểu được lý do dẫn tới cảm xúc ấy mà thôi.
- Các bạn đã nghe Laurent nói rồi đó - Giọng tôi chỉ thì thào khe khẽ nhưng tôi chắc chắn rằng họ có thể nghe rõ - Ông ta đã nói rằng James là tử thần chính hiệu. Lỡ có điều gì không may xảy ra với ai đó thì sao, họ sẽ bị tách lìa? Nếu có điều gì không may xảy ra với họ… Carlisele, Emmett… Edward… - Nói đến đây, tôi nuốt khan trong họng - Nếu người phụ nữa độc ác kia làm bà Esme bị thương… - Giọng nói của tôi bỗng vút cao, càng lúc tôi càng bị kích động - … Làm sao tôi có thể sống được khi đó là tội lỗi của chính mình chứ? Lẽ ra đừng một ai torng số các bạn nên liều mình vì tôi…
- Này Bella, Bella, thôi đi - Jasper ngắt lời tôi. Lời nói của anh ta tuôn ra ào ào như nước chảy khiến tôi phải tập trung lắm mới có thể hiểu được - Cô cứ chỉ nghĩ đến những điều chẳng lành, không hay chút nào, Bella à. Tin tôi đi… không ai trong chúng ta sẽ phải lâm vào cảnh hiểm nghèo đâu. Cô đã căng thẳng quá rồi, dừng kéo theo những lo toan không cần thiết ấy vào người mình nữa. Nghe tôi nói không! - Jasper gằn giọng khi thấy tôi quay mặt đi - Gia đình tôi rất mạnh. Chúng tôi chỉ sợ duy nhất một điều thôi… đó là mất cô.
- Nhưng tại sao mọi người…
Lần này, tới lượt Alice ngắt lời tôi, những ngón tay lạnh giá của cô khẽ chạm vào má tôi:
- Trong suốt gần một thế kỷ, Edward đã sống trong lặng lẽ và cô đơn. Giờ, anh ấy mới tìm thấy bạn. Bạn không thể thấy được những thay đổi của Edward bằng chúng tôi, những người đã sống chung với anh ấy suốt một thời gian dài đâu. Bạn nghĩ rằng chúng tôi còn có thể nhìn mặt anh ấy trong một trăm năm tiếp theo khi anh ấy bị mất bạn hay sao?
Mặc cảm tội lỗi trong tôi từ từ nguôi ngoai khi tôi nhìn vào đôi mắt đen tuyền của cô gái đi theo bảo vệ mình. Nhưng ngay cả khi trong lòng đang dần dần bình tĩnh trở lại, tôi vẫn biết rằng tôi không thể tin vào cảm xúc của chính mình một khi Jasper đang có mặt ở ngay đây.
Ngày hôm nay mới dài làm sao.
Chúng tôi cứ ru rú mãi trong phòng. Alice gọi xuống quầy tiếp tân để từ chối khâu dọn phòng của khác sạn. Những chiếc cửa sổ vẫn đóng im ỉm, chiếc tivi thì vẫn để mở, dù rằng chẳng ai xem, Cứ độ vài tiếng đồng hồ, thức ăn lại được mang đến phòng cho tôi. Thời gian cứ thế trôi đi, chiếc điện thoại màu bạc nằm trên túi xách của Alice càng lúc càng trở nên lớn dần.
Alice và Jasper đối với tôi không khác gì hai người chăm em - Họ biết kiềm chế cảm xúc tốt hơn tôi nhiều. Trong lúc tôi càng lúc càng bồn chồn đi tới đi lui thì họ lại càng im lìm. Hai bức tượng ấy dõi theo từng bước chân của tôi bằng cặp mắt vô hồn. Cuối cùng, tôi xoay sang làm mình bận rộn bằng cách… ghi nhớ vài chi tiết có trong phòng: những chiếc ghế tràng kỷ đủ sọc, màu nâu, màu đào, màu kem, màu vàng đục, rồi trở về màu nâu. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn lên mấy bức tranh trừu tượng mà nghĩ ra đủ thứ hình như khi còn hình này hình kia vậy. Tôi nhìn ra một bàn tay màu xanh, một người phụ nữ đang chải tóc, một con mèo đang duỗi người. Nhưng rồi khi nhìn ra một vòng tròn đỏ nhạt là một con mắt đỏ đang nhìn tôi trừng trừng, tôi vội vã quay mặt đi.
Chiều đến, tôi trở lại chiếc giường nơi mình đã tỉnh dậy, chỉ đơn giản là muốn tìm ra một ciệc gì đó để mà làm. Mong sao dù là trong bóng tối, nơi tôi dễ đầu hàng nhất, những nỗi sợ hãi lúc nào cũng chực chờ bên cạnh tôi không thể chui lọt qua hàng rào bảo vệ cảa Jasper mà gặp nhấm ý thức của tôi.
Bất ngờ, Alice bỗng bước theo tôi, như thể là vô tình trùng khớp, cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Trong tôi bắt đầu hiện lên một câu hỏi: chình xác thì Edward đã nói với Alice những gì? Tôi nằm xoài trên giường, còn Alice thì chỉ yên lắng, ngồi khoanh chân bên cạnh tôi. Thoạt đầu, tôi không để ý đến Alice, tôi đã bắt đầu thấm mệt nên muốn ngủ. Nhưng chỉ vài phút sau, khi không có mặt của Jasper, tâm trạng hoảng loạn của tôi lại quay về quấy nhiễu. Chịu thua, tôi từ bỏ một cách nhanh chóng ý định ngủ một giấc. Nằm co người lại, tôi dùng cả huy tay ôm lấy chân mình.
- Alice? - Tôi lên tiếng.
- Ừ?
Cố giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh, tôi gạ hỏi:
- Bạn nghĩ họ đang làm gì?
- Carlisle muốn dẫn dụ tên ác quỷ lên phía bắc, càng xa càng tốt, rồi đợi cho hắn đến gần, sẽ phục kích hắn. Còn Esme và Rosalie thì tiếp tục đi về phía tây, chừng nào người phụ nữa kia còn bám theo. Nếu cô ta quay lại thì họ sẽ trở về Forks để canh chừng bố của bạn. Vì vậy, nếu họ không gọi, mình nghĩ rằng mọi chuyện đang diễ nra tốt đẹp. Nghĩa là kẻ săn người kia ở quá gần và họ không muốn hắn nghe lỏm được điều gì.
- Còn bà Esme?
- Mình nghĩ chắc mẹ mình đã trở về Forks. Mẹ sẽ không gọi nếu có khả năng người phụ nữ đó có thể tình cờ nghe được. Mình hiểu tất cả mọi người đang rất thận trọng.
- Bạn nghĩ họ an toàn, thật chứ?
- Bella, bọn mình phải nói thêm bao nhiu lần nữa là bọn mình chẳng gặp bất cứ nguy hiểm gì thì bạn mới chịu tin đây?
- Vậy là bạn luôn luôn nói thật với mình, phải không?
- Ừ, mình luôn luôn nói thật với bịn - Giọng nói của Alice rất chân thành.
Tôi đắn đo một chút, rồi quyết định rin rằng cô ấy nói thật.
- Vậy thì hãy cho mình biết… làm sao bạn có thể trở thành ma- ca- rong?
Câu hỏi của tôi khiến Alice trở nên dè chừng. Cô im lặng. Tôi ngước mắt lên nhìn cô gái, trông cô có vẻ đang rất mâu thuẫn.
- Edward không muốn mình kể với bạn điều đó - Alice đáp. Tôi có cảm giác rằng bản thân cô ấy cũng không muốn kể.
- Không công bằng với mình. Mình nghĩ mình có quyền được biết chứ.
- Mình hiểu.
Tôi nhìn Alice, chờ đợi…
Cô gái thở dài.
- Anh ấy sẽ giận lắm.
- Đó không phải là việc của anh ấy. Đây là chuyện giữa bạn và mình. Alice, với tư cách là một người bạn, mình xin bạn đấy - Tất nhiên, hiện giờ thì chúng tôi đã là bạn… mà chắc Alice cũng đã biết điều đó ngay từ đầu rồi.
Cô bạn ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp lộng lẫy nhưng đầy khôn ngoan… cân nhắc…
- Mình sẽ kể với bạn nguyên tắc của nó - Cuối cùng, Alice cũng chịu lên tiếng - Nhưng nói thật với bạn, mình không nhớ chuyện của bản thân mình, mình cũng chưa bao giờ làm điều đó với ai hay trông thấy ai đã làm điều đó, vì thế, mình chỉ có thể kể lý thuyết suông mà thôi.
Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi.
- Giống như loài dã thú, cơ thể của những kẻ như bọn mình là cả một kho vũ khí… rất nhiều, nếu không muốn nói là quá nhiều so với mức cần thiết: sức mạnh, tốc độ, các giác quan nhạy bén; đó là chưa kể đến một số năng lực đặc biệt khác như Edward, Jasper và mình may mắn có được. Và rồi, giống như một loài hoa ăn thịt, bọn mình có sức cuốn hút mạnh mẽ… đối với các nạn nhân của mình.
Tôi nằm im, bất giác nhớ lại những lời giải thích sâu sắc tương tự của Edward trên cánh đồng.
Cô bạn mỉm cười, một nụ cười rất bí hiểm.
- Bọn mình còn có một vũ khí hoàn toàn không cần thiết khác… Đó là nọc độc - Alice kể tiếp, những chiếc răng hiện ra sang lóe - Nọc độc không giết chết nạn nhân… Nó chỉ đơn thuần khiến người ta không còn là mình nữa. Hiện tượng đó diễn tiến rất chậm, từ từ theo máu lan truyền đi khắp cơ thể, vì vậy, một khi đã bị cắn rồi, nạn nhân rất đau đớn, và luôn tìm cách chạy thoát khỏi bạn mình. Đó là một loại vũ khí thừa, như mình đã nói rồi đấy. Nhưng mà… làm sao họ có thể chạy thoát được nếu bọn mình ở quá gần. Tất nhiên, chuyện gì cũng có những ngoại lệ. Như Carlisle là một ví dụ.
- Vậy là… khi nọc độc… lan truyền… - Tôi lẩm bẩm.
- Phải mất vài ngày sau mới biến đổi xong hoàn toàn, vì còn tùy thuộc vào lượng nọc có trong máu, còn cách tim bao xa. Miễn là quả tim còn đập thì nọc độc còn di chuyển và biến đổi cơ thể của nạn nhân. Cuối cùng, quả tim không còn đập nữa, cuộc biến đổi coi như hoàn tất. Nhưng trong suốt khoảng thời gian đó, không lúc nào là nạn nhân không mong ước được chết đi.
Tôi rùng mình.
- Thật không dễ chịu chút nào, như bạn thấy đấy.
- Edward nói rằng chuyện đó khó làm lắm… Và mình không hiểu… - Tôi thắc mắc.
- Về mặt nào đó, bọn mình cũng giống như cá mập. Một khi đã nếm máu, không, chỉ cần ngửi thấy hơi máu thôi, là rất khó tự chủ. Có khi là không thể tự chủ được nữa. Vì vậy, bạn hiểu không, khi đã cắn ai, nếm được máu của người ta, bọn mình sẽ trở nên điên cuồng, mất hết cả lý trí. Cả hai bền đều gặp khó khăn, nạn nhân cũng đau, kẻ săn người càng si mê hút máu…
- Sao bạn nghĩ là bạn không nhớ gì?
- Mình không biết nữa. Đối với những người khác, cơn đau trong lúc biến đổi là ký ức sâu sắc nhất mà họ còn giữ lại được về cuộc sống con người của mình trước đây. Mình thì lại không nhớ gì đến cuộc sống đó - Giọng nói của cô bạn đầy nuối tiếc.
Im lặng… Chúng tôi, mỗi người lại chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình.
Từng giây cứ thế trôi đi, tôi gần như đã quên hẳn sự hiện diện của cô bạn, để mặc cho đầu óc của mình phiên du đến tận phương trời nao.
Và rồi, bất thinh lình, Alice nhảy dựng xuống khỏi giường, đáp xuống đất một cách nhẹ hẫng. Cả người tôi bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn cô bạn.
- Có chuyện rồi! - Alice chỉ nói có thế thôi nhưng cô ấy đang ở trong tình trạng khẩn cấp.
Một cách nhanh nhẹn, Alice bước ra cửa cùng lúc với Jasper đang đi vào. Rõ ràng anh ta đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi, dĩ nhiên là cả câu cảm than của cô bạn nữa. Jasper đưa cả hai tay ra nắm lấy đôi vai của cô bạn, đưa cô trở về lại giường, và buộc cô ngồi xuống.
- Em thấy gì vậy? - Jasper hỏi ngay, mắt anh ta nhìn thẳng vào mắt của Alice.
Đôi mắt cô gái đang tập trung vào một hình ảnh nào đó xa xôi lắm. Tôi ngồi bên cạnh Alice, chăm chú lắng nghe giọng nói yếu ớt nhưng liến thoắng của cô:
- Em trông thấy một căn phòng. Căn phòng rất dài, xung quanh có nhiều gương. Sàn nhà lát gỗ. Hắn ở trong phòng, đang đứng đợi. Có một vạch… một vạch gì đó màu vàng chạy ngang qua những tấm gương.
- Phòng nào?
- Em không biết nữa. Vẫn còn thiếu một số chi tiết… Dường như hắn chưa quyết định xong.
- Lúc nào?
- Không lâu nữa đâu. Hôm nay hắn sẽ có mặt trong căn phòng đó, cũng có thể là ngày mai. Cái đó còn tùy ở hắn. Hắn đang chờ gì đó. Giờ thì hắn ở trong bóng tối rồi.
Giọng nói của Jasper vẫn còn giữ được sự điềm tĩnh, thận trọng khi anh ta hỏi, đúng hơn là đang hướng dẫn Alice:
- Hắn đang làm gì?
- Hắn đang xem tivi… à không, hắn đang "tua" một đầu máy video, trong bóng tối, ở nơi khác.
- Em có thể thấy hắn đang ở đâu không?
- Không, tối quá.
- Thế còn căn phòng có gương soi, ngoài gương ra, còn gì khác không em?
- Chỉ có gương thôi, và một cái gì nữa màu vàng. Hình như là một dải băng chạy quanh phòng. À, còn có một cái bàn màu đen, trên bàn là một máy thu phát âm thanh nổi và một cái tivi. Hắn đang cho chạy một đầu máy video ở đó, nhưng không xem phim như trong căn phòng tối. Căn phòng có gương soi là địa điểm hắn sẽ đợi - Khẽ nheo mắt, Alice lại sững sờ nhìn vào gương mặt của Jasper.
- Còn gì khác không?
Cô bạn lắc đầu. Họ nhìn nhau, không gian trở nên im ắng…
- Vậy là sao? - Tôi lên tiếng hỏi.
Không một ai lên tiếng trả lời, một lúc sau, Jasper quay sang nhìn tôi.
- Kẻ săn người đã thay đổi kế hoạch. Hắn đã có kế hoạch khác, kế hoạch ấy dẫn hắn vào một căn phòng có gương soi và một căn phòng tối.
- Nhưng chúng ta lại không biết những căn phòng đó nằm ở đâu?
- Ừ.
- Chúng ta chỉ biết được rằng hắn sẽ không còn loanh quanh trên những ngọn núi ở phía bắc bang Washinglon, không còn bị săn đuổi nữa. Hắn sẽ thoát khỏi tay họ - Giọng nói của Alice nghe thật ảm đạm.
- Chúng ta cần gọi cho họ không? - Tôi hỏi. Alice và Jasper nghiêm nghị nhìn nhau, lưỡng lự…
Điện thoại reo vang.
Alice băng ra khỏi phòng trước khi tôi kịp nhỏm người nhìn theo.
Cô bạn nhấn vào một nút trên điện thoại rồi áp lên tai, không trả lời trước.
- Carlisle - Alice thở vào. Cô không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên hay thanh thản như tôi lúc này.
- Dạ - Cô bạn trả lời, mắt liếc nhìn tôi. Sau đó là lắng nghe một hồi.
- Con cũng vừa nhìn thấy hắn ta - Alice lên tiếng, sau đó là kể lại những gì đã trông thấy - Không rõ điều gì đã khiến hắn lên máy bay… chỉ biết rằng đó là lý do khiến hắn vào trong những căn phòng đó - Cô dừng lại - Dạ - Alice nói với điện thoại và gọi tôi - Bella?
Rồi Alice đưa điện thoại về phía tôi. Tôi chạy vội ra khỏi phòng để đón lấy.
- Dạ vâng? - Tôi thở vào.
- Bella - Edward đáp lời tôi.
- Ôi, Edward! Em đã lo lắng biết bao nhiêu.
- Bella - có tiếng anh thở dài vì thất vọng - Anh đã nói với em là đừng lo lắng gì ngoài lo lắng cho bản thân mình rồi mà.
Được nghe lại giọng nói của anh, còn gì tuyệt vời hơn. Đám mây tuyệt vọng đang lượn lờ quanh chúng tôi bỗng từ từ bay đi.
- Anh đang ở đâu?
- Ở Vancouver. Bella, anh xin lỗi… Bọn anh đã để sổng mất hắn. Dường như hắn nghi ngờ chúng ta… Hắn luôn cẩn thận giữ khoảng cách với bọn anh một quãng khá xa, đủ để anh không thể đọc được suy nghĩ của hắn. Nhưng giờ thì hắn đi rồi… Hắn đã lên máy bay. Bọn anh cho rằng hắn về Forks để bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nghe thấy Alice đang thì thào với Jasper sau lưng mình, những ngôn từ của cô ấy thoát ra quá nhanh, quyện vào nhau, tạo thành một âm thanh vù vù.
- Em biết rồi. Alice đã nhìn thấy hắn bỏ đi.
- Dù sao, em cũng không được lo lắng gì hết, nghe chưa. Hắn chẳng đánh hơi được thứ gì để tìm thấy em đâu. Em chỉ việc ở đó và chờ cho đến khi bọn anh lần ra được hắn, hiểu không.
- Em không sao đâu. Mẹ anh vẫn canh chừng cho bố em hả anh?
- Ừ… người phụ nữ kia đã trở lại thị trấn. Cô ta đến nhà em, nhưng bố em đã đi làm rồi. Victoria không lân la đến gần chỗ của bố em đâu, vì thế, đừng sợ gì cả. Có Esme và Rosalie trông chừng rồi, bố em sẽ luôn luôn được an toàn.
- Cô ta đang làm gì hả anh?
- Có lẽ là đang cố lần theo dấu vết của em. Cô ta cứ quẩn quanh trong thị trấn cả đêm. Rosalie đã đi theo cô tar a sân bay, tất cả các con đường trong thị trấn, cả trường học… Cô ta đang đào bới mùi hương của em đấy, Bella ạ, nhưng sẽ chẳng tìm thấy gì đâu.
- Anh chắc chắn là bố em sẽ an toàn chứ?
- Ừ, Esme sẽ không để bố em lọt khỏi tầm mắt của bà đâu. Bọn anh sẽ sớm có mặt ở đó. Nếu tên ác quỷ kia ở đâu đó quanh thị trấn, thể nào bọn anh cũng sẽ tóm được hắn.
- Em nhớ anh quá - Tôi thì thào.
- Anh biết mà, Bella. Em tin không, anh biết hết đấy. Em đã mang một nửa linh hồn của anh đi theo em.
- Thế thì anh đến lấy lại đi - Tôi tha thiết yêu cầu.
- Sẽ đến sớm, anh sẽ rang đến đón em thật sớm. Nhưng trước tiên, phải bảo vệ em đã - Anh đép lời tôi chắc như đinh đóng cột.
- Em yêu anh - Tôi thầm thì.
- Em còn có thể tin anh nữa không, với biết bao nguy hiểm anh đã gây ra cho em, bây giờ lại nói rằng anh yêu em rất nhiều?
- Vâng, em tin.
- Anh sẽ đến đón em sớm.
- Em sẽ đợi.
Tắt máy… Đám mây phiền muộn lại kéo đến, lượn lờ vây quanh chúng tôi.
Tôi quay lại, trả điện thoại cho Alice, chợt nhận ra là cô và Jasper đang đứng ở bên bàn, chụm đầu vào nhau; cô ấy đang vẽ vời gì đó trên một tờ giấy của khách sạn. Tôi đứng phía sau lưng ghế, nhoài người qua vai Alice để nhìn.
Alice đang vẽ một căn phòng: dài, hình chữ nhật, phía cuối phòng có một khu vực khác, nhỏ hơn, nhưng rất vuông vức. Dưới sàn nhà là những tấm ván được lót theo chiều dọc của căn phòng. Tựa vào tường là những tấm gương. Vòng quanh căn phòng, cao ngang tầm với thắt lương là một thanh ngang. Thanh ngang mà Alice nói rằng màu vàng…
- Một phòng múa bale - Tôi lên tiếng, bất thần nhận ra những hình ảnh quen thuộc.
Cả hai người đồng loạt nhìn tôi, ngạc nhiên.
- Cô biết căn phòng này ư? - Giọng nói của Jasper vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng có phảng phất một tâm trạng nào đó mà tôi không đán ra được. Alice lại cúi đầu vào bức vẽ, bàn tay của cô chuyển độngg nhanh hơn, bức vẽ lại nhanh chóng có thêm hình, một lối thoát hiểm nằm ngay bức tường phía cuối phòng, và kia, máy thu phát âm thanh nổi và chiếc tivi nằm trên một chiếc bàn thâm thấp đặt ở góc phòng bên phải, phía đầu căn phòng.
- Nó giống như nơi tôi đã đến học múa… hồi tám, chín tuổi. Hình dáng, cách bố trí cũng y hệt như vầy - Nói rồi, tôi chỉ vào tờ giấy, chỗ có khu vực vuông vức thò ra, nhưng ngắn hơn chiều dài phía cuối phòng - Đây là mấy cái phòng tắm… những cánh cửa ăn thông vào một phòng múa khác nữa. Nhưng máy thu phát âm thanh nổi nằm ở đây cơ - Tôi chỉ về phía góc trái - Nó cũ hơn, và không có cái tivi nào cả. Chỉ có một cửa sổ ăn thông với phòng đợi… để quan sát hết toàn bộ phòng múa.
Alice cùng Jasper chăm chăm nhìn tôi.
- Cô cá chắc là cũng một phòng không? - Jasper hỏi, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Không, tôi không chắc lắm… Tôi nghĩ hầu hết những phòng tập múa đều giống như vậy… những chiếc gương soi, tay vịn - Nói rồi, tôi lướt ngón tay lên những tay vịn dùng khi tập múa bale được đặt ở đằng trước những tấm gương - Tất cả đều giống như vậy - Tay tôi chạm vào cánh cửa, nằm ở vị trí chính xác trong căn phòng múa mà tôi từng biết đến.
- Hiện nay, bạn có lý do gì để đến đó không? - Alice cất tiếng hỏi, phá ta cơn mơ màng của tôi.
- Không, đã gần mười năm rồi, mình không đến đó. Mình là một diễn viên múa dở tệ… Người ta thường xếp cho mình múa ở sau lưng những bạn khác không hà - Tôi thật thà thú nhận.
- Vậy thì nó đâu còn có gì dính dáng với bạn nữa? - Alice bắt đầu chú ý.
- Ừ, thậm chí mình còn không nghĩ chủ nhân hiện thời của nó là người cũ. Mình dám chắt nó là một phòng tập múa khác, ở đâu đó.
- Thế phòng tập cũ của cô nằm ở đâu? - Jasper đột ngọt xen vào, hỏi.
- Gần nhà mẹ tôi. Tôi hay đến đó mỗi khi tan trường …- Tôi trả lời và bổng dưng ngừng bặt. Thái độ của Alice Và Jasper đang dần dần thay đổi.
- Vậy là ở Phoenix này, phải không? - Giọng nói của anh ta vẩn cố tỏ ra bình thản.
- Vâng - Tôi thì thầm - Ở đường số Năm Mươi Tám và đường Tây Xương Rồng.
Bầu không khí xung quanh chúng tôi nhanh chóng chìm sâu vào im lặng. Ba cặp mắt cùng chú mục vào bức vẽ.
- Alice - Tôi lên tiếng - Chiếc điên thoại đó còn an toàn không?
- Có - Cô bạn gật đầu xác nhận - Số diện thoại chỉ truy nguyên được đến Washington mà thôi.
- Vậy mình mượn để cho mẹ nó nhé.
- Mình nhớ mẹ bạn ở Florida mà.
- Ừ…nhưng mẹ sớm quay về, và mẹ không thể trở lại căn nhà đó khi mà…- Giọng nói của tôi run run. Tôi đang nghĩ đến điều Edward đã nói, về người phụ nữ tóc đỏ đã đến nhà của bố Charlice, đến trường… Hồ sơ lịch của tôi nằm cả ở đó…
- Làm sao bạn liên lạc với mẹ được?
- Mẹ và dượng không có số điện thoại riêng, ngoại trừ số ở nhà… Và mẹ mình hay kiểm tra lời nhắn lắm.
- Jasper? - Alice hỏi.
Jasper đăm chiêu suy nghĩ một lát.
- Tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì.. Nhưng dĩ nhiên là cô đừng tiết lộ nơi ẩn nấu của chúng ta.
- Mộ cách hăm hở, tôi cầm lấy chiếc điện thoại, bấm con số quen thuộc. Điện thoại reo bốn lần, rồi tôi nghe được giọng nói hồ hởi của mè đề nghị tôi để lại lời nhắn.
- Mẹ - Tôi nói sau tiếng "bíp" - Là con đây. Mẹ hãy nghe con, con cần mẹ làm giúp con một việc. Quan trọng lắm. Ngay khi nhận được lời nhắn này, mẹ hãy gọi số này cho con - Alice đang ở bên cạnh tôi, hý hoáy viết bên dưới bức tranh của mình sồ điện thoại. Tôi đọc hai lần, rất cẩn thận - Mẹ đừng đi đâu cho đến khi gọi cho con nhé. Đừng lo cho con, con vẩn ổn, nhưng con cần phải nói chuyện với mẹ ngay, cho dù mẹ có gọi trễ thế nào, mẹ nhé? Con yêu mẹ lắm. Tạm biệt mẹ - Khẽ nhắm mắt lại, tôi dốc hết cả lòng chân thành ra mà cầu nguyện, hy vọng rằng đừng có sự cố bất ngờ nào xăy ra khiến mẹ phải về nhà trước khi nhận được lời nhắn của tôi.
Ngồi thừ ra trên chiếc ghế xôpha, tôi nhấm nháp vài miến trái cây còn thưa lại để giết cái buổi tối dài lê thê này. Tôi nghĩ đến việc gọi cho bố, nhưng rồi không biết phải kể rằng mình đang ở nhà hay ở khách sạn, nên thôi. Rồi tôi tập tung xem tin tức, chú ý những bản tin nói về Florida và chương trình huấn luyện về mùa xuân, xem có vụ đình công, bão bùng và những sự cố khiến họ quay trỡ về nhà sớm hơn dự định.
Quả là khi đã trở thành bất tử, người ta sẽ chăng bao giờ còn nôn nóng là gì nữa. Cả Jasper và Alice dường như đều không cảm thấy cần thiết phải làm điều gì. Ngồi yên được một lúc khá lâu, Alice lại bắt đầu hý hoái phát họa những nét mơ hồ của căn phòng tối mà cô còn có thế thấy được vào thứ ánh sang mờ ảo của chiếc tivi. Trong lúc làm việc, cô hoàn toàn ngồi im, đôi mắt tuyệt đẹp không bao giờ chịu ảnh hưởng của thời gian cứ chú mục vào những bức tường trống rỗng. Jasper cũng vậy, dường như không hề bị cảm xúc vội vàng tac động lên hai chân - buộc phải đi tới đi lui khắp phòng, tác động lên hai mắt - khiến chúng trở nên tò mò muốn nhìn xuyên qua những chiếc màn dày cộp, hay bị tghooi thúc bởi ý nghĩ chạy ra khỏi phòng và hét váng lên cho khây khỏa… giống như tâm trạng của tôi hiện thời.
Trong lúc chờ đợi cuộc điện thoại trên chiếc ghế xôpha, giấc ngủ đến với tôi lúc nào không hay. Đôi tay giá lạnh của Alice trong lúc mang tôi về giương có đánh thức tôi dậy được một chút, nhưng rồi ngay sau đó, tôi lại chìm sâu vào vô thức trước khi cái đầu kịp vùi sâu vào chiếc gối.