Chương : 7
Dưới màn mưa nặng hạt, cây cối cùng đám dương xỉ dày đặc chung quanh được nước mưa cọ rửa phát ra tiếng vang rào rào.
Trong tầm mắt toàn bộ đều là màu xanh thẩm, giống như một biển màu xanh. Mây đen trên bầu trời bao phủ cả khu rừng, nhưng lại có một vẻ đẹp u ám kỳ lạ.
Thiếu niên có đôi mắt màu xanh biếc mỏi mệt dựa vào một cây đại thụ, thở phì phò. Dáng người gầy yếu cùng sắc mặt tái nhợt bị màn mưa bao bọc, càng thêm vẻ yếu ớt. Tháng 10 ở thị trấn Forks, nhiệt độ không khí đã khá mát mẻ, cậu hình như không có mang đồ che mưa, cứ như vậy mà đứng trong mưa to, nhưng trên người ngoại trừ ống quần bị ướt, thì hầu như đều rất khô ráo.
Tuần này không giống tuần trước có thời tiết tốt, từ buổi sáng đã bắt đầu mưa nhỏ, tới buổi chiều đã chuyển sang mưa to.
Cho dù mưa càng lúc càng lớn, Harry Swan vẫn không rời khỏi khu rừng, cậu còn đang cố gắng tiêu hao hết toàn bộ phép thuật. Trong khi đó, cậu chẳng qua chỉ là sử dụng phép thuật tránh mưa hay giữ ấm bình thường cho chính mình, để không bị cảm, tránh bị Charles xách đến bệnh viện.
Luyện tập lần này so với lần trước tốt hơn nhiều, trước khi luyện tập cậu đã làm 1 cái kết giới bảo hộ chắc chắn hơn, còn rất cẩn thận không phá hư cây cối chung quanh. Sau khi luyện tập kết thúc chỉ cần sử dụng Úm ba la chà rửa! và Sửa chữa!, trên mặt đất sẽ không nhìn ra bất cứ dấu vết gì.
“Nếu kiếp trước mình cũng có phép thuật mạnh như vậy hơn nữa phép thuật phát triển hoàn hảo, còn có đũa phép, Voldemort sẽ không phải đối thủ của mình.” Harry bỏ đi phép thuật phòng ngự xung quanh, đem một chút phép thuật cuối cùng dùng vào câu thần chú tránh mưa, bước đi chậm rãi về chỗ ô tô.
Khi đi đến chỗ đỗ xe, Harry đã rất mệt mỏi nên không thể không đi nhanh hơn, trước khi thần chú tránh mưa mất hiệu lực có thể vào trong xe khô ráo.
Nhưng Harry bỗng nhiên dừng lại, cậu nhận ra 1 điều, dưới màn mưa lớn mù mịt và khu rừng rậm rạp này, cậu gần như không thể xác định được phương hướng.
Lát sau, 1 vệt màu đỏ hiện ra phía sau đám dương xỉ, đó là xe tải của cậu.
“Ơn chúa nó là màu đỏ, mà không phải xanh lá hoặc xám.” Harry thì thào nói, sau đó chui vào trong xe, thoải mái dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại bằng da, mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc này thần chú tránh mưa cũng vừa mất hiệu lực.
Sự yên lặng và thoải mái làm cho Harry vốn đang mệt mỏi mơ màng đi vào giấc ngủ.”Không được, nếu mình ngủ ở chỗ này, Charles nhất định sẽ huy động mọi người vào rừng tìm, có lẽ ông ấy sẽ cho rằng mình đã chết trong tay đám tội phạm truy nã. Quan trọng nhất là, sau này ông ấy nhất định sẽ cấm đoán mình, mấy tháng kế tiếp ngoại trừ đến trường chỗ nào cũng không thể đi.” Harry cười khổ khởi động ô tô, cố gắng xác định phương hướng.
Cậu nhớ rõ buổi sáng khi đến đây, khi ngừng lại thì đầu xe hướng về phía đông, vậy bây giờ cậu nên theo hướng đuôi xe mà đi. Phương hướng không rõ ràng, cho dù trệch hướng một tí, cũng gần đường mòn mà thôi.
Giữa màn mưa, xe tải màu đỏ xóc nảy đi trong rừng rậm, đã chạy hơn nửa tiếng. Trên mặt nước đọng rất sâu, gần đến nửa bánh xe.
Khoảng 10 phút sau đã thấy bìa rừng, hy vọng không bị tắt máy, Harry yên lặng nghĩ.
Một lát sau, chiếc Chevrolet kiểu cũ nhoáng lên một cái, đầu xe bỗng nhiên bị hãm lại, Harry vốn không cài dây an toàn nên đầu đã đập vào tấm kính phía trước.
“Trời ạ!” Harry xoa trán, ngã trở về chỗ ngồi, đưa tay chỉnh lại mắt kính trên lỗ tai. Chờ cho hết choáng váng, cậu mới phát hiện bánh xe của mình hình như đã dính phải 1 hố nước.
Harry vuốt tóc lên để lộ cái trán, trong kính chiếu hậu trán của cậu rõ ràng sưng lên, ngay cạnh vết bớt hình tia chớp. May là không có đổ máu.
“Không sao, có thể giấu được, ít nhất sẽ không để cho Charles phát hiện.” Harry nghiến răng nghiến lợi nói xong, sau đó lại thử khởi động động cơ.
Động cơ bắt đầu phát ra tiếng gầm rú, nhưng vẫn không thoát khỏi vũng bùn.
Thấy rằng làm như vậy chỉ có thể khiến đầu xe càng lún sâu hơn, Harry quyết định tắt máy.
Cậu đập mạnh vào vô lăng, uể oải tựa vào ghế lái, nhìn chằm chằm vào màn mưa trút nước mà ngẩn người. Cậu tự nói với mình, được rồi, không có gì lớn. Không cần gọi xe kéo, chỉ cần chờ phép thuật khôi phục một chút, sau đó ra ngoài sử dụng 1 câu thần chú trôi nổi thì sẽ ổn cả thôi. Trước đó, nhất định không được ngủ.
Xong ngay thôi, tiếp tục chờ một chút sẽ khá hơn.
Nhưng nói là nói như vậy, trong quá trình ngồi chờ phép thuật khôi phục, Harry vẫn cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng. Dưới thời tiết âm u thế này, cậu gần như mất đi khái niệm thời gian.
Khi suýt chút nữa cậu đã nhắm mắt lại, 1 bóng đen thình lình xuất hiện khiến cậu lập tức tỉnh táo.
Đó là cái gì? Hình như vừa có cái gì đó rất lớn từ trên cái cây phía trước bay qua, tuyệt đối không phải loài chim hoặc là loại thú nhỏ. Vừa rồi cậu rất mệt, thế nên hoàn toàn không thấy rõ.
Đối với một thần sáng xuất sắc mà nói, mất cảnh giác thì có thể mất mạng, cho dù có mệt mỏi thế nào. Harry ở trong lòng tự kiểm điểm, trừng lớn đôi mắt màu xanh biếc cẩn thận quan sát cây cối chung quanh. Vì để an toàn rời khỏi đây, vừa khôi phục được một chút phép thuật thì cậu đã sử dụng Protego.
Giữa màn mưa nặng hạt, mọi thứ đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa ào ào rơi rơi xuống. Không có cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ bởi vì quá mức mệt mỏi mà sinh ra ảo giác sao?
Ngay lúc Harry đang hoài nghi chính mình, chiếc Chevrolet đột nhiên chấn động. Trong chớp mắt, thân xe đã ở trên mặt đất bằng phẳng. Nói cách khác, đầu xe đã ra khỏi vũng bùn.
Cậu kinh ngạc nhìn bên ngoài, vừa rồi chiếc xe Chevrolet cồng kềnh như được người nào đó kéo từ phía sau, kéo ra khỏi vũng bùn.
Cậu đột nhiên mở cửa xe ra, đi vào trong màn mưa nặng, mưa to lập tức làm ướt mái tóc đen của cậu, thấm qua quần áo.
Đôi mắt bị mưa làm cho mờ đi trong nháy mắt dường như bắt được một cái bóng đen, nhưng nó lại ngay lập tức bay đi, biến mất trong khu rừng rậm rạp.
Harry kinh ngạc nhìn chằm chằm hướng bóng đen biến mất, đó... hình như là một người...
“A, trời ạ, Người rừng? Người nhện? Hay siêu nhân? Mình nghĩ là mình điên rồi!” Cậu bình tĩnh đứng trong mưa, mặc cho nước mưa từ gương mặt chảy tới cổ, “Dùng tay không kéo một chiếc xe tải!... Ít nhất thì hắn không có ác ý, nếu không ngay cả mình cũng bị ném đi cùng với chiếu xe. Trời ạ! Người rừng tốt bụng...”
Tự giễu xong, Harry cẩn thận kiểm tra đuôi xe, phát hiện thành của thùng xe có một dấu lõm không rõ ràng.
Có lẽ là dấu tay.
Vươn tay lau nước mưa trên mặt, Harry nheo mắt nhìn chằm chằm chỗ lõm.
Có lẽ, trên thế giới này còn ẩn chứa bí mật mà cậu không biết, thật sự... kỳ diệu! Cơn buồn ngủ của cậu đã biến mất.
Mười lăm phút sau, chiếc Chevrolet màu đỏ hiện ra trên đường cái bên cạnh khu rừng.
Trước khi vào thị trấn, Harry đem xe quẹo vào một trạm xăng dầu ven đường.
Để ngừa Charles thông qua lượng nhiên liệu giảm xuống phát hiện cậu hôm nay đã lái xe đi, cậu cần phải đổ thêm nhiên liệu. Như vậy ngoại trừ đồng hồ đo quãng đường đi, Charles sẽ không phát hiện được. Trở về còn phải dọn sạch trong xe, đương nhiên còn có cả cậu.
Harry toàn thân ướt đẫm đứng ở trạm xăng dầu chờ đợi, nước mưa lạnh lẽo từ trên người cậu, làm ướt sàn xi-măng, phép thuật còn lại chỉ đủ cho cậu dùng 1 câu thần chú giữ ấm.
Bỗng nhiên một chiếc Volvo màu bạc quen thuộc xuyên qua màn mưa lái vào trạm xăng, Edward Cullen từ trong xe đi ra.
“Ô, cậu cũng ra ngoài vào cái thời tiết này sao?” Nghĩ tới lời nói không rõ ràng lần trước của Edward, Harry quyết định chào hỏi anh ta.
“Đúng vậy.” Edward nhíu mày nhìn cậu, chần chờ một chút mở miệng nói, “Harry, cậu đã đi đâu vậy? Sao lại, không mang đồ che mưa theo?”
“Hiển nhiên rồi, Edward, hôm nay tôi vào rừng thám hiểm!” Harry nhún vai, “Ai biết sẽ mưa lớn như vậy!” Cậu tinh ý phát hiện quần áo đối phương tuy khô ráo, nhưng mái tóc còn ướt sũng, hình như vừa mới tắm rửa xong đã lái xe đi.
“Đừng tùy tiện một mình vào rừng, nơi đó gần đây khá nguy hiểm.” Edward lo lắng nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
“Vì sao?” Harry hỏi, “Hơn nữa anh không phải nói chúng ta không thích hợp làm bạn bè sao? Anh không cần phải nhắc nhở tôi.” Cậu thật sự không phải cố ý nhắc tới chuyện này, cậu chỉ là đối với sự mẫu thuẫn trong lí do từ chối của Edward cảm thấy rất tò mò mà thôi.
“Không phải, đây không phải là ý tôi muốn nói lúc đó, Harry... tóm lại, gần đây đừng một mình đi vào rừng, ở đó có 1 vài chuyện kỳ lạ.”
Harry đột nhiên nhớ tới chuyện mà gia đình Cullen đã nói vào thứ sáu, chẳng lẽ Edward đang ám chỉ lần đầu tiên khi luyện tập cậu không khống chế được phép thuật tạo thành “Khung cảnh” —— khoảng rừng bị tan nát.
Nhưng cậu dù đã biết rõ còn cố hỏi nói: “Tôi không rõ, ý anh là...”
“Đó là...” Edward do dự một chút, “Tôi đang nói lệnh truy nã mà cục cảnh sát mới dán trên đường, đám tội phạm đang lẩn trốn kia, có lẽ bọn họ trốn trong rừng.”
A, lý do này! Rõ ràng là vừa mới nghĩ ra được mà, Harry ở trong lòng nói. Được rồi, hình như anh ta có vẻ sợ “bệnh tim” của mình tái phát.
Sau đó Harry cảm kích nhìn Edward: “Cám ơn đã nhắc nhở, Charles đã nói với tôi chuyện này, nhưng tôi quên mất.”
Sau đó, cậu bỗng nhiên hắt xì, “A, xin lỗi, tôi nghĩ Forks đã bắt đầu trở nên lạnh hơn rồi.”
Một bóng đen che mất tầm mắt của cậu, Harry tóm lấy, nhìn lại, thì ra là áo khoác của Edward.
“Mặc nó vào đi, Harry, bằng không cậu sẽ bị bệnh. Hơn nữa sắc mặt của cậu bây giờ không tốt chút nào.”
Harry chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc, thấp giọng nói: “Áo khoác hiệu Armani, đem cho tôi không thấy lãng phí sao?”
“...” Edward nhíu mày nhìn cậu, lại nói: “Mặc nó vào đi.”
“Được rồi, cám ơn, Edward, thứ hai tôi sẽ trả lại cho anh. Cám ơn!” Harry nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương, thành thật nói.
Cậu bỗng nhiên bị loại này quan tâm kiểu “bạn bè” này làm cảm động. Bởi vì từ chối 1 người có ý tốt như vậy, thật sự là chuyện ngu ngốc nhất, Harry cảm thấy mình đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Edward cũng nhìn cậu, đôi mắt đột nhiên hiện ra màu vàng xinh đẹp.
Anh ta đang rất vui.
Về đến nhà Harry không có bị cảm, cậu đem chuyện này quy kết cho việc Edward đúng lúc giúp người gặp nạn, khiến cho cậu tránh được việc lại phải vào bệnh viện.
Hơn nữa khi cậu lại ngủ say là khi Charles quay về sau giờ ăn tối, ngủ lúc này ít nhất sẽ không khiến cho Charles ngạc nhiên.
Ngay cả chỗ sưng trên trán, bởi vì tóc che đi, không có chạm vào, nên Harry suýt nữa là quên chuyện này.
“Coi như là 1 cuối tuần tốt đẹp.”
Tối hôm sau Harry viết vào email gửi cho em gái mình như vậy.
====================================================================
Giờ đôi trẻ đang trong giai đoạn bồi dưỡng cảm tình, cũng chuẩn bị tới cao trào, có phim hành động để coi, mà chắc cũng có hài đó=)), có 1 nhân vật(gọi vật được hem tagãi cầm) rất thú vị^^, tuy d8a61t diễn hem nhiều nhưng mờ rất hài=)). Thui chỉ spoil nhiêu đó thui^^, tiếp tục chờ nha^^, cứ chém nhá các nàng^^
Trong tầm mắt toàn bộ đều là màu xanh thẩm, giống như một biển màu xanh. Mây đen trên bầu trời bao phủ cả khu rừng, nhưng lại có một vẻ đẹp u ám kỳ lạ.
Thiếu niên có đôi mắt màu xanh biếc mỏi mệt dựa vào một cây đại thụ, thở phì phò. Dáng người gầy yếu cùng sắc mặt tái nhợt bị màn mưa bao bọc, càng thêm vẻ yếu ớt. Tháng 10 ở thị trấn Forks, nhiệt độ không khí đã khá mát mẻ, cậu hình như không có mang đồ che mưa, cứ như vậy mà đứng trong mưa to, nhưng trên người ngoại trừ ống quần bị ướt, thì hầu như đều rất khô ráo.
Tuần này không giống tuần trước có thời tiết tốt, từ buổi sáng đã bắt đầu mưa nhỏ, tới buổi chiều đã chuyển sang mưa to.
Cho dù mưa càng lúc càng lớn, Harry Swan vẫn không rời khỏi khu rừng, cậu còn đang cố gắng tiêu hao hết toàn bộ phép thuật. Trong khi đó, cậu chẳng qua chỉ là sử dụng phép thuật tránh mưa hay giữ ấm bình thường cho chính mình, để không bị cảm, tránh bị Charles xách đến bệnh viện.
Luyện tập lần này so với lần trước tốt hơn nhiều, trước khi luyện tập cậu đã làm 1 cái kết giới bảo hộ chắc chắn hơn, còn rất cẩn thận không phá hư cây cối chung quanh. Sau khi luyện tập kết thúc chỉ cần sử dụng Úm ba la chà rửa! và Sửa chữa!, trên mặt đất sẽ không nhìn ra bất cứ dấu vết gì.
“Nếu kiếp trước mình cũng có phép thuật mạnh như vậy hơn nữa phép thuật phát triển hoàn hảo, còn có đũa phép, Voldemort sẽ không phải đối thủ của mình.” Harry bỏ đi phép thuật phòng ngự xung quanh, đem một chút phép thuật cuối cùng dùng vào câu thần chú tránh mưa, bước đi chậm rãi về chỗ ô tô.
Khi đi đến chỗ đỗ xe, Harry đã rất mệt mỏi nên không thể không đi nhanh hơn, trước khi thần chú tránh mưa mất hiệu lực có thể vào trong xe khô ráo.
Nhưng Harry bỗng nhiên dừng lại, cậu nhận ra 1 điều, dưới màn mưa lớn mù mịt và khu rừng rậm rạp này, cậu gần như không thể xác định được phương hướng.
Lát sau, 1 vệt màu đỏ hiện ra phía sau đám dương xỉ, đó là xe tải của cậu.
“Ơn chúa nó là màu đỏ, mà không phải xanh lá hoặc xám.” Harry thì thào nói, sau đó chui vào trong xe, thoải mái dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại bằng da, mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc này thần chú tránh mưa cũng vừa mất hiệu lực.
Sự yên lặng và thoải mái làm cho Harry vốn đang mệt mỏi mơ màng đi vào giấc ngủ.”Không được, nếu mình ngủ ở chỗ này, Charles nhất định sẽ huy động mọi người vào rừng tìm, có lẽ ông ấy sẽ cho rằng mình đã chết trong tay đám tội phạm truy nã. Quan trọng nhất là, sau này ông ấy nhất định sẽ cấm đoán mình, mấy tháng kế tiếp ngoại trừ đến trường chỗ nào cũng không thể đi.” Harry cười khổ khởi động ô tô, cố gắng xác định phương hướng.
Cậu nhớ rõ buổi sáng khi đến đây, khi ngừng lại thì đầu xe hướng về phía đông, vậy bây giờ cậu nên theo hướng đuôi xe mà đi. Phương hướng không rõ ràng, cho dù trệch hướng một tí, cũng gần đường mòn mà thôi.
Giữa màn mưa, xe tải màu đỏ xóc nảy đi trong rừng rậm, đã chạy hơn nửa tiếng. Trên mặt nước đọng rất sâu, gần đến nửa bánh xe.
Khoảng 10 phút sau đã thấy bìa rừng, hy vọng không bị tắt máy, Harry yên lặng nghĩ.
Một lát sau, chiếc Chevrolet kiểu cũ nhoáng lên một cái, đầu xe bỗng nhiên bị hãm lại, Harry vốn không cài dây an toàn nên đầu đã đập vào tấm kính phía trước.
“Trời ạ!” Harry xoa trán, ngã trở về chỗ ngồi, đưa tay chỉnh lại mắt kính trên lỗ tai. Chờ cho hết choáng váng, cậu mới phát hiện bánh xe của mình hình như đã dính phải 1 hố nước.
Harry vuốt tóc lên để lộ cái trán, trong kính chiếu hậu trán của cậu rõ ràng sưng lên, ngay cạnh vết bớt hình tia chớp. May là không có đổ máu.
“Không sao, có thể giấu được, ít nhất sẽ không để cho Charles phát hiện.” Harry nghiến răng nghiến lợi nói xong, sau đó lại thử khởi động động cơ.
Động cơ bắt đầu phát ra tiếng gầm rú, nhưng vẫn không thoát khỏi vũng bùn.
Thấy rằng làm như vậy chỉ có thể khiến đầu xe càng lún sâu hơn, Harry quyết định tắt máy.
Cậu đập mạnh vào vô lăng, uể oải tựa vào ghế lái, nhìn chằm chằm vào màn mưa trút nước mà ngẩn người. Cậu tự nói với mình, được rồi, không có gì lớn. Không cần gọi xe kéo, chỉ cần chờ phép thuật khôi phục một chút, sau đó ra ngoài sử dụng 1 câu thần chú trôi nổi thì sẽ ổn cả thôi. Trước đó, nhất định không được ngủ.
Xong ngay thôi, tiếp tục chờ một chút sẽ khá hơn.
Nhưng nói là nói như vậy, trong quá trình ngồi chờ phép thuật khôi phục, Harry vẫn cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng. Dưới thời tiết âm u thế này, cậu gần như mất đi khái niệm thời gian.
Khi suýt chút nữa cậu đã nhắm mắt lại, 1 bóng đen thình lình xuất hiện khiến cậu lập tức tỉnh táo.
Đó là cái gì? Hình như vừa có cái gì đó rất lớn từ trên cái cây phía trước bay qua, tuyệt đối không phải loài chim hoặc là loại thú nhỏ. Vừa rồi cậu rất mệt, thế nên hoàn toàn không thấy rõ.
Đối với một thần sáng xuất sắc mà nói, mất cảnh giác thì có thể mất mạng, cho dù có mệt mỏi thế nào. Harry ở trong lòng tự kiểm điểm, trừng lớn đôi mắt màu xanh biếc cẩn thận quan sát cây cối chung quanh. Vì để an toàn rời khỏi đây, vừa khôi phục được một chút phép thuật thì cậu đã sử dụng Protego.
Giữa màn mưa nặng hạt, mọi thứ đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa ào ào rơi rơi xuống. Không có cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ bởi vì quá mức mệt mỏi mà sinh ra ảo giác sao?
Ngay lúc Harry đang hoài nghi chính mình, chiếc Chevrolet đột nhiên chấn động. Trong chớp mắt, thân xe đã ở trên mặt đất bằng phẳng. Nói cách khác, đầu xe đã ra khỏi vũng bùn.
Cậu kinh ngạc nhìn bên ngoài, vừa rồi chiếc xe Chevrolet cồng kềnh như được người nào đó kéo từ phía sau, kéo ra khỏi vũng bùn.
Cậu đột nhiên mở cửa xe ra, đi vào trong màn mưa nặng, mưa to lập tức làm ướt mái tóc đen của cậu, thấm qua quần áo.
Đôi mắt bị mưa làm cho mờ đi trong nháy mắt dường như bắt được một cái bóng đen, nhưng nó lại ngay lập tức bay đi, biến mất trong khu rừng rậm rạp.
Harry kinh ngạc nhìn chằm chằm hướng bóng đen biến mất, đó... hình như là một người...
“A, trời ạ, Người rừng? Người nhện? Hay siêu nhân? Mình nghĩ là mình điên rồi!” Cậu bình tĩnh đứng trong mưa, mặc cho nước mưa từ gương mặt chảy tới cổ, “Dùng tay không kéo một chiếc xe tải!... Ít nhất thì hắn không có ác ý, nếu không ngay cả mình cũng bị ném đi cùng với chiếu xe. Trời ạ! Người rừng tốt bụng...”
Tự giễu xong, Harry cẩn thận kiểm tra đuôi xe, phát hiện thành của thùng xe có một dấu lõm không rõ ràng.
Có lẽ là dấu tay.
Vươn tay lau nước mưa trên mặt, Harry nheo mắt nhìn chằm chằm chỗ lõm.
Có lẽ, trên thế giới này còn ẩn chứa bí mật mà cậu không biết, thật sự... kỳ diệu! Cơn buồn ngủ của cậu đã biến mất.
Mười lăm phút sau, chiếc Chevrolet màu đỏ hiện ra trên đường cái bên cạnh khu rừng.
Trước khi vào thị trấn, Harry đem xe quẹo vào một trạm xăng dầu ven đường.
Để ngừa Charles thông qua lượng nhiên liệu giảm xuống phát hiện cậu hôm nay đã lái xe đi, cậu cần phải đổ thêm nhiên liệu. Như vậy ngoại trừ đồng hồ đo quãng đường đi, Charles sẽ không phát hiện được. Trở về còn phải dọn sạch trong xe, đương nhiên còn có cả cậu.
Harry toàn thân ướt đẫm đứng ở trạm xăng dầu chờ đợi, nước mưa lạnh lẽo từ trên người cậu, làm ướt sàn xi-măng, phép thuật còn lại chỉ đủ cho cậu dùng 1 câu thần chú giữ ấm.
Bỗng nhiên một chiếc Volvo màu bạc quen thuộc xuyên qua màn mưa lái vào trạm xăng, Edward Cullen từ trong xe đi ra.
“Ô, cậu cũng ra ngoài vào cái thời tiết này sao?” Nghĩ tới lời nói không rõ ràng lần trước của Edward, Harry quyết định chào hỏi anh ta.
“Đúng vậy.” Edward nhíu mày nhìn cậu, chần chờ một chút mở miệng nói, “Harry, cậu đã đi đâu vậy? Sao lại, không mang đồ che mưa theo?”
“Hiển nhiên rồi, Edward, hôm nay tôi vào rừng thám hiểm!” Harry nhún vai, “Ai biết sẽ mưa lớn như vậy!” Cậu tinh ý phát hiện quần áo đối phương tuy khô ráo, nhưng mái tóc còn ướt sũng, hình như vừa mới tắm rửa xong đã lái xe đi.
“Đừng tùy tiện một mình vào rừng, nơi đó gần đây khá nguy hiểm.” Edward lo lắng nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
“Vì sao?” Harry hỏi, “Hơn nữa anh không phải nói chúng ta không thích hợp làm bạn bè sao? Anh không cần phải nhắc nhở tôi.” Cậu thật sự không phải cố ý nhắc tới chuyện này, cậu chỉ là đối với sự mẫu thuẫn trong lí do từ chối của Edward cảm thấy rất tò mò mà thôi.
“Không phải, đây không phải là ý tôi muốn nói lúc đó, Harry... tóm lại, gần đây đừng một mình đi vào rừng, ở đó có 1 vài chuyện kỳ lạ.”
Harry đột nhiên nhớ tới chuyện mà gia đình Cullen đã nói vào thứ sáu, chẳng lẽ Edward đang ám chỉ lần đầu tiên khi luyện tập cậu không khống chế được phép thuật tạo thành “Khung cảnh” —— khoảng rừng bị tan nát.
Nhưng cậu dù đã biết rõ còn cố hỏi nói: “Tôi không rõ, ý anh là...”
“Đó là...” Edward do dự một chút, “Tôi đang nói lệnh truy nã mà cục cảnh sát mới dán trên đường, đám tội phạm đang lẩn trốn kia, có lẽ bọn họ trốn trong rừng.”
A, lý do này! Rõ ràng là vừa mới nghĩ ra được mà, Harry ở trong lòng nói. Được rồi, hình như anh ta có vẻ sợ “bệnh tim” của mình tái phát.
Sau đó Harry cảm kích nhìn Edward: “Cám ơn đã nhắc nhở, Charles đã nói với tôi chuyện này, nhưng tôi quên mất.”
Sau đó, cậu bỗng nhiên hắt xì, “A, xin lỗi, tôi nghĩ Forks đã bắt đầu trở nên lạnh hơn rồi.”
Một bóng đen che mất tầm mắt của cậu, Harry tóm lấy, nhìn lại, thì ra là áo khoác của Edward.
“Mặc nó vào đi, Harry, bằng không cậu sẽ bị bệnh. Hơn nữa sắc mặt của cậu bây giờ không tốt chút nào.”
Harry chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc, thấp giọng nói: “Áo khoác hiệu Armani, đem cho tôi không thấy lãng phí sao?”
“...” Edward nhíu mày nhìn cậu, lại nói: “Mặc nó vào đi.”
“Được rồi, cám ơn, Edward, thứ hai tôi sẽ trả lại cho anh. Cám ơn!” Harry nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương, thành thật nói.
Cậu bỗng nhiên bị loại này quan tâm kiểu “bạn bè” này làm cảm động. Bởi vì từ chối 1 người có ý tốt như vậy, thật sự là chuyện ngu ngốc nhất, Harry cảm thấy mình đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Edward cũng nhìn cậu, đôi mắt đột nhiên hiện ra màu vàng xinh đẹp.
Anh ta đang rất vui.
Về đến nhà Harry không có bị cảm, cậu đem chuyện này quy kết cho việc Edward đúng lúc giúp người gặp nạn, khiến cho cậu tránh được việc lại phải vào bệnh viện.
Hơn nữa khi cậu lại ngủ say là khi Charles quay về sau giờ ăn tối, ngủ lúc này ít nhất sẽ không khiến cho Charles ngạc nhiên.
Ngay cả chỗ sưng trên trán, bởi vì tóc che đi, không có chạm vào, nên Harry suýt nữa là quên chuyện này.
“Coi như là 1 cuối tuần tốt đẹp.”
Tối hôm sau Harry viết vào email gửi cho em gái mình như vậy.
====================================================================
Giờ đôi trẻ đang trong giai đoạn bồi dưỡng cảm tình, cũng chuẩn bị tới cao trào, có phim hành động để coi, mà chắc cũng có hài đó=)), có 1 nhân vật(gọi vật được hem tagãi cầm) rất thú vị^^, tuy d8a61t diễn hem nhiều nhưng mờ rất hài=)). Thui chỉ spoil nhiêu đó thui^^, tiếp tục chờ nha^^, cứ chém nhá các nàng^^