Chương : 9
Ra khỏi party, thanh niên có mái tóc màu đồng cổ buông cổ tay Harry ra, dựa vào vách tường, “Hiện tại thế nào?”
“Tốt hơn nhiều, tôi suýt nữa là chết chìm trong đó.” Harry oán hận nói. Cậu cùng với Edward song song tựa vào vách tường ngoài phòng, hít thở không khí lạnh lẻo ẩm ướt của Forks vào ban đêm.
Sương mù dần dần tán đi, trên đầu là tầng mây nhợt nhạt màu xám và vầng trăng khuyết đang chiếu sáng, bầu trời đêm rất trong trẻo.
“Xem ra, ngày mai sẽ có thời tiết tốt! Anh có kế hoạch gì không, Edward?” Harry mở miệng hỏi. Dù sao thì thị trấn Forks này quanh năm suốt tháng hầu như không được mấy ngày có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nếu ngày mai thời tiết tốt, cậu cũng không muốn ngủ ở nhà cả ngày.
“..., có lẽ cùng Carlisle, Jasper đi đâu đó.” Edward suy nghĩ một chút nói, ánh mắt của anh ta lại chuyển sang, dừng trên mặt Harry, “Cậu có kế hoạch gì?”
“Không biết, có lẽ sẽ tìm một nơi nào cao, như là ngọn cây chẳng hạn, ngồi ở đó ngắm sao.” Harry đang nhớ lại tòa tháp Gryffindor mà mình đã ở bảy năm. Lần đầu rời tiên rời khỏi thế giới Muggle, ngay hôm đầu tiên đến Hogwarts, cậu đã ngồi suốt 1 đêm bên cửa sổ để ngắm sao. Cho dù sau đó, cậu luôn luôn bị bao quanh bởi không khí nguy hiểm chết chóc...
“Rất ngốc có phải không?” Harry xoay đầu lại, đôi mắt màu xanh vốn luôn trong suốt lúc này đột nhiên lại rất dịu dàng, dịu dàng giống như 1 hồ sâu xanh biếc, chứa trong đó là biết bao nhiêu tang thương.
Đôi mắt màu vàng của Edward sâu xa, anh ta bình tĩnh nhìn cậu 1 lát, như đã phát hiện một mặt khác mà cậu không muốn ai biết, sau đó anh ta đột nhiên đưa tay lấy mắt kính của Harry.
“A, làm gì vậy?” Harry đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nheo mắt, mất đi mắt kính tầm mắt liền trở thành mông lung.
Thanh niên có đôi mắt màu vàng ánh giống như cũng bị hành vi của mình làm cho hoảng sợ, anh ta uể oải thở dài: “Chết tiệt, tôi cảm thấy có chút không thể khống chế bản thân. Có lẽ... Harry, sau nay khi ra ngoài cậu vẫn nên mang mắt kính đi, nếu không mọi người tuyệt đối sẽ không chú ý tới tôi nữa.” Edward như đang nói đùa, sau đó anh ta đem mắt kính trả lại cho Harry.
“Anh đang châm chọc tôi sao? Anh chàng đẹp trai!” Harry giả vờ tức giận nói. Nhưng trên thực tế cậu cũng không để ý hành vi của Edward, Bella cũng đối với bộ dạng mang mắt kính này của cậu luôn tỏ vẻ bất mãn. Cuộc đời này cậu và Bella lớn lên cùng nhau, còn đó Renee —— người mẹ xinh đẹp trẻ trung, nhưng vẫn mang chút bóng dáng của Harry Potter như ngày xưa.Thật ra cậu chỉ không muốn thay đổi hình tượng của mình mà thôi, cậu không muốn vì thời gian trôi qua mà mọi thứ trước kia đều phai nhạt, cả đời sẽ là 1 Muggle.
“Đúng rồi, Harry..., cậu bao nhiêu tuổi?” Anh ta hình như đang tìm đề tài.
“Mười bảy tuổi.” Harry “thành thật” trả lời.
“Cậu trông,... trẻ hơn so với tuổi thật. Vậy gia đình của cậu đâu?” Edward do dự một chút hỏi.
Ở Forks chưa có ai hỏi qua vấn đề này, Harry hiếu kỳ liếc mắt nhìn chàng thanh niên vốn sớm bị cậu dán cho cái nhãn “quái dị” này một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Anh cũng biết đó, Charles, cha của tôi, là cảnh sát trưởng của thị trấn Forks. Ông ấy trầm mặc ít lời, nhưng rất đáng tin cậy mẹ của tôi, Renee, đang ở tại thành phố Phoenix bang Arizona, bà đã tái hôn, à, bà ấy tuy rằng hơn – ba mươi tuổi, nhưng vẫn giống 1 cô gái, anh sẽ không bao giờ đoán được bà muốn làm những thứ gì Bella —— em gái của tôi, chúng tôi là song sinh, cho nên ngoại trừ màu mắt, thì gần như giống nhau như đúc, cô ấy sống cùng Renee và Phil. Đúng rồi, Phil là bố dượng của tôi, là một cầu thủ bóng chày...”
Nói đến người nhà, khóe miệng Harry hiện ra nét dịu dàng, đây là sự tập hợp của may mắn, quý trọng, hạnh phúc xoay chuyển trong đôi mắt màu xanh biếc, rồi thấm vào tận sâu trong linh hồn.
Ánh mắt Edward sâu sắc như đang có suy nghĩ gì đó, nhìn Harry, không lâu sau anh ta mở miệng nói: “Cậu rất thương họ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Harry không chút do dự trả lời câu hỏi của Edward.
“Cậu vì sao quyết định rời khỏi thành phố Phoenix, đến sống ở thị trấn Forks?” Edward nhìn như rất tùy ý mở miệng hỏi.
“Bởi vì... nguyên nhân nào đó.” Harry không thể nói cho anh ta biết sự thật, nhưng cũng không muốn lừa gạt anh ta.
Kế tiếp, hai người im lặng.
“Vậy còn người nhà của anh thì sao? Edward, anh nên biết rằng đối với tất cả học sinh thì gia đình Cullen các anh quả thật rất kỳ bí.” Harry đặc câu hỏi theo kiểu có qua có lại.
“Vậy sao? Thật ra cậu cũng vậy đó, Harry.”
“Cái gì?” Harry khó hiểu nhìn anh ta.
“Cậu cũng rất thần bí, nhất là đối với tôi. Ngoại trừ cậu, bất luận là ai thì trong mắt tôi đều không hề thần bí. Cậu chuyển trường tới đây ngoại trừ Mike và vài người khác, thì rất ít chủ động nói chuyện. Sau giờ học liền không thấy bóng dáng, cuối tuần cũng từ chối tham gia hoạt động tập thể, không phải sao? Cậu đang cố gắng tránh mọi người, cho dù nhìn qua thì cậu có vẻ rất cố gắng thích ứng với cuộc sống mới. Thật ra người chú ý đến cậu rất nhiều, Mr. Swan, nhưng cậu lại làm cho bọn họ chùn bước.” Giọng nói của Edward có chút ý phê phán.
Thì ra bọn họ nghĩ như vậy sao? Nhưng mình chỉ tránh làm nổ tung nhiều người mà thôi, Harry bất đắc dĩ nghĩ. Nhưng cậu vẫn trừng lớn đôi mắt màu xanh “vô tội” cố gắng biện giải: “Tôi chỉ không quá thích ứng với hoàn cảnh mới mà thôi, tôi... tính cách hướng nội, được rồi, đúng là hướng nội. Nhưng, vì cái gì lại nói tôi, vừa rồi tôi đang hỏi anh, Mr. Edward Cullen!”
Edward nhếch miệng cười, nhìn qua có vài phần đắc ý, dường như cảm giác mình đã chọc đến chỗ đau của Harry. Một lát sau, anh ta mở miệng nói: “Được rồi, gia đình của tôi... Carlisle Cullen —— cha nuôi của bọn tôi, cậu hẳn là đã biết, ông ấy là 1 người rất từ ái, dịu dàng. Esme Cullen, mẹ nuôi của tôi, là người duy nhất cậu chưa từng gặp qua trong gia đình Cullen. Đương nhiên còn có Emmet, Alice, cậu đã khá quen thuộc không phải sao? Rosalie và Jasper... bọn họ không thích nói chuyện với người ngoài, nhưng họ... cũng rất hiền lành... Tuy rằng đôi khi...” Edward dừng lại, sau đó nhìn lên trời, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.
Harry có một loại cảm giác, anh chàng này hình như đang nhớ lại. Anh ta có lẽ cũng giống cậu có một đoạn trí nhớ rất dài, nó dài tới mức thậm chí đã vượt xa tuổi thọ bên ngoài.
Kế tiếp là một ít chuyện nhà, như chuyện về em gái Alice của Edward, em gái Bella của Harry, hoặc là chuyện liên quan tới việc nhà Cullen cứ cách hai tuần lễ lại xin phép tập thể, đi du lịch ở những nơi khác nhau.
Anh ta hình như đang bắt buộc chính mình đem sự chú ý tập trung vào những chủ đề này, bởi vì anh ta rất ít nhìn vào mắt Harry. Cuối cùng, thậm chí còn có vẻ không yên lòng.
“Ha, Edward, anh trông có chút mất hồn đó.” Harry nói đùa.
Edward nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu nghĩ xem tôi là vì cái gì chứ?”
“Cái gì?” Bởi vì giọng nói rất nhỏ Harry không nghe rõ, nên tò mò nhìn anh ta.
“Không, không có gì...” Edward thở dài, “Tôi nói lần sau nhất định phải ăn no mới đến gặp cậu. Cậu... nghe thấy thì...”
“A...anh bạn a, anh đang đói bụng sao? Trong party có thức ăn, vì sao không vào lấy chút?” Trong nháy mắt, Harry cảm thấy được trong đôi mắt màu vàng của Edward đột nhiên nóng rực lên, mang theo chút đói khát, vì thế cậu lại cảm thấy lạnh cả người.
“Không, thật ra, tôi mới ăn chút gì đó cách đây không lâu.” Anh ta quay đầu đi chỗ khác, cố gắng giải thích. Harry từng chữ đều hiểu, nhưng khi gộp vào, lại hoàn toàn không biết anh ta rốt cuộc muốn nói cái gì.
Sau đó hai người lại im lặng.
Một lúc sau, Harry nhỏ giọng ngáp một cái.
“Hơn mười một giờ rồi, cậu mệt sao?”
“..., tàm tạm.” Nhưng hành động của Harry lại hoàn toàn không giống lời nói. Một lát sau, cậu xoa nhẹ hai má, rốt cục thừa nhận, nói: “Được rồi..., tôi nghĩ tôi quả thật cần phải về nhà ngủ, loại party này thật sự khiến tôi cảm thấy mệt chỉ muốn ngủ. Bọn họ chơi đến mấy giờ? Khoảng 2 giờ sao?”
“Không kém bao nhiêu đâu, vậy để tôi đưa cậu về...”
“Thôi đi, anh bạn, xe thể thao của anh thì làm sao bây giờ?” Harry cắt ngang lời Edward, chỉ vào chiếc xe Volvo màu bạc nói.
“Để ở nhà Pike cũng không sao.”
A, lời này nghe cứ như đang nói với con gái! Harry bất mãn liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt dừng trên gương mặt vô cùng đẹp của anh ta, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng lo lắng, không ai chú ý tới tôi đâu. Edward, tôi cảm thấy anh mới là người cần để ý...” Mặc dù là nói đùa, Harry lại bỗng nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình có thể là chính xác, cậu thậm chí còn lo lắng có nên đưa vị “mỹ nhân” vô cùng “chói mắt” vào ban đêm này về nhà trước hay không.
Edward lập tức bày ra biểu tình dở khóc dở cười.
=========================================================
Trước tiên phải nói 1 chút về cái tựa chương, nó có nghĩa là đôi trẻ ngồi nói chuyện tâm tình với nhau, nên gộp chung là tâm sự theo qt đại ca^^
Thật ra ta nghĩ Harry nói đúng “mỹ nhân” như Ed mà ra đường ban đêm rất là “nguy hiểm” na=))))), tới lúc đó, hem biết ai mới là anh hùng ai là mỹ nhân đâycười gian, vẫn còn bồi dưỡng cảm tình nhưng sắp có film hành động nghẹt thở để coi rùi đó^^, tiếp tục chờ nha các nàng^^
“Tốt hơn nhiều, tôi suýt nữa là chết chìm trong đó.” Harry oán hận nói. Cậu cùng với Edward song song tựa vào vách tường ngoài phòng, hít thở không khí lạnh lẻo ẩm ướt của Forks vào ban đêm.
Sương mù dần dần tán đi, trên đầu là tầng mây nhợt nhạt màu xám và vầng trăng khuyết đang chiếu sáng, bầu trời đêm rất trong trẻo.
“Xem ra, ngày mai sẽ có thời tiết tốt! Anh có kế hoạch gì không, Edward?” Harry mở miệng hỏi. Dù sao thì thị trấn Forks này quanh năm suốt tháng hầu như không được mấy ngày có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nếu ngày mai thời tiết tốt, cậu cũng không muốn ngủ ở nhà cả ngày.
“..., có lẽ cùng Carlisle, Jasper đi đâu đó.” Edward suy nghĩ một chút nói, ánh mắt của anh ta lại chuyển sang, dừng trên mặt Harry, “Cậu có kế hoạch gì?”
“Không biết, có lẽ sẽ tìm một nơi nào cao, như là ngọn cây chẳng hạn, ngồi ở đó ngắm sao.” Harry đang nhớ lại tòa tháp Gryffindor mà mình đã ở bảy năm. Lần đầu rời tiên rời khỏi thế giới Muggle, ngay hôm đầu tiên đến Hogwarts, cậu đã ngồi suốt 1 đêm bên cửa sổ để ngắm sao. Cho dù sau đó, cậu luôn luôn bị bao quanh bởi không khí nguy hiểm chết chóc...
“Rất ngốc có phải không?” Harry xoay đầu lại, đôi mắt màu xanh vốn luôn trong suốt lúc này đột nhiên lại rất dịu dàng, dịu dàng giống như 1 hồ sâu xanh biếc, chứa trong đó là biết bao nhiêu tang thương.
Đôi mắt màu vàng của Edward sâu xa, anh ta bình tĩnh nhìn cậu 1 lát, như đã phát hiện một mặt khác mà cậu không muốn ai biết, sau đó anh ta đột nhiên đưa tay lấy mắt kính của Harry.
“A, làm gì vậy?” Harry đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nheo mắt, mất đi mắt kính tầm mắt liền trở thành mông lung.
Thanh niên có đôi mắt màu vàng ánh giống như cũng bị hành vi của mình làm cho hoảng sợ, anh ta uể oải thở dài: “Chết tiệt, tôi cảm thấy có chút không thể khống chế bản thân. Có lẽ... Harry, sau nay khi ra ngoài cậu vẫn nên mang mắt kính đi, nếu không mọi người tuyệt đối sẽ không chú ý tới tôi nữa.” Edward như đang nói đùa, sau đó anh ta đem mắt kính trả lại cho Harry.
“Anh đang châm chọc tôi sao? Anh chàng đẹp trai!” Harry giả vờ tức giận nói. Nhưng trên thực tế cậu cũng không để ý hành vi của Edward, Bella cũng đối với bộ dạng mang mắt kính này của cậu luôn tỏ vẻ bất mãn. Cuộc đời này cậu và Bella lớn lên cùng nhau, còn đó Renee —— người mẹ xinh đẹp trẻ trung, nhưng vẫn mang chút bóng dáng của Harry Potter như ngày xưa.Thật ra cậu chỉ không muốn thay đổi hình tượng của mình mà thôi, cậu không muốn vì thời gian trôi qua mà mọi thứ trước kia đều phai nhạt, cả đời sẽ là 1 Muggle.
“Đúng rồi, Harry..., cậu bao nhiêu tuổi?” Anh ta hình như đang tìm đề tài.
“Mười bảy tuổi.” Harry “thành thật” trả lời.
“Cậu trông,... trẻ hơn so với tuổi thật. Vậy gia đình của cậu đâu?” Edward do dự một chút hỏi.
Ở Forks chưa có ai hỏi qua vấn đề này, Harry hiếu kỳ liếc mắt nhìn chàng thanh niên vốn sớm bị cậu dán cho cái nhãn “quái dị” này một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Anh cũng biết đó, Charles, cha của tôi, là cảnh sát trưởng của thị trấn Forks. Ông ấy trầm mặc ít lời, nhưng rất đáng tin cậy mẹ của tôi, Renee, đang ở tại thành phố Phoenix bang Arizona, bà đã tái hôn, à, bà ấy tuy rằng hơn – ba mươi tuổi, nhưng vẫn giống 1 cô gái, anh sẽ không bao giờ đoán được bà muốn làm những thứ gì Bella —— em gái của tôi, chúng tôi là song sinh, cho nên ngoại trừ màu mắt, thì gần như giống nhau như đúc, cô ấy sống cùng Renee và Phil. Đúng rồi, Phil là bố dượng của tôi, là một cầu thủ bóng chày...”
Nói đến người nhà, khóe miệng Harry hiện ra nét dịu dàng, đây là sự tập hợp của may mắn, quý trọng, hạnh phúc xoay chuyển trong đôi mắt màu xanh biếc, rồi thấm vào tận sâu trong linh hồn.
Ánh mắt Edward sâu sắc như đang có suy nghĩ gì đó, nhìn Harry, không lâu sau anh ta mở miệng nói: “Cậu rất thương họ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Harry không chút do dự trả lời câu hỏi của Edward.
“Cậu vì sao quyết định rời khỏi thành phố Phoenix, đến sống ở thị trấn Forks?” Edward nhìn như rất tùy ý mở miệng hỏi.
“Bởi vì... nguyên nhân nào đó.” Harry không thể nói cho anh ta biết sự thật, nhưng cũng không muốn lừa gạt anh ta.
Kế tiếp, hai người im lặng.
“Vậy còn người nhà của anh thì sao? Edward, anh nên biết rằng đối với tất cả học sinh thì gia đình Cullen các anh quả thật rất kỳ bí.” Harry đặc câu hỏi theo kiểu có qua có lại.
“Vậy sao? Thật ra cậu cũng vậy đó, Harry.”
“Cái gì?” Harry khó hiểu nhìn anh ta.
“Cậu cũng rất thần bí, nhất là đối với tôi. Ngoại trừ cậu, bất luận là ai thì trong mắt tôi đều không hề thần bí. Cậu chuyển trường tới đây ngoại trừ Mike và vài người khác, thì rất ít chủ động nói chuyện. Sau giờ học liền không thấy bóng dáng, cuối tuần cũng từ chối tham gia hoạt động tập thể, không phải sao? Cậu đang cố gắng tránh mọi người, cho dù nhìn qua thì cậu có vẻ rất cố gắng thích ứng với cuộc sống mới. Thật ra người chú ý đến cậu rất nhiều, Mr. Swan, nhưng cậu lại làm cho bọn họ chùn bước.” Giọng nói của Edward có chút ý phê phán.
Thì ra bọn họ nghĩ như vậy sao? Nhưng mình chỉ tránh làm nổ tung nhiều người mà thôi, Harry bất đắc dĩ nghĩ. Nhưng cậu vẫn trừng lớn đôi mắt màu xanh “vô tội” cố gắng biện giải: “Tôi chỉ không quá thích ứng với hoàn cảnh mới mà thôi, tôi... tính cách hướng nội, được rồi, đúng là hướng nội. Nhưng, vì cái gì lại nói tôi, vừa rồi tôi đang hỏi anh, Mr. Edward Cullen!”
Edward nhếch miệng cười, nhìn qua có vài phần đắc ý, dường như cảm giác mình đã chọc đến chỗ đau của Harry. Một lát sau, anh ta mở miệng nói: “Được rồi, gia đình của tôi... Carlisle Cullen —— cha nuôi của bọn tôi, cậu hẳn là đã biết, ông ấy là 1 người rất từ ái, dịu dàng. Esme Cullen, mẹ nuôi của tôi, là người duy nhất cậu chưa từng gặp qua trong gia đình Cullen. Đương nhiên còn có Emmet, Alice, cậu đã khá quen thuộc không phải sao? Rosalie và Jasper... bọn họ không thích nói chuyện với người ngoài, nhưng họ... cũng rất hiền lành... Tuy rằng đôi khi...” Edward dừng lại, sau đó nhìn lên trời, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.
Harry có một loại cảm giác, anh chàng này hình như đang nhớ lại. Anh ta có lẽ cũng giống cậu có một đoạn trí nhớ rất dài, nó dài tới mức thậm chí đã vượt xa tuổi thọ bên ngoài.
Kế tiếp là một ít chuyện nhà, như chuyện về em gái Alice của Edward, em gái Bella của Harry, hoặc là chuyện liên quan tới việc nhà Cullen cứ cách hai tuần lễ lại xin phép tập thể, đi du lịch ở những nơi khác nhau.
Anh ta hình như đang bắt buộc chính mình đem sự chú ý tập trung vào những chủ đề này, bởi vì anh ta rất ít nhìn vào mắt Harry. Cuối cùng, thậm chí còn có vẻ không yên lòng.
“Ha, Edward, anh trông có chút mất hồn đó.” Harry nói đùa.
Edward nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu nghĩ xem tôi là vì cái gì chứ?”
“Cái gì?” Bởi vì giọng nói rất nhỏ Harry không nghe rõ, nên tò mò nhìn anh ta.
“Không, không có gì...” Edward thở dài, “Tôi nói lần sau nhất định phải ăn no mới đến gặp cậu. Cậu... nghe thấy thì...”
“A...anh bạn a, anh đang đói bụng sao? Trong party có thức ăn, vì sao không vào lấy chút?” Trong nháy mắt, Harry cảm thấy được trong đôi mắt màu vàng của Edward đột nhiên nóng rực lên, mang theo chút đói khát, vì thế cậu lại cảm thấy lạnh cả người.
“Không, thật ra, tôi mới ăn chút gì đó cách đây không lâu.” Anh ta quay đầu đi chỗ khác, cố gắng giải thích. Harry từng chữ đều hiểu, nhưng khi gộp vào, lại hoàn toàn không biết anh ta rốt cuộc muốn nói cái gì.
Sau đó hai người lại im lặng.
Một lúc sau, Harry nhỏ giọng ngáp một cái.
“Hơn mười một giờ rồi, cậu mệt sao?”
“..., tàm tạm.” Nhưng hành động của Harry lại hoàn toàn không giống lời nói. Một lát sau, cậu xoa nhẹ hai má, rốt cục thừa nhận, nói: “Được rồi..., tôi nghĩ tôi quả thật cần phải về nhà ngủ, loại party này thật sự khiến tôi cảm thấy mệt chỉ muốn ngủ. Bọn họ chơi đến mấy giờ? Khoảng 2 giờ sao?”
“Không kém bao nhiêu đâu, vậy để tôi đưa cậu về...”
“Thôi đi, anh bạn, xe thể thao của anh thì làm sao bây giờ?” Harry cắt ngang lời Edward, chỉ vào chiếc xe Volvo màu bạc nói.
“Để ở nhà Pike cũng không sao.”
A, lời này nghe cứ như đang nói với con gái! Harry bất mãn liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt dừng trên gương mặt vô cùng đẹp của anh ta, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng lo lắng, không ai chú ý tới tôi đâu. Edward, tôi cảm thấy anh mới là người cần để ý...” Mặc dù là nói đùa, Harry lại bỗng nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình có thể là chính xác, cậu thậm chí còn lo lắng có nên đưa vị “mỹ nhân” vô cùng “chói mắt” vào ban đêm này về nhà trước hay không.
Edward lập tức bày ra biểu tình dở khóc dở cười.
=========================================================
Trước tiên phải nói 1 chút về cái tựa chương, nó có nghĩa là đôi trẻ ngồi nói chuyện tâm tình với nhau, nên gộp chung là tâm sự theo qt đại ca^^
Thật ra ta nghĩ Harry nói đúng “mỹ nhân” như Ed mà ra đường ban đêm rất là “nguy hiểm” na=))))), tới lúc đó, hem biết ai mới là anh hùng ai là mỹ nhân đâycười gian, vẫn còn bồi dưỡng cảm tình nhưng sắp có film hành động nghẹt thở để coi rùi đó^^, tiếp tục chờ nha các nàng^^