Chương 39: Vừa Tao Vừa Lãng
Tần Nùng đã đắm chìm trong khoái cảm, không rảnh để bận tâm tới mấy chuyện này. Cô cọ tới khóe mắt hàm chứa xuân tình, hàm răng cắn môi đỏ, tiếng rên vừa yêu kiều vừa dâm đãng. Dáng vẻ này thật không khác gì hồ yêu ngàn năm chuyên câu mất hồn phách người.Đại điểu trong quần Lý Thần Niên lại như cương cứng hơn vài phần. Anh cắn chặt hàm răng, bắt đầu đưa đẩy đầu gối lên xuống, trợ giúp cô cọ xát càng nhanh hơn.Chỉ một lúc sau, tiếng thở gấp của cô em vợ đã là tiếng sau cao hơn tiếng trước. Cuối cùng trong một lần kịch liệt run rẩy, cô rùng mình đạt tới cao trào.Nhìn cô em vợ cả người trần trụi, mặt đỏ ửng, tao bức không ngừng chảy nước, Lý Thần Niên cảm khái từ tận đáy lòng: Thật đẹp.Dư vị cao trào còn đang bồi hồi trong thân thể. Tần Nùng thở dồn dập, thân thể mềm mại nằm liệt trên ghế, một hồi lâu sau cô mới nâng mí mắt lên nhìn về phía anh rể. Thấy anh rể còn đang quần áo chỉnh tề, cô lại cảm thấy tức giận. Cô đã dâm đãng thành như vậy, thế mà anh còn có thể nghiêm túc bất động, rốt cuộc anh có được hay không!Vừa nghĩ vậy, Tần Nùng lại lớn gan nâng chân giẫm vào eo anh. Chỉ nháy mắt dưới chân đã cảm nhận được thứ cứng rắn của anh.Cô chậc lưỡi, cứng như đá thế này rồi mà anh còn có thể nhẫn, cũng giỏi thật, vì thế cô lại xê dịch chân, muốn cọ cọ cự điểu của anh.Nhưng mà đại ma vương vốn không cho cô được như ý. Anh giơ tay lên đập bay bàn chân cô: “Ngồi nghiêm túc lại. Trong mười phút không ăn hết cháo này, em cứ chuẩn bị chịu đói đi.”Hừ! Chỉ biết bắt nạt cô.Tiếp sau đó, cô duy trì dáng vẻ quần áo phóng đãng, vừa tao vừa lãng nhanh chóng ăn hết chén cháo.Chẳng còn cách nào khác, cô cũng muốn mặc quần áo lại nghiêm chỉnh, nhưng đại ma vương không đồng ý. Rõ ràng anh thèm khát thân thể cô còn bày ra vẻ rất bình tĩnh.Cô cũng muốn nhìn xem anh có thể bình tĩnh tới khi nào! Hừ!Ăn sáng xong, Lý Thần Niên vốn không định đi ra ngoài mà định ở nhà làm luôn. Nhưng đột nhiên anh nhận được điện thoại, nói có cuộc họp khẩn cấp cần anh tham dự.Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ có thể đóng gói cô em vợ, cùng dẫn tới công ty.Tần Nùng cũng chỉ mới gọi Lý Thần Niên là anh rể được chừng nửa năm, ngoại trừ lâu lâu chị cô gọi cô tới nhà ăn cơm, thời gian còn lại rất hiếm khi cô gặp anh rể.Trước khi sự kiện đáng xấu hổ lần trước xảy ra, hiểu biết của Tần Nùng với anh rể ít tới đáng thương, cô chỉ biết anh rất có tiền, là ông chủ một công ty lớn. Mà rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền, công ty tên là gì, cô vẫn luôn không rõ ràng cho lắm.Hôm nay được anh rể đưa tới công ty, cũng có thể coi là lần đầu tiên cô biết nơi này.Anh rể tự lái xe, xe chạy thẳng một đường tiến vào khu thương nghiệp phồn hoa nhất trung tâm thành phố, sau đó cô lập tức thấy anh rể quen cửa quen nẻo mà lái xe vào tầng ngầm một tòa nhà văn phòng hết sức quen mắt.Đậu xe xong rồi hai người cùng nhau vào thang máy lên tầng cao nhất.Văn phòng của Lý Thần Niên lớn chừng nửa tầng lầu.Tần Nùng còn đang trong trạng thái mông lung, chờ khi đi vào văn phòng rồi, ngồi lên sofa mềm mại rồi cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, run rẩy hỏi: “Anh… Anh rể… Công ty của anh tên là Tinh Vũ?”