Chương : 16
"Mỗi lần cậu tới, có thể nhẹ nhàng và bình thường hơn không? Lúc nào cũng làm Mộc Nhi chạy Mất." Cảnh Sâm vẫn nói nhưng mặt vẫn cắm đầu vào đống tài liệu.
Kim Vũ Minh thở dài ngồi xuống ghế:" Em ấy thấy mình như thấy quỷ vậy, trốn ở đây không được, rồi trốn qua tới Mỹ luôn."
Thiên Ngự Viên.
"Ông nội ơi!" Mộc Nhi ở ngoài cổng la lớn.
Hứa Minh Lộc ngồi ở trong nhà đang uống trà nghe tiếng cháu yêu của mình vui vẻ cười.
"Ông ơi, con vừa tới công ty của anh hai. Anh ấy nói ngày mai con và ông qua đó ăn tối. Nên mai con với ông qua đó sớm sớm chơi nhe ông." Mộc Nhi bước vào nhà ngồi kế ông, nói.
Ông vui vẻ gật đầu:"Tùy theo cháu."
TẠI MỘC NGỰ VIÊN
Lúc này đã 8h, Cảnh Sâm đã về nhà. Cô theo lẽ thường phải chạy ra, cầm áo giúp anh, nhưng bây giờ cô đang ở trong phòng của anh, như lời anh dặn.
Anh vào nhà không thấy cô đây, cũng biết cô ta đang ở trên phòng, không nói gì bước một mạch lên phòng.
Mở cửa ra đã thấy cô mặc chiếc váy ngủ mỏng màu đen, đang ngồi trên giường anh, anh đi tới gần cô rồi cầm chặt càm của cô:"Đúng là người phụ nữa dâm đãng, cô đang chờ đợi tôi, để lên giường sao?"
Cô biết dù mình nói gì đi nữa, nói với anh cũng như vô nghĩa, chỉ như thêm châm chọc, chọc tức anh. Nhưng cô đã sai, cô càng im lặng anh lại cành tức.Khinh lời anh sao.
Anh thò tay vào áo cô, xoa nhẹ hay ngọn núi nhỏ của cô, cô giật nãy đỏ mặt, kêu nhẹ một tiếng:"Ưm..."
Anh tức giận, bóp cổ cô đè mạnh xuống giường. Cô như muốn khóc, khó thở, nhưng giờ cô kêu la thì ai giúp cô, cô khóc thì để ai xem.
Tay cô vò nát nệm. Anh tức giận nói:"Sao? Sao không còn bộ mặt như lúc nãy, bộ mặt dâm đãng đâu? Sao khó chịu à, cầu xin tôi đi."
Cầu xin, cô như nghe được một từ nực cười, khóc không ra lời:"Nếu em cầu xin anh sẽ tha sao?"
"Không" Anh thẳng thừng trả lời.
"Vậy em cần gì phải cầu xin, chả khác gì một việc làm ngu ngốc biết trước kết quả chẳng như mình mong muốn." Cô nhìn vào mắt anh, khóc không ra nước mắt nói.
Sao, tạo vẻ đáng thương bới anh sao, lên mặt với anh sao. Anh tán mạnh vào mặt cô, máu từ khóe miệng chảy xuống.
Anh hất mạnh cô xuống giường, dùng chân đạp lên bụng cô:"Không cần tỏ vẻ đáng thương với tôi, đó chẳng khác gì làm tôi thêm kinh tởm. Hôm nay tôi không có hứng thú, tôi đã chơi đã ở công ty rồi. Chứ không đợi về tới nhà chới với người phụ nữ ngu ngốc không biết điều như cô. Còn nữa ngày mai ông nội qua ăn cơm tối, cô lo chuẩn bị cho tốt đi."
Cô dường như nằm bất lực ở dưới sàn, anh lại gần cửa sổ, rút ra điếu sì gà, hút một ngụm, khói trắng bay ra mờ ảo, nhìn cô nằm dưới đất, cười khinh bỉ nói:"Cô không định đi sao, định đợi tôi nắm đầu cô lôi ra sao?"
Kim Vũ Minh thở dài ngồi xuống ghế:" Em ấy thấy mình như thấy quỷ vậy, trốn ở đây không được, rồi trốn qua tới Mỹ luôn."
Thiên Ngự Viên.
"Ông nội ơi!" Mộc Nhi ở ngoài cổng la lớn.
Hứa Minh Lộc ngồi ở trong nhà đang uống trà nghe tiếng cháu yêu của mình vui vẻ cười.
"Ông ơi, con vừa tới công ty của anh hai. Anh ấy nói ngày mai con và ông qua đó ăn tối. Nên mai con với ông qua đó sớm sớm chơi nhe ông." Mộc Nhi bước vào nhà ngồi kế ông, nói.
Ông vui vẻ gật đầu:"Tùy theo cháu."
TẠI MỘC NGỰ VIÊN
Lúc này đã 8h, Cảnh Sâm đã về nhà. Cô theo lẽ thường phải chạy ra, cầm áo giúp anh, nhưng bây giờ cô đang ở trong phòng của anh, như lời anh dặn.
Anh vào nhà không thấy cô đây, cũng biết cô ta đang ở trên phòng, không nói gì bước một mạch lên phòng.
Mở cửa ra đã thấy cô mặc chiếc váy ngủ mỏng màu đen, đang ngồi trên giường anh, anh đi tới gần cô rồi cầm chặt càm của cô:"Đúng là người phụ nữa dâm đãng, cô đang chờ đợi tôi, để lên giường sao?"
Cô biết dù mình nói gì đi nữa, nói với anh cũng như vô nghĩa, chỉ như thêm châm chọc, chọc tức anh. Nhưng cô đã sai, cô càng im lặng anh lại cành tức.Khinh lời anh sao.
Anh thò tay vào áo cô, xoa nhẹ hay ngọn núi nhỏ của cô, cô giật nãy đỏ mặt, kêu nhẹ một tiếng:"Ưm..."
Anh tức giận, bóp cổ cô đè mạnh xuống giường. Cô như muốn khóc, khó thở, nhưng giờ cô kêu la thì ai giúp cô, cô khóc thì để ai xem.
Tay cô vò nát nệm. Anh tức giận nói:"Sao? Sao không còn bộ mặt như lúc nãy, bộ mặt dâm đãng đâu? Sao khó chịu à, cầu xin tôi đi."
Cầu xin, cô như nghe được một từ nực cười, khóc không ra lời:"Nếu em cầu xin anh sẽ tha sao?"
"Không" Anh thẳng thừng trả lời.
"Vậy em cần gì phải cầu xin, chả khác gì một việc làm ngu ngốc biết trước kết quả chẳng như mình mong muốn." Cô nhìn vào mắt anh, khóc không ra nước mắt nói.
Sao, tạo vẻ đáng thương bới anh sao, lên mặt với anh sao. Anh tán mạnh vào mặt cô, máu từ khóe miệng chảy xuống.
Anh hất mạnh cô xuống giường, dùng chân đạp lên bụng cô:"Không cần tỏ vẻ đáng thương với tôi, đó chẳng khác gì làm tôi thêm kinh tởm. Hôm nay tôi không có hứng thú, tôi đã chơi đã ở công ty rồi. Chứ không đợi về tới nhà chới với người phụ nữ ngu ngốc không biết điều như cô. Còn nữa ngày mai ông nội qua ăn cơm tối, cô lo chuẩn bị cho tốt đi."
Cô dường như nằm bất lực ở dưới sàn, anh lại gần cửa sổ, rút ra điếu sì gà, hút một ngụm, khói trắng bay ra mờ ảo, nhìn cô nằm dưới đất, cười khinh bỉ nói:"Cô không định đi sao, định đợi tôi nắm đầu cô lôi ra sao?"