Chương 29
Ứng Trường Lạc khẽ run, nghi ngờ dõi theo tờ giấy trắng được đẩy vào chầm chậm bên dưới khe cửa hẹp.
Thị lực của cô rất tốt, không cần đến gần cũng thấy trên giấy là một khoảng trắng trơn.
Cô cụp mắt, tập trung tinh thần, kiên trì hoàn thành xong hai bài lớn cuối cùng trong tập đề thi, cô mới để sang một bên rồi nhìn bên cửa.
Tờ giấy trắng kia đã được đẩy vào hết, phía trên đấy hiện thêm chữ.
Chữ viết tay mạnh mẽ phóng khoáng, Khúc Sở đề lời tựa: [Ngày 15 tháng 9 năm 2013, khung chat xin lỗi chuyên dụng của anh trai Khúc.]
Một hàng khác: [Anh trai biết sai rồi, em không muốn nói chuyện, thế viết chữ được không? Nếu không được, cũng không sao hết OwO.]
Hình vẽ biểu tượng cảm xúc nhỏ cuối dòng rất ngọt ngào, siêu đáng yêu.
“...” Ứng Trường Lạc nhếch môi, cứ như bị chọc trúng chỗ ngứa vậy, cô quay về bàn, lấy quyển sách dày để lót, chọn cây viết xanh từ trong ống bút.
Trước khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, cô chợt thu về, phải thử mực trước trên trang bìa sách rồi mới tiếp tục với tờ giấy.
Cô viết: [Có đấy không?]
Hai đề bài áp trục cuối cùng đã tốn gần mười phút đồng hồ của Ứng Trường Lạc, cô không xác định được Khúc Sở còn chờ ở cửa hay không, cũng chẳng đoán mò hay trực tiếp giao lưu gì đấy.
Khe hở giữa cửa gỗ và sàn nhà không lớn, nhét giấy qua là cực hạn rồi.
Ứng Trường Lạc ngồi xếp bằng, đè phẳng trang giấy rồi đẩy qua, vừa nhích được một tí, đã cảm thấy có lực rút đi.
“Để anh.” Giọng nói lành lạnh hơi trầm của Khúc Sở xao động trong đêm, khiến tai nóng đến ngứa ngáy.
Cô buông tay, tờ giấy kia nhanh chóng bị rút đi, chẳng mấy chốc lại xuất hiện trước mặt.
Khúc Sở: [Như em đã thấy, anh đây.]
Ứng Trường Lạc xoay bút trả lời: [Vâng.]
Gần đến tết Trung thu, vầng trăng sáng dần dà vẹn đầy, ánh trăng sáng rực âu yếm cây dây leo thủy sinh đang náu bên cánh cửa sổ chạm đất, gió đêm thoáng qua từng vòng, thong dong thổi phồng rèm cửa được khép hờ.
Suối tóc dài óng ánh xõa ra trên váy ngủ sợi tơ màu xanh đậm, phía sau để xấp bài thi và sách đề đã bị đưa vào lãnh cung.
Chữ viết sắc bén và chữ Tiểu Triện thanh tú xinh đẹp đều đặn hằn trên mặt giấy, đen và xanh phân biệt rõ ràng, trao đổi qua ngưỡng cửa.
Khúc Sở phóng bút cũng lắm lời giống như bản thân anh.
Khúc Sở: [Nhóc Trường Lạc muốn uống sữa hay ăn trái cây gì không? Anh đặt ở cửa, sau đấy viết tờ giấy nhắc em, em đợi tiếng chuông điện thoại của anh, anh về phòng rồi em hẵng mở cửa lấy. Khóa cửa xong lại để tiếng chuông vang lên báo anh, anh sẽ quay lại, như vậy được không?]
Dịu dàng quan tâm đến độ, Ứng Trường Lạc không đành lòng tiếp tục giận anh nữa.
Cô trả lời: [Không ăn.]
Khúc Sở: [Thật sự không thử một miếng sao? Hôm nay ông cụ gọi người đưa tới một thùng đặc sản Đài Loan, bưởi nho vàng đấy, một trái nó nhỏ xíu đáng yêu lắm, nghe nói siêu ngọt luôn. Cơ mà không phải em thích ăn cam lắm sao? Tin sốt dẻo: Có vài giống cam được lai từ quýt và bưởi đấy.]
Ứng Trường Lạc: [Ví dụ như?]
Khúc Sở trả lời nghiêm túc cực: [Thường thấy có cam chua, sản phẩm lai tạo từ bưởi giống đực và quýt giống cái. Bưởi nho thì được lai từ cam ngọt mà em thích nhất, cụ thể là cam ngọt giống đực phối với bưởi giống cái. Vì vậy anh nghĩ chắc hẳn em sẽ vô cùng thích loại này.]
Tay cầm tờ giấy mỏng, Ứng Trường Lạc ngẩn ngơ, trước kia Dung Lỗi từng đề cập với cô, bản thân cô cũng tìm được tên của Khúc Sở trên mạng.
Kinh nghiệm thời niên thiếu của Khúc Sở khá đặc sắc, hạng nhất IPhO Quốc tế (Cuộc thi Olympic Vật lý Quốc tế), môn tự nhiên và thực tiễn đều đứng hạng nhất, hạng ba IBO quốc tế (Cuộc thi Olympic Sinh học Quốc tế).
Gia thế vững mạnh, tướng mạo hơn người, tính cách tốt bụng, người như vậy trời sinh sẽ được yêu thích.
Bản thân cô chỉ bước theo con đường như nhiều cô gái khác, nào sai đúng không?
Ứng Trường Lạc thầm nhủ với chính mình: “Mình không sai, mình chỉ thích một người mà thôi.”
Thấy cô hồi lâu không nhét giấy lại, Khúc Sở tiếp tục đưa tờ giấy mới qua.
Đầu đề hơi thay đổi: [Ngày 15 tháng 9 năm 2013, khung chat dự án đầu tư khuyên nhủ cô chủ của anh Khúc.]
Ứng Trường Lạc: [... Anh kiên nhẫn thật đấy.]
Khúc Sở: [Đâu, anh chỉ kiên nhẫn với cô chủ nhà mình thôi, không tin em cứ hỏi Dung Lỗi, xem thử rốt cuộc anh trai có kiên nhẫn hay không.]
Ứng Trường Lạc: [Bưởi nho lạnh hả?]
Khúc Sở: [Chắc vậy á, hai mươi phút nữa ăn được không?]
Ứng Trường Lạc lười viết chữ Hán, vẽ một dấu tích [√] trả lời.
Cửa bị gõ nhẹ hai lần, Khúc Sở dịu dàng nói: “Vậy anh lột đây, em chờ anh một chút.”
Đêm khuya vắng lặng, Ứng Trường Lạc nghe thấy âm thanh vải ma sát sột soạt xen lẫn tiếng bước chân, động tĩnh trong phòng bếp vừa xa xăm vừa mơ hồ.
Hai phút sau, tiếng đặt đồ lẫn ngồi xuống truyền đến, cô đưa tay thăm dò ở giữa khe hở, một gợn gió chợt lướt qua, cô đoán chắc do Khúc Sở ngồi dựa vào cửa.
Cô có thể mường tượng ra hình ảnh Khúc Sở tựa lưng vào cửa, một chân khuỵu xuống, tư thế lười biếng, chiếc mâm đựng trái cây đặt bên trái.
Giờ phút này, bàn tay rõ từng khớp xương của anh hẳn đang cầm một quả bưởi, anh dùng dao nhọn thử cắt vỏ, đường rạch vừa đúng, không hề chạm phải phần ruột quả.
Ứng Trường Lạc xoay người, đứng dựa vào cửa rồi chậm rãi ngồi xuống, cố hết sức không phát ra tiếng.
Cô thở ra một hơi dài, vui vẻ nghĩ ngợi, người mình thích ngồi trước cửa phòng mình, anh ấy đang dỗ dành mình, cắt bưởi cho mình, anh cũng không bỏ đi khi mình khó chịu, không còn gì hạnh phúc hơn thế này nữa nhỉ.
Âm thanh ngoài cửa nho nhỏ, tiếng bước chân xa gần xen lẫn, một tờ giấy được đẩy vào lần nữa.
Khúc Sở: [Anh xong rồi, để lạnh một chút rồi lấy cho em sau nhé, sáng mai cô chủ muốn ăn gì?]
Buổi sáng hai người đã sắm rất nhiều nguyên liệu rồi mang về nhà, vô vàn lựa chọn đang đợi họ.
Ứng Trường Lạc: [Sandwich dưa leo.]
Khúc Sở rất chú tâm khi làm bữa ăn đơn giản này, món sandwich nguội sẽ được kết hợp giữa bánh mì nướng mềm mại cắt miếng, một miếng giăm bông, và một lớp salad trộn ít lòng đỏ trứng.
Đặc biệt ở việc, anh dùng những lát dưa leo tươi mới mỏng như cánh ve, mùi vị tươi mát, cảm giác giòn rụm, Ứng Trường Lạc chưa từng nếm thử công thức này bao giờ.
Thấy cô thưởng thức trông hài lòng lắm, anh mới thở phào thừa nhận: “Lần đầu tiên anh nấu cho người khác ăn đấy.”
Ứng Trường Lạc sinh sau Khúc Sở tám năm, kinh nghiệm trải đời và nền tri thức cuộc sống của anh phong phú hơn hẳn cô, nhưng sau cùng, anh cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi. Anh có thể chăm sóc bản thân thật tốt, vốn đã xứng đáng được khen ngợi rồi, còn việc nuôi dưỡng em gái vẫn là lần đầu tiên, tất sẽ hết sức cẩn thận ở mọi phương diện.
Ứng Trường Lạc xoa mặt nghĩ: “Anh ấy tốt với mình như vậy, mình không thể khiến trái tim anh ấy tổn thương nữa.”
Điện thoại nằm trên tủ đầu giường từ đằng xa vang rồi tắt, nét mặt cô thay đổi, mở khóa cửa.
Như Khúc Sở đã cam kết, anh không hề đứng ngoài cửa, chiếc dĩa và chai sữa đã cắm sẵn ống hút được đặt trên ghế.
Ruột bưởi được xử lý kỹ lưỡng, không thấy bất cứ xơ bưởi hay màng trắng đắng chát nào, ánh đèn phòng khách dìu dịu chiếu xuyên qua thịt quả, hạt bưởi hình nửa vòng tròn yên vị ở giữa.
TV đang mở nhưng đã bị tắt tiếng, trăng thanh gió mát trên lầu cao.
Ứng Trường Lạc bóc múi bưởi rồi ngậm vào, nước bưởi tươi ngọt tràn ngập khoang miệng.
Cô cầm thêm múi bưởi khác, tiến về phía phòng ngủ của Khúc Sở, cửa mở vào bên trong một góc tầm một trăm ba mươi lăm độ.
Khúc Sở kéo ghế ngồi trước cửa, chân dài vắt chéo, nét cười thấp thoáng trong cặp mắt nâu hẹp dài.
“Anh không ăn à?” Ứng Trường Lạc cũng chẳng bất ngờ khi anh canh ở đây, cô hỏi rất bình tĩnh và tự nhiên.
Yết hầu sắc bén của Khúc Sở lăn nhẹ, anh không trả lời, chỉ hỏi lại: “Sao em biết anh đang đợi em?”
Ứng Trường Lạc khẽ chớp hàng mi, đôi mắt hoa đào long lanh, cô đáp: “Em thông minh.”
“...” Khúc Sở bất lực, đành cười cười: “Anh còn tưởng, em sẽ tự tin rằng anh trai đang chờ em chứ. Chủ yếu do anh làm không tốt, anh sẽ tiếp tục nỗ lực. Có điều ấy, em chọn hai chiếc áo khoác mình thích rồi để vào xe anh nhé, em bị cảm thì anh sẽ đau lòng, còn bị mấy vị trưởng bối tính sổ nữa.”
Ứng Trường Lạc không tiếp lời, cô quay đầu bỏ đi sau khi bỏ múi bưởi vào tay Khúc Sở.
Cửa không bị khóa tiếp, cô cất hai tờ giấy giao lưu kia, kẹp vào sổ nhật ký.
Cô tách nhỏ bưởi ra, ăn một miếng rồi cúi đầu viết vào sổ một câu.
[Ngày 15 tháng 9 năm 2019
Buổi sáng mua đồ với Khúc Sở ở siêu thị, ngồi xe mua sắm; buổi trưa theo dõi trận cờ, đổi quân cờ nhưng thành hại anh; buổi chiều câu cá bên hồ, hờn dỗi Khúc Sở, cố ý thăm dò. Anh ấy không thể từ bỏ việc dỗ dành tôi, buổi tối còn nghĩ ra cách nhét giấy trao đổi với tôi; bưởi ngọt thật đấy.]
Kết thúc dòng cuối, Ứng Trường Lạc đọc đi đọc lại hai lần, cô hoàn toàn bị thuyết phục trước năng lực ghi chép trôi chảy của mình, đồng thời cũng hiểu được vẻ muốn nói rồi thôi của giáo viên Ngữ văn khi tìm cô nói chuyện, và cả lý do đằng sau lời cổ vũ thẳng thắn: “Em cứ học mấy môn tự nhiên trong giờ Ngữ văn nhé.”
Không thể cứu được nữa, thoải mái đi.
Cô gấp sổ lại, điềm nhiên để trên bàn rồi lên lầu hai chọn áo khoác, khó dự đoán được nhiệt độ trong lúc giao mùa, cũng không thể mặc áo khoác dự phòng của Khúc Sở mãi được.
***
“Anh em” sao có thể giận nhau qua đêm được, hôm sau cơn mưa thu rơi mãi chẳng ngớt.
Khúc Sở làm sandwich theo ý cô, đổi thành ly giữ nhiệt để rót đầy socola nóng, Ứng Trường Lạc đưa anh áo khoác do cô chuẩn bị.
Thời gian đi học vào mỗi ngày sẽ giống nhau, luôn luôn vào lúc sáng sớm chưa ai tỉnh ngủ.
Tới nửa giai đoạn sau của bữa sáng, cô mới chịu mở miệng kể vài câu như, các bạn chưa hoàn thành bài tập sẽ gióng trống khua chiêng mượn xem trước giờ tự học buổi sáng, rồi mọi người đè sách âm thầm chép bài sau khi bắt đầu.
Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, chưa sang giờ trưa đã cảm thấy đói, vào tiết thứ tư của buổi sáng luôn có người ăn vụng, thậm chí còn ăn lạp xưởng hun khói, mùi hương quá nồng, bạn học ngồi gần cửa sổ nôn nóng nên lập tức đẩy cửa sổ xua bớt mùi yểm trợ cho bạn, giáo viên chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, đôi lúc giáo viên sẽ tức giận đến mức ném phấn vào đầu trò đấy gào rống: “Các em chép bài theo dây chuyền à? Đứa đầu tiên đã chép nhầm dòng, mấy đứa đằng sau cũng chép nhầm y chang hả? Có hối hận vì không cầm bút lên tự nháp trước không?”
Hôm đấy, dãy hành lang đã xuất hiện một phong cảnh rất đẹp mắt.
Lá ngô đồng ngả vàng, lắc lư sắp nương theo làn gió thu xào xạc, Ứng Trường Lạc luyện hết bộ đề này đến tập đề khác giữa cảnh tượng vui vẻ và trang nghiêm này. Khi thấm mệt rồi, cô sẽ kê chú hải cẩu bông ở ngực, dùng sách che chắn để chơi điện thoại.
Vào mỗi ngày, cô sẽ đảm bảo số lượng đề mình đã cày không quá thấp, cũng không tồn tại giới hạn cao nhất.
Con đường tranh giải này được ăn cả ngã về không, học sinh đi học bình thường có thể mừng rỡ vui vẻ lúc kết thúc thi cử, an ủi bản thân rằng kỳ nghỉ dài hơi đang đợi mình sau giai đoạn cấp 3.
Song học sinh thi đấu chẳng thể làm vậy, trước khi lấy được huy chương và xác định suất đi học của mình, ai nấy đều chẳng dám thả lỏng.
Muốn nắm trong tay điều tốt nhất, các bạn ắt phải nỗ lực nhiều hơn, Ứng Trường Lạc hoàn toàn đồng ý với điều này, không hề có vấn đề.
Gần đây cô thích nhắn tin với Khúc Sở.
Thi thoảng gặp khó khăn lúc làm đề, cô sẽ hỏi anh, hoặc kể vài việc thú vị ở trường, và đa phần cô sẽ bắt chuyện như sau: [Buổi tối ăn gì?]
Cô luôn nhận được câu trả lời, Khúc Sở rất khéo nói, anh tung hứng được hết tất cả các chủ đề, cũng không trách móc chuyện cô chơi điện thoại trong lớp.
Thoáng chốc đã gần đến cuối tháng, đại hội thể dục thể thao cộng thêm kỳ nghỉ lớn nhỏ, áng chừng sẽ được nghỉ mười ngày nếu tính toán đầy đủ, bầu không khí vui sướng ngập tràn khắp trường học.
Lúc Ứng Trường Lạc đeo cặp một bên vai tiến về xe của Khúc Sở, anh đang nghe điện thoại, anh thuần thục đón lấy cặp sách, mỉm cười từ chối lời mời của người bạn tốt Cố Ý: “Không bia rượu, không nhảy nhót, thậm chí ông trời có đến, cũng không tiếp nốt, tôi không rảnh.”
Ở ngoài cổng trường, đông đúc phụ huynh lái xe tới đón con, âm thanh ồn ào, Khúc Sở mở loa ngoài.
Cố Ý trêu bạn: “Cậu bị gì vậy, Văn Lạc Hành cũng bảo lâu lắm rồi không thấy Khúc Sở, cậu đang lén nuôi ai ở nhà à?”
“...” Khúc Sở khoác cặp đến khuỷu tay, đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Ứng Trường Lạc đừng lên tiếng.
Ứng Trường Lạc ngoan ngoãn gật đầu, cô nhoẻn miệng, cười thật tươi.
Hiếm lúc nào thấy nét mặt cô sinh động như vậy, Khúc Sở nhướng mày, vô thức đánh hơi được chuyện sắp xảy ra.
Quả nhiên, một giây sau Ứng Trường Lạc nhón chân đến gần sát điện thoại, rụt rè nói một câu: “Anh trai, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy, anh có em gái khác ở bên ngoài sao?”
“Đù.” Cố Ý chỉ thuận miệng thôi, nào ngờ thật đâu. Dù nghe không hiểu lắm, nhưng anh ta vẫn kinh ngạc, vội vàng chất vấn: “Con mẹ nó cậu kim ốc tàng kiều thật đấy à? Không phải chứ bác sĩ Khúc, vừa rồi tôi nghe tiếng bên đấy, ở cổng trường hả? Dây vào trẻ vị thành niên là phạm pháp đó, gần đây cậu vào đồn rồi hay định vào thế? Cần tôi báo cảnh sát giúp cậu không? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cậu thành thật khai báo đi.”
Ứng Trường Lạc lùi về sau, chắp tay sau lưng nhìn mũi chân của mình, vờ như chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi hết, vừa xấu xa lại hờn dỗi trẻ con.
Khúc Sở bị chọc giận, anh cười rộ, cưng chiều vò tóc cô, mắng vào micro: “Đừng chửi bậy, dạy hư cô chủ nhà tôi thì làm sao bây giờ?”
Thị lực của cô rất tốt, không cần đến gần cũng thấy trên giấy là một khoảng trắng trơn.
Cô cụp mắt, tập trung tinh thần, kiên trì hoàn thành xong hai bài lớn cuối cùng trong tập đề thi, cô mới để sang một bên rồi nhìn bên cửa.
Tờ giấy trắng kia đã được đẩy vào hết, phía trên đấy hiện thêm chữ.
Chữ viết tay mạnh mẽ phóng khoáng, Khúc Sở đề lời tựa: [Ngày 15 tháng 9 năm 2013, khung chat xin lỗi chuyên dụng của anh trai Khúc.]
Một hàng khác: [Anh trai biết sai rồi, em không muốn nói chuyện, thế viết chữ được không? Nếu không được, cũng không sao hết OwO.]
Hình vẽ biểu tượng cảm xúc nhỏ cuối dòng rất ngọt ngào, siêu đáng yêu.
“...” Ứng Trường Lạc nhếch môi, cứ như bị chọc trúng chỗ ngứa vậy, cô quay về bàn, lấy quyển sách dày để lót, chọn cây viết xanh từ trong ống bút.
Trước khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, cô chợt thu về, phải thử mực trước trên trang bìa sách rồi mới tiếp tục với tờ giấy.
Cô viết: [Có đấy không?]
Hai đề bài áp trục cuối cùng đã tốn gần mười phút đồng hồ của Ứng Trường Lạc, cô không xác định được Khúc Sở còn chờ ở cửa hay không, cũng chẳng đoán mò hay trực tiếp giao lưu gì đấy.
Khe hở giữa cửa gỗ và sàn nhà không lớn, nhét giấy qua là cực hạn rồi.
Ứng Trường Lạc ngồi xếp bằng, đè phẳng trang giấy rồi đẩy qua, vừa nhích được một tí, đã cảm thấy có lực rút đi.
“Để anh.” Giọng nói lành lạnh hơi trầm của Khúc Sở xao động trong đêm, khiến tai nóng đến ngứa ngáy.
Cô buông tay, tờ giấy kia nhanh chóng bị rút đi, chẳng mấy chốc lại xuất hiện trước mặt.
Khúc Sở: [Như em đã thấy, anh đây.]
Ứng Trường Lạc xoay bút trả lời: [Vâng.]
Gần đến tết Trung thu, vầng trăng sáng dần dà vẹn đầy, ánh trăng sáng rực âu yếm cây dây leo thủy sinh đang náu bên cánh cửa sổ chạm đất, gió đêm thoáng qua từng vòng, thong dong thổi phồng rèm cửa được khép hờ.
Suối tóc dài óng ánh xõa ra trên váy ngủ sợi tơ màu xanh đậm, phía sau để xấp bài thi và sách đề đã bị đưa vào lãnh cung.
Chữ viết sắc bén và chữ Tiểu Triện thanh tú xinh đẹp đều đặn hằn trên mặt giấy, đen và xanh phân biệt rõ ràng, trao đổi qua ngưỡng cửa.
Khúc Sở phóng bút cũng lắm lời giống như bản thân anh.
Khúc Sở: [Nhóc Trường Lạc muốn uống sữa hay ăn trái cây gì không? Anh đặt ở cửa, sau đấy viết tờ giấy nhắc em, em đợi tiếng chuông điện thoại của anh, anh về phòng rồi em hẵng mở cửa lấy. Khóa cửa xong lại để tiếng chuông vang lên báo anh, anh sẽ quay lại, như vậy được không?]
Dịu dàng quan tâm đến độ, Ứng Trường Lạc không đành lòng tiếp tục giận anh nữa.
Cô trả lời: [Không ăn.]
Khúc Sở: [Thật sự không thử một miếng sao? Hôm nay ông cụ gọi người đưa tới một thùng đặc sản Đài Loan, bưởi nho vàng đấy, một trái nó nhỏ xíu đáng yêu lắm, nghe nói siêu ngọt luôn. Cơ mà không phải em thích ăn cam lắm sao? Tin sốt dẻo: Có vài giống cam được lai từ quýt và bưởi đấy.]
Ứng Trường Lạc: [Ví dụ như?]
Khúc Sở trả lời nghiêm túc cực: [Thường thấy có cam chua, sản phẩm lai tạo từ bưởi giống đực và quýt giống cái. Bưởi nho thì được lai từ cam ngọt mà em thích nhất, cụ thể là cam ngọt giống đực phối với bưởi giống cái. Vì vậy anh nghĩ chắc hẳn em sẽ vô cùng thích loại này.]
Tay cầm tờ giấy mỏng, Ứng Trường Lạc ngẩn ngơ, trước kia Dung Lỗi từng đề cập với cô, bản thân cô cũng tìm được tên của Khúc Sở trên mạng.
Kinh nghiệm thời niên thiếu của Khúc Sở khá đặc sắc, hạng nhất IPhO Quốc tế (Cuộc thi Olympic Vật lý Quốc tế), môn tự nhiên và thực tiễn đều đứng hạng nhất, hạng ba IBO quốc tế (Cuộc thi Olympic Sinh học Quốc tế).
Gia thế vững mạnh, tướng mạo hơn người, tính cách tốt bụng, người như vậy trời sinh sẽ được yêu thích.
Bản thân cô chỉ bước theo con đường như nhiều cô gái khác, nào sai đúng không?
Ứng Trường Lạc thầm nhủ với chính mình: “Mình không sai, mình chỉ thích một người mà thôi.”
Thấy cô hồi lâu không nhét giấy lại, Khúc Sở tiếp tục đưa tờ giấy mới qua.
Đầu đề hơi thay đổi: [Ngày 15 tháng 9 năm 2013, khung chat dự án đầu tư khuyên nhủ cô chủ của anh Khúc.]
Ứng Trường Lạc: [... Anh kiên nhẫn thật đấy.]
Khúc Sở: [Đâu, anh chỉ kiên nhẫn với cô chủ nhà mình thôi, không tin em cứ hỏi Dung Lỗi, xem thử rốt cuộc anh trai có kiên nhẫn hay không.]
Ứng Trường Lạc: [Bưởi nho lạnh hả?]
Khúc Sở: [Chắc vậy á, hai mươi phút nữa ăn được không?]
Ứng Trường Lạc lười viết chữ Hán, vẽ một dấu tích [√] trả lời.
Cửa bị gõ nhẹ hai lần, Khúc Sở dịu dàng nói: “Vậy anh lột đây, em chờ anh một chút.”
Đêm khuya vắng lặng, Ứng Trường Lạc nghe thấy âm thanh vải ma sát sột soạt xen lẫn tiếng bước chân, động tĩnh trong phòng bếp vừa xa xăm vừa mơ hồ.
Hai phút sau, tiếng đặt đồ lẫn ngồi xuống truyền đến, cô đưa tay thăm dò ở giữa khe hở, một gợn gió chợt lướt qua, cô đoán chắc do Khúc Sở ngồi dựa vào cửa.
Cô có thể mường tượng ra hình ảnh Khúc Sở tựa lưng vào cửa, một chân khuỵu xuống, tư thế lười biếng, chiếc mâm đựng trái cây đặt bên trái.
Giờ phút này, bàn tay rõ từng khớp xương của anh hẳn đang cầm một quả bưởi, anh dùng dao nhọn thử cắt vỏ, đường rạch vừa đúng, không hề chạm phải phần ruột quả.
Ứng Trường Lạc xoay người, đứng dựa vào cửa rồi chậm rãi ngồi xuống, cố hết sức không phát ra tiếng.
Cô thở ra một hơi dài, vui vẻ nghĩ ngợi, người mình thích ngồi trước cửa phòng mình, anh ấy đang dỗ dành mình, cắt bưởi cho mình, anh cũng không bỏ đi khi mình khó chịu, không còn gì hạnh phúc hơn thế này nữa nhỉ.
Âm thanh ngoài cửa nho nhỏ, tiếng bước chân xa gần xen lẫn, một tờ giấy được đẩy vào lần nữa.
Khúc Sở: [Anh xong rồi, để lạnh một chút rồi lấy cho em sau nhé, sáng mai cô chủ muốn ăn gì?]
Buổi sáng hai người đã sắm rất nhiều nguyên liệu rồi mang về nhà, vô vàn lựa chọn đang đợi họ.
Ứng Trường Lạc: [Sandwich dưa leo.]
Khúc Sở rất chú tâm khi làm bữa ăn đơn giản này, món sandwich nguội sẽ được kết hợp giữa bánh mì nướng mềm mại cắt miếng, một miếng giăm bông, và một lớp salad trộn ít lòng đỏ trứng.
Đặc biệt ở việc, anh dùng những lát dưa leo tươi mới mỏng như cánh ve, mùi vị tươi mát, cảm giác giòn rụm, Ứng Trường Lạc chưa từng nếm thử công thức này bao giờ.
Thấy cô thưởng thức trông hài lòng lắm, anh mới thở phào thừa nhận: “Lần đầu tiên anh nấu cho người khác ăn đấy.”
Ứng Trường Lạc sinh sau Khúc Sở tám năm, kinh nghiệm trải đời và nền tri thức cuộc sống của anh phong phú hơn hẳn cô, nhưng sau cùng, anh cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi. Anh có thể chăm sóc bản thân thật tốt, vốn đã xứng đáng được khen ngợi rồi, còn việc nuôi dưỡng em gái vẫn là lần đầu tiên, tất sẽ hết sức cẩn thận ở mọi phương diện.
Ứng Trường Lạc xoa mặt nghĩ: “Anh ấy tốt với mình như vậy, mình không thể khiến trái tim anh ấy tổn thương nữa.”
Điện thoại nằm trên tủ đầu giường từ đằng xa vang rồi tắt, nét mặt cô thay đổi, mở khóa cửa.
Như Khúc Sở đã cam kết, anh không hề đứng ngoài cửa, chiếc dĩa và chai sữa đã cắm sẵn ống hút được đặt trên ghế.
Ruột bưởi được xử lý kỹ lưỡng, không thấy bất cứ xơ bưởi hay màng trắng đắng chát nào, ánh đèn phòng khách dìu dịu chiếu xuyên qua thịt quả, hạt bưởi hình nửa vòng tròn yên vị ở giữa.
TV đang mở nhưng đã bị tắt tiếng, trăng thanh gió mát trên lầu cao.
Ứng Trường Lạc bóc múi bưởi rồi ngậm vào, nước bưởi tươi ngọt tràn ngập khoang miệng.
Cô cầm thêm múi bưởi khác, tiến về phía phòng ngủ của Khúc Sở, cửa mở vào bên trong một góc tầm một trăm ba mươi lăm độ.
Khúc Sở kéo ghế ngồi trước cửa, chân dài vắt chéo, nét cười thấp thoáng trong cặp mắt nâu hẹp dài.
“Anh không ăn à?” Ứng Trường Lạc cũng chẳng bất ngờ khi anh canh ở đây, cô hỏi rất bình tĩnh và tự nhiên.
Yết hầu sắc bén của Khúc Sở lăn nhẹ, anh không trả lời, chỉ hỏi lại: “Sao em biết anh đang đợi em?”
Ứng Trường Lạc khẽ chớp hàng mi, đôi mắt hoa đào long lanh, cô đáp: “Em thông minh.”
“...” Khúc Sở bất lực, đành cười cười: “Anh còn tưởng, em sẽ tự tin rằng anh trai đang chờ em chứ. Chủ yếu do anh làm không tốt, anh sẽ tiếp tục nỗ lực. Có điều ấy, em chọn hai chiếc áo khoác mình thích rồi để vào xe anh nhé, em bị cảm thì anh sẽ đau lòng, còn bị mấy vị trưởng bối tính sổ nữa.”
Ứng Trường Lạc không tiếp lời, cô quay đầu bỏ đi sau khi bỏ múi bưởi vào tay Khúc Sở.
Cửa không bị khóa tiếp, cô cất hai tờ giấy giao lưu kia, kẹp vào sổ nhật ký.
Cô tách nhỏ bưởi ra, ăn một miếng rồi cúi đầu viết vào sổ một câu.
[Ngày 15 tháng 9 năm 2019
Buổi sáng mua đồ với Khúc Sở ở siêu thị, ngồi xe mua sắm; buổi trưa theo dõi trận cờ, đổi quân cờ nhưng thành hại anh; buổi chiều câu cá bên hồ, hờn dỗi Khúc Sở, cố ý thăm dò. Anh ấy không thể từ bỏ việc dỗ dành tôi, buổi tối còn nghĩ ra cách nhét giấy trao đổi với tôi; bưởi ngọt thật đấy.]
Kết thúc dòng cuối, Ứng Trường Lạc đọc đi đọc lại hai lần, cô hoàn toàn bị thuyết phục trước năng lực ghi chép trôi chảy của mình, đồng thời cũng hiểu được vẻ muốn nói rồi thôi của giáo viên Ngữ văn khi tìm cô nói chuyện, và cả lý do đằng sau lời cổ vũ thẳng thắn: “Em cứ học mấy môn tự nhiên trong giờ Ngữ văn nhé.”
Không thể cứu được nữa, thoải mái đi.
Cô gấp sổ lại, điềm nhiên để trên bàn rồi lên lầu hai chọn áo khoác, khó dự đoán được nhiệt độ trong lúc giao mùa, cũng không thể mặc áo khoác dự phòng của Khúc Sở mãi được.
***
“Anh em” sao có thể giận nhau qua đêm được, hôm sau cơn mưa thu rơi mãi chẳng ngớt.
Khúc Sở làm sandwich theo ý cô, đổi thành ly giữ nhiệt để rót đầy socola nóng, Ứng Trường Lạc đưa anh áo khoác do cô chuẩn bị.
Thời gian đi học vào mỗi ngày sẽ giống nhau, luôn luôn vào lúc sáng sớm chưa ai tỉnh ngủ.
Tới nửa giai đoạn sau của bữa sáng, cô mới chịu mở miệng kể vài câu như, các bạn chưa hoàn thành bài tập sẽ gióng trống khua chiêng mượn xem trước giờ tự học buổi sáng, rồi mọi người đè sách âm thầm chép bài sau khi bắt đầu.
Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, chưa sang giờ trưa đã cảm thấy đói, vào tiết thứ tư của buổi sáng luôn có người ăn vụng, thậm chí còn ăn lạp xưởng hun khói, mùi hương quá nồng, bạn học ngồi gần cửa sổ nôn nóng nên lập tức đẩy cửa sổ xua bớt mùi yểm trợ cho bạn, giáo viên chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, đôi lúc giáo viên sẽ tức giận đến mức ném phấn vào đầu trò đấy gào rống: “Các em chép bài theo dây chuyền à? Đứa đầu tiên đã chép nhầm dòng, mấy đứa đằng sau cũng chép nhầm y chang hả? Có hối hận vì không cầm bút lên tự nháp trước không?”
Hôm đấy, dãy hành lang đã xuất hiện một phong cảnh rất đẹp mắt.
Lá ngô đồng ngả vàng, lắc lư sắp nương theo làn gió thu xào xạc, Ứng Trường Lạc luyện hết bộ đề này đến tập đề khác giữa cảnh tượng vui vẻ và trang nghiêm này. Khi thấm mệt rồi, cô sẽ kê chú hải cẩu bông ở ngực, dùng sách che chắn để chơi điện thoại.
Vào mỗi ngày, cô sẽ đảm bảo số lượng đề mình đã cày không quá thấp, cũng không tồn tại giới hạn cao nhất.
Con đường tranh giải này được ăn cả ngã về không, học sinh đi học bình thường có thể mừng rỡ vui vẻ lúc kết thúc thi cử, an ủi bản thân rằng kỳ nghỉ dài hơi đang đợi mình sau giai đoạn cấp 3.
Song học sinh thi đấu chẳng thể làm vậy, trước khi lấy được huy chương và xác định suất đi học của mình, ai nấy đều chẳng dám thả lỏng.
Muốn nắm trong tay điều tốt nhất, các bạn ắt phải nỗ lực nhiều hơn, Ứng Trường Lạc hoàn toàn đồng ý với điều này, không hề có vấn đề.
Gần đây cô thích nhắn tin với Khúc Sở.
Thi thoảng gặp khó khăn lúc làm đề, cô sẽ hỏi anh, hoặc kể vài việc thú vị ở trường, và đa phần cô sẽ bắt chuyện như sau: [Buổi tối ăn gì?]
Cô luôn nhận được câu trả lời, Khúc Sở rất khéo nói, anh tung hứng được hết tất cả các chủ đề, cũng không trách móc chuyện cô chơi điện thoại trong lớp.
Thoáng chốc đã gần đến cuối tháng, đại hội thể dục thể thao cộng thêm kỳ nghỉ lớn nhỏ, áng chừng sẽ được nghỉ mười ngày nếu tính toán đầy đủ, bầu không khí vui sướng ngập tràn khắp trường học.
Lúc Ứng Trường Lạc đeo cặp một bên vai tiến về xe của Khúc Sở, anh đang nghe điện thoại, anh thuần thục đón lấy cặp sách, mỉm cười từ chối lời mời của người bạn tốt Cố Ý: “Không bia rượu, không nhảy nhót, thậm chí ông trời có đến, cũng không tiếp nốt, tôi không rảnh.”
Ở ngoài cổng trường, đông đúc phụ huynh lái xe tới đón con, âm thanh ồn ào, Khúc Sở mở loa ngoài.
Cố Ý trêu bạn: “Cậu bị gì vậy, Văn Lạc Hành cũng bảo lâu lắm rồi không thấy Khúc Sở, cậu đang lén nuôi ai ở nhà à?”
“...” Khúc Sở khoác cặp đến khuỷu tay, đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Ứng Trường Lạc đừng lên tiếng.
Ứng Trường Lạc ngoan ngoãn gật đầu, cô nhoẻn miệng, cười thật tươi.
Hiếm lúc nào thấy nét mặt cô sinh động như vậy, Khúc Sở nhướng mày, vô thức đánh hơi được chuyện sắp xảy ra.
Quả nhiên, một giây sau Ứng Trường Lạc nhón chân đến gần sát điện thoại, rụt rè nói một câu: “Anh trai, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy, anh có em gái khác ở bên ngoài sao?”
“Đù.” Cố Ý chỉ thuận miệng thôi, nào ngờ thật đâu. Dù nghe không hiểu lắm, nhưng anh ta vẫn kinh ngạc, vội vàng chất vấn: “Con mẹ nó cậu kim ốc tàng kiều thật đấy à? Không phải chứ bác sĩ Khúc, vừa rồi tôi nghe tiếng bên đấy, ở cổng trường hả? Dây vào trẻ vị thành niên là phạm pháp đó, gần đây cậu vào đồn rồi hay định vào thế? Cần tôi báo cảnh sát giúp cậu không? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cậu thành thật khai báo đi.”
Ứng Trường Lạc lùi về sau, chắp tay sau lưng nhìn mũi chân của mình, vờ như chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi hết, vừa xấu xa lại hờn dỗi trẻ con.
Khúc Sở bị chọc giận, anh cười rộ, cưng chiều vò tóc cô, mắng vào micro: “Đừng chửi bậy, dạy hư cô chủ nhà tôi thì làm sao bây giờ?”