Chương 28: Kiểm tra cơ thể
Đám thợ săn tạo thành một vòng tròn, sẵn sàng đối đầu với xà vương trong truyền thuyết. Trên tay chúng cầm sẵn những món vũ khí như rìu, dao lớn, kể cả kiếm Nhật mà chỉa thẳng về phía trước, ngay khi hắc xà xuất hiện.
Âm thanh đáng sợ kèm theo sự giận dữ của hắc xà di chuyển ngày một gần khiến đám thợ săn phút chốc sợ tái xanh mặt. Thế nhưng gã ria mép vẫn tỏ ra tự tin trong việc đánh bại hắc xà mà mạnh miệng trấn an những người bên cạnh:
- “Dù gì đi nữa nó cũng chỉ là một con rắn. Kể cả một con tê giác to đùng chúng ta còn giết được thì con vật dài thòng, ốm yếu này thì có là gì chứ.”
Gã ta vừa nói dứt dâu thì cánh rừng lúc này bị một cơn gió lớn ùa qua làm cho chuyển động mạnh, âm thanh xào xạc của lá cây, tiếng rít của gió cũng khiến người nghe sởn cả gai óc. Bầu trời lúc này bất ngờ sáng trở lại, ánh mặt trăng đỏ lúc này chiếu rọi vào bóng đen to lớn cùng với đôi mắt đỏ ngầu từ trong bụi cây to tiến lại gần đám người trước mặt. Hắc xà nhe răng, khè lớn khiến đám thợ săn sợ hãi đến mức muốn tiểu ra khỏi quần. Liền lập tức, hắc xà dùng cái đuôi to lớn của mình quấn chặt lấy một tên trong số đám thợ săn mà ra sức siết chặt đến mức hắn chưa kịp lên tiếng ú ớ thì xương cổ đã gãy ngang, xụi lơ ngay tức khắc, miệng phun trào máu tươi.
Thấy anh em của mình bị xà vương giết ngay trước mặt, gã ria mép mạnh miệng khi nãy bây giờ mới bắt đầu run sợ. Đôi chân hắn thụt lùi, ra dáng phòng thủ. Liền sau đó nháy mắt ra hiệu cho những người bên cạnh đồng loạt phóng vũ khí về phía hắc xà to lớn trước mặt.
Phập…phập…rắc…rắc…
Chưa đầy vài phút, đám thợ săn đã chết lăn ra đất. Tên thì bị siết đến mức lìa đầu. Tên thì bị cắn đứt lìa cơ thể, vài tên thì bị đuôi hắc xà hất trúng mà đập mạnh vào một gốc cây, chết không kịp nhắm mắt.
Đám thợ săn cuối cùng cũng bị trừng trị. Vừa hay mặt trăng lúc này cũng trở về trạng thái bình thường. Dáng vẻ hắc xà đáng sợ phút chốc trở về hình dạng tuấn tú, cao ráo của một chàng trai. Lục Tây nhẹ nhàng lau đi vết máu còn bám trên khóe môi mình mà lạnh lùng nhìn lại một lượt đám thợ săn chết lăn dưới đất, liền sau đó xoay lưng rời khỏi khu rừng.
Thoáng chốc, Lục Tây đã đứng trước cổng lớn. Chợt nhớ bản thân vô tình làm tổn thương đến Mạc Phi trong lúc mất đi lí trí, anh vội vàng chạy nhanh vào trong để xem tình hình người con gái hiện tại thế nào. Nét mặt Lục Tây lập tức tối sầm ngay khi nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Phi hiện đang chảy máu. Cô cặm cụi, tự mình dùng thuốc sát trùng vào vị trí vết thương, thi thoảng rên nhẹ khiến người chứng kiến không khỏi chua xót.
Lục Tây hai tay siết chặt, thâm tâm không ngừng tự trách chính mình:
- “Tất cả là lỗi của mày. Là do mày khiến em ấy phải bị thương.”
Một lúc sau, Mạc Phi ngẩng mặt nhìn lên. Cô mỉm cười vui mừng ngay khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình không ai khác chính là Lục Tây.
- “Đã muộn rồi mà anh còn ra ngoài nữa sao? Có biết tôi nãy giờ ở nhà lo lắng cho anh không? Ưm…ưm…”
Mạc Phi chưa kịp lên tiếng nói hết thì người trước mặt đã lao đến ôm chầm lấy cô rồi triền miên hôn lấy cánh môi thiếu nữ khiến cô hoàn toàn ngơ ngác, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc đối phương không để ý, Lục Tây nhẹ nhàng dùng nội lực của mình làm mờ đi vết xước trên tay của người con gái.
- “Tôi có chuyện muốn nói với anh, liên quan đến Dennis.”
Mạc Phi chưa nói hết câu thì cánh môi chúm chím đã bị đầu ngón tay của người đối diện chặn lại. Lục Tây vẻ mặt trầm ngâm, lạnh giọng lên tiếng cắt ngang:
- “Chuyện đó để sau hẳn nói. Bây giờ, em mau chóng lên giường nghỉ ngơi đi.”
- “Ừm.”
Nghe những lời này, Mạc Phi khẽ gật nhẹ đầu mà ngoan ngoãn bước lên lầu, trở vào phòng. Ngay khi cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, lúc này, ở phía đầu giường, Lục Tây đã đứng sẵn tự lúc nào. Anh dùng nội lực, phút chốc thu lấy bộ quần áo đang mặc trên người của Mạc Phi nhẹ nhàng đặt sang một bên. Hiện tại, trên người cô không còn chút mảnh vải nào mà phơi bày mọi thứ trước mắt anh. Lục Tây chậm rãi tiến lại gần kiểm tra xem có bất kì vết thương nào mà anh vô ý gây ra trên cơ thể Mạc Phi hay không. Liền sau đó, anh dùng lực lật ngược người cô lại mà kiểm tra cả sau lưng. May thay, ngoại trừ vết xước nơi bàn tay thì trên người cô không còn bất kì vết thương nào nữa.
- “Xin lỗi vì tự ý kiểm tra cơ thể em khi không có sự cho phép. Nhưng anh không an tâm nếu như không biết rõ rằng em có bị thương ở nơi nào khác không?”
Vẻ mặt vốn căng thẳng Lục Tây lúc này mới vơi đi hẳn. Liền sau đó dùng nội lực giúp Mạc Phi mặc lại quần áo như ban đầu mà không bị cô phát hiện. Chẳng qua là, anh quá lo lắng việc mình vô tình làm tổn thương đến cô trong lúc không kiểm soát được lí trí.
Âm thanh đáng sợ kèm theo sự giận dữ của hắc xà di chuyển ngày một gần khiến đám thợ săn phút chốc sợ tái xanh mặt. Thế nhưng gã ria mép vẫn tỏ ra tự tin trong việc đánh bại hắc xà mà mạnh miệng trấn an những người bên cạnh:
- “Dù gì đi nữa nó cũng chỉ là một con rắn. Kể cả một con tê giác to đùng chúng ta còn giết được thì con vật dài thòng, ốm yếu này thì có là gì chứ.”
Gã ta vừa nói dứt dâu thì cánh rừng lúc này bị một cơn gió lớn ùa qua làm cho chuyển động mạnh, âm thanh xào xạc của lá cây, tiếng rít của gió cũng khiến người nghe sởn cả gai óc. Bầu trời lúc này bất ngờ sáng trở lại, ánh mặt trăng đỏ lúc này chiếu rọi vào bóng đen to lớn cùng với đôi mắt đỏ ngầu từ trong bụi cây to tiến lại gần đám người trước mặt. Hắc xà nhe răng, khè lớn khiến đám thợ săn sợ hãi đến mức muốn tiểu ra khỏi quần. Liền lập tức, hắc xà dùng cái đuôi to lớn của mình quấn chặt lấy một tên trong số đám thợ săn mà ra sức siết chặt đến mức hắn chưa kịp lên tiếng ú ớ thì xương cổ đã gãy ngang, xụi lơ ngay tức khắc, miệng phun trào máu tươi.
Thấy anh em của mình bị xà vương giết ngay trước mặt, gã ria mép mạnh miệng khi nãy bây giờ mới bắt đầu run sợ. Đôi chân hắn thụt lùi, ra dáng phòng thủ. Liền sau đó nháy mắt ra hiệu cho những người bên cạnh đồng loạt phóng vũ khí về phía hắc xà to lớn trước mặt.
Phập…phập…rắc…rắc…
Chưa đầy vài phút, đám thợ săn đã chết lăn ra đất. Tên thì bị siết đến mức lìa đầu. Tên thì bị cắn đứt lìa cơ thể, vài tên thì bị đuôi hắc xà hất trúng mà đập mạnh vào một gốc cây, chết không kịp nhắm mắt.
Đám thợ săn cuối cùng cũng bị trừng trị. Vừa hay mặt trăng lúc này cũng trở về trạng thái bình thường. Dáng vẻ hắc xà đáng sợ phút chốc trở về hình dạng tuấn tú, cao ráo của một chàng trai. Lục Tây nhẹ nhàng lau đi vết máu còn bám trên khóe môi mình mà lạnh lùng nhìn lại một lượt đám thợ săn chết lăn dưới đất, liền sau đó xoay lưng rời khỏi khu rừng.
Thoáng chốc, Lục Tây đã đứng trước cổng lớn. Chợt nhớ bản thân vô tình làm tổn thương đến Mạc Phi trong lúc mất đi lí trí, anh vội vàng chạy nhanh vào trong để xem tình hình người con gái hiện tại thế nào. Nét mặt Lục Tây lập tức tối sầm ngay khi nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Phi hiện đang chảy máu. Cô cặm cụi, tự mình dùng thuốc sát trùng vào vị trí vết thương, thi thoảng rên nhẹ khiến người chứng kiến không khỏi chua xót.
Lục Tây hai tay siết chặt, thâm tâm không ngừng tự trách chính mình:
- “Tất cả là lỗi của mày. Là do mày khiến em ấy phải bị thương.”
Một lúc sau, Mạc Phi ngẩng mặt nhìn lên. Cô mỉm cười vui mừng ngay khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình không ai khác chính là Lục Tây.
- “Đã muộn rồi mà anh còn ra ngoài nữa sao? Có biết tôi nãy giờ ở nhà lo lắng cho anh không? Ưm…ưm…”
Mạc Phi chưa kịp lên tiếng nói hết thì người trước mặt đã lao đến ôm chầm lấy cô rồi triền miên hôn lấy cánh môi thiếu nữ khiến cô hoàn toàn ngơ ngác, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc đối phương không để ý, Lục Tây nhẹ nhàng dùng nội lực của mình làm mờ đi vết xước trên tay của người con gái.
- “Tôi có chuyện muốn nói với anh, liên quan đến Dennis.”
Mạc Phi chưa nói hết câu thì cánh môi chúm chím đã bị đầu ngón tay của người đối diện chặn lại. Lục Tây vẻ mặt trầm ngâm, lạnh giọng lên tiếng cắt ngang:
- “Chuyện đó để sau hẳn nói. Bây giờ, em mau chóng lên giường nghỉ ngơi đi.”
- “Ừm.”
Nghe những lời này, Mạc Phi khẽ gật nhẹ đầu mà ngoan ngoãn bước lên lầu, trở vào phòng. Ngay khi cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, lúc này, ở phía đầu giường, Lục Tây đã đứng sẵn tự lúc nào. Anh dùng nội lực, phút chốc thu lấy bộ quần áo đang mặc trên người của Mạc Phi nhẹ nhàng đặt sang một bên. Hiện tại, trên người cô không còn chút mảnh vải nào mà phơi bày mọi thứ trước mắt anh. Lục Tây chậm rãi tiến lại gần kiểm tra xem có bất kì vết thương nào mà anh vô ý gây ra trên cơ thể Mạc Phi hay không. Liền sau đó, anh dùng lực lật ngược người cô lại mà kiểm tra cả sau lưng. May thay, ngoại trừ vết xước nơi bàn tay thì trên người cô không còn bất kì vết thương nào nữa.
- “Xin lỗi vì tự ý kiểm tra cơ thể em khi không có sự cho phép. Nhưng anh không an tâm nếu như không biết rõ rằng em có bị thương ở nơi nào khác không?”
Vẻ mặt vốn căng thẳng Lục Tây lúc này mới vơi đi hẳn. Liền sau đó dùng nội lực giúp Mạc Phi mặc lại quần áo như ban đầu mà không bị cô phát hiện. Chẳng qua là, anh quá lo lắng việc mình vô tình làm tổn thương đến cô trong lúc không kiểm soát được lí trí.