Chương 30: Nam cung thống tặng quà
Phòng làm việc…
Lục Tây đang tập trung xử lí số hồ sơ, chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới thì nghe tiếng gõ cửa của nhân viên mà lập tức buông sấp tài liệu xuống bàn, lạnh giọng hỏi:
- “Có chuyện gì sao?”
- “Ngài Nam Cung đến tìm và muốn nói chuyện với Lục tổng ạ.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Tây bỗng tối sầm lại. Từ trước đến nay, giữa anh và Nam Cung Thống chưa từng làm ăn qua lại với nhau. Bởi lẽ, anh vốn biết thú vui của ông ta chính là sưu tầm những món đồ đặc biệt từ động vật hoang dã, trong đó có cả rắn. Hơn thế nữa, vì để có được những thứ mình muốn, ông ta không màng luật pháp mà cho người săn lùng bằng mọi giá. Chuyện anh bị đám người lạ ném bột hùng hoàng, rất có thể là người của Nam Cung Thống.
- “Tin đồn xà vương đang quanh quẩn ở Lục gia chắc hẳn đã đến tai Nam Cung Thống. Ông ta đến đây là muốn xác thực thông tin từ mình đây mà. Nhưng nếu không gặp mặt, chắc hẳn ông ta càng thêm nghi ngờ về thân thế của xà vương.”
Lục Tây siết chặt tay, trầm ngâm nghĩ ngợi. Liền sau đó đứng bật dậy mà dõng dạc mở cửa bước ra ngoài với phong thái điềm đạm, băng lãnh.
Nam Cung Thống vừa nhìn thấy người từ trong thang máy bước ra liền lập tức nở nụ cười thân thiện, nhanh chân tiến lại gần, vui mừng nói:
- “Nghe danh tiếng đã lâu, cuối cùng cũng may mắn được gặp mặt trực tiếp người thực. Lục tổng quá nhiên khôi ngô, anh tài, khí chất ngút trời. Bảo sao Lục thị luôn duy trì thứ hạng cao cùng danh tiếng tốt trong giới thương trường.”
Lục Tây có chút cảnh giác trước những lời hoa mĩ của người đàn ông này nhưng vẫn cố gượng cười lại mà trầm giọng, khiêm tốn đáp:
- “Ngài Nam Cung quá lời rồi. Tôi trẻ người non dạ, cần học hỏi nhiều thứ từ ngài. Đặc biệt là khả năng duy trì nhan sắc của ngài ấy chứ.”
Được đối phương khen ngợi khiến Nam Cung Thống không giấu nỗi thích thú mà phá lên cười, xua tay phủ nhận:
- “Chỉ là tôi đây may mắn hơn nhiều người mà thôi, có được phương thuốc quý hiếm. Nhưng mà, dạo gần đây phương thuốc ấy rất khó tìm, khiến tôi lo sợ bản thân sẽ mau già đây này.”
Nói rồi, Nam Cung Thống nhìn sang trợ lí bên cạnh mình mà giơ tay ra hiệu đưa đến cho Lục Tây một món quà, thân thiện nói:
- “Tôi rất vui vì Lục tổng đã dành thời gian quý báu xuống trò chuyện. Để kỉ niệm buổi gặp mặt trực tiếp lần đầu này, Nam Cung Thống tôi gửi tặng một món quà được xem là giá trị nhất trong bộ sưu tập vật phẩm quý hiếm của tôi.”
Nam Cung Thống vừa dứt lời thì trợ lí bên cạnh đã nhanh chóng mở chiếc hộp ra. Ngay khi nhìn thấy món quà trước mắt khiến Lục Tây có chút giận dữ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế việc bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài mà đưa tay đón nhận.
- “Đây là đai thắt lưng được làm bằng da rắn Phalotris Shawnella, là một trong những món phụ kiện mà tôi yêu thích nhất. Tôi đã cất công bảo người tìm thêm một cái đến tặng cho Lục tổng, mong rằng ngài sẽ thích nó.”
Nội tâm Lục Tây vô cùng tức giận khi tận mắt nhìn thấy đồng loại bị sát hại chỉ vì thỏa mãn thú vui quái dị của ông ta nhưng vẫn cố giữ một gương mặt lạnh, nở nụ cười nhẹ, trầm giọng đáp:
- “Tôi rất thích món quà này. Cảm ơn ngài Nam Cung đã cất công mang đến tặng.”
- “Không có gì. Chỉ là món quà nhỏ. Mong rằng sau này Nam Cung Thống tôi có cơ hội hợp tác cùng Lục thị.”
Nói rồi, cả hai bắt tay nhau mỉm cười niềm nở với đối phương nhưng trong lòng lại ngập tràn những suy nghĩ khác nhau. Nam Cung Thống nhoẻn cười gian xảo, nội tâm không ngừng thầm nghĩ:
- “Bước đầu tiên thành công tạo được ấn tượng. Kết thân với Lục Tây chính là con đường ngắn nhất để mình truy tìm xà vương. Rất có thể, xà vương đang ở trong tay hắn hoặc đang nuôi dưỡng đâu đó, quanh quẩn ở Lục gia.”
Cuối cùng, Nam Cung Thống cũng chịu rời khỏi. Ngay khi ông ta tiến ra phía cổng lớn của Lục thị, vô tình đi lướt ngang qua Mạc Đào. Nhìn người đàn ông oai phong, với vẻ ngoài uy quyền ngồi vào bên trong xế hộp đắc tiền khiến cô tròn xoe mắt trầm trồ, khẽ vỗ nhẹ lên vai đồng nghiệp thân thiết bên cạnh Lâm Lệ, tò mò hỏi:
- “Người vừa bước ra khỏi là ai thế?”
Lâm Lệ dáng vẻ hiểu biết, dõng dạc đáp lại:
- “Ông ta là Nam Cung Thống, một trong những người giàu có bật nhất nơi này. Thời gian trước ông ấy là một trong những nhà đầu tư có tiếng, nhưng về sau tạm rút khỏi giới thương trường mà tập trung vào sở thích cá nhân. Cô nhìn bề ngoài ông ta phong độ, trẻ trung thế thôi, nhưng thật ra đã sắp bước sang ngưỡng năm mươi rồi đấy.”
Lục Tây đang tập trung xử lí số hồ sơ, chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới thì nghe tiếng gõ cửa của nhân viên mà lập tức buông sấp tài liệu xuống bàn, lạnh giọng hỏi:
- “Có chuyện gì sao?”
- “Ngài Nam Cung đến tìm và muốn nói chuyện với Lục tổng ạ.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Tây bỗng tối sầm lại. Từ trước đến nay, giữa anh và Nam Cung Thống chưa từng làm ăn qua lại với nhau. Bởi lẽ, anh vốn biết thú vui của ông ta chính là sưu tầm những món đồ đặc biệt từ động vật hoang dã, trong đó có cả rắn. Hơn thế nữa, vì để có được những thứ mình muốn, ông ta không màng luật pháp mà cho người săn lùng bằng mọi giá. Chuyện anh bị đám người lạ ném bột hùng hoàng, rất có thể là người của Nam Cung Thống.
- “Tin đồn xà vương đang quanh quẩn ở Lục gia chắc hẳn đã đến tai Nam Cung Thống. Ông ta đến đây là muốn xác thực thông tin từ mình đây mà. Nhưng nếu không gặp mặt, chắc hẳn ông ta càng thêm nghi ngờ về thân thế của xà vương.”
Lục Tây siết chặt tay, trầm ngâm nghĩ ngợi. Liền sau đó đứng bật dậy mà dõng dạc mở cửa bước ra ngoài với phong thái điềm đạm, băng lãnh.
Nam Cung Thống vừa nhìn thấy người từ trong thang máy bước ra liền lập tức nở nụ cười thân thiện, nhanh chân tiến lại gần, vui mừng nói:
- “Nghe danh tiếng đã lâu, cuối cùng cũng may mắn được gặp mặt trực tiếp người thực. Lục tổng quá nhiên khôi ngô, anh tài, khí chất ngút trời. Bảo sao Lục thị luôn duy trì thứ hạng cao cùng danh tiếng tốt trong giới thương trường.”
Lục Tây có chút cảnh giác trước những lời hoa mĩ của người đàn ông này nhưng vẫn cố gượng cười lại mà trầm giọng, khiêm tốn đáp:
- “Ngài Nam Cung quá lời rồi. Tôi trẻ người non dạ, cần học hỏi nhiều thứ từ ngài. Đặc biệt là khả năng duy trì nhan sắc của ngài ấy chứ.”
Được đối phương khen ngợi khiến Nam Cung Thống không giấu nỗi thích thú mà phá lên cười, xua tay phủ nhận:
- “Chỉ là tôi đây may mắn hơn nhiều người mà thôi, có được phương thuốc quý hiếm. Nhưng mà, dạo gần đây phương thuốc ấy rất khó tìm, khiến tôi lo sợ bản thân sẽ mau già đây này.”
Nói rồi, Nam Cung Thống nhìn sang trợ lí bên cạnh mình mà giơ tay ra hiệu đưa đến cho Lục Tây một món quà, thân thiện nói:
- “Tôi rất vui vì Lục tổng đã dành thời gian quý báu xuống trò chuyện. Để kỉ niệm buổi gặp mặt trực tiếp lần đầu này, Nam Cung Thống tôi gửi tặng một món quà được xem là giá trị nhất trong bộ sưu tập vật phẩm quý hiếm của tôi.”
Nam Cung Thống vừa dứt lời thì trợ lí bên cạnh đã nhanh chóng mở chiếc hộp ra. Ngay khi nhìn thấy món quà trước mắt khiến Lục Tây có chút giận dữ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế việc bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài mà đưa tay đón nhận.
- “Đây là đai thắt lưng được làm bằng da rắn Phalotris Shawnella, là một trong những món phụ kiện mà tôi yêu thích nhất. Tôi đã cất công bảo người tìm thêm một cái đến tặng cho Lục tổng, mong rằng ngài sẽ thích nó.”
Nội tâm Lục Tây vô cùng tức giận khi tận mắt nhìn thấy đồng loại bị sát hại chỉ vì thỏa mãn thú vui quái dị của ông ta nhưng vẫn cố giữ một gương mặt lạnh, nở nụ cười nhẹ, trầm giọng đáp:
- “Tôi rất thích món quà này. Cảm ơn ngài Nam Cung đã cất công mang đến tặng.”
- “Không có gì. Chỉ là món quà nhỏ. Mong rằng sau này Nam Cung Thống tôi có cơ hội hợp tác cùng Lục thị.”
Nói rồi, cả hai bắt tay nhau mỉm cười niềm nở với đối phương nhưng trong lòng lại ngập tràn những suy nghĩ khác nhau. Nam Cung Thống nhoẻn cười gian xảo, nội tâm không ngừng thầm nghĩ:
- “Bước đầu tiên thành công tạo được ấn tượng. Kết thân với Lục Tây chính là con đường ngắn nhất để mình truy tìm xà vương. Rất có thể, xà vương đang ở trong tay hắn hoặc đang nuôi dưỡng đâu đó, quanh quẩn ở Lục gia.”
Cuối cùng, Nam Cung Thống cũng chịu rời khỏi. Ngay khi ông ta tiến ra phía cổng lớn của Lục thị, vô tình đi lướt ngang qua Mạc Đào. Nhìn người đàn ông oai phong, với vẻ ngoài uy quyền ngồi vào bên trong xế hộp đắc tiền khiến cô tròn xoe mắt trầm trồ, khẽ vỗ nhẹ lên vai đồng nghiệp thân thiết bên cạnh Lâm Lệ, tò mò hỏi:
- “Người vừa bước ra khỏi là ai thế?”
Lâm Lệ dáng vẻ hiểu biết, dõng dạc đáp lại:
- “Ông ta là Nam Cung Thống, một trong những người giàu có bật nhất nơi này. Thời gian trước ông ấy là một trong những nhà đầu tư có tiếng, nhưng về sau tạm rút khỏi giới thương trường mà tập trung vào sở thích cá nhân. Cô nhìn bề ngoài ông ta phong độ, trẻ trung thế thôi, nhưng thật ra đã sắp bước sang ngưỡng năm mươi rồi đấy.”