Chương 4: Bốn mắt nhìn nhau
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Lục thị.....
Nữ thư kí trên tay cầm một xấp hồ sơ đứng ở phía ngoài gõ cửa mà chẳng thấy ai lên tiếng. Vì là có một vài tài liệu cần chữ kí của tổng giám đốc cho nên cô quyết định mở cửa đi vào. Ngay khi cánh cửa mở ra, trước mặt cô là một con hắc xà khổng lồ đang trườn dọc tên chiếc ghế của Lục Tây. Ngay lập tức, cô hoảng sợ mà hét lên thất thanh vì nghĩ rằng anh đã bị con rắn ăn thịt.
- "Cứu với...có một con rắn to đùng đang ở trên chiếc ghế của Lục tổng."
Phịch....
Vừa dứt lời, nữ thư kí lập tức ngã lăn ra sàn mà bất tỉnh. Thoáng chốc, Lục Tây đã trở về hình dạng con người. Ngay lập tức, anh đã dùng năng lực của mình để xóa bỏ đoạn kí ức khi nãy. Khoảng chừng vài phút nữa thôi, cô ta sẽ không nhớ đến những gì đã chứng kiến, cũng như việc hắc xà xuất hiện trong phòng làm việc của anh.
- "Thư kí Lâm, thư kí Lâm."
Ngay khi nghe gọi tên, thư kí Lâm mới giật mình mở mắt. Cô thấy hiện tại bản thân đang ngủ gục trên bàn làm việc của anh mà hốt hoảng, lập tức lùi ra sau, lúng túng đáp:
- "Lục tổng, tôi xin lỗi. Tôi không biết mình vào đây và ngủ quên tự lúc nào ngay tại bàn làm việc của anh. Xin đừng sa thải tôi."
Cô cúi đầu nói xin lỗi rối rít. Lục Tây không tỏ ra tức giận mà xử lí vô cùng điềm đạm. Anh giơ tay ra hiệu cho cô rời khỏi liền sau đó mới thở phào một hơi. Thách ?há?h ?ì? được [ TRuMTR?Y??.v? ]
- "Suýt chút nữa là lớn chuyện rồi."
Ngay lập tức, anh ngã người xuống ghế sofa. Cảm giác bản thân hiện tại không còn chút sức lực nào. Chẳng hiểu tại sao, thời gian gần đây, anh không thể kiểm soát việc cơ thể biến thành rắn. Sự việc khi nãy là lần đầu xảy ra đối với anh. Thông thường, vào những đêm trăng tròn, anh mới hóa thành hắc xà và sẽ không có chuyện biến hình vào buổi sáng.
Phía bên ngoài, Mạc Phi đang đứng trước cửa. Cả người cô đổ đầy mồ hôi vì lo lắng, cộng với sự giám sát của những người thuộc hạ bên cạnh, khiến cô cảm thấy không thoải mái một chút nào.
- "Vào đi."
Ngay khi nghe tiếng hối thúc, Mạc Phi giật mình mà mở cửa lập tức bước vào bên trong. Hiện tại, trước mắt cô là một chàng trai với gương mặt anh tuấn, đầy khí chất, hai mắt nhắm chặt, trông có vẻ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên sofa.
Bất giác, cô bước từng bước chậm rãi về phía người trước mặt, sau đó lặng lẽ quan sát toàn bộ ngũ quan trên gương mặt anh. Người đàn ông này càng nhìn lại càng mê người. Hơn nữa, cô lại có cảm giác như đã gặp anh rồi nhưng không thể nhớ rõ.
Đột nhiên, Lục Tây mở bừng mắt khiến Mạc Phi giật mình mà luống cuống định xoay người chạy đi thì vô tình trượt chân khiến cả cơ thể ngã ngửa về phía sau.
Lục Tây nhanh chóng giữ tay cô lại khiến cô lảo đảo ngã nhào về phía ghế. Hiện tại, cả người cô đang nằm trên người của Lục Tây. Một nguồn năng lượng không biết từ đâu truyền đến, khiến cảm giác mệt mỏi khi nãy của anh đều tan biến. Cả hai bốn mắt nhìn nhau. Lại là cảm giác của vài ngày trước khi anh gặp người con gái ấy ở trong rừng.
Mạc Phi nhận ra tình cảnh hiện tại mà nhanh chóng ngồi dậy, sau đó đứng lên lùi ra xa chiếc sofa, cúi đầu nói xin lỗi không ngừng:
- "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý ngã vào người anh."
Lục Tây vẫn còn suy nghĩ chuyện cô có phải người con gái mà anh đã gặp trong rừng hay không cho nên không để ý đến những gì cô nói.
- "Mình lại cảm thấy tràn đầy sinh lực. Tựa như nguồn năng lượng ấy xuất phát từ người con gái này.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN
Nữ thư kí trên tay cầm một xấp hồ sơ đứng ở phía ngoài gõ cửa mà chẳng thấy ai lên tiếng. Vì là có một vài tài liệu cần chữ kí của tổng giám đốc cho nên cô quyết định mở cửa đi vào. Ngay khi cánh cửa mở ra, trước mặt cô là một con hắc xà khổng lồ đang trườn dọc tên chiếc ghế của Lục Tây. Ngay lập tức, cô hoảng sợ mà hét lên thất thanh vì nghĩ rằng anh đã bị con rắn ăn thịt.
- "Cứu với...có một con rắn to đùng đang ở trên chiếc ghế của Lục tổng."
Phịch....
Vừa dứt lời, nữ thư kí lập tức ngã lăn ra sàn mà bất tỉnh. Thoáng chốc, Lục Tây đã trở về hình dạng con người. Ngay lập tức, anh đã dùng năng lực của mình để xóa bỏ đoạn kí ức khi nãy. Khoảng chừng vài phút nữa thôi, cô ta sẽ không nhớ đến những gì đã chứng kiến, cũng như việc hắc xà xuất hiện trong phòng làm việc của anh.
- "Thư kí Lâm, thư kí Lâm."
Ngay khi nghe gọi tên, thư kí Lâm mới giật mình mở mắt. Cô thấy hiện tại bản thân đang ngủ gục trên bàn làm việc của anh mà hốt hoảng, lập tức lùi ra sau, lúng túng đáp:
- "Lục tổng, tôi xin lỗi. Tôi không biết mình vào đây và ngủ quên tự lúc nào ngay tại bàn làm việc của anh. Xin đừng sa thải tôi."
Cô cúi đầu nói xin lỗi rối rít. Lục Tây không tỏ ra tức giận mà xử lí vô cùng điềm đạm. Anh giơ tay ra hiệu cho cô rời khỏi liền sau đó mới thở phào một hơi. Thách ?há?h ?ì? được [ TRuMTR?Y??.v? ]
- "Suýt chút nữa là lớn chuyện rồi."
Ngay lập tức, anh ngã người xuống ghế sofa. Cảm giác bản thân hiện tại không còn chút sức lực nào. Chẳng hiểu tại sao, thời gian gần đây, anh không thể kiểm soát việc cơ thể biến thành rắn. Sự việc khi nãy là lần đầu xảy ra đối với anh. Thông thường, vào những đêm trăng tròn, anh mới hóa thành hắc xà và sẽ không có chuyện biến hình vào buổi sáng.
Phía bên ngoài, Mạc Phi đang đứng trước cửa. Cả người cô đổ đầy mồ hôi vì lo lắng, cộng với sự giám sát của những người thuộc hạ bên cạnh, khiến cô cảm thấy không thoải mái một chút nào.
- "Vào đi."
Ngay khi nghe tiếng hối thúc, Mạc Phi giật mình mà mở cửa lập tức bước vào bên trong. Hiện tại, trước mắt cô là một chàng trai với gương mặt anh tuấn, đầy khí chất, hai mắt nhắm chặt, trông có vẻ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên sofa.
Bất giác, cô bước từng bước chậm rãi về phía người trước mặt, sau đó lặng lẽ quan sát toàn bộ ngũ quan trên gương mặt anh. Người đàn ông này càng nhìn lại càng mê người. Hơn nữa, cô lại có cảm giác như đã gặp anh rồi nhưng không thể nhớ rõ.
Đột nhiên, Lục Tây mở bừng mắt khiến Mạc Phi giật mình mà luống cuống định xoay người chạy đi thì vô tình trượt chân khiến cả cơ thể ngã ngửa về phía sau.
Lục Tây nhanh chóng giữ tay cô lại khiến cô lảo đảo ngã nhào về phía ghế. Hiện tại, cả người cô đang nằm trên người của Lục Tây. Một nguồn năng lượng không biết từ đâu truyền đến, khiến cảm giác mệt mỏi khi nãy của anh đều tan biến. Cả hai bốn mắt nhìn nhau. Lại là cảm giác của vài ngày trước khi anh gặp người con gái ấy ở trong rừng.
Mạc Phi nhận ra tình cảnh hiện tại mà nhanh chóng ngồi dậy, sau đó đứng lên lùi ra xa chiếc sofa, cúi đầu nói xin lỗi không ngừng:
- "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý ngã vào người anh."
Lục Tây vẫn còn suy nghĩ chuyện cô có phải người con gái mà anh đã gặp trong rừng hay không cho nên không để ý đến những gì cô nói.
- "Mình lại cảm thấy tràn đầy sinh lực. Tựa như nguồn năng lượng ấy xuất phát từ người con gái này.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN