Chương 46: Sát hại lúc nửa đêm
Biệt thự Lục gia…
Hiện tại đã là nửa đêm. Tất cả mọi người giờ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ở trước cửa phòng Mạc Phi, một bóng đen chậm rãi mở cửa đi vào. Tên tay người đó cầm chắc một con dao sắc nhọn. Ánh mắt sáng rực, chậm rãi tiến thẳng về phía người con gái đang ngủ say trên giường, lẩm bẩm trong miệng nói:
- “Mạc Phi, mong cô hiểu cho tôi. Chỉ còn cách rạch bụng cô để lấy viên ngọc hộ thân trao cho Lục Tây thì thằng bé sẽ không có kết cục bi thảm giống như cha của nó. Tôi biết, nếu như cô phát hiện thân phận xà vương của Lục Tây, thì chắc hẳn cô sẽ sốc đến mức thổ huyết chết ngay tức khắc. Hơn nữa, không có cô gái nào sẵn sàng dành tình yêu của mình cho một kẻ người không ra người, thú không ra thú giống như tôi của mấy mươi năm về trước. Chi bằng, tôi giúp cô kết thúc sớm mối lương duyên oan trái này. Để từ rày về sau, sẽ không có thêm một Thu Nguyệt với nội tâm luôn bất an giống như tôi bây giờ cả.”
Lục phu nhân ánh mắt không nỡ nhưng tay vẫn giữ chắc con dao sắc nhọn, thẳng thừng lao về phía Mạc Phi đang ngủ ngon giấc trên giường. Nhưng ngay khi bà sắp sửa hạ mũi dao, đâm xuống bụng của Mạc Phi thì bất ngờ từ phía ngoài cửa sổ, chiếc đuôi hắc xà khổng lồ nhanh chóng quấn lấy con dao từ trên tay của Lục phu nhân mà hất mạnh, khiến nó văng ra xa. Liền sau đó, hắc xà lướt nhanh qua đôi bàn chân của Lục phu nhân khiến toàn thân bà phút chốc cảm thấy lạnh run cả người mà trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn bóng hắc xà dần khuất sau cánh cửa phòng làm việc của Lục Tây rồi đóng sầm cửa lại. Anh là muốn nói chuyện riêng với bà.
Phòng làm việc…
Rầm…
Lục Tây vẻ mặt không vui, không kiềm nổi cơn giận mà đập mạnh bàn, hướng mắt nhìn về phía Lục phu nhân đang đứng đối diện, lạnh giọng nói:
- “Tại sao mẹ lại làm chuyện đó với cô ấy? Nếu con không kịp thời xuất hiện, thì có lẽ Mạc Phi đã bị mẹ rạch bụng mà bỏ mạng rồi.”
Trước sự phẫn nộ của con trai, sắc mặt Lục phu nhân vẫn vô cùng điềm tĩnh. Một lúc sau bà lớn tiếng, thẳng thừng thừa nhận:
- “Mẹ muốn lấy viên ngọc hộ thân từ người Mạc Phi để mang đến cho con.”
Trước những lời này khiến Lục Tây không nhịn được nữa mà gạt phăng sấp tài liệu đang yên vị trên bàn mà rớt uỳnh xuống đất, anh lạnh giọng tuyên bố:
- “Viên ngọc hộ thân đó có hay không cũng không quan trọng. Điều con cần đó chính là được ở bên cạnh Mạc Phi.”
Nghe đến đây, Lục phu nhân nhếch môi cười nhạt, sau đó lên tiếng nói:
- “Vậy…Mạc Phi đã biết thân phận xà vương của con hay không?”
- “Con…con…”
Sắc mặt Lục Tây trở nên tối sầm, khóe miệng mấp máy, ngập ngừng trả lời. Toàn bộ biểu hiện của con trai, Lục phu nhân sao có thể không hiểu. Bà nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ lắc đầu, hạ giọng khuyên ngăn nói:
- “Những gì mà Mạc Phi đối xử dịu dàng, ân cần, kề cận, chăm sóc cho con là vì một lý do đơn giản đó chính là con bé muốn trả ơn mà thôi. Sẽ ra sao nếu như Mạc Phi biết được dòng máu bên trong con người con là nửa người, nửa thú chứ? Sẽ chẳng có người con gái nào ngốc nghếch, bất chấp tất cả để yêu một dị nhân, giống như mẹ của trước đây đâu.”
Nghe đến đây, khóe mắt Lục Tây khẽ rơi một giọt nước mắt. Anh không lên tiếng phản bác nữa mà trở nên im lặng rồi cúi mặt nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn hiện lên lớp vải rắn của mình mà nấc nghẹn. Lục phu nhân cố nén lại sự suy sụp bên trong con người mình mà chậm rãi tiến lại gần Lục Tây, vỗ nhẹ lên vai anh nói tiếp:
- “Cho dù mẹ nhắm mắt để con tự do làm những gì mình muốn thì cũng không làm thay đổi kết cục của người được định mệnh lựa chọn trở thành vị cứu tinh. Con biết mà, Mạc Phi không thể nào sống quá 37 tuổi. Dù cho mẹ có chấp thuận việc hai đứa ở bên nhau để đối diện với kẻ thù. Thì cũng có một ngày, Mạc Phi hoàn thành trách nhiệm của vị cứu tinh và cô ấy cũng sẽ phải rời khỏi thế giới này mà thôi. Vì vậy, thay vì để nó đi đến một kết thúc không mong đợi, chi bằng chúng ta hãy kết thúc trước khi nó xảy ra.”
Xoẹt…
Cả hai đang nghiêm túc nói chuyện thì bên ngoài phát lên một tiếng động khiến Lục phu nhân trở nên vô cùng cảnh giác mà vội vàng mở cửa kiểm tra phía bên ngoài. Bởi lẽ, trong toàn bộ dinh thự này, ngoại trừ bà ra thì chẳng một ai biết được sự thật, rằng Lục Tây chính là hắc xà kế vị trong truyền thuyết.
Meoo…meooo…
Hóa ra là một con mèo hoang đi lạc vào nhà. Lúc này, Lục phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Bà không muốn bất kì ai biết được sự thật này dù cho có là người thân cận đi chăng nữa. Chỉ cần một người biết được xà vương chính là Lục Tây thì càng dễ khiến cho kẻ thù truyền kiếp tìm đến sát hại anh nhanh hơn.
Hiện tại đã là nửa đêm. Tất cả mọi người giờ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ở trước cửa phòng Mạc Phi, một bóng đen chậm rãi mở cửa đi vào. Tên tay người đó cầm chắc một con dao sắc nhọn. Ánh mắt sáng rực, chậm rãi tiến thẳng về phía người con gái đang ngủ say trên giường, lẩm bẩm trong miệng nói:
- “Mạc Phi, mong cô hiểu cho tôi. Chỉ còn cách rạch bụng cô để lấy viên ngọc hộ thân trao cho Lục Tây thì thằng bé sẽ không có kết cục bi thảm giống như cha của nó. Tôi biết, nếu như cô phát hiện thân phận xà vương của Lục Tây, thì chắc hẳn cô sẽ sốc đến mức thổ huyết chết ngay tức khắc. Hơn nữa, không có cô gái nào sẵn sàng dành tình yêu của mình cho một kẻ người không ra người, thú không ra thú giống như tôi của mấy mươi năm về trước. Chi bằng, tôi giúp cô kết thúc sớm mối lương duyên oan trái này. Để từ rày về sau, sẽ không có thêm một Thu Nguyệt với nội tâm luôn bất an giống như tôi bây giờ cả.”
Lục phu nhân ánh mắt không nỡ nhưng tay vẫn giữ chắc con dao sắc nhọn, thẳng thừng lao về phía Mạc Phi đang ngủ ngon giấc trên giường. Nhưng ngay khi bà sắp sửa hạ mũi dao, đâm xuống bụng của Mạc Phi thì bất ngờ từ phía ngoài cửa sổ, chiếc đuôi hắc xà khổng lồ nhanh chóng quấn lấy con dao từ trên tay của Lục phu nhân mà hất mạnh, khiến nó văng ra xa. Liền sau đó, hắc xà lướt nhanh qua đôi bàn chân của Lục phu nhân khiến toàn thân bà phút chốc cảm thấy lạnh run cả người mà trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn bóng hắc xà dần khuất sau cánh cửa phòng làm việc của Lục Tây rồi đóng sầm cửa lại. Anh là muốn nói chuyện riêng với bà.
Phòng làm việc…
Rầm…
Lục Tây vẻ mặt không vui, không kiềm nổi cơn giận mà đập mạnh bàn, hướng mắt nhìn về phía Lục phu nhân đang đứng đối diện, lạnh giọng nói:
- “Tại sao mẹ lại làm chuyện đó với cô ấy? Nếu con không kịp thời xuất hiện, thì có lẽ Mạc Phi đã bị mẹ rạch bụng mà bỏ mạng rồi.”
Trước sự phẫn nộ của con trai, sắc mặt Lục phu nhân vẫn vô cùng điềm tĩnh. Một lúc sau bà lớn tiếng, thẳng thừng thừa nhận:
- “Mẹ muốn lấy viên ngọc hộ thân từ người Mạc Phi để mang đến cho con.”
Trước những lời này khiến Lục Tây không nhịn được nữa mà gạt phăng sấp tài liệu đang yên vị trên bàn mà rớt uỳnh xuống đất, anh lạnh giọng tuyên bố:
- “Viên ngọc hộ thân đó có hay không cũng không quan trọng. Điều con cần đó chính là được ở bên cạnh Mạc Phi.”
Nghe đến đây, Lục phu nhân nhếch môi cười nhạt, sau đó lên tiếng nói:
- “Vậy…Mạc Phi đã biết thân phận xà vương của con hay không?”
- “Con…con…”
Sắc mặt Lục Tây trở nên tối sầm, khóe miệng mấp máy, ngập ngừng trả lời. Toàn bộ biểu hiện của con trai, Lục phu nhân sao có thể không hiểu. Bà nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ lắc đầu, hạ giọng khuyên ngăn nói:
- “Những gì mà Mạc Phi đối xử dịu dàng, ân cần, kề cận, chăm sóc cho con là vì một lý do đơn giản đó chính là con bé muốn trả ơn mà thôi. Sẽ ra sao nếu như Mạc Phi biết được dòng máu bên trong con người con là nửa người, nửa thú chứ? Sẽ chẳng có người con gái nào ngốc nghếch, bất chấp tất cả để yêu một dị nhân, giống như mẹ của trước đây đâu.”
Nghe đến đây, khóe mắt Lục Tây khẽ rơi một giọt nước mắt. Anh không lên tiếng phản bác nữa mà trở nên im lặng rồi cúi mặt nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn hiện lên lớp vải rắn của mình mà nấc nghẹn. Lục phu nhân cố nén lại sự suy sụp bên trong con người mình mà chậm rãi tiến lại gần Lục Tây, vỗ nhẹ lên vai anh nói tiếp:
- “Cho dù mẹ nhắm mắt để con tự do làm những gì mình muốn thì cũng không làm thay đổi kết cục của người được định mệnh lựa chọn trở thành vị cứu tinh. Con biết mà, Mạc Phi không thể nào sống quá 37 tuổi. Dù cho mẹ có chấp thuận việc hai đứa ở bên nhau để đối diện với kẻ thù. Thì cũng có một ngày, Mạc Phi hoàn thành trách nhiệm của vị cứu tinh và cô ấy cũng sẽ phải rời khỏi thế giới này mà thôi. Vì vậy, thay vì để nó đi đến một kết thúc không mong đợi, chi bằng chúng ta hãy kết thúc trước khi nó xảy ra.”
Xoẹt…
Cả hai đang nghiêm túc nói chuyện thì bên ngoài phát lên một tiếng động khiến Lục phu nhân trở nên vô cùng cảnh giác mà vội vàng mở cửa kiểm tra phía bên ngoài. Bởi lẽ, trong toàn bộ dinh thự này, ngoại trừ bà ra thì chẳng một ai biết được sự thật, rằng Lục Tây chính là hắc xà kế vị trong truyền thuyết.
Meoo…meooo…
Hóa ra là một con mèo hoang đi lạc vào nhà. Lúc này, Lục phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Bà không muốn bất kì ai biết được sự thật này dù cho có là người thân cận đi chăng nữa. Chỉ cần một người biết được xà vương chính là Lục Tây thì càng dễ khiến cho kẻ thù truyền kiếp tìm đến sát hại anh nhanh hơn.