Chương 49: Trốn khỏi lục gia
Tại biệt thự Lục gia…
Hiện tại trời đã vào đêm, một cơn gió bất ngờ thổi mạnh vào phòng khiến tấm rèm lụa bị dạt sát vào một góc. Mạc Phi cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi, liền vội vàng bước về phía cửa sổ, từ trên cao dõi xuống quan sát. Lúc này đây, cô nhìn thấy rõ một hắc xà to lớn bò ra từ phía khu rừng. Ngay khi gần đến phía cổng lớn của Lục gia, nó lập tức biến thành hình dạng con người. Không ai khác chính là Lục Tây.
- “Lục Tây trở về rồi.”
Thâm tâm Mạc Phi hiện tại vẫn chưa chấp nhận được sự thật, rằng Lục Tây chính là xà vương trong truyền thuyết. Vì thế, cô bây giờ vẫn không có đủ can đảm để nhìn vào con người thật của anh, liền vội vàng leo nhanh lên giường, đắp chăn giả vờ ngủ để tránh phải khó xử.
Cộc…Cộc…Cộc…
Tiếng giày tây của người đàn ông ở phía ngoài vang lên ngày một rõ. Mạc Phi nằm ở phía giường trùm kín chăn, trong lòng khẳng định người ở bên ngoài không ai khác là Lục Tây. Có lẽ, anh đã giải quyết xong đám thợ săn gây hại trong khu rừng và nhanh chóng trở về nhà trước khi thân phận của mình bị bại lộ.
Tiếng mở cửa rất đỗi nhẹ nhàng của người bên ngoài, thế nhưng vẫn bị Mạc Phi cảm nhận được khiến cả người cô bất giác run lên vì sợ hãi. Cô sợ dáng vẻ quái dị khi biến đổi từ người thành rắn của anh. Cô vẫn không tài nào chấp nhận được việc bản thân lại rung động trước một dị nhân với hình dạng nửa người nửa rắn ấy.
Ngay khi Lục Tây mở cửa bước vào, Mạc Phi vội vàng nhắm nghiền mắt lại, tỏ vẻ mình đã ngủ say vì không muốn đối diện với anh. Về phần Lục Tây, ngỡ tưởng đối phương đã ngủ, cho nên anh chỉ biết đứng lặng nhìn cô say giấc với nụ cười tươi trên môi. Trước khi rời khỏi, Lục Tây còn không quên kiểm tra cửa sổ đã khóa chặt hay chưa, ân cần đắp chăn lại giúp cô rồi mới trở ra bên ngoài. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, Mạc Phi mạnh tay hất tấm chăn đang đắp lên người mình sang một bên. Đôi mắt cô có phần dè chừng, xen lẫn những suy nghĩ rối bời, trầm giọng lẩm bẩm nói:
- “Mình phải mau chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Lục Tây, tôi xin lỗi. Nhưng chỉ có cách rời đi chính là giải pháp tốt nhất dành cho cả hai chúng ta. Thực sự, tôi vẫn không thể nào chấp nhận được việc tiếp tục ở bên cạnh của một người không phải là con người. Cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi suốt thời gian qua.”
Ngay trong đêm đó, Mạc Phi lẳng lặng tìm cách rời khỏi biệt thự đang ẩn chứa nhiều điều bí ẩn này. Rất có thể, tất cả mọi người ở đây đều không phải là con người và việc họ đối tốt với cô một cách rất đặc biệt là có nguyên do nào đó. Tuy nhiên, những chuyện đó lúc này không quan trọng bằng việc cô tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- “Lục Tây, mặc dù tôi không chấp nhận được sự thật này. Thế nhưng, từ trước đến nay, anh đối xử với tôi rất tốt cho nên, bí mật này, tôi nguyện giữ kín cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.”
Mạc Phi ngước mắt nhìn lên căn phòng nằm tuốt ở trên cao ngôi biệt thự mà hứa thầm. Liền sau đó, cô nhẹ nhàng men theo những bụi cây phía khu vườn để hướng ra phía cổng lớn thì đã nhìn thấy Lục phu nhân và vị thầy tu đang đi dạo, trò chuyện ở phía trước. Mạc Phi nhanh chóng nấp vào bụi cây để nghe ngóng.
- “Tôi thực sự không muốn kết cục khi ấy lại tiếp diễn một lần nữa.”
Nét lo lắng hiện rõ lên gương mặt của Lục phu nhân. Bà trầm giọng tâm sự với người bên cạnh:
- “Rõ ràng Lục Tây đã chiếm được thiện cảm với con bé đó. Tại sao đến giờ nó vẫn không chịu ra tay chứ?”
- “Ra tay? Chẳng lẽ, việc Lục Tây đưa mình về đây đều là có chủ đích hay sao?”
Mạc Phi tái xanh mặt ngay khi nghe những lời này mà trở nên loạng choạng. Vì sợ bị phát hiện, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nấp vào bụi cây, tiếp tục theo dõi câu chuyện.
- “Tại sao Lục phu nhân lại không nghĩ đến, nếu như để vị cứu tinh ở cạnh cậu ấy thì sẽ khiến kẻ thù khó tiếp cận sao?”
Vị thầy tu cất giọng trầm khàn nói. Ngay lập tức, Lục phu nhân lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng đáp:
- “Vị cứu tinh thì sao chứ? Cho dù con bé đó có giúp Lục Tây thoát chết được một lần, cũng không chắc rằng sẽ bảo vệ thằng bé cả đời. Nhỡ đâu, đến lúc nào đó, cô ta phản đối, cắn ngược lại thằng bé thì sao? Không phải cứu tinh cũng sẵn sàng làm tất cả.”
Nghe đến đây, càng khiến Mạc Phi trở nên khó hiểu mà nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng:
- “Rốt cuộc người mà hai người họ đang nói đến là mình hay là cứu tinh gì đó chứ?”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN
Hiện tại trời đã vào đêm, một cơn gió bất ngờ thổi mạnh vào phòng khiến tấm rèm lụa bị dạt sát vào một góc. Mạc Phi cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi, liền vội vàng bước về phía cửa sổ, từ trên cao dõi xuống quan sát. Lúc này đây, cô nhìn thấy rõ một hắc xà to lớn bò ra từ phía khu rừng. Ngay khi gần đến phía cổng lớn của Lục gia, nó lập tức biến thành hình dạng con người. Không ai khác chính là Lục Tây.
- “Lục Tây trở về rồi.”
Thâm tâm Mạc Phi hiện tại vẫn chưa chấp nhận được sự thật, rằng Lục Tây chính là xà vương trong truyền thuyết. Vì thế, cô bây giờ vẫn không có đủ can đảm để nhìn vào con người thật của anh, liền vội vàng leo nhanh lên giường, đắp chăn giả vờ ngủ để tránh phải khó xử.
Cộc…Cộc…Cộc…
Tiếng giày tây của người đàn ông ở phía ngoài vang lên ngày một rõ. Mạc Phi nằm ở phía giường trùm kín chăn, trong lòng khẳng định người ở bên ngoài không ai khác là Lục Tây. Có lẽ, anh đã giải quyết xong đám thợ săn gây hại trong khu rừng và nhanh chóng trở về nhà trước khi thân phận của mình bị bại lộ.
Tiếng mở cửa rất đỗi nhẹ nhàng của người bên ngoài, thế nhưng vẫn bị Mạc Phi cảm nhận được khiến cả người cô bất giác run lên vì sợ hãi. Cô sợ dáng vẻ quái dị khi biến đổi từ người thành rắn của anh. Cô vẫn không tài nào chấp nhận được việc bản thân lại rung động trước một dị nhân với hình dạng nửa người nửa rắn ấy.
Ngay khi Lục Tây mở cửa bước vào, Mạc Phi vội vàng nhắm nghiền mắt lại, tỏ vẻ mình đã ngủ say vì không muốn đối diện với anh. Về phần Lục Tây, ngỡ tưởng đối phương đã ngủ, cho nên anh chỉ biết đứng lặng nhìn cô say giấc với nụ cười tươi trên môi. Trước khi rời khỏi, Lục Tây còn không quên kiểm tra cửa sổ đã khóa chặt hay chưa, ân cần đắp chăn lại giúp cô rồi mới trở ra bên ngoài. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, Mạc Phi mạnh tay hất tấm chăn đang đắp lên người mình sang một bên. Đôi mắt cô có phần dè chừng, xen lẫn những suy nghĩ rối bời, trầm giọng lẩm bẩm nói:
- “Mình phải mau chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Lục Tây, tôi xin lỗi. Nhưng chỉ có cách rời đi chính là giải pháp tốt nhất dành cho cả hai chúng ta. Thực sự, tôi vẫn không thể nào chấp nhận được việc tiếp tục ở bên cạnh của một người không phải là con người. Cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi suốt thời gian qua.”
Ngay trong đêm đó, Mạc Phi lẳng lặng tìm cách rời khỏi biệt thự đang ẩn chứa nhiều điều bí ẩn này. Rất có thể, tất cả mọi người ở đây đều không phải là con người và việc họ đối tốt với cô một cách rất đặc biệt là có nguyên do nào đó. Tuy nhiên, những chuyện đó lúc này không quan trọng bằng việc cô tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- “Lục Tây, mặc dù tôi không chấp nhận được sự thật này. Thế nhưng, từ trước đến nay, anh đối xử với tôi rất tốt cho nên, bí mật này, tôi nguyện giữ kín cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.”
Mạc Phi ngước mắt nhìn lên căn phòng nằm tuốt ở trên cao ngôi biệt thự mà hứa thầm. Liền sau đó, cô nhẹ nhàng men theo những bụi cây phía khu vườn để hướng ra phía cổng lớn thì đã nhìn thấy Lục phu nhân và vị thầy tu đang đi dạo, trò chuyện ở phía trước. Mạc Phi nhanh chóng nấp vào bụi cây để nghe ngóng.
- “Tôi thực sự không muốn kết cục khi ấy lại tiếp diễn một lần nữa.”
Nét lo lắng hiện rõ lên gương mặt của Lục phu nhân. Bà trầm giọng tâm sự với người bên cạnh:
- “Rõ ràng Lục Tây đã chiếm được thiện cảm với con bé đó. Tại sao đến giờ nó vẫn không chịu ra tay chứ?”
- “Ra tay? Chẳng lẽ, việc Lục Tây đưa mình về đây đều là có chủ đích hay sao?”
Mạc Phi tái xanh mặt ngay khi nghe những lời này mà trở nên loạng choạng. Vì sợ bị phát hiện, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nấp vào bụi cây, tiếp tục theo dõi câu chuyện.
- “Tại sao Lục phu nhân lại không nghĩ đến, nếu như để vị cứu tinh ở cạnh cậu ấy thì sẽ khiến kẻ thù khó tiếp cận sao?”
Vị thầy tu cất giọng trầm khàn nói. Ngay lập tức, Lục phu nhân lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng đáp:
- “Vị cứu tinh thì sao chứ? Cho dù con bé đó có giúp Lục Tây thoát chết được một lần, cũng không chắc rằng sẽ bảo vệ thằng bé cả đời. Nhỡ đâu, đến lúc nào đó, cô ta phản đối, cắn ngược lại thằng bé thì sao? Không phải cứu tinh cũng sẵn sàng làm tất cả.”
Nghe đến đây, càng khiến Mạc Phi trở nên khó hiểu mà nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng:
- “Rốt cuộc người mà hai người họ đang nói đến là mình hay là cứu tinh gì đó chứ?”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN