Chương 57: Linh hồn thay thế
Nghe đến đây khiến Lục Tây không nhịn được nữa mà lên tiếng phản bác:
- “Tại sao chứ? Con yêu Mạc Phi, và cô ấy cũng yêu con kể cả khi biết thân phận xà vương của con.”
Lục phu nhân ánh mắt ngân ngấn nước, nhìn thẳng vào mắt anh, lớn giọng mắng:
- “Chính vì vậy nên mẹ mới càng lo lắng cho con.”
Nói đến đây khiến Lục phu nhân không kiềm lòng được, một giọt nước mắt nơi khóe mắt khẽ rơi xuống. Bà khàn giọng, cố giải thích từng lời cho đối phương:
- “Mẹ không muốn quá khứ lặp lại. Và đặc biệt, mẹ không muốn có bất kì đứa trẻ nào được sinh ra với danh phận là xà vương kế vị. Mẹ thực sự không muốn.”
Vừa nói, Lục phu nhân chậm rãi tiến lại gần về phía của người đang đứng, hiện tại đã trở nên trầm lặng. Khẽ nhìn xuống bàn tay đang siết chặt của con trai mình càng khiến bà thêm đau lòng, nghẹn ngào cất giọng nói tiếp:
- “Con có thể trách mẹ ích kỷ, hẹp hòi vì không nghĩ đến cảm nhận của con lúc này. Nhưng thật ra, việc mẹ làm không chỉ bảo vệ cho con mà còn vì tương lai sau này của Mạc Phi. Nếu như một ngày nào đó, cô ấy mang trong mình đứa con của xà vương, thì chắc chắn sẽ có thêm một Thu Nguyệt thứ hai với nội tâm lúc nào cũng bị dằn xé. Tìm mọi cách để che đậy thân phận xà vương của con trai mình. Không có vậy, số mệnh của Mạc Phi không may mắn như mẹ. Cô ấy được định mệnh lựa chọn trở thành vị cứu tinh, là người đồng hành cùng con trong trận chiến sinh tử với kẻ thù truyền kiếp. Nhưng không phải là cả cuộc đời. Bởi vì, Mạc Phi không sống quá 37 tuổi.”
Nghe đến đây, hai mắt của Lục Tây đỏ ngầu. Anh lắc đầu liên tục để chối bỏ sự thật đau lòng này mà lên tiếng đáp:
- “Con sẽ không để chuyện đó xảy ra. Sinh mệnh của Mạc Phi sẽ do con bảo vệ. Cô ấy sẽ sống thọ đến hàng trăm năm tuổi cùng với con.”
Ngay lập tức, Lục phu nhân lớn tiếng cắt ngang lời anh:
- “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra vì số mệnh đã sắp đặt Mạc Phi như vậy rồi. Bản thân mẹ cũng vậy. Mặc dù mẹ sớm đã tin vào số mệnh kể từ sau cái chết của cha con. Thế nhưng, mẹ vẫn bất chấp chống lại nó cũng chỉ vì không muốn con gặp nguy hiểm. Nhưng càng chống lại, mẹ lại càng thấy bản thân mình thêm mỏi mệt, con có biết không?”
Lục Tây hoàn toàn chết lặng sau khi nghe những lời này. Lúc lâu sau, anh giật mình ngạc nhiên ngay khi nghe người đối diện nói:
- “Những điều mà mẹ vừa nói với con, thật ra chỉ là một phần nhỏ. Chuyện mẹ phản đối con gần gũi với Mạc Phi bởi vì là giữa hai đứa chưa xác lập lời tuyên hứa dưới trăng. Chỉ khi lời tuyên hứa được thành lập, thì cơ thể, suy nghĩ, cảm xúc của cả hai con đều hòa thành một. Nên chuyện làm cách nào để vượt khỏi con số tử thần của Mạc Phi không phải là không có cách.”
- “Thật sao mẹ?”
Sắc mặt vốn đang rũ rượi của Lục Tây lập tức trở nên vui mừng mà gấp gáp hỏi lại. Lục phu nhân gật nhẹ đầu, sau đó liếc mắt nhìn sang vị thầy tu đang đứng cách đó không xa làm chứng. Gương mặt ông có chút gượng gạo, nhưng vẫn gật đầu xác nhận khiến Lục Tây vui mừng khôn xiết, không chút nghĩ ngợi mà lên tiếng đồng ý.
- “Được. Con sẽ cùng Mạc Phi mau chóng xác lập lời tuyên hứa, ở mãi bên cạnh nhau đến hàng trăm năm sau.”
Dứt lời, Lục Tây vui vẻ bước trở ra ngoài. Ngay khi bóng người rời khỏi, vị thầy tu mới chậm rãi tiến lại gần người đang tỏ ra trầm ngâm, ông lên tiếng nói:
- “Tại sao bà lại nói dối cậu ấy? Lời tuyên hứa dưới trăng thật ra đó chính là nghi thức để vị cứu tinh giao đi viên ngọc hộ thân từ mình sang cho xà vương. Ngọc mất, cũng chính là bị mất đi linh hồn, trở thành người vô cảm và chết dần chỉ trong thời gian ngắn.”
Giọng điệu Lục phu nhân sau khi nghe những lời này vẫn vô cùng kiên định. Bà lạnh giọng, lên tiếng nói:
- “Lục Tây sau khi nghe chuyện này nhất định sẽ nói lại với Mạc Phi. Tôi biết, cô ta hiện tại sớm đã chìm sâu trong ái tình với con trai mình. Chỉ cần sau khi nghi thức được hoàn thành, tôi sẽ sớm tìm một linh hồn thiếu nữ khác để nhập vào thân xác của Mạc Phi, tiếp tục ở bên cạnh Lục Tây. Đến khi đó, tôi cần phải nhờ đến sự trợ giúp của ông rồi.”
- “Vâng…mọi việc cứ nghe theo sự sắp xếp của phu nhân.”
Vị thầy tu giọng điệu ngập ngừng, cúi đầu nghe lệnh, khiến đối phương vô cùng hài lòng mà bật cười thích thú.
- “Tại sao chứ? Con yêu Mạc Phi, và cô ấy cũng yêu con kể cả khi biết thân phận xà vương của con.”
Lục phu nhân ánh mắt ngân ngấn nước, nhìn thẳng vào mắt anh, lớn giọng mắng:
- “Chính vì vậy nên mẹ mới càng lo lắng cho con.”
Nói đến đây khiến Lục phu nhân không kiềm lòng được, một giọt nước mắt nơi khóe mắt khẽ rơi xuống. Bà khàn giọng, cố giải thích từng lời cho đối phương:
- “Mẹ không muốn quá khứ lặp lại. Và đặc biệt, mẹ không muốn có bất kì đứa trẻ nào được sinh ra với danh phận là xà vương kế vị. Mẹ thực sự không muốn.”
Vừa nói, Lục phu nhân chậm rãi tiến lại gần về phía của người đang đứng, hiện tại đã trở nên trầm lặng. Khẽ nhìn xuống bàn tay đang siết chặt của con trai mình càng khiến bà thêm đau lòng, nghẹn ngào cất giọng nói tiếp:
- “Con có thể trách mẹ ích kỷ, hẹp hòi vì không nghĩ đến cảm nhận của con lúc này. Nhưng thật ra, việc mẹ làm không chỉ bảo vệ cho con mà còn vì tương lai sau này của Mạc Phi. Nếu như một ngày nào đó, cô ấy mang trong mình đứa con của xà vương, thì chắc chắn sẽ có thêm một Thu Nguyệt thứ hai với nội tâm lúc nào cũng bị dằn xé. Tìm mọi cách để che đậy thân phận xà vương của con trai mình. Không có vậy, số mệnh của Mạc Phi không may mắn như mẹ. Cô ấy được định mệnh lựa chọn trở thành vị cứu tinh, là người đồng hành cùng con trong trận chiến sinh tử với kẻ thù truyền kiếp. Nhưng không phải là cả cuộc đời. Bởi vì, Mạc Phi không sống quá 37 tuổi.”
Nghe đến đây, hai mắt của Lục Tây đỏ ngầu. Anh lắc đầu liên tục để chối bỏ sự thật đau lòng này mà lên tiếng đáp:
- “Con sẽ không để chuyện đó xảy ra. Sinh mệnh của Mạc Phi sẽ do con bảo vệ. Cô ấy sẽ sống thọ đến hàng trăm năm tuổi cùng với con.”
Ngay lập tức, Lục phu nhân lớn tiếng cắt ngang lời anh:
- “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra vì số mệnh đã sắp đặt Mạc Phi như vậy rồi. Bản thân mẹ cũng vậy. Mặc dù mẹ sớm đã tin vào số mệnh kể từ sau cái chết của cha con. Thế nhưng, mẹ vẫn bất chấp chống lại nó cũng chỉ vì không muốn con gặp nguy hiểm. Nhưng càng chống lại, mẹ lại càng thấy bản thân mình thêm mỏi mệt, con có biết không?”
Lục Tây hoàn toàn chết lặng sau khi nghe những lời này. Lúc lâu sau, anh giật mình ngạc nhiên ngay khi nghe người đối diện nói:
- “Những điều mà mẹ vừa nói với con, thật ra chỉ là một phần nhỏ. Chuyện mẹ phản đối con gần gũi với Mạc Phi bởi vì là giữa hai đứa chưa xác lập lời tuyên hứa dưới trăng. Chỉ khi lời tuyên hứa được thành lập, thì cơ thể, suy nghĩ, cảm xúc của cả hai con đều hòa thành một. Nên chuyện làm cách nào để vượt khỏi con số tử thần của Mạc Phi không phải là không có cách.”
- “Thật sao mẹ?”
Sắc mặt vốn đang rũ rượi của Lục Tây lập tức trở nên vui mừng mà gấp gáp hỏi lại. Lục phu nhân gật nhẹ đầu, sau đó liếc mắt nhìn sang vị thầy tu đang đứng cách đó không xa làm chứng. Gương mặt ông có chút gượng gạo, nhưng vẫn gật đầu xác nhận khiến Lục Tây vui mừng khôn xiết, không chút nghĩ ngợi mà lên tiếng đồng ý.
- “Được. Con sẽ cùng Mạc Phi mau chóng xác lập lời tuyên hứa, ở mãi bên cạnh nhau đến hàng trăm năm sau.”
Dứt lời, Lục Tây vui vẻ bước trở ra ngoài. Ngay khi bóng người rời khỏi, vị thầy tu mới chậm rãi tiến lại gần người đang tỏ ra trầm ngâm, ông lên tiếng nói:
- “Tại sao bà lại nói dối cậu ấy? Lời tuyên hứa dưới trăng thật ra đó chính là nghi thức để vị cứu tinh giao đi viên ngọc hộ thân từ mình sang cho xà vương. Ngọc mất, cũng chính là bị mất đi linh hồn, trở thành người vô cảm và chết dần chỉ trong thời gian ngắn.”
Giọng điệu Lục phu nhân sau khi nghe những lời này vẫn vô cùng kiên định. Bà lạnh giọng, lên tiếng nói:
- “Lục Tây sau khi nghe chuyện này nhất định sẽ nói lại với Mạc Phi. Tôi biết, cô ta hiện tại sớm đã chìm sâu trong ái tình với con trai mình. Chỉ cần sau khi nghi thức được hoàn thành, tôi sẽ sớm tìm một linh hồn thiếu nữ khác để nhập vào thân xác của Mạc Phi, tiếp tục ở bên cạnh Lục Tây. Đến khi đó, tôi cần phải nhờ đến sự trợ giúp của ông rồi.”
- “Vâng…mọi việc cứ nghe theo sự sắp xếp của phu nhân.”
Vị thầy tu giọng điệu ngập ngừng, cúi đầu nghe lệnh, khiến đối phương vô cùng hài lòng mà bật cười thích thú.