Chương 59: Truy lùng mạc đào
Lâm Quân Hạo vừa nói dứt lời liền cảm nhận bàn tay lạnh ngắt của người nằm thoi thóp trên đất đang bám chặt lấy một bên chân anh như thể muốn tìm sự giúp đỡ. Thật đáng tiếc, khuôn miệng ngập tràn mùi máu cùng chiếc lưỡi bên trong sớm đã bị cắt đứt, làm sao hắn có thể kể rõ sự tình. Liền sau đó, hắn lập tức buông tay mà trút đi hơi thở cuối cùng.
- “Người đàn ông này rất quen. Dường như mình đã gặp ở đâu đó.”
Lâm Quân Hạo trầm ngâm nghĩ ngợi. Ngay khi anh cúi mặt nhìn xuống thì phát hiện đối phương sớm đã tắt thở mà nhanh chóng dùng sức mạnh hắc lang của mình, lấy đi toàn bộ những kí ức cũng như những chuyện đã xảy ra với người đàn ông này, trước khi anh ta có một kết cục bi thảm như ngày hôm nay.
[Những lời trăn trối chưa kịp nói ra Viễn Thanh]
- “Sai lầm lớn nhất của Viễn Thanh này chính là tiếp tay cho tội ác của tên mất đi nhân tính, Nam Cung Thống. Tôi đã vì ông sát hại biết bao nhiêu muôn thú trong rừng. Gây ra biết bao nhiêu tội ác. Cuối cùng, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà ông cho người truy cùng, giết tận tôi. Giá như có thể làm lại, tôi sẵn sàng dành cả đời để bù đắp cho những tội lỗi mà bản thân đã gây ra.”
- “Hóa ra là thuộc hạ thân cận của Nam Cung Thống, Viễn Thanh. Ông ta thật là tàn ác. Chỉ có chút chuyện như thế mà cũng truy sát người của mình đến cùng. Hay là…ông ta vốn che giấu bí mật tày trời nào đó. Không muốn bất cứ ai để lộ ra được.”
Lâm Quân Hạo mím môi tỏ vẻ tiếc nuối cho sự lựa chọn sai trái này. Liền sau đó, anh dùng năng lượng của hắc lang biến thân xác của người dưới đất thành một viên ngọc xanh dương, liền sau đó tan biến trong không khí.
- “Viễn Thanh, cậu đã kết thúc kiếp người của mình rồi. Tôi sẽ giúp cậu có cơ hội tái sinh một lần nữa trong thân xác là một hắc lang, tộc Physalis để sửa chữa những sai lầm mà cậu đã gây ra trong kiếp này.”
Nói rồi, Lâm Quân Hạo ngước mặt nhìn lên vầng sáng phát ra từ mặt trăng mà chiếu thẳng về phía tòa lâu đài ảo, thoắt ẩn thoắt hiện phía xa xa cánh rừng. Đó chính là gia tộc lớn hắc lang.
Vài ngày sau…
Nói về Mạc Đào, kể từ khi cô ta nhận được số tiền lớn từ Nam Cung Thống, suốt ngày chỉ biết đắm chìm vào trùng tu nhan sắc, tiêu sài phung phí. Và ngày hôm nay, cô ta cũng chẳng khác gì mẹ của mình, sa vào con đường bài bạc, không lối thoát.
Terra Club…
Tiếng nhạc xập xình hòa cùng những ánh đèn muôn vạn sắc màu cùng tiếng hò hét. Hàng trăm người không ngừng nhún nhảy khiến bầu không khí vô cùng khuấy động. Bản thân Mạc Đào cũng nhiệt tình tận hưởng ly rượu vang đắt tiền trên tay, đầu lắc lư theo giai điệu ở bên trong hộp đêm. Tay còn lại của cô ta không ngại vung xuống bàn những lá bài đỏ đen, há môi cười ngạo nghễ:
- “Mạc Đào tôi lại thắng lớn nữa rồi. Nào, nào, các người mau chóng chung tiền, nhanh lên. Quả thật mấy ngày nay ăn nên làm ra quá, hahaha.”
Những người còn lại, bao gồm giới hắc đạo đều nhìn cô với ánh mắt khó chịu, nghiến răng căm tức. Nhưng luật chơi là thế. Thua thì phải chấp nhận chung tiền.
Đang lúc cao hứng thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nụ cười trên khóe môi Mạc Đào lập tức tắt hẳn. Tuy nhiên, cô vẫn chịu khó mở màn hình điện thoại lên, xem đối phương gọi đến là ai. Ngay khi xác nhận người ở đầu dây bên kia không ai khác là Nam Cung Thống, Mạc Đào lập tức nghe máy mà lên tiếng cằn nhằn nói:
- “Ngài Nam Cung gọi tôi có chuyện gì sao? Rất tiếc hiện tại tôi không rảnh đến gặp ông. Để vài hôm sau hẳn tính nhé.”
Chưa đợi đối phương trả lời thì Mạc Đào đã ném chiếc điện thoại vào trong túi xách. Cô ta hiện tại say bí tỉ đến nổi chỉ muốn tìm chỗ giường êm lăn đùng ra ngủ.
Phía bên này, tên thuộc hạ vẻ mặt khó chịu vì những lời say mèm của người con gái đầu dây bên kia. Hắn vội đưa lại điện thoại cho người trước mặt, trầm giọng tường thuật lại:
- “Ngài Nam Cung, có vẻ cô ta đang tận hưởng trong một hộp đêm nào đó, đến mức chẳng đoái hoài đến mệnh lệnh của ngài.”
Nghe đến đây, Nam Cung Thống chậm rãi xoay người lại. Ông ta khẽ liếc mắt nhìn sang Alan đang làm phép trên quyển chú, cất giọng quyền lực, ra lệnh cho thuộc hạ:
- “Lục tung khắp các hộp đêm trong thành phố này. Mau chóng bắt sống con ả Mạc Đào đó về đây càng nhanh càng tốt. Đêm nay không trăng, sẽ giúp ta hoàn thành nghi thức hóa giải lời tà chú trước khi xà vương hoàn thành xác lập lời tuyên hứa vào đêm trăng tròn.”
*Lời nhắn của tác giả:
"Mến chào các độc giả! Có lẽ thời gian cập nhật chương khá lâu khiến các bạn dần nản. Điều này mình hiểu được. Nhưng do thời gian vừa rồi người chị em thân thiết của mình vừa qua đời cũng khiến tâm trạng mình đi xuống và những phúc lợi trên app chẳng còn như xưa càng khiến mình mất đi động lực viết.
Quan điểm của mình khi đến với giới viết, trước tiên cảm xúc của bản thân phải tốt mới có thể truyền tải nội dung đến độc giả một cách thoải mái nhất, không gò bó, không chạy theo thành tích bởi vì mình không phải là một người viết truyện chuyên nghiệp. Mình viết vì muốn tạo ra thế giới của riêng mình. Một thế giới nhân quả luôn tồn tại, điều tốt luôn chiến thắng cái xấu. Và hơn thế, mình viết vì độc giả lâu năm của mình. Những bạn đã theo dõi suốt quá trình trưởng thành của mình trên app.
Cuối cùng, mình xin gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến những bạn đã và đang theo dõi bộ truyện này.
Thân ái!
- “Người đàn ông này rất quen. Dường như mình đã gặp ở đâu đó.”
Lâm Quân Hạo trầm ngâm nghĩ ngợi. Ngay khi anh cúi mặt nhìn xuống thì phát hiện đối phương sớm đã tắt thở mà nhanh chóng dùng sức mạnh hắc lang của mình, lấy đi toàn bộ những kí ức cũng như những chuyện đã xảy ra với người đàn ông này, trước khi anh ta có một kết cục bi thảm như ngày hôm nay.
[Những lời trăn trối chưa kịp nói ra Viễn Thanh]
- “Sai lầm lớn nhất của Viễn Thanh này chính là tiếp tay cho tội ác của tên mất đi nhân tính, Nam Cung Thống. Tôi đã vì ông sát hại biết bao nhiêu muôn thú trong rừng. Gây ra biết bao nhiêu tội ác. Cuối cùng, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà ông cho người truy cùng, giết tận tôi. Giá như có thể làm lại, tôi sẵn sàng dành cả đời để bù đắp cho những tội lỗi mà bản thân đã gây ra.”
- “Hóa ra là thuộc hạ thân cận của Nam Cung Thống, Viễn Thanh. Ông ta thật là tàn ác. Chỉ có chút chuyện như thế mà cũng truy sát người của mình đến cùng. Hay là…ông ta vốn che giấu bí mật tày trời nào đó. Không muốn bất cứ ai để lộ ra được.”
Lâm Quân Hạo mím môi tỏ vẻ tiếc nuối cho sự lựa chọn sai trái này. Liền sau đó, anh dùng năng lượng của hắc lang biến thân xác của người dưới đất thành một viên ngọc xanh dương, liền sau đó tan biến trong không khí.
- “Viễn Thanh, cậu đã kết thúc kiếp người của mình rồi. Tôi sẽ giúp cậu có cơ hội tái sinh một lần nữa trong thân xác là một hắc lang, tộc Physalis để sửa chữa những sai lầm mà cậu đã gây ra trong kiếp này.”
Nói rồi, Lâm Quân Hạo ngước mặt nhìn lên vầng sáng phát ra từ mặt trăng mà chiếu thẳng về phía tòa lâu đài ảo, thoắt ẩn thoắt hiện phía xa xa cánh rừng. Đó chính là gia tộc lớn hắc lang.
Vài ngày sau…
Nói về Mạc Đào, kể từ khi cô ta nhận được số tiền lớn từ Nam Cung Thống, suốt ngày chỉ biết đắm chìm vào trùng tu nhan sắc, tiêu sài phung phí. Và ngày hôm nay, cô ta cũng chẳng khác gì mẹ của mình, sa vào con đường bài bạc, không lối thoát.
Terra Club…
Tiếng nhạc xập xình hòa cùng những ánh đèn muôn vạn sắc màu cùng tiếng hò hét. Hàng trăm người không ngừng nhún nhảy khiến bầu không khí vô cùng khuấy động. Bản thân Mạc Đào cũng nhiệt tình tận hưởng ly rượu vang đắt tiền trên tay, đầu lắc lư theo giai điệu ở bên trong hộp đêm. Tay còn lại của cô ta không ngại vung xuống bàn những lá bài đỏ đen, há môi cười ngạo nghễ:
- “Mạc Đào tôi lại thắng lớn nữa rồi. Nào, nào, các người mau chóng chung tiền, nhanh lên. Quả thật mấy ngày nay ăn nên làm ra quá, hahaha.”
Những người còn lại, bao gồm giới hắc đạo đều nhìn cô với ánh mắt khó chịu, nghiến răng căm tức. Nhưng luật chơi là thế. Thua thì phải chấp nhận chung tiền.
Đang lúc cao hứng thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nụ cười trên khóe môi Mạc Đào lập tức tắt hẳn. Tuy nhiên, cô vẫn chịu khó mở màn hình điện thoại lên, xem đối phương gọi đến là ai. Ngay khi xác nhận người ở đầu dây bên kia không ai khác là Nam Cung Thống, Mạc Đào lập tức nghe máy mà lên tiếng cằn nhằn nói:
- “Ngài Nam Cung gọi tôi có chuyện gì sao? Rất tiếc hiện tại tôi không rảnh đến gặp ông. Để vài hôm sau hẳn tính nhé.”
Chưa đợi đối phương trả lời thì Mạc Đào đã ném chiếc điện thoại vào trong túi xách. Cô ta hiện tại say bí tỉ đến nổi chỉ muốn tìm chỗ giường êm lăn đùng ra ngủ.
Phía bên này, tên thuộc hạ vẻ mặt khó chịu vì những lời say mèm của người con gái đầu dây bên kia. Hắn vội đưa lại điện thoại cho người trước mặt, trầm giọng tường thuật lại:
- “Ngài Nam Cung, có vẻ cô ta đang tận hưởng trong một hộp đêm nào đó, đến mức chẳng đoái hoài đến mệnh lệnh của ngài.”
Nghe đến đây, Nam Cung Thống chậm rãi xoay người lại. Ông ta khẽ liếc mắt nhìn sang Alan đang làm phép trên quyển chú, cất giọng quyền lực, ra lệnh cho thuộc hạ:
- “Lục tung khắp các hộp đêm trong thành phố này. Mau chóng bắt sống con ả Mạc Đào đó về đây càng nhanh càng tốt. Đêm nay không trăng, sẽ giúp ta hoàn thành nghi thức hóa giải lời tà chú trước khi xà vương hoàn thành xác lập lời tuyên hứa vào đêm trăng tròn.”
*Lời nhắn của tác giả:
"Mến chào các độc giả! Có lẽ thời gian cập nhật chương khá lâu khiến các bạn dần nản. Điều này mình hiểu được. Nhưng do thời gian vừa rồi người chị em thân thiết của mình vừa qua đời cũng khiến tâm trạng mình đi xuống và những phúc lợi trên app chẳng còn như xưa càng khiến mình mất đi động lực viết.
Quan điểm của mình khi đến với giới viết, trước tiên cảm xúc của bản thân phải tốt mới có thể truyền tải nội dung đến độc giả một cách thoải mái nhất, không gò bó, không chạy theo thành tích bởi vì mình không phải là một người viết truyện chuyên nghiệp. Mình viết vì muốn tạo ra thế giới của riêng mình. Một thế giới nhân quả luôn tồn tại, điều tốt luôn chiến thắng cái xấu. Và hơn thế, mình viết vì độc giả lâu năm của mình. Những bạn đã theo dõi suốt quá trình trưởng thành của mình trên app.
Cuối cùng, mình xin gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến những bạn đã và đang theo dõi bộ truyện này.
Thân ái!