Chương 4
20.
Ta tiến lên hai bước, hành lễ.
“Sao không dám quay lại? Hoàng hậu nương nương làm nhiều chuyện như vậy dù sao cũng phải có người nói ra chứ.”
Nàng dường như rất hứng thú, ngồi thẳng người.
“Ồ? Ta đây ngược lại muốn nghe các ngươi nói cái gì.”
Ta từ trong tay áo lấy ra An Thần Hương.
“Trong cung phát xuống loại hương này hẳn là do Hoàng hậu nương nương đặc biệt chuẩn bị, bên trong vừa có dược liệu tránh thai vừa có chất gây ảo giác.”
“Có thể thêm toàn bộ vào mà không để người khác phát hiện, thật đúng là hao tâm tổn trí.”
Nàng ta không hề sợ hãi.
“Ngươi có chứng cứ không?”
Ta lấy ra huyết thư mà Hứa Lâm Lang để lại.
“Vậy khai của cựu Quý phi có được tính là chứng cứ không?”
Ta đọc từng câu từng chữ những gì viết trên đó. Mỗi câu nói ra, sắc mặt Hoàng hậu lại kém một phần.
Nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ ngồi ở đó.
“Vậy thì sao?"
Nàng ta ngẩng đầu: “Hứa Lâm Lang bất kính với bổn cung, bổn cung dựa theo cung quy ban chet cho nàng ta thì sao...... Ngươi cũng vậy, tự tiện xông vào Tiêu Phòng cung, ban chet!”
Cô cô chưởng sự phía sau nàng ta tiến lên vài bước, dưới da thịt có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Ta đứng ở giữa, tay giấu trong tay áo có chút run rẩy. Những con nhộng trong cơ thể cô cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ thể cô cô tách ra, từ bên trong một con bọ lớn với cơ thể nhớp nháp chui ra.
21.
Con bọ dừng lại trước mặt ta. Ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ miệng nó. Mùi này làm ta muốn nôn.
Giọng nói của Hoàng hậu từ xa xa truyền đến.
“Ngươi còn chờ cái gì nữa!!! Nàng ta đã vi phạm quy củ! Sao còn không giet nàng ta đi.”
Ta cảm giác bùa hộ mệnh trên người đang nóng lên. Ta thử thăm dò đi về phía trước một bước nhỏ, con bọ giống như bị ngọn lửa thiêu đốt lui về phía sau một chút.
Chắc chắn rồi. Cả người ta thả lỏng xuống. Tuy rằng trước mặt vẫn là con bọ xấu xí này. Nhưng sau khi biết nó không thể gây tổn thương đến ta, trong lòng ta ngoại trừ buồn nôn thì không còn cảm xúc nào khác.
LNương nương.” Ta nói: “Thứ nhất ta không có xông vào Tiêu Phòng cung, thứ hai ta không có đi quá giới hạn. Vậy xin hỏi ta đã vi phạm điều gì trong cung quy?”
Con bọ theo lời ta chậm rãi lui về phía sau, dần dần rút về trong da người.
“Nương nương, Giang tiểu chủ đích thực không có vi phạm cung quy.”
Ánh mắt Hoàng hậu ảm đạm, nàng ta giống như mất hết lực ngã xuống ghế của mình. Ta cũng không tiếp tục đi về phía trước, chỉ thành thật đứng ở trong điện.
"Người muốn tự mình thỉnh tội, hay là ta mang người đến cầu kiến Hoàng thượng?"
Nàng ta đột nhiên bật cười.
“Thỉnh tội? Ha ha ha ha.”
Tiếng cười của nàng ta truyền khắp đại điện: “Ta có tội gì mà phải thỉnh, chẳng qua là phụng mệnh làm việc thôi!”
Phụng mệnh làm việc? Ta vội vàng truy hỏi.
“Người đứng sau ngươi là ai?”
22.
Ta vẫn chưa hỏi. Sau khi ta nói ra nghi vấn này, Hoàng hậu không chút do dự đuổi ta ra khỏi đại điện. Chỉ để lại một lời.
“Ngươi đừng nên biết. Cứ sống trong nỗi sợ hãi này đi.”
Khi gõ cửa Tiêu Phòng cung lần nữa thì đã không còn ai mở. Không, ta chỉ có thể trở về phòng của mình.
Lúc ta đang rầu rĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Giang tiểu chủ có ở đây không? Hoàng thượng phái ta tới mời ngài qua đó một chuyến.”
Ta đặt hương xuống rồi đứng dậy, ra cửa nghênh đón. Hoàng hậu bên kia đã không có cách nào tiếp tục thăm dò, đang nghĩ làm sao để thăm dò phía Hoàng thượng.
Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh mà. Mới ra cửa, liền gặp được Tạ Tương cùng Tô Hàm đi theo phía sau công công. Nhìn thấy hai người bọn họ, ta có chút kinh ngạc.
Một lần mời ba người chúng ta. Trong lòng ta dâng lên một dự cảm xấu. Nhưng đây là cơ hội duy nhất phi tần ở hậu cung có thể nhìn thấy Thánh Thượng.
Nhất định phải nắm chắc. Đường đi tới Dưỡng Tâm điện rất xa, nhưng những phi tần cấp thấp như chúng ta không có tư cách ngồi kiệu trong hậu cung.
Đi đến lúc hai chân đều đã mềm nhũn, chúng ta mới nhìn thấy cửa lớn Dưỡng Tâm điện.
“Nô tài chỉ đưa các vị tiểu chủ đến đây thôi, Thánh thượng đang ở trong điện chờ ba vị.”
Thái giám lui về phía sau vài bước, thi lễ xong đưa mắt nhìn chúng ta đi vào.
23.
Hoàng đế đang ngồi trên ghế thờ ơ nhìn quyển sổ, thỉnh thoảng cầm bút viết mấy chữ. Nhìn thấy chúng ta đi vào, Thục phi oán hận liếc mắt nhìn chúng ta một cái.
Hoàng hậu cùng Thục phi một trái một phải bồi ở bên cạnh Hoàng đế, một người mài mực một người bóp vai. Khung cảnh rất hài hòa.
Hoàng hậu giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, liếc mắt nhìn chúng tôi một cái nhưng cũng không nói gì.
Thấy chúng ta đi vào, Hoàng thượng khoát tay bảo các nàng đi về trước.
“Nghe nói các ngươi cáo trạng Thục phi ngang ngược, kiêu ngạo? Còn ở Tiêu Phòng cung đại náo một trận?”
Hắn bỏ tấu chương xuống, hứng thú nhìn chúng ta. Chẳng lẽ là tới làm chỗ dựa cho Hoàng hậu và Thục phi sao?
Trong lòng chúng ta có chút thấp thỏm, nhưng rất nhanh đã quỳ xuống. Những vị đại thần tranh luận cùng với Hoàng thượng cửu ngũ chi tôn không có mấy người có thể toàn thân trở ra, chứ đừng nói đến những phi tần thấp bé như chúng ta.
Hoàng đế trước mắt mang bộ dáng hưng sư vấn tội, vậy không bằng chúng ta trước tiên cứ thừa nhận sai lầm.
“Trẫm không trách các ngươi, đứng lên đi.”
Hắn cười phất phất tay, bảo mấy thị nữ đỡ chúng ta ngồi xuống bên cạnh. Đợi khi chúng ta ngồi xuống xong hắn mới tiếp tục nói chuyện.
“Trẫm đã giáo huấn các nàng ấy. Gọi các ngươi tới chỉ là muốn biết trong cung này có chỗ nào không ổn hay không thôi.”
24.
Trong lúc nhất thời, trong lòng ta không thể quyết định được. Hắn rốt cuộc là muốn hưng sư vấn tội chúng ta, hay là muốn mượn tay chúng ta để hạ Hoàng hậu cùng Thục phi?
Nhưng đó có thật sự là ý của bậc cửu ngũ chí tôn không?
“Bệ hạ, tần thiếp xin nói thẳng.”
Tô Hàm luôn nhanh mồm nhanh miệng. Nàng dăm ba câu liền nói hết mọi chuyện ra. Tốc độ nhanh đến mức chúng ta căn bản không kịp ngăn lại.
Đây thật sự là Tô Hàm luôn bình tĩnh lúc trước sao? Sao khi nhìn thấy Hoàng đế lại như mất trí vậy.
Ta đột nhiên nhớ tới Tô Hàm từ nhỏ vẫn luôn ngưỡng mộ Hoàng thượng, lúc trước mỗi lần nhắc tới Hoàng thượng đều thể hiện bộ dáng của một tiểu nữ nhi.
Hôm nay Hoàng đế lấy thái độ như vậy tra hỏi, nàng mơ mơ hồ hồ nói hết mọi chuyện ra cũng không có gì ngạc nhiên. Chúng ta lại quên mất việc này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Được, được.” Hoàng đế vỗ tay liên tục. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười như gió xuân, nhưng lời nói trong miệng lại rất chói tai.
“Người đâu, Tạ, Tô, Giang tú nữ nghị luận chuyện tiền triều, đánh gậy sau đó nhốt vào thiên lao.”
Tô Hàm giống như là không tiếp nhận được kết cục này, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
"Tần thiếp từ nhỏ đã nghe phụ thân nói bệ hạ là một vị minh quân, nhưng bây giờ bệ hạ sao lại là bộ dạng không phân rõ thị phi như vậy?"
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.
“Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với trẫm như vậy? Kéo xuống cho trẫm, trực tiếp ch ém đầu!”
25.
"Ta xem ai dám!"
Cửa đột nhiên bị đá văng. Thiếu niên tướng sĩ cầm Hồng Anh Thương trực tiếp lao vào.
Người cầm đầu chính là Ngọc Lan một thân giáp trụ. Đi theo nàng còn có mấy chục tướng sĩ, vây quanh chúng ta chật như nêm cối.
Ngọc Lan cũng không phải thị nữ của ta, nàng là tử sĩ quan quân đội mà cha ta bí mật bồi dưỡng. Nàng vẫn luôn cùng cha ta âm thầm truyền lại tình báo trong cung.
“Làm càn.”
Hoàng đế biến sắc, cầm lấy nghiên mực bên cạnh ném tới.
Thị vệ cầm thương, trực tiếp hất nghiên mực đập đến nơi khác.
“Thằng nhãi ngươi dám! Ngươi đây là bức vua thoái vị, trẫm muốn tru di cửu tộc ngươi!”
“Bệ hạ, buông bỏ đi.”
Sau khi vào Dưỡng Tâm các, Tạ Tương vẫn luôn trầm mặc cuối cùng mới mở miệng nói câu đầu tiên.
Nàng đi tới bên cạnh ta, rút tấm vải lụa ta đặt ở trong tay áo ra.
“Giang muội muội.”
Nàng nghiêng đầu nhìn ta: “Ta biết ngươi đã đoán được mọi chuyện, lúc này còn muốn gạt người sao?”
Ta thở dài, giơ tay đẩy thị vệ đang chắn ở phía trước ra, đi đến cách hắn bảy thước.
“Bắt đầu từ khi con trai trưởng của các thế gia liên tiếp chet bất đắc kì tử. Vốn tưởng rằng, là do bệnh lạ liên tiếp mang a huynh của chúng ta đi, nhưng sau khi vào cung ta liền nhận ra có điều không đúng.”
Ta lấy ra một cái túi thơm, bên trong là An Thần Hương vừa mới đưa tới.
“Tú nữ trong cung đều có an thần hương do Hoàng hậu ban tặng. Nhưng hương này lại chứa dược liệu gây ảo giác. Hoàng hậu làm sao có thể che giấu tai mắt người khác để có được những dược liệu khó tìm này...... Sợ hẳn là có người ở sau lưng hỗ trợ. Nhưng người mà ta có thể nghĩ đến cũng chỉ có ngài."
“Quả thật trong đó có chứa dược liệu gây ảo giác, nhưng ngươi thật sự cảm thấy tất cả đều là ảo giác sao?"
Trên mặt Hoàng đế hiện ra nụ cười quỷ dị. Hắn ta nhìn chúng tôi như nhìn những chú hề nhảy nhót.
“Đương nhiên không phải.”
Ta thờ ơ lấy lá bùa hộ mệnh Tạ Tương đưa cho ta lúc trước ra: “Trong hoàng cung này đích thực cũng có thứ không sạch sẽ. Nhưng hiện tại hẳn là đã không còn nữa......”
“Trở lại vấn đề chính. Sau khi bệ hạ giet chet người thừa kế thế gia, liền bắt nữ nhi của bọn họ nhét vào trong cung. Hoàng hậu ở trong cung diệt trừ các nàng... Khi thế gia mất đi tất cả người thừa kế, bệ hạ có thể danh chính ngôn thuận thu hồi quyền lực trước kia từng chia đều ở trong tay bọn họ. Ta nói có đúng không?"
“Vậy thì sao?”
Hắn giống như là bị nói trúng tim đen, đột nhiên nổi giận: "Thế gia các ngươi cho đến bây giờ đều không muốn thừa nhận trẫm là Hoàng đế. Trẫm là bậc cửu ngũ chi tôn, là chủ của thiên hạ. Nhưng các ngươi lại không để trẫm vào mắt.”
“Dân chúng địa phương chỉ biết thế gia đại tộc mà không biết đến Hoàng đế. Trẫm ngồi lên ngôi vị Hoàng đế đã phải chịu bao nhiêu uất ức!"
26.
Ta lạnh lùng nhìn bộ dáng hắn hiện tại có chút điên cuồng.
“Những con quái vật kia đều nghe theo sự chỉ huy của trẫm. Đi ra, tất cả đi ra cho ta! Giet bọn chúng cho trẫm.”
Hắn liên tục vung hoàng phù trong tay, dường như còn muốn hô gì đó.
“Bệ hạ, buông bỏ đi.”
Cửa lại bị đẩy ra, một đạo sĩ râu bạc chậm rãi đi vào. Hắn không coi ai ra gì đi tới trước mặt Hoàng thượng rút phù chú trong tay hắn đi.
Đầu ngón tay khẽ động, hoàng phù liền hóa thành tro tàn. Hoàng hậu và Thục phi bị trói ở phía sau không nhúc nhích được.
Trong miệng các nàng bị nhét khăn, rên rỉ gọi Hoàng đế, như muốn khẩn cầu Hoàng đế cứu các nàng. Nhưng bây giờ chính bản thân Hoàng đế còn khó bảo toàn.
“Bệ hạ.”
Ta nói: “Nếu quả thật giống như ngài nói, chúng ta không để ngài vào mắt, như vậy sẽ không có nhiều đích nữ thật lòng muốn vào cung như vậy. Cục diện hôm nay, là do chính sự lựa chọn của ngài gây ra.”
Đêm trước khi tiến cung, phụ thân cùng ta thắp nến nói chuyện. Ông nói cho ta biết thế gia cùng Hoàng đế nguồn gốc sâu xa, nói Hoàng đế đối với chúng ta luôn phòng bị.
Vốn là muốn để ta nắm lấy trái tim Hoàng đế, nhưng trước khi ta rời đi, phụ thân lại gọi ta lại.
“Uyển Nương,” Ông nói," Nếu như không thể bắt được trái tim Hoàng thượng, vậy nghĩ cách tìm ra một lý do để chúng ta có thể phế bỏ Hoàng thượng.”
Hoàng thượng ngồi phịch xuống ghế, thật lâu sau cũng không nói gì. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười ha ha. Hắn cười rất lâu, lâu đến mức chúng ta đều có chút không kiên nhẫn.
“Ta tính kế lâu như vậy, vẫn chưa kịp đấu với các ngươi. Thua các ngươi trẫm không cảm thấy oan.” Hắn nhếch khóe miệng.
“Sau đó thì sao? Các ngươi muốn giet trẫm, tự mình đăng cơ?”
Người thiếu niên tiến lên một bước, phất tay sai người dẫn bọn họ xuống.
“Không, chúng ta chỉ là muốn khôi phục lại mọi thứ như trước đây mà thôi.”
Bắc Chiêu năm thứ 10, Hoàng đế ban chiếu thỉnh tội.
[Trẫm giet cha giet huynh, đêm không thể chợp mắt. Ngày sau hối hận.
Nay nghe nói tiên thái tử còn có ấu tử vẫn tồn tại ở thế gian, nhớ tới đã từng chịu đủ loại bi ai.
Dư văn hoàng thiên mệnh bất quy thường, duy quy quy đức. Cố Nghiêu thụ Thuấn, Thuấn thụ vũ, thì kỳ nghi dã. Thiên chán ta bắc chiêu, thùy biến dĩ cáo, duy nhĩ tổn dĩ tri.
Dư mặc dù không rõ, dám tuân thiên mệnh, cách hữu đức tai! Nay thích Đường Ngu cựu điển, thiền tại tiên thái tử chi tử, dung bố cáo xa nhĩ yên.]
{*Đoạn này tui không hiểu lắm, tui để câu gốc ở đây. Ai biết thì ib vào page giúp tui để tui sửa nha, cảm ơn mn: 「朕杀父弑兄,夜不能寐。日日后悔。今听闻先太子尚有幼子存于世间,想起曾经种种不由悲恸。予闻皇天之命不归于常,惟归于德。故尧授舜,舜授禹,时其宜也。天厌我北昭,垂变以告,惟尔罔弗知。予虽不明,敢弗遵天命,格有德哉!今踵唐虞旧典,禅位于先太子之子,庸布告遐迩焉。」}
Hoàng đế thoái vị, tân đế lên ngôi. Phi tử địa vị cao theo Hoàng đế di dời đến Thái An cung. Phi tử địa vị thấp chưa nhận ân sủng bị đuổi ra khỏi cung, tự do thành thân.
Ta cũng trở về nhà. Lúc xuống xe gặp lại phụ thân. Ông nhìn ta thật lâu không nói, lúc sau hai vành mắt đỏ lên. Vỗ vai ta liên tiếp nói ba chữ tốt.
“Uyển Nương, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
[HOÀN]
Ta tiến lên hai bước, hành lễ.
“Sao không dám quay lại? Hoàng hậu nương nương làm nhiều chuyện như vậy dù sao cũng phải có người nói ra chứ.”
Nàng dường như rất hứng thú, ngồi thẳng người.
“Ồ? Ta đây ngược lại muốn nghe các ngươi nói cái gì.”
Ta từ trong tay áo lấy ra An Thần Hương.
“Trong cung phát xuống loại hương này hẳn là do Hoàng hậu nương nương đặc biệt chuẩn bị, bên trong vừa có dược liệu tránh thai vừa có chất gây ảo giác.”
“Có thể thêm toàn bộ vào mà không để người khác phát hiện, thật đúng là hao tâm tổn trí.”
Nàng ta không hề sợ hãi.
“Ngươi có chứng cứ không?”
Ta lấy ra huyết thư mà Hứa Lâm Lang để lại.
“Vậy khai của cựu Quý phi có được tính là chứng cứ không?”
Ta đọc từng câu từng chữ những gì viết trên đó. Mỗi câu nói ra, sắc mặt Hoàng hậu lại kém một phần.
Nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ ngồi ở đó.
“Vậy thì sao?"
Nàng ta ngẩng đầu: “Hứa Lâm Lang bất kính với bổn cung, bổn cung dựa theo cung quy ban chet cho nàng ta thì sao...... Ngươi cũng vậy, tự tiện xông vào Tiêu Phòng cung, ban chet!”
Cô cô chưởng sự phía sau nàng ta tiến lên vài bước, dưới da thịt có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Ta đứng ở giữa, tay giấu trong tay áo có chút run rẩy. Những con nhộng trong cơ thể cô cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ thể cô cô tách ra, từ bên trong một con bọ lớn với cơ thể nhớp nháp chui ra.
21.
Con bọ dừng lại trước mặt ta. Ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ miệng nó. Mùi này làm ta muốn nôn.
Giọng nói của Hoàng hậu từ xa xa truyền đến.
“Ngươi còn chờ cái gì nữa!!! Nàng ta đã vi phạm quy củ! Sao còn không giet nàng ta đi.”
Ta cảm giác bùa hộ mệnh trên người đang nóng lên. Ta thử thăm dò đi về phía trước một bước nhỏ, con bọ giống như bị ngọn lửa thiêu đốt lui về phía sau một chút.
Chắc chắn rồi. Cả người ta thả lỏng xuống. Tuy rằng trước mặt vẫn là con bọ xấu xí này. Nhưng sau khi biết nó không thể gây tổn thương đến ta, trong lòng ta ngoại trừ buồn nôn thì không còn cảm xúc nào khác.
LNương nương.” Ta nói: “Thứ nhất ta không có xông vào Tiêu Phòng cung, thứ hai ta không có đi quá giới hạn. Vậy xin hỏi ta đã vi phạm điều gì trong cung quy?”
Con bọ theo lời ta chậm rãi lui về phía sau, dần dần rút về trong da người.
“Nương nương, Giang tiểu chủ đích thực không có vi phạm cung quy.”
Ánh mắt Hoàng hậu ảm đạm, nàng ta giống như mất hết lực ngã xuống ghế của mình. Ta cũng không tiếp tục đi về phía trước, chỉ thành thật đứng ở trong điện.
"Người muốn tự mình thỉnh tội, hay là ta mang người đến cầu kiến Hoàng thượng?"
Nàng ta đột nhiên bật cười.
“Thỉnh tội? Ha ha ha ha.”
Tiếng cười của nàng ta truyền khắp đại điện: “Ta có tội gì mà phải thỉnh, chẳng qua là phụng mệnh làm việc thôi!”
Phụng mệnh làm việc? Ta vội vàng truy hỏi.
“Người đứng sau ngươi là ai?”
22.
Ta vẫn chưa hỏi. Sau khi ta nói ra nghi vấn này, Hoàng hậu không chút do dự đuổi ta ra khỏi đại điện. Chỉ để lại một lời.
“Ngươi đừng nên biết. Cứ sống trong nỗi sợ hãi này đi.”
Khi gõ cửa Tiêu Phòng cung lần nữa thì đã không còn ai mở. Không, ta chỉ có thể trở về phòng của mình.
Lúc ta đang rầu rĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Giang tiểu chủ có ở đây không? Hoàng thượng phái ta tới mời ngài qua đó một chuyến.”
Ta đặt hương xuống rồi đứng dậy, ra cửa nghênh đón. Hoàng hậu bên kia đã không có cách nào tiếp tục thăm dò, đang nghĩ làm sao để thăm dò phía Hoàng thượng.
Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh mà. Mới ra cửa, liền gặp được Tạ Tương cùng Tô Hàm đi theo phía sau công công. Nhìn thấy hai người bọn họ, ta có chút kinh ngạc.
Một lần mời ba người chúng ta. Trong lòng ta dâng lên một dự cảm xấu. Nhưng đây là cơ hội duy nhất phi tần ở hậu cung có thể nhìn thấy Thánh Thượng.
Nhất định phải nắm chắc. Đường đi tới Dưỡng Tâm điện rất xa, nhưng những phi tần cấp thấp như chúng ta không có tư cách ngồi kiệu trong hậu cung.
Đi đến lúc hai chân đều đã mềm nhũn, chúng ta mới nhìn thấy cửa lớn Dưỡng Tâm điện.
“Nô tài chỉ đưa các vị tiểu chủ đến đây thôi, Thánh thượng đang ở trong điện chờ ba vị.”
Thái giám lui về phía sau vài bước, thi lễ xong đưa mắt nhìn chúng ta đi vào.
23.
Hoàng đế đang ngồi trên ghế thờ ơ nhìn quyển sổ, thỉnh thoảng cầm bút viết mấy chữ. Nhìn thấy chúng ta đi vào, Thục phi oán hận liếc mắt nhìn chúng ta một cái.
Hoàng hậu cùng Thục phi một trái một phải bồi ở bên cạnh Hoàng đế, một người mài mực một người bóp vai. Khung cảnh rất hài hòa.
Hoàng hậu giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, liếc mắt nhìn chúng tôi một cái nhưng cũng không nói gì.
Thấy chúng ta đi vào, Hoàng thượng khoát tay bảo các nàng đi về trước.
“Nghe nói các ngươi cáo trạng Thục phi ngang ngược, kiêu ngạo? Còn ở Tiêu Phòng cung đại náo một trận?”
Hắn bỏ tấu chương xuống, hứng thú nhìn chúng ta. Chẳng lẽ là tới làm chỗ dựa cho Hoàng hậu và Thục phi sao?
Trong lòng chúng ta có chút thấp thỏm, nhưng rất nhanh đã quỳ xuống. Những vị đại thần tranh luận cùng với Hoàng thượng cửu ngũ chi tôn không có mấy người có thể toàn thân trở ra, chứ đừng nói đến những phi tần thấp bé như chúng ta.
Hoàng đế trước mắt mang bộ dáng hưng sư vấn tội, vậy không bằng chúng ta trước tiên cứ thừa nhận sai lầm.
“Trẫm không trách các ngươi, đứng lên đi.”
Hắn cười phất phất tay, bảo mấy thị nữ đỡ chúng ta ngồi xuống bên cạnh. Đợi khi chúng ta ngồi xuống xong hắn mới tiếp tục nói chuyện.
“Trẫm đã giáo huấn các nàng ấy. Gọi các ngươi tới chỉ là muốn biết trong cung này có chỗ nào không ổn hay không thôi.”
24.
Trong lúc nhất thời, trong lòng ta không thể quyết định được. Hắn rốt cuộc là muốn hưng sư vấn tội chúng ta, hay là muốn mượn tay chúng ta để hạ Hoàng hậu cùng Thục phi?
Nhưng đó có thật sự là ý của bậc cửu ngũ chí tôn không?
“Bệ hạ, tần thiếp xin nói thẳng.”
Tô Hàm luôn nhanh mồm nhanh miệng. Nàng dăm ba câu liền nói hết mọi chuyện ra. Tốc độ nhanh đến mức chúng ta căn bản không kịp ngăn lại.
Đây thật sự là Tô Hàm luôn bình tĩnh lúc trước sao? Sao khi nhìn thấy Hoàng đế lại như mất trí vậy.
Ta đột nhiên nhớ tới Tô Hàm từ nhỏ vẫn luôn ngưỡng mộ Hoàng thượng, lúc trước mỗi lần nhắc tới Hoàng thượng đều thể hiện bộ dáng của một tiểu nữ nhi.
Hôm nay Hoàng đế lấy thái độ như vậy tra hỏi, nàng mơ mơ hồ hồ nói hết mọi chuyện ra cũng không có gì ngạc nhiên. Chúng ta lại quên mất việc này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Được, được.” Hoàng đế vỗ tay liên tục. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười như gió xuân, nhưng lời nói trong miệng lại rất chói tai.
“Người đâu, Tạ, Tô, Giang tú nữ nghị luận chuyện tiền triều, đánh gậy sau đó nhốt vào thiên lao.”
Tô Hàm giống như là không tiếp nhận được kết cục này, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
"Tần thiếp từ nhỏ đã nghe phụ thân nói bệ hạ là một vị minh quân, nhưng bây giờ bệ hạ sao lại là bộ dạng không phân rõ thị phi như vậy?"
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.
“Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với trẫm như vậy? Kéo xuống cho trẫm, trực tiếp ch ém đầu!”
25.
"Ta xem ai dám!"
Cửa đột nhiên bị đá văng. Thiếu niên tướng sĩ cầm Hồng Anh Thương trực tiếp lao vào.
Người cầm đầu chính là Ngọc Lan một thân giáp trụ. Đi theo nàng còn có mấy chục tướng sĩ, vây quanh chúng ta chật như nêm cối.
Ngọc Lan cũng không phải thị nữ của ta, nàng là tử sĩ quan quân đội mà cha ta bí mật bồi dưỡng. Nàng vẫn luôn cùng cha ta âm thầm truyền lại tình báo trong cung.
“Làm càn.”
Hoàng đế biến sắc, cầm lấy nghiên mực bên cạnh ném tới.
Thị vệ cầm thương, trực tiếp hất nghiên mực đập đến nơi khác.
“Thằng nhãi ngươi dám! Ngươi đây là bức vua thoái vị, trẫm muốn tru di cửu tộc ngươi!”
“Bệ hạ, buông bỏ đi.”
Sau khi vào Dưỡng Tâm các, Tạ Tương vẫn luôn trầm mặc cuối cùng mới mở miệng nói câu đầu tiên.
Nàng đi tới bên cạnh ta, rút tấm vải lụa ta đặt ở trong tay áo ra.
“Giang muội muội.”
Nàng nghiêng đầu nhìn ta: “Ta biết ngươi đã đoán được mọi chuyện, lúc này còn muốn gạt người sao?”
Ta thở dài, giơ tay đẩy thị vệ đang chắn ở phía trước ra, đi đến cách hắn bảy thước.
“Bắt đầu từ khi con trai trưởng của các thế gia liên tiếp chet bất đắc kì tử. Vốn tưởng rằng, là do bệnh lạ liên tiếp mang a huynh của chúng ta đi, nhưng sau khi vào cung ta liền nhận ra có điều không đúng.”
Ta lấy ra một cái túi thơm, bên trong là An Thần Hương vừa mới đưa tới.
“Tú nữ trong cung đều có an thần hương do Hoàng hậu ban tặng. Nhưng hương này lại chứa dược liệu gây ảo giác. Hoàng hậu làm sao có thể che giấu tai mắt người khác để có được những dược liệu khó tìm này...... Sợ hẳn là có người ở sau lưng hỗ trợ. Nhưng người mà ta có thể nghĩ đến cũng chỉ có ngài."
“Quả thật trong đó có chứa dược liệu gây ảo giác, nhưng ngươi thật sự cảm thấy tất cả đều là ảo giác sao?"
Trên mặt Hoàng đế hiện ra nụ cười quỷ dị. Hắn ta nhìn chúng tôi như nhìn những chú hề nhảy nhót.
“Đương nhiên không phải.”
Ta thờ ơ lấy lá bùa hộ mệnh Tạ Tương đưa cho ta lúc trước ra: “Trong hoàng cung này đích thực cũng có thứ không sạch sẽ. Nhưng hiện tại hẳn là đã không còn nữa......”
“Trở lại vấn đề chính. Sau khi bệ hạ giet chet người thừa kế thế gia, liền bắt nữ nhi của bọn họ nhét vào trong cung. Hoàng hậu ở trong cung diệt trừ các nàng... Khi thế gia mất đi tất cả người thừa kế, bệ hạ có thể danh chính ngôn thuận thu hồi quyền lực trước kia từng chia đều ở trong tay bọn họ. Ta nói có đúng không?"
“Vậy thì sao?”
Hắn giống như là bị nói trúng tim đen, đột nhiên nổi giận: "Thế gia các ngươi cho đến bây giờ đều không muốn thừa nhận trẫm là Hoàng đế. Trẫm là bậc cửu ngũ chi tôn, là chủ của thiên hạ. Nhưng các ngươi lại không để trẫm vào mắt.”
“Dân chúng địa phương chỉ biết thế gia đại tộc mà không biết đến Hoàng đế. Trẫm ngồi lên ngôi vị Hoàng đế đã phải chịu bao nhiêu uất ức!"
26.
Ta lạnh lùng nhìn bộ dáng hắn hiện tại có chút điên cuồng.
“Những con quái vật kia đều nghe theo sự chỉ huy của trẫm. Đi ra, tất cả đi ra cho ta! Giet bọn chúng cho trẫm.”
Hắn liên tục vung hoàng phù trong tay, dường như còn muốn hô gì đó.
“Bệ hạ, buông bỏ đi.”
Cửa lại bị đẩy ra, một đạo sĩ râu bạc chậm rãi đi vào. Hắn không coi ai ra gì đi tới trước mặt Hoàng thượng rút phù chú trong tay hắn đi.
Đầu ngón tay khẽ động, hoàng phù liền hóa thành tro tàn. Hoàng hậu và Thục phi bị trói ở phía sau không nhúc nhích được.
Trong miệng các nàng bị nhét khăn, rên rỉ gọi Hoàng đế, như muốn khẩn cầu Hoàng đế cứu các nàng. Nhưng bây giờ chính bản thân Hoàng đế còn khó bảo toàn.
“Bệ hạ.”
Ta nói: “Nếu quả thật giống như ngài nói, chúng ta không để ngài vào mắt, như vậy sẽ không có nhiều đích nữ thật lòng muốn vào cung như vậy. Cục diện hôm nay, là do chính sự lựa chọn của ngài gây ra.”
Đêm trước khi tiến cung, phụ thân cùng ta thắp nến nói chuyện. Ông nói cho ta biết thế gia cùng Hoàng đế nguồn gốc sâu xa, nói Hoàng đế đối với chúng ta luôn phòng bị.
Vốn là muốn để ta nắm lấy trái tim Hoàng đế, nhưng trước khi ta rời đi, phụ thân lại gọi ta lại.
“Uyển Nương,” Ông nói," Nếu như không thể bắt được trái tim Hoàng thượng, vậy nghĩ cách tìm ra một lý do để chúng ta có thể phế bỏ Hoàng thượng.”
Hoàng thượng ngồi phịch xuống ghế, thật lâu sau cũng không nói gì. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười ha ha. Hắn cười rất lâu, lâu đến mức chúng ta đều có chút không kiên nhẫn.
“Ta tính kế lâu như vậy, vẫn chưa kịp đấu với các ngươi. Thua các ngươi trẫm không cảm thấy oan.” Hắn nhếch khóe miệng.
“Sau đó thì sao? Các ngươi muốn giet trẫm, tự mình đăng cơ?”
Người thiếu niên tiến lên một bước, phất tay sai người dẫn bọn họ xuống.
“Không, chúng ta chỉ là muốn khôi phục lại mọi thứ như trước đây mà thôi.”
Bắc Chiêu năm thứ 10, Hoàng đế ban chiếu thỉnh tội.
[Trẫm giet cha giet huynh, đêm không thể chợp mắt. Ngày sau hối hận.
Nay nghe nói tiên thái tử còn có ấu tử vẫn tồn tại ở thế gian, nhớ tới đã từng chịu đủ loại bi ai.
Dư văn hoàng thiên mệnh bất quy thường, duy quy quy đức. Cố Nghiêu thụ Thuấn, Thuấn thụ vũ, thì kỳ nghi dã. Thiên chán ta bắc chiêu, thùy biến dĩ cáo, duy nhĩ tổn dĩ tri.
Dư mặc dù không rõ, dám tuân thiên mệnh, cách hữu đức tai! Nay thích Đường Ngu cựu điển, thiền tại tiên thái tử chi tử, dung bố cáo xa nhĩ yên.]
{*Đoạn này tui không hiểu lắm, tui để câu gốc ở đây. Ai biết thì ib vào page giúp tui để tui sửa nha, cảm ơn mn: 「朕杀父弑兄,夜不能寐。日日后悔。今听闻先太子尚有幼子存于世间,想起曾经种种不由悲恸。予闻皇天之命不归于常,惟归于德。故尧授舜,舜授禹,时其宜也。天厌我北昭,垂变以告,惟尔罔弗知。予虽不明,敢弗遵天命,格有德哉!今踵唐虞旧典,禅位于先太子之子,庸布告遐迩焉。」}
Hoàng đế thoái vị, tân đế lên ngôi. Phi tử địa vị cao theo Hoàng đế di dời đến Thái An cung. Phi tử địa vị thấp chưa nhận ân sủng bị đuổi ra khỏi cung, tự do thành thân.
Ta cũng trở về nhà. Lúc xuống xe gặp lại phụ thân. Ông nhìn ta thật lâu không nói, lúc sau hai vành mắt đỏ lên. Vỗ vai ta liên tiếp nói ba chữ tốt.
“Uyển Nương, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
[HOÀN]