Chương : 2
Peter đối với một màn này cảm thấy rất hài lòng. Ưu thế mà y muốn chính là tất cả năng lực của nhân vật sau khi trưởng thành, thành tích học tập của Peter Pettigrew trong tổ bốn người cũng không bằng được ai, thế nhưng dù gì cũng đã học xong Animagus. Khả năng Animagus này còn có một ứng dụng rất lớn, đó chính là có thể điều khiển đồng loại, đồng thời còn có thể giao tiếp với động vật. Trong nguyên tác có viết Peter đã lợi dụng đám chuột đi thu thập tình báo, còn có Sirius Black cũng đã từng thông qua mèo mập của Hermiastory đột nhập Hogwarts.
Bất quá có ưu thế còn phải biết cách dùng, nếu vận dụng ưu thế của mình một cách không hợp lý, cho dù ngươi có được một cái không gian cũng chỉ có thể dùng để trồng rau làm nông, còn phải cẩn thận đề phòng không để người ta bắt lại cắt lát xét nghiệm.
Cũng giống như y, nếu như không biết lợi dụng cho tốt những khả năng của mình, y cũng chỉ là một phù thủy thành niên thông thường mà thôi.
Hắc Bạch Vô Thường hiển nhiên đối với yêu cầu cuối cùng của y cảm thấy rất bất mãn, vì vậy liền cho thêm một cái giới hạn thời gian, khiến cái ưu thế này không thể tùy tiện đem ra sử dụng.
Lúc còn bé khi nằm ở trong nôi, y vốn từng muốn nhìn một chút ký ức về những kỹ năng kia, thế nhưng kết quả chính là cái gì cũng không nhìn thấy. Ngay từ đầu y còn cho rằng địa phủ làm ăn không chất lượng, hoặc là y đã bị mấy bọn họ lừa gạt mất rồi, thẳng đến khi y tiếp nhận lần đầu tiên ma lực hỗn loạn khiến y không khống chế được làm nổ tung một bình sữa thì mới lờ mờ hiểu ra.
Những kỹ năng này vẫn là có một cái khóa nhỏ, phải tìm cách mở ra mới có thể giải phóng.
Nói cách khác, nếu như Peter Pettigrew trong nguyên tác có cái năng lực đặc biệt hiếm thấy gì, y rất có khả năng cả đời này cũng không thể mở ra năng lực kia.
Bất quá, một chút điểm phiền phức nho nhỏ ấy đối với y lại là có lợi mà không hại.
Đầu tiên, nếu như Peter thật sự có cái năng lực gì đó không muốn người biết nhất định cũng không phải là loại lợi hại gì, nếu không gã cũng không phải uất ức bị đẩy ra làm vật hy sinh như vậy. Còn có một điểm nữa chính là, những thứ y không biết liền hoàn toàn không biết, sau khi tiếp xúc mới có thể học xong, như vậy cũng có thể xem như là thiên phú học tập, mà cái chuyện thiên phú này cũng không phải là thứ hiếm thấy gì, người ngoài chỉ cảm thấy đặc biệt chứ không kỳ lạ.
Tuy rằng trong kế hoạch của cậu hẳn sẽ không xuất hiện cái loại vấn đề cấp thấp như vậy, thế nhưng trong cuộc sống bình thường, có thể bỏ qua một nguy cơ rắc rối kiểu này cũng là rất tốt.
Còn có một điểm lợi ích chính là, phương pháp như vậy sẽ không khiến y rơi vào suy nghĩ lối mòn.
Nếu như đem những năng lực kia trực tiếp nhét vào đầu y, chỉ sợ y sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ, hiện tại lại không giống, đối với bất kỳ năng lực nào của mình y cũng nỗ lực đi nghiên cứu, vì vậy ngoài ý muốn phát hiện ra một chuyện. Trong nguyên tác đối với Animagus không có quá nhiều miêu tả, thế nhưng lại có hai người vẫn trường kỳ biến hình, một là Sirius, một là Peter.
Một người khi cười rộ lên nghe như tiếng chó sủa, một người liền đơn giản, bộ dạng cực kỳ giống chuột.
Vu Nghị cũng không muốn mình sẽ sinh ra những di chứng như vậy.
Vì vậy, y mới nghĩ ra loại phương pháp đang dùng hiện tại, y bắt chước cảm giác khi Animagus, còn có nghiên cứu qua cách loài chuột phát ra âm thanh, lại lợi dụng ma lực ba động mà truyền tin tức cho đám đồng bọn của mình.
Loại phương pháp này tuy rằng rất phí ma lực, thế nhưng đối với y lại rất đáng giá.
Có loài vật nào có thể thu thập tin tức nhanh chóng hơn đám tiểu tử có mặt ở khắp nơi kia? Cho dù là vị đại ma vương trong quyển tiểu thuyết này, cái người cực kỳ thần bí kia có thể giao tiếp với rắn, thế nhưng rắn cũng cần ngủ đông, mà con chuột lại không cần.
Về phương diện tiêu hao ma lực…
Vu Nghị hài lòng kéo cong khóe miệng, xem ra không chỉ có những kỹ năng của Peter sau khi trưởng thành, mà ngay cả ma lực cũng cùng nhau đóng gói chuyển cho y rồi. Nói cách khác chính là, y vừa sinh ra đã có trình độ ma lực khi bản thân trưởng thành, hơn nữa những thứ như ma lực này sẽ tùy theo sự trưởng thành của cơ thể y mà phát triển thêm một lần nữa. Cũng có nghĩa là, lượng ma lực sau khi y thành niên sẽ là gấp đôi những phù thủy bình thường.
Tuy rằng không nhất định có thể so với đẳng cấp của Dumbledore hay Voldemort, thế nhưng nếu ném vào đám phù thủy bình thường tuyệt đối sẽ là phần tử tinh anh.
Mà vấn đề hàm lượng ma lực, cũng bởi vì y từ nhỏ đến lớn rất ít gặp phải trường hợp ma lực bạo động, vì vậy ngay cả cha mẹ y cũng không nhìn ra có gì khác biệt. Vừa nghĩ đến đây, Vu Nghị lại cảm thấy vạn phần may mắn khi y không bị ném vào một gia đình quý tộc nào đó, tựa như Malfoy.
Cha của y chỉ là một phù thủy thuần huyết phổ thông, mà mẹ càng là do Muggle sinh ra, đối với một ít ví dụ không bình thường trong giới phù thủy là hoàn toàn không biết gì cả.
Peter vừa khiến đám chuột đi dò xét một vài người đã từng rất huy hoàng, sau đó lại bởi vì ngoài ý muốn mà phá sản. Ycần tìm một người giúp y tích lũy tiền bạc tại thế giới Muggle, đồng thời cũng là một người có thể tuyên thệ trung thành không phản bội y.
Y không yêu cầu đối phương đem toàn bộ tiền bạc cung phụng cho mình, cũng không cần đối phương vì mình bán mạng hay bán linh hồn. Chỉ yêu cầu đối phương có thể xây dựng và điều hành xong một đế quốc giải trí, chờ đợi mình quang lâm.
Mà đối phương muốn điều khiển cái đế quốc kia y sẽ không xen vào, thế nhưng chỉ cần là yêu cầu của y, cho dù là ca hát hay quay phim, người kia đều nhất định phải có thể thỏa mãn.
Mà bản thân y, không chỉ có thể đưa cho đối phương tiền tài, quyền lực, địa vị, mà còn cần phải đối với người kia có ân cứu mạng, thậm chí là giúp gã báo thù.
Cuộc mua bán này nhìn thế nào cũng là đôi bên cùng có lợi, điều kiện tiên quyết chính là… đối phương phải tin tưởng một đứa trẻ vừa mới tròn sáu tuổi, hơn nữa còn phải tiếp thu sự tồn tại của phù thủy.
Trên thực tế, việc này cậu hoàn toàn có thể đợi sau khi trưởng thành mới đi làm, mà kế hoạch nguyên bản của cậu cũng là dự định như vậy, thế nên lúc trước cậu phái binh đoàn chuột đi cũng chỉ bó hẹp trong thế giới phù thủy, làm các loại việc như theo dõi hướng gió và những tin tức của nơi này.
Hoàn cảnh nhà Pettigrew chính là cả hai đều làm công chức, cha của y tốt nghiệp từ nhà Slytherin, hiện tại là một thủ hạ bình thường dưới tay tộc trưởng gia tộc Black, độ tồn tại thấp đến mức cho dù ai cũng biết ông có quan hệ với Thực tử đồ, lại không có ai để ông vào trong mắt. Mà thái độ làm người của ông chính là mọi việc đều khiêm tốn, hoàn toàn không có khiến cho bất luận một quý tộc nào có ấn tượng xấu đối với mình. Mà mẹ của Peter Pettigrew xuất thân từ Ravenclaw, so với người cha tầm thường vô vị kia lại xuất sắc và chói mắt hơn rất nhiều, không chỉ là một phụ nữ xinh đẹp mà còn là một Thần sáng, hiện tại đang đi theo bên cạnh Thủ tướng anh, làm một bí thư đặc phái của thế giới phù thủy, cũng coi như là một công việc hoàn toàn không tệ.
Mà cũng chính là vì vậy, nhà bọn họ hiện nay trên bề mặt chính là một nhóm trung lập, có thể tùy thời tùy chỗ nghiêng về cả hai bên lại không khiến bên nào phật lòng. Mà cái loại tình huống này lại là do người cha thoạt nhìn không có gì đặc biệt kia khổ tâm hoạch định từ rất lâu.
Bất quá, cái loại hình tượng người hầu khôn khéo này sợ rằng đã có trình độ ảnh hưởng rất lớn đến Peter Pettigrew nguyên bản, khiến cho đứa trẻ này cả đời đều phải gánh lấy vận mạng đi sau người khác, đến khi gặp nạn liền bị đẩy ra thế mạng.
Cha mẹ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vu Nghị muốn thay đổi kế hoạch của mình.
Ngay từ đầu, vô luận là kế hoạch sơ bộ của ai cũng sẽ đứng dưới góc độ cá nhân mà suy xét. Vu Nghị vẫn luôn không cảm thấy cái kế hoạch, sau khi tốt nghiệp liền đưa cha mẹ di dân đến thế giới Muggle có gì không tốt. Thậm chí bọn họ muốn đến Trung Quốc hay đi Mỹ đều có thể tùy tiện lựa chọn, một là cách nước Anh cả một đại lục Âu Á, một là cách cả một cái Đại Tây Dương. Hay là đi Australia cũng không tệ, hai bên không chỉ ngăn cách bởi đại lục Âu Á mà còn có cả cái Ấn Độ Dương.
Thế nhưng, sáu năm qua sống trong sự yêu thương cưng chìu của bọn họ, cái kế hoạch ban đầu thoạt nhìn rất công bình thế nhưng thật ra lại không thiếu sự cưỡng bách kia của Vu Nghị, cũng đã dần dần bị tình cảm ăn mòn.
Đối với cha mẹ mà nói, bọn họ đã sống tại thế giới phép thuật hơn nửa đời người, mối quan hệ giao tế của bọn họ, người thân bạn bè của bọn họ, thói quen của bọn họ, thậm chí sinh hoạt mà bọn họ quen thuộc đều là ở đây.
Quê cũ khó rời, làm một người Trung quốc Vu Nghị hiểu rất rõ những tình cảm này. Nếu như y mạnh mẽ mang cha mẹ của mình rời khỏi quốc gia này, thậm chí là thế giới mà họ từng sống…
Giả dụ như bọn họ là lâm vào tình trạng cần phải chạy trối chết thì không có gì để nói, thế nhưng y hoàn toàn có thể tự do lánh mặt khỏi chiến tranh, bảo vệ sinh mệnh của cha mẹ, thậm chí là triệt để tiêu diệt Voldemort chấm dứt hậu hoạn. Y thật sự có năng lực này.
Nhớ đến tên ma vương nào đó, sắc mặt của Vu Nghị liền không nhịn được trầm xuống một chút. Mà con chuột nhỏ sau khi truyền lệnh trở về thấy biểu tình của chủ nhân liền lập tức nhảy đến một cái bục cao, dùng răng cửa và móng vuốt đem cuộn tranh trên vách tường thả ra, sau đó còn ngậm một con dao gọt hoa quả mang đến bên cạnh bàn tay chủ nhân nhà mình.
Vu Nghị sờ sờ Jerry, cầm lấy con dao gọt hoa quả lên ném thẳng vào giữa bức tranh đã được thả ra trên tường. Mà ở ngay chính giữa bức tranh còn có một vài thứ gì đó kỳ lạ màu xanh biếc.
Xét thấy bức tranh quá mức trừu tượng, chúng ta vẫn nên nói rõ một chút, trên bức họa có vẽ một cái đầu không có tóc, không có lông mày cũng không có mũi, chỉ có cái miệng và đôi mắt đỏ rực. (Người thì không thể hoàn mỹ, ảnh để liền không biết vẽ vời)
“A,ở trong lòng lại quên mất, vẫn sử dụng cái tên trước kia của mình. Peter, Peter… tuy rằng Peter đại đế cũng rất nổi tiếng, thế nhưng vì sao tất cả những liên tưởng trong đầu ta đều là cái câu hát vỡ lòng trong sách giáo khoa tiếng Anh kia thế này.”
Hello, Peterhello, John
Bất quá, cho dù y có thành kiến đến thế nào cũng không thể đổi tên, cái tên đối với một phù thủy mà nói chính là vô cùng quan trọng. Thế nhưng, cái tên Vu Nghị này đối với y cũng thực sự chính là cái tên được khắc vào sâu trong linh hồn, không thể xóa nhòa, cũng không thể nói quên là có thể quên được.
Cái tên Peter này chẳng những là cha mẹ đặt cho, hơn nữa còn là cái tên rất quan trọng trong nguyên tác, cũng không biết sau này khi lớn lên có thể tạo nên chuyện phiền toái gì đó hay không. Tỷ như… có hai phần thư thông báo nhập học gì đó…
Yên lặng nhìn chân dung Voldemort trên vách tường, (Chính là cái thứ màu xanh xanh phía trên kia, thật là hoàn toàn không thể nhìn ra.) lại thêm một con dao cực kỳ chính xác bay đến cắm vào giữa bức tranh
Vô luận là chuyện của người thân hay sầu não muốn đổi tên, vị ma vương này nếu rất biết kéo cừu hận.
Một cái kịch bản, một nam chính, một nhân vật phản diện, một người đi đường giáp.
Ở trong lúc cha của nam chính vẫn còn là một đứa trẻ phá phách, người qua đường giáp chỉ có thể có hai lựa chọn. Một là ở trước khi nhân vật phản diện lên sân khấu liền rời đi, phần diễn của mình có cũng được mà không có cũng không sao. Đạo diễn muốn đi tìm diễn viên quần chúng thế thân cũng tốt, cho dù có bỏ luôn nhân vật này cũng được, tất cả đều dễ bàn.
Còn một cái lựa chọn khác chính là, trực tiếp giải quyết nhanh gọn nhân vật phản diện. Không có nhân vật phản diện ra mặt rèn luyện, nam chính tự nhiên cũng sẽ không có gì xuất sắc hơn người, như vậy lúc đó cả cái sân khấu này đều phải để cho y tùy thích sử dụng, thoải mái bắn ra ánh sáng.
Cả hai hướng đi này đều có cái lợi và hại riêng, bất quá từ khi Vu Nghị bắt đầu thật lòng vì cha mẹ bây giờ mà lo lắng, không chỉ quan tâm vấn đề an toàn của họ, cán cân tiểu ly nho nhỏ trong lòng y đã bắt đầu nghiêng lệch.
Huống chi, bởi vì y từ nhỏ ngoan ngoãn, cha mẹ cũng rất yên tâm để y tiếp xúc một ít quyển sách, đều đã qua sự lựa chọn tinh tế của bọn họ, nội dung rất thích hợp cho y xem, cũng không những quyển sách có thói quen cắn người[1], tàng hình hoặc một vài công năng đặc dị gì đó khác.
Vu Nghị không ngừng khơi dậy những kỹ năng đã có, đồng thời cũng liên tục hấp thu các kiến thức này,… cái gã người lùn nguyên bản kia thật sự đã không cố gắng học tập cho giỏi, hoàn toàn ngu xuẩn bỏ qua những đặc sắc của thế giới này.
Phép thuật thần kỳ, phép thuật huyền diệu, phép thuật tiện lợi. Nếu như vận dụng tốt… vậy tuyệt đối có khả năng vì đế quốc giải trí của y góp thêm một sự thúc đẩy quan trọng, trên diện rộng. (Này này!)
Không có thiết bị gia tăng âm lượng? Không có việc gì, có thần chú khuếch đại âm thanh.
Không có đạo cụ thích hợp? Không có việc gì, có thần chú biến hình.
Không có mỹ phẩm hóa trang tạo hiệu ứng phù hợp? Không có việc gì, có ma dược đây.
Không có hiệu ứng đặc biệt? Không có việc gì, sách giáo khoa năm nhất đã dạy không ít thần chú đâu.
Không có diễn viên giỏi? Không có việc gì, có ảnh ở đây. (Lớp học đào tạo ngôi sao của ảnh đế, hiện tại miễn phí chiêu sinh)
Nói chung, một thế giới tốt đẹp như vậy, lại phải hủy hoại trong tay một vị…. Thật sự quá đáng tiếc rồi.
Mà nếu như muốn giết chết vị này, đối với những người khác mà nói là một chuyện rất khó khăn, đối với nhân sỹ xuyên việt như y mà nói… cắm điểm là được rồi.
Tuy rằng… phiền toái một chút, còn phải phân ra làm mấy lần để giết hết mấy lát cắt kia.
Mặc kệ thế nào, kế hoạch cũng không thể trì hoãn nữa mà nên bắt đầu rồi, bởi vì muốn hành động trong thế giới pháp thuật, thứ cần thiết đầu tiên chính là galleon.
“Lịch sử của mấy quốc gia khác vẫn hoàn hảo… phía Anh quốc bên này rõ ràng thiếu mất mấy nhân vật quan trọng…. Được rồi, nếu không có thì tự tạo ra, dù sao ta cũng không nhớ được năm 1966 sẽ có thiên tài gì tình cờ thất thế, chờ người đi giải cứu.”
Hiện nay chỉ có thể dựa vào kết quả điều tra của mấy con chuột thôi.
Phành phạch, phành phạch.
“Cú mèo?” Jerry cấp tốc chạy trốn.”Mama lại mua vật gì đưa về vậy? Ban ngày ở chỗ của Muggle còn dùng cú mèo…”
Một quyển sách.
《 Hướng dẫn làm sao theo đuổi được bạn gái 》 Mama của y còn chọn loại có tặng kèm một bộ thư tình lãng mạng để làm mẫu, rõ ràng cực kỳ cổ vũ con trai hiểu rõ hơn quá trình yêu đương của Muggle.
“Mama… con trai của người chỉ mới 6 tuổi, người quan tâm quá sớm rồi. Không phải chỉ là tương lai chỉ có thể cưới Muggle thôi sao, về phần lý do….”
Nghĩ tới đây, Peter lại tung một ngọn phi đao cắm thẳng lên gương mặt của tên ma vương nào đó trên tường, đây không phải lỗi của hắn, thế nhưng loại chuyện giận chó đánh mèo này rất dễ thành thói quen.
Còn nhớ lúc đó Hắc Bạch Vô Thường ở địa phủ đã hứa sẽ cho y một cái năng lực cấp B làm quà bồi thường sao? Vấn đề chính là ở đó!
Ngẫm lại đã cảm thấy nổi giận. Một quyền đánh vào trên bàn.
“Đồng nhân Harry Potter cũng không phải ta chưa từng xem! Vì sao! Vì sao năng lực của người khác chính là có thể giao tiếp cùng thực vật, sử dung được tất cả ngôn ngữ của mọi sinh vật, gặp qua không quên, thiên phú mà dược, thức tính huyết thống sinh vật phép thuật, thậm chí có là có không gian tùy thân….! Đến chỗ của ta lại trở thành kỹ năng hôn môi! Còn là dùng để hãm hại người khác! Chỉ cần ta hôn đến ai, ma lực của người đó sẽ hỗn loạn! Loại năng lực này mà còn có thể là cấp B! Chờ thơi điểm ta chết một lần nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi!!!! “
———————
1/ Dành cho ai chưa đọc qua nguyên tác HP: Trong phần 3, một trong những quyển sách giáo khoa của Harry cực kỳ hung hãn, có thể tấn công và cắn người. Đây cũng coi như một trong những điểm đặc sắc của thế giới pháp thuật đi, sách còn rất có cá tính
Bất quá có ưu thế còn phải biết cách dùng, nếu vận dụng ưu thế của mình một cách không hợp lý, cho dù ngươi có được một cái không gian cũng chỉ có thể dùng để trồng rau làm nông, còn phải cẩn thận đề phòng không để người ta bắt lại cắt lát xét nghiệm.
Cũng giống như y, nếu như không biết lợi dụng cho tốt những khả năng của mình, y cũng chỉ là một phù thủy thành niên thông thường mà thôi.
Hắc Bạch Vô Thường hiển nhiên đối với yêu cầu cuối cùng của y cảm thấy rất bất mãn, vì vậy liền cho thêm một cái giới hạn thời gian, khiến cái ưu thế này không thể tùy tiện đem ra sử dụng.
Lúc còn bé khi nằm ở trong nôi, y vốn từng muốn nhìn một chút ký ức về những kỹ năng kia, thế nhưng kết quả chính là cái gì cũng không nhìn thấy. Ngay từ đầu y còn cho rằng địa phủ làm ăn không chất lượng, hoặc là y đã bị mấy bọn họ lừa gạt mất rồi, thẳng đến khi y tiếp nhận lần đầu tiên ma lực hỗn loạn khiến y không khống chế được làm nổ tung một bình sữa thì mới lờ mờ hiểu ra.
Những kỹ năng này vẫn là có một cái khóa nhỏ, phải tìm cách mở ra mới có thể giải phóng.
Nói cách khác, nếu như Peter Pettigrew trong nguyên tác có cái năng lực đặc biệt hiếm thấy gì, y rất có khả năng cả đời này cũng không thể mở ra năng lực kia.
Bất quá, một chút điểm phiền phức nho nhỏ ấy đối với y lại là có lợi mà không hại.
Đầu tiên, nếu như Peter thật sự có cái năng lực gì đó không muốn người biết nhất định cũng không phải là loại lợi hại gì, nếu không gã cũng không phải uất ức bị đẩy ra làm vật hy sinh như vậy. Còn có một điểm nữa chính là, những thứ y không biết liền hoàn toàn không biết, sau khi tiếp xúc mới có thể học xong, như vậy cũng có thể xem như là thiên phú học tập, mà cái chuyện thiên phú này cũng không phải là thứ hiếm thấy gì, người ngoài chỉ cảm thấy đặc biệt chứ không kỳ lạ.
Tuy rằng trong kế hoạch của cậu hẳn sẽ không xuất hiện cái loại vấn đề cấp thấp như vậy, thế nhưng trong cuộc sống bình thường, có thể bỏ qua một nguy cơ rắc rối kiểu này cũng là rất tốt.
Còn có một điểm lợi ích chính là, phương pháp như vậy sẽ không khiến y rơi vào suy nghĩ lối mòn.
Nếu như đem những năng lực kia trực tiếp nhét vào đầu y, chỉ sợ y sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ, hiện tại lại không giống, đối với bất kỳ năng lực nào của mình y cũng nỗ lực đi nghiên cứu, vì vậy ngoài ý muốn phát hiện ra một chuyện. Trong nguyên tác đối với Animagus không có quá nhiều miêu tả, thế nhưng lại có hai người vẫn trường kỳ biến hình, một là Sirius, một là Peter.
Một người khi cười rộ lên nghe như tiếng chó sủa, một người liền đơn giản, bộ dạng cực kỳ giống chuột.
Vu Nghị cũng không muốn mình sẽ sinh ra những di chứng như vậy.
Vì vậy, y mới nghĩ ra loại phương pháp đang dùng hiện tại, y bắt chước cảm giác khi Animagus, còn có nghiên cứu qua cách loài chuột phát ra âm thanh, lại lợi dụng ma lực ba động mà truyền tin tức cho đám đồng bọn của mình.
Loại phương pháp này tuy rằng rất phí ma lực, thế nhưng đối với y lại rất đáng giá.
Có loài vật nào có thể thu thập tin tức nhanh chóng hơn đám tiểu tử có mặt ở khắp nơi kia? Cho dù là vị đại ma vương trong quyển tiểu thuyết này, cái người cực kỳ thần bí kia có thể giao tiếp với rắn, thế nhưng rắn cũng cần ngủ đông, mà con chuột lại không cần.
Về phương diện tiêu hao ma lực…
Vu Nghị hài lòng kéo cong khóe miệng, xem ra không chỉ có những kỹ năng của Peter sau khi trưởng thành, mà ngay cả ma lực cũng cùng nhau đóng gói chuyển cho y rồi. Nói cách khác chính là, y vừa sinh ra đã có trình độ ma lực khi bản thân trưởng thành, hơn nữa những thứ như ma lực này sẽ tùy theo sự trưởng thành của cơ thể y mà phát triển thêm một lần nữa. Cũng có nghĩa là, lượng ma lực sau khi y thành niên sẽ là gấp đôi những phù thủy bình thường.
Tuy rằng không nhất định có thể so với đẳng cấp của Dumbledore hay Voldemort, thế nhưng nếu ném vào đám phù thủy bình thường tuyệt đối sẽ là phần tử tinh anh.
Mà vấn đề hàm lượng ma lực, cũng bởi vì y từ nhỏ đến lớn rất ít gặp phải trường hợp ma lực bạo động, vì vậy ngay cả cha mẹ y cũng không nhìn ra có gì khác biệt. Vừa nghĩ đến đây, Vu Nghị lại cảm thấy vạn phần may mắn khi y không bị ném vào một gia đình quý tộc nào đó, tựa như Malfoy.
Cha của y chỉ là một phù thủy thuần huyết phổ thông, mà mẹ càng là do Muggle sinh ra, đối với một ít ví dụ không bình thường trong giới phù thủy là hoàn toàn không biết gì cả.
Peter vừa khiến đám chuột đi dò xét một vài người đã từng rất huy hoàng, sau đó lại bởi vì ngoài ý muốn mà phá sản. Ycần tìm một người giúp y tích lũy tiền bạc tại thế giới Muggle, đồng thời cũng là một người có thể tuyên thệ trung thành không phản bội y.
Y không yêu cầu đối phương đem toàn bộ tiền bạc cung phụng cho mình, cũng không cần đối phương vì mình bán mạng hay bán linh hồn. Chỉ yêu cầu đối phương có thể xây dựng và điều hành xong một đế quốc giải trí, chờ đợi mình quang lâm.
Mà đối phương muốn điều khiển cái đế quốc kia y sẽ không xen vào, thế nhưng chỉ cần là yêu cầu của y, cho dù là ca hát hay quay phim, người kia đều nhất định phải có thể thỏa mãn.
Mà bản thân y, không chỉ có thể đưa cho đối phương tiền tài, quyền lực, địa vị, mà còn cần phải đối với người kia có ân cứu mạng, thậm chí là giúp gã báo thù.
Cuộc mua bán này nhìn thế nào cũng là đôi bên cùng có lợi, điều kiện tiên quyết chính là… đối phương phải tin tưởng một đứa trẻ vừa mới tròn sáu tuổi, hơn nữa còn phải tiếp thu sự tồn tại của phù thủy.
Trên thực tế, việc này cậu hoàn toàn có thể đợi sau khi trưởng thành mới đi làm, mà kế hoạch nguyên bản của cậu cũng là dự định như vậy, thế nên lúc trước cậu phái binh đoàn chuột đi cũng chỉ bó hẹp trong thế giới phù thủy, làm các loại việc như theo dõi hướng gió và những tin tức của nơi này.
Hoàn cảnh nhà Pettigrew chính là cả hai đều làm công chức, cha của y tốt nghiệp từ nhà Slytherin, hiện tại là một thủ hạ bình thường dưới tay tộc trưởng gia tộc Black, độ tồn tại thấp đến mức cho dù ai cũng biết ông có quan hệ với Thực tử đồ, lại không có ai để ông vào trong mắt. Mà thái độ làm người của ông chính là mọi việc đều khiêm tốn, hoàn toàn không có khiến cho bất luận một quý tộc nào có ấn tượng xấu đối với mình. Mà mẹ của Peter Pettigrew xuất thân từ Ravenclaw, so với người cha tầm thường vô vị kia lại xuất sắc và chói mắt hơn rất nhiều, không chỉ là một phụ nữ xinh đẹp mà còn là một Thần sáng, hiện tại đang đi theo bên cạnh Thủ tướng anh, làm một bí thư đặc phái của thế giới phù thủy, cũng coi như là một công việc hoàn toàn không tệ.
Mà cũng chính là vì vậy, nhà bọn họ hiện nay trên bề mặt chính là một nhóm trung lập, có thể tùy thời tùy chỗ nghiêng về cả hai bên lại không khiến bên nào phật lòng. Mà cái loại tình huống này lại là do người cha thoạt nhìn không có gì đặc biệt kia khổ tâm hoạch định từ rất lâu.
Bất quá, cái loại hình tượng người hầu khôn khéo này sợ rằng đã có trình độ ảnh hưởng rất lớn đến Peter Pettigrew nguyên bản, khiến cho đứa trẻ này cả đời đều phải gánh lấy vận mạng đi sau người khác, đến khi gặp nạn liền bị đẩy ra thế mạng.
Cha mẹ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vu Nghị muốn thay đổi kế hoạch của mình.
Ngay từ đầu, vô luận là kế hoạch sơ bộ của ai cũng sẽ đứng dưới góc độ cá nhân mà suy xét. Vu Nghị vẫn luôn không cảm thấy cái kế hoạch, sau khi tốt nghiệp liền đưa cha mẹ di dân đến thế giới Muggle có gì không tốt. Thậm chí bọn họ muốn đến Trung Quốc hay đi Mỹ đều có thể tùy tiện lựa chọn, một là cách nước Anh cả một đại lục Âu Á, một là cách cả một cái Đại Tây Dương. Hay là đi Australia cũng không tệ, hai bên không chỉ ngăn cách bởi đại lục Âu Á mà còn có cả cái Ấn Độ Dương.
Thế nhưng, sáu năm qua sống trong sự yêu thương cưng chìu của bọn họ, cái kế hoạch ban đầu thoạt nhìn rất công bình thế nhưng thật ra lại không thiếu sự cưỡng bách kia của Vu Nghị, cũng đã dần dần bị tình cảm ăn mòn.
Đối với cha mẹ mà nói, bọn họ đã sống tại thế giới phép thuật hơn nửa đời người, mối quan hệ giao tế của bọn họ, người thân bạn bè của bọn họ, thói quen của bọn họ, thậm chí sinh hoạt mà bọn họ quen thuộc đều là ở đây.
Quê cũ khó rời, làm một người Trung quốc Vu Nghị hiểu rất rõ những tình cảm này. Nếu như y mạnh mẽ mang cha mẹ của mình rời khỏi quốc gia này, thậm chí là thế giới mà họ từng sống…
Giả dụ như bọn họ là lâm vào tình trạng cần phải chạy trối chết thì không có gì để nói, thế nhưng y hoàn toàn có thể tự do lánh mặt khỏi chiến tranh, bảo vệ sinh mệnh của cha mẹ, thậm chí là triệt để tiêu diệt Voldemort chấm dứt hậu hoạn. Y thật sự có năng lực này.
Nhớ đến tên ma vương nào đó, sắc mặt của Vu Nghị liền không nhịn được trầm xuống một chút. Mà con chuột nhỏ sau khi truyền lệnh trở về thấy biểu tình của chủ nhân liền lập tức nhảy đến một cái bục cao, dùng răng cửa và móng vuốt đem cuộn tranh trên vách tường thả ra, sau đó còn ngậm một con dao gọt hoa quả mang đến bên cạnh bàn tay chủ nhân nhà mình.
Vu Nghị sờ sờ Jerry, cầm lấy con dao gọt hoa quả lên ném thẳng vào giữa bức tranh đã được thả ra trên tường. Mà ở ngay chính giữa bức tranh còn có một vài thứ gì đó kỳ lạ màu xanh biếc.
Xét thấy bức tranh quá mức trừu tượng, chúng ta vẫn nên nói rõ một chút, trên bức họa có vẽ một cái đầu không có tóc, không có lông mày cũng không có mũi, chỉ có cái miệng và đôi mắt đỏ rực. (Người thì không thể hoàn mỹ, ảnh để liền không biết vẽ vời)
“A,ở trong lòng lại quên mất, vẫn sử dụng cái tên trước kia của mình. Peter, Peter… tuy rằng Peter đại đế cũng rất nổi tiếng, thế nhưng vì sao tất cả những liên tưởng trong đầu ta đều là cái câu hát vỡ lòng trong sách giáo khoa tiếng Anh kia thế này.”
Hello, Peterhello, John
Bất quá, cho dù y có thành kiến đến thế nào cũng không thể đổi tên, cái tên đối với một phù thủy mà nói chính là vô cùng quan trọng. Thế nhưng, cái tên Vu Nghị này đối với y cũng thực sự chính là cái tên được khắc vào sâu trong linh hồn, không thể xóa nhòa, cũng không thể nói quên là có thể quên được.
Cái tên Peter này chẳng những là cha mẹ đặt cho, hơn nữa còn là cái tên rất quan trọng trong nguyên tác, cũng không biết sau này khi lớn lên có thể tạo nên chuyện phiền toái gì đó hay không. Tỷ như… có hai phần thư thông báo nhập học gì đó…
Yên lặng nhìn chân dung Voldemort trên vách tường, (Chính là cái thứ màu xanh xanh phía trên kia, thật là hoàn toàn không thể nhìn ra.) lại thêm một con dao cực kỳ chính xác bay đến cắm vào giữa bức tranh
Vô luận là chuyện của người thân hay sầu não muốn đổi tên, vị ma vương này nếu rất biết kéo cừu hận.
Một cái kịch bản, một nam chính, một nhân vật phản diện, một người đi đường giáp.
Ở trong lúc cha của nam chính vẫn còn là một đứa trẻ phá phách, người qua đường giáp chỉ có thể có hai lựa chọn. Một là ở trước khi nhân vật phản diện lên sân khấu liền rời đi, phần diễn của mình có cũng được mà không có cũng không sao. Đạo diễn muốn đi tìm diễn viên quần chúng thế thân cũng tốt, cho dù có bỏ luôn nhân vật này cũng được, tất cả đều dễ bàn.
Còn một cái lựa chọn khác chính là, trực tiếp giải quyết nhanh gọn nhân vật phản diện. Không có nhân vật phản diện ra mặt rèn luyện, nam chính tự nhiên cũng sẽ không có gì xuất sắc hơn người, như vậy lúc đó cả cái sân khấu này đều phải để cho y tùy thích sử dụng, thoải mái bắn ra ánh sáng.
Cả hai hướng đi này đều có cái lợi và hại riêng, bất quá từ khi Vu Nghị bắt đầu thật lòng vì cha mẹ bây giờ mà lo lắng, không chỉ quan tâm vấn đề an toàn của họ, cán cân tiểu ly nho nhỏ trong lòng y đã bắt đầu nghiêng lệch.
Huống chi, bởi vì y từ nhỏ ngoan ngoãn, cha mẹ cũng rất yên tâm để y tiếp xúc một ít quyển sách, đều đã qua sự lựa chọn tinh tế của bọn họ, nội dung rất thích hợp cho y xem, cũng không những quyển sách có thói quen cắn người[1], tàng hình hoặc một vài công năng đặc dị gì đó khác.
Vu Nghị không ngừng khơi dậy những kỹ năng đã có, đồng thời cũng liên tục hấp thu các kiến thức này,… cái gã người lùn nguyên bản kia thật sự đã không cố gắng học tập cho giỏi, hoàn toàn ngu xuẩn bỏ qua những đặc sắc của thế giới này.
Phép thuật thần kỳ, phép thuật huyền diệu, phép thuật tiện lợi. Nếu như vận dụng tốt… vậy tuyệt đối có khả năng vì đế quốc giải trí của y góp thêm một sự thúc đẩy quan trọng, trên diện rộng. (Này này!)
Không có thiết bị gia tăng âm lượng? Không có việc gì, có thần chú khuếch đại âm thanh.
Không có đạo cụ thích hợp? Không có việc gì, có thần chú biến hình.
Không có mỹ phẩm hóa trang tạo hiệu ứng phù hợp? Không có việc gì, có ma dược đây.
Không có hiệu ứng đặc biệt? Không có việc gì, sách giáo khoa năm nhất đã dạy không ít thần chú đâu.
Không có diễn viên giỏi? Không có việc gì, có ảnh ở đây. (Lớp học đào tạo ngôi sao của ảnh đế, hiện tại miễn phí chiêu sinh)
Nói chung, một thế giới tốt đẹp như vậy, lại phải hủy hoại trong tay một vị…. Thật sự quá đáng tiếc rồi.
Mà nếu như muốn giết chết vị này, đối với những người khác mà nói là một chuyện rất khó khăn, đối với nhân sỹ xuyên việt như y mà nói… cắm điểm là được rồi.
Tuy rằng… phiền toái một chút, còn phải phân ra làm mấy lần để giết hết mấy lát cắt kia.
Mặc kệ thế nào, kế hoạch cũng không thể trì hoãn nữa mà nên bắt đầu rồi, bởi vì muốn hành động trong thế giới pháp thuật, thứ cần thiết đầu tiên chính là galleon.
“Lịch sử của mấy quốc gia khác vẫn hoàn hảo… phía Anh quốc bên này rõ ràng thiếu mất mấy nhân vật quan trọng…. Được rồi, nếu không có thì tự tạo ra, dù sao ta cũng không nhớ được năm 1966 sẽ có thiên tài gì tình cờ thất thế, chờ người đi giải cứu.”
Hiện nay chỉ có thể dựa vào kết quả điều tra của mấy con chuột thôi.
Phành phạch, phành phạch.
“Cú mèo?” Jerry cấp tốc chạy trốn.”Mama lại mua vật gì đưa về vậy? Ban ngày ở chỗ của Muggle còn dùng cú mèo…”
Một quyển sách.
《 Hướng dẫn làm sao theo đuổi được bạn gái 》 Mama của y còn chọn loại có tặng kèm một bộ thư tình lãng mạng để làm mẫu, rõ ràng cực kỳ cổ vũ con trai hiểu rõ hơn quá trình yêu đương của Muggle.
“Mama… con trai của người chỉ mới 6 tuổi, người quan tâm quá sớm rồi. Không phải chỉ là tương lai chỉ có thể cưới Muggle thôi sao, về phần lý do….”
Nghĩ tới đây, Peter lại tung một ngọn phi đao cắm thẳng lên gương mặt của tên ma vương nào đó trên tường, đây không phải lỗi của hắn, thế nhưng loại chuyện giận chó đánh mèo này rất dễ thành thói quen.
Còn nhớ lúc đó Hắc Bạch Vô Thường ở địa phủ đã hứa sẽ cho y một cái năng lực cấp B làm quà bồi thường sao? Vấn đề chính là ở đó!
Ngẫm lại đã cảm thấy nổi giận. Một quyền đánh vào trên bàn.
“Đồng nhân Harry Potter cũng không phải ta chưa từng xem! Vì sao! Vì sao năng lực của người khác chính là có thể giao tiếp cùng thực vật, sử dung được tất cả ngôn ngữ của mọi sinh vật, gặp qua không quên, thiên phú mà dược, thức tính huyết thống sinh vật phép thuật, thậm chí có là có không gian tùy thân….! Đến chỗ của ta lại trở thành kỹ năng hôn môi! Còn là dùng để hãm hại người khác! Chỉ cần ta hôn đến ai, ma lực của người đó sẽ hỗn loạn! Loại năng lực này mà còn có thể là cấp B! Chờ thơi điểm ta chết một lần nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi!!!! “
———————
1/ Dành cho ai chưa đọc qua nguyên tác HP: Trong phần 3, một trong những quyển sách giáo khoa của Harry cực kỳ hung hãn, có thể tấn công và cắn người. Đây cũng coi như một trong những điểm đặc sắc của thế giới pháp thuật đi, sách còn rất có cá tính