Chương : 18
Chân tướng, bị thời gian bao phủ, sự thật, bị ngôn ngữ bao trùm...
Zero Kiryuu... Zero Kiryuu! Kaname không chú ý tới tốc độ của mình càng lúc càng nhanh, vùng xung quanh lông mày càng lúc càng xô vào nhau... Mùi hương nồng nặc của máu không hề tán đi mà vẫn cứ lởn vởn chung quanh anh, càng tới gần càng mãnh liệt, vị máu chỉ thuần chủng mới có cứ như vậy không ngừng từ bên trong cánh cửa lớn phía trước truyền qua đây.
Kaname tiến đến, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa, ngừng lại. Sẽ thấy cái gì? Sau cánh cửa này, là cái gì... Zero Kiryuu, cậu không có việc gì... Sẽ không có việc gì...
Cửa, bị nhẹ nhàng đẩy ra. Trước mắt nhìn thấy, tất cả đều là huyết sắc... Máu vẫn còn tràn trên mặt đất, còn có dấu vết vương vãi khi bị vật nặng ngã vào, trên đồ vật, trên tường, máu như từng đóa hoa nở bung trong không gian giới hạn của căn phòng, mỗi bước đi, đều nhìn thấy mà giật mình.
Trên chiếc trường kỷ sạch sẽ cách đó không xa, Yuuki vẫn đang an tĩnh ngủ, giống như một tiểu công chúa trong mộng đẹp... Thế nhưng Zero Kiryuu đâu? Yuuki ở đây, Zero Kiryuu, người luôn nói sẽ bảo vệ Yuuki đâu?
Nếu như cậu ta vẫn còn ý thức, làm thế nào có thể để Yuuki một mình ở chỗ này? Nói cách khác... Kaname nhìn một chút vũng máu trên mặt đất. Zero Kiryuu, là ở vị trí này ngã xuống? Khoảng thời gian đó, đến tột cùng, xảy ra chuyện gì. Vươn bàn tay hướng vũng máu, ngón tay chấm một chút vào chất lỏng màu đỏ, cho vào trong miệng...
“!” Đây là... Trong máu mang theo những ký ức vụn vặt, giống như một chuỗi hạt được xâu lại với nhau... Thấy người kia mỉm cười, dùng sức, hung hăng kéo mạnh mũi kiếm về phía trái tim mình, Kaname mạnh hít một hơi, trái tim gần như là đình chỉ nhảy lên. Trong phút chốc, anh thậm chí đã quên đây chỉ là ký ức lưu lại, vươn tay muốn bắt lấy bàn tay đẫm máu của cậu. Cậu ta tại sao lại có thể thương tổn chính mình như thế. Thế nhưng tất cả những gì anh có thể chạm vào chỉ là ảo giác, tiếp xúc với một mảnh không khí.
Zero Kiryuu...
Không biết khi nào thì bắt đầu, ta đã, không thể chỉ xem cậu như là một quân tốt thí có thể lợi dụng. Chỉ là không cam lòng, một kẻ luôn nắm trong tay hết thảy như ta, không thể mất quyền kiểm soát chính mình vào tay một quân cờ. Nếu như, dựa theo kế hoạch của ta, thuần chủng như cậu, sẽ không gặp bất luận nguy hiểm gì...
Đứa ngốc, thế giới này, làm sao lại có một vampire ngu xuẩn như cậu tồn tại... Thiện lương đến kỳ cục... Đến cả chuyện như vậy đều làm được, khác nào hành vi tự sát. Xót xa cùng tức giận không biết từ đâu như hòn đá thật lớn đè nặng người thuần chủng, trái tim qua hàng vạn năm không hề xuất hiện một gợn sóng lúc này lại sôi trào, Kaname vòng tay qua một bên cổ mình, cúi đầu thở dốc, màu đỏ lại dần lan ra trong đôi mắt anh... “Ze-ro-Ki-ry-u!” Giống như là cực kỳ phẫn nộ, thống khổ, một chữ một chữ nhớ kỹ tên cậu... Lấy anh làm trung tâm, thanh âm mặt đất chậm rãi nứt thành từng đường dài cùng đồ thủy tinh bị nghiền nát cùng nhau vang lên, thanh thúy vỡ vụn trong vũng máu, thứ dịch thể huyết sắc nồng đậm lại một lần nữa văng tung tóe khắp căn phòng...
Lúc Aidou cùng Kain đến nơi, trong phòng, ngoại trừ chiếc trường kỷ Yuuki đang ngủ say, hầu như đều bị phá nát không còn hình dạng, mỗi một mảnh nhỏ đều dính máu của Zero, vẫn đang tiếp tục tản ra một hương vị hấp dẫn chí mạng đối với vampire, mà chủ nhân của nó, đã sớm không còn ở đây.
“Shizuka - sama...” Ichiru gắt gao nắm chặt bàn tay Shizuka, nhưng nhiệt độ nơi bàn tay nhỏ nhắn cũng chậm rãi thối lui, hoàn toàn không bị ý chí của người nắm khống chế... Từng bước từng bước, nhất định phải rời xa cậu sao? Vì sao lại như vậy...
“Ichiru...” Shizuka cố sức đưa tay lên, nhẹ nhàng vén qua những sợi tóc rũ xuống của Ichiru. Có lẽ đã đến lúc rồi... Chỉ có cậu là ta vẫn không an lòng. Thế nhưng... Ta đã ích kỷ thật lâu... Không thể còn tiếp tục ích kỷ như vậy... Ichiru, cậu vẫn còn ‘nhà’ để quay về. “Cũng nên... Đến lúc hạ màn rồi... Làm sao vậy? Khóc trông như một đứa trẻ vậy... Ta chết đi khiến Ichiru thương tâm như vậy sao?”
“Shizuka - sama... Đừng đi! Không được!” Ichiru càng thêm ôm chặt người nữ thuần chủng, giống như làm vậy có thể lưu lại cô.
Ngu ngốc... Chúng ta thực sự rất giống nhau. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta đã biết... Chúng ta, đều có một tâm hồn cô độc, hai người cô độc cùng một chỗ, chỉ muốn thu được một chút ấm áp... Thế nhưng hiện tại, có vẻ như ta phải đi trước một bước. “Ichiru... Không được chết! Sống... Là một câu chuyện đầy bi kịch, nhưng nếu còn có thể cảm thụ được thống khổ, nhất định cũng có thể tiếp thu đến hạnh phúc, ta đã mệt quá rồi... Mệt đến ngay cả sống cũng không còn đủ sức. Kẻ trong lòng chỉ cất chứa cừu hận, rất khó cảm thụ được hạnh phúc tồn tại... Bởi vì, cừu hận cho ta động lực để tồn tại, thế nhưng, nó không dạy ta nên sống như thế nào... Cho dù mỉm cười, cũng không thể... Như bây giờ, có thể đi gặp anh ấy, ta nghĩ, thật hạnh phúc...”
“Shizuka - sama...” Vì sao lại nói như vậy... Shizuka - sama, ngài đã quyết định phải rời bỏ ta sao? Tuyệt không lưu luyến, muốn vứt bỏ ta sao?
“Vẫn... Không rõ sao?... Ichiru, ta không muốn đem cậu biến thành vampire, bởi vì, vampire, là một kiếp sống rất đáng buồn... Ta mong muốn, cậu không có một kết cục như ta... Nhưng thứ ta không có được, ta mong muốn... Cậu có thể...”
Lại thêm một hương vị ngọt ngào khác của máu, như những cánh hoa anh đào trái mùa lả tả, mang theo mùi của tuyệt vọng... Cơ thể mảnh mai trong bộ kimono trắng, giống như cây anh đào điêu linh, phát tán tại không trung, hóa thành từng chút từng chút bột sáng, biến mất...
“Shizuka - sama! ———”
Ngày tàn, bầu trời là một ánh vàng kim ảm đạm, Kaname đưa lưng về phía trời chiều mờ nhạt, những lọn tóc trước trán che khuất vẻ mặt của anh, Aidou và Kain đều không thể thấy rõ biểu tình trên gương mặt vị quân vương của họ, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút áp lực... Bọn họ biết Kaname đã từng xuất hiện ở đâu, nơi mà Shizuka xuất hiện lần cuối cùng. Nhưng thân là vampire quý tộc, hai người không có quyền nghi ngờ hành động của đế vương.
“Nơi đó chỉ còn lại những mảnh nhỏ của thi thể Shizuka - sama. Mà Hiệu trưởng, dường như muốn bảo hộ Zero Kiryuu, không chịu tiết lộ tông tích của cậu ta. Đó là tất cả những gì có thể điều tra được.” Akatsuki Kain cung kính cúi người báo cáo với Kaname, Aidou đứng ở một bên, trầm mặc không nói.
Zero Kiryuu... Kaname nhớ đến hình ảnh vừa thấy, cả cơ thể tái nhợt băng lãnh, cứ như vậy an tĩnh nằm trên chiếc giường thuần trắng, như là đang ngủ, nhưng đôi mắt nhắm nhẹ lại cho anh một loại ảo giác vĩnh viễn cũng sẽ không còn nhìn thấy màu tím đạm sau hàng mi kia.
Ta thì ra một điểm cũng không hề hiểu cậu, chỉ cho rằng chính mình có thể lý giải tất cả, thậm chí nghĩ rằng đã an bài một kết cục hoàn hảo. Cậu kiên trì, trong mắt ta lại có chút buồn cười mà không thể lý giải, không ngờ nó lại có thể quán triệt linh hồn cậu như thế. Bảo vệ nhân loại không bị thương tổn, giải quyết những vampire tấn công con người, đều là cách của cậu. Đến khi hai điều này chạm vào nhau, Zero Kiryuu, cậu lại không chần chờ lựa chọn đưa lưỡi kiếm sắc bén đó vào trong người mình...
“Vậy sao?... Tuy rằng ta không cho là Zero Kiryuu đã giết chết Shizuka Hiou, nhưng xem xét những gì còn sót lại ở hiện trường, nhìn thế nào cũng là cậu ta đã ra tay. Vậy không còn cách nào khác...” Xin lỗi... Hiện tại, trước lúc ta có thể thoát khỏi bàn tay của Nguyên lão viện, vẫn cần phải lợi dụng cậu một lần... Nhưng, sẽ không để bất luận kẻ nào có thể đụng đến cậu thêm nữa.
Kaname - sama... Aidou nắm chặt hai tay, cậu nghĩ đến người thợ săn lúc này không rõ sống chết, cùng căn phòng lưu đầy hương vị máu bi thương của Zero... Cậu biết tất cả, cậu thấy được tất cả, thế nhưng, không có cách nào nói ra, biết rõ ràng người kia đã bị thương tổn, cũng không thể đứng ra. Zero Kiryuu... Xin lỗi, xin lỗi... Ta cái gì đều làm không được, nhưng cứ cho rằng chính mình có thể vì ngươi làm một việc gì đó...
“Aidou, làm sao vậy?” Kaname hỏi, ánh nhìn hướng về phía Hanabusa, là đang lo lắng Zero Kiryuu sao?
“Thưa không, không có gì.”
“Mặc kệ thế nào, ta phải báo cáo với Nguyên lão viện về chuyện lần này... Báo cáo đúng sự thật, như vậy Zero Kiryuu đã phạm phải điều cấm kỵ, giết chết một thuần chủng cao quý...” Shizuka Hiou, ta sẽ thay ngươi gánh mối hận này, cùng nhau hướng kẻ kia báo thù... Rất nhanh... Sẽ đem kẻ điên cuồng đã thay đổi số phận của thuần chủng chúng ta. Kết thúc!
- -*--
“Vẫn không tỉnh sao?” Kaien lo lắng nhìn trên giường Zero vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Cả cơ thể cứng ngắc, lạnh buốt, khuôn mặt cũng hoàn toàn tái nhợt, quả thực, giống như là... “Thật xằng bậy. Cho dù có là thuần chủng, bị đâm thủng trái tim như vậy, cũng không thể dễ dàng chữa khỏi. Rất có thể, sẽ chết.”
Toga trầm mặc đứng bên cửa sổ, một tay dụi tắt điếu thuốc lá trong miệng. Nó thật ra luôn muốn giết chính mình, chỉ có điều, thật đáng buồn... Bởi vì chính mình hồi sinh vampire, vậy nên Zero không có cách nào tự sát, muốn chết cũng không có khả năng. Từ nhân loại biến thành vampire, so với một vampire chân chính, càng thêm bi kịch... Zero.
Trên giường, Zero an tĩnh nhắm mắt, không hề quan tâm đến những chuyện đang phát sinh hay đã phát sinh. Bốn năm qua cũng không có bình yên mà ngủ một giấc, có lẽ nó cũng đã chịu đựng quá lâu rồi, chỉ là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi đầu, nhưng lại già nua giống như một người đã trưởng thành. Những biểu hiện cằn cỗi mà ẩn nhẫn xuất hiện trên gương mặt thiếu niên này, làm cho ai dù không biết nhưng nhìn vào cũng nghĩ đến bi thương, lại nghĩ đến nó trong bốn năm qua, càng thêm...
May là, đã kết thúc... Cừu hận vẫn luôn đặt ở trên người khiến nó đến hít thở đều không xong rốt cục đã theo linh hồn Shizuka Hiou biến mất... Cứ ngủ đi, để sức lực của bốn năm nay quay về. Những thứ khác, giao cho những người lớn như bọn họ giải quyết.
“Toga, hiện tại có thể nói cho tôi biết trên người Zero rốt cuộc phát sinh chuyện gì sao? Từ một nhân loại biến thành vampire thuần chủng, chỉ sợ không phải là một chuyện tầm thường.” Kaien ngồi ở bên giường, giống như vô ý hỏi.
“Ông thật sự muốn biết sao? Chuyện này, chính là chuyện cấm kỵ mà Hiệp hội Hunter luôn cố giấu kín.”
Kaien nghiêm túc nhìn về phía Toga, “Liên quan đến sự an nguy của những đứa con của tôi... Tôi phải được biết.” Zero toàn thân trắng bệch với những vết thương vừa khép miệng ngã vào trong vũng máu, loại sự tình này, ông không muốn xảy ra lần thứ hai.
“Nếu như ông vẫn kiến quyết muốn biết... Ta sẽ nói cho ông. Thế nhưng, ta hy vọng ông coi như là không biết gì. Ta đã đáp ứng Zero, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”
...
“Chuyện điên rồ này... Tại sao ngay từ đầu liền không nói cho ta biết? Ông lại còn dám tiếp tay cho một đứa trẻ làm chuyện như vậy, Toga...” Kaien quay đầu lại nhìn về phía Zero, đứa trẻ này, quãng thời gian qua rốt cuộc đã sống trong thế giới như thế nào? Nếu như ông sớm chú ý tới...
Toga hít một hơi sâu, “Cho dù nói ông biết sớm thì thế nào? Kết quả cũng sẽ không cải biến được gì.” Huống hồ, Zero là một kẻ cứng đầu như vậy, chỉ cần nó quyết tâm kiên trì với tín niệm nào đó, sẽ không bao giờ chịu thay đổi quy luật của mình, cho dù có đầu rơi máu chảy cũng vẫn sẽ tiếp tục, ai cũng không có khả năng ngăn cản.
Kaien trầm mặc, chính xác, nói sớm thì có thể thế nào? Mọi việc cuối cùng vẫn sẽ phát triển theo hướng này. Bọn họ căn bản là bất lực.
“Cừu hận, đem tất cả những thứ gọi là ngây thơ cùng vui vẻ của Zero đều cướp đi, hiện tại, ta chỉ hy vọng nó có thể quay về với đúng tuổi của mình mà sinh sống... Đứa học trò ngu ngốc, cũng nên vì chính mình mà sống một lần.” Toga đưa tay sửa lại góc chăn trượt xuống... Zero trước đây, cho dù là những lúc một người một chỗ cũng như cũ buộc chặt tâm tư mình lại, luôn có một tư thái đề phòng. Thế nhưng hiện tại, rất thả lỏng... Toga xoa nhẹ những sợi tóc bạc rối của thiếu niên trên gối, quay đầu lại, kéo tay Kaien, “Chúng ta đi thôi.”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng, Zero vẫn như trước yên bình, giống như trẻ con lúc ngủ, gương mặt thả lỏng hoàn toàn...
- --------------------------------------------TBC - --------------------------------------------
Zero Kiryuu... Zero Kiryuu! Kaname không chú ý tới tốc độ của mình càng lúc càng nhanh, vùng xung quanh lông mày càng lúc càng xô vào nhau... Mùi hương nồng nặc của máu không hề tán đi mà vẫn cứ lởn vởn chung quanh anh, càng tới gần càng mãnh liệt, vị máu chỉ thuần chủng mới có cứ như vậy không ngừng từ bên trong cánh cửa lớn phía trước truyền qua đây.
Kaname tiến đến, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa, ngừng lại. Sẽ thấy cái gì? Sau cánh cửa này, là cái gì... Zero Kiryuu, cậu không có việc gì... Sẽ không có việc gì...
Cửa, bị nhẹ nhàng đẩy ra. Trước mắt nhìn thấy, tất cả đều là huyết sắc... Máu vẫn còn tràn trên mặt đất, còn có dấu vết vương vãi khi bị vật nặng ngã vào, trên đồ vật, trên tường, máu như từng đóa hoa nở bung trong không gian giới hạn của căn phòng, mỗi bước đi, đều nhìn thấy mà giật mình.
Trên chiếc trường kỷ sạch sẽ cách đó không xa, Yuuki vẫn đang an tĩnh ngủ, giống như một tiểu công chúa trong mộng đẹp... Thế nhưng Zero Kiryuu đâu? Yuuki ở đây, Zero Kiryuu, người luôn nói sẽ bảo vệ Yuuki đâu?
Nếu như cậu ta vẫn còn ý thức, làm thế nào có thể để Yuuki một mình ở chỗ này? Nói cách khác... Kaname nhìn một chút vũng máu trên mặt đất. Zero Kiryuu, là ở vị trí này ngã xuống? Khoảng thời gian đó, đến tột cùng, xảy ra chuyện gì. Vươn bàn tay hướng vũng máu, ngón tay chấm một chút vào chất lỏng màu đỏ, cho vào trong miệng...
“!” Đây là... Trong máu mang theo những ký ức vụn vặt, giống như một chuỗi hạt được xâu lại với nhau... Thấy người kia mỉm cười, dùng sức, hung hăng kéo mạnh mũi kiếm về phía trái tim mình, Kaname mạnh hít một hơi, trái tim gần như là đình chỉ nhảy lên. Trong phút chốc, anh thậm chí đã quên đây chỉ là ký ức lưu lại, vươn tay muốn bắt lấy bàn tay đẫm máu của cậu. Cậu ta tại sao lại có thể thương tổn chính mình như thế. Thế nhưng tất cả những gì anh có thể chạm vào chỉ là ảo giác, tiếp xúc với một mảnh không khí.
Zero Kiryuu...
Không biết khi nào thì bắt đầu, ta đã, không thể chỉ xem cậu như là một quân tốt thí có thể lợi dụng. Chỉ là không cam lòng, một kẻ luôn nắm trong tay hết thảy như ta, không thể mất quyền kiểm soát chính mình vào tay một quân cờ. Nếu như, dựa theo kế hoạch của ta, thuần chủng như cậu, sẽ không gặp bất luận nguy hiểm gì...
Đứa ngốc, thế giới này, làm sao lại có một vampire ngu xuẩn như cậu tồn tại... Thiện lương đến kỳ cục... Đến cả chuyện như vậy đều làm được, khác nào hành vi tự sát. Xót xa cùng tức giận không biết từ đâu như hòn đá thật lớn đè nặng người thuần chủng, trái tim qua hàng vạn năm không hề xuất hiện một gợn sóng lúc này lại sôi trào, Kaname vòng tay qua một bên cổ mình, cúi đầu thở dốc, màu đỏ lại dần lan ra trong đôi mắt anh... “Ze-ro-Ki-ry-u!” Giống như là cực kỳ phẫn nộ, thống khổ, một chữ một chữ nhớ kỹ tên cậu... Lấy anh làm trung tâm, thanh âm mặt đất chậm rãi nứt thành từng đường dài cùng đồ thủy tinh bị nghiền nát cùng nhau vang lên, thanh thúy vỡ vụn trong vũng máu, thứ dịch thể huyết sắc nồng đậm lại một lần nữa văng tung tóe khắp căn phòng...
Lúc Aidou cùng Kain đến nơi, trong phòng, ngoại trừ chiếc trường kỷ Yuuki đang ngủ say, hầu như đều bị phá nát không còn hình dạng, mỗi một mảnh nhỏ đều dính máu của Zero, vẫn đang tiếp tục tản ra một hương vị hấp dẫn chí mạng đối với vampire, mà chủ nhân của nó, đã sớm không còn ở đây.
“Shizuka - sama...” Ichiru gắt gao nắm chặt bàn tay Shizuka, nhưng nhiệt độ nơi bàn tay nhỏ nhắn cũng chậm rãi thối lui, hoàn toàn không bị ý chí của người nắm khống chế... Từng bước từng bước, nhất định phải rời xa cậu sao? Vì sao lại như vậy...
“Ichiru...” Shizuka cố sức đưa tay lên, nhẹ nhàng vén qua những sợi tóc rũ xuống của Ichiru. Có lẽ đã đến lúc rồi... Chỉ có cậu là ta vẫn không an lòng. Thế nhưng... Ta đã ích kỷ thật lâu... Không thể còn tiếp tục ích kỷ như vậy... Ichiru, cậu vẫn còn ‘nhà’ để quay về. “Cũng nên... Đến lúc hạ màn rồi... Làm sao vậy? Khóc trông như một đứa trẻ vậy... Ta chết đi khiến Ichiru thương tâm như vậy sao?”
“Shizuka - sama... Đừng đi! Không được!” Ichiru càng thêm ôm chặt người nữ thuần chủng, giống như làm vậy có thể lưu lại cô.
Ngu ngốc... Chúng ta thực sự rất giống nhau. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta đã biết... Chúng ta, đều có một tâm hồn cô độc, hai người cô độc cùng một chỗ, chỉ muốn thu được một chút ấm áp... Thế nhưng hiện tại, có vẻ như ta phải đi trước một bước. “Ichiru... Không được chết! Sống... Là một câu chuyện đầy bi kịch, nhưng nếu còn có thể cảm thụ được thống khổ, nhất định cũng có thể tiếp thu đến hạnh phúc, ta đã mệt quá rồi... Mệt đến ngay cả sống cũng không còn đủ sức. Kẻ trong lòng chỉ cất chứa cừu hận, rất khó cảm thụ được hạnh phúc tồn tại... Bởi vì, cừu hận cho ta động lực để tồn tại, thế nhưng, nó không dạy ta nên sống như thế nào... Cho dù mỉm cười, cũng không thể... Như bây giờ, có thể đi gặp anh ấy, ta nghĩ, thật hạnh phúc...”
“Shizuka - sama...” Vì sao lại nói như vậy... Shizuka - sama, ngài đã quyết định phải rời bỏ ta sao? Tuyệt không lưu luyến, muốn vứt bỏ ta sao?
“Vẫn... Không rõ sao?... Ichiru, ta không muốn đem cậu biến thành vampire, bởi vì, vampire, là một kiếp sống rất đáng buồn... Ta mong muốn, cậu không có một kết cục như ta... Nhưng thứ ta không có được, ta mong muốn... Cậu có thể...”
Lại thêm một hương vị ngọt ngào khác của máu, như những cánh hoa anh đào trái mùa lả tả, mang theo mùi của tuyệt vọng... Cơ thể mảnh mai trong bộ kimono trắng, giống như cây anh đào điêu linh, phát tán tại không trung, hóa thành từng chút từng chút bột sáng, biến mất...
“Shizuka - sama! ———”
Ngày tàn, bầu trời là một ánh vàng kim ảm đạm, Kaname đưa lưng về phía trời chiều mờ nhạt, những lọn tóc trước trán che khuất vẻ mặt của anh, Aidou và Kain đều không thể thấy rõ biểu tình trên gương mặt vị quân vương của họ, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút áp lực... Bọn họ biết Kaname đã từng xuất hiện ở đâu, nơi mà Shizuka xuất hiện lần cuối cùng. Nhưng thân là vampire quý tộc, hai người không có quyền nghi ngờ hành động của đế vương.
“Nơi đó chỉ còn lại những mảnh nhỏ của thi thể Shizuka - sama. Mà Hiệu trưởng, dường như muốn bảo hộ Zero Kiryuu, không chịu tiết lộ tông tích của cậu ta. Đó là tất cả những gì có thể điều tra được.” Akatsuki Kain cung kính cúi người báo cáo với Kaname, Aidou đứng ở một bên, trầm mặc không nói.
Zero Kiryuu... Kaname nhớ đến hình ảnh vừa thấy, cả cơ thể tái nhợt băng lãnh, cứ như vậy an tĩnh nằm trên chiếc giường thuần trắng, như là đang ngủ, nhưng đôi mắt nhắm nhẹ lại cho anh một loại ảo giác vĩnh viễn cũng sẽ không còn nhìn thấy màu tím đạm sau hàng mi kia.
Ta thì ra một điểm cũng không hề hiểu cậu, chỉ cho rằng chính mình có thể lý giải tất cả, thậm chí nghĩ rằng đã an bài một kết cục hoàn hảo. Cậu kiên trì, trong mắt ta lại có chút buồn cười mà không thể lý giải, không ngờ nó lại có thể quán triệt linh hồn cậu như thế. Bảo vệ nhân loại không bị thương tổn, giải quyết những vampire tấn công con người, đều là cách của cậu. Đến khi hai điều này chạm vào nhau, Zero Kiryuu, cậu lại không chần chờ lựa chọn đưa lưỡi kiếm sắc bén đó vào trong người mình...
“Vậy sao?... Tuy rằng ta không cho là Zero Kiryuu đã giết chết Shizuka Hiou, nhưng xem xét những gì còn sót lại ở hiện trường, nhìn thế nào cũng là cậu ta đã ra tay. Vậy không còn cách nào khác...” Xin lỗi... Hiện tại, trước lúc ta có thể thoát khỏi bàn tay của Nguyên lão viện, vẫn cần phải lợi dụng cậu một lần... Nhưng, sẽ không để bất luận kẻ nào có thể đụng đến cậu thêm nữa.
Kaname - sama... Aidou nắm chặt hai tay, cậu nghĩ đến người thợ săn lúc này không rõ sống chết, cùng căn phòng lưu đầy hương vị máu bi thương của Zero... Cậu biết tất cả, cậu thấy được tất cả, thế nhưng, không có cách nào nói ra, biết rõ ràng người kia đã bị thương tổn, cũng không thể đứng ra. Zero Kiryuu... Xin lỗi, xin lỗi... Ta cái gì đều làm không được, nhưng cứ cho rằng chính mình có thể vì ngươi làm một việc gì đó...
“Aidou, làm sao vậy?” Kaname hỏi, ánh nhìn hướng về phía Hanabusa, là đang lo lắng Zero Kiryuu sao?
“Thưa không, không có gì.”
“Mặc kệ thế nào, ta phải báo cáo với Nguyên lão viện về chuyện lần này... Báo cáo đúng sự thật, như vậy Zero Kiryuu đã phạm phải điều cấm kỵ, giết chết một thuần chủng cao quý...” Shizuka Hiou, ta sẽ thay ngươi gánh mối hận này, cùng nhau hướng kẻ kia báo thù... Rất nhanh... Sẽ đem kẻ điên cuồng đã thay đổi số phận của thuần chủng chúng ta. Kết thúc!
- -*--
“Vẫn không tỉnh sao?” Kaien lo lắng nhìn trên giường Zero vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Cả cơ thể cứng ngắc, lạnh buốt, khuôn mặt cũng hoàn toàn tái nhợt, quả thực, giống như là... “Thật xằng bậy. Cho dù có là thuần chủng, bị đâm thủng trái tim như vậy, cũng không thể dễ dàng chữa khỏi. Rất có thể, sẽ chết.”
Toga trầm mặc đứng bên cửa sổ, một tay dụi tắt điếu thuốc lá trong miệng. Nó thật ra luôn muốn giết chính mình, chỉ có điều, thật đáng buồn... Bởi vì chính mình hồi sinh vampire, vậy nên Zero không có cách nào tự sát, muốn chết cũng không có khả năng. Từ nhân loại biến thành vampire, so với một vampire chân chính, càng thêm bi kịch... Zero.
Trên giường, Zero an tĩnh nhắm mắt, không hề quan tâm đến những chuyện đang phát sinh hay đã phát sinh. Bốn năm qua cũng không có bình yên mà ngủ một giấc, có lẽ nó cũng đã chịu đựng quá lâu rồi, chỉ là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi đầu, nhưng lại già nua giống như một người đã trưởng thành. Những biểu hiện cằn cỗi mà ẩn nhẫn xuất hiện trên gương mặt thiếu niên này, làm cho ai dù không biết nhưng nhìn vào cũng nghĩ đến bi thương, lại nghĩ đến nó trong bốn năm qua, càng thêm...
May là, đã kết thúc... Cừu hận vẫn luôn đặt ở trên người khiến nó đến hít thở đều không xong rốt cục đã theo linh hồn Shizuka Hiou biến mất... Cứ ngủ đi, để sức lực của bốn năm nay quay về. Những thứ khác, giao cho những người lớn như bọn họ giải quyết.
“Toga, hiện tại có thể nói cho tôi biết trên người Zero rốt cuộc phát sinh chuyện gì sao? Từ một nhân loại biến thành vampire thuần chủng, chỉ sợ không phải là một chuyện tầm thường.” Kaien ngồi ở bên giường, giống như vô ý hỏi.
“Ông thật sự muốn biết sao? Chuyện này, chính là chuyện cấm kỵ mà Hiệp hội Hunter luôn cố giấu kín.”
Kaien nghiêm túc nhìn về phía Toga, “Liên quan đến sự an nguy của những đứa con của tôi... Tôi phải được biết.” Zero toàn thân trắng bệch với những vết thương vừa khép miệng ngã vào trong vũng máu, loại sự tình này, ông không muốn xảy ra lần thứ hai.
“Nếu như ông vẫn kiến quyết muốn biết... Ta sẽ nói cho ông. Thế nhưng, ta hy vọng ông coi như là không biết gì. Ta đã đáp ứng Zero, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”
...
“Chuyện điên rồ này... Tại sao ngay từ đầu liền không nói cho ta biết? Ông lại còn dám tiếp tay cho một đứa trẻ làm chuyện như vậy, Toga...” Kaien quay đầu lại nhìn về phía Zero, đứa trẻ này, quãng thời gian qua rốt cuộc đã sống trong thế giới như thế nào? Nếu như ông sớm chú ý tới...
Toga hít một hơi sâu, “Cho dù nói ông biết sớm thì thế nào? Kết quả cũng sẽ không cải biến được gì.” Huống hồ, Zero là một kẻ cứng đầu như vậy, chỉ cần nó quyết tâm kiên trì với tín niệm nào đó, sẽ không bao giờ chịu thay đổi quy luật của mình, cho dù có đầu rơi máu chảy cũng vẫn sẽ tiếp tục, ai cũng không có khả năng ngăn cản.
Kaien trầm mặc, chính xác, nói sớm thì có thể thế nào? Mọi việc cuối cùng vẫn sẽ phát triển theo hướng này. Bọn họ căn bản là bất lực.
“Cừu hận, đem tất cả những thứ gọi là ngây thơ cùng vui vẻ của Zero đều cướp đi, hiện tại, ta chỉ hy vọng nó có thể quay về với đúng tuổi của mình mà sinh sống... Đứa học trò ngu ngốc, cũng nên vì chính mình mà sống một lần.” Toga đưa tay sửa lại góc chăn trượt xuống... Zero trước đây, cho dù là những lúc một người một chỗ cũng như cũ buộc chặt tâm tư mình lại, luôn có một tư thái đề phòng. Thế nhưng hiện tại, rất thả lỏng... Toga xoa nhẹ những sợi tóc bạc rối của thiếu niên trên gối, quay đầu lại, kéo tay Kaien, “Chúng ta đi thôi.”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng, Zero vẫn như trước yên bình, giống như trẻ con lúc ngủ, gương mặt thả lỏng hoàn toàn...
- --------------------------------------------TBC - --------------------------------------------