Chương 147: Chúng tôi có quan hệ gì?
Về đến nhà, việc đầu tiên Thương Dĩ Nhu làm là đi tắm. Lâu rồi mới đi xem phim, còn đi dạo dưới ánh trăng sáng, trước nay cô chưa từng được thư giãn như vậy.
"Cốc cốc cốc."
Khúc Mịch gõ cửa nhà vệ sinh: "À, chú gọi điện tìm em."
Thương Dĩ Nhu nhíu mày, giờ này chú gọi từ Canada có phải có chuyện gì không? Cô chỉ còn người thân là chú, lại còn ở xa quê hương, cô không muốn chú quá lo lắng cho mình.
Cô vội quấn khăn tắm, mở cửa để lộ một cái khe, vươn cánh tay vẫn còn dính bọt nước ra.
"Đội trưởng Khúc?" Đợi một lúc, không thấy người bên ngoài có phản ứng gì, cô gọi.
"À, của em đây."
Di động bị nhét vào lòng bàn tay Thương Dĩ Nhu.
Tay kia cầm lấy di động rồi lùi về, cửa phòng vệ sinh lần nữa bị đóng lại.
Khúc Mịch đứng dựa vào tường, mặt đỏ tim đập thình thịch. Không phải anh muốn nghe lén, nhưng hai chân lại không chịu nghe bộ não điều khiển. Anh luôn tự cho rằng khả năng tự chủ của mình rất cao, nhưng từ khi dọn vào nhà Thương Dĩ Nhu, năng lực tự chủ của anh liên tục bị khiêu chiến.
Từ lúc Thương Dĩ Nhu càng đến gần anh, càng ỷ vào anh, thứ gì đó trong trái tim anh bắt đầu sôi trào, dopamine không ngừng được tiết ra.
Xưa giờ anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày cầm thú như vậy.
Đằng sau cánh cửa vọng ra tiếng của Thương Dĩ Nhu: "Chú, có chuyện gì sao?"
Thương Dĩ Nhu và cháu bình thường đều liên lạc trên mạng, trừ khi có việc gấp mới gọi điện. Bây giờ đã hơn 23 giờ, thảo nào cô lại hỏi thế.
Nhưng chú cô ở đầu bên kia lại cười hỏi: "Tiểu Nhu đi xem phim hả?"
Sao cơ? Sao chú lại biết? Chắc là khi nãy Khúc Mịch nghe điện thoại đã nói. Tự ý cầm di động của cô, còn trả lời, người này đúng là không coi mình là người ngoài mà!
"Chú ơi, người khi nãy nghe máy là bác sĩ điều trị tâm lý của cháu." Thương Dĩ Nhu giải thích.
Nửa đêm trong nhà có một người đàn ông, còn nghe điện thoại khi cô đi tắm, nếu là ai cũng đều sẽ hiểu lầm.
"Chú biết." Chú Thương cười nói.
Khúc Mịch kia rốt cuộc đã nói chuyện với chú bao lâu mới đưa di động cho cô hả? Bọn họ nói gì vậy.
"Tiểu Nhu, Khúc Mịch kia tuy ăn nói cuồng vọng nhưng cậu ta thật sự rất giỏi. Lần sau chú về nước, cháu sắp xếp cho chú gặp cậu ta đi."
"Gặp anh ta?" Thương Dĩ Nhu theo bản năng hỏi lại, "Để làm gì?"
"Con bé ngốc, ha ha ha." Chú Thương bật cười.
Vấn đề này có gì buồn cười? Hơn nữa cô cũng đâu ngốc đâu!
"Được rồi, bên cháu cũng trễ rồi. Hôm nay chắc cháu cũng mệt, đi ngủ đi, ngủ ngon." Nói xong, chú Thương cúp máy.
Không có việc gì khác, vậy là xong rồi? Thế tại sao chú lại gọi điện?
Trên Wechat có thông báo bạn bè cập nhật thông tin, Thương Dĩ Nhu vào xem, lúc này mới biết nửa tiếng trước Khúc Mịch đăng một dòng trạng thái.
Là hình hai tấm vé xem phim.
Bên dưới có rất nhiều bình luận, trong đó có một nickname là tên của chú cô.
Chú cô hỏi: "Xem phim với ai đấy?"
"Cháu gái của chú!" Ngay bên dưới là câu trả lời của Khúc Mịch.
Bọn họ liên lạc với nhau trên Wechat từ khi nào đấy? Không đúng, nên là từ khi nào hai người họ có liên lạc vậy?
Thương Dĩ Nhu tắm rửa xong thay đồ đi ra, Khúc Mịch vẫn còn đứng trước cửa. Vừa thấy cửa WC mở, Thương Dĩ Nhu còn chưa nói gì, anh đã lao vào nhanh như chớp rồi đóng sầm cửa lại.
Muốn đi vệ sinh hả? Chắc cũng không gấp đến thế đâu nhỉ?
Thương Dĩ Nhu đến phòng khách, thấy laptop đang mở của Khúc Mịch ở trên bàn. Cô nhìn lướt qua, toàn là tiếng Anh, trong đó có một email đến từ Canada khiến cô chú ý.
Cô biết đó là địa chỉ hộp thư của chú mình, bấm mở, nội dung bên trong là bệnh án của cô ở Canada.
Thương Dĩ Nhu xem thời gian, là một ngày sau khi cô ngất xỉu, thì ra Khúc Mịch và chú đã sớm liên lạc với nhau.
Để điều trị cho cô, anh đã chuẩn bị đầy đủ. Có lẽ anh còn làm rất nhiều việc vì cô mà cô không biết.
Khúc Mịch từ trong phòng tắm bước ra, có lẽ từ nay về sau anh phải tập làm quen với việc tắm nước lạnh rồi.
Anh vừa ngồi xuống sô pha thì thấy Thương Dĩ Nhu bưng đĩa trái cây lên.
"Trễ như vậy còn ăn trái cây không tốt cho dạ dày đâu." Khúc Mịch nói.
Thương Dĩ Nhu lại bưng hai ly sữa bò tới: "Vậy uống cái này đi, vẫn còn nóng, có cần tôi đi hâm lại không?"
Khúc Mịch nhận ra hành động của cô có hơi khác thường.
"Thật ra tôi muốn cảm ơn anh." Thương Dĩ Nhu nói chân thành, "Dù bệnh của tôi có được chữa khỏi hoàn toàn không, tôi cũng nên cảm ơn anh."
"Tôi đã tốn nhiều công sức lắm đấy, không chỉ tìm hiểu tất cả bệnh án của em, còn lên kế hoạch điều trị phù hợp, hơn nữa phải theo tiến triển của em mà thay đổi phương án kịp thời. Chỉ có một ly sữa bò với mấy miếng táo, lời cảm ơn này có phải quá hời hợt không?"
Lòng biết ơn của Thương Dĩ Nhu lập tức bị mấy câu của anh làm cho tan thành mây khói, con người này giỏi thật, luôn có cách khiến người ta không thể tiếp chuyện!
Uống sữa xong, hai người về phòng ngủ.
Có Khúc Mịch ở bên, Thương Dĩ Nhu không còn sợ ban đêm, cũng không sợ gặp ác mộng nữa, vì cô biết anh sẽ kéo cô ra khỏi ác mộng, dù ma quỷ trong ác mộng có đáng sợ thế nào cũng đều không phải là đối thủ của Khúc Mịch.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thương Dĩ Nhu đã tin tưởng Khúc Mịch một cách vô điều kiện, có lẽ chính cô cũng không ý thức được.
Bóng tối bao trùm Thương Dĩ Nhu, cơn ác mộng quen thuộc lại đến nhưng cô không còn sợ. Cô cảm nhận bàn tay của Khúc Mịch đang giữ lấy mình, thế nên trong đêm đen luôn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhìn Thương Dĩ Nhu ngủ ngon lành, Khúc Mịch khẽ cười.
Anh thích suy nghĩ vào ban đêm tĩnh lặng, lúc này đầu óc hoạt động tốt hơn ban ngày.
Vụ án của nhà họ Thương và nhà họ Đồng chắc chắn cùng một người làm, cùng là vào nhà cướp bóc giết người, cùng thủ đoạn hung tàn và cách hành hạ thú cưng cho đến chết. Nhưng tại sao hung thủ lại vứt bộ trang sức cướp được của nhà họ Đồng? Đương nhiên là vì hắn không để bụng đến giá trị của món đồ đó, hoặc là anh vứt bỏ bộ trang sức để đổi lấy thứ đáng giá hơn. Nếu vậy, hắn muốn đổi cái gì?
Là tính mạng!
Suy nghĩ này lập tức lóe lên trong đầu Khúc Mịch. Hung thủ ném bộ trang sức kia đi chỉ có hai khả năng, một là thấy hối hận với hành động của mình, hai là có kẻ đã cho hắn kiến nghị.
Bộ trang sức được đựng trong một cái túi nilon, hơn nữa còn không đem đi chôn hoặc dùng thứ gì đó che đậy, đồng nghĩa với việc nơi vứt bỏ tang vật không hề được qua chọn lựa kỹ càng, nói cách khác, sau khi hung thủ rời khỏi nhà họ Thương đã đi qua con mương đó, hoặc có thể hắn muốn đi khảo sát thực địa.
Khúc Mịch định sáng mai sẽ đi xem thử, nhưng mới sáng hôm sau anh đã bị tiếng la hét bên ngoài đánh thức.
Thương Dĩ Nhu nhìn vào mắt mèo thấy bên ngoài có bốn năm người cầm camera và microphone, trông giống như phóng viên.
"Bịch bịch bịch", tiếng đập cửa liên hồi.
"Cô Thương, chúng tôi tới để phỏng vấn, phiền cô mở cửa."
Phỏng vấn? Cô thì có gì để phỏng vấn?
"Xin lỗi, tôi không nhận phỏng vấn." Thương Dĩ Nhu từ chối.
Phóng viên bên ngoài đương nhiên không từ bỏ dễ dàng: "Cô Thương, chúng tôi là phóng viên mảng pháp luật, muốn phỏng vấn về vụ án của bố mẹ cô mười lăm năm trước. Nghe nói vụ án ba mạng người nhà họ Đồng mấy hôm trước tương tự với vụ án năm xưa, có khả năng là cùng một hung thủ. Cả hai gia đình chỉ còn một mình cô còn sống, cô có thể nói kỹ hơn không."
Thương Dĩ Nhu cau mày.
"Cô Thương, cô có nghe thấy không? Cô có cung cấp manh mối quan trọng nào cho cảnh sát chưa? Tên hung thủ kia vô cùng tàn nhẫn, cảnh sát phải nhanh chóng phá án người dân mới yên tâm được."
Khúc Mịch đi tới nhẹ nhàng kéo cô ra sau, sau đó mở cửa đi ra ngoài rồi vội đóng cửa lại.
"Đây là nhà riêng, anh chị làm vậy là trái pháp luật, mời anh chị lập tức rời khỏi đây!" Khúc Mịch trầm giọng.
Những phóng viên này cũng là người trải sự đời, thấy Khúc Mịch không giống người bình thường, bọn họ không dám nói bậy nữa.
"Xin hỏi anh và cô Thương có quan hệ gì?" Có nữ phóng viên dè dặt hỏi.
"Sáng sớm tinh mơ mặc đồ ngủ từ trong nhà đi ra, cô nói xem chúng tôi có quan hệ gì?" Khúc Mịch hỏi lại, "Là phóng viên, hỏi một câu đơn giản như vậy cũng phải trịnh trọng, xem ra không có khả năng phát triển rồi."
Nữ phóng viên xấu hổ đỏ mặt, vội vàng bỏ trốn. Những người còn lại thấy không dễ chọc vào Khúc Mịch cũng lần lượt bỏ đi. Có điều bọn họ không hề từ bỏ ý định, vẫn chờ dưới lầu.
Sao phóng viên lại tới đây? Hơn nữa bọn họ còn biết rất rõ về vụ án.
Khúc Mịch còn chưa hỏi thăm, Lục Li đã gọi điện tới.
"Đội trưởng Khúc, Hoắc Thải Ni mới đăng một bài viết trên báo chiều Đại Dương." Lục Li áy náy nói, "Là tôi sơ suất tiết lộ cơ mật của đội hình sự. Đội trưởng Khúc, anh xử phạt tôi đi!""
Lục Li không phải người dễ phạm sai lầm như vậy, trong đây chắc chắn có ẩn tình.
Quả nhiên bị Khúc Mịch đoán trúng, Hoắc Thải Ni chuốc say Lục Li, lén vào QQ trong di động của anh, trong đó có nhật ký cuộc họp và phân tích về vụ án của đội hình sự.
"Cốc cốc cốc."
Khúc Mịch gõ cửa nhà vệ sinh: "À, chú gọi điện tìm em."
Thương Dĩ Nhu nhíu mày, giờ này chú gọi từ Canada có phải có chuyện gì không? Cô chỉ còn người thân là chú, lại còn ở xa quê hương, cô không muốn chú quá lo lắng cho mình.
Cô vội quấn khăn tắm, mở cửa để lộ một cái khe, vươn cánh tay vẫn còn dính bọt nước ra.
"Đội trưởng Khúc?" Đợi một lúc, không thấy người bên ngoài có phản ứng gì, cô gọi.
"À, của em đây."
Di động bị nhét vào lòng bàn tay Thương Dĩ Nhu.
Tay kia cầm lấy di động rồi lùi về, cửa phòng vệ sinh lần nữa bị đóng lại.
Khúc Mịch đứng dựa vào tường, mặt đỏ tim đập thình thịch. Không phải anh muốn nghe lén, nhưng hai chân lại không chịu nghe bộ não điều khiển. Anh luôn tự cho rằng khả năng tự chủ của mình rất cao, nhưng từ khi dọn vào nhà Thương Dĩ Nhu, năng lực tự chủ của anh liên tục bị khiêu chiến.
Từ lúc Thương Dĩ Nhu càng đến gần anh, càng ỷ vào anh, thứ gì đó trong trái tim anh bắt đầu sôi trào, dopamine không ngừng được tiết ra.
Xưa giờ anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày cầm thú như vậy.
Đằng sau cánh cửa vọng ra tiếng của Thương Dĩ Nhu: "Chú, có chuyện gì sao?"
Thương Dĩ Nhu và cháu bình thường đều liên lạc trên mạng, trừ khi có việc gấp mới gọi điện. Bây giờ đã hơn 23 giờ, thảo nào cô lại hỏi thế.
Nhưng chú cô ở đầu bên kia lại cười hỏi: "Tiểu Nhu đi xem phim hả?"
Sao cơ? Sao chú lại biết? Chắc là khi nãy Khúc Mịch nghe điện thoại đã nói. Tự ý cầm di động của cô, còn trả lời, người này đúng là không coi mình là người ngoài mà!
"Chú ơi, người khi nãy nghe máy là bác sĩ điều trị tâm lý của cháu." Thương Dĩ Nhu giải thích.
Nửa đêm trong nhà có một người đàn ông, còn nghe điện thoại khi cô đi tắm, nếu là ai cũng đều sẽ hiểu lầm.
"Chú biết." Chú Thương cười nói.
Khúc Mịch kia rốt cuộc đã nói chuyện với chú bao lâu mới đưa di động cho cô hả? Bọn họ nói gì vậy.
"Tiểu Nhu, Khúc Mịch kia tuy ăn nói cuồng vọng nhưng cậu ta thật sự rất giỏi. Lần sau chú về nước, cháu sắp xếp cho chú gặp cậu ta đi."
"Gặp anh ta?" Thương Dĩ Nhu theo bản năng hỏi lại, "Để làm gì?"
"Con bé ngốc, ha ha ha." Chú Thương bật cười.
Vấn đề này có gì buồn cười? Hơn nữa cô cũng đâu ngốc đâu!
"Được rồi, bên cháu cũng trễ rồi. Hôm nay chắc cháu cũng mệt, đi ngủ đi, ngủ ngon." Nói xong, chú Thương cúp máy.
Không có việc gì khác, vậy là xong rồi? Thế tại sao chú lại gọi điện?
Trên Wechat có thông báo bạn bè cập nhật thông tin, Thương Dĩ Nhu vào xem, lúc này mới biết nửa tiếng trước Khúc Mịch đăng một dòng trạng thái.
Là hình hai tấm vé xem phim.
Bên dưới có rất nhiều bình luận, trong đó có một nickname là tên của chú cô.
Chú cô hỏi: "Xem phim với ai đấy?"
"Cháu gái của chú!" Ngay bên dưới là câu trả lời của Khúc Mịch.
Bọn họ liên lạc với nhau trên Wechat từ khi nào đấy? Không đúng, nên là từ khi nào hai người họ có liên lạc vậy?
Thương Dĩ Nhu tắm rửa xong thay đồ đi ra, Khúc Mịch vẫn còn đứng trước cửa. Vừa thấy cửa WC mở, Thương Dĩ Nhu còn chưa nói gì, anh đã lao vào nhanh như chớp rồi đóng sầm cửa lại.
Muốn đi vệ sinh hả? Chắc cũng không gấp đến thế đâu nhỉ?
Thương Dĩ Nhu đến phòng khách, thấy laptop đang mở của Khúc Mịch ở trên bàn. Cô nhìn lướt qua, toàn là tiếng Anh, trong đó có một email đến từ Canada khiến cô chú ý.
Cô biết đó là địa chỉ hộp thư của chú mình, bấm mở, nội dung bên trong là bệnh án của cô ở Canada.
Thương Dĩ Nhu xem thời gian, là một ngày sau khi cô ngất xỉu, thì ra Khúc Mịch và chú đã sớm liên lạc với nhau.
Để điều trị cho cô, anh đã chuẩn bị đầy đủ. Có lẽ anh còn làm rất nhiều việc vì cô mà cô không biết.
Khúc Mịch từ trong phòng tắm bước ra, có lẽ từ nay về sau anh phải tập làm quen với việc tắm nước lạnh rồi.
Anh vừa ngồi xuống sô pha thì thấy Thương Dĩ Nhu bưng đĩa trái cây lên.
"Trễ như vậy còn ăn trái cây không tốt cho dạ dày đâu." Khúc Mịch nói.
Thương Dĩ Nhu lại bưng hai ly sữa bò tới: "Vậy uống cái này đi, vẫn còn nóng, có cần tôi đi hâm lại không?"
Khúc Mịch nhận ra hành động của cô có hơi khác thường.
"Thật ra tôi muốn cảm ơn anh." Thương Dĩ Nhu nói chân thành, "Dù bệnh của tôi có được chữa khỏi hoàn toàn không, tôi cũng nên cảm ơn anh."
"Tôi đã tốn nhiều công sức lắm đấy, không chỉ tìm hiểu tất cả bệnh án của em, còn lên kế hoạch điều trị phù hợp, hơn nữa phải theo tiến triển của em mà thay đổi phương án kịp thời. Chỉ có một ly sữa bò với mấy miếng táo, lời cảm ơn này có phải quá hời hợt không?"
Lòng biết ơn của Thương Dĩ Nhu lập tức bị mấy câu của anh làm cho tan thành mây khói, con người này giỏi thật, luôn có cách khiến người ta không thể tiếp chuyện!
Uống sữa xong, hai người về phòng ngủ.
Có Khúc Mịch ở bên, Thương Dĩ Nhu không còn sợ ban đêm, cũng không sợ gặp ác mộng nữa, vì cô biết anh sẽ kéo cô ra khỏi ác mộng, dù ma quỷ trong ác mộng có đáng sợ thế nào cũng đều không phải là đối thủ của Khúc Mịch.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thương Dĩ Nhu đã tin tưởng Khúc Mịch một cách vô điều kiện, có lẽ chính cô cũng không ý thức được.
Bóng tối bao trùm Thương Dĩ Nhu, cơn ác mộng quen thuộc lại đến nhưng cô không còn sợ. Cô cảm nhận bàn tay của Khúc Mịch đang giữ lấy mình, thế nên trong đêm đen luôn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhìn Thương Dĩ Nhu ngủ ngon lành, Khúc Mịch khẽ cười.
Anh thích suy nghĩ vào ban đêm tĩnh lặng, lúc này đầu óc hoạt động tốt hơn ban ngày.
Vụ án của nhà họ Thương và nhà họ Đồng chắc chắn cùng một người làm, cùng là vào nhà cướp bóc giết người, cùng thủ đoạn hung tàn và cách hành hạ thú cưng cho đến chết. Nhưng tại sao hung thủ lại vứt bộ trang sức cướp được của nhà họ Đồng? Đương nhiên là vì hắn không để bụng đến giá trị của món đồ đó, hoặc là anh vứt bỏ bộ trang sức để đổi lấy thứ đáng giá hơn. Nếu vậy, hắn muốn đổi cái gì?
Là tính mạng!
Suy nghĩ này lập tức lóe lên trong đầu Khúc Mịch. Hung thủ ném bộ trang sức kia đi chỉ có hai khả năng, một là thấy hối hận với hành động của mình, hai là có kẻ đã cho hắn kiến nghị.
Bộ trang sức được đựng trong một cái túi nilon, hơn nữa còn không đem đi chôn hoặc dùng thứ gì đó che đậy, đồng nghĩa với việc nơi vứt bỏ tang vật không hề được qua chọn lựa kỹ càng, nói cách khác, sau khi hung thủ rời khỏi nhà họ Thương đã đi qua con mương đó, hoặc có thể hắn muốn đi khảo sát thực địa.
Khúc Mịch định sáng mai sẽ đi xem thử, nhưng mới sáng hôm sau anh đã bị tiếng la hét bên ngoài đánh thức.
Thương Dĩ Nhu nhìn vào mắt mèo thấy bên ngoài có bốn năm người cầm camera và microphone, trông giống như phóng viên.
"Bịch bịch bịch", tiếng đập cửa liên hồi.
"Cô Thương, chúng tôi tới để phỏng vấn, phiền cô mở cửa."
Phỏng vấn? Cô thì có gì để phỏng vấn?
"Xin lỗi, tôi không nhận phỏng vấn." Thương Dĩ Nhu từ chối.
Phóng viên bên ngoài đương nhiên không từ bỏ dễ dàng: "Cô Thương, chúng tôi là phóng viên mảng pháp luật, muốn phỏng vấn về vụ án của bố mẹ cô mười lăm năm trước. Nghe nói vụ án ba mạng người nhà họ Đồng mấy hôm trước tương tự với vụ án năm xưa, có khả năng là cùng một hung thủ. Cả hai gia đình chỉ còn một mình cô còn sống, cô có thể nói kỹ hơn không."
Thương Dĩ Nhu cau mày.
"Cô Thương, cô có nghe thấy không? Cô có cung cấp manh mối quan trọng nào cho cảnh sát chưa? Tên hung thủ kia vô cùng tàn nhẫn, cảnh sát phải nhanh chóng phá án người dân mới yên tâm được."
Khúc Mịch đi tới nhẹ nhàng kéo cô ra sau, sau đó mở cửa đi ra ngoài rồi vội đóng cửa lại.
"Đây là nhà riêng, anh chị làm vậy là trái pháp luật, mời anh chị lập tức rời khỏi đây!" Khúc Mịch trầm giọng.
Những phóng viên này cũng là người trải sự đời, thấy Khúc Mịch không giống người bình thường, bọn họ không dám nói bậy nữa.
"Xin hỏi anh và cô Thương có quan hệ gì?" Có nữ phóng viên dè dặt hỏi.
"Sáng sớm tinh mơ mặc đồ ngủ từ trong nhà đi ra, cô nói xem chúng tôi có quan hệ gì?" Khúc Mịch hỏi lại, "Là phóng viên, hỏi một câu đơn giản như vậy cũng phải trịnh trọng, xem ra không có khả năng phát triển rồi."
Nữ phóng viên xấu hổ đỏ mặt, vội vàng bỏ trốn. Những người còn lại thấy không dễ chọc vào Khúc Mịch cũng lần lượt bỏ đi. Có điều bọn họ không hề từ bỏ ý định, vẫn chờ dưới lầu.
Sao phóng viên lại tới đây? Hơn nữa bọn họ còn biết rất rõ về vụ án.
Khúc Mịch còn chưa hỏi thăm, Lục Li đã gọi điện tới.
"Đội trưởng Khúc, Hoắc Thải Ni mới đăng một bài viết trên báo chiều Đại Dương." Lục Li áy náy nói, "Là tôi sơ suất tiết lộ cơ mật của đội hình sự. Đội trưởng Khúc, anh xử phạt tôi đi!""
Lục Li không phải người dễ phạm sai lầm như vậy, trong đây chắc chắn có ẩn tình.
Quả nhiên bị Khúc Mịch đoán trúng, Hoắc Thải Ni chuốc say Lục Li, lén vào QQ trong di động của anh, trong đó có nhật ký cuộc họp và phân tích về vụ án của đội hình sự.