Chương 157: Bí mật năm xưa
Sau khi đến nhà họ Kim hỏi thăm Phượng Sử Yến, Khúc Mịch đặt câu hỏi cho ba người.
Bọn họ nhìn nhau, Lưu Tuấn trả lời trước: "Lời khai của Sử Phượng Yến và Kim Hâm tương tự nhau, nghe qua có vẻ không có lỗ hỏng, nhưng cân nhắc cẩn thận thì sẽ cảm thấy không đúng."
"Không đúng chỗ nào?" Khúc Mịch hỏi.
"Sử Phượng Yến là người thực dụng, lại không thích con riêng. Tiền mua vé số do Kim Hâm bỏ ra, nhưng giải đặc biệt 1.000.000 tệ lại bị Lý Đại Niên lấy đi, với tính cách và mức độ mê tiền của bà ta, bà ta vừa không đi tìm Lý Đại Niên vừa không báo án, việc này rất khác thường."
"Cậu suy đoán rất có lý." Lục Li gật đầu tán đồng, "Thảo nào đội trưởng Khúc coi trọng cậu."
"Tôi cảm thấy thái độ của Kim Hâm với Sử Phượng Yến cũng có vấn đề, giống như là kiêng kị. Tôi đang nghĩ liệu có phải Kim Hâm đã làm việc xấu gì bị bà ta nắm nhược điểm trong tay nên mới liên tục nhượng bộ hay không. Một người phụ nữ không thể sinh con, vừa không xinh đẹp vừa không dịu dàng, lại hay gây phiền phức đáng để ông ta một lòng chung thủy sao? Có khả năng Lý Đại Niên bị Kim Hâm giết, hoặc là Kim Hâm trốn thuế hối lộ, hoặc Kim Hâm lợi dụng công ty để rửa tiền, sau đó làm việc trái pháp luật, tóm lại là chắc chắn ông ta đã làm gì đó, hơn nữa còn bị Sử Phượng Yến nắm được bằng chứng!" Được khích lệ, Lưu Tuấn tiếp tục suy đoán.
"Cậu không hợp làm cảnh sát hình sự nhưng có lẽ hợp với biên kịch đấy." Khúc Mịch lạnh lùng nói, "Có điều thực tế luôn bất ngờ hơn phim ảnh. Những suy đoán của cậu đều có khả năng, có điều chúng ta cần chứng cứ."
"Đội trưởng Khúc, theo lời Sử Phượng Yến nói có thể khẳng định tình cảm giữa Diệp Hồng và Kim Chí Thành không tốt. Tôi nghĩ nên tìm gặp Diệp Hồng, không chừng sẽ có phát hiện." Mạnh Triết đề nghị, "Hơn nữa tôi nghi ngờ Kim Chí Thành không phải bị tự kỷ mà là có vấn đề về tâm lý. Tôi đã hỏi Cố Thành, trung tâm Toronto không chỉ nghiên cứu về tự kỷ và trầm cảm mà còn điều trị cho những người có vấn đề tâm lý. Theo bệnh án của Kim Chí Thành, phương pháp điều trị chủ yếu là dùng thuốc, nhìn không giống điều trị cho bệnh nhân tự kỷ. Còn vấn đề tâm lý thường do tích lũy theo thời gian. Kim Hâm lại nói con mình bị tự kỷ bẩm sinh, tại sao ông ta lại giấu giếm việc này? Tôi nghĩ trong đây chắc chắn có nguyên nhân."
Khúc Mịch cân nhắc một lúc, nói: "Cậu đi điều tra hàng xóm ở gần nhà họ Kim năm xưa, xem họ có biết chuyện của Kim Chí Thành không."
Mạnh Triết gật đầu, lập tức xuống xe, bắt taxi khác rời đi.
Nhà cũ của Kim Hâm đã bị dở bỏ, dân cư đa số đã rời đi, muốn tìm kiếm không hề dễ dàng.
Cũng may địa phương còn giữ hồ sơ mười lăm năm trước lưu lại đây đủ tên họ và điện thoại của hàng xóm Kim Hâm. Theo tư liệu trên này, Mạnh Triết nhờ cảnh sát địa phương hỗ trợ, rất nhanh đã có được địa chỉ và cách liên lạc hiện tại.
"Ngày xưa nhà ông ở ngay bên cạnh Kim Hâm, ông có biết gì về nhà ông ta không?" May mà có người vẫn chưa chuyển đi, Mạnh Triết đỡ phải tốn công đi thêm một chuyến.
"Kim Hâm? Đại phú hào Kim Hâm đó hả?" Vương Trường Thắng năm nay hơn 60 tuổi, giọng nói khá to, vừa hút thuốc vừa trả lời, "Có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tôi thấy người ta gặp vận may nên quyết ở Hà Đông tiếp tục đợi."
"Anh Vương à, lúc người ta xui xẻo chúng ta cũng không cực khổ gì, tính ra ông trời cũng công bằng, cứ bình an cả đời là được." Một hàng xóm khác nhỏ tuổi hơn nói.
"Lão Lưu, ông đúng là người làm công tác văn hóa, nói chuyện lúc nào cũng có triết lý, nghe cũng thoải mái hơn." Vương Trường Thắng bật cười, "Kiếp này tuy tôi không giàu nhưng cũng không gặp nạn gì, tôi đã thấy vui rồi. Đồng chí cảnh sát, người lớn tuổi thường thích lải nhải, cậu đừng để bụng nhé."
"Theo lời hai ông nói thì gia đình Kim Hâm từng gặp vấn đề gì sao?"
Vương Trường Thắng gật đầu: "Con người sống đến cuối đời cuối cùng cũng chỉ vì con cái, nhưng con trai của Kim Hâm vừa chào đời đã bị bệnh. Kim Hâm dẫn con trai chạy khắp các bệnh viện khoảng một năm, hình như là không thể chữa khỏi, còn cần rất nhiều tiền. Lúc đó ông ta làm gì có tiền chứ, thế nên không điều trị nữa, về sau vợ ông ta cũng vì việc này nhảy sông mà chết."
"Con trai ông ta rốt cuộc bị bệnh gì?"
"Không biết nữa, nghe đồn là bệnh từ lúc còn trong bụng mẹ. Có lẽ sợ bị người ta nói xấu nên ai hỏi ông ta cũng không trả lời. Ông ta thích đánh bạc, còn tôi thì không nên hai bên không thân thiết lắm."
"Vì đứa con trai mắc bệnh mà vợ ông ta khóc lóc cả ngày, có lần thắt cổ trong nhà, may mà tôi nghe thấy tiếng động mới cứu kịp. Bà ta còn trách tôi xen vào việc người khác, nói con trai mình không thể là một người bình thường đều do bà ta lúc mang thai ăn đồ bậy bạ." Lão Lưu có ấn tượng việc này rất sâu.
"Lúc mang thai bà ta ăn gì?"
"À chuyển thai hoàn (*), thời gian đó lưu hành lắm." Lão Lưu nhớ lại, "Kim Hâm cực kỳ trọng nam khinh nữ, lúc vợ ông ta mang thai ông ta nói bắt buộc phải có con trai. Để xác định giới tính con mình, ông ta còn đưa vợ đi khám rất nhiều nơi, Đông y Tây y đủ cả. Mấy tháng đầu Kim Hâm rất phiền muộn, sau này tâm trạng đột nhiên tốt lên, việc này ai cũng nhìn ra cả. Ông ta nói mình chắc chắn sẽ có con trai nên mời mọi người uống rượu mừng trước."
(*) Chuyển thai hoàn: là tên gọi của một số loại thuốc tự xưng "thần dược", có khả năng thay đổi giới tính của đứa trẻ ở trong bụng mẹ. Những năm trước đây, thuốc chuyển đổi giới tính thai nhi nhận được sự quan tâm đặc biệt của dư luận Trung Quốc.
"Kim Hâm và vợ ông ta thừa nhận việc sử dụng chuyển thai hoàn?"
"Việc này thì không, có điều ai cũng nói thế. Đứa bé hình như là sinh non ngay trên đường tới bệnh viện. Bác sĩ thấy đứa bé nguy kịch nên yêu cầu chuyển lên bệnh viện tuyến trên. Mãi về sau chúng tôi mới nghe nói đứa bé kia bị bệnh bẩm sinh." Vương Thắng bổ sung, "Kim Hâm thấy con trai mình như vậy càng không lo làm ăn, suốt ngày cứ bài bạc. Gia đình vốn không có gì lại càng nghèo hơn, vợ ông ta tự sát hai ba lần cuối cùng cũng chết. Bà ta chết rồi thì thôi, chỉ có thằng bé đáng thương, liên tục bị mẹ kế đánh, địa vị còn không bằng chó mèo trong nhà."
Nghe đến đây, Mạnh Triết vội hỏi: "Chó mèo? Ông có thể nói chi tiết hơn không?"
"Vợ Kim Hâm có nuôi một con chó, suốt ngày nâng niu trong lòng. Có lần Kim Chí Thành ăn vụng lạp xưởng của con chó, bị bà ta đánh cho một trận."
"Kim Hâm mặc kệ sao? Ông ta trơ mắt nhìn con trai mình bị ngược đãi?"
"Thấy thì sẽ nói, có điều ông ta chỉ biết bài bạc, đi mấy ngày không về là chuyện bình thường. Vợ ông ta nổi tiếng đanh đá cả khu phố, ai gặp cũng tránh xa, vả lại Kim Hâm không kiếm được tiền, cuộc sống gia đình đều dựa vào bà ta nên đương nhiên không có khí thế bằng rồi. Kim Chí Thành cũng im lặng, không nói chuyện với bố mình câu nào. Chúng tôi ai cũng có cuộc sống riêng, huống hồ việc nhà thường khó mà giải thích, ai có thể xen vào chứ. Thằng bé đó đúng là đáng thương, địa vị còn không bằng một con chó." Vương Trường Thắng vừa nói vừa lắc đầu.
"Con chó đó sau này thế nào?" Mạnh Triết thắc mắc.
Chó? Vương Trường Thắng và lão Lưu nhìn nhau: "Chắc là chết già, hoặc tặng cho người khác rồi."
Xem ra bọn họ không biết kết cục của con chó kia.
"Thế hai ông có biết việc Kim Hâm trúng số không?" Mạnh Triết lại hỏi.
"Đây là việc bao nhiêu năm qua chúng tôi vẫn đem ra nói." Lão Lưu cười kể, "500.000 tệ ở thời này cũng không phải con số nhỏ, Kim Hâm còn cầm số tiền đó đi đầu tư, giá bây giờ chắc cũng lên gấp trăm lần. Công trình cải tạo khu chung cư cũ này cũng do họ thầu, tôi còn gặp cậu nhóc Kim Chí Thành kia, trông có tiền đồ hơn rồi, chắc là có tiền nên thay đổi, vả lại y học bây giờ cũng phát triển, trong nước không trị hết thì ra nước ngoài, không có gì là không điều trị được cả!"
"Chung cư này xây dựng lại lúc nào?"
"Đã bảy năm rồi."
Có nghĩa là trước khi kết hôn với Diệp Hồng bệnh của Kim Chí Thành đã có chuyển biến tốt hoặc đã chữa khỏi, có thể làm việc bình thường.
"Lúc phát bệnh Kim Chí Thành sẽ như thế nào?"
"Kêu la bậy bạ, bỏ trốn, còn không cho ai đến gần." Lão Lưu trả lời, "Có điều cậu ta rất sợ Sử Phượng Yến, vừa thấy bà ta cầm gậy là sợ như con mèo con."
Mạnh Triết lại hỏi thêm vài vấn đề, vẫn không có manh mối hữu dụng. Buổi tối mười mấy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trừ đương sự thì chẳng ai biết.
"Nếu nhớ ra chi tiết nào xin hãy liên lạc với tôi." Mạnh Triết để lại số điện thoại rồi ra về.
Cậu rời khỏi khu chung cư, vội gọi điện cho Cố Thành, nhờ cậu ta hỗ trợ điều tra việc chuyển thai hoàn ở hai mươi lăm năm trước, càng tỉ mỉ càng tốt.
Mạnh Triết còn chưa về đến đội hình sự, bên Cố Thành đã có kết quả.
Chuyển thai hoàn là phát minh của một bác sĩ vô nhân đạo, bên trong có lượng lớn hormone nam, ông ta tuyên bố chỉ cần một đợt trị liệu là có thể thay đổi giới tính đứa bé trong bụng thai phụ, hơn nữa chắc chắn là nam!
Thời điểm đó có rất nhiều người tin, nhưng sau khi dùng con sinh ra không rõ giới tính, có bé còn có hai bộ phận sinh dục, không thể không phẫu thuật.
Mọi người căm phẫn tố cáo bác sĩ kia, ông ta bị phán ba mươi năm tù, nhờ biểu hiện tốt mà đã được thả mấy năm trước.
Nắm được thông tin, Mạnh Triết vô cùng kích động, không loại trừ khả năng Kim Chí Thành bị dị dạng bộ phận sinh dục. Nhưng rõ ràng hắn đã kết hôn sinh con, vậy việc này phải giải thích sao đây?
Chắc là Kim Hâm đã cho con trai làm phẫu thuật, giúp hắn có thể có cuộc sống như người bình thường.
Bọn họ nhìn nhau, Lưu Tuấn trả lời trước: "Lời khai của Sử Phượng Yến và Kim Hâm tương tự nhau, nghe qua có vẻ không có lỗ hỏng, nhưng cân nhắc cẩn thận thì sẽ cảm thấy không đúng."
"Không đúng chỗ nào?" Khúc Mịch hỏi.
"Sử Phượng Yến là người thực dụng, lại không thích con riêng. Tiền mua vé số do Kim Hâm bỏ ra, nhưng giải đặc biệt 1.000.000 tệ lại bị Lý Đại Niên lấy đi, với tính cách và mức độ mê tiền của bà ta, bà ta vừa không đi tìm Lý Đại Niên vừa không báo án, việc này rất khác thường."
"Cậu suy đoán rất có lý." Lục Li gật đầu tán đồng, "Thảo nào đội trưởng Khúc coi trọng cậu."
"Tôi cảm thấy thái độ của Kim Hâm với Sử Phượng Yến cũng có vấn đề, giống như là kiêng kị. Tôi đang nghĩ liệu có phải Kim Hâm đã làm việc xấu gì bị bà ta nắm nhược điểm trong tay nên mới liên tục nhượng bộ hay không. Một người phụ nữ không thể sinh con, vừa không xinh đẹp vừa không dịu dàng, lại hay gây phiền phức đáng để ông ta một lòng chung thủy sao? Có khả năng Lý Đại Niên bị Kim Hâm giết, hoặc là Kim Hâm trốn thuế hối lộ, hoặc Kim Hâm lợi dụng công ty để rửa tiền, sau đó làm việc trái pháp luật, tóm lại là chắc chắn ông ta đã làm gì đó, hơn nữa còn bị Sử Phượng Yến nắm được bằng chứng!" Được khích lệ, Lưu Tuấn tiếp tục suy đoán.
"Cậu không hợp làm cảnh sát hình sự nhưng có lẽ hợp với biên kịch đấy." Khúc Mịch lạnh lùng nói, "Có điều thực tế luôn bất ngờ hơn phim ảnh. Những suy đoán của cậu đều có khả năng, có điều chúng ta cần chứng cứ."
"Đội trưởng Khúc, theo lời Sử Phượng Yến nói có thể khẳng định tình cảm giữa Diệp Hồng và Kim Chí Thành không tốt. Tôi nghĩ nên tìm gặp Diệp Hồng, không chừng sẽ có phát hiện." Mạnh Triết đề nghị, "Hơn nữa tôi nghi ngờ Kim Chí Thành không phải bị tự kỷ mà là có vấn đề về tâm lý. Tôi đã hỏi Cố Thành, trung tâm Toronto không chỉ nghiên cứu về tự kỷ và trầm cảm mà còn điều trị cho những người có vấn đề tâm lý. Theo bệnh án của Kim Chí Thành, phương pháp điều trị chủ yếu là dùng thuốc, nhìn không giống điều trị cho bệnh nhân tự kỷ. Còn vấn đề tâm lý thường do tích lũy theo thời gian. Kim Hâm lại nói con mình bị tự kỷ bẩm sinh, tại sao ông ta lại giấu giếm việc này? Tôi nghĩ trong đây chắc chắn có nguyên nhân."
Khúc Mịch cân nhắc một lúc, nói: "Cậu đi điều tra hàng xóm ở gần nhà họ Kim năm xưa, xem họ có biết chuyện của Kim Chí Thành không."
Mạnh Triết gật đầu, lập tức xuống xe, bắt taxi khác rời đi.
Nhà cũ của Kim Hâm đã bị dở bỏ, dân cư đa số đã rời đi, muốn tìm kiếm không hề dễ dàng.
Cũng may địa phương còn giữ hồ sơ mười lăm năm trước lưu lại đây đủ tên họ và điện thoại của hàng xóm Kim Hâm. Theo tư liệu trên này, Mạnh Triết nhờ cảnh sát địa phương hỗ trợ, rất nhanh đã có được địa chỉ và cách liên lạc hiện tại.
"Ngày xưa nhà ông ở ngay bên cạnh Kim Hâm, ông có biết gì về nhà ông ta không?" May mà có người vẫn chưa chuyển đi, Mạnh Triết đỡ phải tốn công đi thêm một chuyến.
"Kim Hâm? Đại phú hào Kim Hâm đó hả?" Vương Trường Thắng năm nay hơn 60 tuổi, giọng nói khá to, vừa hút thuốc vừa trả lời, "Có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tôi thấy người ta gặp vận may nên quyết ở Hà Đông tiếp tục đợi."
"Anh Vương à, lúc người ta xui xẻo chúng ta cũng không cực khổ gì, tính ra ông trời cũng công bằng, cứ bình an cả đời là được." Một hàng xóm khác nhỏ tuổi hơn nói.
"Lão Lưu, ông đúng là người làm công tác văn hóa, nói chuyện lúc nào cũng có triết lý, nghe cũng thoải mái hơn." Vương Trường Thắng bật cười, "Kiếp này tuy tôi không giàu nhưng cũng không gặp nạn gì, tôi đã thấy vui rồi. Đồng chí cảnh sát, người lớn tuổi thường thích lải nhải, cậu đừng để bụng nhé."
"Theo lời hai ông nói thì gia đình Kim Hâm từng gặp vấn đề gì sao?"
Vương Trường Thắng gật đầu: "Con người sống đến cuối đời cuối cùng cũng chỉ vì con cái, nhưng con trai của Kim Hâm vừa chào đời đã bị bệnh. Kim Hâm dẫn con trai chạy khắp các bệnh viện khoảng một năm, hình như là không thể chữa khỏi, còn cần rất nhiều tiền. Lúc đó ông ta làm gì có tiền chứ, thế nên không điều trị nữa, về sau vợ ông ta cũng vì việc này nhảy sông mà chết."
"Con trai ông ta rốt cuộc bị bệnh gì?"
"Không biết nữa, nghe đồn là bệnh từ lúc còn trong bụng mẹ. Có lẽ sợ bị người ta nói xấu nên ai hỏi ông ta cũng không trả lời. Ông ta thích đánh bạc, còn tôi thì không nên hai bên không thân thiết lắm."
"Vì đứa con trai mắc bệnh mà vợ ông ta khóc lóc cả ngày, có lần thắt cổ trong nhà, may mà tôi nghe thấy tiếng động mới cứu kịp. Bà ta còn trách tôi xen vào việc người khác, nói con trai mình không thể là một người bình thường đều do bà ta lúc mang thai ăn đồ bậy bạ." Lão Lưu có ấn tượng việc này rất sâu.
"Lúc mang thai bà ta ăn gì?"
"À chuyển thai hoàn (*), thời gian đó lưu hành lắm." Lão Lưu nhớ lại, "Kim Hâm cực kỳ trọng nam khinh nữ, lúc vợ ông ta mang thai ông ta nói bắt buộc phải có con trai. Để xác định giới tính con mình, ông ta còn đưa vợ đi khám rất nhiều nơi, Đông y Tây y đủ cả. Mấy tháng đầu Kim Hâm rất phiền muộn, sau này tâm trạng đột nhiên tốt lên, việc này ai cũng nhìn ra cả. Ông ta nói mình chắc chắn sẽ có con trai nên mời mọi người uống rượu mừng trước."
(*) Chuyển thai hoàn: là tên gọi của một số loại thuốc tự xưng "thần dược", có khả năng thay đổi giới tính của đứa trẻ ở trong bụng mẹ. Những năm trước đây, thuốc chuyển đổi giới tính thai nhi nhận được sự quan tâm đặc biệt của dư luận Trung Quốc.
"Kim Hâm và vợ ông ta thừa nhận việc sử dụng chuyển thai hoàn?"
"Việc này thì không, có điều ai cũng nói thế. Đứa bé hình như là sinh non ngay trên đường tới bệnh viện. Bác sĩ thấy đứa bé nguy kịch nên yêu cầu chuyển lên bệnh viện tuyến trên. Mãi về sau chúng tôi mới nghe nói đứa bé kia bị bệnh bẩm sinh." Vương Thắng bổ sung, "Kim Hâm thấy con trai mình như vậy càng không lo làm ăn, suốt ngày cứ bài bạc. Gia đình vốn không có gì lại càng nghèo hơn, vợ ông ta tự sát hai ba lần cuối cùng cũng chết. Bà ta chết rồi thì thôi, chỉ có thằng bé đáng thương, liên tục bị mẹ kế đánh, địa vị còn không bằng chó mèo trong nhà."
Nghe đến đây, Mạnh Triết vội hỏi: "Chó mèo? Ông có thể nói chi tiết hơn không?"
"Vợ Kim Hâm có nuôi một con chó, suốt ngày nâng niu trong lòng. Có lần Kim Chí Thành ăn vụng lạp xưởng của con chó, bị bà ta đánh cho một trận."
"Kim Hâm mặc kệ sao? Ông ta trơ mắt nhìn con trai mình bị ngược đãi?"
"Thấy thì sẽ nói, có điều ông ta chỉ biết bài bạc, đi mấy ngày không về là chuyện bình thường. Vợ ông ta nổi tiếng đanh đá cả khu phố, ai gặp cũng tránh xa, vả lại Kim Hâm không kiếm được tiền, cuộc sống gia đình đều dựa vào bà ta nên đương nhiên không có khí thế bằng rồi. Kim Chí Thành cũng im lặng, không nói chuyện với bố mình câu nào. Chúng tôi ai cũng có cuộc sống riêng, huống hồ việc nhà thường khó mà giải thích, ai có thể xen vào chứ. Thằng bé đó đúng là đáng thương, địa vị còn không bằng một con chó." Vương Trường Thắng vừa nói vừa lắc đầu.
"Con chó đó sau này thế nào?" Mạnh Triết thắc mắc.
Chó? Vương Trường Thắng và lão Lưu nhìn nhau: "Chắc là chết già, hoặc tặng cho người khác rồi."
Xem ra bọn họ không biết kết cục của con chó kia.
"Thế hai ông có biết việc Kim Hâm trúng số không?" Mạnh Triết lại hỏi.
"Đây là việc bao nhiêu năm qua chúng tôi vẫn đem ra nói." Lão Lưu cười kể, "500.000 tệ ở thời này cũng không phải con số nhỏ, Kim Hâm còn cầm số tiền đó đi đầu tư, giá bây giờ chắc cũng lên gấp trăm lần. Công trình cải tạo khu chung cư cũ này cũng do họ thầu, tôi còn gặp cậu nhóc Kim Chí Thành kia, trông có tiền đồ hơn rồi, chắc là có tiền nên thay đổi, vả lại y học bây giờ cũng phát triển, trong nước không trị hết thì ra nước ngoài, không có gì là không điều trị được cả!"
"Chung cư này xây dựng lại lúc nào?"
"Đã bảy năm rồi."
Có nghĩa là trước khi kết hôn với Diệp Hồng bệnh của Kim Chí Thành đã có chuyển biến tốt hoặc đã chữa khỏi, có thể làm việc bình thường.
"Lúc phát bệnh Kim Chí Thành sẽ như thế nào?"
"Kêu la bậy bạ, bỏ trốn, còn không cho ai đến gần." Lão Lưu trả lời, "Có điều cậu ta rất sợ Sử Phượng Yến, vừa thấy bà ta cầm gậy là sợ như con mèo con."
Mạnh Triết lại hỏi thêm vài vấn đề, vẫn không có manh mối hữu dụng. Buổi tối mười mấy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trừ đương sự thì chẳng ai biết.
"Nếu nhớ ra chi tiết nào xin hãy liên lạc với tôi." Mạnh Triết để lại số điện thoại rồi ra về.
Cậu rời khỏi khu chung cư, vội gọi điện cho Cố Thành, nhờ cậu ta hỗ trợ điều tra việc chuyển thai hoàn ở hai mươi lăm năm trước, càng tỉ mỉ càng tốt.
Mạnh Triết còn chưa về đến đội hình sự, bên Cố Thành đã có kết quả.
Chuyển thai hoàn là phát minh của một bác sĩ vô nhân đạo, bên trong có lượng lớn hormone nam, ông ta tuyên bố chỉ cần một đợt trị liệu là có thể thay đổi giới tính đứa bé trong bụng thai phụ, hơn nữa chắc chắn là nam!
Thời điểm đó có rất nhiều người tin, nhưng sau khi dùng con sinh ra không rõ giới tính, có bé còn có hai bộ phận sinh dục, không thể không phẫu thuật.
Mọi người căm phẫn tố cáo bác sĩ kia, ông ta bị phán ba mươi năm tù, nhờ biểu hiện tốt mà đã được thả mấy năm trước.
Nắm được thông tin, Mạnh Triết vô cùng kích động, không loại trừ khả năng Kim Chí Thành bị dị dạng bộ phận sinh dục. Nhưng rõ ràng hắn đã kết hôn sinh con, vậy việc này phải giải thích sao đây?
Chắc là Kim Hâm đã cho con trai làm phẫu thuật, giúp hắn có thể có cuộc sống như người bình thường.